Ngôn Hữu Tín từ đó đến giờ vẫn không quên chuyện ở A Công hà, dường như y đã mê luyến người con gái mà y đã cõng qua sông dạo đó cùng với cái cảm giác da thịt tiếp xúc vi diệu ấy. Cho đến tận gần đây, trong một lần ngẫu nhiên cùng Lý Ngạc Lệ Lý đại nhân đến Cúc Hồng viện, tình cờ gặp được Lam Mẫu Đơn, không ngờ lại chính là nữ tử năm xưa bên bờ A Công hà.Thế nhưng nữ tử ấy lại không hề nhận ra y.Mặc dù y có chấn động, nhưng y tuyệt đối không biểu đạt ra ngoài. Bởi vì y hiểu rõ, Lý đại nhân đã coi Lam Mẫu Đơn là món đồ của riêng mình, còn cả Lỗ đại nhân cũng thập phần mê mẩn mỹ sắc của nàng.Với thân phận của y, vô luận là Lý đại nhân hay Lỗ đại nhân, y đều không có tư cách tranh giành.Sau đó, y lại tình cờ biết được Quan Phi Độ bị giam trong lao ngục Thanh Điền, đối với nhân vật anh hùng này y thập phần đố kỵ, ghen ghét nên đã tìm đủ mọi thủ đoạn làm cho Lý Trù Trung hận Quan Phi Độ đến nhập cốt, cuối cùng vì không thể dùng được chàng nên đã thiết kế ám hại rồi giết đi.Đinh Thường Y cướp ngục giải cứu Quan Phi Độ thất bại, Ngôn Hữu Tín không nỡ thấy nàng bị bắt giữ, bèn giả vờ xuất thủ, âm thầm cảnh báo, chỉ đường cho nàng trốn thoát.Hai mắt Ngôn Hữu Tín ánh lên tia lửa cuồng nhiệt, kích động nói:– Đinh cô nương, từ độ ở A Công hà, ta luôn luôn... với nàng... luôn luôn... tưởng nhớ ngày đêm, mãi mãi không quên... Ta nhớ có một lần, nằm mơ thấy nàng, nàng... đối với ta rất tốt, ta vừa ngủ vừa cười, kết quả là làm lão nhị tỉnh giấc, y lay ta dậy... ta thật không muốn tỉnh giấc ngủ đó, bởi vì mộng tỉnh rồi thì nàng sẽ biến mất, ta sẽ không còn được thấy nàng, không có được nàng nữa... Vì thế ta vẫn trùm kín chăn ngủ tiếp, hy vọng có thể mơ lại giấc mộng ngọt ngào vừa mất đi, có điều...Thanh âm của y trở nên tràn đầy tiếc nuối:– Ta không còn nằm mộng thấy nàng nữa.Đinh Thường Y ngơ ngẩn xuất thần một hồi lâu mới khôi phục thần thức lại, giật mình nói:– Ta không phải... không phải đang ở trước mặt huynh đấy sao?Ngôn Hữu Tín lẩm bẩm nói:– Đúng vậy, nàng đang ở trước mặt ta...Đinh Thường Y cố hết sức tự trấn định bản thân:– Ta đang ở trước mặt huynh, chuyện này không phải rất tốt sao?Hai mắt Ngôn Hữu Tín mơ màng:– Nàng ở trước mặt ta, chuyện này tuyệt đối là rất tốt... không, không thể được!Ngay cả Đinh Thường Y cũng trở nên nôn nóng, nàng gấp giọng hỏi:– Tại sao lại không thể? Không phải ta đang ở trước mặt huynh đấy sao? Đây là sự thực mà!Ngôn Hữu Tín lấy tay che mặt nghẹn giọng nói:– Nàng không thể nào đối tốt với ta được!Đinh Thường Y mỉm cười ấm áp:– Tại sao ta không thể đối tốt với huynh? Không phải là ta đang đối tốt với huynh đó sao?Ngôn Hữu Tín từ từ hạ tay xuống:– Nàng... nàng sẽ đối tốt với ta như ở trong mộng?