Dịch giả: Thinh Quang
Chương 25

Bội Thanh bắt đầu sống với cuộc đời mới. Nàng cảm thấy thật êm đềm và thơ mộng.
Vòm trời lúc nào cũng xanh ngắt. Từng ánh mây bạc nhẹ nhàng bay trong như những lọn bông gòn trắng phếu. Cây cối tứ bề xanh ngắt. Những cánh hoa dại nằm rại rác trên mặt cỏ sỡ đủ màu. Bên kia bờ Bích Đầu lố nhố các điểm vàng chỉ rõ nơi này mọc toàn cây tầm xuôn trĩu oằn những nụ. Buổi sáng có tiếng chim kêu thánh thót từ tứ bề vọng lại... hệt như một điệu nhạc du dương vang đi cùng khắp...
Bội Thanh cũng có những buổi chiều tuyệt đẹp, những buổi chiều nắng vàng phủ chụp xuống mặt hồ. Có lần nàng hỏi Mộng Hiên:
- ánh nắng trời chiều đẹp quá hở anh!
Ừ! Nắng thôn Đoài... Óng ánh màu vàng tươi mát. Em có thích không?
- Có chứ anh! Em thích nhiều lắm. Em thích sóng biển đông. Em yêu nắng thôn Đoài...
Bội Thanh có cảm tưởng nó đẹp tợ một bài thơ và êm ái như giấc mộng huyền...
Đêm về nàng lặng ngắm các vì tinh tú lấp lánh như những hạt kim cương tỏa rực cả bầu trời. Có những đêm Bội Thanh lần mò xuống bờ hồ lặng lẽ múc trăng và cười lên khanh khách nhìn bóng mình in trên mặt nước. Rồi như thích chí nàng ngâm lên bài "Xuân Sơn Nguyệt Dạ" mà nội nàng lúc sinh thời thường hay đọc:
"Xuân sơn đã thắng sư.
Thưởng ngoạn dạ vong quy
Cúc thủy nguyệt tại thu?
Lộng hoa hương mãn y"
Bội Thanh muốn tận hương tất cả hạnh phúc của mình đang có. Nhưng, dù trời có đẹp đến mấy cùng có lúc gợn lên những ánh mây sầu. Thỉnh thoảng Bội Thanh cảm thấy nỗi buồn man mác vẫn lên trong tâm tư mình. Nhưng, những nỗi niềm ưu tư đó cũng trôi đi khi Mộng Hiên trở lại bên nàng.
- Đừng quên em nha anh!
- Bội Thanh! Lúc nào anh lại chẳng yêu em!
Cũng có những lúc thơ thẩn một mình, nghĩ đến thân phận đơn côi vắng lạnh... tim nàng se thắt lại. Nàng tưởng tượng cảnh Mộng Hiên đang ngồi âu yếm vợ con... tự nhiên hai dòng lê tuôn trào trên đôi má...
- Mộng Hiên ơi! Em biết đây là mối tình tội lỗi, thế mà em vẫn bám chặt lấy anh!
Nhiều đêm, Mộng Hiên không đến, nàng thơ thẩn ra bờ hồ Bích Đầm nhìn ánh trăng khuya soi mình trên măt. nước khẽ ngâm lên những bài thơ mà lúc sinh thời nội nàng hay đọc cho vơi bớt nỗi sầu.
Bội Thanh lo sợ cho hạnh phúc của mình có thể tan vỡ đi bất cứ lúc nào?
- Anh ơi! Con đường sắp đi đến của chúng ta nó rộng thênh thang như đại lộ đầy kỳ hoa dị thảo hay nó chỉ là con đường lắm cạm bẫy, chông gai?
Đôi khi, ông Trình cũng ghé đến thăm, kể cho nàng nghe những chuyện sinh hoạt bên ngoài, nàng cảm thấy tủi hổ thân phận cho rằng mình đã bị đời quên lãng!
Nhưng lần như vậy, để cho khuây khỏa nỗi sầu, nàng lần ra ven hổ nhìn hoa ấu nở dưới ánh trăng mờ ảo:
Hơi sương sáng lạnh một màu
ánh dương tỏa lợp Sở Khâu bấy chầy
Động đình tiếng vượn trên cây
Thuyền lan đưa khách ngất ngây nỗi lòng
Trăng soi dầm rộng sáng trong
Núi non bao phủ mấy dòng nước giao
Thần may lọ phải cơ cầu
Đêm đêm nghe tiếng thu sầu rụng rơi
Lòng thương yêu, chiều chuộng của Mộng Hiên mang lại cho nàng những nụ cười thật tươi, những khúc hát thật rung cảm và luôn cả từng hơi thở trong lành, ấm áp.
