Margaret thức dậy, cô nghĩ: hôm nay mình phải nói. cho bố biết.Phải mất một lát cô mới nghĩ ra những điều cô sẽ nói với bố cô. Cô sẽ không sống với gia đình ở connecticut, mà cô sẽ rời bỏ gia đình, tìm chỗ ở riêng để kiếm việc làm.Dĩ nhiên sẽ có lắm chuyện phiền phức.Cô cảm thấy bàng hoàng lo sợ và xấu hổ. Cô thường có cảm giác này mỗi khi cô khinh bỉ bố. Cô tự nhủ mình mười chín tuổi rồi, mình là phụ nữ rồi. Đêm qua mình đã say sưa làm tình với một thanh niên tuyệt vời. Tại sao mình còn sợ bố?Cô không hiểu tại sao bố cô giữ hai chị em cô, Elizabeth và cô, trong nhà như cảnh cá chậu chim lồng thế này. Có thể nói ông biến hai cô con gái thành những thứ trang hoàng vô dụng. Mỗi lần ông nghe hai chị em muốn hoạt động giống mọi người, như đi học bơi hay đi xe đạp, là ông có thái độ ngăn cấm một cách rất thô bỉ. Đối với ông, việc chi tiêu vào áo quần trang đlểm không thành vấn đề, nhưng không bao giờ ông ta để cho hai cô tự do vào một tiệm sách để mua các thứ mình thích.Không phải cô chỉ đau đớn trước cảnh tương lai mờ mịt mà thôi. Cô còn đau đớn vì cách bố cô la mắng cô, đau đớn trước thái độ giận dữ và khinh bỉ của ông, đau đớn khi thấy mặt ông đỏ gay vì tức giận, hung hăng.Thường cô cố dùng mưu mẹo để thắng được bố, nhưng những trường hợp như thế này thật hiếm hoi, vì cô rất sợ thình lình ông bắt gặp, như thấy cô đang chơi với những đứa bé “con nhà dân dã” trong làng hay tìm thấy trong phòng cô cuốn Nỗi Ba đào của Evangeline, của Elinor Glyn, cuốn sách cô rất thích đọc nhưng bị bố cấm đoán.Cô nếm được mùi đời, thường là tình cờ do sự giúp đỡ của người khác.Monica đã giúp cô hưởng khoái lạc xác thịt ban đầu. Percy dạy cho cô cách bắn súng. Digby, tài xế, dạy cho cô lái xe. Có lẽ bây giờ Harly Marks và Nancy Lenehan sẽ giúp cô được sống tự do.Cô đã cảm thấy mình khác rồi. Cô cảm thấy tứ chi ê ẩm dễ chịu như đã lao động vất vả suốt ngày. Nằm dài trên giường, cô đưa tay xoa bóp khắp cơ thể mình. Từ khi trưởng thành đến giờ, cô tự xem mình như người không được may mắn, nên cô thương mến thân thể cô. Hình như Hany cho rằng thân hình cô tuyệt vời.Nằm sau bức màn che giường, cô nghe những tiếng động nho nhỏ bên ngoài.Có lẽ mọi người đã dậy rồi. Cô nhìn qua khe hở của bức màn. Nicky, người tiếp viên mập mạp, đang tháo giường ở phía trước mặt cô, giường của bố mẹ cô, anh biến những chiếc giường thành ghế nệm dài. Chắc anh ta đã làm xong giường của Harry và ông Membury. Harry ăn mặc chỉnh tề đang nhìn qua cửa sổ, vẻ trầm tư.Bỗng cô thấy xấu hổ, liền vội vàng kéo kín màn lại sợ anh thầy. Cũng kỳ thật, mới cách đây mấy giờ, hai người rất thân mật, thế mà bây giờ cô thấy bối rối. Cô tự hỏi không biết những người khác đầu rồi. Chắc Percy đã lên bờ với bố, bố cô là người có thói quen dậy rất sớm. Mẹ thường không năng nổ vào buổi sáng, chắc bây giờ bà đang ở trong phòng vệ sinh. Cô không thấy ông Membury ở đâu hết.Margaret nhìn qua cửa sổ. Trời sáng trợt rồi. Chiếc thủy phi cơ đậu trong vũng bên cạnh một thị trấn nhỏ, có cánh rừng thông bao quanh. Cảnh vật thật yên tĩnh. Cô nằm duỗi thẳng tay chân, nhớ lại từng chi tiết cảnh tượng xảy ra đêm qua, cô sắp xếp các chi tiết cho có thứ tự như sắp xếp các bức ảnh trong cuốn album. Cô nghĩ cô đã thật sự mất trinh vào tối