Đinh Thường Y mỉm cười hỏi ngựơc lại:– Ở trong mộng ta đối đãi với huynh thế nào?Nàng hỏi câu này xong, liếc mắt nhìn thần sắc của Ngôn Hữu Tín thì biết ngay đó là chuyện gì. Dù sao thì nàng cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ của mười năm về trước nữa, thân phận Lam Mẫu Đơn trong Cúc Hồng viện tuy chỉ là một tấm màn che, hơn nữa không phải hành động nào của Vô Sư môn nàng cũng đều tham dự cả, thế nhưng đối với chuyện nam nữ nàng đã nhìn rất thoáng, rất thoải mái và cũng rất nhạt.Không phải nàng không biết xấu hổ, nhưng thời gian trôi qua, nàng đã quá quen với chuyện đó. Giấc mộng đẹp của nam nhân cũng như giấc mộng xuân của nữ nhân vậy, ai cũng có thể mơ mộng, dù kẻ đó có là người tốt hay người xấu, kẻ tội ác đầy mình hay người thiện lương vô tội.Ngôn Hữu Tín ngập ngừng nói:– Nàng thật... thật sẽ đối tốt... đối tốt với ta như... như ở trong mộng...?Đinh Thường Y khẽ gật đầu.Nhãn thần Ngôn Hữu Tín bỗng chốc trở nên sắc lạnh, y quét mắt nhìn Cao Phong Lượng và Đường Khẩn, kích động nói:– Nhưng... nàng nhất định bắt ta thả chúng ra có đúng không?Đinh Thường Y lại gật đầu. Lúc gật đầu, nhãn châu của nàng vẫn nhìn y, ánh mắt tràn đầy vẻ ký thác, nhờ vả pha lẫn cầu xin, đẹp mê hồn người.Ngôn Hữu Tín thở dài nói:– Thế nhưng... ta không thể thả... Không, ta không thể thả bọn chúng được!Đinh Thường Y nói:– Đèn dầu sắp tắt rồi.Ngôn Hữu Tín vội đi tìm dầu đổ thêm vào, sau khi đèn sáng trở lại, y quay lại nhìn Đinh Thường Y, liền bị sắc đẹp của nàng dưới ánh đèn đang dần dần sáng lại làm cho mê muội.Hai hàng lông mày cong vút, nhỏ nhắn của Đinh Thường Y khẽ nhíu lại, cơ hồ như đang trầm tư gì đó.Ngôn Hữu Tín tâm tình kích động, trong một sát na, y cách thân thể mà y ngày đêm mơ thưởng ấy không xa, nhưng đã cảm nhận được sự mềm mại, nóng ấm, cảm nhận được những hạt mồ hôi li ti, cảm nhận được những rung động nhè nhẹ.Ngôn Hữu Tín nhất thời vô phương kềm chế được dục vọng đang trào dâng trong nội tâm.Đinh Thường Y đột nhiên nhẹ giọng nói:– Có một chuyện, ta không biết có nên nói cho huynh hay không.Ngôn Hữu Tín nhất thời không để ý đến lời nói của nàng:– Hở?Đinh Thường Y chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra một vẻ ai oán khiến ai nhìn thấy cũng phải tan nát cõi lòng:– Những năm gần đây, huynh lưu lãng trên giang hồ, xông pha chốn võ lâm, có bao giờ từng nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con, xây dựng gia đình, sống yên ổn nốt phần đời còn lại hay không?Ngôn Hữu Tín thừ người. Y lạc phách giang hồ mấy chục năm, đến nay cũng đã gần bốn chục tuổi, có đao quang kiếm ảnh nào mà chưa từng gặp qua? Có gian khổ khó khăn nào chưa từng phải chịu đựng? Làm sao mà y không mơ ước được sống nửa đời sau trong phú quý vinh hoa, làm sao mà y không hy vọng nửa đời còn lại được vui vầy bên con cháu. Ánh mắt y sáng rực lên, không cầm được lòng nắm lấy đôi bàn tay thanh tú của Đinh Thường Y run run giọng nói:– Đinh cô nương,... gả cho ta...