Đánh máy: tinhtrai
Hồi 23
Gặp Nhị Ma Lâm Vòng Nguy Khốn
Giữa Gian Nan Mưu Chước Đào Sinh

Dư Hải Bằng vừa buông ra tiếng thở dài thì ngay bên cạnh chàng chợt có một giọng nói lạnh như băng, rót vào tai:
- Ngươi to gan lắm đấy, tiểu tử!
Vút!
- Là ai?
- Hạ.. Hạ.. Hạ..! Ngươi cứ mặc sức mà nhảy đi, rồi ngươi cũng phải thúc thủ chịu chết thôi!
Vừa nghe được giọng nói kề ngay bên tai, Dư Hải Bằng đã kinh tâm động phách đến phải thi triển Túy Tiên bộ pháp để nhảy tránh!
Nhưng chàng còn kinh tâm hơn khi kịp nhận ra hiện tình trong lúc này! Lão giáo chủ U Minh Giáo đã không khoác lác khi cười và nói lời ngông cuồng đó! Vì quanh chàng lúc này không riêng gì lão giáo chủ U Minh Giáo với vẻ mặt như da người chết mà còn có hai nhân vật quái dị không sao đoán được tuổi! Và hai nhân vật này không hiểu đang thi triển một loại thân phái gì mà bất kỳ chàng dịch chuyển đến phương vị nào cũng phải chạm mặt một trong hai nhân vật đó!
Và lão giáo chủ U Minh Giáo đã nói không sai! Dù chàng đang tận lực thi thố bộ pháp Túy Tiên biến ảo, nghĩa là chàng cứ mặc tình nhảy nhót thì vẫn cứ thấy hai nhân vật nọ luân phiên đón chận ngay trước mặc chàng.
Tình thế này không khác gì hai nhân vật đó đã rõ phương vị dịch chuyển của Dư Hải Bằng như đang nhìn trong lòng bàn tay!
Và càng quái dị hơn khi Dư Hải Bằng nhìn thấy sắc diện của hai nhân vật đó luân phiên xuất hiện trước mắt chàng. Lượt này thì gương mặt đen xì, đến lượt sau thì gương mặt đổi thành trắng bệch! Cuối cùng, do chàng càng dịch chuyển nhanh thì hai loại sắc diện này càng biến đổi nhanh theo! Hết đen lại trắng! Trắng trắng, đen đen!
Khiến cho Dư Hải Bằng phải ngỡ rằng chàng đã bị rối loạn nhãn sắc.
Biết không sao qua được hai nhân vật này, Dư Hải Bằng bèn dừng lại! Chàng vừa cố nén những hơi thở đang dồn dập vừa đảo mắt quan sát lại sắc diện của hai nhân vật đó!
Tỉnh ngộ, chàng khe khẽ kêu lên:
- Bạch Diện, Hắc Diện! Là Nhị Ma!
Buông tiếng cười khô lạnh như được phát ra từ đáy mộ, giáo chủ U Minh Giáo không thể không khen ngợi:
- Tiểu tử quả có nhãn quang tinh tường! Sao? Mộc Thạnh đâu?
Đối phó với giáo chủ U Minh Giáo không khó lắm đối với Dư Hải Bằng. Nhưng nếu có thêm Hắc Diện đệ tam ma nữa thì Dư Hải Bằng kể như vô lực! Đằng này lại còn có Bạch Diện nhị ma nữa thì Dư Hải Bằng mười phần chết chắc đủ mười phần.
Chuyện đã là thế thì càng liều chỉ tổ càng thiệt thân! Dư Hải Bằng nhếch môi cười khinh bỉ:
- Hừ! Để đối phó được với ta, lão phải cần bao nhiêu người đây sao? Lão không cảm thấy nhục à?
- Mộc Thạnh đâu?
Dư Hải Bằng nghiến răng ken két, chàng gầm lên:
- Ta đã hóa kiếp cho lão họ Mộc rồi! Lão muốn gặp thì cứ xuống Huỳnh Tuyền mà gặp!
- Hắc... Hắc... Hắc...! Đởm lược lắm! Nhưng thật tiếc cho ngươi, vì ngươi dám đương đầu với bổn giáo chủ!
- Hừ! Ta còn muốn phanh thây ngươi nữa kìa! Lão có gan hãy tự tay giao đấu với ta xem nào!
Gương mặt của lão giáo chủ vẫn không một biểu hiện gì biến đổi, vẫn trơ trơ như gương mặt của người đã chết! Lão nói:
- Ngươi dừng khích nộ bổn giáo chủ, vô ích thôi! Tội của ngươi đã giết hại đệ tử của bổn giáo chủ, giúp tên đệ tử của lão Kỳ chạy thoát. Sau đó lại còn hạ thủ phó giáo chủ bổn giáo. Tội đó đáng chết đến trăm lần. Bổn giáo chủ cứ hạ thủ ngươi thì lo gì việc giải thoát cho Mộc Thạnh lại không làm được. Tam Khách Khanh tiền bối! Tiền bối ra tay được rồi đó! Nhưng chớ giết hắn vì bổn nhân còn cần đến hắn!
