Tiếng chuông gọi cứa vang lên vào giờ này khiến Tố Mai hơi ngạc nhiên. Mới hớn chín giờ sáng mọi người đâu đã về? Còn chị bếp thì đã đi chợ xong từ sáng sớm. Thế thì ai biết Tố Mai hôm nay có ở nhà mà đến tìm? Chỉ có một khả năng duy nhất có thể xảy ra bởi vì anh Tiến biết rất tõ thời gian biểu của Mai. Nhưng anh bảo hôm nay bận đi Củ Chi mà? Chẳng lẽ đã thay đổi kế hoạch rồi hay sao? Nhưng những điều phỏng đóan của Tố Mai hoàn toàn sai bét. Khi cánh cổng mở ra, Tố Mai không khỏi ngỡ ngàng trước một cô gái hoàn toàn xa lạ. − Chị tìm ai? - Tố Mai nhã nhặn hỏi. − Tôi tìm ông bà bác sĩ... - Giọng cô gái run run. − Ba mẹ em đi làm đến trưa mới về. Chị cần gì em sẽ nói lại dùm cho. Vừa nói Tố Mai vừa len lén quan sát "kẻ lạ mặt". Có lẽ chị ta lớn hơn Tố Mai một vài tuổi. Gương mặt chị ta đẹp dịu dàng, phúc hậu. Đặc biệt, chiếc áo bà ba chị ta mặc trên người khiến Tố Mai rất có cảm tình. Chắc chẳng phải kẻ gian đâu! − Không. Tôi không cần nhắn lại... Tôi chỉ cần ông bà bác sỉ xem bệnh giùm bác tôi. Tiếc là không có ai ở nhà... - Giọng cô gái đầy lo âu, pha lẫn thất vọng. Tố Mai bật cười: − Sao lại không có ai? Có em đây nè, chị cứ nói đi xem em có thể giúp gì được khỏng − Cô cũNg biết nghề thuốc à? - Mắt cô gái vụt sáng lên - May quá! Cô làm ơn nhín chút thời gian khám giùm. − Em chỉ biết sơ sơ chút đỉnh thôi. - Tố Mai đính chính - Nếu không ổn, em sẽ gọi điênthại cho ba em. Chị chờ chút nghen, em đi lấy xe. Cô gái lính quính chạy theo Tố Mai. − Khỏi lấy xe làm gì, ơ gần đây thôi mà! − Vậy thì đi! Tố Mai dặn với xuống bếp cho chị giúp việc biết mình đi đâu rồi kéo tay "nữ thân chủ " đi ra. − Phải chi có anh Trường của em ở nhà thì đỡ biết mấy! - Tố Mai vừa loay hoay mở cổng vừa nói. − Anh... bác sĩ con đó phải không? − Cái gì? - Tố Mai phì cười trước lối nói ngộ nghĩnh của cô gái. − Tôi... muốn nói tới anh trai của cô đó mà! - Cô gái có vẻ ngượng ngùng. − Đi thôi! - Tố Mai quay ra kéo tay người con gái mới quen - Chị tên gì? Em là Tố Mai. − Tôi tên Xuân... nhưng đi ngã này kia! Đã quen với việc mỗi lần ra khỏi nhà là quẹo trái nên Tố Mai có vẻ do dự khi bị lôi sang phải. Cô nhìn bức tường sừng sững mọc lên ngăn đôi xóm giềng và cảm thấy thật kỳ dị. Giữa ban ngày ban mặt, Tố Mai chưa bao giờ dám đi ngang ngôi nhà ấy, nên giờ đây cô lại thấy sờ sợ... − Chị còn chờ gì nữa vậy? Thấy Xuân tụt lại sau, Tố Mai cũng ngừng lại sốt ruột hỏi, phải khó khăn lắm cô mới nghe được và hiểu đôi môi mấp máy của Xuân nói gì. − Tới rồi! − Chị nói gì? Tố Mai nhìn sững cô gái - Chị không biết là... là... - Giọng Tố Mai như sắp khóc. − Tôi biết. - Hai giọt nước mắt đã lăn dài trên má Kim Xuân - Nhưng tôi không còn biết phải trông cậy vào