Đinh Thường Y khẽ cúi đầu:– Huynh không được ruồng bỏ tấm thân đã bị tàn phá này...Ngôn Hữu Tín không đợi nàng nói hết lời đã phấn khích nói:– Không ruồng bỏ, không ruồng bỏ, ta làm sao ruồng bỏ được nàng chứ...Thật sự thì y cũng không hề để ý đến chuyện tiết hạnh gì đó của Đinh Thường Y.Đinh Thường Y có chút mệt mỏi dựa lưng vào một bên, bởi tay nàng bị treo lên cao nên ống tay áo rơi xuống tận cùi chỏ, để lộ ra cánh tay nhỏ nhắn, gây cho người khác một thứ cảm giác bất nhẫn, phảng phất như cánh tay đó bị chém mà không đứt hẳn ra, cứ lủng lẳng lùng lằng treo ở đó vậy.– Thế nhưng... chúng ta như vầy, nửa đời sau vẫn không thể sống một cách khoái lạc yên vui được...Khuôn mặt mê mẩn của Ngôn Hữu Tín biến đổi:– Nàng khinh thường ta?Đinh Thường Y cười nói:– Mau giải khai huyệt đạo cho ta rồi hãy nói tiếp.Nếu như Đinh Thường Y nói những lời dỗ dành y, có thể Ngôn Hữu Tín sẽ không ngốc đến nỗi đi giải huyệt cho nàng, nếu như Đinh Thường Y ra vẻ uy hiếp bức bách, Ngôn Hữu Tín càng không giải khai huyệt đạo của nàng. Nhưng Đinh Thường Y lại không làm như vậy. Đầu tiên nàng làm kích động tình ý của Ngôn Hữu Tín, sau đó ngấm ngầm đả kích y, rồi mới trực tiếp nói ra yêu cầu của mình, khiến cho Ngôn Hữu Tín tin rằng yêu cầu của nàng là cần thiết, y giải khai huyệt đạo cho nàng cũng là chuyện hết sức tự nhiên.Bất quá, y chỉ giải Ma huyệt và huỵêt đạo trên cánh tay trái cho nàng, còn lại hai chân một tay vẫn không thể động đậy.Ngôn Hữu Tín khẽ vỗ nhẹ vào đáy hồ lô một cái, Đinh Thường Y liển lập tức cảm thấy cảm giác bị trói chặt hoàn toàn biến mất, diệu dụng của chiếc hồ lô này, quả thật kỳ diệu vô cùng.Đinh Thường Y chỉ cảm thấy những chỗ bị trói trên mình sau khi được giải thoát không hề có chút đau đớn tê mỏi hay tụ máu, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, quay đầu lại nhìn Cao Phong Lượng và Đường Khẩn, cả hai vẫn bất tỉnh nhân sự nằm lăn trên đất.Nàng đưa tay vuốt tóc, nói:– Trước mắt có một món tiền lớn, sau khi huynh lấy được thì hai chúng ta có thể cao bay xa chạy rồi!Ngôn Hữu Tín nửa tin nửa ngờ nói:– Nàng muốn nói...Đinh Thường Y hất cằm chỉ Cao Phong Lượng và Đường Khẩn nói:– Số tiêu ngân đó...Ngôn Hữu Tín lẩm bẩm:– Chẳng trách, chẳng trách...Đinh Thường Y nghiêng đầu hỏi:– Chắc trách chuyện gì?Ngôn Hữu Tín nói:– Chẳng trách vì chuyện này mà Lý đại nhân trách trên quở dưới, chuyện bé xé ra to! Thì ra... thì ra... tiêu ngân không hề mất!