qua. Trước đây, khi làm tình với Ian, hai người chỉ làm chớp nhoáng vội vàng vì khó khăn, và cô cảm thấy như một đứa bé phạm tội muốn bắt chước trò chơi của người lớn. Đêm qua, Harry và cô đã hành xử như người lớn, người này hưởng lạc trên cơ thể người kia. Anh tỏ ra kín đáo nhưng tích cực tham gia làm tình; rụt rè nhưng không bối rối; dè dặt nhưng không vụng về. Cô nhủ thầm, mình muốn làm nữa; làm nhiều nữa. Harry chỉ ngồi cách cô có hai bước, mặc chiếc áo màu xanh da trời, khuôn mặt xinh đẹp đang trầm tư. Bỗng cô muốn hôn anh. Cô ngồi dậy, khoác chiếc áo dài ngủ lên người, mở màn ra và lên tiếng:– Chào Harry.Anh giật mình như thể bị bắt gặp đang làm việc gì sai trái. Anh nhìn vào mắt cô, nhoẻn miệng cười. Cô cười với anh, cô có cảm giác như nụ cười sẽ không bao giờ tắt trên môi cô. Họ ngồi yên nhìn nhau, cười ngây ngô suốt một hồi lâu.Cuối cùng Margaret nhìn xuống và đứng dậy.– Xin chào tiểu thư Margaret,- anh tiếp viên lên tiếng chào cô và hỏi:– Cô uống cà phê chứ?– Không xin cám ơn anh, Nicky. - Cô phải trang điểm cho lộng lẫy cái đã, cô đến phòng trang điểm bây giờ mà.Cô mong Nicky rời khỏi buồng để cô hôn Harry, thế mà anh ta cứ nán lại, hỏi cô:– Tôi sửa giường cô thành ghế dài nhé?.– Cứ tự nhiên, - cô đáp, lòng thất vọng. Cô lấy cái xách du lịch, nhìn Harry, ánh mắt luyến tiếc rồi ra ngoài.Người tiếp viên kia, anh Davy, đang dọn bàn ăn sáng trong phòng khách. Cô chôm một trái dâu khi đi qua, lòng lo sợ. Cô đi dọc theo chiều dài chiếc máy bay. Phần lớn giường ngủ đã biến thành ghế nệm dài, hành khách đang uống cà phê, vẻ ngái ngủ. Cô thấy ông Membury đang nói chuyện rất hăng với ông nam tước Gabon, cô tự hỏi không biết cặp có bề ngoài tương phản nhau này có chuyện gì mà nói say sưa như vậy. Cô chú ý một lát mới nhận ra họ bàn về tin tức trên báo chí buổi sáng.Cô vào phòng vệ sinh. Mẹ cô đang ngồi trước bàn trang điểm. Làm sao mình làm được những chuyện ấy nhỉ? Cô tự hỏi, lòng hốt hoảng khi đứng ở chỗ chỉ cách mẹ cô vài bước. Cô cảm thấy hai má nóng bừng. Cô buộc lòng phải lên tiếng:– Chào mẹ, - cô ngạc nhiên khi nghe giọng mình thốt ra một cách bình thường.– Chào con. Con có vẻ tươi tắn. Con ngủ ngon chứ?– Rất ngon, - Margaret đáp và cô đỏ mặt thêm. Rồi bỗng cô nghĩ ra một ý mới lạ, cô nói:– Con cảm thấy có tội vì ăn cắp trái dâu khi đi qua bàn ăn - Cô đi vào trong phòng riêng. Khi đi ra lại, cô mở đầy nước vào bồn rửa, tung nước vào mặt thật mạnh.Cô buồn lòng vì phải mặc lại cái áo dài cô đã mặc hôm qua. Cô thích mặc áo mới thích bôi nhiều nước hoa. Harry thích thứ nước hoa cô dùng, anh biết cả tên nước hoa, Tosca. Anh là người đàn ông cô gặp đầu tiên có thể nhận ra tên nước hoa.Cô chải tóc thật lâu.Cô phải trang điểm mái tóc cho thật đẹp mới được.Mình phải chăm sóc bề ngoài cho thật đẹp, cô tự nhủ. Từ trước đến nay cô rất ít quan tâm đến vấn đề trang điểm, thế mà bây giờ bỗng nhiên cô thấy việc này rất quan trọng. Thế nào mình cũng phải sắm áo dài làm tăng nét đẹp để lôi cuốn sự chú ý của mọi người đến cặp chân dài của mình và mặc áo có màu sắc hài hòa với mái tóc màu hung và màu xanh của mắt. Áo cô mặc hôm nay có màu gạch, hợp với nước da của cô, nhưng không có eo. Bây giờ cô nhận ra cô phải mặc áo có độn vai và phải có thắt lưng, vóc dáng cô mới đẹp hơn lên được.Riêng trang điểm, chắc mẹ cô phản đối ghê lắm.