Dịch giả: Mạc Đỗ
19 - 20

     rong vòng một giờ, mặt tiền huy hoàng của tổ quốc, bến tàu New York, Dick thấy vừa buồn tẻ vừa quang vinh. Tâm hồn Dick khi đó tràn đầy cái chết của cha. Nhưng sau khi đổ bộ, cảm tưởng đó đã tan biến và Dick không tìm lại được ở trong phố, tại khách sạn hay trên xe lửa đi Buffalo trước hết và sau về Virginia cùng với thi hài ông cụ. Dick cảm thấy hoàn toàn hòa đồng với chung quanh khi đoàn xe lửa địa phương ỳ ạch trong rừng đất sét thuộc quận Westmoreland. Tới ga, Dick nhận thấy ngôi sao quen thuộc và một mặt trăng lạnh chiếu sáng trên bờ vịnh Chesepeake. Dick nghe tiếng bánh xe nghiến trên đường sắt, những giọng nói quen thuộc thân yêu nơi có vẻ ngây ngô, tiếng vỗ nước nhè nhẹ của những con sông rộng dòng nước lờ đờ mang những tên da đỏ.
Ngày hôm sau, tại nghĩa trang, thi hài của ông cụ được chôn gần bên bao nhiêu những Diver, Dorsey và Hunter. Dick cảm thấy êm ái biết cha được chôn gần bao nhiêu họ hàng. Những bông hoa được liệng xuống trên lớp đất nâu chưa nện kỹ. Dick không còn một liên lạc gì níu kéo với nơi đây nữa và Dick nghi rằng sẽ không bao giờ còn quay trở lại. Dick quỳ xuống trên nền đất cứng. Những người chết kia Dick đã quen biết hết, với gương mặt sạm nắng, đôi mắt xanh rất sáng, thân hình cao gầy đầy sức mạnh của họ.
Vĩnh biệt cha, vĩnh biệt hết thảy các vị cha chú của tôi.
Trên bến tàu có mái hiên dài và thấp, dọc theo đó những tàu hàng ghé bến, ta có cảm tưởng ở tại một xứ không giống đâu hết. Vòm mái màu vàng lợt vang vọng những tiếng nói, tiếng la. Có tiếng những toa xe chở hàng không thùng, không mái và những tiếng cần trục, cùng với mùi muối biển. Mọi người chen chúc nhau, hối hả, tuy thì giờ còn rất rộng. Quá khứ, lục địa đã để lại sau lưng; tương lai, đó là lỗ hổng to lớn trong lòng chiếc tàu; bến tàu với tất cả sự ồn ào nhộn nhịp và mọi thứ hỗn độn, đó là hiện tại. Một khi cầu tàu đã bước qua, cái nhìn đối với thế gian trở nên có lớp lang, và thu hẹp lại. Người ta trở thành công dân một nước cộng hòa còn bé nhỏ hơn cộng hòa Andorre. Không còn tin tưởng gì hết. Những người đàn ông, trong văn phòng của viên cò tàu, cũng có bề ngoài lạ lùng như những phòng hành khách. Con mắt du khách và bè bạn phản ảnh vẻ khi rẻ. Rồi tiếng còi tàu thê thảm và ầm ỹ vang lên, một sự rung chuyển mãnh liệt bắt đầu, rồi con tàu, tư tưởng của con người, bắt đầu chuyển động. Bến tàu cùng những khuôn mặt ở hai bên cầu tàu dường như đang trôi lướt đi; trong khoảnh khắc, con tàu như vì một tai nạn bất thường bỗng tách rời khỏi những người và vật đó. Những gương mặt phai mờ trong quãng xa những tiếng nói không còn nghe thấy, bến tàu chỉ còn là một đường thẳng lung linh ghi lại đó là bờ biển. Toàn thể khu bến tàu lướt vội xuống biển.
Trên chuyến tàu này có mặt ông McKisco, được các nhà báo coi như món hàng quý giá nhất chở trên tàu.
