Dịch giả: Đào Bạch Liên
Ngoại truyện I

     ùa mưa của London thật dai dẳng, có đôi khi dù trời không mưa, chỉ cần đi ra ngoài một chuyến về, trên áo khoác bằng vải cashmere [14] [94] cũng thấy lấm tấm ẩm ướt.
 Hai năm sau, rốt cuộc Tống Dực không thể chịu nổi thời tiết ở London nữa, quyết định quay lại Bắc Kinh.
 Đám bạn bè nghe thấy nguyên nhân khiến anh rời khỏi London đều không thể tin được, cùng xúm vào hỏi xem anh có phủ nhận nguyên nhân này không, anh vẫn lặp đi lặp lại:
"Đúng là vì mưa London."
Lúc say mèm, anh lại thì thầm thêm một câu bằng tiếng Trung:
"Mưa London giống như tưởng niệm, làm người ta không biết trốn vào đâu."
Lúc chuyển máy bay ở Tokyo, Tống Dực vừa đưa thẻ cho nhân viên phụ trách chuyển máy bay, đang hỏi xem nên đi về hướng nào, đã nghe thấy tiếng giày cao gót dừng lại cạnh mình:
"Tôi cũng đi Bắc Kinh, có thể đi cùng anh."
Tống Dực quay đầu lại, có kinh ngạc, có xấu hổ, lại có phần vui mừng khó nén.
Ma Lạt Năng mỉm cười:
 "Từ phía xa đã nhìn thấy anh rồi."
Lúc nàng mỉm cười, đôi tròng mắt lóe lên màu xanh nước biển, rốt cuộc anh không còn tìm thấy bóng dáng quen thuộc ngày xưa nữa.
Hai người kéo hành lý, vừa đi vừa tán chuyện.
 Sau khi check in, hai người đều ở khoang hạng nhất, Ma Lạt Năng phát huy thế mạnh của một mỹ nữ, chỉ một loáng đã có thể đổi tới ngồi bên cạnh Tống Dực.
Từ núi tuyết ở Thụy Sĩ cho tới Bảo tàng Anh ở London, từ thời tiết ở nước Anh cho tới nguy cơ trong hoạt động tín dụng ở Mỹ, ngay cả việc về Bắc Kinh ăn tạm thứ gì đều nhắc tới cả, chỉ có tên một người, lại không ai chịu nhắc tới.
 Tống Dực thật hy vọng ngẫu nhiên Ma Lạt Năng có thể nhắc tới nàng, có điều Ma Lạt Năng miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, đàm luận khắp thiện hạ, duy nhất không nhắc tới là tin tức của nàng.
Rốt cuộc, Tống Dực không kiềm chế nổi nữa, chủ động nhắc tới cái tên kia:
 "Hai người Lục Lệ Thành, Tô Mạn thế nào rồi?"
Ma Lạt Năng cười:
"Lục Lệ Thành cũng trong cái vòng tài chính luẩn quẩn với anh, tin tức về anh ta, chẳng lẽ anh không rõ ràng hơn tôi sao?"
Tống Dực chỉ có thể mỉm cười, che giấu sự thất vọng. Ma Lạt Năng nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, đột nhiên lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
 "Tôi thật không hiểu Mạn Mạn coi trọng anh ở điểm nào? Một đại nam nhân mà không thể đường đường chính chính sao. Ngay cả việc hỏi thăm tin tức về cô ấy, đều không thể không kéo theo người khác vào. Trực tiếp hỏi một câu Tô Mạn thế nào, anh sẽ chết chắc?"
Tống Dực im lặng, con đê anh vất vả xây dựng đã trăm ngàn chỗ hở, nếu không cẩn thận, anh chỉ sợ nó sẽ vỡ tràn. Ma Lạt Năng tức giận nói:
"Tô Mạn tốt lắm, đã kết hôn rồi! Lần này tôi quay về là muốn tới thăm đứa nhóc trong bụng cô ấy, đợi làm mẹ nuôi."
Tống Dực cũng không có phản ứng gì, chỉ cười nói với Ma Lạt Năng:
 "Đúng là tin tốt! Lúc nào về tới Bắc Kinh, phải bắt cô ấy mời bọn mình một bữa mới được."
 Có điều huyết sắc trên mặt anh đã biến mất cả, sâu trong đáy mắt chợt xuất hiện vẻ tịch mịch và tuyệt vọng như lúc trời đất đột nhiên sụp đổ. Ma Lạt Năng nhìn anh chăm chú, nghiên cứu hồi lâu, một lúc sau nàng mới nói một cách vô cùng khẳng định:
"Anh yêu cô ấy, đúng không?"
Tống Dực cười đáp:
 "Tôi vui thay cho cô ấy."
Ma Lạt Năng nổi giận, lập tức lôi túi đựng đồ trang điểm tùy thân ra, cầm gương giơ ra trước mặt Tống Dực:
 "Trông mặt anh thế này là vui thay cho cô ấy sao?"
Tống Dực nhìn bản thân trong gương, rốt cuộc cái mặt nạ cười cố gắng mang trên mặt đã biến mất. Ma Lạt Năng hỏi to:
"Tống Dực! Rốt cuộc anh tự trừng phạt mình tới bao giờ? Cho tới cùng anh trừng phạt mình vì yêu Hứa Thu, hay bởi vì không còn yêu chị ta nữa, nên mới tự trừng phạt mình?"
Tất cả mọi người trong khoang hạng nhất cùng đổ dồn ánh mắt về phía hai người, nhưng vừa bắt gặp vẻ mặt của Ma Lạt Năng, hết thảy đều vội vàng lảng đi.
Tống Dực ngây người, rốt cuộc một câu của Ma Lạt Năng như tiếng sấm đập thẳng vào tai anh:
 "Cho tới cùng anh trừng phạt mình vì yêu Hứa Thu, hay bởi vì không còn yêu chị ta nữa, nên mới tự trừng phạt mình?"
 Ma Lạt Năng bắt đầu nói rất dịu dàng như muốn dỗ dành một đứa trẻ con:
"Tống Dực, sao không dám thừa nhận chứ? Tô Mạn đã kết hôn rồi, anh có thừa nhận hay không cũng không quan trọng rồi."