ai. Contrai của bác ấy cả tuần nay không thấy về. − Tôi không vô đâu! Nếu tôi biết chị là ai thì tôi đã không đi... Nói xong Tố Mai bỏ về. Chị bếp thấy mặt cô chủ nhỏ hầm hầm thì ngạc nhiên hỏi: − Ủa! Cô không đi à? − Không! - Tố Mai trả lời cộc lốc rồi chạy lên giường nằm vật xuống. Nhưng chỉ một phút sau, cô gái lại vùng dậy, nhảy ba bậc một xuống cầu thang. − Cô đi đâu vậy cô Út? - Chị bếp hỏi khi Tố Mai ra ngoài mà quên cả đóng cửa. − À, không! Em chỉ ra xem anh Tiến tớ chưa. Hôm nay anh ấy hẹn với em mà. - Tố Mai nói dối. Chị bếp yên trí đi vào. Tố Mai khép cống. Thoắt một cái cô đã đứng trước cổng ngôi nhà âm u, cũ kỹ của hàng xóm. − Chị Xuân ơi! Tố Mai cất tiếng gọi nhưng không có ai trả lời. Cô nhìn dáo dác xung quanh như sợ có người trông thấy mình. Rồi khi biết chắc chắn chưa có ai trong gia đình về giờ này, cô lách người qua cánh cổng xa lạ. Vào tới thềm nhà, vẫn không thấy ai, Tố Mai sợ hãi dừng lại. Cô biết mình đã phạm một tội tày trời mà nếu còn sống, ông nội sẽ không bao giờ tha thứ. Còn ba, mẹ, anh Chinh, anh Trường... tất cả sẽ nghĩ sao khi biết được Tố Mai đã vượt qua cái ranh giới thù hằn, oan nghiệt của gia đình. Nhưng ba mẹ đã dạy phải cứu giúp những người hoạn nạn. Bây giờ người ta đã cầu cứu đến mình thì cũng có nghĩa là họ chẳng thể nào làm khác hơn. Thôi, có bị đòn một trận cũng không sao. Chỉ một lần này rồi thôi... Đúng là "ma đưa lối, quỷ đưa đường" mà. − Chị Xuân! Chị đừng nói với bác em là ai nghen. Tố Mai dặn chủ nhà. Ông Dân nằm thiêm thiếp trên giường, toàn thân hâm hấp sốt. Tố Mai định bảo Kim Xuân chở ông đi bệnh viện, nhưng nhìn ngồi nhà đã trống trơn cô hiểu rằng nếu có thể thì họ đã đến bệnh viện rồi, chẳng cần cầu cứu đến ba mẹ mình. − Đau nhức quá nên bác không ngủ được, lại hết huốc... - Kim Xuân nói thật khẽ - Lúc nãy thấy bác lăn lộn, rên rỉ, chị sợ quá nên mới chạy đại sang nhà em. − Chị đợi một lát, em về nhà xem có thuốc giảm đau không. Tố Mai lại dáo dác nhìn quanh rồi rón rén đi thật nhẹ vào nhà. May quá, tủ thuốc của ba không khóa. Hôm nào mẹ bận, Tố Mai lại làm thay cái nhiêm vụ "thư ký đặc biệt " cho ba trong giờ ông khám bệnh ở nhà. Chính nhờ vậy mà cô biết khá rành các loại thuốc và công dụng của chúng. Chỉ có điều là cô chẳng biết ông hàng xóm bị bệnh gì. Thôi thì cứ lấy qua thử xem có thể xài được thứ nào. Thấy Tố Mai đặt lỉnh kỉnh chai lọ lên bàn, hai mắt Kim Xuân sáng lên. Vị lương y bất đắc dĩ gọi tên từng thứ thuốc. − Đây là thuốc gỉm đau, thuốc hạ sốt, còn đây là thuốc an thần... Cái này là kháng sinh... Chị phải cho bác ăn xong mới được uống thuốc nghe. Để em về hỏi kỷ lại, có gì em sẽ cho chị biết. Hai mắt Kim Xuân rươm rướm, cô nắm chặt tay ân