Chương 26

ít lâu sau khi ăn trưa ở nhà họ hàng, Lysia nhận được một bức thư do luật sư của bà gửi tới. Ông ta đảm bảo rằng bà có cơ may có thể thu hồi lại một phần tài sản của mình, hoặc chí ít thì cũng được một vài đền bù. Bà quyết định làm một chuyến du lịch đến Ai Cập cùng với Annette. Tại Cairô, bà ở cùng với một người bạn từ thuở nhỏ. Laurice vẫn còn ở trong một căn hộ chín phòng. Do không có phương tiện tu sửa, căn nhà xuống cấp nghiêm trọng. Sàn ván thiếu mè, các tấm thảm đã sờn trơ sợi, giấy dán tường bợt màu, đệm ghế và giường đã thủng và mất chân trái hoặc chân phải. Phần lớn đèn đã bị mất các họa tiết làm bằng pha lê, chùm đèn đung đưa về phía bức tường tróc lở. Tất cả đều gợi lên vẻ bụi bặm và không được chăm chút.
Trong những ngày mùa đông hiếm hoi, người ta run lên vì lạnh trong căn hộ rộng. Laurice đã phải đặt một lò sưởi dầu trong phòng ngủ của Lysia. Để khử mùi và làm ẩm không khí, lò sưởi này được đặt phía trên một nồi nước có thả lá bạch đàn.
Mỗi chiều Laurice thường tập hợp quanh bàn chơi bài khoảng một tá các cô bạn gái. Chủ nhà mời đồ uống; còn khách mời đem mứt và xì gà đến. Do không thể chơi ăn tiền nên mỗi người đến lượt mình đều tặng một món quà cho người được cuộc: một đôi tất bằng nylon, một chiếc khăn tay, một đôi găng tay hay một mẫu nước hoa Paris.
Lysia thấy cái thế giới nhỏ bé này thật cũ rích với một lô hỗn hợp của sự khó chịu và thú vui. Luôn luôn là những câu chuyện đùa, những bực tức, những lòng tốt ấy. Thêm vào đó là những chuyện ngồi lê đôi mách, vô số những tiếng thở dài về quá khứ. Sự ảo tưởng về những ngày xưa cũ, về tài sản lấy lại hâm nóng cuộc sống hiện tại của họ và giữ cho họ niềm vui cho những ngày sau. Một số ông chồng và anh em trai của các bà cũng chìm đắm trong nỗi luyến tiếc mà phung phí hàng năm trời vào các vụ kiện không có kết thúc.
Lysia không ước muốn lối sống của họ và lấy làm mừng vì đã thoát khỏi cuộc sống đó. Thậm chí bà không còn mong lấy lại cái biệt thự lẫn việc ở một trong số những căn hộ rộng mênh mông và bụi bặm.
Ngày hôm trước, vào khoảng hai giờ, bên trong cầu thang máy bị hỏng, bà tự nhủ sẽ leo bộ lên cầu thang. Tựa vào cánh tay của Annette, bà leo lên sáu tầng thang gác.
- Căn hộ hai phòng của bọn mình còn tốt hơn tất cả, con có thấy vậy không?
Cách nhìn mọi vật của bà dường như đã thay đổi. Bà cảm thấy gần gũi Annette hơn những bạn gái cũ của mình. Bà tự trách mình về tính ích kỷ đối với cái đứa trẻ vừa mới tròn hai mươi tuổi đang ở trên đỉnh cao của tuổi thanh xuân này. Mà tiếp sau đó sẽ là sự héo tàn như với tất cả những người khác. Dù cô gái trẻ không cần, song Lysia cần phải tìm cho nó một người chồng. Ngay sau khi trở về, bà sẽ nói chuyện nghiêm túc với ông già Joseph.
Dưới nhà, Lysia gọi một chiếc taxi để đến chỗ luật gia.
Ngoài phố, trên các vỉa hè dòng người đang chậm chạp tiến lên phía trước. Đôi khi cử động của họ bị nghẽn lại vì một áp lực bên trong.
Annette cảm thấy một mối thiện cảm đối với dân chúng, từ nơi toát lên niềm vui và nỗi buồn, sự nghèo khổ và thói ma lanh. Cô nhận thấy một phụ nữ khỏe mạnh, mặc một chiếc váy dài cứ nhìn cô chằm chằm; một thằng bé nhỏ xíu trên vai bà mẹ mặc toàn đồ đen. Một người ăn mày với ánh mắt đầy vẻ khôn ngoan giơ tay tiến lại gần. Một người đàn ông ôm một chiếc hòm nhỏ áp vào ngực đang lưỡng lự bên lề tầng trệt trước khi hòa mình vào đám đông. Rất nhiều gương mặt trẻ trong dòng người.
Người lái xe bình tĩnh lái xe không hề gây ra một cú xóc nào. Anh ta rất ít lời và với một một vẻ dè dặt, anh giải thích về khu phố, về các vấn đề đang tấn công đất nước anh. Thỉnh thoảng, sợ bà già cảm thấy không thoải mái, anh quay lại hỏi:
- Mọi việc tốt cả chứ, thưa bà?
Trên đường đi, Lysia hỏi anh ta liệu anh ta có rỗi rãi trong hai tuần bà ta đi nghỉ không. Họ nhanh chóng thỏa thuận với nhau một mức giá và chỗ hẹn hàng ngày.
- Thế tên anh là gì?
- Omar.
- Mình có thể tin tưởng vào cậu ta, bà ta thì thầm khi nghiêng người về phía Annette. Ngay lúc mới gặp tôi đã biết phán đoán xem người đó là người thế nào.
Omar mặc một chiếc sơ mi cổ mở và một chiếc quần màu ghi. Anh có nước da ngăm ngăm, mái tóc quăn rậm, đôi mắt đen to, vóc người to lớn. Từ con người anh toát lên vẻ cẩn thận và trầm tĩnh.
ánh mắt của anh bắt gặp ánh mắt của Annette nhiều lần trong gương chiếu hậu. Cả hai cùng cảm thấy một nỗi xúc động mới mẻ mà Annette cảm thấy ngại ngùng.