Nàng đã kết hôn rồi. Trong phút chốc, con đê mà anh kiến tạo suốt tám năm trời dưới đáy lòng ầm ầm sụp đổ, cảm tình bị ngăn cản trào ra ầm ầm như nước lũ, có điều không phải chảy về phía hy vọng, mà là tuyệt vọng.
Thân hình anh như nhũn ra dựa hẳn vào lưng ghế. Người con gái lao vào ôm lấy anh, ghét sát vào tai anh thầm thì đầy mừng rỡ "Em thật thích anh, thật thích anh" ở cái đêm gió lạnh mịt mù kia đã hoàn toàn đi mất rồi.
không lăng nhăng bạ đâu yêu đó, biết nấu ăn, thầm lặng chăm sóc người con gái mình yêu, mẹ anh và các anh chị anh lại vô cùng quý người, quê anh là nơi lam sơn thổ tú.
Tóm lại, Lục Lệ Thành hội tụ đủ cả những gì khiến mọi người yêu thích. Hơn thế nữa, anh lại dành cho Tô Mạn hết cả, thầm lặng làm hết thảy vì cô, thầm lặng bên cô trong giai đoạn cô gặp khó khăn nhất, và thầm lặng yêu cô.
Lục Lệ Thành tuyệt vời như thế, nhưng Tô Mạn không yêu anh.
Không phải vì như người ta thường nói, nam bất hoại nữ bất ái, cũng không phải vì, vô duyên đối diện bất tương phùng, lại càng không phải vì "hận sao chẳng gặp khi chưa có chồng", đương nhiên lại càng không phải vì Đồng Hoa thích thế.
Không, hoàn toàn không phải.
 Xét về mặt tính cách, Tống Dực và Lục Lệ Thành thuộc hai tuýp người khác hẳn nhau.
Tống Dực im lặng làm hết thảy, không cần ai phải quan tâm và thấu hiểu, tự dựa vào mình, không cần tới ai. Từ đầu tới cuối, câu Tống Dực nói nhiều nhất là "Thật xin lỗi", chỉ thế, không giải thích nhiều, không cần ai thương hại.
Lục Lệ Thành thì ngược lại hẳn, là một người biết tiến biết thoái, biết nắm bắt cơ hội và dùng hết khả năng để đi nắm bắt lấy cơ hội đó.
Khi biết Tô Mạn yêu Tống Dực, để dứt bỏ tình cảm với Tô Mạn, Lục Lệ Thành đã quyết định điều Tô Mạn tới Mỹ, lại chấp nhận hò hẹn với Ma Lạt Năng, con gái của một vị cán bộ cấp cao, lại cư xử tốt tới nỗi làm cô tưởng lầm rằng anh yêu cô tha thiết, mỗi ngày gửi hoa tới tặng, mỗi ngày có thể nắm tay đi ăn tối, xem phim, chia tay có thể ôm một cái, và nếu không có chuyện gì xảy ra, anh có thể kết hôn với cô, rồi sau đó sự nghiệp dần dần thăng tiến.
Khi Tô Mạn đau khổ vì Tống Dực, Lục Lệ Thành nói với nàng, anh biết lý do vì sao Tống Dực lựa chọn Ma Lạt Năng, ngoài lý do cha cô ấy có một chức vụ cao hơn tỉnh trưởng ra thì anh không thể nghĩ ra một lý do gì khác.
 Tới khi biết Tống Dực đang nghiêng về phía Ma Lạt Năng, anh đã tìm mọi cách để có thể kéo Tô Mạn về phía mình.
Anh dùng bí mật của Tô Mạn để ép không cho Tô Mạn rời khỏi công ty, để mình còn cơ hội. Anh dời chuyến bay của mình vào buổi sáng, để Ma Lạt Năng đi tiễn, để Tô Mạn không thể không về quê cùng anh.
Anh giúp Tô Mạn cảm thấy vô cùng dễ chịu và thoải mái khi ở nhà mình, lại thật ngây thơ khi hỏi trợ lý của mình xem làm cách nào để khiến một người con gái thấy dễ chịu. Anh gợi chuyện, quan tâm hết thảy tới mọi việc của Tô Mạn.
Chính anh là người biết Tô Mạn mang bằng cấp gì, quan tâm xem cha mẹ nàng như thế nào, lại cùng chia xẻ mối đồng cảm về người cha với Tô Mạn (trong khi ngay cả Ma Lạt Năng cũng không biết), bên anh, Tô Mạn có thể thoải mái thổ lộ hết thảy, phơi bày hết thảy con người thật của mình.
Khi cha mẹ Tô Mạn gặp nạn, anh bình tĩnh xử lý, giấu nàng và hỗ trợ nàng tới hết mức có thể, bên nàng khi nàng gặp khó khăn nhất.
Khi Tô Mạn không chịu nhận tiền của anh, anh nhờ người khác đứng tên để ngầm mua lại căn nhà của nàng, không ngại dùng thủ đoạn để chiếm được thắng lợi trước sự giành giật của Tống Dực.
Anh cố tình nhờ trợ lý mua một hộp thuốc để có thêm cơ hội một mình bên Tô Mạn. Anh dùng tên bài hát để thổ lộ với nàng “Because I Love You”.
Anh không chịu chấm dứt liên lạc với Ma Lạt Năng để tự an ủi mình rằng, mình còn liên lạc một chút với nàng.
Khi biết được Tô Mạn ở đâu, anh đã ngay lập tức chạy ngay tới. Con gái chỉ là những người bình thường, cần một gia đình đầy yêu thương chứ không cần một vĩ nhân chỉ biết khắc khổ ôm chặt mọi thứ trong lòng, nên đương nhiên, hết thảy mọi người đều yêu Lục Lệ Thành.
Chỉ tiếc là người Tô Mạn lựa chọn lại là Tống Dực.
Điều này có lẽ phải tìm ngược lại trong hồi ức của Tô Mạn.
 Nếu bạn đã đọc thật kỹ, thì tất bạn còn nhớ, trong hồi ức của Tô Mạn, Tống Dực là người con trai được đám nữ sinh hâm mộ nhất trong trường đại học, vì anh đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi, anh lại học giỏi vô cùng.
