Con tiểu yêu tinh này dường như chỉ thích làm những chuyện quái đản.Lúc này thị ngồi chồm hổm trong viện, giương cặp mắt thao láo nhìn khu đất trốngtrước mặt ngơ ngẩn xuất thần.Trên mặt đất chẳng có gì, cả ngọn cỏ cũng không nốt.Lục Tiểu Phụng cũng nghĩ không ra tại sao khu đất này lại trơ trụi. Chàng khôngnhịn được cất tiếng hỏi:-Tiểu biểu thư! Cô coi cái gì vậy?Tuyết Nhi vẫn lặng thinh, cũng không quay đầu nhìn lại.Dù là nhà học cứu đang khảo sát kinh điển tưởng cũng không chuyên tâm đến thế.Con tiểu yêu quái đang coi chi vậy? Lục Tiểu Phụng không khỏi động tính hiếukỳ, chàng cũng ngồi xuống bên cạnh Tuyết Nhi. Mắt thị ngó về phương nào, chàngcũng ngó theo phương đó, nhưng chẳng thấy chi hết.Hiển nhiên lâu ngày không gặp mưa, mặt đất đã khô cứng. Gần đó trong vườn hoacỏ tốt tươi mà khu đất này àng khè không một tấc cỏ nào mọc được.Giếng nước gần đó dường như đã lâu ngày không ai dùng đến. Cái cần trục trênmiệng giếng bám đầy đất vàng khè.Hai bên viện có mấy gian sương phòng cũ kỹ rách nát. Khóa cửa đã han rỉ.Lục Tiểu Phụng quan sát hồi lâu mà không hiểu Tuyết Nhi ngồi đây làm chi?Đột nhiên thị lên tiếng:-Đây là nơi khảo cứu Phật học của tổ phụ ta hồi lão nhân gia còn sinh thời.Lục Tiểu Phụng đã biết tổ phụ thị ngày trước cùng với Hoắc Hưu vâng mệnhVương triều ủy thác cô nhi. Lão chính là Thượng Quan Cẩn à cũng là hoàng thúc viễnphòng của Đại Kim Bằng Vương.Tuyết Nhi nói tiếp:-Sau khi tệ tổ phụ qua đời trước đây một năm, chẳng còn ai qua lại chốn này.Lục Tiểu Phụng hỏi:-Cô nương tới đây làm chi?Tuyết Nhi đột nhiên ngoẹo đầu trừng mắt hỏi lại:-Câu này ta đang định hỏi công tử. Công tử tới đây làm chi?Lục Tiểu Phụng đáp:-Tại hạ … tại hạ đến kiếm cô.Tuyết Nhi hỏi:-Kiếm ta làm chi?Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp:-Đến thăm cô và chơi với cô một lúc cho đỡ buồn.Tuyết Nhi dựng mặt lên cười lạt hỏi:-Ta nói câu nào công tử cũng không tin thì còn có chuyện gì mà chơi?Lục Tiểu Phụng cười hề hề hỏi:-Sao cô biết tại hạ chẳng tin cô câu nào?Tuyết Nhi đáp:-Chính công tử nói ra như vậy.Lục Tiểu Phụng chớp mắt mấy cái hỏi:-Chẳng lẽ cô tưởng tại hạ nói câu gì cũng là thật cả?Tuyết Nhi giương cặp mắt lên nhìn chàng hồi lâu, bỗng thị mỉm cười.Lục Tiểu Phụng cũng cười theo. Chàng chợt phát giác lúc thị cười ra vẻ một cô gáivừa ngoan ngoãn vừa dễ bảo.Tuyết Nhi bỗng dựng mặt lên hỏi:-Công tử muốn chơi trò gì với ta thì chơi đi?Lục Tiểu Phụng hỏi lại:-Tại hạ muốn hỏi cô gặp lệnh sư thư lần cuối cùng vào lúc nào?Tuyết Nhi đáp:-Chính hôm y đưa Hoa Mãn Lâu về đây, mà cũng là ngày chúng ta ra đi tìm