Ngày thứ hai trong chuyến du hành vượt biển, McKisco chợt trông thấy Dick, y đưa mắt đối tượng hỏi, rồi thân mật chạy tới tự giới thiệu và kéo ghế ngồi. Dick đặt cuốn sách xuống, và chỉ sau mấy phút đã nhận định thấy sự thay đổi nơi McKisco, thấy biến mất sự tự ti mặc cảm rất khó chịu nơi y và rất vui thích nói chuyện với y.
Tới khách sạn, Dick bỗng ngẩng đầu lên. Như thể có rượu ảnh hưởng tới, làm nóng bao tử, đưa một nguồn sinh lực lên tới óc, y khám phá thấy con người mà Dick đã phải đi ngang Địa Trung Hải để gặp.
Cùng lúc đó, Rosemary trông thấy Dick. Cô ta ngó Dick. Ngạc nhiên, rời cô gái đang nói chuyện và vội đi tới. Đứng thẳng người, nín thở, Dick quay lại phía Rosemary. Trong khi em đi ngang nơi tiền đình, sắc đẹp khai triển rất khéo của cô ta đã khiến cho Dick như bị một cú chạm mạnh. Nhưng tất cả diễn biến nhanh chóng đến độ Dick không thể làm được gì khác ngoài việc cố hết sức giấu bớt mệt mỏi. Để đón nhận sự tin cậy của đôi mắt ngôi sao đó, Dick bày ra một trò biểu diễn bằng vẻ mặt, không thật, có nghĩa: “Cô ở đây! Có đúng là cô không đó!”
Hai bàn tay mang găng của Rosemary nắm hai tay Dick để trên mặt quầy:
- Dick ạ, chúng tôi đang ở đây quay phim “Sự trọng đại của La Mã”, nghĩa là chúng tôi tính như vậy. Ngày một ngày hai chúng tôi cũng có thể đi nơi khác.
Dick ngó trong mắt Rosemary, cố gắng uy hiếp để cô ta không nhận xét kỹ quá gương mặt không cạo, cái cổ áo nhầu nát sau một đêm trên xe lửa. Cũng may cô ta rất vội.
- Chúng tôi làm việc thật sớm vì đến mười một giờ sương đã bốc cao. Hai giờ chiều gọi dây nói cho tôi nhé.
Trong phòng, Dick mới định thần lại. Y yêu cầu nhà hàng đánh thức vào mười hai giờ trưa, rồi cởi áo chìm nghỉm luôn trong giấc ngủ nặng. Mặc dù điện thoại réo gọi y vẫn ngủ, nhưng cũng tỉnh dậy vào lúc hai giờ, mát mẻ tỉnh táo trở lại. Va-li được gỡ ra, quần áo lót và quần áo ngoài được bỏ giặt. Dick cạo râu, ngâm mình nửa giờ trong nước nóng rồi ăn sáng. Ánh nắng chiếu rọi trên Via Nationale, Dick để cho nắng tràn vào phòng bằng cách vén tấm rèm nặng với những cái khoen đụng vào nhau xủng xẻng.
Đợi bộ quần áo đưa xuống ủi, Dick cố gắng nghĩ tới Rosemary. Ban sơ y chẳng nghĩ chi hết. Cô gái còn trẻ và có một hấp lực từ trường. Nhưng về điểm này Topsy cũng vậy. Dick phỏng đoán từ bốn năm nay Rosemary phải có nhiều nhân tình. Dù sao ta cũng không thể bao giờ biết rõ được chúng ta có một chỗ như thế nào trong cuộc đời của một người khác. Tuy nhiên, từ đám mù sương đó mối tình cũ vượt trổi lên. Những tiếp xúc tốt đẹp xảy ra khi ta biết trước những trở ngại, và ta muốn duy trì mối liên hệ. Quá khứ tái sinh và Dick ước muốn giữ được, vây kín bên trong con người của y những gì ở bên trong lớp vỏ quý mà cô gái có thể cho đi được, cho tới khi không còn một chút gì có thể còn lại ở bên ngoài tâm tư của y nữa. Dick cố gắng thu lượm hết những gì có thể làm vui lòng cô gái; bây giờ chỉ còn ít hơn bốn năm trước. Mười tám có thể ngó ba mươi tám qua màn sương của tuổi nhỏ, nhưng hai mươi hai có thể nhận định ba mươi tám một cách chân xác hơn... Hơn nữa, qua lần gặp trước, Dick như đang ở trên ngọn đỉnh xúc động. Từ đó, sự sốt sắng của Dick đã bị vi phạm nặng.