Tô Mạn cũng hâm mộ, nhưng cũng chỉ theo kiểu hâm mộ từ xa, tức là sau đó nàng sẽ gặp, yêu và kết hôn với một người bình thường, sau đó lúc ngồi nhớ lại những giây phút thanh xuân, nàng sẽ nói rằng, thuở xưa, nàng từng hâm mộ một người con trai tuyệt vời như thế.
Hết thảy sẽ diễn ra như vậy nếu như không có một sự kiện đã xảy ra.
Chỉ sau sự kiện đó, Tô Mạn mới thực sự yêu Tống Dực. Như vậy, đối với nàng, đẹp, tài giỏi, tốt bụng, yêu thương chăm sóc nàng, hết thảy không phải là những điều kiện tiên quyết có ảnh hưởng tới tình cảm của nàng. Hoàn toàn không, cho nên, không thể là Lục Lệ Thành.
Tôi đã đọc kỹ lại mấy lần, rốt cuộc, Tô Mạn có biết tình cảm của Lục Lệ Thành không?
Tôi nghĩ là có, chẳng có người con gái nào ngu ngốc tới mức không cảm nhận được tình cảm của một người đàn ông đối với mình, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.
Có thể, lúc Lục Lệ Thành dằn từng chữ “Because, I love you”, Tô Mạn còn mang nặng tình cảm với Tống Dực nên quay mặt đi không hiểu.
Nhưng tôi biết, nàng biết tình cảm của Lục Lệ Thành, chắc chắn là biết, chỉ là không biết biết từ khi nào thôi. Nếu không biết, thì chắc chắn nàng đã không giấu bặt mọi tin tức với anh, không cho Ma Lạt Năng để lộ, cũng không cho phép cháu anh được nhắc tới.
Tôi cũng từng nghĩ, vì sao Tô Mạn lại lựa chọn quê của Lục Lệ Thành để tới dạy học.
Có phải đơn giản chỉ là nàng yêu khung cảnh đẹp như tranh, cũng như con người hồn nhiên chất phác của nơi đó hay không?
Tống Dực theo lời chỉ dẫn của người bản địa, đi thẳng tới chỗ trường học.
Tô Mạn đang dạy thay cho một vị giáo viên nghỉ bệnh, học sinh đang đọc đồng thanh, nàng vừa đi đi lại lại cạnh chỗ ngồi, vừa đọc cùng với mọi người.
 "Mùa thu tới rồi, mùa thu nay tới rồi, núi đồi đẹp như một bức tranh. Cây lê bắt đầu treo lủng lẳng những chiếc đèn lồng vàng óng, quả táo lộ ra đôi má hồng hồng, biển lúa vàng óng ánh rập rờn gợn sóng, cao lương giơ cao những ngọn đuốc rừng rực. Ai khiến mùa thu đẹp như vậy...."
 Lúc nàng mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, đã thấy Tống Dực. Nàng cũng không quá giật mình, chỉ hơi ngẩn ngơ, rồi mỉm cười tiếp tục đọc sách cùng học sinh.
 "Nhìn xem kìa, những đàn chim nhạn trên trời xanh kia đã viết ra câu trả lời, chúng xếp thành một chữ "Nhân" rất to, giống như đang nói, sự chăm chỉ của mọi người đã cùng vẽ nên bức tranh mùa thu."
Tiếng chuông báo tan học vang lên, bọn trẻ con cùng chạy ào ra khỏi phòng học, nhìn thấy anh, đều tò mò đánh giá. Tô Mạn đi ra khỏi phòng học, mỉm cười hỏi:
"Ma Lạt Năng đâu rồi ạ?"
"Cô ấy nói cô ấy muốn đi lên núi một chút."
Tô Mạn đi trước, Tống Dực đi theo sau nàng, đi dọc theo bờ ruộng, len vào con đường nhỏ lên núi. Núi đồi đẹp như tranh vẽ, dòng suối trong vắt, lá phong đỏ như lửa, quả cây bạch quả vàng óng.
Chân đạp lên lá vàng khô, nghe sột soạt lạo xạo. Tống Dực khẽ gọi một tiếng:
"Mạn Mạn."
Tô Mạn quay đầu lại, ánh mắt sáng như sao. Anh nói:
"Anh yêu em."
Nàng cười:
"Em biết"
Nàng lại đi tiếp về phía trước. Anh như người đầu tiên biết yêu, không biết phải làm gì bây giờ, ngây người ra hồi lâu, mới nghĩ ra là phải đuổi theo nàng, có điều đi tới bên nàng rồi, lại không biết phải nói gì, chỉ đành im lặng đi bên cạnh, càng đi càng thấy tim đập thình thịch. Nàng nói:
"Em biết", thế là có ý gì chứ? Nàng còn yêu anh sao? Đang lúc vô cùng bất an, một bàn tay đã cầm lấy tay anh, tim anh đột nhiên đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng vẫn nhìn thẳng về phía trước, mỉm cười đi tiếp, khóe miệng hơi nhếch lên cong cong như trăng lưỡi liềm.
2
 Trong suốt hai năm, Lục Lệ Thành không có tin tức gì của Tô Mạn, Trung Quốc quá lớn, nếu một người cố ý biến mất, giống như một giọt nước chìm vào trong biển lớn, tuyệt không lưu lại bất kỳ chút dấu vết gì.
Anh và Tống Dực đã ngưng hẳn liên lạc, chỉ thỉnh thoảng nghe đồng nghiệp ngoài hải ngoại bàn tán Tống Dực đã tiếp nhận được khách hàng nào.
Riêng Hứa Liên Sương thế mà vẫn có liên hệ với anh. Nàng viết thư cho anh, anh lập tức hồi âm, chỉ mong trong lúc hàn huyên nghe được chút tin tức gì về Tô Mạn.
Thư của Hứa Liên Sương tới từ khắp nơi trên thế giới, những người trong ảnh thuộc những sắc tộc màu da khác nhau, chỉ có một điểm vĩnh viễn giống nhau....
"Hiện tại Tô Mạn đang trải qua những ngày rất bình thường, cô ấy đang bước ra khỏi những bi thương từ khi cha mẹ mất đi, đợi khi nào cô ấy đủ vững vàng, sẽ trở lại Bắc Kinh, bởi nơi đó là gia đình của cô ấy và cha mẹ. Nhưng hiện tại, tôi nghĩ cô ấy chưa chuẩn bị tốt. Cho nên thật xin lỗi, tôi không thể cho anh phương thức liên hệ với cô ấy."
Cho dù Hứa Liên Sương không thể cho anh cái mà anh muốn, anh vẫn duy trì mối quan hệ lúc có lúc không với nàng, chỉ vì muốn cho mình một cảm giác - giữa Tô Mạn và anh vẫn có liên quan tới nhau. Hai năm trước, anh tăng thêm một bất động sản ở Bắc Kinh. Sau hai năm, nó vẫn là một gian phòng trống, tịch mịch vô vọng chờ chủ nhân quay trở về.
 Lúc uống rượu xã giao xong, khi mỏi mệt chán ghét, anh lại quay trở lại nơi này, ngồi trên sàn nhà trống trơn, đối mặt với bức tranh sơn thủy thủy mặc hút một điếu thuốc, hoặc đứng cạnh cửa sổ, nghe bài hát "Dã phong" qua di động.
 "Chuyện cũ dù đã phủ đầy bụi bặm, nhưng pháo hoa ngày xưa ấy, thoáng giống như sắc đèn rực rỡ hôm nay.
 Đợi một lần trái tim xoay chuyển, đợi một lần sóng tình cuồn cuộn, Làm sao thờ ơ cho được, như trời cao vĩnh viễn không đổi thay..... Sóng tình nếu như cuồn cuộn, nào ai có thể làm ngơ, dễ dàng buông tha chút ảnh hình của tình yêu... Rất nhiều lần, anh hối hận đã không đem tình cảm của mình thốt ra thành lời.
 Vì sao không nói cho nàng biết chứ? Nói cho nàng, kết cục chắc cũng như thế, nhưng ít nhất nó không khiến mình tiếc nuối. Anh đột nhiên hiểu vì sao nàng tìm mọi cách để theo đuổi Tống Dực.
Bởi vì đã bỏ qua một lần cơ hội, nên mới càng thêm quý trọng cơ hội thứ hai mà ông trời giành cho mình. Nếu khiến cho anh tìm được nàng, anh tuyệt đối sẽ không đắn đo cân nhắc, anh sẽ nói cho nàng biết, để cho nàng không thể dứt áo ra đi một cách vô tư lự như thế, khiến cho nàng biết có một người đang đợi nàng.
Cũng bởi vì Tết năm nay anh họp ở Paris, không về nhà được, nên tới mùa thu lúc rảnh rỗi, anh tranh thủ về nhà thăm mẹ.
Đúng là vào những ngày mùa, anh trai chị dâu đều bận rộn, Đào tử đi Tây An bàn việc làm ăn, Miêu Miêu đã lên lớp 1, Tinh Tinh đang chuẩn bị thi vào cấp II, chỉ có mình mẹ ở nhà. Sau khi anh tắm rửa xong, ngồi dưới dàn dưa chuột trong sân, cùng nói chuyện phiếm, đọc sách với mẹ. Lúc chạng vạng, Tinh Tinh và Miêu Miêu cùng trở về.
Lúc Miêu Miêu nhìn thấy anh, liền chạy ngay tới:
 "Chú ơi, chú ơi!"
Anh nhấc bổng Miêu Miêu lên xoay tròn. Tinh Tinh đã có vẻ rụt rè của một cô thiếu nữ, đứng ở bên cạnh lễ phép nói:
"Cháu chào chú ạ!"
Chị dâu vừa từ ruộng về, kéo dưa hấu ướp lạnh dưới khe suối lên, bổ cho ba người. Anh vừa ăn dưa vừa hỏi han về tình hình học tập của Tinh Tinh, nghe nói thành tích học tập của cô bé nổi trội trong các khối, thực vui vẻ thay cho anh trai và chị dâu.
Chị dâu vừa lặt rau vừa cười:
"Nó được đại biểu cho trường đi thi đấu tiếng Anh, lại được giải nhất, đám trẻ con trong thành phố không bì được với nó đó."
 Tinh Tinh rất khiêm tốn nói:
 "Đều nhờ các thầy cô dạy giỏi ạ."
 Lục Lệ Thành kinh ngạc:
 "Ở nông thôn lại có giáo viên tiếng Anh tốt như thế sao? Vốn lần này em đang định thương lượng với đại ca, đợi Tinh Tinh lên cấp II sẽ ra thành phố học, lại sợ tiếng Anh của nó không theo kịp, đang nghĩ xem có nên mời gia sư dạy riêng hay không, không ngờ chất lượng giáo viên ở nông thôn bây giờ lại được tăng nhanh như thế"
Mấy lần Miêu Miêu định nói gì đó, đều bị chị nó thầm trừng mắt, không dám hé răng. Lục Lệ Thành còn có thể hàng phục một đống nhân tinh trở thành dễ bảo, huống chi hai đứa trẻ con? Bề ngoài anh coi như không lưu ý, cứ như đang nói chuyện phiếm với chị dâu, kỳ thật anh đã thu hết những dị thường của hai đứa trẻ vào đáy mắt.
Anh làm như chợt tỉnh ngộ, hỏi chị dâu:
"Hai năm gần đây trường tiểu học ở đây có giáo viên bên ngoài tới không vậy?"
Chị dâu lắc đầu:
 "Không rõ lắm, Tinh Tinh vẫn rất ngoan ngoãn, cả chị và anh trai em chưa bao giờ phải quan tâm tới việc học hành của nó, nên cũng không để ý tới những chuyện ở trường"
Lục Lệ Thành chỉ đành trực tiếp tấn công Miêu Miêu:
"Cháu thích nhất thầy cô nào trong trường?"
Miêu Miêu khẽ liếc Tinh Tinh một cái, không dám nói ngay, nghĩ một lát, rồi mới lí nhí trả lời:
 "Giáo viên ngữ văn ạ."
"Giáo viên ngữ văn tên là gì? Trẻ con không được nói dối."
Miêu Miêu nhìn Tinh Tinh, mặt đỏ lên:
 "Cháu và cô ấy đã nghéo tay, đã hứa với cô ấy là sẽ không nói. Chị cũng không cho cháu nói, chị nói nếu cháu nói cho người khác, cô Tô sẽ đi luôn."
Tinh Tinh trừng mắt nhìn nó:
 "Đồ ngốc, em đã nói rồi!"