Nghe lão giáo chủ nói như thế, Dư Hải Bằng có phần nào vững tâm! Vì chàng còn sống là còn có cơ hội. Thế nhưng, khi chàng vừa dồn chân lực nội thể lên song thủ, sẵn sàng giao đấu với Hắc Diện Ma, thì chàng lại nghe lão đệ tam mà Hắc Diện rít lên:
- Lưu lão nhị! Bọn ta đã giao ước gì với ngươi, ngươi không nhớ sao?
Kinh nghi, Dư Hải Bằng lắng nghe lão giáo chủ đáp lại thế nào, để xem giữa lão và Tam Ma có giao ước gì? Và chàng không khỏi ngạc nhiên khi nghe lão giáo chủ nói như van vỉ:
- Tiền bối châm chước cho! Thật sự bổn nhân rất cần tiểu tử này còn sống!
- Không được! Trước sau bọn ta đã nương tay thể theo ý ngươi đến năm tên thối tha rồi! Bọn ta không cần phải thể hiện lòng nhân như bọn nữ nhân! Ngươi biết bọn ta đang cần gì rồi đó!
- Tiền bối! Xin tiền bối châm chước cho lần này nữa thôi! Sau đó bổn nhân sẽ để cho tiền bối tùy thích, muốn giết hay tha gì cũng được!
- Hạ.. Hạ.. Hạ..! Đối với Tam Ma không có chuyện buông tha! Bọn ta chỉ cần thấy máu đổ thành sông, huyết lưu mãn địa mà thôi! Hạ.. Hạ.. Hạ..!
Dư Hải Bằng rùng mình ớn lạnh khi nghe lời nói hiếu sát của Hắc Diện Ma và cũng là ý thích của Tam Ma! Bọn Tam Ma này một khi tự do buông lung dã tính thì còn gì là võ lâm Trung Nguyên, còn gì là người giang hồ các phái? Bọn chúng càng mặc sức tung hoành hơn khi kẻ chi phối bọn ác ma lại là kẻ ác ma như giáo chủ U Minh Giáo.
Và chàng còn căm phẫn hơn khi nghe lão giáo chủ ác ma cười theo phụ họa:
- Hạ.. Hạ.. Hạ..! Điều đó cũng chính là ý muốn của bổn nhân! Giữa bổn nhân và tam vị tiền bối đều cùng chung một sở thích kia mà! Nhưng bổn nhân thật sự đang cần tiểu tử này! Tiền bối hãy nể tình cho!
- Tại sao chứ?
Ấp úng lão giáo chủ giải thích:
- Chỉ vì... chỉ vì... À! Bổn nhân đang cần tiểu tử giúp Y Thần một việc! Là một việc cấp bách lắm!
“Lão đang muốn thu hồi Hồi Nguyên Đan sao? Nhưng tại sao lão lại phải che giấu, không cho Tam Ma biết? Hay lão đang có ý đồ toan tính riêng? Ta có nên nói lộ ý đồ của lão cho Tam Ma biết không? Không nên! Như thế thì ta càng mau chết hơn!” Tuy đang suy tính thầm như thế, nhưng Dư Hải Bằng không tránh được sự căm tức khi thấy bọn họ đang bàn bạc về chàng như chàng đã là cá nằm sẵn trên thớt vậy!
Do đó, Dư Hải Bằng vội vàng đẩy ra một ngọn chưởng kình về phía Hắc Diện Ma!
Đồng thời chàng cũng vận lực quát lên:
- Hãy đợi bắt giữ được ta đã rồi hãy lo thu xếp sau! Đỡ!
Vù... Vù...
Ầm!
Một chưởng như muối bỏ bể, Dư Hải Bằng lại vỗ ra thêm một chưởng nữa!
Ầm!
Chưởng thứ hai cũng không đem lại lợi ích gì! Dư Hải Bằng liền ra chiêu Thiên Địa giao thái, mong xoay chuyển được tình thế!
Ầm! Ầm!
Vút!
Thế nhưng, với tuyệt chiêu kỳ chưởng được Dư Hải Bằng kỳ vọng nhất cũng chỉ làm cho Hắc Diện Ma thoáng chững lại một cái mà thôi, chứ không làm gì được Hắc Diện Ma là một trong tam đại ma đầu đã thành danh từ năm mươi năm trước! Hồn bất phụ thể, Dư Hải Bằng vừa phải dằn nén luồng huyết khí đang nhộn nhạo trong người vừa thi triển thân pháp Thiên Thốn địa xúc để bỏ chạy mong thoát được thân!
Tuy nhiên, do đã một phen bị mắc hởm nên lần nay Hắc Diện Ma nào dễ dàng để cho Dư Hải Bằng vuột khỏi tầm tay! Có tiếng quát xé gió đuổi theo chàng:
- Tiểu nhi tử! Chớ có giở trò đó với lão tử! Quay lại nào!
Theo tiếng quát đó là một luồng hấp lực quái dị xuất hiện làm cho Dư Hải Bằng dù đang tận lực lao đi nhưng dường như cũng không đi được đến đâu!