Truyện Cậu bé lắm chuyện ---~~~cungtacgia~~~--- !!!5512_26.htm!!!!!!5512_27.htm!!! Đã xem 60552 lần. --!!tach_noi_dung!!--


Chương 26

--!!tach_noi_dung!!--
ít lâu sau khi ăn trưa ở nhà họ hàng, Lysia nhận được một bức thư do luật sư của bà gửi tới. Ông ta đảm bảo rằng bà có cơ may có thể thu hồi lại một phần tài sản của mình, hoặc chí ít thì cũng được một vài đền bù. Bà quyết định làm một chuyến du lịch đến Ai Cập cùng với Annette. Tại Cairô, bà ở cùng với một người bạn từ thuở nhỏ. Laurice vẫn còn ở trong một căn hộ chín phòng. Do không có phương tiện tu sửa, căn nhà xuống cấp nghiêm trọng. Sàn ván thiếu mè, các tấm thảm đã sờn trơ sợi, giấy dán tường bợt màu, đệm ghế và giường đã thủng và mất chân trái hoặc chân phải. Phần lớn đèn đã bị mất các họa tiết làm bằng pha lê, chùm đèn đung đưa về phía bức tường tróc lở. Tất cả đều gợi lên vẻ bụi bặm và không được chăm chút.
Trong những ngày mùa đông hiếm hoi, người ta run lên vì lạnh trong căn hộ rộng. Laurice đã phải đặt một lò sưởi dầu trong phòng ngủ của Lysia. Để khử mùi và làm ẩm không khí, lò sưởi này được đặt phía trên một nồi nước có thả lá bạch đàn.
Mỗi chiều Laurice thường tập hợp quanh bàn chơi bài khoảng một tá các cô bạn gái. Chủ nhà mời đồ uống; còn khách mời đem mứt và xì gà đến. Do không thể chơi ăn tiền nên mỗi người đến lượt mình đều tặng một món quà cho người được cuộc: một đôi tất bằng nylon, một chiếc khăn tay, một đôi găng tay hay một mẫu nước hoa Paris.
Lysia thấy cái thế giới nhỏ bé này thật cũ rích với một lô hỗn hợp của sự khó chịu và thú vui. Luôn luôn là những câu chuyện đùa, những bực tức, những lòng tốt ấy. Thêm vào đó là những chuyện ngồi lê đôi mách, vô số những tiếng thở dài về quá khứ. Sự ảo tưởng về những ngày xưa cũ, về tài sản lấy lại hâm nóng cuộc sống hiện tại của họ và giữ cho họ niềm vui cho những ngày sau. Một số ông chồng và anh em trai của các bà cũng chìm đắm trong nỗi luyến tiếc mà phung phí hàng năm trời vào các vụ kiện không có kết thúc.
Lysia không ước muốn lối sống của họ và lấy làm mừng vì đã thoát khỏi cuộc sống đó. Thậm chí bà không còn mong lấy lại cái biệt thự lẫn việc ở một trong số những căn hộ rộng mênh mông và bụi bặm.
Ngày hôm trước, vào khoảng hai giờ, bên trong cầu thang máy bị hỏng, bà tự nhủ sẽ leo bộ lên cầu thang. Tựa vào cánh tay của Annette, bà leo lên sáu tầng thang gác.
- Căn hộ hai phòng của bọn mình còn tốt hơn tất cả, con có thấy vậy không?
