rắc Bá Diệp thức thời rời cổ động trước, lão ngỡ mình từ Diêm phủ lên. Mồ hôi tuôn ướt đẫm trường y, mà cước tốc chẳng hề suy giảm. Có lẽ đây là lần đầu tiên lão ngờ ngợ cái chết ở ngay bên cạnh mình, mà là một cái chết rất khủng khiếp. Mặc dù vậy, Trắc Bá Diệp cũng cố lục lọi trong đầu mình để truy tìm khuôn mặt của lão nhân đó là ai. Y nhớ mang máng đã gặp qua đâu đó rồi. Một kẻ không thật ở trên đời, nhưng lại rất thật trong tâm não y. Trắc Bá Diệp dừng bước bên một cội cổ tùng. Lão ngồi xuống thở dốc, rồi vỗ tay vào trán: - Lão nhân này là ai? Hình như ta đã gặp ở đâu rồi. Khuôn mặt rất quen, quen đến độ mình ngỡ như y đã từng ở chung với mình. Trắc Bá Diệp bặm môi, lão thở dài một tiếng: - Hắn ở đâu ra? Trắc Bá Diệp đột nhiên đứng sững lên. - Đúng rồi. Hắn là người trong tranh... Hắn là người trong tranh... Mà sao lão tổ lại vẽ tranh hắn? Trắc Bá Diệp lắc đầu quầy quậy: - Làm gì có chuyện đó được. Nếu như hắn chính là người trong tranh lão tổ đã vẽ lại thì ít ra đến nay y cũng ngoài trăm tuổi. Nếu hắn là người trong tranh thì hắn chính thật là Ma Vương Thiết Cương. Trắc Bá Diệp gõ vào trán mình: - Ma Vương Thiết Cương... chẳng lẽ hắn là Ma Vương Thiết Cương? Y hối hả điểm giầy vận hết chân nguyên vào cước tốc lao mình đi. Trắc Bá Diệp trổ khinh thuật tưởng như bị ai đó đang truy sát sau lưng. Lão bất chợt bắt gặp xa xa phía trước mình có một kỵ sĩ đang cưỡi ngựa phi nước kiệu. Trắc Bá Diệp đề khí, thi triển luôn thuật pháp Thiên Long Quá Hải. Thân người của lão bốc lên cao, băng về phía trước như một ánh chớp đỏ. Chỉ trong chớp mắt lão đã bắt kịp kỵ sĩ đó. Lão vô cùng phấn khích khi nhận ra đó là Thiếu bang chủ Đường môn Du Thiên Kiệt. Trắc Bá Diệp ghì dây cương: - Tiểu điệt ngươi đi đâu đó? - Tiểu điệt thừa lệnh gia gia đến cổ động. Trắc Bá Diệp nhảy thót lên lưng ngựa: - Độc chất trong người ngươi trút ra hết rồi à? - Chất độc của Đường môn tất nhiên tiểu điệt phải trục ra được chứ. Lúc ở trang viện Trí Minh, tiểu điệt phải giả vờ trúng độc mới mong thoát khỏi sự trừng phạt của Huyết Ảnh Âu Trường Phong. Trắc Bá Diệp hối hả nói: - Ngươi hãy đi theo ta... Lúc này không nên đến cổ động làm gì. - Gia gia có dặn tiểu điệt phải đến cổ động để hỗ trợ với người. - May mắn cho ngươi đó... Nếu ngươi đến sớm một chút ta e rằng bây giờ ngươi chẳng còn thấy ánh mặt trời đâu. Thiên Kiệt quay lại Trắc Bá Diệp. Gã dừng ngựa nhảy xuống đất hỏi: - Bá bá... có việc gì xảy ra vậy? - Đầy những chuyện bất ngờ... Trong nhất thời có nói ngươi cũng chưa chắc tin. Hãy đi theo ta. Trắc Bá Diệp cầm cương, rồi kéo cánh tay còn lại của Thiên Kiệt. Nói thì kéo, nhưng thật ra lão nhấc họ Du lên lưng ngựa thì đúng hơn. Thiên Kiệt vừa yên vị xong, Trắc Bá Diệp thúc luôn giày vào mông con tuấn mã. Y hét lớn: - Hây... Con tuấn mã bị cái thúc chân quá mạnh, nên bốn vó lao sầm sập về phía trước. Có