– Con xong rồi, - cô vui vẻ nói.Mẹ cô vẫn không thay đổi chỗ ngồi.– Mẹ nghĩ chắc con nôn nóng trở về buồng để nói chuyện với ông Vanđenpost.– Đúng thế mẹ à, vì chẳng có ai nữa để nói chuyện, còn mẹ thì mẹ cứ mải mê vẽ phấn tô son.– Con đừng có hỗn. Anh ta hơi có vẻ Do thái đấy.Margaret nghĩ, dù sao anh ta cũng không theo hũ tục, cắt da qui đầu, và suýt nữa cô đã nói lên ý nghĩ ấy để giễu mẹ, nhưng cô chỉ phì cười thôi.Mẹ cô bị chạm tự ái, bà nói:– Không có gì đáng cười. Mẹ báo cho con biết là khi chúng ta đã xuống máy bay rồi, mẹ sẽ không cho phép con gặp anh ta nữa đâu.– Mẹ sẽ sung sướng khi được biết con chẳng quan tâm đến việc này. - Quả đúng vậy, cô sẽ rời bỏ cha mẹ, cho nên việc cha mẹ cho phép hay không chẳng còn quan trọng nữa.Mẹ cô nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc.Tại sao mẹ cứ có cảm giác là con giấu mẹ điều gì đấy?– Vì các bạo chúa không bao giờ tin tưởng ai hết.Cô nghĩ, đáp như thế mời phải. Đáp xong, cô đi ra ngoài.– Đừng đi, con à, - mẹ cô nói, mắt đầy lệ.Phải chăng mẹ cô muốn nói Đừng ra khỏi phòng hay đừng đi khỏi gia đình?Bà có đoán ý đồ của Margaret không? Bà thường có linh cảm. Margaret không đáp.Mẹ đã mất Elizabeth,mẹ không thể nào chịu đựng được cảnh mất thêm con nữa.– Đấy là lỗi của bố! - Margaret nói lớn. Bỗng cô muốn khóc. - Mẹ không cản được bố đừng hành động quá khủng khiếp ư?– Con không biết mẹ đã cố gắng cản bố con à?Margaret bối rối, mẹ cô chưa biết bố cô có những hành động sai trái. Bà đáp.Giọng rầu rĩ:– Nếu bố con như thế cũng không phải lỗi của mẹ. Con đừng có khiêu khích bố con làm gì.– Mẹ muốn nói, lúc nào cũng phải chiều theo bố chứ gì.– Tại sao không làm thế? Con chỉ gắng cho đến khi lấy chồng thôi.– Nếu mẹ cương quyết chống lại bố, bố sẽ không cư xử như thế đâu. - Mẹ cô lắc đầu buồn bã:– Mẹ không thể đứng vào phe với con để chống lại bố con, con à. ông là chồng của mẹ mà.– Nhưng bố con sai lầm.– Không nghĩa lý gì hết. Khi con có chồng, con sẽ hiểu.Margaret thấy nghẹn họng.– Thế là không công bằng.– Không lâu đâu con à. Mẹ chỉ yêu cầu con nhượng bộ ông thêm một thời gian nữa. Khi con đến 2l tuổi, tình hình sẽ khác, ngay cả khi con chưa lấy chồng, mẹ hứa với con như thế. Mẹ biết làm thế khó khăn đấy, nhưng mẹ không muốn ổng cũng từ bỏ con như El1zabeth tội nghiệp.Margaret nhận ra rằng nếu hai mẹ con làm mặt lạnh với nhau, thế nào cô cũng đau khổ như mẹ cô. Cô nói:– Mẹ à, con cũng không muốn như thế. - Cô bước đến chỗ mẹ cô ngồi. Mẹ cô dang hai tay ra. Hai mẹ con lúng túng ôm lấy nhau. Margaret thì đứng còn mẹ cô ngồi.– Con hãy hứa với mẹ, đừng gây gổ gì với bố con, - bà năn nỉ.Bà có vẻ rất buồn đến nỗi Margaret muốn hứa với bà, nhưng có cái gì đã giữ cô lại và cô chỉ nói:– Con sẽ cố, mẹ à. Con sẽ cố gắng làm thế.Mẹ cô buông cô ra, nhìn cô. Margaret đọc được trên mặt bà nét buồn chịu đựng.– Dù sao mẹ cũng cảm ơn con. Không có gì để nói nữa.Margaret đi ra.Khi cô vào buồng, Harry đứng lên. Cô quá bị dao động đến nỗi quên hết giữ gìn ý tứ, cô ôm choàng lấy cổ anh. Sau một lát ngần ngại, anh ôm siết cô vào lòng, hôn lên tóc cô. Cô liền cảm thấy dễ chịu hơn.Mở mắt ra, cô bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của ông Membury, ông ta đã về ngồi lại vào chỗ của mình. Mặc dù không ngán, nhưng cô cũng gỡ tay Harry ra rồi hai người sang ngồi xuống ở phía bên kia buồng.