rịnh Đại Côn trở tay đánh lại một chưởng, Võ Quỳnh Giao đã chụp vào mặt y, Trịnh Đại Côn xoay đầu, tuy giữ được đôi mắt nhưng mặt đã bị cào rách. Một chưởng ấy của y đánh ra như dời núi lấp biển, nào ngờ không trúng kẻ địch mà mình đã bị cào mặt trước, bởi vậy lực đạo giảm hơn rất nhiều, Võ Quỳnh Giao tay trái chụp tới, tay phải chạm ở eo, chỉ nghe bình một tiếng, Trịnh Đại Côn bị văng ra xa đến hai ba trượng. Dù công lực của y cao hơn Liên Tam Hổ nhiều, y bật người dậy tháo ra cây roi tra long, cố nén đau nhảy bổ tới như con hổ điên. Khi Trịnh Đại Côn bật người dậy, Võ Quỳnh Giao đã lướt tới giữa Thành Thiên Đình và Lý Tư Vĩnh, cây kiếm thép chợt đánh ra một chiêu Thừa Long Dẫn Phụng, dán vào cây Phán Quan bút của Thành Thiên Đình dẫn ra ngoài, giải được thế nguy cho Lý Tư Vĩnh, cười hì hì rằng: “Ta đã bảo không cho các ngươi quấy rối ta, thế mà thủ hạ của ngươi lại không nghe lời. Ta dù không biết đánh nhau cũng phải đánh với ngươi. Lý công tử hãy thu thập hộ tôi tên béo kia, còn tên bệnh hoạn này cứ để cho tôi”. Trịnh Đại Côn đúng là rất to béo, còn Thành Thiên Đình thì vừa thấp vừa gầy, thế nhưng võ công của Thành Thiên Đình cao hơn Trịnh Đại Côn nhiều. Võ Quỳnh Giao có ý không muốn giữ sĩ diện cho Lý Tư Vĩnh. Thành Thiên Đình bị gọi là một con bệnh thì y cười rộ, đôi bút đánh ra một chiêu Đảo Chuyển Càn Khôn, đâm vào huyện Đan Điền của Võ Quỳnh Giao, mắng rằng: “Tiểu nha đầu có bản lĩnh bao nhiêu? Ngươi hãy xem thủ đoạn của con bệnh này!” Võ Quỳnh Giao thấy kẻ địch đánh quá mau lẹ, thế là nàng vung cây kiếm gạt lại, hổ khẩu chấn động đến nóng ran, nàng vội vàng điểm mũi chân phóng vọt người lên như chim én, cây kiếm lia lên trên không trung, Thành Thiên Đình vội vàng hạ người xuống, xoay ra như trôn ốc, đánh ra một chiêu Cử Hỏa Thiêu Thiên, hai cây bút đâm vào cây kiếm, Võ Quỳnh Giao đâm soạt soạt mấy kiếm sang hai bên, kiếm quang phiêu hốt, kiếm hoa xen vào nhau. Thành Thiên Đình bị nàng chọc tức đến chẳng nói ra lời được, nhưng kình địch ở trước mặt nên cũng đành phải giằng cơn giận, một mặt đóng kín môn hộ một mặt tìm thời cơ phản kích. Thành Thiên Đình khinh công tuy không bằng Võ Quỳnh Giao nhưng thực lực cao hơn nàng một bậc, đôi Phán Quan bút vừa vững vừa giữ, Võ Quỳnh Giao không dám chạm nhau với y, nàng nhờ vào bộ kiếm pháp độc môn của Bạch Phát Ma Nữ, lúc hư lức thực, thanh Đông kích Tây, chỉ làm hao tổn khí lực của Thành Thiên Đình. Hai người ác chiến, một người mạnh như con mãnh sư, một người lanh lẹ như con linh miêu, đôi bên đều thi triển tuyệt kỹ đánh nhau đến khó phân thắng bại. Lúc này Thành Thiên Đình mới thất kinh, không ngờ rằng một thiếu nữ trẻ tuổi mà kiếm pháp lại lợi hại đến thế! Dịch Lan Châu vừa thấy Võ Quỳnh Giao ra tay thì rất lấy làm phấn chấn, nàng vốn đã chiếm được thượng phong, thế là kiếm chiêu đánh gấp ra, càng lúc càng như sông dài biển rộng cuồn cuộn dồn tới khiến kẻ địch không thể nào chống đỡ nổi. Kiếm quang loang loáng, kiếm khí tung hoành, Khưu Đông Lạc kêu hoảng một tiếng, cái nón tre đã bị chém rơi xuống, Võ Quỳnh Giao một mặt chống cự với Thành Thiên Đình, một mặt nhìn Lý Tư Vĩnh và Dịch Lan Châu, vừa thấy nón của Khưu Đông Lạc bị đánh rơi thì cười ha hả rằng: “Xem kìa, tên xấu xí không có lỗ tai!” Khưu Đông Lạc tức giận nhưng cũng chẳng làm được gì, y đánh hờ ra một chiêu rồi tung người nhảy vọt ra sau! Dịch Lan Châu đã từng nghe Lăng Vị Phong kể chuyện của Khưu Đông Lạc, nàng cười lạnh rồi nói: “Chạy đi đâu!” rồi phóng người theo, cây kiếm trên tay lật lại, ánh kiếm quang lướt tới đến sau lưng y. Khưu Đông Lạc trở tay đánh lại một đao nhưng không chặn nổi, năm ngón tay đã bị tiện đứt, Dịch Lan Châu đẩy một cái, mũi kiếm vạch xuống phía dưới, chân phải của Khưu Đông Lạc cũng bị chém phăng. Hai chiêu này của Dịch Lan Châu nhanh như điện chớp, nàng cũng không ngờ rằng kiếm pháp độc môn của Bạch Phát Ma Nữ lại lợi hại đến thế, sau khi đắc thủ, nàng mới phát hiện kẻ địch nằm lăn lộn dưới đất, trong lòng thấy bất nhẫn nên bồi thêm một nhát cho y chết luôn, nói: “Lúc ta còn bé, ngươi đã muốn hãm hại ta. Lăng thúc thúc vì bảo vệ ta, suýt nữa đã bị ngươi giết chết. Giờ đây ngươi trúng một kiếm của ta, đừng trách ta”. Rồi nàng tung một cước đá bay cái xác đi. Trịnh Đại Côn tuy là cao thủ trong đám thị vệ, nhưng không địch nổi đôi chùy lưu tinh của Lý Tư Vĩnh, bên tai đã nghe tiếng rú của Khưu Đông Lạc, y càng kinh hoảng hơn, cây tra long bảng vung lên đánh vù một chiêu Ngọc Đới Miên Yêu, quét vào eo của Lý Tư Vĩnh, lấy tiến làm lùi, bề ngoài là tấn công nhưng thực sự là rút lui. Lý Tư Vĩnh đoán được địch ý, chùy lưu tinh vung lên táng vào cây gậy tra long, hai món binh khí chạm vào nhau, sợi dây chùy cuộn vào cây gậy mấy vòng. Lý Tư Vĩnh quát lớn một tiếng “lên”, chàng dùng lực phất lên, kéo Trịnh Đại Côn ném lên không trung. Thành Thiên Đình đang quần thảo với Võ Quỳnh Giao, đôi bên bất phân thắng bại, Lý Tư Vĩnh và Dịch Lan Châu chạy tới, Thành Thiên Đình cười lạnh quát: “Các người cùng xông lên đi, ta chết cũng phải chết cho anh hùng!” Võ Quỳnh Giao hừ một tiếng rồi nói: “Cả ta mà ngươi đấu cũng không lại, vậy mà còn huênh hoang!” rồi nàng đâm soạt soạt ba kiếm, kiếm nào cũng hiểm hóc lạ thường. Thành Thiên Đình ngưng thần chống địch, đôi thiết bút cứ như rồng bay phượng múa, chẳng hề có sơ hở. Lý Tư Vĩnh trố mắt ra nhìn, chàng đòi lãnh giáo bản lĩnh của Thành Thiên Đình, bởi vậy bất giác khâm phục Võ Quỳnh Giao. Thành Thiên Đình