Bạch Tích Hương chưa kịp lên tiếng đáp lời thì chợt có tiếng Tố Mai truyền đến:- Bẩm cáo cô nương, phía đông có bốn chiếc khoái thuyền đang đuổi đến...Lý Trung Hụê mỉm cười nói:- Bốn chiếc khoái thuyền đó có phải đều treo đèn lồng đỏ không?Tố Mai hành xử tương đối cẩn trọng, tuy nghe thấy Lý Trung Hụê hỏi nhưng vì chưa đựoc phép của Bạch Tích Hương nên không dám trả lời. Nhưng Hương Cúc đã cao giọng nói:- Không sai! Trên mỗi chiếc thuyền đều có treo đèn lồng đỏ.Lý Trung Hụê cười nhạt một tiếng, không nói lời nào.Bạch Tích Hương lạnh lùng cất tiếng:- Chuyển sang hướng nam, giở hết tốc lực.Tây Môn Ngọc Sương trong lòng thầm nhủ:- Thủ hạ của Lý Trung Hụê đã đến đây, nếu như ta và Bạch Tích Hương đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, bất luận thắng hay thua thì cũng tổn hao thực lực, để cho Lý Trung Hụê ngồi hưởng lợi ngư ông không phải lợi cho ả ta quá sao?Trên mặt Bạch Tích Hương như phủ một lớp sương, không nói không cười, không ai có thể dựa vào thần sắc này của nàng mà doán ra nàng đang nghĩ gì cả.Lý Trung Hụê tự tin có chỗ dựa vững chắc, nên lúc này hết sức bình tĩnh đứng dựa vào vách thuyền mỉm cười.Hai mắt Tây Môn Ngọc Sương chuyển động không ngừng, trong đầu đang thầm tính kế khắc địch.Đột nhiên, gió thổi vù vù, vầng minh nguyệt biến mất sau đám mây đen, sắc trời bỗng chốc biến hoá khôn lường.Bạch Tích Hương vội bước ra đóng cửa sổ lại. Nhưng nàng đã chậm mất một bước, ngọn nến duy nhất trong khoang thuyền đã bị gió thổi tắt. Khoang thuyền bỗng chốc tối đen như mực. Những chi tiết trang trí trên thuyền bắt đầu lay động không ngừng.Một luồng ánh sáng chói lọi giật ngang bầu trời, tiếp đó là tiếng mưa rơi rào rào không ngừng nghỉ.Trên thuyền, chỉ nghe tiếng Hương Cúc vang lên:- Cô nương! Thời tiết thay đổi đột ngột. Mưa to lắm. Tiểu tỳ đã không thể điều khiển thuyền đựơc nữa rồi.Bạch Tích Hương hỏi:- Bốn chiếc khoái thuyền kia thế nào rồi?Tố Mai vâng lệnh đáp lời:- Bọn chúng đã đến gần thuyền chúng ta rồi. Nhưng mưa to sóng lớn, làm mấy chiếc thuyền đó lúc ẩn lúc hiện, không thể nhìn rõ được. Khoảng cách chính xác thì tiểu tỳ không biết, nhưng đại khái trong khoảng ba trượng.Bạch Tích Hương nói:- Hừ, tại sao thuyền của chúng nhỏ hơn mà còn không sợ mà hai con nha đầu các ngươi lại không điều khiển đựơc.Lý Trung Hụê lạnh lùng đáp:- Không thể trách bọn chúng được, ngươi nên biết người điều khiển bốn chiếc khoái thuyền đó đều là những kẻ sinh sống trên sông nước quá nửa đời người, bọn chúng không những lái thuyền thành thạo muôn người chọn một, cho dù ở dưới nước ba ngày ba đêm cũng không làm chúng chết chìm được.Tây Môn Ngọc Sương liền xen vào:- Nếu như bọn chúng bị trọng thương thì lại là chuyện khác.Lý Trung Hụê nói:- Hai vị đừng lo lắng, cho dù chúng có đến sát thuyền này. Chỉ cần tiểu muội chưa hạ lệnh thì chúng tuỵêt đối không lên thuyền đâu.Bạch Tích Hương nói:- Nếu như bọn chúng lên đây, bất quá chỉ thêm vài kẻ chết oan.Lý Trung Hụê nói:- Chỉ sợ không phải như vậy.Bạch Tích Hương nói:- Nếu như ngươi không tin, thì cứ thử bảo chúng lên đây xem thử.Tây Môn Ngọc Sương nói:- Lúc này chúng ta nên nghĩ xem làm