lẽ Trắc Bá Diệp còn nghĩ con ngựa này chạy quá chậm nên thúc giày hối hả hơn. Du Thiên Kiệt ngồi sau lên tiếng hỏi: - Bá bá đi đâu mà gấp quá vậy? Trắc Bá Diệp vừa thúc dây cương vừa nói: - Đến tư thất của ta. Chạy suốt đêm hôm đó, sang hết ngày hôm sau, đến xế chiều thì Trắc Bá Diệp và Du Thiên Kiệt về tới Thiên Vân sơn trang. Hai người còn cách Thiên Vân sơn trang không đầy mười trượng, thì con tuấn mã đổ kềnh xuống đất. Trắc Bá Diệp nhanh như cắt ôm xốc Thiên Kiệt phi thân mới tránh cho họ Du khỏi cái té đau. Trắc Bá Diệp dẫn Thiên Kiệt vào thẳng Thiên Vân sơn trang. Vừa thấy Bá Diệp xuất hiện, bọn gia nhân đã ùn ùn khoảng hai mươi người kéo ra đón: - Chủ nhân vừa về đến... Chúng con không biết. Trắc Bá Diệp khoát tay: - Khỏi cần... Các ngươi chuẩn bị rượu cho ta. Đêm nay ta sẽ ở trong tư thất, khi nào cần ta sẽ gọi. Trắc Bá Diệp dẫn luôn Du Thiên Kiệt ra sau tư thất. Tư thất là một gian nhà cây, kết cấu theo lối cung đình dành cho các vị Tổng thái giám lưu ngụ, vật liệu được kết cấu bằng gỗ trầm, nên vừa bước vào Thiên Kiệt đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng. Bên trong tư thất, ngoài bộ tràng kỷ lên nước bóng lộn, và bệ thờ một vị Thái quan với cặp mắt sáng ngời chất chứa những tham vọng ngập trời. Trắc Bá Diệp chỉ bức chân dung truyền thần nói với Thiên Kiệt: - Người đó chính là lão thái tổ Trắc Bá Du, một thời là... Bá Diệp ngập ngừng rồi nói tránh đi: - Một thời lão thái tổ là cánh tay mặt của tiên đế đó. Thiên Kiệt còn chưa hiểu mục đích của Bá Diệp sao dẫn mình về đây, thì họ Trắc xoay bức chân dung lão tổ Trắc Bá Du. Phía sau lộ ra một chiếc hộp, lão tiến đến bên chiếc hộp đó, thò tay vào trong lôi ra một cuộn giấy đã ngả màu theo năm tháng. Đặt cuộn giấy trên mặt tràng kỷ, Bá Diệp cẩn thận trải ra bàn. Bức họa đầu tiên vẽ ba người, một chính là Ma Vương Thiết Cương, một là Tổng thái giám Trắc Bá Du, và một là Thái úy Tư Đồ Lưu Vạn, nhưng Trắc Bá Diệp không biết lai lịch nhân vật thứ ba này. Ngoài bức tranh vẽ ba người ra, còn lại là những tranh vẽ độc nhất một mình Ma Vương Thiết Cương. Một bức thì vẽ nhốt Thiết Cương trong một chiếc cũi ngọc, mà chiếc cũi này, Bá Diệp đã dựng làm bệ thờ Tổng thái giám Trắc Bá Du. Lão liếc xéo về phía bệ thờ nói: - Trước đây ta thấy những thước ngọc kết thành một lồng cũi, ngỡ nó là báu vật gia môn nên sử dụng làm bệ thờ lão tổ, không ngờ nó lại được dùng để nhốt con người này. Giở tiếp bức họa thứ hai, là hình Ma Vương Thiết Cương nằm giữa hai nữ nhân trần như nhộng, tay y đặt lên vùng Đan Điền của họ. Bức họa thứ ba vẽ Ma Vương Thiết Cương ngồi tĩnh tọa, cạnh bên cũng có hai thiếu nữ không một mảnh vải che thân. Du Thiên Kiệt dù là kẻ hám sắc, tà tâm nhìn những bức vẽ đó mặt cũng ửng đỏ thẹn thùng. Đến bức vẽ thứ tư thì hình Ma Vương Thiết Cương đang quỳ trước bức truyền thần của lão thái tổ Trắc