đánh một hồi, thấy Lý Tư Vĩnh và Dịch Lan Châu không giúp thì trong lòng hơi yên, đôi bút đánh xéo ra một chiêu Đại Bằng Triển Xí, Võ Quỳnh Giao chân bước vào trung cung đâm thẳng tới, nào ngờ Thành Thiên Đình là kẻ kinh nghiệm đầy mình, đó chỉ là chiêu dụ địch, hai bút y vừa đẩy ra đã lập tức thu về, chỉ nghe keng một tiếng, ánh lửa bắn tung tóe, Võ Quỳnh Giao định đổi chiêu tiến chiêu, Thành Thiên Đình đã phóng ra khỏi vòng, nhảy bổ về phía Lý Tư Vĩnh, Võ Quỳnh Giao quát lên: “Chạy đi đâu!” rồi nàng cùng Dịch Lan Châu nhảy bổ vào từ hai bên cánh. Chiêu này của Thành Thiên Đình là tấn công vào điểm tương đối yếu của kẻ địch, Lý Tư Vĩnh không kịp đề phòng, bị Thành Thiên Đình xông tới, chùy lưu tinh vừa phóng ra khỏi tay thì cây thiết bút của kẻ địch đã điểm vào trước ngực, Lý Tư Vĩnh lách người sang phải, Thành Thiên Đình cũng phóng lên theo, vung tay đẩy một cái quát: “Đi!” Lý Tư Vĩnh đã bị y ném bay bổng lên hướng về phía Võ Quỳnh Giao. Võ Quỳnh Giao vội vàng ném kiếm, hai tay vung ra đỡ, Lý Tư Vĩnh đã bị nàng ôm chặt, trước ngực thấy mềm mềm, lại còn có mùi thơm xộc vào mũi, thế là vội vàng nhảy xuống đất, Thành Thiên Đình thừa cơ chạy mất. Dịch Lan Châu dặm chân kêu: “Đáng tiếc, đáng tiếc!” Lý Tư Vĩnh đỏ ửng mặt, tạ lỗi với Võ Quỳnh Giao: “Tôi bản lĩnh kém cỏi nên đã liên lụy cô nương, cô nương đừng giận!” Võ Quỳnh Giao bật cười, nói: “Lý công tử quá khiêm nhường!”. Lý Tư Vĩnh nhớ lại những lời giảng giải của mình trên đường, hổ thẹn nói: “Tôi đúng là có mắt không tròng, không ngờ cô nương có một thân tuyệt kỹ!” Võ Quỳnh Giao mỉm cười nói: “Đi cả nửa ngày mà công tử vẫn chưa cho tôi biết tên!” Lý Tư Vĩnh thấy nàng giết hết vệ sĩ triều đình, đoán rằng nàng cũng là người đồng đạo, bởi vậy cũng không giấu nên cho nàng biết tên. Dịch Lan Châu kêu lên: “Ồ, té ra là Lý công tử, Lăng thúc thúc thường hay nhắc đến công tử!” Lý Tư Vĩnh vội vàng hỏi: “Kiếm pháp của cô nương hình như cùng một đường lối với Lăng Vị Phong, không biết cô nương gọi y như thế nào?” Dịch Lan Châu nói: “Người là sư đệ của cha tôi!” Lý Tư Vĩnh vừa kinh vừa mừng, nói: “Lệnh tôn là người tôi khâm phục nhất, tôi đang ở Tứ Xuyên, Trương Thanh Nguyên cho người về báo mới biết rằng cô nương bị nhốt ở thiên lao, bởi vậy rất lo lắng. Chúc mừng cô nương đã thoát hiểm, không biết Lăng đại hiệp có ở đây hay không?” Dịch Lan Châu rầu rĩ nói: “Tôi cũng đang tìm người!”. Võ Quỳnh Giao vỗ tay cười nói: “Lý công tử, tôi đã đoán trước là huynh, quả nhiên không sai. Cha tôi bảo tôi đến đón các người!” Lý Tư Vĩnh kêu ối chao một tiếng, nói: “Lệnh tôn có phải là Qui Chấn Tam Biên Võ Nguyên Anh Võ trang chủ hay không?” Võ Quỳnh Giao nói: “Huynh đoán chẳng sai!” Võ Nguyên Anh và Phó Thanh Chủ là bằng hữu sanh tử, trước khi Phó Thanh Chủ và Lý Tư Vĩnh vào Hồi Cương đã sai người báo, nhờ Võ Nguyên Anh tập hợp người của Thiên Địa hội ở vùng Tây Bắc vào Hồi Cương, bố trí cho Lý Tư Vĩnh một đểm dừng chân, dựng lại cơ nghiệp. Lý Tư Vĩnh từ lâu đã nghe Võ Nguyên Anh nghĩa khí xông mây, tiếc không thể gặp được sớm. Võ Quỳnh Giao nói: “Sao Phó bá bá vẫn chưa đến?” Lý Tư Vĩnh đứng lên cao nhìn, ở đằng xa có khói bốc lên, đang lấy làm lạ thì chợt có ánh lửa xanh yếu ớt bay vút lên trời cao, chàng nhảy xuống nói: “Không xong, ắt hẳn bọn họ đã bị bao vây! Ánh lửa màu xanh chính là Xà Diệm tiễn của Lưu Úc Phương!” rồi ba người dùng ngựa của bọn vệ sĩ triều đình phóng về nơi có ánh lửa phát ra. Lại nói sau khi bão cát kéo qua, bọn Phó Thanh Chủ và Lưu Úc Phương không thấy Lý Tư Vĩnh trong lòng rất lo. Thạch Thiên Thành nói: “Tôi đã ở Hồi Cương nhiều năm, vẫn còn có thể nhận ra đường lối, ở gần đây có thành Yên Kê, chúng ta đến đấy trước đợi Lý công tử, nếu không gặp thì chúng ta sẽ đến chỗ Võ Nguyên Anh nhờ ông ta giúp đỡ”. Thế là hơn mười thớt ngựa do Thạch Thiên Thành dẫn đầu, đi được một hồi thì chợt thấy phía sau bụi cuốn mù mịt, Thạch Thiên Thành nói: “Sao tối thế này mà vẫn còn có người băng qua sa mạc đi săn?” các bộ lạc du mục ở miền thảo nguyên thường lập thành từng nhóm đi săn bắn dã thú, hoặc tìm ngựa thả rong trên thảo nguyên, nên Thạch Thiên Thành mới đoán thế. Phó Thanh Chủ nheo mắt nhìn sang, hình như là quân Thanh! “Chúng ta chạy mau!” Nói chưa dứt lời tốp nhân mã đầu tiên đã phóng đến, kẻ đi đầu chính là Sở Chiêu Nam. Phó Thanh Chủ cả kinh, rút phắt cây kiếp thép. Sở Chiêu Nam chỉ về phía Lưu Úc Phương, nói: “Hãy cướp kiếm của ả!” một ông già gầy gò mặc áo gai tay lớn, bộ dạng trông rất kỳ quái lướt tới trước mặt Lưu Úc Phương, hai tay chụp xuống. Phó Thanh Chủ quát lớn một tiếng đâm ra một kiếm, kiếm ấy vừa nhanh vừa chuẩn, quái nhân vòng ra sau lưng Lưu Úc Phương, Phó Thanh Chủ đã quét tới kiếm thứ hai, thế nhưng bị Sở Chiêu Nam vung kiếm chặn lại. Lúc này chỉ nghe Lưu Úc Phương và quái nhân cùng kêu thét lên! Thạch Thiên Thành quát: “Tân Long Tử nhà ngươi lớn gan lắm!” Phó Thanh Chủ nghe Lưu Úc Phương kêu lên, chợt rời Sở Chiêu Nam, vung ống tay áo vỗ vào mặt của người ấy, cây kiếm trong tay từ dưới ống tay áo đâm ra nhanh như điện xẹt. Đó chính là tuyệt kỹ bình sinh của Phó Thanh Chủ tên gọi Phi Vân Tụ để kiếm, ống tay áo và kiếm đều là vũ khí. Quái nhân ấy dùng thân pháp quái dị khom người chui tọt qua ống tay áo, Thạch Thiên Thành và Thạch đại nương cùng nhảy bổ tới, Thạch Thiên Thành tung hai cước đá liên hoàn, Thạch đại nương dùng Ngũ Cầm kiếm chém xuống, quái nhân hạ thấp người, đột nhiên nhảy vọt ra phía sau, y