Cách nhìn mọi vật của bà dường như đã thay đổi. Bà cảm thấy gần gũi Annette hơn những bạn gái cũ của mình. Bà tự trách mình về tính ích kỷ đối với cái đứa trẻ vừa mới tròn hai mươi tuổi đang ở trên đỉnh cao của tuổi thanh xuân này. Mà tiếp sau đó sẽ là sự héo tàn như với tất cả những người khác. Dù cô gái trẻ không cần, song Lysia cần phải tìm cho nó một người chồng. Ngay sau khi trở về, bà sẽ nói chuyện nghiêm túc với ông già Joseph.
Dưới nhà, Lysia gọi một chiếc taxi để đến chỗ luật gia.
Ngoài phố, trên các vỉa hè dòng người đang chậm chạp tiến lên phía trước. Đôi khi cử động của họ bị nghẽn lại vì một áp lực bên trong.
Annette cảm thấy một mối thiện cảm đối với dân chúng, từ nơi toát lên niềm vui và nỗi buồn, sự nghèo khổ và thói ma lanh. Cô nhận thấy một phụ nữ khỏe mạnh, mặc một chiếc váy dài cứ nhìn cô chằm chằm; một thằng bé nhỏ xíu trên vai bà mẹ mặc toàn đồ đen. Một người ăn mày với ánh mắt đầy vẻ khôn ngoan giơ tay tiến lại gần. Một người đàn ông ôm một chiếc hòm nhỏ áp vào ngực đang lưỡng lự bên lề tầng trệt trước khi hòa mình vào đám đông. Rất nhiều gương mặt trẻ trong dòng người.
Người lái xe bình tĩnh lái xe không hề gây ra một cú xóc nào. Anh ta rất ít lời và với một một vẻ dè dặt, anh giải thích về khu phố, về các vấn đề đang tấn công đất nước anh. Thỉnh thoảng, sợ bà già cảm thấy không thoải mái, anh quay lại hỏi:
- Mọi việc tốt cả chứ, thưa bà?
Trên đường đi, Lysia hỏi anh ta liệu anh ta có rỗi rãi trong hai tuần bà ta đi nghỉ không. Họ nhanh chóng thỏa thuận với nhau một mức giá và chỗ hẹn hàng ngày.
- Thế tên anh là gì?
- Omar.
- Mình có thể tin tưởng vào cậu ta, bà ta thì thầm khi nghiêng người về phía Annette. Ngay lúc mới gặp tôi đã biết phán đoán xem người đó là người thế nào.
Omar mặc một chiếc sơ mi cổ mở và một chiếc quần màu ghi. Anh có nước da ngăm ngăm, mái tóc quăn rậm, đôi mắt đen to, vóc người to lớn. Từ con người anh toát lên vẻ cẩn thận và trầm tĩnh.
ánh mắt của anh bắt gặp ánh mắt của Annette nhiều lần trong gương chiếu hậu. Cả hai cùng cảm thấy một nỗi xúc động mới mẻ mà Annette cảm thấy ngại ngùng.
--!!tach_noi_dung!!--

Nguyên văn tiếng Pháp: L'enfant multiple
Người dịch: Lê Thu Lam
Nhà xuất bản: Castor Poche Flammarion - 1991
Nguồn: tieuboingoan
Được bạn: mickey đưa lên
vào ngày: 1 tháng 6 năm 2005

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--