Đó là con bướm màu đen rất to, bay nhẹ nhàng, cánh màu hồng pha nâu, điểm những đốm trắng.An An ở nhà một mình, ngồi bên khung cửa sổ, một chân co, còn chân kia gác lên bệ của, mắt nhìn ra ngoài, nước sông vừa rút, đục ngầu phù sa cuồn cuộn xô bờ.Anh trai đưa chị gái ra ngoài vẽ tranh.lúc đi, anh hỏi cô có đi cùng không.An An nhìn chị gái, chị cũng nhìn lại, không nói gì.An An nói không đi.“Mai Mai chúng ta đi thôi,con bé này chắc đang buồn vì thất tình. » Anh nói vậy rồi kéo chị gái đi.Đây là ngôi nhà kiểu cũ,sát bên hông ba anh em An An ở trên tầng bốn, không cao lắm, thi thoảng có thể chạy ra ban công gọi người bán hàng rong mua ít quà vặt.Con bướm đen bay dập dờn trước mặt An An, dáng vẻ tao nhã như cô chị gái vừa xuống lầuChị là con bướm xinh đẹp, người ta gọi cô là Bọ con.Mặt trời tranh thủ buông nốt những tia nắng cuối cùng, tãi trên mặt sông những lớp ánh vàng lấp lánh. Quả cầu lửa ấy đang trep lơ lửng trên nóc ngôi nhà xa tít.Vì sao mặt trời lại lặn?« An An có hiếu hội họa hơn mai Mai.Nếu chịu khó bồi dưỡng nhất định có triển vọng. »Hồi nhỏ, ông thầy dạy vẽ thường nói với mẹ như vậy.An An đã ném bút vẽ tuyên bố không thích học vẽ.Chị ra sức học vẽ.An An ra sức chơi.Sây bò trên mặt đất, bướm bay trên trời. Liêu Văn Đạo nói sâu cũng có thể trở thành bướm, nhưng An An không muốn.Liêu Văn Đạo gọi cô là Bọ Con, cô sung sướng như nở hoa trong lòng.Vì sao mặt trời lại lăn? Vì sao lại cho mặt trăng đọc chiếm bầu trời?Như bây giờ, chị và anh trai vui vẻ vẽ tranh, An An ở nhà một mình buồn bã bên cửa sổ, nhìn bướm bay, nhìn mặt trăng thay thế mặt trời.Khi ra cửa anh nói « Con bé này thất tình. »Đã lâu Liêu Văn Đạo không gọi điện, có thể anh trai nói đúng.An An cầm máy điện thoại lên, mẩu tin cuối cùng của Liêu là ngày mười hai tháng Tám “ Bọ con, em về nàh mau đi! Anh Chàng béo của em không đươc ăn cơm do em nấu nên đã tuyệt thực hai ngày nay rồi. » Lúc ấy An An lập tức nấu ăn, như một người vợ trẻ với sự « bực bội » chỉ một mình cô hiểu.Nhưng bây giờ sắp vào năm học mới, họ vẫn chưa liên lạc với nhau. Cô đã đánh mất rồi ư, ngọn đèn mà cô khao khát?An An thất tình, nhưng anh trai và chị gái có vẻ đắc y.Tuần trước đi bơi An An gặp bạn gái của anh,một người đẹp Trùng Khánh điển hình,Kiêu kì nhưng vẫn rất mê anh trai mình.Hôm đó An An luôn theo dõi Mai Mai, thầm nghĩ sao chị có thể nhốt anh trong thế giới nhỏ hẹp của riêng chị.Hà Tặc đến, vừa thấy An An đã trách sao mấy anh em không khóa cửa.Cô liếc nhìn anh.Hà Tặc đứng rất gần An An. Anh chàng vừa có vẻ xúc động vừa phấn khởi, hỏi An An sao lại ở nhà một mình.Lẽ ra An An phỉa vui, phải tươi cười, trước mặt mọi người cô luôn như vậy.Nhưng bây giờ, cô không thể cười với người bạn của anh, chỉ động đậy môi cũng không thể.An An cúi đầu tiếp tục nhìn ra cửa sổ, đó là lúc mặt trời lùi bước nhường cho mặt trăng.Ngày đêm nối nhau, mặt trăng và mặt trời thay nhau không hề va chạm, và sẽ không bao giờ gặp nhau.Hà Tặc vô cùng kinh ngạc, cô gái ngồi bên cửa sổ chính là An An mà anh từng biết sao? Vầng trán đăm chiêu, mắt u uất, mấy sợi tóc mai ló ra ngoài cái khăn màu vàng bay phất phơ.Tại sao cô ấy lại có vẻ mặt của một đứa trẻ từ lâu lang thang không người thân thích? Ánh mắt u ám của cô khiến Hà Tặc kinh ngạc và bỗng thấy đau lòng.Hà Tặc giơ tay đinh chạm vào người cô nhưng An An liếc nhìn bàn tay ấy, lại rụt về, muốn an ủi nhưng không biết nói thế nào. An An, cô gái anh yêu mến giờ đây đang thẫn thờ,Anh không biết làm thế nào chỉ thốt lên được hai tiếng « An An... »Lần đầu tiên anh bắt gặp sự bất thường này ở An An, anh bắt đầu cảm thấy bất lực với cop gái àm anh rất đỗi quen thuộc.Hà Tặc nhìn theo ánh mắt An An, xa xa là một dòng sông màu vàng và một mặt trời sắp lặn, một con bướm trên cây.Con bướm bay, lúc lên cao lúc xuống thấp, ánh mắt An An cứ dõi theo mỗi chuyển động của nó.