Cô nhìn thấy mỗi hình hài bé xíu như được bôi một lớp hắc ín đỏ - xanh đen với cái đầu to không có tóc. Anh bác sĩ đặt đứa bé sơ sinh lên bầu ngực trần của cô. Hầu như cô không cảm thấy gì khi họ khâu cho cô. Cô ép thằng bé vào người mình. Và khóc. Đã lâu lắm rồi cô không khóc như vậy. Chị hộ lý lau mồ hôi trên trán cho cô. - Chị đừng khóc. Thế là mọi chuyện xong rồi. Chị có một cậu con trai mạnh khỏe. Cháu có cái đầu rất to, nó làm chị bị rách một tí, nhưng bù lại cháu sẽ rất thông minh! Anh bác sĩ trẻ vẫn đang khâu cho chị, nói: - Chị ghi đi này. Giờ sinh bốn giờ không tám phút sáng. Sau khi khâu xong, chị cho chị ấy loại nào mạnh một chút để chị ấy ngủ và chuyển sang phòng số mười bốn. Ngày mai, chiều muộn mới cho bú. Nghe thấy tiếng nói, cô tỉnh giấc. Thoạt tiên, cô không biết mình đang ở đâu. Cô nhấc đầu. Bố mẹ và chồng cô đang ngồi cạnh giường. Cô thấy đau khủng khiếp vùng đáy chậu. Mọi người cười với cô. Cô ngồi dậy, sửa lại tóc. - Cháu đâu rồi? - cô hỏi. - Rồi người ta sẽ mang đến đây để con cho cháu bú - mẹ cô trả lời. Chồng cô đứng dậy và đưa cho cô bó hoa cẩm chướng đỏ. Anh hôn vào má cô. - Marcin nặng bốn cân rưỡi. Hồi mới đẻ anh cũng to thế đấy. Cô ưỡn thẳng người. Cái áo bệnh viện bật cúc, để lộ ra bộ ngực đồ sộ sẵn sàng cho trẻ bú. - Con sẽ có tên là Jakub - cô nói khẽ. Chồng cô nhìn bố mẹ vợ, như thể muốn tìm chỗ dựa. - Mình đã nói với nhau về chuyện này và anh tưởng là mình đã thống nhất đặt tên con là Marcin cơ mà. - Đúng, mình đã nói về vấn đề này, nhưng mình chưa thống nhất gì cả. Marcin chỉ là một trong những tên mà anh thích. - Anh cho rằng mình đã thống nhất. Sáng nay anh đã cho in tờ khai. Mất một ngàn zloty đấy. Bây giờ anh sẽ không thay đổi gì nữa. Đã quá muộn rồi. - Con muốn gì nữa? - mẹ cô ngạc nhiên. - Marcin đang là một cái tên mốt hiện nay. Cô không thể nghe nổi điều này. Cô duỗi chân, ngồi dậy. Xỏ chân vào dép. Mặc cho đang đau khủng khiếp, cô vẫn đi chậm ra tủ đựng quần áo cạnh chậu rửa. Lấy ví tiền từ áo khoác ra. Đếm. Chưa đủ một ngàn. Cô cho thêm tiền xu vào chỗ còn thiếu. Rồi quay lại giường. Cô để tiền phía dưới chân, chỗ chồng cô đang ngồi và nói: - Đây là một ngàn zloty của anh. Con trai của em sẽ có tên là Jakub. Anh nghe thấy chứ?! Jakub! - Con muốn gì nào, đừng có quá kích động - mẹ cô xen vào. - Bây giờ mọi người có thể ra ngoài để con ở lại một mình được không? Tất cả. Mọi người đứng dậy. Cô nghe thấy mẹ cô nói vời chồng cô gì đó về choáng sau sinh. Cô không còn khóc nữa. Cô đi nằm. Đã rất tĩnh tâm. Gần như là vui vẻ Cô nhìn những bông cẩm chướng trên giường. Cô không thể chịu nổi hoa cẩm chướng cơ mà! Tại sao anh ấy lại không biết điều này nhỉ?! Chị hộ lý kẻo cô ra khỏi trạng thái nửa thức nửa ngủ. - Chị có muốn cho cháu bú không? - chị ta hỏi, ôm trên tay tấm chăn đề hở đầu con trai của cô ra. - Có chứ. Tôi muốn. Rất muốn. Cô ngồi dậy. Vạch vú. Đón tấm chăn dây bẩn cùng với thằng bé. Nó mở to mắt. Cô cười và nói với nó: - Jakub ơi, nhớ quá. Đứa bé sơ sinh sợ hãi, khóc.
LỜI BẠT
Người đàn ông đến ga Berlin ZOO trước nửa đêm khá lâu. Tàu đi Drezno qua ga Berlin Linchtenberg đúng 4.06. Còn nhiều thời gian. Anh ta bắt taxi đến khách sạn Mercure. Ở quầy bar, anh ta gọi một chai vang đỏ. Bao giờ anh ta cũng thích Natalie Cole. Vì cái tên. Và vì cô hát như là kể những câu chuyện kỳ lạ. Nghe cô hát, người ta có được những trải nghiệm, mà những trải nghiệm là quan trọng nhất. Chỉ vì những trải nghiệm mà cần phải sống. Và còn vì điều này nữa, để có thể sau đó kể lại chúng với ai đó. Bốn giờ kém mười lăm. Anh ta trả tiền. Và ra chỗ lễ tân. - Chị có thể gọi hộ taxi được không? Đến ga Berlin Linchtenberg. Hôm nay anh ta sẽ gặp tất cả những người mà anh ta yêu quí. Gần như tất cả. HẾT