Khi ấy tướng trấn ải Tị Thủy là Hàng Vinh hay tin Văn vương dùng Tử Nha làm tướng, coi lo việc nước Châu, vội làm sớ về triều báo với Trụ vương.Thừa Tướng Tỉ Can ngày kia tiếp được thơ của Hàng Vinh thất kinh nghĩ thầm: - Tử Nha là bậc ạnh hùng thời nay. Bởi Thiên tử không biết dùng người nên Tử Nha mới bỏ Trụ trốn sang Châu phò Văn Vương.Văn Vương mà được Tử Nha chẳng khác rồng mây gặp hội e sau nay nhà Thương mang khốn.Nghĩ như vậy nên không dám bỏ qua liền đem tờ sớ ấy đến lầu Trích Tinh trình với vua Trụ.Trụ Vương thấy Tỉ Can cúm núm dâng sớ, vội hỏi:- Hoàng thúc định dâng sớ khuyên can trẫm việc gì đó?Ti Can tâu: - Không phải sớ của hạ thần, mà là của quan Tổng Trấn ải Tị Thủy là Hàng Vinh vừa gởi về triều.Vua Trụ hỏi:- Trong sớ nói việc gì?Tỉ Can tâu:- Cơ Xương sau khi về Tây Kỳ lại thỉnh Khương Tử Nha về làm Tướng. Tử Nha là bậc anh tài, lại phò Cơ Xương khác gì cá gặp nước, rồng gặp mây. Vả trong lúc Nam Bá Hầu đang dấy binh đánh ải Tam sơn, Ðông Bá Hầu đang dấy binh đánh Du Hồn, còn Thái Sư Văn Trọng cầm quân dẹp phương Bắc cũng chưa yên, nếu Văn Vương dấy binh Tây Châu nữa thì bốn phương thiên hạ đều ly loạn, việc nầy rất quan trọng, xin bệ hạ suy tính để có kế hoạch đối phó.Vua Trụ ngồi trầm ngâm một lúc rồi phán:- Thôi được, Hoàng thúc về dinh an nghỉ, để sáng mai trẫm lâm triều cùng với vãn võ bá quan bàn tính mới được.Giữa lúc đó quan Thái giám vào tâu:- Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ xin vào yết kiến bệ hạ, còn đợi lệnh ngoài cung môn.Vua Trụ liên đòi Sùng Hầu Hổ lên Trích Tinh lầu hỏi: - Khanh muốn tâu việc chi?Sùng Hầu Hổ nói:- Tôi vâng lệnh Bệ hạ cất Lộc đài đúng hai năm lẽ bốn tháng, nay đã hoàn thành nên phải vào tâu cho Bệ hạ rõ.Trụ Vương mừng rỡ, khen ngợi chẳng cùng. Sùng Hầu Hổ nói:- Tôi quên ăn quên ngủ, đốc thúc ngày đêm, công việc nay mới hoàn thành, lòng mừng chẳng xiết.Tru Vương phán:- Công ơn của khanh trẫm sẽ đền đáp xứng đáng. Nay lòng Trẫm đang có việc lo, chẳng biết khanh có mưu nào giúp trẫm chăng?Sững Hầu Hổ hỏi:- Bệ hạ đang lo việc gì xin cho hạ thần biết.Trụ Vương nói:- Cơ Xương trốn về nước, lại thỉnh Tử Nha làm tướng có ý phản Thương. Hàng Vinh vừa dâng sở về triều, Tỉ Can Thừa Tướng cũng đang sốt ruột về việc ấy.Sùng Hầu Hổ ngạo nghể cười lớn:- Cơ Xương tuổi đã già, Khương Tử Nha tuổi đã tám mươi, hai người ấy chẳng khác như hai chiếc ve nằm ôm nhánh dương khô, còn làm gì được nữa mà sợ. Bệ hạ không cần đem binh chinh phạt, cũng không của bàn luận đến cho hao tổn tinh thần.Vua Trụ khen phải, bỏ qua việc Văn Vương, không luận đến nữa, và nói với Sùng Hầu Hổ: - Nay Lộc đài đã làm xong, trẫm và Hoàng hậu sẽ ngự đến đó xem chơi cho biết, vậy hai khanh đến trước dưới đài cho trẫm.Ðoạn truyền chi đem xe rồng đi đến Lộc đài.Có bài thơ nói về Lộc đài:Lộc đài vòi vọi thấu mây xanhCơ nghiệp nhà Thương sợi chỉ mànhThuế nặng sưu cao dân khổ cực Cầu vui, chuốc oán chúa công lànhA dua Bí trọng bày mưu độcTham nhũng Sùng Hầu móc túi dânBao quản tốn công hao của nước Rủ ren hồ mị đến đêm thanh Vua Trụ và Ðắt Ký cùng lên xe Thất Hương, thị nữ đập dìu, cung nga chen chúc, xúm nhau hầu hạ đi đến Lộc đài.Vua Trụ dắt tay Ðắt Kỷ xuống long xa, lên đài xem thử; cảnh vật chẳng khác lầu các cảnh tiên, đền đài cõi Phật. Ngà ngọc sa cừ chen sắc, bạc vàng, mã não thêu hình. Trên lầu làm nhiều thứ phi cầm, ngoài các chạm những con tẩu thú, trái châu gắn chói lòa, hột ngọc đủ màu nhấp nhánh.Tỉ Can và Sùng Hầu Hổ cũng đi theo. Tỉ Can thấy Lộc đài rực rỡ, nghĩ đến việc hao của hại dân thì buồn bực, mặt ủ mày châu còn Sùng Hầu Hổ thì hiu hiu tự đắc công trạng của mình đã hoàn thành được Trụ Vương cho phép dự.Trong tiệc, Trụ Vương hỏi Ðắt Kỷ:- Ái khanh có nói hễ Lộc đài lập xong thì có thần tiên giáng hạ, nay Lộc đài hoàn thành rồi, chẳng biết trẫm có duyên phúc gặp đang quần tiên chăng?Nguyên trước đây Ðắt Kỷ bày ra Lộc đài là có ý hại Tử Nha nên mới vẽ họa đồ và nói gạt vua Trụ như vậy. Nay vua Trụ nhắc đến. Ðắt Kỷ không biết làm sao, liền trả lời mập mờ rằng:- Thần tiên ưa cảnh thanh thanh phong lưu, nếu gặp đêm rằm trăng thanh gió mát, thế nào cũng đến.Vua Trụ nói: - Bữa nay là mồng mười rồi, chỉ còn năm hôm nữa đến ngày rằm, nếu gặp đêm trăng sáng sủa, ái khanh gắng sức làm thế nào để trẫm thấy mặt các vị tiên. Ðắt Kỷ không biết làm sao từ chối, phải chịu đỡ:- Xin Bệ hạ an lòng, thần thiếp đoán chắc bệ hạ sẽ được toại nguyện.Hôm đó, Trụ Vương ở trên đài uống rượu quá nhiều, nên say mèm, lại đắm nguyệt hoa quá sớm, đêm đến ngủ vùi không còn biết gì nữa. Ðắt Kỷ th!!!178_27.htm!!!
Đã xem 1913725 lần.
http://eTruyen.com