Khi người hầu đem bộ đồ lên, Dick bận chiếc sơ-mi trắng, cổ cồn, cà-vát đen, cắm thêm một hạt trai. Sợi dây mang chiếc kính cặp mũi Dick dùng khi đọc được xâu vô một hạt trai khác cũng lớn như vậy và tòn ten thấp hơn hột trai cài cà-vát. Sau giấc ngủ gương mặt của Dick đã tìm lại được màu hung đỏ kết quả của nhiều năm sống trên bãi biển vùng Riviera. Để thử sự dẻo dai của bắp thịt, Dich trồng cây chuối, hai tay vịn trên chiếc ghế, làm cho bao nhiêu bút máy và những đóng tiền trong túi rót hết xuống đất. Lúc ba giờ, Dick điện thoại cho Rosemary và được mời lên. Hơi choáng váng sau vụ thể thao nhào lộn, khi đi ngang quán rượu Dick ghé vô uống một ly gin-tonic.
- Kìa... bác sĩ Diver!
Chính bởi có sự hiện diện của Rosemary tại khách sạn này cho nên Dick mới nhận ra Collis Clay. Người trẻ tuổi vẫn giữ được vẻ tự tin sẵn có từ trước, kèm thêm một vẻ phát tài với hai cái má trở nên phì nộn.
Collis hỏi:
- Ông có biết Rosemary đang ở đây không?
- Tình cờ sáng hôm nay tôi có gặp.
- Còn tôi đang ở Florence bỗng hay tin cô ta ở đây. Lập tức tuần trước tôi vội chạy tới đây. Ông sẽ không nhận ra “cô gái đi theo bà mẹ” nữa... Tôi muốn nói, chắc ông cũng đã hiểu, rằng Rosemary được nuôi dạy kỹ lưỡng quá... và bây giờ thì Rosemary đã thành một phụ nữ quen với mọi việc giao tế, ông có hiểu ý tôi không? Ông cứ tin tôi đi, không biết bao nhiêu thanh niên La Mã bám lấy gót cô ta...
- Ông làm việc ở Florence ư?
- Tôi ấy ư? Đã đành; tôi học khoa kiến trúc tại Florence. Chủ nhật này tôi sẽ về đó; tôi còn ở lại đây lo mua bán mấy thứ.
Dick phải khó khăn mãi mới ngăn Nicole Collis không cho y bảo ghi ly rượu của Dick vào sổ của y ở quán.

20

Khi ở thang máy ra, Dick đi theo hành lang ngoằn ngoèo và tiến tới chỗ có tiếng nói ở xa từ khung cửa mở có ánh sáng đèn. Rosemary bận bộ đồ ngủ bằng lụa đen. Bàn ăn trưa còn đang dọn tại đó, cô gái đang uống cà-phê.
- Cô vẫn xinh đẹp như vậy... có lẽ còn đẹp hơn trước nữa.
- Chàng trẻ tuổi có uống cà phê không?
- Tôi xin lỗi ban sáng đã không được tề chỉnh...
- Ban sáng trông anh thần sắc không tốt. Bây giờ
anh đã khỏe trở lại chưa? Cà phê nhé?
- Không, cám ơn.
- Bây giờ anh đã trở lại đẹp trai rồi. Ban sáng trông anh dễ sợ quá. Tháng sau má tôi sẽ tới đây, nếu đoàn quay phim còn ở đây. Má tôi thường hỏi thăm có gặp lại anh ở đây không. Má tôi có cảm tưởng như chúng ta sống ở gần nhà nhau; má tôi có nhiều cảm tình với anh lắm. Má tôi có cảm tưởng anh thuộc trong số những người mà tôi cần quen biết.