chợt thấy cổ tay đau nhói, ống tay áo của Phó Thanh Chủ tựa như con linh xà, nhân lúc y né tránh tuyệt chiêu của vợ chồng Thạch Thiên Thành thì đã cuốn vù tới, quái nhân ấy tuy võ công cao cường nhưng cũng không chống nổi đòn hợp kích của ba cao thủ thuộc hàng nhất lưu, cổ tay đã bị ống tay áo quét trúng, thanh kiếm cũng vụt khỏi tay, Sở Chiêu Nam tung mình nhảy vọt chụp lấy thanh kiếm, Thạch đại nương đâm lên một kiếm, Sở Chiêu Nam đâm lên một kiếm, Sở Chiêu Nam đang ở trên không trung lộn người một cái nhảy lướt xuống, cười ha hả, y vẫn tay một cái, một toán nhân mã ở phía sau dồn tới! Quái nhân này chính là Tân Long Tử, sư đệ của Thạch Thiên Thành, người được Trác Nhất Hàng truyền cho y bát. Sau khi y lấy được Một trăm lẽ tám thức Đạt Ma, một lòng muốn đoạt thanh bảo kiếm. Lúc này Sở Chiêu Nam vâng lệnh Hoàng đế đi theo đại tướng Hô Đồ Nổ Khắc vào Hồi Cương, khi còn ở Thiên Sơn, Sở Chiêu Nam là bằng hữu với Tân Long Tử, Tân Long Tử chạy đến tìm y, nhờ y tìm hộ cho một thanh kiếm tốt. Sở Chiêu Nam nảy ra một kế, nói: “Cây Du Long kiếm của tôi là bảo vật trấn sơn của Hối Minh thiền sư, chắc là ông đã thấy. Tôi có thể tặng cho ông, nhưng ông phải lấy bằng bản lĩnh của mình”. Tân Long Tử trợn mắt, hỏi: “Sở Chiêu Nam, ngươi muốn khảo ta đấy ư? Cây Du Long kiếm đi theo ngươi như hình với bóng, ta đâu có đòi của ngươi, ta chỉ muốn cướp của người khác mà thôi. Chả lẽ ngươi tưởng ta muốn giành với ngươi ư?” Sở Chiêu Nam vội vàng cười: “Tân đại ca, ông không biết nguyên nhân thì đừng nổi nóng. Cây Du Long kiếm của tôi đã bị người ta đoạt mất. Nếu ông có bản lĩnh lấy về, đương nhiên tôi sẽ vui lòng tặng cho ông”. Tân Long Tử nói: “Kẻ nào mà dám cướp kiếm của ngươi?” Sở Chiêu Nam nói: “Lăng Vị Phong!” Tân Long Tử mặt biến sắc, im lặng không nói, y đã biết sự lợi hại của Lăng Vị Phong, đương nhiên không nắm chắc có thể giật kiếm từ trong tay Lăng Vị Phong. Sở Chiêu Nam lại cười, “Tôi đã điều tra rất rõ ràng, Lăng Vị Phong đã trao thanh kiếm này cho một nữ nhân, nữ nhân ấy chính là Lưu Úc Phương”. Tân Long Tử lắc đầu nói: “Tôi chưa nghe cái tên này. Võ công của y thị có giỏi không?” Sở Chiêu Nam nói: “Đã ba mươi năm nay ông không vào quan, đương nhiên không biết. Lưu Úc Phương bản lĩnh tuy không kém nhưng không phải là đối thủ của chúng ta”. Tân Long Tử nói: “Vậy tại sao ngươi không tự đi cướp về?” Sở Chiêu Nam nói: “Thủ hạ của tôi đã điều tra rất rõ ràng, Lưu Úc Phương và một đám người từ Tứ Xuyên đến Hồi Cương, tôi đang dắt người đến chặn đầu bọn chúng. đám người này toàn là hảo thủ”. Tân Long Tử cả cười nói: “Ba mươi năm qua ta tuy không vào quan, nhưng không tin trên đời này có một Lăng Vị Phong thứ hai, dù bọn chúng có bao nhiêu hảo thủ, hai người chúng ta cũng không sợ. Được, cứ nói chắc một lời, sau khi ta đoạt được thanh bảo kiếm, ta sẽ lại tìm Lăng Vị Phong phân cao thấp”. Sở Chiêu Nam lấy kiếm làm mồi nhử, lôi kéo được Tân Long Tử, một ngày nọ nghe tin bọn Lý Tư Vĩnh đi đến Thổ Lổ Phiên, thế là chọn ra một ngàn tinh kỵ, dắt theo mấy đại nội thị vệ cùng Tân Long Tử chặn đường. Lại nói Tân Long Tử thi triển thân pháp rất nhanh, y vừa ra tay đã đoạt được cây bảo kiếm của Lưu Úc Phương, Lưu Úc Phương là cao thủ vô cực kiếm, võ công đương nhiên không kém, vốn là không đến nỗi chỉ đánh được hai chiêu ba thức thì bị người ta cướp mất binh khí, người không ngờ Thạch Thiên Thành nhận ra là sư đệ của mình, ông ta kêu hoảng lên, Lưu Úc Phương ngẩn người, thanh bảo kiếm đã bị người ta đoạt mất. Sở Chiêu Nam xua quân xông lên, Phó Thanh Chủ phất ống tay áo, dắt mọi người phóng lên ngựa bỏ chạy. Tân Long Tử vẫn đứng yên, Sở Chiêu Nam kêu lên: “Chỗ bọn chúng vẫn còn bảo kiếm, hãy mau đi cướp!” Thạch Thiên Thành tánh nóng như lửa, ngồi trên lưng mà vẫn quay lại mắng: “Tân Long Tử, nhà ngươi là quân phản thầy bán bạn!” Tân Long Tử nhập môn trước Thạch Thiên Thành, chỉ vì Thạch Thiên Thành lớn tuổi hơn, vả lại đã có võ công mới đi theo Trác Nhất Hàng. Trác Nhất Hàng không đi theo thứ tự trước sau mà bảo Tân Long Tử tôn Thạch Thiên Thành làm sư huynh. Tân Long Tử chẳng coi người sư huynh này ra gì, vả lại Thạch Thiên Thành đi theo Trác Nhất Hàng không đầy chín năm, chỉ học được Cửu Cung Thần Hành chưởng và Uyên Ương Liên Hoàn Thoái, còn y thì đã đi theo Trác Nhất Hàng ba mươi năm, học hết tâm pháp của sư môn, gần đây lại học thêm Một trăm lẽ tám thức Đạt Ma, không những tự cho mình là truyền nhân y bát của Trác Nhất Hàng mà còn tự cho mình là Chưởng môn của phái Võ Đang. Y còn mơ mình trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm khách, làm sao y chịu đựng nổi khi Thạch Thiên Thành nói thế? Thạch Thiên Thành không nói thì thôi, vừa nói thì y đã phóng lướt lên, mắt trợn ngược, nói rằng: “Ngươi chỉ học được hai món công phu của sư phụ, thế mà cuồng vọng tự đại? Sau khi ngươi xuống núi, hai mươi năm qua không trở về, là ai đã hầu hạ sư phụ đến suốt đời? Ngươi còn đem sư phụ ra dạy dỗ ta?” miệng thì nói nhưng tay của y chẳng hề chậm lại, đôi chưởng cứ đánh tới dồn dập. Trương Tiểu Tam cả giận, từ trên lưng ngựa nhảy vọt xuống, chưởng phải phất ra ngoài, quyền trái đấm thốc lên, Tân Long Tử cười ha hả, người hơi lách, hai chỉ đột nhiên xỉa vào be sườn phải của Thạch Thiên Thành. Thạch đại nương lo lắng cũng từ trên ngựa phóng xuống, đánh ra một chiêu Long Môn Kích Lãng, cây kiếm đâm nhanh ra như cơn gió, xỉa vào bối tâm của Tân Long Tử. Tân Long Tử nghe kiếm phong thì biết đòn đánh rất