Lục Lệ Thành lập tức đứng bật dậy, hỏi chị dâu:
 "Trường tiểu học ở chỗ nào ạ?"
Chị dâu đáp:
" Hình như vị trí cũng không khác lắm so với ngôi trường cũ em đã học, chỉ đập đi xây lại...."
Chị chưa nói xong, Lục Lệ Thành đã đi ra khỏi sân.
Anh chạy thẳng một mạch, gặp sông vượt sông, gặp gò đống nhảy qua gò đống, chạy loạn cả lên bờ be ruộng.
Anh vui vẻ như một đứa trẻ con, cả đời này, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc trong tầm tay như thế.
Lục Lệ Thành chạy một hơi tới thẳng cửa trường học, hơi gập mình, thở hổn hển, mấy vị giáo viên thấy phong cách của anh không giống người địa phương, đều nhìn theo anh. Một thầy giáo vừa cười vừa hỏi:
"Anh tới tìm cô giáo Tô đúng không?"
Anh vừa thở hổn hển, vừa hỏi vô cùng vui vẻ:
 "Cô ấy ở đâu rồi?"
Một cô giáo chỉ vào ngọn núi cách đó không xa:
"Cô ấy vừa đi dạo núi với mấy người bạn rồi."
Anh vui mừng đáp "Cảm ơn", rồi lại lập tức chạy về phía ngọn núi, vừa gần tới con đường mòn ve núi, đã nghe thấy những tiếng cười trong trẻo âm vang giữa núi rừng.
Không san bất kiến nhân, đãn văn nhân ngữ hưởng" [15] [95].
 Tiếng cười của nàng đã tới gần, người còn có thể xa sao?
Anh dừng chân, nở sẵn nụ cười đứng đợi.
Xa xa núi non trùng điệp, ráng chiều bao kín.
Trong ánh tà dương, sương mù trong núi đã nổi dần lên, những con chim mỏi mệt rủ nhau trở về tổ, những chấm đen nho nhỏ vụt lướt qua thinh không, tựa như một bức tranh thiên nhiên sơn thủy thủy mặc, đẹp không sao tả xiết. Anh vừa định nói:
"Sơn khí nhật tịch giai, phi điểu tương dữ hoàn", thì đã nghe thấy giọng một người đàn ông vừa cười vừa nói:
 "Cảnh sắc này đẹp thật, khung cảnh trước mắt đây giống hệt như ngòi bút của Đào Uyên Minh đã từng viết: "San khí nhật tịch giai, phi điểu tương dữ hoàn [16] [96]”
Anh như đột nhiên bước chân vào chỗ hụt, tự nhiên ngã nhào xuống mà không hiểu gì, nụ cười vẫn còn vương trên mặt, mà tim đã nát vụn.
Tô Mạn cười nói:
"Vâng! Bây giờ đi về phía trường học, anh cứ nhìn theo hướng này mà xem, sẽ biết cái gì gọi là "Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam San[89]" Cả Tô Mạn và Tống Dực cùng tay nắm tay, đi lướt qua cạnh anh.
 Anh đứng dưới tán cây ngân hạnh, thân thể như hóa đá. Một chiếc lá ngân hạnh vàng rực bay bay, nàng giơ tay bắt lấy, giơ chiếc lá hình xòe quạt ra, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh:
"Đẹp không?"
Mặt nàng quay về phía anh, chỉ cần lưu ý một chút, kỳ thật hoàn toàn có thể phát hiện ra vì anh không cố ý núp vào, có điều trong mắt nàng chỉ có một người khác.
Bọn họ đi xa dần, anh nhìn về phía trước, khung cảnh đẹp đẽ chói lọi trước mắt đều biến mất, cảnh sắc ảm đạm dần.
Đám lá cây sau lưng anh vang lên sột soạt, Hứa Liên Sương đạp lên lá vàng khô đi tới cạnh anh, tay đút trong túi quần nhìn anh im lặng, trong mắt hàm chứa vẻ thương hại cũng như kinh sợ, còn có chút tình cảm của anh. Nàng đạp lên lá rụng, khẽ hỏi:
 "Anh định làm gì bây giờ?"
Vẻ mặt anh đã trở lại bình thường, cau mày đáp:
" Hứa tiểu thư có thể nói rõ hơn một chút được không?"
Hứa Liên Sương ngẩn người ra, đáp:
"Tôi đang hỏi xem anh định chiêu đãi bọn tôi như thế nào?"
 Lục Lệ Thành đi về phía chân núi, thản nhiên đáp:
 "Hứa đại tiểu thư giá lâm, đương nhiên phải coi như quốc khách mà chiêu đãi rồi."
Hứa Liên Sương đuổi theo anh, sóng vai xuống núi cùng anh. Hứa Liên Sương vẫn chưa yên tâm, giả bộ nói đùa:
 "Lần này Tống Dực cố ý tới tìm Tô Mạn, những khúc mắc trong lòng bọn họ đã được giải khai, phỏng chừng ngày kết hôn cũng không còn xa, anh mau nghĩ tới quà tặng đi! Đừng trách tôi không giữ tình bạn, không chịu nói trước cho anh biết."
Lục Lệ Thành quay đầu nhìn nàng, tia sáng sắc bén trong mắt làm Hứa Liên Sương không cười nổi nữa. Anh cười nhạt:
"Tôi và hai người đó quan hệ đều bình thường, quà tặng chỉ cần đủ quý là được, không cần phải hao tốn tâm tư, nhưng cô thì chắc phải nghĩ cho kỹ."
 Hứa Liên Sương vội đáp:
 "Tôi sẽ nghĩ thật kỹ."
 Tới trước cửa trường tiểu học dưới chân núi, bốn người gặp mặt nhau, bạn cũ gặp lại, tiếng nói chuyện cười đùa vang lên không dứt.
Lục Lệ Thành chủ động hỏi ngày kết hôn của hai người, Tống Dực nhìn anh, cười đáp:
"Càng nhanh càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng, tự nhiên có kẻ chen ngang."
Lục Lệ Thành cười nói:
 "Chúc mừng hai người!"
Tô Mạn mặt đỏ bừng, vùi đầu vào vai Ma Lạt Năng, lại thầm giơ chân đá nhẹ cho Tống Dực một cái.
Hứa Liên Sương nhìn vẻ tươi cười của Lục Lệ Thành, hoàn toàn yên tâm. Buổi tối, Lục Lệ Thành đứng dưới giàn dưa chuột gọi điện cho Helen:
 "Lại muốn phiền chị cô một việc."
 Helen cười: "Anh giúp bọn họ lớn như vậy, chị gái và anh rể của tôi chỉ hận không thể khiến anh làm phiền họ mỗi ngày."
 "Hai năm trước cô ấy giúp tôi mua căn phòng kia, cô còn nhớ sao?"
"Nhớ chứ!"
 Helen thầm nghĩ trong lòng, không chỉ nhớ rõ, mà còn biết chủ cũ của căn phòng kia là ai.
"Tôi muốn nhờ chị cô liên hệ với người đại lý năm đó, tìm phương thức liên hệ với cái người năm đó đã từng tranh mua với tôi, bán lại căn phong đó cho chị ta, nhớ tăng thêm hai mươi vạn so với giá mua của tôi, à, còn biếu cho người đại lý thêm ba vạn nữa."
 Helen hít một hơi dài, năm đó vì có người tranh mua, hai bên đều không chịu buông tay, giá đã lên quá cao. Lục Lệ Thành vô cùng muốn mua căn phòng này, cuối cùng âm thầm đút lót cho bên đại lý ba vạn đồng.
 Bây giờ thị trường nhà đất ở Bắc Kinh đang đình trệ, rất nhiều nơi đều giảm xuống, thế mà anh ta muốn tăng giá hai mươi ba vạn sao?
"Đắt như vậy, chỉ sợ khó bán được."
 "Cô chỉ cần kêu chị cô đi tìm người, chắc chắn người kia sẽ mua."
Helen cũng không nói nhiều nữa:
"Vâng, ngày mai tôi sẽ bảo chị tôi đi tìm người."
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lục Lệ Thành, thông qua người đại lý đã tìm được người mua năm đó, đối phương vừa nghe nói là căn phòng kia, đã cảm thấy hứng thú ngay lập tức. Giá mà Lục Lệ Thành đưa ra tuy vô cùng điên cuồng, nhưng đối phương càng điên cuồng hơn, cũng không thèm mặc cả, trực tiếp đồng ý. Không chỉ như thế, lúc nhận lại phòng, đối phương còn cố ý nhờ bên đại lý chuyển lời tới chủ phòng cũ, nói cám ơn.
Người đại lý cũng ngạc nhiên há hốc mồm, trận mua bán điên cuồng lại ly kỳ như thế, lần đầu tiên anh ta gặp phải.
Câu "cám ơn" truyền từ người đại lý tới tai chị của Helen, chị Helen lại truyền lại cho Helen, cuối cùng Helen lại nói lại cho Lục Lệ Thành. Lục Lệ Thành châm một điếu thuốc, không nói gì, khói thuốc bay lập lờ, trên khuôn mặt không lộ ra vẻ gì cả. Bên dưới khung cửa kính sau lưng anh, là đèn đuốc huy hoàng, là hồng trần mười dặm, vạn dặm phồn hoa, mà anh như sống một mình trên Thiên cung, cô đơn lạnh lẽo, hai vai rủ xuống mệt mọi.
 Cái này đại khái có thể coi như chỗ cao không khỏi lạnh!
Cô đã dõi theo từng bước chân anh, từ một viên chức bình thường, cho tới một vị chủ quản ngày hôm nay của công ty, thấy bạn bè của anh càng ngày càng ít, thấy anh càng ngày càng cô đơn, trong ngoài càng ngày càng không đồng nhất. Helen thở dài, cúi đầu rời khỏi văn phòng anh.
Đã chuyển sang nửa đêm về sáng, Helen sắp xếp lại đống thư mới nhận được từ ban ngày, nhìn thấy thiệp cưới của Tô Mạn, cô sợ tới mức ngây người, ngẩn ra nửa ngày trời, rồi mới đọc kỹ được.
Trong khoảnh khắc hai chữ "Tống Dực" lọt vào mắt, cô mới hiểu được, hai chữ "Cám ơn" kia xuất phát từ ai.
Hai vị cao thủ này so chiêu vô hình, chỉ khổ cho đám người đi theo là bọn họ đây phải bận rộn.
 Tống Dực cũng không muốn trực tiếp gặp mặt nói cảm ơn, hiển nhiên là muốn giả bộ không biết gì, để hạnh phúc của người con gái trong lòng anh ta không chút vướng mắc.
Cô bật máy tính, tới cái diễn đàn mà mình thường hay vào, mở cái topic mà mình đã thường xuyên post bài từ trước, ở topic này cô giấu tên ghi lại một câu chuyện tình đơn phương. Helen đã ghi rằng, anh vì muốn quên người con gái kia, mà cố ý phái nàng ra nước ngoài.
Có điều, cố ý nếm thử cuộc sống mới cũng không thành công, lại khiến anh ta lâm vào thế khó xử, không biết phải cự tuyệt một người con gái khác thế nào, may mà đối phương đã mở miệng trước.
Nghe nói nàng chưa đi làm, anh vì muốn nhìn thấy nàng, đột nhiên phải tham dự một cuộc hội nghị, nhưng thực tế lại ở dưới lầu nhà nàng, ngồi trong ô tô, nhìn người khác đưa nàng tới bệnh viện.
Anh nửa cố ý, nửa đồng ý để nàng cùng về quê với anh, sau khi nàng đáp ứng, anh lại vô cùng khẩn trương, cả buổi tối gọi điệa gặp là một bến đỗ. Con tàu ấy nếu lưu luyến quá một ga thì sẽ không có cơ hội đi tiếp đến ga khác.” Cái đạo lý đó, ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng làm được.
Lục Lệ Thành không làm được, Tống Dực không làm được, Tô Mạn cũng không làm được.
 Thật may là Ma Lạt Năng đã làm được.