Bá Du. Trắc Bá Diệp quay sang Thiên Kiệt hỏi: - Ngươi xem những tấm hình này có ý gì không? Thiên Kiệt nheo mày: - Những bức họa này chẳng có nghĩa gì hết, ngoại trừ ý muốn gợi lòng tà dục trong lúc xem mà thôi. - Tầm bậy... Ngươi hãy xem kỹ đi. - Tiểu điệt đã xem kỹ rồi. Quả thật chưa phát hiện ra thâm ý gì, ngoài một chút ý tưởng tà dục trong đầu mình. Trắc Bá Diệp chỉ hình Ma Vương Thiết Cương nói: - Nếu người này còn sống, và có võ công vô địch thiên hạ thì sao? Du Thiên Kiệt chống cánh tay còn lại lên mặt bàn. - Bá bá nói người này vẫn còn sống? Bá Diệp gật đầu: - Ta chỉ nói nếu y còn sống, và có võ công cái thế trong thiên hạ. Ngươi thử đặt ra tình huống đó coi. - Nếu người trong tranh vẽ này còn sống thì nhất định đây là những bức tranh mà người đời trước muốn để lại nhằm chỉ cho chúng ta biết cách thu phục nhân vật này. Trắc Bá Diệp vỗ tay lên vai Thiên Kiệt: - Đúng như vậy... Ta nghĩ những bức tranh mà lão tổ để lại nhằm mục đích chỉ cách thu phục nhân vật này. - Nhưng y đâu có thật đâu. - Tầm bậy... y vẫn còn sống. Và bây giờ nếu y thần phục chúng ta, thì cõi giang hồ này, ta là Minh chủ Võ lâm không một ai khả dĩ dám chống lại Trắc Bá Diệp này cả. Ngay cả Hoàng thượng. Du Thiên Kiệt nghe Trắc Bá Diệp nói liền quay sang nhìn họ Trắc: - Bá bá nói sao... Tiểu điệt chưa hiểu gì cả? Trắc Bá Diệp cuộn lại bó tranh vẽ, cho vào hộc tủ rồi đóng cánh cửa che bí mật lại nói: - Trước đây, ta hoàn toàn không hiểu những bức tranh này, nhưng nay thì ta hiểu tất cả rồi. Thiên Kiệt, ta muốn ngươi dụng độc công giúp ta một tay bắt người trong tranh này. - Tiểu điệt sẵn sàng giúp cho bá bá. Trắc Bá Diệp bật cười đắc chí. Tiếng cười của họ Trắc vang lên khanh khách, mà khí âm thoát ra khiến căn tư thất muốn chuyển động. ° ° ° ° ° Bóng tối chập chờn phủ xuốngc nghiệt và tràn ngập sát khí. Nhìn qua thần sắc của Ma Tôn, kẻ yếu bóng vía có thể vỡ tim mà chết. Về nhân vật lẫy lừng Huyết Ảnh Ma Tôn đã từng lọt vào tai hai gã họ Đinh. Đinh Linh, Đinh Lữ không khỏi rúng động toàn thân. Đinh Linh trừng trừng nhìn Huyết Ảnh Ma Tôn. Gã lẩm bẩm nói: - Huyết Ảnh Ma Tôn. Vừa luyện thành công phu Huyết Ảnh công, Âu Trường Hải rời địa thạch môn đã dụng luôn thuật dị dung của lão tổ để lại, dùng pháp thể của người tái xuất giang hồ. Cảnh cũ, nhưng Trường Phong cảm thấy xa lạ vô cùng. Vả chăng chỉ còn lại trong tâm khảm chàng hình ảnh tả tơi của mẫu thân trước bầy sói dữ. Ngọc bảo còn đó, nhưng đã đổi thay, sự đổi chủ đó để lại trong Trường Phong niềm thống khổ, uất hận tràn ngập. Chàng nghe Đinh Linh nhận lầm mình là Huyết Ảnh Ma Tôn, Trường Phong buông một câu lạnh lẽo: - Huyết Ảnh Ma Tôn đã trở về thế gian để đòi lại tòa thánh địa Ngọc bảo. Tiếng nói bằng chất giọng cay nghiệt của Trường Phong tưởng chừng như những cơn mưa đá đập vào màng nhĩ Đinh Linh và Đinh Lữ. Nghe giọng nói băng