mạnh nên khom người chùi về phía trước, món ám khí kỳ môn tên gọi Cẩm Vân Đâu của Lưu Úc Phương đã ném tới y, Tân Long Tử vỗ ngang một chưởng, dùng chưởng phong gạt Cẩm Vân Đâu ra, người hơi chậm lại, chỉ nghe soạt một tiếng, ống tay áo đã bị Thạch đại nương đâm xuyên qua. Tân Long Tử vội vàng lướt người ra, Thạch đại nương định đuổi theo, bọn người của Sở Chiêu Nam đã vây lên, Phó Thanh Chủ kêu lớn: “Rút mau!” cây trường kiếm vung lên, chém được vài tên binh sĩ rồi dắt mọi người chạy ra khỏi vòng vây. Hai bên cứ đuổi nhau như sao xẹt trên sa mạc. Bọn Phó Thanh Chủ đều là những cao thủ thuộc hàng nhất lưu, một mặt gạt những mũi tên của kẻ địch bắn tới, đồng thời cũng phóng ám khí cự địch. Đang chạy, Thạch Thiên Thành chỉ về phía trước nói với Phó Thanh Chủ: “Ở đằng kia có một cái đài phong hỏa, chúng ta hãy vào đấy tạm lánh một hồi, chờ đến tối sẽ xông ra tiếp!” lúc này mọi người đều đã mệt mỏi, muốn chặn một ngàn tinh kỵ không phải là chuyện dễ. Nếu cứ chạy mãi thì cuối cùng cũng bị đuổi kịp. Phó Thanh Chủ nói: “Chỉ đành như thế!” mọi người chạy vào bên trong. Đài phong hỏa được xây theo hình chữ kim, là kiến trúc quân sự của các đời. Khi có việc, binh lính đứng bên trên sẽ đốt lửa, có thể tiếp ứng lẫn nhau. Bên trong chỉ có bảy tám tên lính, chỉ trong chốc lát bọn chúng đều bị ném ra ngoài. Mọi người đóng lại cửa đá, leo lên tầng trên cố thủ. Bọn Sở Chiêu Nam đuổi tới, bao vây phong hỏa đài, phong hỏa đài cao đến hơn năm trượng, nếu khinh công không cực kỳ giỏi thì chẳng thể nào phóng lên nổi. Sở Chiêu Nam và Tân Long Tử thì còn được, nhưng bọn Phó Thanh Chủ, vợ chồng Thạch Thiên Thành và Hàn Kinh đều là những cao thủ thuộc hàng nhất lưu. Hai người ấy mà nhảy lên thì chắc chắn địch không nổi nên tạm thời hai bên nằm ở thế giằng co. Sở Chiêu Nam cười nói: “Bao vây ba ngày, thế nào bọn chúng cũng chết đói”. Một ngàn tinh binh chia thành ba nhóm canh giữ, một số tên đi dựng trại để nghỉ ngơi. Tân Long Tử chạy tới trợn mắt đòi Sở Chiêu Nam đưa kiếm. Sở Chiêu Nam cười nói: “Chúng ta đã nói trước, là ông cướp được kiếm tôi mới tặng cho ông, có đúng không?” Tân Long Tử nói: “Chẳng phải ta cướp chả lẽ là ngươi?” Sở Chiêu Nam nói: “Tuy ông đã cướp được từ tay Lưu Úc Phương nhưng đã bị kẻ địch đánh rơi khỏi tay, nếu tôi không thi triển khinh công cướp trước thì chẳng phải đã lọt vào tay bọn chúng lại hay sao?” Tân Long Tử chỉ đành chấp nhận. Lại nói Lý Tư Vĩnh, Dịch Lan Châu, Võ Quỳnh Giao chạy về nơi có bốc lửa, được khoảng một canh giờ thì tới nơi. Ba người họ thấy quân Thanh bao vây chặt phong hỏa đài, Võ Quỳnh Giao nói: “Chúng ta xông vào cứu bọn họ!” Lý Tư Vĩnh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Một ngàn tinh binh chẳng thể làm gì được họ, nhưng hình như còn có cao thủ”. Họ bàn bạc chưa xong thì bị quân đi tuần phát hiện, mấy mươi tên quân Thanh phóng ngựa tới, Võ Quỳnh Giao phóng ám khí đả thương được năm sáu người, Dịch Lan Châu vung kiếm chém được vài tên, nhưng quân Thanh càng lúc càng đông, cuối cùng đã vây ba người trên một ngọn đồi nhỏ. Lý Tư Vĩnh múa đôi chùy lưu tinh, quân Thanh vừa đến gần đã bị chàng đánh xiểng liểng. Ám khí tiệt hồn đinh của Võ Quỳnh Giao lợi hại lạ thường, chỉ chuyên đánh vào huyệt đạo của người, đáng tiếc không thể đánh xa. Bọn quân Thanh mới đứng cách họ khoảng mười mấy trượng, dùng cung nỏ bắn tới. Lý Tư Vĩnh và Võ Quỳnh Giao múa kiếm và chùy đánh rơi tên, Dịch Lan Châu dùng kiếm đào một cái mương nhỏ, ba người nấp xuống, chốc chốc lại chụp cái mũi tên bắn tới phóng ngược trở lại. Quân Thanh thấy bọn họ lợi hại như thế, một mặt bao vây một mặt về bẩm cáo. Mặt trời lặn, vầng trăng nhô lên, Võ Quỳnh Giao chợt kêu: “Không xong, bọn chúng quả nhiên có cao thủ!”. Lý Tư Vĩnh ló đầu nhìn ra, chỉ thấy một ông già gầy ốm, lảo đảo đi tới tựa như say rượu. Lý Tư Vĩnh ngạc nhiên, không biết đó là loại thân pháp gì. Chỉ trong chớp mắt người ấy đã phóng lên ngọn đồi nhỏ, Võ Quỳnh Giao phóng tay, ba mũi tuyệt hồn đinh bay ra như sao xẹt, người ấy phất ống tay áo, ba mũi đinh đã bị y đánh rơi xuống đất. Lý Tư Vĩnh cũng phóng chùy lưu tinh từ trong hố ra, người ấy nghiêng người, hai ngón tay kẹp lại, trong tiếng cười rộ, Lý Tư Vĩnh chợt thấy tay mình nhẹ hẫng, sợi dây thép nối tới chùy đã bị y kẹp đứt. Người đó chính là Tân Long Tử, y dùng cái chùy Lưu Tinh làm binh khí quét ngang tới, Dịch Lan Châu thét lớn một tiếng, cây đoản kiếm vung lên, chặt đứt sợi dây thép, cái chùy rớt xuống đất, nào lao người lướt tới, đánh ra một chiêu ba thức Vân Long Tam Hiện, ánh thanh quang lóe lên, kiếm hoa tung hoành, Tân Long Tử quát: “Hay lắm!” rồi y phóng vọt người lên cao hơn một trượng, hạ xéo xuống đất. Võ Quỳnh Giao đâm ra một kiếm, nào ngờ mũi kiếm vừa đâm tới nơi thì người ấy đã biến mất! Võ Quỳnh Giao đang lúc lâm nguy mà không loạn, nàng xoay eo đánh một vòng, Tân Long Tử thối lui mấy bước, Dịch Lan Châu cũng rút thanh bảo kiếm xông lên trợ chiến. Tân Long Tử cười rộ: “Ha ha! Lại một thanh bảo kiếm nữa!” rồi y chắp hai tay lướt tới trong luồng kiếm quang, chém xuống huyệt Hoa Cái của Dịch Lan Châu, Dịch Lan Châu thối lui ra sau, xoay một vòng từ trái sang phải, đánh ra một chiêu Bạch Hạc Sơ Linh, cây bảo kiếm chém nhanh vào cổ tay của kẻ địch, lấy công đối công, Tân Long Tử kêu “ồ” một tiếng, người hạ xuống, chân đã ngầm đổi bộ, lách ra phía sau lưng Dịch Lan Châu, hai quyền tung ra, dùng đòn hung hiểm nhất trong Đạt Ma quyền là Liên hoàn thất tinh