Đinh Thường Y mỉm cười, liếc xéo y một cái nói:– Nghĩ đi... một trăm năm mươi vạn lượng hoàng kim...Ngôn Hữu Tín lẩm bẩm nói lại:– Một trăm năm mươi vạn lượng hoàng kim...Đinh Thường Y môi hồng hé lộ:– Một trăm năm mươi vạn lượng hoàng kim... đủ cho chúng ta ăn ba đời cũng không hết!Ngôn Hữu Tín ngây ngẩn:– Có thể mua rất nhiều rất nhiều nhà cửa, có thể ăn rất nhiều rất nhiều sơn trân hải vị, có thể nuôi rất nhiều rất nhiều con cái...Hai mắt y chợt phát ra ánh sáng sắc lạnh ghê người:– Nói! Tiêu ngân đang ở đâu?Đinh Thường Y khẽ mím môi:– Huynh hung dữ như vậy làm phụ cả tấm tâm ý của người ta, người ta là tự nguyện thổ lộ cho huynh cơ mà, đâu phải là huynh bức cung đâu?Ngôn Hữu Tín giờ mới sực nhớ mình đã quá thô bạo, vội vàng xuống nước nói:– Đinh cô nương, ta xin lỗi, xin nàng nói cho ta, sau khi lấy được tiêu ngân, ta và nàng sẽ lập tức cao bay xa chạy.Đinh Thường Y cắn chặt bờ môi hồng ẩm ướt:– Chuyện này...Ngôn Hữu Tín chợt hỏi:– Đinh cô nương, làm sao nàng biết được chuyện này?Đinh Thường Y mỉm cười nói:– Tiêu ngân vốn không bị mất, là do Cao cục chủ đã giấu đi, ta cùng với y cùng đi chạy nạn, lẽ nào lại không biết?Ngôn Hữu Tín vỗ trán nói:– Đúng đúng đúng, ta thật đáng chết, làm sao mà lại không nghĩ ra chứ... tiêu ngân đó...?Đinh Thường Y làm ra vẻ lười nhác nói:– Mau đến đỡ người ta dậy.Ngôn Hữu Tín vội bước đến đỡ Đinh Thường Y dậy, lúc vừa chạm tay, cảm giác thập phần trơn nhẵn, mềm mại, Đinh Thường Y ẻo lả như không xương, u hương ngào ngạt, Ngôn Hữu Tín chỉ thấy mình như mê mẩn tâm thần. Chỉ nghe Đinh Thường Y dục:– Mau đỡ người ta ra cửa, mang cả đèn ra nữa!Ngôn Hữu Tín đỡ Đinh Thường Y đến cửa, giương đèn lên chiếu ra, màn đêm tối như mực bên ngoài bị ánh đèn mở ra một vùng sáng khoảng hai ba thước, Đinh Thường Y giơ ngón tay chỉ ra, Ngôn Hữu Tín vận hết mục lực nhìn theo, chỉ thấy bên ngoài khoảng hai mươi trượng, có một chút ánh sáng mờ mờ, gió đêm mang theo mùi tanh hôi, tựa như mùi của lá mục rữa vậy, Ngôn Hữu Tín nhìn không rõ ràng, giơ cao ngọn đèn soi ra:– Ở đâu?Đinh Thường Y lùi lại một bước nhỏ, vai tả dựa vào cánh cửa gỗ để giữ ổn thân mình, hai mắt đảo đi đảo lại tìm ra điểm sơ hở trên người Ngôn Hữu Tín.Điểm sơ hở đó là một tử huyệt.Đinh Thường Y trấn định một cách phi thường:– Chính là ở chỗ đó.Ngôn Hữu Tín lại giơ cao ngọn đèn nhìn kỹ hơn, Toàn Tâm huyệt dưới nách liền lộ ra hoàn toàn.– Làm sao lại xảo hợp như vậy?