giá, hai gã họ Đinh lạnh buốt cột sống. Đinh Linh nói luôm một hơi: - Huyết Ảnh lão tiền bối sau năm mươi năm, người mới trở về với giang hồ, nhưng giờ đây tất cả đã thay đổi rồi. Tòa Ngọc bảo đã thuộc về Bạch Liên giáo. Nếu tiền bối chống lại Bạch Liên thánh cô, người sẽ khó chu toàn được mạng của mình đó. Trường Phong thoáng cau mày. Chàng không ngờ chỉ ba năm lại sớm đổi thay như vậy. Khi rời địa thạch môn, chàng nghĩ mình sẽ đối mặt ngay với kẻ thù, không ngờ một lần nữa tất cả trở nên xa lạ vô cùng. Trường Phong liền nói: - Vậy ta hỏi các ngươi, trận thảm sát san bằng Ngọc bảo cách đây ba năm, các ngươi có tham gia không? Đinh Linh liếc Đinh Lữ. Đinh Lữ nói luôn: - Cách đây ba năm, vãn bối có nghe đến trận thảm sát san bằng Ngọc bảo. Việc đó do đâu vì Âu Trường Hải sư điệt của lão tiền bối đã dùng công phu Huyết Ảnh chưởng tàn sát Thiết Uy tiêu cục, và giết cả hôn thê của Trắc lệnh chủ. Quần hùng uất khí mới liên thủ san bằng Ngọc bảo. Trường Phong gằn giọng nói: - Nói bậy! Ngoài ta ra đâu còn ai thi triển được Huyết Ảnh chưởng. Đinh Linh tiếp lời: - Sự thật vãn bối đã nói tất cả rồi... - Các ngươi đã biết rõ sự thật, vậy các ngươi có tham gia vào trận thảm sát san bằng Ngọc bảo không? Đinh Linh và Đinh Lữ thừa biết mình không phải là đối thủ của Huyết Ảnh Ma Tôn, liền chối phăng hành động trước đây của họ. Đinh Lữ cung kính nói: - Trước đây hai anh em vãn bối hoàn toàn không tham gia vào trận thảm sát đó. - Vậy ngươi biết rõ tận tường là Trắc minh chủ. Không thể phủ nhận được, Đinh Linh đành gật đầu. Trường Phong lại hỏi tiếp: - Trắc minh chủ đang ở đâu? - Trắc minh chủ đang ở tại Tổng đàn Bạch Liên giáo. - Bạch Liên giáo tọa lạc tại địa phương nào? - Huyết Ảnh tiền bối cứ đến Ngọc Nữ phong, Tổng đàn Bạch Liên giáo tọa lạc tại đó. - Ta tạm thời tin các ngươi, nếu có lời xảo ngôn thì đừng trách ta đấy. Trường Phong dời nhãn lực hừng hực như hai đốm than hồng chiếu vào tấm bảng Bạch Liên giáo Phân đàn mình chủ Trắc Bá Diệp. Trường Phong lắc đầu. Sau cái lắc đầu ấy, thân người của chàng bắn xẹt về phía Ngọc bảo, trông tựa tia chớp đỏ rực. Ầm... Đinh Linh và Đinh Lữ chỉ kịp nhận ra đôi huyết thủ khí chưởng ửng màu hồng quang nện thẳng vào tấm bảng sơn son thếp vàng, phát ra một tiếng nổ như tiếng sấm trời. Cả tấm bảng tan thành từng mảnh vụn. Trường Phong đứng dạng chân, cách không điền chỉ viết thẳng lên hai cột đá. Ngọn chỉ công như một sợi chỉ huyết dụ rèn rẹt chạy trên mặt đá, ngỡ như bảo kiếm đang khắc chữ trên bùn đất. “Huyết Ảnh Ma Tôn, phát minh quang đại Ngọc bảo trung môn, quân tử khí”. Khắc xong hàng chữ đó, Trường Phong lắc vai một cái, như một mũi tên bắn vụt đi. Chỉ trong một cái chớp mắt, chàng đã mất hút rồi. Đinh Linh và Đinh Lữ nhìn nhau. Cả hai chẳng nói lời nào, cùng thở ra một tiếng. Đinh Linh nhìn Đinh Lữ nói: - Đại ca... Huyết Ảnh Ma Tôn tái xuất