chùy, đấm vào bối tâm của Dịch Lan Châu. Trong khoảnh khắc điện chớp lửa xẹt cây kiếp thép của Võ Quỳnh Giao đã quét tròn tới, Tân Long Tử vội vàng xoay người, hai tay phân ra, chưởng phong dồn ra đánh lệch kiếm của Võ Quỳnh Giao, quát rằng: “Ngươi học lén được kiếm pháp của Bạch Phát Ma Nữ ở đâu?” Võ Quỳnh Giao chỉ đi theo Bạch Phát Ma Nữ chưa đầy ba năm, lúc đó Tân Long Tử đã ngồi tọa quan ở núi Lạc Đà bởi vậy đôi bên mới không biết nhau. Võ Quỳnh Giao nói: “Mặc xác ta!” rồi đâm ra soạt soạt soạt ba kiếm nhanh chóng lạ thường, Tân Long Tử lướt người theo mũi kiếm, Võ Quỳnh Giao chẳng quét được vào gấu áo của y! Nhưng y thấy kiếm chiêu của Võ Quỳnh Giao nhanh như điện cũng không khỏi kinh hoảng, không dám liều tiến tới. Dịch Lan Châu lướt người như chim én bay ra, Tân Long Tử cúi người lách sang một bên, Dịch Lan Châu trở tay chém ra một kiếm Thần long điếu vĩ đến sau lưng y. Khi Tân Long Tử né tránh thì Dịch Lan Châu và Võ Quỳnh Giao đã đẩy y xuống mương! Cái mương này rất hẹp nhưng Tân Long Tử đã sử dụng thân pháp quái dị xoay chuyển né tránh một cách dễ dàng. Võ Quỳnh Giao và Dịch Lan Châu hai kiếm giao kích, chẳng làm gì được y nhưng y muốn phóng vọt lên cũng không thể! Hai người Võ, Dịch, một người học được chân truyền của Bạch Phát Ma Nữ, một người học được tinh túy của Thiên Sơn kiếm pháp, ngoại trừ công lực hơi kém, kiếm pháp của họ toàn là loại thượng thừa, Tân Long Tử chỉ có thể né tránh chứ không thể nào phản kích. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, bọn quân Thanh đã ùa lên, một mình Lý Tư Vĩnh chống cự không nổi, đang luống cuống thì Võ Quỳnh Giao thấy thế quay người chém ra hai kiếm, đả thương được hai tên quân Thanh đến gần, Lý Tư Vĩnh cướp được một cây trường thương đánh ngược ra trở lại. Nhưng cũng vì Võ Quỳnh Giao phân thân đối phó với quân Thanh nên Tân Long Tử đã nhảy vọt lên, chưởng phong đánh ra vù vù, lợi hại hơn trước, cây bảo kiếm của Dịch Lan Châu không thể chặn nổi! Lại nói bọn Phó Thanh Chủ cố thủ bên trong được nửa đêm, dưỡng đủ tinh thần, Thạch Thiên Thành dẫn đầu xông ra, bọn quân Thanh đã phòng bị sẵn, bắn tên vào như mưa đẩy lùi mọi người. Phó Thanh Chủ và Hàn Kinh cỡi trường sam, thi triển công phu Thiết bố sam, từ bên trên nhảy xuống gạt tên bay lả tả. Thạch đại nương vung kiếm nhảy bổ vào giữ đám quân Thanh, chỉ nghe tiếng kêu hoảng vang lên, những kẻ cản đường đều phải tránh. Nhưng quân Thanh đều là những binh lính tinh tuyển, gặp nguy mà không loạn, vài vệ sĩ đại nội vội vàng chạy đến chặn, trong cuộc hỗn chiến, quần hùng đẩy lui quân Thanh nhưng vẫn chưa thể vượt ra khỏi vòng vây. Thạch Thiên Thành nổi dậy sát cơ, hai chưởng vung lên, một tên đại nội thị vệ phóng vọt tới, ông ta tiện tay tóm lấy rồi quật ngang người y ra, bọn lính đứng gần ông ta đều phát hoảng. Phó Thanh Chủ và Thạch đại nương một trái một phải, cố gắng mở ra một đường máu, đang đánh đến cát chạy đá bay, Sở Chiêu Nam đã cầm kiếm xông tới, Thạch đại nương cả giận, phóng tới đánh một kiếm, Sở Chiêu Nam đã gạt ngang thanh kiếm chặn lại, chỉ trong chốc lát Thạch đại nương đã liên tục tấn công ba kiếm. Sở Chiêu Nam thầm kinh hãi, không ngờ rằng kiếm pháp của bà già này lợi hại đến thế, y xoay người lánh ra phía sau Thạch Thiên Thành, ánh hàn quang lóe lên, cây Du Long kiếm đánh ra một chiêu Ngọc Nữ Xuyên Thoa đâm vào huyệt Phong Phủ ở sau vai. Thạch Thiên Thành hạ người xoay eo, hai chân tung ra, Sở Chiêu Nam đâm không trúng, lướt qua bên phải của Thạch Thiên Thành, lại đâm vào mặt của Hàn Kinh. Hàn Kinh giở cây gậy đầu rồng chặn lại đánh keng một tiếng, cây gậy bị chém mất một đoạn, Sở Chiêu Nam cũng chấn động đến nỗi hổ khẩu nóng ran. Chỉ trong khoảng chớp mắt mà Sở Chiêu Nam đã liên tục tấn công ba cao thủ, Phó Thanh Chủ cả giận, quát lớn: “Bám lấy y!” rồi ông ta múa kiếm như gió đuổi theo, Thạch đại nương, Hàn Kinh từ hai bên trái phải nhảy tới, Sở Chiêu Nam cả kinh, vội vàng thụt lui ra sau, bọn quân Thanh cũng thối lùi, quần hùng dùng lối đánh bắt giặc trước tiên phải bắt chúa, đuổi sát theo Sở Chiêu Nam, mở được một con đường máu! Bọn Phó Thanh Chủ vừa đánh vừa chạy, chợt nghe ở gần đó có tiếng la hét, ngẩng đầu lên nhìn thì có tiếng kêu: “Phó bá bá, đến đây mau!” té ra đó là Võ Quỳnh Giao, đến khi nhìn kỹ lại thì Lý Tư Vĩnh và Dịch Lan Châu cũng có ở đấy. Ông ta vừa kinh vừa mừng, liều mạng xông ra, Sở Chiêu Nam dắt binh lính quay đầu chặn lại, trong nhất thời cả hai bên cứ giằng co với nhau. Bọn ba người Võ Quỳnh Giao bị Tân Long Tử và quân vây trên ngọn đồi nhỏ, tình thế rất bất lợi. Đang lúc hỗn chiến, Hàn Kinh liều thân đánh cây gậy đầu rồng kêu lên vù vù, liều mạng đâm về phía Sở Chiêu Nam. Thiên long trượng pháp của Hàn Kinh chiêu nào cũng là sát thủ, hai tên thị vệ chạy đến chặn ông ta, ông ta không đề phòng kịp, vai đã trúng một đao, ngực lại trúng một mũi tên, thế nhưng ông ta không hề màng tới, cây gậy điểm tới trúng vào huyệt đạo của một tên vệ sĩ, rồi cổ tay lật lại đánh vỡ thiên linh cái của một tên khác, lúc đó ông ta như một con hổ điên, mính đầy máu vẫn lao thẳng tới phía trước. Sở Chiêu Nam cả giận, cây Du Long kiếm quét tới, Hàn Kinh chẳng hề sợ, vẫn vung cây gậy đầu rồng đâm vào màn kiếm quang, chỉ nghe tiếng binh khí giao nhau, cây gậy lại bị chém thêm một đoạn, ở eo cũng bị kiếm đâm trúng, nhưng Sở Chiêu Nam cũng bị trúng một chưởng, y k&hế, làm tôi hoảng hồn. Chúng tôi từ Giang Nam đến, ít khi gặp băng tuyết, nào biết dưới núi lại có cả những băng sơn thời viễn cổ”. Lăng Vị Phong cười nói: “Muội hãy cẩn thận, dưới chân chúng ta là một băng sơn rất lớn! Chỉ cần nham thạch hỏng chân, chúng ta muốn thoát cũng không được!”