– Chúng ta phải vạch ra kế hoạch, - Harry nói. - Có lẽ bây giờ là cơ hội cuối cùng nói chuyện với nhau.Margaret biết mẹ cô sắp về buồng, cũng như bố cô và Percy,và sau đó Harry và cô khó mà ngồi riêng được với nhau. Cô lo sợ khi nghĩ đến lúc hai người phải chia tay nhau ở cảng Washington và không bao giờ gặp nhau được nữa. Cô thì thào nói:– Nói mau cho em biết em sẽ tìm gặp anh ở đâu?– Anh không biết... anh chưa định ở đâu hết.Nhưng em đừng lo, anh sẽ tìm gặp em. Em sẽ đến trọ ở khách sạn nào?– Ở khách sạn Waldorf. Tối nay anh điện thoại đến cho em chứ? Phải gọi nhé!– Đừng lo, dĩ nhiên là anh sẽ gọi. Anh sẽ xưng là ông Marks. - Giọng nói bình tĩnh của Harry làm cho Margaret thấy mình ngốc nghếch... và còn ích kỷ nữa. Cô chỉ nghĩ đến mình.– Anh sẽ ngủ đêm ở đâu?– Anh sẽ tìm một khách sạn nhỏ.Bỗng một ý nghĩ nảy ra trong óc cô:– Như thế sẽ tiện cho anh lẻn vào phòng em ở Waldorf phải không?Anh cười.– Em nói thật chứ? Em thừa biết thế nào anh cũng làm thế.– Thường khi, em phải ngủ chung phòng với chị em, nhưng bây giờ thì chắc em ngủ một mình.– Ồ, vậy anh phải nhanh chân đến phòng em mới được. - Cô biết anh rất thích cuộc sống sang trọng và cô muốn làm cho anh sung sướng. Anh còn mơ ước gì nữa?– Chúng ta sẽ gọi trứng chưng và rượu sâm banh.– Anh sẽ muốn ở lại đấy luôn mất.Bỗng cô sực nhớ đến thực tế.– Bố mẹ em chỉ ở lại đấy ít hôm rồi về sống ở nhà ông ngoại em tại Counecticut. Cho nên em phải tìm một chỗ trú ngụ.– Chúng ta sẽ cùng tìm, - anh nói. - Có thể chúng ta tìm phòng trong cùng một nhà trọ.– Thật không? - Cô rất phấn khởi. Họ sẽ có phòng ở trong cùng một nhà trọ!Đấy là điều cô mong muốn. Tiếp tục gặp nhau mà không đính hôn vội.Như thế sẽ có cơ hội tìm hiểu anh nhiều hơn và tiếp tục ngủ với anh. Nhưng có điều trở ngại.– Nếu em làm việc cho bà Nancy Lenehan, thì chắc em sẽ đến ở tại Boston.– Có lẽ anh cũng sẽ đi Boston với em.– Thật không?– Ở đâu cũng như nhau thôi. Chỗ ấy ở đâu?– Ở NouveUe Angleterre.– Ở đấy chắc giống bên nước Anh chứ gì?– Em nghe dân ở đấy chuộng thời trang lắm.. – Thế sẽ làm cho anh nhớ quê hương.– Chúng ta sẽ thuê loại phòng như thế nào? – Cô hớn hở hỏi, em muốn nói giá phòng là bao nhiêu và phòng ra sao?Anh cười đáp:– Em sẽ chỉ có một phòng duy nhất, và nội việc trả tiền chừng ấy thôi em cũng phải hết sức vất vả. Nếu phòng trọ ở đấy mà giống bên Anh, thì đồ đạc trong phòng rất ít và chỉ có một cửa sổ thôi. Nếu gặp may, có thể phòng có cái bếp ga hay bếp điện để nấu nước pha cà phê. Em sẽ dùng buồng tắm chung với mọi người trong nhà.– Còn nhà bếp?Anh lắc đầu.– Em sẽ không có cách gì để có nhà bếp được. Bữa ăn trưa sẽ là bữa ăn nóng duy nhất trong ngày. Khi em về nhà, em sẽ uống tách trà, ăn miếng bánh ngọt, hay là nếu em có lò nướng bánh, em sẽ nướng bánh mì mà ăn.Cô biết anh nói thế để cô chuẩn bị tinh thần trước một tương lai đầy khó khăn gian khổ, nhưng cô lại cảm thấy những chuyện anh vừa nói hoàn toàn rất lãng mạn. Cứ nghĩ đến việc tự mình pha trà và nướng bánh mì khi nào thấy thích, trong một căn phòng nhỏ riêng rẽ của mình, mà không cần đến cha mẹ, không cần đến tôi tớ là cô thấy tuyệt vời.Cô hỏi:– Chủ nhà có ở với mình tại đấy không?