Cho nên, dù Ma Lạt Năng là người bị thua thiệt, nhưng, với tính cách của mình, nàng đã khiến mình trở thành người hạnh phúc. Nàng hạnh phúc, vì đã từng yêu hết mình, từng đau khổ nhưng có thể tiêu sái đứng dậy, tiêu sái bước tiếp trong cuộc đời mình. Nàng hạnh phúc, vì biết bỏ lại hết thảy quá khứ ở sau lưng. Thế là, nàng biết yêu mình
4. It’s a happy ending.
 Đối với Lục Lệ Thành, đó là bi kịch. Nhưng với Tô Mạn mà nói, nó là happy ending. Trong khoảng thời gian Mạn Mạn tới New York, nàng có đi xem vở nhạc kịch “Bóng ma ở nhà hát”.
Nhân vật chính trong truyện là một bóng ma sống ẩn trong bóng tối của nhà hát vì có cơ thể xấu xí dị dạng. Bù lại, người đó có một giọng hát rất hay.
 Người đó vô cùng yêu một cô ca sĩ tên là Christine. Nhờ có sự dạy dỗ của người đó, Christine đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Tiếc thay, Chiristine đã đem lòng yêu một chàng quý tộc trẻ tuổi. đã rời bỏ tình cảm tha thiết của bóng ma để đi theo tiếng gọi của tình yêu.
Khi xem xong vở kịch, Mạn Mạn đã khóc và viết thư cho Tống Mạn “Lúc bóng ma trong nhà hát nắm tay Christine đi qua cây cầu, trong đám sương mù dày đặc, những ánh sao lấp lánh phản chiếu trong nước, bóng áo choàng đen của anh ta phiêu đãng theo gió trong làn sương mù trắng mờ. Trong tiếng nhạc quen thuộc, em không biết do tiếng hát của ca sĩ rất có sức cuốn hút, hay do bởi em đã biết trước rằng đây chỉ là một mối tình tuyệt vọng, chẳng hiểu sao lệ rơi đầy mặt.”
Giống như tâm tình của Mạn Mạn khi xem “Bóng ma trong nhà hát”, khi Bí mật bị thời gian vùi lấp kết thúc, hầu như mọi người đọc đều thấy đau xé lòng trước cảnh Lục Lệ Thành xé đôi tấm ảnh cưới của Tô Mạn và Tống Dực, bỏ tấm hình của Tô Mạn vào trong ví.
Yêu thương là không đòi đền đáp.
Lục Lệ Thành yêu Tô Mạn, hết lòng vì nàng, nhưng chưa bao giờ đòi hỏi nàng bất kỳ điều gì.
Khi nàng làm giả hồ sơ vào MG, chính Lục Lệ Thành đã tìm cách hủy bộ hồ sơ giả cho nàng.
Khi cha mẹ nàng gặp chuyện, chính Lục Lệ Thành đã ở bên cạnh, chăm sóc, an ủi, thay nàng an bài hết thảy.
Tống Dực luôn lẩn tránh nàng, khiến nàng phải đau khổ, còn Lục Lệ Thành thì ngược lại, Lục Lệ Thành luôn tiếp cận nàng, tìm mọi cách để ở có thể ở bên nàng.
Tiếc là như bài thơ Hình tam giác muôn đời, Lục Lệ Thành chỉ có thể “đứng sững sờ, trước cửa lòng khép chặt.”
 Hôm trước, vô tình tôi đọc một đoạn bình luận về Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Đoạn bình luận khá dài, nhưng tôi chỉ nhớ có một số câu trong đó: “Bảy chú lùn có yêu Bạch Tuyết không, có chứ, nếu không yêu thì sao lại làm cho nàng một chiếc quan tài bằng thủy tinh để giữ xác nàng, lại cắt cử từng người trông coi xác của nàng.” Đúng thế, lẽ nào bảy chú lùn lại không yêu nàng. Yêu quá đi chứ.
Những gì mà bảy chú lùn làm cho Bạch Tuyết có ít không: không ít. Khi Bạch Tuyết bị bỏ rơi trong rừng, đói khát, bơ vơ, bảy chú lùn đã khoan dung cưu mang nàng.
Sống ở nhà bảy chú lùn, Bạch Tuyết được sung sướng, nàng thảnh thơi không bị ai hãm hại, lại được bảy chú lùn yêu thương cưng chiều.
Thế nhưng, khi hoàng tử ngỏ lời cầu hôn, Bạch Tuyết đã bỏ lại bảy chú lùn để đi theo hoàng tử.
Nếu chúng ta coi con người như những chấm nhỏ giống như trong Ma Trận, thì bóng ma trong nhà hát, bảy chú lùn và Lục Lệ Thành hoàn toàn giống như nhau.
 Xét về một mặt nào đó, thì những gì Lục Lệ Thành bỏ ra, còn không bằng được.
Bóng ma đã dạy Chiristine hát, khiến Christine từ một ca sĩ vô danh trở thành một người nổi tiếng, nhờ thế mới gặp được chàng quý tộc kia.
Nhờ có bóng ma, Christine mới có thể tìm được cả sự nghiệp và tình yêu. Bảy chú lùn đã cưu mang Bạch Tuyết, cho Bạch Tuyết không chỉ một chỗ trú chân, mà là một mái ấm gia đình, bao dung nàng trước hết thảy những lỗi lầm. Do sự nhẹ dạ của mình, nàng đã bị mẹ kế hại bao lần. Lần nào cũng là các chú lùn tìm ra cách để cứu chữa cho nàng.
Khi không cứu chữa được nữa, họ còn làm một chiếc quan tài bằng pha lê, để nàng yên nghỉ, lại cắt cử từng người trông coi nàng.
Cũng chính bảy chú lùn đã mang Bạch Tuyết tới cho hoàng tử, để nàng tìm được hạnh phúc của đời mình. Lục Lệ Thành bên Tô Mạn thật, nhưng nếu không có Lục Lệ Thành, Tô Mạn cũng không sao cả.
Sáu năm trước Tống Dực có người yêu, Tô Mạn cũng vượt qua được.
Năm năm trước, cha nàng từng bị ung thư, nàng cũng vượt qua được. Hơn nữa, người khiến Tô Mạn bước chân vào được Thanh Hoa chính là Tống Dực, người khiến nàng không gục ngã trước hết thảy những phong ba bão táp của cuộc đời cũng chính là hình ảnh Tống Dực với nụ cười rạng ngời trong nắng.