Mộng Hiên đã giúp cho Bội Thanh một sức sống mới.
Nàng đã tự mình lái xe và luôn cả đến chốn đông người nếu Mộng Hiên mong muốn. Điều gì Mộng Hiên thích, nàng thuận theo. Chuyện gì Mộng Hiên buồn nàng cũng không vui.
Một hôm, Bội Thanh ngồi thừ người ra suy nghĩ, Mộng Hiên khẽ hỏi:
- Em làm sao mà thờ thẫn như vậy? Bộ em còn đau khổ sao?
- Còn! - Bội Thanh gật đầu mỉm cười gượng gạo - Còn một ít.
Mộng Hiên trố mắt ngạc nhiên:
- Có lẽ anh đã làm điều gì phật ý em chăng?
Nàng lắc đầu:
- Không! Anh tốt với em vô cùng!
- Nhưng tại làm sao em chẳng vui?
Nép đầu vào vai Mộng Hiên, nàng thỏ thẻ:
- Vì em sợ.
- Sợ? Sợ gì?
- Em sợ rằng hạnh phúc chúng ta không trường cửu.
Mộng Hiên đặt môi hôn lên mái tóc nàng cười bảo:
- Em đừng nghĩ nhảm nhí. Nó vĩnh viễn như núi sông, như mây nước.
- Anh ơi! Có gì bi thảm bằng hai người đang yêu nhau rồi bỗng hết yêu nhau?
Mộng Hiên nhìn Bội Thanh có vẻ trách móc:
- Chẵng lẽ em nghĩ mối tình của chúng ta rồi cũng vậy hay sao? Hãy vứt bỏ ý tưởng đen tối đó đi em! Hãy vui lên đời cho chúng ta nhiều mộng đẹp... Nhất là giấc mộng săn sóc cho em đã trở thành sự thật.
Có nhiều đêm, Mộng Hiên đưa nàng vào nhà hàng ăn của người ý. Nơi mà, chàng và Bội Thanh ưa ý nhất, nó vừa yên tĩnh vừa trang nhã. Cả một gian phòng rộng lớn nhưng ánh đèn điện được hạn chế đến nỗi khách ăn không thể nào nhìn thấy mặt nhau nếu chẳng cùng ngồi đồng bàn, điều đặc biệt làm cho thực khách thích thú nhất là mỗi bàn ăn được thắp sáng bằng ngọn đèn bạch lạp. Nhiều lúc thực khách nghĩ rằng mình đang lạc lõng giữa cảnh rừng sao trong một đêm khuya vắng vẻ. Mộng Hiên gọi món bánh nướng mà người ý Đại Lợi thích ăn nhất. Dưới ánh nến chập chờn, mờ mờ, ảo ảo, Bội Thanh như một nàng tiên từ cõi bỗng lai vừa lạc bước xuống trần...
- Em ơi! Anh có một điều muốn nói với em...
- Việc gì thế hở anh?
- Em nhắm mặt lại đi.
- Để làm gì?
- Để anh được nhìn đôi rèm mi cong vòng của em phủ xuống. Ôi! Nó hệt như hai hàng liễu tươi xanh rủ xuống... Anh yêu em lắm em ơi!!!
Hai giọt lệ long lanh trên đôi khóe mắt trong như hạt sương mai buổi sáng.
- Em ơi! Em đừng khóc nữa... Nếu có thì hãy để dành những hạt ngọc ấy cho anh...
Họ nhìn nhau say đắm... Họ âu yếm và cười với nhau. Họ lắng nghe tiếng nhạc cổ điển thánh thót nhỏ giọt vào tai, vào lòng, và ngay con tim họ. Họ để mặc cho ngọn nến dần dần tàn rụi không buồn khêu lên.
- Bản nhạc gì hay quá thế anh?
- Bản nhạc "Đường Tơ Chưa Dứt" của Schubert đó em...
- Anh đã đọc bài "Cửu Nhật Tề Sơn Đăng Cao" chưa?
- Của Đỗ Mục?...
- Đúng vậy.
- Anh không nhớ.
- Em đọc anh nghe nhé. Này.
Giang hàm thu ảnh nhạn sơ phi
Dữ khách huề hồ thưởng thúy vi
Trần thế nan phùng khai khẩu tiếu
Cúc hoa tu sáp mãn đầu quyen...
Mộng Hiên nắm tay nàng cười:
- Anh nhớ rồi. Còn bốn câu nữa thế này phải không?