– Thỉnh thoảng. Nếu họ ở chung với mình thì càng tốt, vì họ sẽ giữ gìn nhà cửa tươm tất, tốt đẹp; nhưng họ lại chỏ mũi vào chuyện riêng tư của mình.Nhưng nếu chủ nhà ở chỗ khác, nhà cửa thường dễ bị xuống cấp, hệ thống nước trong nhà hư hỏng, từng tróc sơn, mái nhà dột, đại loại là như thế.Margaret tuy biết rất ít về cuộc đời, nhưng những điều mà Harry vừa nói không làm cho cô nản chí, trái lại cô thấy say sưa thích thú. Trước khi hỏi thêm những câu hỏi khác, hành khách và phi hành đoàn đã lên máy bay lại. Mẹ trở về chỗ chậm hơn một chút, trông bà xanh xao nhưng đẹp. Margaret cảm thấy thương mẹ. Nhớ lại câu chuyện vừa rồi với bà, cô nhận thấy việc đi tìm cuộc sống độc lập của mình cô đã gây ra nhiều buồn phiền cho mẹ.Thường khi cô không ăn sáng nhiều, nhưng hôm nay cô thấy đói. Cô nói với Harry:.– Em thích ăn trứng rán với thịt heo. Phải ăn nhiều mới đã.- Cô bắt gặp ánh mắt của Harry, cô nghĩ mình đói là vì cô đã làm tình suất đêm. Cô cố mỉm cười.Như đọc được ý nghĩ của cô, anh vội quay mắt nhìn đi chỗ khác.Mấy phút sau, thủy phi cơ cất cánh. Đấy là lần thứ ba, Margaret có cảm giác nao nao kỳ lạ, nhưng cô không sợ.Cô lại nghĩ đến câu chuyện cô vừa nói với Harry. Anh muốn đi Boston. với cô! Mặc dù anh đẹp, dễ thương và chắc đã trải qua nhiều cuộc tình, nhưng anh có vẻ đã mê mẫn cô. Anh tỏ ra sẵn sàng ở lại với cô. Dĩ nhiên chuyện giữa cô với anh xảy ra quá tình cờ, quá đột ngột, nhưng cô nghĩ Harry trung thành với cô. Cô hy vọng tương lai của cô sẽ rất tươi sáng, cô sẽ có tự do, độc lập và tình yêu.Vừa khi máy bay đạt tốc độ đường trường, người ta mời hành khách đến phòng khách để ăn điểm tâm, và Margaret là người hăm hở đẩu tiên. Tất cả đều ăn dâu tây với kem, chỉ trừ Percy, cậu ta ăn bánh xốp bột lúa mạch. Bố uống sâm banh, ăn dâu tây. Margaret còn ăn bánh mì nóng phết bơ nữa. Bỗng cô bắt gặp ánh mắt của bà Nancy Lenehan nhìn cô. Một Nancy đẹp đẽ, chải chuốt như hôm qua, với chiếc áo trong bằng xoa màu xanh nước biển thay cho chiếc màu xám; bà ta đang đợi cho cháo yến mạch nguội. Bà ta gật nhẹ đầu ra dấu gọi Margaret đến rồi nói nhỏ:– Tôi vừa nhận được cuộc điện thoại rất quan trọng ở Botwood. Hôm nay tôi sẽ thắng người em trai của tôi. Cô cứ xem như cô đã có việc làm rồi.Margaret hớn hở đáp:– Ồ, cám ơn bà!Nancy đưa cho cô tấm danh thiếp.– Khi nào cô đã sẵn sàng đi làm, cô cứ điện thoại cho tôi.– Tôi sẽ gọi! Chỉ vài ngày nữa thôi! Cảm ơn bà!Nancy để ngón tay lên môi, nháy mắt với cô.Margaret trở về chỗ ngồi, lòng hân hoan vô cùng. Cô hy vọng bố cô không để ý gì hết, cô không muốn ông hỏi han lôi thôi. Nhưng ông đang cúi đầu chăm chú ăn chứ không quan tâm đến gì hết.Vừa ăn, cô vừa nghĩ rằng sớm muộn gì cô cũng phải nói cho ông biết. Mẹ đã van cô đừng đụng độ với bố, nhưng việc này không thể tránh khỏi. Cô đã nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhưng bây giờ cô không cần phải làm thế. Cô tuyên bố trắng ra cho bố cô nghe cô sẽ ra đi, cô đã có chỗ ở, cô có bạn bè giúp đỡ.Thủy phi cơ là nơi lý tưởng nhất để cô chạm trán với bố, cũng như Elizabeth đã chọn tàu hỏa vậy. Trước mắt mọi người, bố buộc lòng phải kiềm chế mình.Nếu cô đợi về khách sạn rồi, khi đã vào phòng, sẽ có nhiều chuyện làm cho cô khó nói.Khi nào thì cô sẽ nói với ông? Tốt hơn hết là nên nói nhanh cho rồi, sau bữa điểm tâm có sâm banh, thế nào ông cũng vui vẻ nhất đời. Sau đó, khi trời đã trưa, ông uống rượu mạnh vào, thế nào ông cũng dễ nổi cáu.Percy đúng dậy, nói:– Con đi lấy thêm bánh xốp.