Trước công phu quái dị này, Dư Hải Bằng gần như là vô phương xoay trở! Chàng bậm môi đến bật cả máu ra để cố lạng người theo bộ pháp Túy Tiên, đồng thời chàng lại còn vẫy ngược ra sau một chưởng kình nữa trong lúc tuyệt vọng.
Vù... Vù...
Ầm!
Vút! Vút!
Không hiểu là do chưởng kình tạo thành chấn lực hay do bộ pháp Túy Tiên vẫn còn phần nào biến ảo mà rốt cuộc Dư Hải Bằng đã thoát được luồng hấp lực của Hắc Diện Ma tạo ra! Chỉ biết là hành vi này của chàng sau cùng đã khích nộ Hắc Diện Ma khiến Hắc Diện Ma phải gầm lên:
- Quả là bướng bỉnh! Nằm xuống!
Vút! Ầm!
Hự!
Sau một tiếng kêu đau đớn, Dư Hải Bằng không thể không nằm xuống theo lệnh Hắc Diện Ma!
- Lão tử hóa kiếp cho ngươi!
- Tiền bối! Xin nương tay!
Vút! Ầm!
Qúa đổi kinh khiếp, Dư Hải Bằng thấy váng đầu long óc sau tiếng chấn kình cực mạnh như sấm nổ kề sát bên thân chàng! Và chàng vẫn còn kinh sợ trước công phu quá cao cường của Hắc Diện Ma, dù biết rằng tiếng kêu ngăn lại của lão giáo chủ U Minh Giáo rốt cuộc cũng đã được Hắc Diện Ma nghe theo! Cứ xem như một lần nữa Hồi Nguyên Đan đã cứu được mạng chàng!
Kế đó, nhanh như chớp giật, lão giáo chủ U Minh Giáo lao đến và xục tìm trong người Dư Hải Bằng một lúc!
Dư Hải Bằng trợn đến rách cả khóe mắt khi nhìn thấy lão ác ma sau cùng cũng đã thu hồi được không những U Minh thượng lệnh mà còn cả Thiên Địa Bí Lục nữa!
Còn chưa hết, Dư Hải Bằng càng thêm uất ức khi chàng phải nằm im nhìn lão vươn tay điểm vào người chàng vài lượt để chế trụ chàng. Đồng thời, lão còn hớn hở nói với Hắc Diện Ma:
- Tam Khách Khanh tiền bối! Bổn nhân có thể nhờ tiền bối đưa hắn về cho Y Thần được không?
Tuy còn đang trong tâm trạng uất hận và vô vọng nhưng Dư Hải Bằng cũng phải ngạc nhiên khi nghe Hắc Diện Ma lớn tiếng chối từ:
- Không được!
Cứ thế, Dư Hải Bằng đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác khi nghe bọn chúng đối thoại với nhau!
Lão giáo chủ kêu lên:
- Tiền bối không thích việc này à?
- Hừ! Lưu lão nhi! Bọn ta đâu phải là nô bộc của ngươi! Và bọn ta cũng đâu phải là nhũ mẫu của hắn! Ngươi muốn ta lưu hắn lại thì ta đã lưu rồi đó! Còn như ngươi muốn ta đem hắn đi đâu thì ngươi cứ đem, không liên can gì đến ta!
- Nhưng tiền bối đã hứa...
- Hứa những gì?
- Thì... thì tiền bối có hứa là sẽ tuân lệnh... vãn bối trong vòng một năm kia mà?
- Còn lời hứa của ngươi thì sao? Bọn ta đã tuân thủ và đã làm cho ngươi bao nhiêu việc rồi! Phần ngươi, ngươi vẫn chưa thực hiện lời hứa của ngươi!
- Thì lần này vãn bối đưa nhị vị tiền bối đi là để thực hiện lời hứa đây này! Tiền bối chớ có nóng nảy!
- Hừm! Ta không nóng nảy sao được? Ngươi có biết là đã nhiều năm rồi ta còn chưa thấy máu người không?
- Thì lần này tiền bối sẽ được ra tay thỏa thích, vãn bối sẽ không ngăn cản nữa đâu!
- Hạ.. Hạ.. Hạ..! Ngươi bảo lần này bọn ta sẽ được thỏa thích, và ngươi sẽ không ngăn cản bọn ta! Vậy mới vừa rồi đó, sao ngươi lại không cho ta giết hắn?
- Thì vãn bốn đã nói là vãn bối cần hắn kia mà! Vãn bối xin cam đoan là sẽ không có lần sau như thế nữa đâu!
- Hừ! Bọn ta không cần lời cam đoan của ngươi! Nếu còn tái phạm dù chỉ là một lần nữa thì ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi đó! Lúc đó, ngươi đừng trách bọn ta là những kẻ vong ân bội tín! Hừ!
- Được! Được! Vãn bối nhớ rồi! Nhưng bây giờ nếu tiền bối không chịu đưa hắn về cho Y Thần thì ai sẽ làm việc này?
- Ngươi!
Đã xem 431933 lần.


Nguồn: nhanmonquan
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003


© 2006 - 2024 eTruyen.com