. Trương Hoa Chiêu nghiêng tai lắng nghe, chợt nói: “Tôi không tin, sao lại không phải người?” rồi chàng ta dặm mũi chân, chạy vọt ra phía trước. Trương Hoa Chiêu chạy một vòng quanh vách núi, leo lên đỉnh núi rồi lẩn vào trong rừng. Lăng Vị Phong cười nói: “Y nhớ đến phát điên, cứ để y tự xem”. Tuy chàng nói thế nhưng vẫn dắt mọi người chạy theo Trương Hoa Chiêu. Lần này Trương Hoa Chiêu đã đoán đúng, bên trên quả thật có tiếng chân, chàng leo lên đỉnh núi, chàng chợt nghe có người thiếu nữ đang hát dân ca của vùng Bắc Kinh. Dịch Lan Châu đã học được bài này khi ở nhà Thạch Chấn Phi. Trương Hoa Chiêu cũng từng nghe nàng hát, bởi vậy chàng mừng như bắt được vàng, kêu lớn: “Lan Châu! Lan Châu!” một bóng người thấp thoáng trong rừng, Trương Hoa Chiêu đuổi theo, chỉ thấy nàng thiếu nữ vội vàng bỏ chạy. Trương Hoa Chiêu kêu lớn: “Lan Châu, sao muội nhẫn tâm như thế!” chợt bên cạnh có người bước ra mắng: “Tiểu tử, có biết đây là đâu không? Ngươi không được kêu réo ầm ĩ ở đây!” người ấy dung mạo xinh đẹp, có điều đầu tóc bạc trắng. Trương Hoa Chiêu vừa nhìn thì kêu lên: “Phi Hồng Cân, bà không cho tôi gặp nàng, bà cứ giết tôi đi!” rồi nhảy vọt tới, chàng đột nhiên cảm thấy người mềm nhũn ngã lăn xuống đất. Phi Hồng Cân lách người biến mất. Tiếng ca của nàng thiếu nữ cũng nhỏ dần. Trong khoảnh khắc bọn Lăng Vị Phong đã đuổi tới, thấy thế thì cả kinh, đỡ Trương Hoa Chiêu dậy giải huyệt cho chàng. Trương Hoa Chiêu nói: “Tôi đã gặp nàng, Phi Hồng Cân không cho tôi nói chuyện với nàng”. Lăng Vị Phong hỏi lại mọi việc, chép miệng: “Nếu có lòng thành đá vàng cũng mở”. Bốn người lại băng qua rừng, chỉ thấy một căn thạch thất ở phía trước. Lăng Vị Phong gõ cửa nói: “Vãn bối Lăng Vị Phong xin được gặp!” một lúc lâu sau vẫn không thấy ai mở cửa. Lại nói ngày hôm đó Phi Hồng Cân đánh lui Sở Chiêu Nam, cướp được Dịch Lan Châu thì dắt nàng chạy về ngọn Thiên Đô, dốc lòng chữa trị cho nàng. Đến khi nàng khỏe hẳn thì Phi Hồng Cân mới cho nàng biết Nạp Lan vương phi đã chết, rồi hai người nhận nhau làm mẹ con. Phi Hồng Cân đã kể những sự tích anh hùng của Dương Vân Thông cho nàng nghe. Phi Hồng Cân đòi Dịch Lan Châu ở mãi bên cạnh mình, nàng cũng chấp nhận. Trương Hoa Chiêu đâu biết rằng Phi Hồng Cân đã dùng tình cảm khống chế Dịch Lan Châu, chàng cũng gõ cửa, một lúc lâu sau không có người trả lời thì nổi giận: “Phi Hồng Cân rốt cuộc có ý đồ gì? Nếu không mở cửa thì chúng ta sẽ xông vào”. Trương Hoa Chiêu vừa dứt lời thì cánh cửa đá bật ra, Phi Hồng Cân xuất hiện lạnh lùng hỏi: “Ngươi vừa nói gì?” Lăng Vị Phong vội vàng đáp: “Chúng tôi muốn gặp tiền bối”. Phi Hồng Cân cười lạnh: “Không dám, chỉ e các người không phải muốn gặp ta!” Quế Trọng Minh trả lời: “Nếu bà đã biết như thế tại sao không để Lan Châu cô nương ra đây?” Mạo Hoàn Liên vội vàng kéo chàng. Phi Hồng Cân ngạo nghễ nói với Lăng Vị Phong: “Y là ai mà không có qui củ như thế?” Quế Trọng Minh định lên tiếng thì bị Mạo Hoàn Liên ngăn lại. Mạo Hoàn Liên dịu dàng nói: “Lan Châu cô nương tình như thủ túc với chúng tôi, chúng tôi từ muôn dặm đến đây muốn xin tiền bối cho phép chúng tôi gặp mặt nàng”. Phi Hồng Cân không đợi Mạo Hoàn Liên nói hết lời đã quay sang Lăng Vị Phong nói: “Ngươi còn nhớ lời của ngươi đã nói hay không?” Lăng Vị Phong ngạc nhiên: “Tôi đã nói gì?” Phi Hồng Cân nói: “Ở kinh sư ta đã nói với ngươi, nếu ta cứu được Lan Châu thì ngươi không được quản. Ngươi có nhớ không?” Lăng Vị Phong không ngờ bà ta coi chuyện đùa như thực. Quế Trọng Minh chợt mắng: “Thật vô sỉ, có phải một mình bà cứu người đâu? Bà dựa vào cái gì mà quản thúc nàng, nàng cũng đâu phải là con gái của bà?” Phi Hồng Cân ngạo mạn nói: “Nó chính là con gái của ta!” Lăng Vị Phong đưa mắt nhìn Quế Trọng Minh, tỏ ý bảo chàng đừng nói nhiều. Trương Hoa Chiêu tức tối, lớn giọng nói: “Dù đó là con gái của bà tôi cũng phải gặp. Tôi có lời muốn nói với nàng”. Phi Hồng Cân quát: “Ngươi là gì của nó? Ta không cho ngươi gặp thì ngươi cũng đừng hòng gặp”. Lăng Vị Phong không kìm được nữa, chàng bước tới trầm giọng hỏi: “Tôi đã nuôi lớn Dịch Lan Châu, tôi tuy không là cha của Lan Châu, nhưng chúng tôi có tình cha con. Bà có cho tôi gặp hay không?”. Phi Hồng Cân chưng hửng, cũng khẽ nói: “Được, các người hãy lui mười bước, ta sẽ gọi Lan Châu ra cửa gặp các ngươi. Hãy để cho nó tự nói, nó muốn ở lại đây hay đi theo các người”. Lăng Vị Phong đành chịu, cùng ba người kia lui ra mười bước. Phi Hồng Cân vỗ tay ba cái, một thiếu nữ nhẹ nhàng bước ra trước cửa. Trương Hoa Chiêu kêu lên: “Lan Châu, tôi đến đấy” Phi Hồng Cân rút cây roi chỉ về phía Trương Hoa Chiêu: “Không được đến đây?”