– Ngồi xuống, - Bố nói. - Người ta sẽ mang thịt heo đến cho con. Con đã ăn nhiều đồ tào lao này rồi. Không biết sao ông ta không ưa bánh xốp như thế.Con còn đói, - Percy đáp, rồi bỏ ra ngoài khiến cho Margaret quá đỗi ngạc nhiên.Hành động cứng đầu của cậu đã làm cho bố cô sủng sốt. Mẹ đành nhìn vào quãng trống trước mắt. Mọi người đợi Percy quay về. Một lát sau, cậu ta quay về với một dĩa đầy bánh bột, cậu ngồi xuống ăn. Bố nói:– Bố cấm con ăn những thứ đó.– Bao tử của con khác bao tử của bố, - Percy đáp và cứ ăn tiếp.Bố định đứng dậy, nhưng bỗng Nicky đến đưa cho ông đĩa xúc xích với thịt heo và trứng luộc. Margaret cứ tưởng ông sẽ ném cái đa vào mặt Percy, nhưng không, ông đói rồi, nên ông lấy dao nĩa lên và nói với Nicky:– Mang đến cho tôi mù tạt của Anh.– Thưa ông, chúng tôi không có thức ăn ấy.– Không có mù tạt à? - Bố giận dữ hỏi. - Bộ anh nghĩ tôi phải ăn xúc xích không có mù tạt sao?Nicky có vẻ hốt hoảng..– Thưa ông, tôi xin lỗi... Chưa hề có ai yêu cầu tôi thứ ấy hết. Nhưng tôi tin chắc trong chuyến bay sau, chúng tôi sẽ có.– Hiện nay thì chưa có, phải không?– Dạ phải. Xin lỗi ông.Bố càu nhàu rồi ăn thịt heo. Ông đã trút cơn giận lên đầu người tiếp viên và Percy thoát nạn. Margaret đành chờ đợi dịp thuận tiện khác.Nicky đã đem món trứng chiên với thịt heo hun khói cho cô, cô ngấu nghiến ăn. Cuối cùng chắc bố cũng bớt giận? Sau khi thất vọng về các tham vọng chính trị, tiếp đến là chiến tranh, cảnh lưu đày, sự chống đối của cô con gái đầu lòng, có lẽ ông đã thấm đòn mà tỉnh ngộ, bởt hung hăng.Cô thấy chưa bao giờ thuận lợi như bây giờ.Cô ăn điểm tâm xong và đợi cho những người khác ăn xong. Cô đợi người tiếp viên dọn bàn và đợi cho bố uống xong cà phê. Rồi cô không có gì để đợi nữa.Cô đến ngồi ở ghế dài, bên cạnh mẹ và hầu như ngay trước mặt bố. Cô hít vào một hơi dài và nói:– Bố, con có chuyện nói với bố. Con hy vọng bố sẽ không tức giận.Mẹ nói nhỏ:– Ồ đừng...– Có chuyện gì đấy?' - Bố hỏi.– Con đã 19 tuổi mà chưa làm được gì để nuôi thân. Bây giờ đã đến lúc con phải bắt đầu mới được.– Trời đầt ơi, tại sao phải làm?– Con thích được sống tự lập.Mẹ cô trả lời:– Có hàng triệu cô gái làm việc trong xí nghiệp, nhà máy, và văn phòng rất muốn được sống vào chỗ cua con.– Con biết thế, mẹ à. - Margaret cũng biết là mẹ cô nhảy vào nói với cô. để cho bố khỏi can thiệp vào. Nhưng chuyện này không_giữ được lâu.Mẹ nhận thấy thế, nên bà vội vàng. Nhân nhượng, bà nói tiếp líền:– Nhưng mẹ thấy con quyết định sống tự lập, nên mẹ hy vọng ông ngoại con có thể kiếm chỗ làm cho con ở nơi nào đấy mà ông con quen biết...– Con đã có việc làm rồi.Nghe cô nói thế, bà sửng sốt kinh ngạc. Bà hỏi:= Việc ở Mỹ à? Làm sao con kiếm. được?.Margaret không muốn nói cho bố mẹ biết về chuyện của bà Nancy Lenehan:Có thể họ sẽ đến gặp bà ta, sinh chuyện với bà, và công việc có cơ hỏng bét.– Công việc đã được thu xếp, - cô bình tĩnh đáp.– Việc gì thế?– Trợ lý giám đốc phòng thương vụ của một xưởng giày.