côngtử.Lục Tiểu Phụng hỏi:-Sau khi cô trở về không gặp y lần nào nữa ư?Tuyết Nhi đáp:-Không gặp nữa.Mặt lộ vẻ bi thương, thị nói tiếp:-Ngày thường y đối với ta rất tốt. Bình thời y ra đi, lần nào cũng để lời dặn ta,nhưng lần này … lần này nhất định y bị người giết chết rồi.Lục Tiểu Phụng ra chiều suy nghĩ hỏi:-Bình thời y có thường ra ngoài không?Tuyết Nhi đáp:-Ngày trước y không dám, sau khi tổ phụ qua đời, y biến thành lớn mật dần dần.Chẳng những nhiều lần ra đi mà thường thường đi hàng nửa tháng cũng chẳng trở về.Ta hoài nghi y có tình nhân ở ngoài, nhưng y không chịu thừa nhận.Thị lại nói thêm:-Song thân sớm qua đời, chúng ta vẫn ở chung với tổ phụ. Y chẳng biết sợ trời sợđất nhưng rất sợ tổ phụ.Lục Tiểu Phụng hỏi:-Thúc thúc các cô trước nay không quản cố y hay sao?Tuyết Nhi lắc đầu đáp:-Lão nhân gia có muốn quản cố cũng không được. Thậm chí có lần thúc thúc bỏ yvào phòng khóa lại mà y còn nghĩ cách chuồn ra được.Lục Tiểu Phụng hỏi:-Bình thời lệnh thúc thúc đối đãi với lệnh thư thư có tử tế không?Tuyết Nhi đáp:-Không tử tế đâu. Thúc thúc thường thóa mạ thư thư, bảo y làm bại hoại môn phongnhà Thượng Quan. Thư thư vẫn không để lòng.Thị nghiến răng nói tiếp:-Vì thế mà ta hoài nghi lão nhân gia hạ sát thư thư.Lục Tiểu Phụng nói:-Nhưng lệnh thư thư không chết đâu.Tuyết Nhi hỏi:-Ai bảo thế?Lục Tiểu Phụng đáp:-Hoa Mãn Lâu mới gặp y cách đây chưa lâu.Tuyết Nhi cười lạt hỏi:-Gã ngó thấy thư thư ta ư? Gã đui mắt chẳng khác gì giống dơi thì nhận thấy thưthư ta thế nào được?Lục Tiểu Phụng đáp:-Y nghe rõ thanh âm lệnh thư thư nói chuyện.Tuyết Nhi đột nhiên biến sắc nói:-Nếu vậy thì nhất định Thượng Quan Đan Phụng đã mạo xưng y. Hai người này haohao giống nhau. Hồi còn nhỏ thường bắt chước thanh âm của đối phương để nóichuyện. Một lần Đan Phụng bịt mặt bắt chước tiếng thư thư để gạt ta mà ta cũng mắclừa luôn.Lục Tiểu Phụng không khỏi lộ vẻ kỳ quái. Vụ này càng đi vào chỗ kỳ bí càngkhiến cho chàng thích thú.Tuyết Nhi nắm chặt tay lại nói:-Công tử nói vậy là ta hiểu ngay. Kẻ sat hại thư thư ta đích thị là y.Lục Tiểu Phụng hỏi:-Cô muốn nói Thượng Quan Đan Phụng chăng?Tuyết Nhi gật đầu đáp:-Ngoài mặt tuy thị tử tế với thư thư thường nói y hoàn toàn giả trá vì y vẫn đemlòng ghen ghét với thư thư bởi đã kém thông minh lại thua bề xinh đẹp.Thị không chờ Lục Tiểu Phụng lên tiếng, lại nói tiếp:-Thị sát hại thư thư rồi còn cố ý mạo xưng thư thư ở trước mặt Hoa Mãn Lâu để cácvị tưởng thư thư ta chưa chết.Lục Tiểu Phụng thở dài không biết nói sao? Lời Tuyết Nhi tuy có vẻ hoang đườngnhưng chẳng phải hoàn toàn vô lý.Tuyết