- Nếu vậy tôi rất bằng lòng thấy bà vẫn còn nhớ tới tôi.
- Đúng thế, má tôi nhớ hoài à.
- Thỉnh thoảng tôi được thấy cô trong phim, có một lần vì riêng tôi yêu cầu người ta có cho chiếu lại phim Dad’s Girl.
- Trong phim nay tôi sẽ giữ một vai khá lắm, nếu không bị cúp.
Cô gái đi ngang phòng, vịn vai Dick khi tới gần bên. Cô gái chạy đi điện thoại cho nhân viên nhà hàng dọn bàn ăn, rồi tới ngồi trên chiếc ghế bành lớn.
- Dick ạ, khi tôi gặp anh tôi mới là một thiếu nữ nhỏ. Bây giờ tôi đã là một thiếu phụ rồi.
- Tôi muốn được nghe hết mọi chuyện về cô.
- Nicole thế nào? Và Lanier với Topsy nữa?
- Mọi người đều mạnh khỏe bình thướng, họ thường nhắc đến cô.
Điện thoại reo. Trong khi Rosemary trả lời Dick ngó hai cuốn truyện để trên bàn, một của Edna Ferber, cuốn kia của Albert McKisco. Người hầu tới dọn bàn. Rosemary coi bộ cô đơn hơn trong bộ áo ngủ đen.
-... Tôi đang có khách... không, không, không không được khá lắm. Tôi còn phải tới nơi lo về y trang thử một bộ áo chắc là lâu lắm... Không... bây giờ không được.
Như thể bỏ được cái bận đi Rosemary thấy thoải mái hơn. cô gái mỉm cười với Dick - nụ cười có vẻ mang ý nghĩa rằng hai người đã tìm cách thoát khỏi được hết những phiền toái ở đời và bây giờ được yên ổn trong vùng trời riêng của hai người.
- Thế là xong. Anh có thể tưởng tượng tôi đã bỏ ra cả một giờ để chuẩn bị cuộc đến chơi của anh đó?
Nhưng điện thoại lại reo. Dick đứng lên đem chiếc mũ từ trên giường tới chỗ để hành lý, Rosemary trông thấy hốt hoảng vội bịt máy nói lại va hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
- Không.
Khi điện thoại dứt, Dick nói để cô xin được cả buổi chiều cùng với cô gái:
- Bây giờ tôi mong chờ sự nuôi dưỡng do người bên ngoài đem tới!
Rosemary đáp:
- Tôi cũng vậy. Người đàn ông mới gọi lại trước kia có quen một người anh em bà con với tôi... Anh thử tưởng tượng người ta có thể điện thoại cho người khác với một lý do như vậy.
Rồi Rosemary tắt bớt đèn cho ái tình... Còn có lý do nào khác khiến cho cô gái có thể không cho Dick gặp lại? Dick nói với cô gái như viết những bức thư tình, như những thư đó đã phải rời xa Dick đôi chút trước khi tới tay Rosemary.
“Kể cũng khổ thật khi phải ngồi đó, gần kề anh, mà không được hôn anh”.
Thế là hai người ôm lấy nhau, ghì nhau say mê ở giữa căn phòng. Cô gái nép mình thật lâu vào người Dick, rồi trở về chỗ ngồi.
Không khí không thể tiếp tục chỉ giản đơn dễ chịu như vậy. Phải tiến thêm hay lùi lại. Khi điện thoại lại reo vang lấy nữa, Dick bước sang chỗ gưỡng ngủ, nằm dài trên giường, mở cuốn tiểu thuyết của McKisco. Lát sau, Rosemary tới ngồi bên.
Rosemary nhận xét:
- Anh có những sợi lông mi dài nhất thế giới.
- Bây giờ chúng ta quay lại thời kỳ “Junior Prom” đại hội của khóa sinh viên cấp một; “Trong số có mặt tại đây người ta nhận thấy có cô Rosemary Hoyt, chuyên viên về lông mi...”