– Ổ, mẹ van con, đừng kỳ cục như thế.Margaret cắn môi. Tại sao mẹ cô có thái độ khinh bỉ công việc này như thế?– Con thấy chẳng có gì kỳ cục hết. Mẹ phải hãnh diện về con thì hơn. Con đã tự mình tìm việc làm, không cần sự giúp đỡ của mẹ, của bố và của ông ngoại, mà nhờ vào tài riêng của con. - Có lẽ nói như thế mọi việc cũng chưa yên, nhưng Margaret sẽ không nói thêm nhiều chi tiết nữa.– Nhà máy ấy ở đâu? - Mẹ hỏi.Lần đầu tiên bố xen vào:– Nó không thể làm víệc trong nhà máy, thế đấy.– Con sẽ làm việc ở phòng thương vụ, chứ không làm trong nhà máy. Và nhà máy ở tại Boston.– Vậy thì con chịu rồi, - mẹ nói. - Con sẽ ở tại Stanlford. Chứ không ở Boston.– Không, mẹ à. Con sẽ ở tại Boston.Mẹ mở miệng định nói gì đấy nhưng rồi bà đổi ý bà biết bà đang đứng trước một thực tế mà bà không dễ gì lẫn tránh được. Bà ngồi im lặng một hồi, rồi hỏi:– Con nói thế nghĩa là sao?– Nghĩa là con sẽ rời bỏ gia đình, đến sống ở Boston trong một căn phòng người ta cho thuê để đi làm việc.– Ồ, thế thì quá ngốc!Margaret nổi nóng, cô nói:– Mẹ đừng có nói như thế! - Giọng nói của cô tức giận khiến cho mẹ rùng mình và Margaret thấy ân hận. Cô bèn dịu giọng nói tiếp:Con chỉ làm những việc mà đa số các thiếu nữ cùng lứa tưởi với con làm thôi.– Có lẽ cùng tuổi, nhưng không cùng giai cấp với con.– Tại sao phải có sự khác biệt đó?– Tại vì thật vô ích khi lăn xả vào một công việc ngu ngốc để lĩnh một đô la một tuần và sống trong căn nhà mà bố con phải trả l00 đô la mỗi tháng.– Con không muốn bố trả tiền nhà cho con.– Vậy con sẽ ở đâu?– Con đã nói cho mẹ biết rồi, con ở trong nhà cho thuê.– Thế thì tởm quá! Tại sao phải thế?– Con để dành tiền cho đến khi con mua được vé tàu về Anh, và con sẽ đầu quân vào lực lượng Nữ quân nhân Bố cất tiếng nói:– Mày ăn nói tầm bậy rồi.Margaret bị chạm tự ái.– Con nói tầm bậy ở chỗ nào, bố?Mẹ nói xen vào:Đừng, đừng đi...Margaret không để cho bà nói tiếp:– Con nói con sẽ làm nhân viên đi giao dịch, sẽ pha cà phê, trả lời điện thoại.Con nói con sẽ ở trong một căn phòng chỉ có bếp ga và tắm chung phòng với những người ở thuê khác. Con nói con không thích cảnh nghèo khổ... nhưng con rất sung sướng vì được tự do.– Mày chẳng biết gì ráo, - bố cô nói với giọng khinh bỉ. - Tự do à? Mày sẽ như con thỏ được thuần hóa thả trong cũi chó. Để tao nói những điều mày không biết cho mà nghe:Mày không biết mày được sống nuông chiếu suốt cuộc đời. Thậm chí mày cũng không đi học nữa...Câu nói bất công phi lý của ông làm cho cô trào nước mắt, khiến cô đáp lại:Nhưng con muốn đi học, chỉ tại bố ngăn cản không cho con đi?Ông tảng lờ không để ý đến câu phản đối của cô, và nói tiếp:– Mày luôn có người giặt giũ áo quần, nấu nướng cho mày ăn, có tài xế lái xe cho mày đi đâu mày muốn, người ta gọi trẻ con đến nhà chơi với mày, và mày không hề nghĩ đến chuyện tất cả đều được thu xếp...– Con biết chứ!– Rồi bây giờ mày muốn sống một mình! Tao cá với mày là mày không biết đến giá một ổ bánh mì là bao nhiêu.– Rồi con sẽ biết thôi.– Mày chưa bao giờ đi xe đò, chưa bao giờ ngủ một mình trong nhà. Mày không biết lên giây đồng hồ, không biết gài bẫy chuột, rửa chén, luộc cái trứng... Rồi mày biết luộc trứng không?– Nếu con không biết thì lỗi tại ai? – Margaret hỏi, mắt đầm đìa lệ.