« Chị là con bướm, chị là mặt trăng. » An An nhìn Hà Tặc, ánh mắt rất đỗi nghiêm trọng.Hà Tặc bỗng bật cười « Định ra vẻ trầm ngâm với tôi sao? Suýt nữa thì tôi bị cô lừa.Thôi nào, ai bảo tôi thích cô, nói đi, có phải định chơi trò gì không? »An An liếc nhìn anh, ánh mắt ra vẻ « đàn anh” và cặp lông mày thanh tú, nghĩ tới chuyện anh trai muốn mình gần gũi anh chàng nay, cô bật cười theo « Đúng thế, tôi giỡn anh đấy! Tôi giả bộ chín chắn! BỊ lừa rồi hả! Tất cả các anh đều bị lừa.. ha ha »Anh trai nói « Em yêu cậu ấy đi. Cậu ấy thích em thật đấy. »« Ha ha tôi không cảnh giác bị cô..ái.. An An! » Hà Tặc đang cười vui vẻ bỗng bị An An lao đến cắn vào tay, kêu oai oái.An An không để ý đến tiếng kêu của Hà Tặc, mặc cho anh ra giãy giụa vẫn ra sức nghiến răng, càm giác răng chạm vào xương, lát sau đầu lưỡi có mùi tanh của máu. Hà Tặc cố đẩy đầu An An ra, đau thấu xương, toát mồ hôi, cuối cùng không chịu nổi, thét lên « An An, cô điên rồi! »Cơn điên của An An dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Hà Tặc với ánh mắt trong veo « Nếu người anh thích muốn hút máu anh, anh có đồng ý không? » Cô nói từng tiếng rành rọt.Môi An An thấm máu, đôi môi đẹp trở lên đỏ tươi, khóe miệng nhếch lên tàn ác, mắt hằn học.Trông cô như con yêu quái xinh đẹp vừa hút máu người.Không khí trong phòng lắng lại, im như tờ.Thái độ của An An lộ rõ, khinh bỉ và giễu cợt.« tôi không phải đồ ngốc, sao có thể để cho yêu tinh hút máu?Dù là người Đông Bắc, tôi cũng không học tập Lôi Phong đi hiến máu cho kẻ khác... »Hà Tặc vẫn còn đau, thở hổn hển, nhìn vết cắn rớm máu trên cánh tay phẫn nộ nói.« Vậy thì tôi là kẻ ngốc rồi. » An An nói, giọng vẫn châm biếm.“Cô điên rồi biết không! Cô đã nhìn thấy quỷ hút máu bao giờ chưa?” Hà Tặc tức giận đi đi lại lại trong phòng, định đến nhà tắm tìm cồn rửa vết thương, nhưng thấy nét mặt An An liền dừng lại.An An ngồi nhưu ngây dại bên cửa sổ, vết máu bên khóe miệng đã khô, mắt trống rỗng, nước mắt lặng lẽ lăn xuống má.Hà Tặc nhìn kinh ngac quên hết, cả cánh tay bị thương đang chảy máu.Liêu Văn Đạo lê bước về nhà với hai tròng mắt thâm quầng,Chàng Báo vừa gọi điện chửi bới gã vũ công da đen làm ăn không ra gì, nhưng lại không nói ông chủ có ý gọi Liêu về làm việc hay không.Khi Liêu Văn Đạo thất nghiệp, qua giai đoạn sốc ban đầu đã trở lại bình thường, cứ ngủ xong thì ăn, ăn xong thì lên mạng, sau đó lại ngủ, tách hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.Bên ngoài có gì hay cơ chứ? Chẳng phải chỉ có cái nắng chết người sao?Ra ngoài, Liêu biết, còn có một cô gái tên là Dương An.Trong danh mục bạn hữu của anh còn có một cái nickname Kẹo Đắng.Dương An là một con sâu sặc sỡ.Dương An biết nấu ăn rất ngon.Khi thèm ăn, Dương An cũng nũng nịu xin ăn “Cho Con Bọ một đông để mua đồ ăn.” có tiền rồi thì mua cái kem, mút ngon lành, thoải mái.Dương An vào nửa đem đột nhiên nói muốn ăn bánh rán, sau đó kéo Liêu Văn Đạo ra đường, nhưng chỉ mua một đồng đậu phụng khô.Dương An lúc lên giường muốn làm tình thường giả vờ ngủ, lại còn ngáy rất to.Dương An thường hay giặt tất cho mình.Dương An thường xen vào góp vui