Đinh Thường Y vận kình vào hữu thủ, dồn công lực vào ngón tay, trên mặt không lộ biểu tình nói:– Tại sao lại không thể ở đây? Bọn Cao cục chủ và Đường tiêu đầu liều mạng tìm thiên phương bách kế để trở lại Thanh Điền, nếu không phải để đào lại tiêu ngân thì là vì cái gì?Ngôn Hữu Tín thò đầu ra ngoài, bên ngoài gió lớn, thanh âm truyền vào tuy hơi nhỏ, nhưng ngữ âm vô cùng thành khẩn:– Đinh cô nương, vô luận là nàng nói gì ta cũng đều tin hết, cho dù là phải chết trong tay nàng, ta cũng cam tâm, ta cũng tình nguyệt hết.Lúc này Đinh Thường Y vốn đã xuất thủ, nghe thấy lời này của y, trong lòng liền thoáng chấn động, liếc mắt nhìn Ngôn Hữu Tín đang nâng cao ngọn đèn dầu, dáng vẻ tuy thập phần xấu xí nhưng không hiểu sao nàng lại không nỡ xuất thủ.Chỉ một sát na chần chừ lưỡng lự, Ngôn Hữu Tín đã chầm chậm quay đầu lại, điểm sơ hở đã biến mất.Đinh Thường Y biết lúc bình thường nàng cũng chưa chắc đã là đối thủ của người này, huống hồ giờ đây huyệt đạo đã bị chế trụ đến quá nửa, ngoài ra trong phòng hãy còn một tên sát tinh Ngôn Hữu Nghĩa nữa.Chỉ thấy song mục Ngôn Hữu Tín lộ vẻ hưng phấn, cảm kích nói:– Đinh cô nương... đa tạ nàng, đa tạ nàng... chuyện này ta phải nói cho lão nhị, ta phải nói cho lão nhị trước mới được.Đinh Thường Y biết nếu tên sát tinh đó ra ngoài chỉ sợ tiểu cô nương Chưng Cá kia khó mà tránh khỏi vận mệnh tàn khốc, nên vội nói:– Chuyện này chỉ có ta và huynh biết là được rồi, hà tất phải để người khác biết nữa?Ngôn Hữu Tín giật mình.Sau đó, y ngẩng đầu lên nhìn Đinh Thường Y, ánh mắt đã dần trở nên lạnh lùng, tàn độc.Đinh Thường Y gượng cười:– Ta chỉ vì...Ngôn Hữu Tín lắc đầu:– Ta có thể gạt bất cứ người nào, nhưng Hữu Nghĩa là thân đệ đệ của ta, ta tuyệt đối không lừa gạt y.Nói dứt lời, y liền đột nhiên xuất thủ!Đinh Thường Y chỉ thấy ánh đèn dài ra, chớp mắt đã bị điểm ngã, nhưng trước khi mất đi tri giác, Ngôn Hữu Tín đã đỡ lấy eo lưng nàng, nhẹ giọng nói:– Nàng không phải sợ, ta và nhị đệ nói chuyện xong, đào hoàng kim lên là chúng ta có thể khoái hoạt tiêu dao rồi!Lúc này Đinh Thường Y cảm thấy một niềm hối hận chưa từng có trào dâng lên trong lồng ngực, chỉ vì một chút từ bi mà nàng đã làm hỏng đại sự, chẳng những vậy, chỉ sợ phải đền bù bằng cả tính mạng của Cao Phong Lượng và Đường Khẩn nữa.Ngôn Hữu Tín cao giọng gọi:– Lão nhị, ngươi đỡ chút nào chưa?Chợt nghe sau lưng có tiếng người lạnh lùng nói:– Ta đây.Ngôn Hữu Tín giật mình đánh thót, thì ra Ngôn Hữu Nghĩa đã đến sau gã năm bước.Ngôn Hữu Tín vui mừng nói:– Lão nhị, thì ra tiêu ngân mà Thần Uy tiêu cục áp giải không bị đánh cướp mà được chôn ở chỗ trước mặt.Ngôn Hữu Nghĩa nhìn chằm chằm vào Đinh Thường Y, ánh mắt sắc lạnh như đao, tựa hồ muốn vạch lên khuôn mặt ngọc ngà của nàng mấy vết sẹo.– Ngươi nói thật chứ?