Đản tương mính đính thù giai tiết
Bất dụng đăng lâm hận lạc huy
Cổ vãng kim lai chỉ như thu?
Ngưu sơn hà tất độc triêm y
Có lần Bội Thanh cùng nhảy với chàng. Bước chân của nàng thật điêu luyện, khiên Mộng Hiên phải thốt lên:
- Thì ra, em đã dối anh!
- Dối? Điều gì? - Bội Thanh áp sát mặt mình vào ngực Mộng Hiên khẽ hỏi.
- Em khiêu vũ thật tuyệt vời. Ôm em đi theo tiếng nhạc khiến anh có cảm giác như mình ôm bóng mây trong tay.
- Thật mà! Em nhảy không hay đâu. Vả lại, không hiểu sao em chẳng đam mê nhảy, ngày trước, mỗi lần Bá Nam đòi đưa em đi khiêu vũ, em xem đó như một cực hình.
o0o
Trên đường về. Mộng Hiên đang cho xe lao vút bỗng ngưng hẳn lại. Bội Thanh ngạc nghiên hỏi:
- Anh làm gì thế? Mệt hả? Đưa em lái cho.
- Không! Anh muốn hôn em.
Bội Thanh béo vào vai chàng, nàng nghiêng đầu trên cánh tay Mộng Hiên, đôi môi khẽ hé mở như sẵn sàng đón nhận.
Một nụ hôn nhẹ nồng cháy như mối tình đầu, khiền Mộng Hiên nhận thấy nơi Bội Thanh có một nét quyến rũ mới...
Về đến nhà vào phòng sách, Bội Thanh giúp Mộng Hiên lấy giấy bút để trên mặt bàn, cười nói:
- Đã lâu rồi, em chả thấy anh viết lách gì cả. Viết đi, em sẽ yên lặng ngồi bên thưởng thức.
Rồi để khỏi phiền vú Ngô, Bội Thanh lo pha cà phê, nhìn từng giọt nhỏ xuống bên trong chiếc ly pha lê trong suốt, nàng cảm thấy thích thú. Trong lúc đó, Mộng Hiên đã ngồi ngay ngắn trước mặt bàn giấy đang cố tìm nguồn cảm hứng tuôn ra. Thật kỳ quặc, tư tưởng quả như những tia nắng mênh mang, nó mông linh làm sao, khiến chàng không thể nào tập trung được. Thế là, chàng buông bút xuống, nắm tay Bội Thanh cười nói:
- Anh đã tìm thấy một điều khi con người sống ở trạng thái sung túc thì thường không tài nào viết lách nổi. Có thể vì vậy, thường các "đại tác phẩm" được tạo thành trong nỗi cực cùng của đau khổ!
Bất thần Bội Thanh nhìn Mộng Hiên nói:
- Anh Mộng Hiên nè! Em muốn gặp con anh!
Mộng Hiên ngạc nhiên:
- Gặp con anh? Tại sao?
- Em biết mình không thể nào sinh nở được!
- Ai bảo?
- Em nghĩ vậy. Em rất yêu trẻ con. Em mơ ước mình được làm mẹ. Em trông mong làm sao sinh cho anh một mụn con, nó sẽ là tổng hợp, là kỷ nhiệm giữa hai ta, chính nó sẽ làm cho mối tình ta bất diệt!
Mộng Hiên phì cười:
- Nói gì mà lăng nhăng vậy! Rồi sẽ có. Chúng ta cùng gắng sức...
Bội Thanh cùng cười.
- Em có thể gặp chúng chứ?
- Được chứ sao không? Thư thả hôm nào anh sẽ mang chúng lại.
Bội Thanh bỗng đổi sang vẻ ưu tư.
- Em yêu chúng là chắc rồi, nhưng liệu chúng có thích em không?
- Chúng ngây thơ và dễ thương lắm. Nhưng gần em ai lại chẳng thích? Rõ lẩn thẩn em tôi!
Bội Thanh cười sung sướng. Nàng xoay người sang bên bất thần một vật gì trong bọc áo rơi ra. Lại cũng mảnh vỏ sò bóng loáng lung linh dưới ánh đèn.
Nàng nhắm mắt lại và rơi vào giấc ngủ yên lành đầy hoa mộng! Mộng Hiên ngắm Bội Thanh an giấc. Nàng trông hệt như một đứa trẻ thợ Chàng từ từ cúi xuống kề sát môi nàng,thì thầm:
- Bội Thanh ơi! Yêu em biết mấy cho vừa!