Nhi đột nhiên nắm lấy tay Lục Tiểu Phụng nói:-Ta nhờ công tử giúp cho một việc.Lục Tiểu Phụng hỏi:-Giúp cô điều gì?Tuyết Nhi đáp:-Giúp ta móc thi thể thư thư lên.Lục Tiểu Phụng nói:-Cô nương đã biết thi thể lệnh thư thư chôn vùi ở đâu chưa?Tuyết Nhi dáp:-Ta biết rồi, nhất định ở nơi đây.Lục Tiểu Phụng muốn cười nhưng không sao cười ra tiếng được.Tuyết Nhi vẻ mặt nghiêm trang nói:-Ta cứ tìm khu vườn hoa này mà rút cục tìm không ra. Bây giờ ta mới phát giác ynhất định giết chết thư thư ta rồi vùi xác ở đây.Lục Tiểu Phụng thở dài hỏi:-Cô đã phát hiện ra điều chi?Tuyết Nhi đáp:-Lúc tuổi già tổ phụ ta chẳng khác gì nhà sư, chẳng những không dầy xéo cả conkiến mà còn nghiền cơm nát để nuôi chúng. Vì thế trong viện này rất nhiều kiến.Cô hứng khởi đỏ mặt lên nói tiếp:-Thế mà bây giờ ta ngồi đây coi đến hai giờ chẳng thấy một con kiến nào.Lục Tiểu Phụng hỏi:-Vì thế mà cô cho là …Tuyết Nhi ngắt lời:-Ta nhận ra khu đất này nhất định có chất độc nên cả con kiến cũng không dámbén mảng tới.Lục Tiểu Phụng sững sốt hỏi:-Có chất độc ư?Tuyết Nhi đáp:-Nhất định y dùng độc dược sát hại thư thư. Bây giờ chất độc từ thi thể thư thư tánra thấm vào đất nên cả khu đất này cũng bị độc tử.Lục Tiểu Phụng hỏi:-Đất cũng bị độc tử ư?Tuyết Nhi đáp:-Hẳn chứ. Đất cũng có sống có chết. Đất sống hoa cỏ mới nẩy nở mới có sâu kiến.Lục Tiểu Phụng thở dài nói:-Cô nghĩ ngợi nhiều quá. Con người con nhỏ tuổi đã nghĩ vơ nghĩ vẩn là đi mau đếnchỗ già nua.Tuyết Nhi trợn mắt lên hỏi:-Công tử không chịu giúp ta chứ gì?Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp:-Bữa nay tại hạ làm việc ngu xuẩn nhiều rồi.Tuyết Nhi lại trợn mắt ngó chàng hồi lâu. Đột nhiên cô bật tiếng la làng:-Cứu mạng, cứu mạng! Lục Tiểu Phụng định cưỡng hiếp ta!Lục Tiểu Phụng hốt hoảng cãi:-Tại hạ không đụng đến người cô. Cô la rùm chi vậy?Tuyết Nhi cười nói:-Chẳng những ta chỉ la rùm lúc này mà về sau gặp người nào quen biết công tử tacũng tố cáo là công tử cưỡng gian hoài.Lục Tiểu Phụng hỏi:-Tại hạ cưỡng gian hoài ư?Tuyết Nhi đáp:-Ừ! Hoài nghĩa là cưỡng gian nhiều lần.Lục Tiểu Phụng hỏi:-Cô tưởng người ta tin lời con tiểu nha đầu bịa đặt chăng?Tuyết Nhi đáp:-Ai không tin, ta sẽ cởi y phục cho họ coi để họ thấy ta còn nhỏ hay không?Lục Tiểu Phụng giật mình kinh hãi đăm đăm nhìn Tuyết Nhi. Chàng gục gặc cáiđầu, miệng lẩm bẩm:-Con nha đầu này điên rồi! Nhất định là điên rồi!Tuyết Nhi nói:-Hay lắm! Đúng là ta điên thật. Bây giờ ta còn muốn la nữa.Quả nhiên thị lại la lên.Nhưng lần này Lục Tiểu Phụng nhanh tay bịt !!!592_25.htm!!!
Đã xem 273677 lần.
http://eTruyen.com