thế nào để sống sót, cục thế đêm nay chẳng ai có thể biết trước được.Bạch Tích Hương, Lý Trung Hụê đều không lên tiếng đáp lời. Không khí trong thuyền đột nhiên trầm lắng xuống.Lý Trung Hụê ngưng thần lắng nghe, trong tiếng gió mưa dường như có một âm thanh lạ vang lên.Nàng đã ý thức đựơc tình thế đang biến hoá, hiển nhiên là ai cũng không muốn tiếp tục cục thế như vậy.Nàng liền cần thận phân tích thanh âm đó, dường như có người đang âm thầm di động, chỉ có điều do mưa gió làm thuyền lay động giữ dội nên trong lúc di chuyển không khỏi phát ra tiếng động.Không khí căng thẳng chầm chậm lan ra khắp khoang thuyền.Lý Trung Hụê thầm vận chân khí, đang định rời khỏi khoang thuyền thì chợt nhớ tới Lâm Hàn Thanh. Nàng nhủ thầm:- Nếu như ta rời khỏi đây, lấy ai bảo vệ cho chàng? Tại sao ta không thừa cơ dẫn chàng đi, thuộc hạ của ta đã đến đây, cho dù phải nhảy xuống sông cũng không sợ.Tâm ý đã quyết, nàng liền chầm chậm cúi người xuống.Đúng lúc nàng vừa cúi thấp người xuống thì một luồng lực đạo sắc bén vọt qua sát trên đầu.Lý Trung Hụê không biết kẻ vừa xuất thủ là ai trong hai người còn lại, trong lòng tuy tức giận nhưng cố gắng nhẫn nhịn, không nói tiếng nào.Chỉ nghe Tây Môn Ngọc Sương cất tiếng hỏi:- Lý cô nương, cô nương không sao chứ?Lý Trung Hụê nghe vậy thì thầm nhủ:- Một chỉ vừa nãy chắc chắn là của Tây Môn Ngọc Sương, một kích không trúng, lại không có động tĩnh gì nên mới cất tiếng hỏi mình như vậy.Bạch Tích Hương liền lên tiếng:
Đã xem 444638 lần.
http://eTruyen.com
Dịch giả: mt, Ngọc Diện Hồ
Nguồn: Nhan Mon Quan
Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 8 the='height:10px;'>
Người kia nổi giận gầm lên một tiếng, vung quyền đánh trả. Quyền thế của gã vô cùng oai mãnh, mỗi quyền đánh ra đều mang theo kình phong rợn người.Hương Cúc thấy đối phương ra đòn hung mãnh như vậy thì không dám ngạnh tiếp, vội tung mình né tránh.Bên ngoài thuyền lại vang lên tiếng người bước chân, thì ra đã có thêm hai đại hán xách đơn đao nhảy lên thuyền.Người kia liền quay đầu lại ra lệnh:- Đối phó hai con tiểu nha đầu này, bắt đựơc thì bắt, nếu không bắt được thì giết đi cho ta.Hai kình trang đại hán cùng đáp lớn:- Tuân lệnh. Lời vừa dứt đã chia nhau vung đao tấn công Tố Mai, Hương Cúc.Còn người kia lại tiếp tục bước vào trong khoang thuyền.Lâm Hàn Thanh tay nắm chặt Tham Thương Kiếm, đứng chặn trước mặt lão ta nói:- Các vị cô nương trong thuyền đang mang trọng bệnh, tốt nhất các hạ không nên tiến thêm nữa.Người kia liền nói:- Nếu như lão phu nhất quyết muốn vào thì sao?Lâm Hàn Thanh nói:- Nếu như các hạ nhất định muốn vào thì phải thắng được thanh kiếm trong tay mỗ đã.Người kia đưa mắt nhìn Lâm Hàn Thanh một lượt rồi sải bước tiến tới.Lâm Hàn Thanh liền khẽ vung tay, đoản kiếm trong tay tạo thành một đạo hán quang, đâm thẳng đến trước ngực người lạ mặt.Người kia không hề né tránh, hữu thủ vung ra, chộp thẳng vào uyển mạch của Lâm Hàn Thanh. Lâm Hàn Thanh vẫn giữ nguyên thế công, tả thủ đẩy mạnh ra một chưởng. Người kia cười lạnh một tiếng, tả thủ cũng đẩy ra một chưởng nghênh tiếp chưởng thế của Lâm Hàn Thanh.Hai chưởng chạm nhau, chỉ nghe "bình" một tiếng, cả Lâm Hàn Thanh vàngười lạ mặt cùng lùi lại một bước.Chỉ nghe hắn cười ha hả nói:- Các hạ tuổi còn trẻ mà đã có được nội lực thế này, quả thật là hiếm có.Nói đoạn, song chưởng liên hoàn đánh ra như vũ bão.Lâm Hàn Thanh thấy hắn không chịu rút binh khí, chàng đành thu lại đoản kiếm, dùng song chưởng nghênh địch.Hai người cùng tấn công như vũ bão, trong nháy mắt đã giao thủ hơn hai chục chiêu.Người lạ mặt không thể tiến thêm vào trong khoang thuyền được một bước, Lâm Hàn Thanh cũng không thể nào đẩy lùi gã được một bước.Bên ngoài thuyền vang lên tiếng binh khí chạm nhau, ác đấu vô cùng kịch liệt, hiển nhiên cũng chưa phân được thắng phụ.Lâm Hàn Thanh vừa đánh vừa thầm nghĩ:- Người này võ công đã cao cường như vậy, không hiểu trên thuyền còn có bao nhiêu cao thủ nữa. Tình hình hôm nay có lẽ khó mà có một kết cục tốt. Giờ chỉ còn cách hạ độc thủ vậy, cứ đả thương đựơc người này rồi tính sau.Nghĩ đoạn, chàng liền vung tả thủ đánh ra một chiêu, công đến trước ngực người lạ mặt kia. Chỉ thấy hắn ta khẽ lắc mình một cái, chưởng thế của chàng đã đánh vào khoảng không. Lâm Hàn Thanh cố ý như bị mất đà, cả thân hình cứ lao về phía trước. Người kia quả nhiên mắc lừa, chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng, phản thủ chộp lấy uyển mạch của Lâm Hàn Thanh. Lúc này chàng đột nhiên thúc mạnh cùi chỏ, đánh vào tiểu phúc của đối phương. Người lạ mặt nhất thời không đề phòng, bị chúng một chiêu của Lâm Hàn Thanh, lảo đảo lùi lại ba bước.Lâm Hàn Thanh một chiêu đắc thù, liền thừa thắng xông lên, vung tay điểm vào huỵêt đạo của hắn. Người lạ mặt khẽ rung lên hai cái rồi đổ vật vào vách thuyền.Bên ngoài chợt vang lên tiếng kêu của Hương Cúc:- Lâm tướng công, địch nhân tràn lên thuyền rồi, mau giải huỵêt cho cô nương.Lâm Hàn Thanh bước ra bên ngoài, nhìn thấy Tố Mai với Hương Cúc song kiếm liên thủ, đang ác đấu với năm sáu đại hán hắc y, chực xông vào khoang thuyền.Chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, bốn cẩm y đại hán đã từ thuyền lớn nhảy sang thuyền của bọn chàng.Lâm Hàn Thanh lập tức chú ý đến bốn người này. Thấy người nào người nấy đều đeo trên lưng một tấm khiên đồng, tay nắm trường kiếm dài hơn ba thước. Dưới ánh mặt trời, chỉ thấy những thanh trường kiếm họ mang đều ánh lên một màu xanh lấp lánh, hiển nhiên đã được tẩm qua độc dược.Thấy vậy, chàng không khỏi cả kinh, vội thầm tính toán:- Trong võ lâm, rất ít người mặc loại y phục loè loẹt hoa lệ thế này. Xem ra những người này có lẽ là thủ hạ của một người rất có thế lực trong võ lâm.Trong lúc chàng suy nghĩ thì bốn cẩm y đại hán đã nhất tề hô lớn, tháo chiếc khiên trên lưng ra chắn trước mặt, rồi đồng loạt xông tới.Lâm Hàn Thanh tay nắm chắc Tham Thương Kiếm, thủ thế chờ địch, đồng thời lùi dần dần vào trong khoang thuyền.Thì ra, chàng đã phát giác đựơc thế địch rất mạnh, chỉ dựa vào chàng và Tố Mai, Hương Cúc chỉ sợ không thể cản nổi. Giờ chỉ còn cách chọn một trong ba người để giải huyệt.Bốn gã cẩm y đại hán hành sự thần tốc, Lâm Hàn Thanh vừa lùi vào khoang thuyến, cả bốn đã lần lượt đến trước cửa khoang.Một tên trong bọn liền dùng