Ngay từ sáng sớm, con đường dẫn đến pháp trường đã đông nghẹt cả người. Họ hiếu kỳ. Vì đây là lần đầu tiên một vị phò mã bị xử chém. Khi nắng đã lên cao. Chiếc xe chở tội nhân từ từ đến. Đi trước xe là quan giám sát việc hành hình. Ông ta cỡi con ngựa màu đỏ. Kế đến là hai hàng vệ binh, rồi mới đến xe tù. Tiếng ngựa, tiếng người quát tháo dẹp đường, làm xôn xao cả đám đông. - Xem kìa! Xem kìa! Đám đông cố chen lấn nhau ra trước, để nhìn cho rõ mặt tội nhân. - Phò mã đẹp quá! Còn trẻ quá! - Đương nhiên rồi. Dân trong Vương phủ. Một tiểu vương gia cơ mà? - Đúng! Làm lớn lắm đấy! Bối lạc ở Thạc Thân Vương phủ lận, phò mã của Lan công chúa, còn là chức ngự tiền hành tẩu nữa cơ... - Làm lớn vậy, còn trẻ vậy, mà đã phạm tội chết?... - Tại vì... Người nầy một tiếng, người kia một tiếng, xôn xao. Hạo Trinh ngồi trong xe tù. Xe tù bằng sắt. Ở phía trên có khoét một chiếc lỗ tròn để tội nhân đưa đầu ra ngoài. Còn thân vẫn bị cùm lại trong xe. Hạo Trinh ngước mặt nhìn thẳng, chàng mệt mỏi nhưng vẫn tỉnh táo, trước đó lúc còn trong phòng giam. Hạo Trinh đã được bà Tuyết Như chải tóc, búi lại đàng hoàng. Hạo Trinh mặc bộ áo vải thô và vẫn gọn gàng sạch sẽ. Chàng không có vẻ gì là khiếp sợ cái chết... Ngay lúc đó giữa đám đông, có tiếng gọi lớn. - Hạo Trinh! Hạo Trinh! Hãy đợi em! Em đến đây! Hạo Trinh nghe tiếng gọi giật mình, nhìn về nơi phát ra. Ngân Sương đang vẹt đám đông xông tới. Nàng đầu chít khăn tang mặc nguyên bộ đồ trắng, chạy về hướng xe tù. - Hạo Trinh! Em ra tiễn anh đây! Em muốn gặp một lần cuối cùng, để anh thấy là... Hạo Trinh cũng đã nhìn thấy Ngân Sương. Chàng chồm tới nhưng tay chân bị cột chặt, chẳng làm sao động đậy được. Hạo Trinh chỉ còn hét to. - Trời xanh có mắt, để anh còn trông thấy em là anh quá mãn nguyện rồi! Ngân Sương! Hãy gắng mà bảo trọng lấy thân... Vì anh mà sống. Em có nghe anh nói không? Hãy vì anh... Đám đông thấy cảnh đó ồn ào hơn. Họ lịch sự đứng dạt qua một bên nhường chỗ cho Ngân Sương đến gần Hạo Trinh hơn nữa. Ngân Sương chạy hới hải theo xe tù, cuối cùng rồi cũng đuổi kịp. Chụp lấy song sắt xe, đu người hỏng lên. - Anh Hạo Trinh! Anh hãy nghe em nói nầy. Ngân Sương lạc giọng nói: - Tình cảm của đôi ta. Trời biết, đất biết, anh biết và em biết. Quỷ thần, vạn vật chứng giám. Chúng ta sống hoặc chết, kiếp nầy hay kiếp sau, thì mãi mãi... Em vẫn là của anh. Bao giờ cũng là của anh thôi. Hạo Trinh cũng nói thật to: - Ngân Sương. Những lời chung thủy vừa rồi của em, có chết đi anh cũng không quên. Em không nói, anh cũng đều rõ cả. Trước khi chết anh chỉ có một lời yêu cầu. Bất cứ hoàn cảnh nào thì em cũng phải sống, không được chết! Em phải sống để đền đáp công ơn cha mẹ giùm anh! Ngân Sương lắc đầu không chịu: - Không! Không! Không! Cái gì em cũng chìu anh, nhưng điều đó thì không được. Anh sống em sống, còn anh chết sẽ chết theo! Hạo Trinh tức giận: - Ngân Sương! Nếu