hiện, chúng ta phải nhanh chân phi báo ngay cho Bạch Liên thánh cô biết để người đối phó. - Sư đệ hãy mau lên đ Thiên Kiệt: - Bá bá đang lo lắng? - Sao ngươi biết? - Tiểu điệt vừa thấy bá bá rùng mình. - Thế ngươi có lo không? - Tất nhiên rồi. Không lẽ bá bá lo lắng mà tiểu điệt bàng quan sao. Trắc Bá Diệp đặt tay lên bờ vai của Thiên Kiệt nói: - Nếu ta thu phục được lão quỷ, việc đầu tiên sẽ lệnh cho lão chặt một tay Huyết Ảnh Ma Tôn Âu Trường Phong trả thù cho tiểu điệt. Thiên Kiệt khom lưng xuống: - Đa tạ bá bá nghĩ đến tiểu điệt. - Ai có công thì người đó được thưởng. Trắc Bá Diệp đột ngột trừng mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cổng sơn trang: - Tiểu điệt hãy xem kìa. Ngoài cổng sơn trang xuất hiện một quái nhân, tóc xõa che kín diện mạo, và ngộ nghĩnh hơn, y chẳng có mảnh vải nào che thân. Da thịt lại mờ mờ ảo ảo như tảng băng nhợt nhạt dưới ánh trăng. Trắc Bá Diệp nắm cánh tay còn lại của Thiên Kiệt. Lão nhỏ giọng nói khẽ: - Ma Vương Thiết Cương đã mò đến rồi đó. - Gã điên kia chính là Ma Vương Thiết Cương sao? Trắc Bá Diệp gật đầu: - Y đó... Thần trí của y sau khi hồi sinh do hấp thụ được linh khí âm dương trong Hồng Liên, không đặng như người bình thường. Trong lúc Trắc Bá Diệp diễn giải cho Thiên Kiệt nghe thì Ma Vương Thiết Cương dõi cặp mắt xanh rờn, chiếu thẳng về phía cũi ngọc. Cặp mắt chết của y như đóng đinh vào thân hình Tiểu Linh và Tiểu Hồng, cái miệng nhe ra khèn khẹt vài tiếng, ngỡ như loài dã thú đười ươi, thấy được miếng mồi ngon trước mắt mình. Ma Vương Thiết Cương cúi xuống, hai cánh mũi phồng lên, nhúc nhích, mùi máu tanh khiến y háo hức hơn. Y từ từ dẫm bước theo vệt máu rải trên đất, mũi cứ hít lấy hít để chẳng khác nào con dã thú đang đánh hơi tìm mồi. Bây giờ thì Ma Vương Thiết Cương chẳng còn nhận định được không gian chung quanh nữa, y chỉ một mực đi theo vệt máu với sự háo hức của loài dã nhân quái gở. Thiết Cương tiến thẳng đến lồng cũi ngọc. Gã đứng dang chân nhìn chằm chằm vào Tiểu Linh và Tiểu Hồng. Tiểu Hồng thấy sự xuất hiện của Thiết Cương, quá hoảng hốt vì quái nhân kỳ dị này. Nàng rú lên một tiếng: - A... A... A... Sau tiếng rú đó, Tiểu Hồng ngã đầu qua bên bất tỉnh hẳn. Tiểu Linh thì tròn hai mắt nhìn Thiết Cương không chớp. Lần đầu tiên nàng chứng thực một quái nhân, người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, dõi hai mắt nhìn mình. Ngoài cái nhìn háo hức của Thiết Cương, y lại còn không vận trang phục, lõa thể trước mặt nàng, thì đây đúng là một gã điên. Tiểu Linh ấp úng nói: - Lão... Lão là ai? Thiết Cương nhe răng khèn khẹt vài tiếng. Tiểu Linh không biết gã quái nhân này nói gì. Nàng gượng cười rồi xuống giọng nói: - Lão anh hùng không thấy lạnh à? Thiết Cương niên đầu nhìn Tiểu Linh. Y nghiêng qua, nghiêng lại với sự ngờ nghệch của giống dã nhân hoang dã. Thiết Cương đưa tay xoa