. Dịch Lan Châu nước mắt lưng tròng, kêu lên: “Lăng thúc thúc!” rồi đôi dòng nước mắt lăn xuống. Phi Hồng Cân vội vàng kéo Dịch Lan Châu hỏi: “Họ muốn dẫn con đi, con có chịu không?” Dịch Lan Châu khẽ nói: “Con muốn ở đây cùng với người!” Phi Hồng Cân đẩy nàng ta nói: “Hay lắm, thế là được. Con hãy vào nghỉ đi thôi!” Dịch Lan Châu xoay người bước vào bên trong như bị trúng tà, Trương Hoa Chiêu kêu lớn: “Lan Châu, Lan Châu. Đừng quay vào”. Lăng Vị Phong cũng kêu lớn: “Lan Châu, cha mẹ con tuy đã chết, nhưng con vẫn chưa hoàn thành chí nguyện của cha con! Con là con của Dương Vân Thông! Chỉ giết Đa Thích vẫn chưa đủ trả thù!” Phi Hồng Cân đóng sầm cửa, nhốt Dịch Lan Châu bên trong. Bà ta thì đứng trên tường, cao giọng nói: “Lăng Vị Phong, ngươi có thể quay về rồi đấy”. Quế Trọng Minh tức giận, tay phải vung lên, ba vòng kim hoàn chia nhau đánh vào ba đại huyệt của Phi Hồng Cân. Phi Hồng Cân vung roi lên cuộn ba vòng kim hoàn, cười lạnh nói: “Ta nể tình ngươi là kẻ hậu bối, không tính toán với ngươi. Ngươi cứ xông bừa tới thì coi chừng ta!” Mạo Hoàn Liên cố gắng kéo Quế Trọng Minh, Lăng Vị Phong bước tới ba bước, định tranh cãi với Phi Hồng Cân thì chợt nghe một giọng nói già nua vang lên bên cạnh. Giọng nói ấy quát: “Ai dám ngông cuồng ở Thiên Sơn?” Lăng Vị Phong giật mình, nhìn kỹ lại thì thấy một bà già tóc bạc phơ đã đến bên cạnh họ từ lúc nào mà chàng không hề biết. Lăng Vị Phong cung kính hành lễ rồi nói: “Gia sư Hối Minh thiền sư bảo đệ tử đến gặp lão tiền bối”. Bạch Phát Ma Nữ hừ một tiếng, hỏi: “Sư phụ của ngươi có khỏe không?” Lăng Vị Phong nói: “Gia sư đã viên tịch, vãn bối đến đây cốt để thông báo”. Bạch Phát Ma Nữ nhói lòng, chép miệng: “Từ nay về sau, ta không tìm được đối thủ luyện kiếm pháp nữa”. Lăng Vị Phong không dám lên tiếng, một hồi sau Bạch Phát Ma Nữ lại hỏi: “Các ngươi đến đây cốt chỉ để gặp ta sao?” Lăng Vị Phong nói: “Đúng thế, còn có một cái tráp của Trác sư thúc để lại muốn dâng cho người”. Bạch Phát Ma Nữ biến sắc mặt, quát: “Ngươi dám nói dối trước mặt ta. Ta sống ở phía Nam Thiên Sơn, ngươi đâu phải không biết. Vậy đến ngọn Thiên Đô làm gì? Trác Nhất Hàng có đồ đưa cho ta cũng sẽ không bảo các ngươi cầm đến. Hừ, ngươi dám bỡn cợt trước mặt ta?” Lăng Vị Phong đang định biện giải, Phi Hồng Cân đã nói: “Sư phụ, bọn chúng đến đây bức hiếp con, muốn cướp đồ đệ của con vừa mới nhận”. Bạch Phát Ma Nữ chợt cười lạnh, Lăng Vị Phong, Quế Trọng Minh, Mạo Hoàn Liên Trương Hoa Chiêu đều cảm thấy hoa mắt, tựa như có một bóng người lướt qua người họ. Lăng Vị Phong đột nhiên thu người, tránh qua một bên, bên tai còn nghe tiếng người nói: “Hay lắm!” trong chớp mắt Bạch Phát Ma Nữ đã đứng ở giữa hai bên. Bạch Phát Ma Nữ hai tay cầm ba thanh kiếm, cười lạnh nói: “Lăng Vị Phong, binh khí của bằng hữu ngươi đã nằm trong tay ta. Niệm tình ngươi là đệ tử của Hối Minh thiền sư, ta không trừng phạt các ngươi. hãy mau cút xuống núi cho ta!” nói xong thì dắt Phi Hồng Cân vào trong, nói: “Mặc kệ bọn chúng!” rồi đóng sầm cửa lại. Lăng Vị Phong kinh hãi, chỉ trong chớp mắt Bạch Phát Ma Nữ đã tấn công bốn người, ngoại trừ mình, binh khí của ba người kia đều bị bà ta giật mất. Đây đúng là tuyệt đỉnh công phu trên võ lâm, chả trách nào bà ta dám hai lần tìm Hối Minh thiền sư tỉ thí. Lăng Vị Phong biết Bạch Phát Ma Nữ tính tình kỳ quặc, không dám ở lâu, thế là dắt ba người kia xuống ngọn Thiên Đô. Đến chân núi thì chép miệng than rằng: “Chúng ta đã xúc phạm nữ ma đầu này, e rằng không thể chụp lại giữ Lan Châu nữa”. Trương Hoa Chiêu buồn rầu. Quế Trọng Minh tiếc thanh bảo kiếm nên cũng chẳng nói ra lời. Một hồi sau Mạo Hoàn Liên chợt vỗ tay nói: “Lăng đại hiệp, đừng lo. Chúng ta có thể gặp lại Lan Châu tỷ tỷ và lấy lại binh khí. Chỉ cần Trương đại ca mạo hiểm một lần”. Trương Hoa Chiêu nói: “Vậy có ích gì, ta đánh không lại người ta, có van xin cũng chẳng được”. Mạo Hoàn Liên nói: “Không cần đánh nhau, huynh chỉ cần cái tráp cùng hai đóa hoa ưu đàm đến phía Nam Thiên Sơn gặp Bạch Phát Ma Nữ. Đảm bảo bà ta sẽ bảo Phi Hồng Cân trả Dịch Lan Châu về cho huynh”. Trương Hoa Chiêu ngạc nhiên nói: “Làm thế được sao?” Mạo Hoàn Liên nói: “Tôi gạt huynh làm gì? vả lại ngoài cách đó cũng chẳng còn cách nào khác”. Lăng Vị Phong nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Đúng thế”. Quế Trọng Minh cứ thắc mắc, chỉ ngẩn người ra nhìn Mạo Hoàn Liên. Trương Hoa Chiêu một mình leo lên núi cao cứ ba bước lại quỳ bái một lần, cực khổ vô cùng. Chàng ta được hai ngày thì lên đến đỉnh núi phủ đầy tuyết. Giữa đỉnh núi có một ngôi nhà băng. Chàng quỳ xuống hành đại lễ. Chỉ nghe một giọng nói già nua vang lên: “Ta tha thứ cho ngươi, ngươi hãy vào đi!”. Trương Hoa Chiêu thầm nhủ: “Bạch Phát Ma Nữ đúng là kỳ quặc nên mới sống nơi này”. Chỉ thấy trong nhà đầy ánh nến còn Bạch Phát Ma Nữ thì ngồi giữa nhà. Trương Hoa Chiêu đang định tham bái, chợt thấy một luồng lực lớn đẩy chàng lên, Bạch Phát Ma Nữ hỏi: “Có phải Trác Nhất Hàng đã sai ngươi đến đây?”. Trương Hoa Chiêu lấy cái tráp cùng hai đóa hoa ra. Bạch Phát Ma Nữ hỏi: “Có phải ngươi đã hái hai đóa hoa này?” Trương Hoa Chiêu cung kính nói: “Chính là do vãn bối đã hái. Vãn bối vâng lệnh Trác lão tiền bối đem đến tặng cho người”. Bạch Phát Ma Nữ buồn bã nói: “Một lời nói chơi bảy mươi năm trước, sao ông ta vẫn nhớ rõ đến thế. Hôm nay ta vừa tròn một trăm tuổi, còn cần hoa ưu đàm làm gì?” Trương Hoa Chiêu không biết đáp thế nào, chàng thấy trong phòng đầy nến mới nghĩ bụng té ra hôm nay là ngày đại thọ một trăm tuổi của bà. Đang định tìm lời chúc mừng, thấy Bạch Phát Ma Nữ nhắm mắt tịnh tọa, sắc mặt sầu thảm thì không dám nói gì. Bạch Phát Ma Nữ vẫn ngồi thẫn thờ, chuyện bảy mươi năm trước kéo ùa về. Bảy mươi năm trước, Bạch Phát Ma Nữ chỉ là một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi nhưng danh tiếng đã lừng lẫy giang hồ, là một đạo tặc miền Tây Bắc. Trác Nhất Hàng là một công tử nhà quyền quý, tổ phụ của chàng làm quan tổng đốc, trên đường về quê đã bị Bạch Phát Ma Nữ chặn đường cướp của, lại đả thương một người đồng môn của