em bảo là hiểu anh, thì tại sao em không nghe lời anh chứ? Ngân Sương đau khổ: - Hạo Trinh! Anh đã bảo là biết em, sao còn bức bách em phải làm điều đó! Và hai người cách nhau một song sắt, lặng nhìn nhau như chốn không người. Họ khiến cho quần chúng chung quanh phải xúc động. Quan giám sát hành hình cũng quay đầu lại nhìn. Thấy cảnh rối ren. Bực mình, quát: - Vệ binh đâu, kéo con nhỏ đó ra! Để như vậy còn ra thể thống gì? - Vâng! Đám vệ binh nghe lệnh vội xông đến. Bọn họ nắm lấy Ngân Sương định kéo xuống xe. Nhưng mười ngón tay của Ngân Sương đã bám chặt lấy thành xe. Ngân Sương cố gắng giằng co lần cuối. - Anh Hạo Trinh! Hạo Trinh! Em còn chưa nói hết... Nhưng sức của Ngân Sương làm sao địch lại. Nên chẳng mấy chốc Ngân Sương đã bị lôi tuột xuống xe. Có mấy tay vệ binh còn rút cả gươm ra chận lên cổ Ngân Sương, khiến nàng không làm sao phản ứng tiếp được. - Ngân Sương! Em hãy quay về đi! Tiếng của Hạo Trinh vọng lại một cách đau khổ. Đoàn xe mã vẫn tiếp tục tiến. Chẳng mấy chốc cái bóng màu trắng của Ngân Sương đã bị khuất hẳn phía sau.
o0o
Xe giải phạm nhân đã đến tận pháp trường. Giữa khoảng sân trống, đoạn đầu đài như một con quái vật được dựng lên. Mọi người chỉ nhìn, đã thấy khiếp đảm. Trong khi tay đao phủ thủ đứng cạnh đó lại bình thản chờ đợi. Xa hơn một chút là tay trống lệnh, hắn đứng trước cái trống lớn. Đợi vị giám sát quan tuyên bố hành hình là nổi trống báo hiệu ngay. Dưới đoạn đầu đài là đám đông hiếu kỳ, chen lấn một cách hỗn loạn. A Khắc Đan và Tiểu Khấu Tử quỳ ở cạnh chiếc quan tài chờ đợi. Ân huệ của vua dành cho Hạo Trinh chỉ là... “Người của Vương phủ được phép thu nhặt di hài của phạm nhân, để chôn cất một cách tử tế”. Đấy đã là một biệt lệ. Vì từ trước đến nay, những tử tội bị hành hình, đều phải bêu đầu ngoài cổng thành một thời gian để răn đe quần chúng rồi mới được hạ xuống. Hạo Trinh bước ra khỏi xe sắt, và bị đẩy ngay lên đoạn đầu đài. Lúc đi ngang qua A Khắc Đan và Tiểu Khấu Tử. Hạo Trinh đã được hai tôi thần trung tín nầy dập đầu lần cuối. - Bối Lạc gia! Bọn nô tài xin cúi chào người! Hạo Trinh xúc động. - Tiểu Khấu Tử! A Khắc Đan, các người không cần tiễn đưa ta. Hãy đi ngay ra ngoài tìm Ngân Sương đi. Cô ấy đã bị bọn vệ binh bắt giữ. Bây giờ không biết ở đâu rồi! Tiểu Khấu Tử đầm đìa giọt lê. - Bối Lạc gia ơi! Giờ nầy bọn tôi chẳng ai còn thiết điều gì, nghĩ đến ai nữa. Chỉ còn cố lo... Tiểu Khấu Tử nghẹn lời không nói thành tiếng. Trong khi Hạo Trinh đã được dẫn lên đoạn đầu đài. Đông Đại Nhân đã vào ghế giám sát thi hành án. Còn Hạo Trinh được đưa đến bục gỗ. Chiếc bục nầy có hình chữ U. Phần lõm là nơi đặt đầu phạm nhân vào. Đao phủ thủ đứng phía sau Hạo Trinh với thanh mã tấu sáng loáng trên tay. Giờ hành hình chưa đến, mọi người chờ đợi. Mặt trời lên cao chậm rãi di chuyển lên đỉnh trời. Đám đông hiếu kỳ nhốn nháo, ồn áo chen lấn nhau cố giành cho được