Cô gái cúi xuống hôn Dick; Dick kéo cô gái lại gần để hai người cùng nằm một chiều trên giường, và hôn nhau đến tắc thở. Hơi thở của Rosemary trẻ, hăng hái, kích thích, đôi môi hơi bị hanh khô, nhưng rất êm dịu ở hai bên mép.
Trong khi hai người nằm đó, có bận áo và mang giầy, trong khi hai cánh tay và lưng của Dick rướn cong lên để kéo ngực và vú của Rosemary lại gần, cô gái khẽ nói:
- Không, đừng bây giờ... Những vụ đó có một nhịp nhàng của chúng...
Ngoan ngoãn, Dick dồn nén ham muốn trong một góc tâm hồn, nhưng, nâng thân xác tươi trẻ đó đến mấy tấc cao bên trên người y, Dick nhỏ nhẹ nói:
- Em ơi, có sao đâu...
Gương mặt của Rosemary, Dick thấy như đã thay đổi, trong khi nhìn từ dưới lên; Dick thấy đó có cái gì như là một đêm trăng vĩnh viễn. Cô gái nói:
- Nếu là anh thì trong đó có một thứ công lý bằng thơ.
Cô gái rời xa ra, đi tới trước gương sửa lại mái tóc rối. Sau đó kéo chiếc ghế lại bên giường, ngồi xuống, đưa tay vuốt má Dick.
Dick yêu cầu:
- Em hãy nói cho anh nghe tất cả sự thật về em đi.
- Thì em vẫn làm như vậy.
- Phần nào thôi; nhưng không có gì ăn nhập với nhau hết.
Cả hai cùng cười, nhưng Dick nói tiếp:
- Có thật tình em vẫn còn trinh?
- Khô...ông. Em đã ngủ với sáu trăm bốn chục người - nếu đó là câu trả lời mà anh đợi.
- Điều đó đâu có liên quan tới anh.
- Hay anh cần Rosemary cho một cuộc thí nghiệm về tâm lý học?
- Nếu coi em như một cô gái hai mươi hai tuổi hoàn toàn bình thường, sống vào năm 1923, anh đoán chừng em đã làm vài ba cuộc thử thách yêu đương.
- Mà hết thảy đều chẳng đi tới đâu hết...
Dick không thể tin lời Rosemary được. Dick không thể nhất quyết bảo rằng Rosemary đã cố tình dựng một ngăn cách giữa hai người hay cô gái muốn tìm thêm chút hương vị cho một cuộc đầu hàng sắp tới.
Dick đề nghị:
- Chúng ta đi dạo một vòng ở Pincio đi.
Dick rủ quần áo, vuốt lại mái tóc. Khoảnh khắc đã đến... và qua đi mất. Trong ba năm Dick là thứ lý tưởng để cho Rosemary lấy đó mà đo những người đàn ông trẻ tuổi khác, lẽ dĩ nhiên cô gái đã thổi phòng kích thước của Dick tới hàng một nhà anh hùng. Cô gái không muốn Dick cũng giống như những người khác. Tuy nhiên Dick cũng có những đòi hỏi như vậy, như thể muốn lấy một phần con người cô gái bỏ túi đem đi.
Bước đi bên cạnh Dick trên những luống cỏ giữa những thiên sứ và những nhà triết học thành tượng, những vị thần điền dã và những vòi nước, Rosemary cầm tay Dick, với một loạt những thay đổi sắp xếp như muốn giữa hai người có một sự hòa âm tuyệt diệu, để giữ được lâu bền mãi mãi. Cô gái bứt một cành lá, bẻ làm đôi, nhưng không thấy cành lá dẻo dai. Bỗng ngó thấy trên gương mặt Dick cái gì mà cô gái đang thích, Rosemary cầm lấy bàn tay Dick có mang găng và đặt lên đó một cái hôn. Rồi Rosemary làm bộ con nít cho đến khi Dick phải mỉm cười. Và hai người bắt đầu vui đùa với nhau.
