Khuất-hoàn đến trại Tề xin vào yết kiến.Quản-trọng hay được tin, nói với Tề hoàn-công:- Nước Sở sai sứ đến một lần nữa chắc là xin giảng hoà, Chúa-công nên tiếp đãi tử tế.Tề hoàn-công cho đòi Khuất-hoàn vào. Khuất-Hoàn quỳ móp dưới trướng tâu:- Chúa công tôi chỉ vì không cống cỏ thanh-mao, để quí-quốc nhọc lòng đem quân đến đây thật tội rất lớn. Chúa công tôi đã biết lỗi, xin quí-quốc lui binh khỏi ba mươi dặm. Chúa công tôi sẽ tuân-mệnh.Tề hoàn-công nói:- Nếu vua nước Sở biết giữ bổn-phận ta còn đòi gì nữa mà không rút quân.Khuất-hoàn lạy tạ lui ra, trở về thưa lại với Sở văn-vương:- Tôi hứa với Tề-hầu, chịu cống hiến một xe cỏ thanh-mao, và Tề-hầu cũng đã hứa rút quân khỏi ba mươi dặm.Sở thành-vương không tin, sai người đi thám thính.Bỗng có quân vào báo: - Quân các nước chư-hầu đã rút khỏi ngoài ba mươi dặm, hiện đóng nơi đất Thiệu-lăng. Sở thành-vương nói:- Tề-hầu chịu rút quân ấy là có ý sợ ta, ta há lại giữ lời hứa làm chi?Tử-văn thưa:- Đại Vương chớ nên làm thế! Người ta không bội tín với mình, mà mình bội tín với họ sao phải.Sở thành-vương nín lặng, nét mặt buồn buồn. Kế đó, sai Khuất-Hoàn đem mấy xe vàng lúa đến đất Thiệu-lăng để ban thưởng cho quân các nước chư hầu. Lại sai sửa soạn một xe cỏ thanh-mao đem đến trình với Tề hoàn-công để đem vào triều cống Thiên-tử.Lúc đó, Hứa mục-công đã qua đời, con Hứa mục-công là Hiệp, lên nối ngôi, xưng hiệu Hứa hi-công.Hứa hi-công sai quan Đại-phu Bách-đà đến hội diện cùng các chư-hầu nơi Thiệu-lăng để điều khiển đoàn quân của mình.Khuất-hoàn vào yết kiến Tề hoàn-công dâng vàng lụa để ban thưởng cho quân sĩ.Tề hoàn-công đem phân phát cho các nước. Khuất-hoàn lại dâng cỏ thanh-mao. Tề hoàn-công xem xong giao trả cho Khuất-hoàn, sai sứ đem vào triều cống Thiên-tử.Tề hoàn-công hỏi Khuất-hoàn:- Nhà ngươi đã bao giờ được trông thấy quân lực của các nước Trung-nguyên chưa?Khuất-hoàn nói:- Tôi ở nơi xa xôi hẻo lánh về cõi Nam nầy, chưa từng thấy những đạo binh hùng mạnh của Trung-nguyên, nếu Minh-công có hảo-ý, xin cho tôi được xem tường tận.Tề hoàn-công liền đưa Khuất-hoàn đi xem các trại quân của các nước chư-hầu. Bấy giờ quân các nước đóng liền nhau dài hơn mấy mươi dậm. Mỗi khi trại quân Tề nỗi trống hiệu, các trại chư-hầu đồng ứng tiếng, gióng lên như sấm.Tề hoàn-công đắc ý, cười lớn, nói với Khuất-hoàn:- Binh-lực của các nước Trung-nguyên ta như thế nầy đánh đâu mà chẳng thắng.Khuất-hoàn nói:- Minh-công là bá chủ Trung-quốc, dùng đạo-đưc để chinh-phục lòng người, dùng đại-nghĩa thắng thiên-hạ. Cái đó mới đáng sợ. Chư như lấy binh lực cậy oai, thì nước Sở tôi, dẫu nhỏ mọn, nhưng có Phương-thành, có sông Hán-thuỷ, thành cao, hào sâu, dẫu trăm vạn binh hùng, vị tất đã làm gì nổi!Tề hoàn-công nghe nói, có ý hổ thẹn, bảo Khuất-hoàn:- Nhà ngươi thật là một hiền-sĩ của nước Sở. Nay ta xin cùng vua nước Sở giữ lấy chức phận của tiên quân ta ngày xưa, nhà ngươi nghĩ thế nào?Khuất-hoàn nói:- Minh-công có lòng nghĩ đến Chúa-công tôi mà giảng-hoà thì còn gì may mắn hơn.Tề hoàn-công truyền mở tiệc đãi đằng. Sáng hôm sau Tề hoàn-Công lập đàn, để cùng với nước Sở ăn thề và lập điều ước giảng-hoà với nhau. Quản-Trọng xin tha cho Đam-Bá về nước Trịnh.Khuất-hoàn cũng thay mặt Sái-hầu xin lỗi với Tề hoàn-công.Đoạn, hai bên từ giã nhau. Tề hoàn-Công ra lệnh thu quân về nước.Trong khi đi đường, Bảo thúc-nha hỏi Quản-trọng:- Nước Sở tiếm xưng vương hiệu, tại sao Trọng-phụ không đem việc ấy bắt tội khi-quân lại nhận cỏ thanh-mao làm chi?Quản-trọng nói:- Nước Sở tiếm xưng vương-hiệu đã ba đời. Nếu nay bắt bỏ vương-hiệu, không đời nào nước Sở chịu tuân theo. Ấy vậy, nước ta làm sao điều khiển được. Muốn điểu khiển họ, cốt yểu phải làm cho họ nghe lời mình trước đã. Mà muốn họ nghe lời mình, không gì hơn đừng để họ bất mãn mình. Bảo thúc-nha nghĩ ngợi một lúc, rồi cũng cho là phải.Quan Đại-phu nước Trần là Đào-Đồ, nghe tin Tề hoàn-Công đem quân về nước, liền bàn với quan Đại-phu nước Trịnh là Thân-hầu:- Nếu để quân Tề đi qua địa giới nước Trần và nước Trịnh, thì ta phải cung-đốn lương thực, như thế đã tốn của lại mất công, chi bằng nói với Tề hầu đi về phía Đông, khiến cho nước Từ và Cử phải chịu lấy sự khó nhọc ấy thì hai nước ta mới rảnh-rang được.Thân-hầu vốn là một kẻ nham hiểm, ngoài mặt tán thành lời nói của Đào-Đồ, nhưng trong bụng có ý cười thầm, liền bảo Đào-Đồ vào tâu với Tề hoàn-công.Đào-Đồ bước vào ra mắt, tâu:- Minh-công đánh Sơn-nhung nơi phía Bắc, phạt nước Sở nơi phía Nam, bây giờ!!!367_24.htm!!!
Đã xem 2000505 lần.
http://eTruyen.com