ngay một chiêu "Trực Đảo Hoàng Long", nhanh như chớp đâm vào ngực Lâm Hàn Thanh. Lâm Hàn Thanh còn chưa nghĩ ra được sẽ giải huỵêt cho ai trong ba người, thì địch nhân đã công tới, thế như vũ bão, chỉ đành huy kiếm nghênh tiếp.Chỉ nghe "keng" một tiếng, trường kiếm trong tay cẩm y đại hán đã bị đoản kiếm trong tay chàng chặn đứng. Nhưng đại hán kia vô cùng dũng mãnh, trường kiếm bị chặn đứng thì khiên đồng trong tay đã đưa lên hộ thân, lao đến như vũ bão. Lâm Hàn Thanh liền nâng kiếm lên, đâm tới một chiêu nhanh như điện.Cẩm y đại hán liền đưa khiên đồng lên chặn lại, chỉ nghe "Keng!" một tiếng, đoản kiếm trong tay Lâm Hàn Thanh đã bị chặn lại, đồng thời gã tung thêm một cước, đá mạnh vào hạ bàn của chàng.Chỉ thấy kiếm quang lấp lánh, cẩm y đại hán thứ hai đã vung đao chém mạnh vào uyển mạch của Lâm Hàn Thanh. Bốn tên cẩm y đại hán này xem ra đã đựơc huấn luyện rất kỹ càng, tên nào cũng dũng mãnh thiện chiến, hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp vô cùng nhịp nhàng.Lâm Hàn Thanh thấy tình hình bất diệu, vội vàng thoái lui hai bộ, tránh khỏi một cước, một đao của hai tên cẩm y đại hán.Chỉ thấy tên đại hán thứ hai đã bước thêm một bước, đứng song song với tên thứ nhất, hai thanh trường kiếm phân thành hai đường cùng lúc tấn công vào hai bên của chàng.Lũ cẩm y đại hán này trong tay có khiên đồng hộ thể, che trở những chỗ yếu hại, hơn nữa vũ khí trong tay Lâm Hàn Thanh lại ngắn ngủn, vô cùng thịêt thòi. Ngoài ra, khoang thuyền chật hẹp, không thể nhảy nhót tránh né, tình thế đối với Lâm Hàn Thanh mỗi lúc một thêm bất lợi. Hai tên đại hán liên tục giáp công, dùng khiên đồng chặn lấy đoản kiếm của chàng, hai thanh trường kiếm liên tiếp công vào chỗ hiểm khiến Lâm Hàn Thanh liên thục thoái lui.Lúc này, Lâm Hàn Thanh đã nhận ra rằng bằng vào sức lực của bản thân, trong khoang thuyền chật hẹp như vậy, tuỵêt đối không thể chế phục được bốn cẩm y đại hán này. Giờ đây, ngoại trừ giải huỵêt cho ba người bọn Tây Môn Ngọc Sương ra thì chàng đã không còn sự lựa trọn nào khác.Trong ba người, chỉ có Lý Trung Hụê là nghe lời chàng nhất, Lâm Hàn Thanh vốn định giải huỵêt cho nàng truớc, nào ngờ, dưới thế công liên tiếp như vũ bão của hai cẩm y đại hán, Lâm Hàn Thanh bị ép dần đến chỗ Tây Môn Ngọc Sương đang nằm.Lúc nầy, lại có thêm hai đại hán nữa nhảy vào khoang thuyền.Lâm Hàn Thanh trong lòng lo lắng không yên, vội vung kiếm đánh ra liên tiếp mấy chiêu, đồng thời tả chưởng cũng liên hoàn đánh ra, bức lui hai tên cẩm y đại hán mấy bước, rồi nhân cơ hội đó vỗ mạnh lên người Tây Môn Ngọc Sương giải huyệt.Tây Môn Ngọc Sương lập tức đứng vọt dậy.Hai tên cẩm y đại hán mới vào, vốn đang bước về phía Lý Trung Hụê, Bạch Tích Hương, nhưng mới thấy Tây Môn Ngọc Sương đột nhiên đứng vọt dậy, liền phân thành hai hướng lao về phía nàng.Tây Môn Ngọc Sương liền cung tay phát ra hai chưởng ngăn thế công của hai cẩm y đại hán lại, rồi cất tiếng hỏi:- Lâm Hàn Thanh, chuyện này là thế nào?Hai cẩm y đại hán vì khinh địch nên trúng ngay mỗi tên một chưởng của Tây Môn Ngọc Sương, lảo đảo lùi lại hai bộ. Một tên bị thương khá nặng, miệng thổ ra một