- Đến nay em không thể đi chơi với anh được, anh ơi, vì em đã lỡ hẹn với một nhóm bạn từ lâu trước.
Nhưng nếu ngày mai anh chịu khó dậy sớm, em sẽ đưa anh tới thăm nơi quay phim.
Dick ăn bữa tối một mình tại khách sạn, đi ngủ sớm và sáu giờ rưỡi sáng hôm sau gặp lại Rosemary tại tiền đình khách sạn. Ngồi gần Dick trên xe hơi, cô gái trẻ vui, tươi mát dưới ánh nắng ban mai. Mọi người ra khỏi thành phố qua ngã cửa San Sebastiano và đi theo Đại lộ Apienne cho tới khi đến nơi có dựng phong cảnh thao trường cổ Rorum nhưng to lớn hơn Forum thật. Rosemary trao cho một người đàn ông hướng dẫn Dick giữa những cột đá lớn, những vòm, những bậc ngồi và sân đấu có trải cát. Cô gái làm việc trên một sân quay mô tả gian phòng những người gác đám tù nhân Thiên Chúa giáo, và mọi người tới đó ngắm Nicotera, một thứ Valentino hạng nhì trong những uốn éo và điệu bộ trước chừng một lố những “tù nhân phụ nữ” có đôi mắt u buồn và dậm rất nhiều kem đen bôi mắt.
Rosemary xuất hiện, mình bận chiếc áo tunique chấm đầu gối.
Cô gái nói chỏ với Dick:
- Anh ngó cảnh này coi. Em muốn có ý kiến của anh. Những người đã được coi những mẩu “rush” đều nói...
- “Rush” là gì?
- Đó là những đoạn mới quay hôm trước được rửa cho mọi người coi thử. Họ cho rằng đây là cảnh đầu tiên em tỏ ra có “sex appeal”.
- Anh chẳng nhận thấy điều đó.
- Ồ, anh đã đành! Nhưng mà em có...
Nicotera, bận tấm da báo, nói với Rosemary trong khi chuyên viên điện đang bàn cãi điều gì với người đạo diễn, tay tựa vào người đó. Sau cùng người đạo diễn đẩy mạnh tay người kia ra và lau trán đẫm mồ hôi. Rồi ông ta đập tay la lên:
- All right, mọi người lên sàn quay!
Người ta có cảm tưởng tới thăm một gia đình lớn toàn những người hiếu động. Một nữ diễn viên tới gần Dick nói chuyện chừng năm phút, tưởng Dick là một cliễn viên mới từ Luân Đôn tới. Khi nhận ra mình lầm cô ta hoảng hốt vội chạy đi. Phần lớn, những diễn viên trong đoàn này đều cảm thấy hoặc rõ ràng cao hơn, hoặc rõ ràng thấp hơn với thế giới bên ngoài. Nhưng số người tưởng rằng cao hơn là số đông. Những người này, can đảm và siêng năng, đã leo lên được một địa vị đặc biệt trong một nước chỉ biết có vui chơi trong vòng đã mười năm nay.
Buổi làm việc chấm dứt khi ánh sáng bắt đầu yếu bớt vì sương bắt đầu bốc lên - ánh sáng đó rất đẹp đối với họa sĩ, nhưng đối với máy quay phim không có gì so sánh được với không khí trong vắt của vùng California.
Nicotera đưa Rosemary ra tới xe và nói nhỏ điều gì với cô gái khi cáo từ. Cô gái ngó y không mỉm cười.
Dick và Rosemary cùng ăn bữa trưa tại Castelli dei Cesari, một quán ăn huy hoàng, đặt trong một biệt thự có ngoại hiên nhòm một thao trường thời suy đốn. Rosemary uống một ly cocktail và chút ít rượu nho, còn Dick uống khá nhiều để khuây bớt sự bực mình. Sau hai người lên xe trở về khách sạn, trong người ấm nóng và sung sướng, trong một niềm phấn khởi bình dị.
Rosemary muốn lấy Dick và đã được toại nguyện, những gì khởi đầu trên một bãi biển như một vụ đùa cợt bây giờ đã tới đích.