nhân, giọng nghèn nghẹn: − Cám ơn... cám ơn em... − Thôi em về đây! À, chị Xuân nè! Chị đừng qua tìm em nữa. Khi nào có thể thì em sẽ qua đây. − Chị hiểu! Lúc nào có dịp, chị em mình sẽ nói chuyện nhiều hơn. − Thôi, để em về, trể rồi! Tố Mai nhẹ nhàng gỡ tay Kim Xuân ra. Cô chưa kịp quay đi thì bỗng như bị chôn chân một chỗ. Trong lúc Kim Xuân mừng rỡ kêu lên. − Anh Minh! Trời ơi! Anh đi đâu mất tiêu vậy! Đây là Tố Mai, con ông bà bác sĩ. − Anh biết rồi! - Giọng Minh lạnh lùng. Tố Mai vẫn đứng chết sững. Ánh mắt thất thần nhìn kẻ đang đứng đối diện mình. − Cô làm gì ở đây? - Gả con trai vẫn không đổi giọng. Tố Mai bỗng nghe hai tai mình lùng bùng, dường như có cái gì đang đổ bế trong đó. Trong khi cô chưa biết trả lời thế nào thì Kim Xuân đà mau miệng nói: − Em gọi Tố Mai sang đó! Thì ra là vậy! Nghe cung cách họ nói chuyện với nhau, Tố Mai đã hiểu được phần nào cái lý do mà Minh đã viện ra đế chia tay mình. Anh ta đã nói thật nhưng không hoàn toàn đúng vì cô gái kia trông thậ thà, chất phác, chứ không phải một Việt kiều giàu sang như lời Minh đã nói. Nhưng điều bắt ngờ và khủng khiếp nhất đối với Tố Mai là việc "hắn" đang ở trong ngôi nhà này, "hắn" là chủ nhà. Chừng như đã định thần lại, Tm nhìn "kẻ thù", bĩu môi: − Ra là anh! Rồi không nói thêm lời nào, cô quay lưng bỏ đi. − Tố Mai! - Minh bỗng gọi giật giọng. Nhưng Tố Mai không dừng bước. Cô nghe tiếng chân Minh đuổi theo mình. − Tố Mai! Chờ anh chút! Có lẽ Tm không có ý định chờ, nhưng cô bỗng bị kéo giật ngược trở lại. Minh đã đuổi kịp trước khi Tố Mai ra khỏi cổng. − Đừng giận anh! - Giọng Minh như lạc đi - Em đã thấy tất cả rồi. Em muốn nghĩ sao về anh cũng được. − Tôi nghĩ rằng anh là một kẻ lừa dối và là một đứa con bất hiếu. Anh đã đổ trút trách nhiệm của anh lên đâu người khác. Tôi không hiểu chị Xuân làm sao chịu đựng nổi với một người chồng vô tích sự như anh.− Không phải vậy đâu Tố Mai! - Minh hốt hoảng kêu lên - Em lầm ro6`i, không phải... Tố Mai không đợi nghe hết câu, cô cắt ngang lỜi Minh. − Anhkhông biện hộ nổi cho mình đâu. Tôi đã thấy và đã hiểu tất cả rồi. − Anh làm như vậy là vì em, Tố Mai à! - Minh đã bình tỉnh lại - Nếu như em còn yêu anh thì hi biết được sự thật em sẽ đau khổ biết chừng nào. Thà là dứt khoát với nhau. Suýt nữa thì Tố Mai đà bật khóc vì tức giận. − Nếu biết vậy sao anh không nói ngay từ đầu? − Điều đó thì hoàn toàn do lỗi của anh... anh đã không tự chủ được... Nhưng sau đó anh đã kịp hiểu rằng mọi chuyện sẽ vô cùng bi đát khi đổ bể ra. − Anh đừng nói nữa, hãy nghe tôi nói đây. Giữa chúng ta không có chuyện thù hằn gì nữa cả. Chuyện ngày xưa người lớn đã tính toán với nhau rồi. Nhưng thật lòng tối có giận anh và bây giờ tôi vẫn còn giận. Gía như anh cứ nói thẳng thì tôi đã không thấy mình bị xúc phạm nặng nề như vậy. − Anh xin lỗi em, Tố Mai, và xin cám ơn em đã sang đây. Tố Mai bỗng thấy một nổi buồn vô cớ tràn ngập trong lòng. Tim cô chợt thắt lại khi nhìn kỹ gương mặt Minh. Trông anh như một người vừa bệnh dậy. Từ buổi cha tay ấy đến giờ họ mới gặp lại nhau. − A, có cả Tố Mai ở đây nữa à? Tiếng ai đó đột ngột vang lên khiến hai người giật mình quay lại. Dường như họ kêu lên cùng một lượt. − Trời ơi! có chuyện gì vậy? Anh chàng lớp trưởng cũ của Minh trán sưng vù một cục bằng trái ổi xá lị, từ chỗ đó, một dòng máu rỉ rỉ chảy ra. − Định thử xem cái nào cứng hơn! − Cái gì? - Minh nóng ruột gắt bạn. − Cái đầu mình với cái cột điện. "Hắn" cứng hơn mình nên mình mới bị bể đầu! Qúy đã giậu không chỉ cái chân bị "què" của mình. Mặc dù vậy, cả Tố Mai lẫn Minh đều nóng lòng. − Anh Qúy ở chơi nghen, Mai về trước. Sực nhớ tới giờ này cả nhà đã về đầy đủ, Tố Mai hốt hoảng cáo từ. Nỗi lo sợ của cô đã truyền sang cho Minh. Anh chàng đi trước ra cổng "quan sát " tình hình rồi mới ra hiệu cho Tố Mai ra theo sau. − Em còn trở lại đây nu8~a không? Tố Mai lắc đầu, giọng buồn buồn: − Em không biết, nhưng có lẽ đây không phải là lần gặp gỡ cuối cùng... − Anh cũng mong như vậy! Chỉ cách có mấy bước từ bên này sang bên kia mà Tố Mai có cảm giác như mình không còn lê nổi đôi chân. Giờ đây cô mới cảm thấy lo sợ thật sự. NẾu có ai đó đã trông thấy Mai bước vào cái cổng kia, thì hậu quả sẽ không biết đâu mà lường. − Cả nhà đang chờ cơm con đấy, con gái ạ! - Ông Chiến nghiêm mặt nhìn Tm. − Lần sau có về muộn thì phải báo trước. - Bà Liên nhắc nhở con. − Dạ, con nhớ. Khi Tố Mai bước ra nhà sau để rứa tay thì chị bết nói nhỏ " − Câu Tiến đợi cô mãi không được nên đã về rồi. Cô đi đâu vậy? Tm áp chiếc khăn ướt vào mặt để giấu vẻ bối rối của mình. Lúc nãy cô đã nói dối chị. − Anh ấy có nhắn gì em không? - Tố Mai không trả lời mà hỏi sang chuyện khác. − Không thấy nói gì, nhưng trông mặt buônlắm. Chắc là anh giận, Tố Mai nghĩ thầm, nhưng cô có hẹn hò chi đâu? Bây giờ thì chẳng còn biết ra làm sao nữa. Cuộc gặp gỡ hôm nay qủa là khủng khiếp. Hình ảnh người con trai gầy gò, xanh xao cứ quấn lấy tâm trí Tố Mai. Cô cố xua đi bóng dáng một thưở thân thương ấy nhưng thật vô ích. Minh vẫn lừng lững hiện về... Bất giác Tố Mai nhớ tới ánh mắt nghiêm khắc của ông nội mình. Đôi mắt ấy như đang theo dõi từng chử chỉ, hành động của Tố Mai. Ông sẽ không bao giờ tha thứ... Ôi! Trời đất sao lại nổi phong ba vào chính lúc này đây, lúc mà Tố Mai đang dệt cho đời mình những ước mơ thật đẹp, thật êm ả, bình thường. Và cái bức tường oan nghiệt kia nó còn tồn tại đến bao giờ?