lên hai gò bồng đảo của Tiểu Linh. Nàng nhắm mắt nén sự kinh tởm, và sự hoảng hốt chực thốt ra thành tiếng. Thiết Cương lại quay sang nhìn Tiểu Hồng. Y lập lại động tác ban đầu. Rồi nhe miệng khèn khẹt vài tiếng. Tiểu Linh nói: - Lão anh hùng hãy mở trói cho chúng tôi đi. Thiết Cương quay lại Tiểu Linh. Cặp mắt ngờ nghệch nhưng sáng quắc của y chiếu vào vùng tâm huyệt của nàng. Xương sống Tiểu Linh lạnh buốt tưởng chừng như có trăm ngàn tảng băng đang ướp lạnh cơ thể mình. Thiết Cương khèn khẹt vài tiếng nữa, rồi bước luôn vào trong cũi ngọc. Chỉ chờ có thế thôi, Trắc Bá Diệp từ trên đài cao lắc mình trổ khinh thuật Thiên Long Phi Vân lao thẳng xuống. Chỉ trong chớp mắt, lão đã rút cây then cài phía trên. Cánh cửa lồng cũi sập hẳn xuống. - Chát. Thiết Cương quay phắt lại nơi tiếng động lạ. Ngay lập tức một đạo Âm Công Lượng Cực Tử thoát ra từ ngón trỏ của y. Ngọn khí ma công xanh lè cắt thẳng vào thanh chắn cũi ngọc. - Chát. Khí công bật ngược trở lại. Nếu không có thanh chắn bằng ngọc đó đỡ ngọn Âm Công Lượng Cực Tử của Thiết Cương có lẽ ngọn chỉ kia đã xuyên thẳng qua yết hầu Trắc Bá Diệp. Đã ra tay vừa nhanh vừa bất ngờ mà suýt tí nữa đã tính mạng, bất giác Trắc Bá Diệp đổ mồ hôi lăn tròn trên mặt đất tho&aacường, còn ta sẽ cùng với đoàn hộ tiêu đến sau. Đinh Lữ nói: - Đại ca bảo trọng. - Sư đệ cũng bảo trọng. Đinh Lữ nhảy lên yên ngựa. Con tuấn mã hí vang, rồi nện vó rầm rập phi nước đại. ° ° ° ° ° Giang Tô thành. Túy Vân lầu... Tòa lầu nổi tiếng nhất thành Giang Tô, không phải vì những nàng kỹ nữ giỏi đàn ca hát xướng, mà nó nổi tiếng bởi một món rượu. Nếu không có rượu Bách Xà Ngũ Gia tửu thì Túy Vân lầu chẳng phải là Túy Vân lầu. Tất nhiên đã nổi tiếng thì Túy Vân lầu không thiếu khách quan ghé vào, thậm chí lượng khách quá sức tải của tòa lầu nữa. Âu Trường Phong trong bộ nho phục màu thanh lam, bước vào tòa lầu. Chàng vào đây để uống rượu, có lẽ qua ba năm luyện công dưới Địa thạch môn, Âu Trường Phong đã quen với rượu, và nhờ rượu mới có thể khuây khỏa phần nào. Vừa bước vào tòa Thủy Vân lầu, thì bao nhiêu cặp mắt đều chiếu vào Âu Trường Phong, không phải Âu Trường Phong khác người, nhưng có lẽ dung mạo khôi ngô, tuấn kiệt của chàng bắt thiên hạ phải dời mắt ngắm qua. Chọn một chỗ ngồi khuất sâu trong góc, Âu Trường Phong gọi một lúc hai vò rượu. Tiểu nhị phải hỏi lại: - Công tử gọi bao nhiêu vò Bách Xà Ngũ Gia tửu? Âu Trường Phong nhìn lên: - Ta cần hai vò rượu. Tiểu nhị gật đầu rối rít: - Vâng... vâng... Tiểu nhị sẽ phục vụ công tử ngay lập tức thôi. Gã tiểu nhị quay trở vào trong, một lúc sau bưng ra hai vò rượu đặt lên bàn Âu Trường Phong. Nhìn hai vò rượu mười cân, không ai nghĩ rằng chàng sẽ uống một mình. Âu Trường Phong thản nhiên rót rượu ra chén rồi uống từng ngụm lớn, tưởng như chàng đang giải khát. Uống đến chén thứ ba, thì từ góc bên kia đã có