Ông nói tiếp không thương tiếc, mặt lộ vẻ khinh bỉ và giận dữ – Mày sẽ làm việc được trong văn phòng phải không? Mày pha trà được không? Mày không biết người ta pha trà như thế nào phải không? Mày chưa bao giờ thấy cái tủ để hồ sơ, chưa bao giờ mày ở một chỗ từ 9 giờ sáng cho đến 6 giờ chiều. Mày sẽ buồn chán và bỏ đi mà thôi. Mày sẽ làm không đến một tuần.Ông đã nói toạc ra những điều mà Margaret lo sợ trong lòng, càng nghe cô càng bối rối thêm. Lòng lo sợ, cô tự nhủ có lẽ ông nói đúng. Có lẽ cô không sống một mình được, có lẽ cô sẽ bị đuổi việc thôi. Lời lẽ quá tàn nhẫn của bố đã làm tiêu tan giấc mộng của cô như sóng biển phá tan cái lâu đài bằng cát, khiến cho cô nghĩ rằng những điều cô lo sợ e rồi sẽ trở thành sự thật mất.Cô nghe giọng nói của Harry thốt lên:– Thế là quá rồi...– Cứ để cho ông nói tiếp, - cô nói với anh. Đây là cuộc chiến đấu mà Harry không thể nhảy vào tham dự được.Mặt đỏ nhừ, bố vung tay múa chân nói tiếp, giọng giận dữ càng lúc càng lớn:– Boston à, mày phải biết đấy không phải như cái làng Oxenford đâu. Dân chúng ở đấy không giúp đỡ nhau. Mày sẽ lâm bệnh và mày sẽ bị bọn thầy thuốc lai giống đầu độc. Mày sẽ bị bọn Do thái bóc lột và sẽ bị bọn da đen hãm hiếp ngoài đường. Còn việc mày có ý định đầu quân vào quân đội...– Hàng ngàn cô gái đã gia nhập Nữ quân nhân, - Margaret nói, nhưng giọng cô nho nhỏ yếu đuối.– Không phải những cô gái như mày, - ông đáp.- Mà những cô lực lượng thức dậy thật sớm để đánh bong sàn nhà, nhưng không phải những đứa được nuông chiều.Bây giờ mày lăn xả vào vòng nguy hiểm, ai chăm sóc cho mày...Mày sẽ suy sụp ngay!Cô nhớ những chuyện xảy ra trong đêm trời tối - nhớ sự hốt hoảng, nhớ cảnh thất vọng tái tê trước hoàn cảnh bất ngờ - và cô thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng tình hình chắc sẽ không như thế nữa. Ông đã cố tình biến cô thành một người bất lực, sống phụ thuộc vào gia đình, bây gĩơ cô quyết tháo gông ra, sống tự lập, cho dù phải gặp bao cảnh gian truân khổ ải.Hai mắt bố cô trợn tròn như muốn văng ra khỏi hốc mắt, rơi xuống đĩa, miệng nói lớn:– Mày không làm trong văn phòng nỗi một tuần đâu mày cũng không ở trong lực lượng Nữ quân nhân nỗi một ngày. Mày quá mềm yếu. - Ông kết luận, vẻ hài lòng ra mặt.Harry đến ngồi bên cạnh Margaret. Anh lôi khăn tay trong túi ra, nhẹ lau hai má ướt, của cô.– Còn anh, - bố nói tiếp, - chàng công tử bột...Harry liền vùng đứng lên như thể muốn nhảy vào ngài Oxenford.– Tôi cấm ông nói với tôi cái giọng đó. Tôi không phải con gái, tôi là thanh niên vững vàng, nếu ông sỉ nhục tôi lẩn nữa, tôi sẽ đấm vào mặt ông đấy.Bố im lặng.Harry quay lại, đến ngồi bên cạnh Margaret.Cô bối rối nhưng đồng thời cũng hân hoan. Bố cô hầm hè, mỉa mai nhiếc mắng cô, làm cho cô khóc, nhưng ông đã thất bại, thế nào cô cũng ra đi.Còn nỗi ngờ vực mà ông đã cô gieo vào lòng cô, nỗi lo sợ sẽ bị thất bại vá suy sụp do ông khuấy lên vào giây phút cuối cùng này, thế nào cô cũng sẽ vượt qua. Cô thề vớì lòng mình:mình sẽ vượt qua mọi thử thách. Mình không mềm yếu, mình sẽ chứng minh cho mọi người thấy.Cô ngước mắt nhìn lên. Bố đang nhìn qua cửa sổ máy bay, vẻ nham hiểm.Không có dấu hiệu gì cho thấy ông đã thất bại. Ông đã xua đuổi Elizabeth. Bây giờ ông muốn trả thù Margaret như thế nào đây?