khi Liêu Văn Đạo và Chàng Béo sát phạt nhau trong trò chơi game trên mạng.Liêu nhớ lại lúc chơi game với An An trước đây.Hồi mới học chơi, An An thường hét tướng lên “Chồng ơi, chồng! Em khồn đi tiếp được nữa! “Liêu ngó vào máy tính thấy nhân vật của cô nàng bị kẹp giữa hai bức tường không thể nào thoát ra được, trong khi An An tức giận chửi bới ầm ỹ vì gã “ thổ phỉ” của mình đã chọn không biết tuân theo điều khiển của cô.Nghĩ đến đấy, bất giác bật cừơi, cười xong lại buồn.Mỗi khi gần về tới nhà, ngước lên nhìn thấy khung cửa sổ tối om, lại cảm thấy xót xa.Cô gái tên Dương An đã đi rồi. Là anh đã đuổi cô di.Anh có thể tha thứ cho cô khi cô bịt tai anh lúc không ngủ được, có thể bao dung khi cô không còn trinh trắng, có thể lí giải cuộc tình một đem mà gã bạn trên mạng của cô nhắn là sự hiểu lầm.Thực ra anh tin cô!Dương An từng nói “ Hiểu cộng tin tưởng cộng với bao dung là tình yêu vĩnh cửu.”Bao nhiêu lần trong đêm không ngủ được, quen tay định lần điện thoại gọi điện cho cô, nhưng sực nhớ bản thân chẳng nuôi nổi, sao có thể chămsóc cô, không đành bỏ nhưng giữ lại thì không can tâm.Về nhà, không còn cách nào, bức bách bởi cuộc sống.Liêu đành chơi nhạc thuê kiêm vũ công cho các quán bar.Bắt đầu thấy cái nghề dường như ngồi đợi chấm công, đợi chủ sai bảo, hy vọng bán sức hôm nay để có thể kiếm được mấy trăm đồng.Không dám và không thể từ chối thuốc lắc, “thịnh tình” của khách hàng, bởi vì khách hàng là Thượng đế!Thượng đế khi đã phê phê, giọng líu lại tuyên bố “Hôm nay tôi chiêu đãi, nếu anh không dùng, không đáng mặt đàn ông.” thì Liêu phải tỏ ra vẻ phấn khởi nhận, giả bộ thưởng thức, hít ngửi một cách thèm thuồng, sau đó kiếm cớ vào nhà tắm, dùng nước rửa sạch. Lúc ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông trong gương sao thảm hại, mặt mũi phờ phạc, tinh thần rã rời, nước nhỏ từ đầu, từ mắt, mũi xuống. Mình có phải là chàng nhạc công Seven hào hoa nổi tiếng không? Liêu vục mặt vào nước, muốn khóc nhưng nước mắt không ra.Hãy dìm chết ta đi, thằng đàn ông không nuôi nổi cha mẹ, càng không có tư cách đến gần người thiếu nữ hồn nhiên, rực rỡ như ánh mặt trời.Đừng tự huyễn hoặc bản thân.Anh sẽ xấu hổ đến chết nếu đối mặt với nụ cười như nắng xuân của nàng.Về đến nhà, mệt mỏi rã rời.Không thiết làm gì nữa.Từ chỗ làm về nhà phải đi xe buýt, Liêu Văn Đạo chờ chuyến xe đầu tiên, lúc năm rưỡi, mệt mỏi lên xe, nhìn đường phố lơ mơ chưa tỉnh giấc, thầm nghĩ có phải thế giới vẫn còn đnag trong mộng.Một công nhân vệ sinh bắt đầu quét dọn.Khi mặt trời lên mọi người bận rộn, còn Liêu Văn Đạo lại ngủ vùi.Nếu như vậy là lãng phí, thì Liêu không biết mình còn lãng phí đến bao giờ.Liêu Văn Đạo kết thúc công việc khi mọi người bắt đầu ngày mới.Nỗi ê chề lại hiện hữu khi mọi người nghỉ ngơi.Lơ mơ trở về nhà, vừa định tra khóa vào ổ thì nhìn thấy một cảnh tượng mà suốt hai mươi tư năm qua, Liêu lần đàu tiên được nhìn thấy-một cô gái ngủ co ro trước cửa.Có phải em luôn giống con mèo co ro không nhà?Liêu nhẹ nhàng cúi xuống, cảm nhận được hơi thở đều đặn và giác ngủ không bình yên.Anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi dầu gội Ecali-“Chồng phải nhớ, Ecali là dầu gội em chuyên dùng.Em cầu sau này khi làm tình, anh ngửi thấy mùi dầu gội không phải Ecali thì liệt dương ngay.” Lúc đó mình đã rất thích sự độc đoán chuyên quyền đó của cô ấy.Bây giờ, bất ngờ ngửi thấy mùi dầu gội Ecali, tự dưng không kìm lại được nước mắt.Xót xa tận đáy lòng, nước mắt trên môi, mặn chát!