vị trí nhìn rõ nhất. Ngân Sương cuối cùng rồi cũng đến được pháp trường, nàng cố gắng chen vào. Chiếc áo trắng lúc ẩn lúc hiện trong đám đông. Ngân Sương chen được lên đầu hàng. - Anh Hạo... Trinh! Tiếng hét của Ngân Sương làm nhiều người giật mình, nhường lối cho. Nhờ vậy Ngân Sương đã đến sát đoạn đầu đài. Hạo Trinh cũng đã nhìn thấy Ngân Sương, hốt hoảng. - Ngân Sương! Em nên biết đây là pháp trường, em đến pháp trường làm gì. Hãy quay về đi! Quay về nhanh! Anh không muốn em nhìn thấy cảnh anh chết. Anh chỉ muốn em thấy lúc anh sống thôi! Hãy về ngay đi, đừng có nói cái gì nữa. Về đi! Ngân Sương cũng nói lớn. - Anh không muốn cả chuyện em đưa tiễn anh à? Hạo Trinh nói ngắn gọn nhưng cương quyết. - Hãy giữ cái hình ảnh của anh trong tim em. Đừng nhìn cảnh anh đã lìa đầu khỏi cổ. Em có nghe không? Anh không thích như vậy! Anh muốn em phải về nhà ngay. Ngân Sương hiễu rỏ lắm chứ! Hạo Trinh muốn cũng như Ngân Sương muốn. Một hình ảnh người yêu toàn bích, đẹp đẽ của nhau. Ngân Sương gật đầu. Mắt long lanh hạnh phúc. Sương nhìn Hạo Trinh một cách trìu mến: - Em biết rồi! Em sẽ quay về ngay! Anh nên nhớ. Chúng ta sống có nhau mà chết cũng sẽ có nhau. Khi chuông vừa gõ đúng ngọ. Chắc chắn anh và em sẽ cùng gặp nhau ở thiên đàng! Nói xong, Ngân Sương quay đầu đi và nhanh chóng vẹt đám đông ra ngoài. Hạo Trinh nhìn theo, chỉ lẳng lặng nhìn theo. Không có gì để nói. Trong cái ánh mắt buồn bã kia. Hạo Trinh đã thấy hạnh phúc đang chờ. Không có gì để bịn rịn, bận tâm, tất cả phẳng lặng như mặt hồ. Sắp được giải thoát rồi, còn gì mà xúc động nữa? Hạo Trinh ngước mắt nhìn lên trời. Bầu trời trong xanh. Mặt trời đang chậm chạp leo lên đỉnh. Sắp đến giờ... Hạo Trinh lẩm bẩm điều mình nghĩ. - Khi tiếng chuông báo hiệu đúng ngọ vang lên. Hồn ta với nàng rồi sẽ hạnh ngộ nơi thiên đàng. Cuốc sống ở thế giới đó, hẳn là hạnh phúc vì chẳng còn ai hận thù, chỉ có tình yêu.o0o
Cũng cùng lúc đó, nơi cung đình. Công chúa cứ tới lui mãi ngoài hành làng. Lòng nàng nóng như lửa đốt. Những tiếng gọi. - Hạo Trinh! Hạo Trinh! Hạo Trinh! Như những con sóng dập dồn trong đầu... Thôi má má đứng gần đấy nhắc nhở. - Công chúa! Giờ thìn rồi đấy! - Công chúa! Giờ tỵ rồi đấy! - Công chúa! Giờ tỵ một khắc! - Công chúa! Giờ tỵ hai khắc! Công chúa chợt ngẩng đầu nhìn lên. Mặt trời thật chói mắt. Chợt nhiên một ý niệm thoát qua. Công chúa bỏ đi ngay vào ngự thư phòng, sụp xuống, dập đầu lạy hoàng thượng. - Thưa cha! Lan Thanh nầy cúi lạy cha! Nhà vua nhìn lên, hiểu ý. Giận dữ. - Ta không cho phép ngươi! Không có xin xỏ gì cả. Trên đời nầy nào phải là không còn đàn ông. Con còn trẻ, rồi ta sẽ chọn cho con một mối khác. Nhưng Lan Thanh công chúa vẫn không chịu đứng dậy, tiếp tục dập đầu. - Thưa cha! Người đã từng chọn mối gả con rồi! Lan Thanh nầy van xin cha một lần nữa... Nhà vua nhìn công chúa và chẳng còn làm ngơ được. Âu là định mệnh!