Trác Nhất Hàng. Sau đó họ lại đụng độ nhau, thế là hai bên đem lòng yêu thương. Nhưng Trác Nhất Hàng dẫu sao cũng là hậu duệ của nhà quyền quý, tuy trong lòng có tình yêu nhưng không dám biểu lộ, càng không thể làm cường đạo. Bạch Phát Ma Nữ tức giận bỏ đi, mấy năm sau Trác Nhất Hàng trở thành đệ tử Chưởng môn phái Võ Đang, lúc đó trở ngại càng thêm lớn. Bọn họ sau mấy phen bi hoan, vài lượt ly hợp, lần cuối cùng Bạch Phát Ma Nữ lên Võ Đang tìm chàng. Trưởng lão của phái Võ Đang đã đuổi Bạch Phát Ma Nữ xuống núi. Bạch Phát Ma Nữ tính tình nóng như lửa, ra tay đả thương một sư thúc của Trác Nhất Hàng, Trác Nhất Hàng buộc ra tay trả đũa. Sau lần đại biến ấy, Trác Nhất Hàng đau đớn khôn cùng, suýt nữa đã nổi điên, cuối cùng bỏ môn phái đến Hồi Cương tìm Bạch Phát Ma Nữ (mời xem bộ truyện “Bạch Phát Ma Nữ”). Sau biến cố ấy, trong một đêm Bạch Phát Ma Nữ đã bạc trắng mái đầu, nàng ta yêu qúy nhất là dung mạo của mình, sau khi tóc bạc thì đau lòng khôn nguôi, thế là đến Thiên Sơn ẩn cư, không chịu gặp bất cứ ai. Họ cùng ở Thiên Sơn mấy mươi năm mà không gặp mặt nhau, lần cuối cùng chia tay, Trác Nhất Hàng đã từng nói: “Muội vì huynh mà bạc đầu, huynh nhất định sẽ dốc hết sức tìm linh đơn diệu dược để muội khôi phục tuổi thanh xuân”. Chàng biết Bạch Phát Ma Nữ yêu qúy nhất là dung mạo của mình. Trong lần đầu tiên gặp nhau, Bạch Phát Ma Nữ đã từng bảo rồi đây nàng ta sẽ già đi, lúc đó Trác Nhất Hàng nói đùa rằng, sẽ tìm cho nàng loại thuốc có công hiệu giữ tuổi thanh xuân, không ngờ nay nàng tuổi chưa già mà đầu đã bạc trắng. Nên lần cuối cùng chia tay, chàng đã lặp lại lời nói ấy, nào ngờ đã trở thành là một lời hứa, là tâm nguyện mấy mươi năm của chàng! Lúc này Bạch Phát Ma Nữ cầm hai đóa hoa nhìn sững sờ, những chuyện mấy mươi năm về trước lướt qua trong đầu nhanh như chớp. Bà không ngờ Trác Nhất Hàng lại có thâm tình với mình như thế, một câu nói đùa khi còn sống mà đến chết cũng phải làm. Bà ta mở mắt thở dài: “Ngươi hãy cầm hai đóa hoa này về đi!” rồi bà ta mở cái tráp, lấy ra một mảnh giấy, trên mảnh giấy đề một bài thơ thất luật: “Biệt hậu âm thư lưỡng bất văn, Dự tri giao trác tất phân đàn, Chỉ duyên hải nội tồn tri kỷ, Thủy tín thiên nhai nhược bỉ lân, Lịch kiếp liễu vô sinh tử niệm, Kinh sương phương hiển tác hàn tâm, Tận phong tận kiếp hoa thiên thụ, Thượng hữu u hương phóng thượng lâm”. Khi hai người vừa mới hiểu lầm, Trác Nhất Hàng đã làm bài thơ này nhờ người gởi cho bà. Lúc đó bà đang tức giận, không hiểu được ý nghĩa của bài thơ. Nay đọc lại chỉ thấy lời lẽ ngọt ngào êm dịu, chan chứa tình yêu nồng cháy. Hai câu đầu của bài thơ này ý muốn nói sau khi chia tay mà không nhận được tin vui, ông ta đoán rằng chắc chắn có rất nhiều lời đồn; câu ba và câu bốn nói, chỉ cần đôi bên thực lòng thương yêu nhau, chỉ cần biết người tri kỷ vẫn còn sống trên đời thì dù ở chân trời hay góc biển cũng như ở sát cạnh nhau; câu năm và câu sáu thể hiện tấm chân tình đến chết vẫn không thay đổi của ông, càng trải qua kiếp nạn, càng trải qua phong sương, tình yêu ấy càng nồng cháy hơn; hai câu cuối cùng ý muốn nói kiếp nạn giống như gió bão, dù đã thổi rạp bao nhiêu đóa hoa tình yêu nhưng những đóa hoa tình yêu ấy vẫn mãi tỏa hương thơm! Lúc trước bà chẳng cảm nhận được gì, nhưng mấy mươi năm trôi qua, Trác Nhất Hàng đã chết, bà cũng tròn một trăm tuổi, lời thơ của Trác Nhất Hàng đã trở thành chứng nhân của thời gian, chứng minh rằng trong mấy mươi năm qua, tâm sự của Trác Nhất Hàng cũng giống như bài thơ ông ta đã viết, chẳng hề thay đổi. Bạch Phát Ma Nữ gấp tờ giấy lại, đút vào tay áo, ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài, rất lâu sau mà chẳng nói lời nào. Trương Hoa Chiêu lên tiếng: “Lão tiền bối có gì căn dặn?” Bạch Phát Ma Nữ chưa tỉnh cơn mê, thở dài nói: “Vất vả cho ngươi, ngươi có chuyện gì muốn ta làm? Nếu ta làm được chắc chắn sẽ giúp ngươi toại nguyện”. Trương Hoa Chiêu nói: “Tôi muốn lão tiền bối giúp đỡ bảo Phi Hồng Cân thả Lan Châu muội muội của tôi ra”. Bạch Phát Ma Nữ nói: “Lan Châu muội muội nào? Ồ, có phải ả nha đầu ấy không?” Trương Hoa Chiêu gật đầu: “Tôi và nàng đã thương yêu nhau, nguyện kiếp này không rời nhau!” Bạch Phát Ma Nữ nhớ lại cuộc đời của mình, gật đầu chép miệng: “Những điều bọn ta đã sai, bọn tiểu bối các ngươi không nên dẫm chân vào. Phi Hồng Cân nếu muốn thu đồ đệ, trên đời này có biết bao nữ nhi thông minh, nó không cần phải giành Lan Châu với ngươi”. Bà ta nói xong bật cười, rút cây ngọc trâm trên đầu đưa cho Trương Hoa Chiêu: “Mấy ngày hôm nay ta không muốn xuống núi, ngươi cứ đem cây ngọc trâm này đi gặp Phi Hồng Cân, bảo rằng ta muốn nó thả người”. Trương Hoa Chiêu cả mừng khấu tạ. Bạch Phát Ma Nữ lại lấy ra ba thanh kiếm, bảo chàng trả lại cho bọn Quế Trọng Minh. Xong xuôi Bạch Phát Ma Nữ mới nói: “Ngươi đường xa đến đây, ta không có quà gì cho ngươi, vậy sẽ truyền cho ngươi một bộ khinh công”. Nói rồi bà ta nắm tay chàng kéo ra ngoài. Trương Hoa Chiêu chỉ cảm thấy như đạp mây cỡi gió, cũng chẳng biết bà ta đã thi triển thân pháp như thế nào. Trương Hoa Chiêu cả mừng, vội vàng tạ ơn. Bạch Phát Ma Nữ diễn xong bộ khinh công thỉ chỉ cho chàng từng chiêu từng thức, lại truyền khẩu quyết. Trương Hoa Chiêu luyện nửa ngày thì nhớ kỹ, Bạch Phát Ma Nữ nói: “Thôi được, từ rày về sau ngươi hãy tự luyện!”. Chính là: Tám mươi năm qua như giấc mộng, Thiên Sơn tuyệt đỉnh truyền khinh công. Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.