Đinh Thường Y chỉ còn cách gật đầu.Ngôn Hữu Nghĩa quay sang nhìn Ngôn Hữu Tín:– Chúng ta...Hai mắt Ngôn Hữu Tín cũng sáng rực lên:– Số tiền lớn đó...Ngôn Hữu Tín làm một động tác tay. Động tác này giống như là động tác giết người vậy. Ngôn Hữu Tín nhìn thấy liền nở một nụ cười quái dị, Ngôn Hữu Nghĩa cũng cười theo. Lúc đầu, cả hai còn cố nhịn cười, sau đó thì cười lên ha hả, tiếp đó thì ôm bụng gập lưng mà cười như điên dại, đến lúc cả hai cười đến tức ngực khó thở thì mới vỗ vai nhau run run giọng nói:–... Chúng ta... không còn... không còn... phải chịu đựng... tính khí của tên... nô tài đó nữa...– Một trăm năm mươi vạn lượng... hoàng kim... đủ cho chúng ta... sung sướng cả đời...Hai người ôm chặt lấy nhau, cười đến chảy cả nước mắt.Ngôn Hữu Nghĩa ôm chặt Ngôn Hữu Tín, chợt nói:– Lão đại.Ngôn Hữu Tín vẫn đang cười:– Lão nhị của ta!Ngôn Hữu Nghĩa cười cười nói:– Một trăm năm mươi lượng hoàng kim, không phải một con số nhỏ...Ngôn Hữu Tín nhịn không nổi, cười ha hả ngắt lời y:– Đương nhiên không phải con số nhỏ, đúng là ngươi hồ đồ rồi!Ngôn Hữu Nghĩa vẫn tiếp tục nói hết lời của mình:– Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội để hưởng thụ nữa.Ngôn Hữu Tín thừ người. Hai cánh tay đang ôm chặt y của Ngôn Hữu Nghĩa đột nhiên duỗi ra, kẹp chặt lại như hai gọng kềm thép, Ngôn Hữu Tín không kịp vận công kháng cự liền nghe thấy tiếng xương tay mình kêu răng rắc.Không phải gãy làm hai ba đoạn, mà là một loạt tiếng răng rắc vang lên, xương tay của y vỡ thành bảy tám đoạn, mỗi đoạn lại vỡ thành ba bốn mảnh nhỏ.Ngôn Hữu Tín tức giận gầm lên:– Ngươi làm..Nói đến đây lập tức vận công kháng cự, sắc mặt cũng đỏ hồng lên.Tiếp đó là một loạt tiếng xương gãy nữa, xương sườn của y cũng từng đoạn, từng đoạn bị kẹp vỡ, đầu xương trắng lòi ra cả lồng ngực, eo hông, sau lưng, máu vọt ra thành từng vòi, miệng y cũng òng ọc phun ra một ngụm máu lớn.Ngôn Hữu Tín gầm lên như tiếng gầm của dã thú trước lúc chết, vận toàn lực dãy mạnh. Khóe miệng Ngôn Hữu Nghĩa cũng rỉ máu, bất quá y không nói lời nào, vận toàn lực Cương Thi công dồn sang người Ngôn Hữu Tín.“Rắc” một tiếng, cột sống Ngôn Hữu Tín đã bị gãy đoạn.Toàn thân Ngôn Hữu Tín mất đi điểm tựa, người ngã ngửa về phía sau, hai tay Ngôn Hữu Nghĩa liền vung ra kẹp vào Thái Dương huyệt của y, dụng lực bẻ mạnh.“Cắc”.Xương cổ Ngôn Hữu Tín cũng đã bị bẻ gãy.Có điều Ngôn Hữu Tín cũng phát ra một kích liều mạng vào vùng hông của Ngôn Hữu Nghĩa.Ngôn Hữu Nghĩa ôm bụng lảo đảo thoái lui.Ngôn Hữu Tín co giật thêm sau cái nữa. Y đã mất đi cột sống, đầu ngã xuống sắp chạm đất thì lại mất đi xương cổ, hai mắt y dõi nhìn hai chân của mình, nhãn thần và cơ thịt đều hiện ra một vẻ xúc động kỳ lạ, cảm giác này không thể làm cho con người ta duy trì lâu hơn, Ngôn Hữu Tín đưa mắt nhìn Đinh Thường Y một lần cuối cùng, sau đó đầu đập xuống đất, chân cũng không đứng vững nữa, cuối cùng thì ngã vật xuống đất.Có lẽ trước khi chết y còn điều gì để nói, có điều y đã không thể nói ra nữa rồi.