búng máu tươi.Lâm Hàn Thanh nói:- Lúc này tại hạ khó mà giải thích rõ ràng được. Cô nương hãy bức lui cường địch trước đã.Tây Môn Ngọc Sương liền nhấc ngón tay lên, bắn ra một đạo Thiên tinh chỉ lực vào một tên cẩm y đại hán đang vung đao tấn công Lâm Hàn Thanh. Tên đại hán chỉ kịp kêu lên một tiếng hự rồi ngã vật xuống sàn thuyền.Hai người đang giáp công Lâm Hàn Thanh nay chỉ còn lại một, áp lực đương nhiên mất đi. Chàng lập tức triển khai phản công, tả chưởng hữu kiếm liên tiếp tấn công, tên cẩm y đại hán bị chàng bức đến luống cuống chân tay, chỉ còn biết chống đỡ mà thôi.Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân rầm rập, nháy mắt đã thấy bốn cẩm y đại hán khác đứng trước cửa khoang thuyền.Tây Môn Ngọc Sương cười lên khanh khách nói:- Được lắm! Đến đây càng nhiều càng tốt.Song thủ liền vung ra đánh hai tên đại hán đã bị thương khi nãy ngã nhào xuống đất. Ngay sau đó, thân người nàng khẽ lắc nhẹ một cái, lao vút ra ngoài khoang thuyền.Bốn cẩm y đại hán đang ngẩn người thì Tây Môn Ngọc Sương đã đến trước mặt. Hữu thủ lại bắn ra một đạo Thiên tinh chỉ lực đánh ngã tên đại hán đứng đầu tiên.Ba người còn lại thấy vậy thì cả kinh, vội rút khiên đồng ra hộ thể, trường kiếm nhất tề vung ra, phân thành ba hướng tấn công Tây Môn Ngọc Sương.Tây Môn Ngọc Sương đột nhiên vung mạnh hữu thủ, chỉ nghe những tiếng đinh đinh đang đang đinh tai nhức óc vang lên, ba thanh kiếm đã bị nàng chặn lại. Lâm Hàn Thanh đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy trong tay nàng đã có thêm một chiếc vòng lấp lánh ánh bạc. Sau khi Tây Môn Ngọc Sương chặn lại ba thanh trường kiếm, tả thủ liền đánh ra một chưởng. Một luồng lực đạo như bài sơn đảo hải kích thẳng đến tên cẩm y đại hán đứng ở phía bắc. Tên này vội vã đưa khiên đồng lên đỡ lấy chưởng thế của Tây Môn Ngọc Sương. Nào ngờ chưởng lực quá mạnh, mặc dù có khiên đồng hộ thể nhưng vẫn liên tiếp thối lui ba bốn bước dài.Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh một tiếng nói:- Nguơi muốn thử nữa không?Nói đoạn, nàng đã vung tay đánh ra thêm mộti chưởng nữa. Đại hán dùng khiên đồng tiếp một chưởng của Tây Môn Ngọc Sương, tuy chưa bị nội thương, nhưng đã cảm thấy đan điền đao đớn khôn tả. Hơn nữa lại thấy chưởng lực công tới, gã vốn không dám tiếp chưởng này, nhưng trong thuyền khá chật hẹp, không thể tránh né, gã liền nghiến răng cử chưởng nghênh tiếp.Một chiêu này lực đạo mạnh khôn tả, gã đại hán tựa hồ không thể chịu đựng được nữa, rống lên một tiếng rồi bỏ rơi cả khiên đồng trong tay, ngã vật xuống sàn thuyền.Đại hán đó vừa ngã xuống sàn thuyền, hữu thủ của Tây Môn Ngọc Sương đã vung ra điểm tới một gã đại hán khác. Giao đấu chưa được mười chiêu, bốn tên cẩm y đại hán mới bước vào chỉ còn lại một tên duy nhất.Lúc này, tám tên cẩm y đại hán đã có sáu tên đang nằm sõng soài trong khoang thuyển, một tên đang ác đấu trí mạng với Lâm Hàn Thanh, còn một tên nữa thì đang đứng ngẩn người ra.Thì ra, Tây Môn Ngọc Sương liên tiếp đả thương ba tên đồng bọn của hắn khiến hắn sợ đến sững người, cứ cử khiên hoành đao nhìn Tây Môn Ngọc Sn343tq83a3q3m3237nvn&cochu=">Mai Hoa Quái Kiệt