người lên tiếng: - Hảo tửu... Hảo tửu... Âu Trường Phong liếc mắt nhìn người vừa phát ngôn đó. Chàng nhận ra đó là một đại lực người Khất Đan, mắt sáng vắt như hai ánh sao đêm, mặt vuông chữ điền, trán rộng, đang dõi mắt nhìn chàng. Gã đại lực Khất Đan ôm cả vò rượu hường về chàng, bất ngờ ngửa mặt cười vang dội, cắt ngang tiếng cười khoái trá đó, gã mới nói: - Thiết Kim Cang Trần Phi mời công tử vò rượu này. Nhận thấy thái độ của Thiết Kim Cang Trần Phi quá thành thật và hào phóng, Âu Trường Phong cũng không khách sáo, chàng bưng cả vò rượu hướng về Trần Phi: - Mời. Cả hai người cùng uống rượu bằng vò, họ uống mà khiến tất cả bọn khách quan đều giương mắt lên nhìn. Ai cũng nghĩ rằng, với hai vò rượu năm cân kia, dứt khoát sẽ đốn ngã chàng công tử khôi ngô tuấn tú. Cả hai cùng đặt vò rượu xuống, Âu Trường Phong nhìn Thiết Kim Cang Trần Phi mỉm cười. Trần Phi cũng mỉm cười lại với chàng. Y quơ tay đến trước, vô tình chạm vào vò rượu. Vò rượu từ trên bàn rơi xuống nhưng trong một chớp mắt, nhanh ngoài sức tưởng tượng, chân của Thiết Kim Cang Trần Phi đã khảy nhẹ vào đáy vò hất nó lên. Vò rượu như được nâng lên thì đúng hơn. Âu Trường Phong tấm tắc khen: - Cước pháp của các hạ thật là cao minh. Thiết Kim Cang lại bật cười vang dội. Gã bước thẳng về phía bàn Âu Trường Phong: - Cước pháp hay cũng không sánh bằng tửu lượng giỏi. Thiết Kim Cang Trần Phi tự động kéo ghế ngồi đối diện với chàng rồi mở lời: - Tại hạ cho huynh đệ biết danh tính rồi, thế các hạ có thể cho gã lực điền này biết danh tính của mình không? Âu Trường Phong mỉm cười: - Đệ tên Âu Trường Phong, một con người vô danh tiểu tốt trên giang hồ. Trần Phi trợn mắt rồi khoát tay: - Nói bậy... Nói bậy... Âu Trường Phong làm gì là kẻ vô danh tiểu tốt. Thử hỏi trong quán, đã có mấy ai uống rượu được như Âu huynh đệ. Thiết Kim Cang lại ngửa mặt cười. Tiếng cười của y nghe thật là đắc chí và hào hùng, y nói: - Thiết Kim Cang này từ quan ngoại lặn lội vào Trung Nguyên suốt ba con trăng rồi, có thấy ai phong thái uy nghi đường bệ và nhất là... Âu Trường Phong chen vào: - Nhất là lại biết uống rượu như Âu tiểu đệ phải không? Thiết Kim Cang Trần Phi vỗ tay: - Đúng, đúng. Trần Phi này lần đầu tiên gặp được tửu hứng như Âu huynh đệ. - Đã vậy thì Âu Trường Phong xin mời Thiết đại ca một vò rượu.circ;n hạ đệ nhất nhân. Trong lòng cũi, Thiết Cương nằm duỗi dài đúng như trong tranh. Tiểu Hồng và Tiểu Linh nằm hai bên, tay lão quỷ đặt vào Đan Điền họ. Một khắc... Hai khắc... Ba khắc... Cơ thể của Tiểu Linh và Tiểu Hồng từ từ khô đét lại, và chẳng mấy chốc sau họ chỉ còn là hai bộ xương bọc bằng lớp da nhăn nhúm trông thật là khủng khiếp. Thiết Cương ngồi nhỏm dậy. Nhãn quang của lão thật là khủng khiếp. Nhãn quang của lão giờ mới phảng phất một chút thần trí, nhưng cũng giống như một con chó hoang vừa được huấn luyện thuần thục.