 Tống Dực không chỉ là người nàng yêu, hơn thế, là động lực khiến nàng sống và gượng dậy được sau những vấp váp của cuộc đời cho tới ngày hôm nay. Và vì thế, cho dù không có Lục Lệ Thành nhúng tay, nàng hoàn toàn có thể vượt qua được.
Thế thì vì sao mọi người lại chỉ đau khổ cho Lục Lệ Thành mà chưa ai từng nghĩ tới việc đau khổ cho bảy chú lùn, hay từ bỏ vở ca kịch Bóng ma trong nhà hát chỉ vì Christine không chịu sống bên bóng ma, hơn thế, vở nhạc kịch đó còn được diễn đi diễn lại.
Phải chăng chỉ vì lý do duy nhất là Lục Lệ Thành có địa vị và có vẻ bề ngoài. Hay hơn thế, chỉ vì xuyên suốt câu truyện, Đồng Hoa đã nhắc quá nhiều đến tình cảm của Lục Lệ Thành đối với Tô Mạn, đến nỗi tuyệt vọng của anh ta khi trong mắt Tô Mạn chỉ có duy nhất hình bóng của một người đàn ông khác?
Văn chương giống như tảng băng trôi, ba phần nổi, bảy phần chìm.
Tiếc là mọi người đã không hiểu được suy nghĩ thực của Đồng Hoa. Không phải Đồng Hoa đã từng cho Tô Mạn viết trong lá thư gửi Tống Dực khi xem Bóng ma trong nhà hát hay sao: “Anh ta nghĩ rằng anh ta nắm tay Christine, rời xa hồng trần hỗn loạn, là có thể tới được với hạnh phúc, mà hoàn toàn không nghĩ rằng cái thứ mà anh ta dốc hết mọi thứ ra trả giá, trong mắt Christine lại là một gánh nặng khó có thể thừa nhận được, khiến nàng chỉ muốn thoát khỏi anh ta.”
Lục Lệ Thành yêu Tô Mạn, vì Tô Mạn, đó là sự thực. Và Mạn Mạn yêu Tống Dực, chỉ yêu Tống Dực, đó cũng là sự thực.
Xin sửa lại lời Tống Dực để an ủi những người từng yêu mến Lục Lệ Thành khi xem Bí mật bị thời gian vùi lấp: “Đối với Lục Lệ Thành, đó là bi kịch. Nhưng với Mạn Mạn mà nói, nó là happy ending.”
5. Chỉ vì tôi thích Tống Dực.
 Tôi chưa bao giờ là người thật thà. Dù tôi ghét sự dối trá, nhưng tôi có thể tự thú nhận rằng, tôi lại rất hay nói dối, mười câu của tôi thì tới 7, 8 câu không phải là sự thực.
Khi tôi dịch Bộ Sinh Liên, mọi người đều thích. Mọi người cũng cho rằng tôi dịch vì mọi người thích Đường Thất Công tử. Xin thưa rằng tôi chẳng tốt như vậy. Như tôi đã từng nói với Jinni, tôi không thích cái kiểu “hoa thơm đánh cả cụm”, và nếu thực thích Đường Thất Công tử, tôi đã lựa Hoa Tư Dẫn. Tôi lựa Bộ Sinh Liên, chỉ bởi vì cô bạn tôi đã than thở, rằng, sau khi viết được ba chương, Đường Thất công tử cứ dừng mãi mà không chịu viết tiếp, mỗi ngày cô ấy đều mỏi mòn check và mỏi mòn chờ đợi.
Vì thế mà tôi nói, tôi sẽ để cho mọi người cùng mỏi mòn chờ đợi với cô ấy. Và tôi dịch Bộ Sinh Liên. Khi tôi viết “Trăm hoa lộng lẫy một cành mẫu đơn”, thực sự, tôi không hề ưa Tiết Bảo Thoa.
Cho dù tôi tỏ ra cảm thông với tình cảm tuyệt vọng của A Tử với Tiêu Phong, thì mỗi khi đọc lại Thiên Long Bát Bộ, tôi vẫn không thể chịu nổi cái tính khí độc ác không coi ai ra gì của cô ta. Và cho dù tôi thực sự rung động khi viết ra câu “Trong rừng hoa đào đỏ ối, người con gái mảnh mai xoay nhẹ lưỡi kiếm, không biết có phải rừng đào đang nhỏ lệ hay đất trời đang rỏ máu thương cho tấm chân tình của nàng si nữ.” thì tôi vẫn rất căm ghét cái thói lẳng lơ trăng hoa của cô ba nhà họ Vưu, cho dù cô ta có bị dòng đời xô đẩy đi chăng nữa.
 Nhưng lần này, tôi thực hạnh phúc vì có thể viết ra những câu chữ mà không phải dối lòng mình.
 Tôi thích Tống Dực, tôi đồng cảm với Tống Dực thực sự. Người ta thường nói nhất kiến chung tình hay love at the first sighthaytình yêu từ cái nhìn đầu tiên, tôi thì không phải thế. Tôi thích Tống Dực, nhưng tình cảm ấy, giống như con chim non mở mắt chào đời, nhận định kẻ mà nó thấy đầu tiên là mẹ, tình cảm của tôi đối với Tống Dực là như vậy, ngay từ đầu, Tô Mạn yêu Tống Dực, và vì thế, tôi cũng nhận định rằng, Tống Dực và Tô Mạn thuộc về nhau, Lục Lệ Thành và Ma Lạt Năng mãi mãi chỉ là những cái bóng mờ xung quanh, chỉ thế mà thôi.
Tôi đã từng nói, trong bốn người, Ma Lạt Năng thiệt thòi nhất. Ấy là tôi nói chỉ để nói mà thôi.
Trong tim tôi, Tống Dực mới là người thiệt thòi nhất. Lục Lệ Thành không có được tình yêu của Tô Mạn, nhưng anh có được sự nghiệp, đối với anh ta, đó là thích hợp nhất.
Ma Lạt Năng không có được tình yêu của Tống Dực, lại từng bị Hứa Thu tìm cách vùi dập, nhưng cho tới cuối cùng, cha yêu thương nàng, mẹ yêu thương nàng, Mạn Mạn vì nàng mà từ bỏ cả tình yêu lớn nhất của cuộc đời mình, hơn thế, Hứa Thu cũng đã chết, và một quả thận của Hứa Thu đã cứu sống nàng.
Tô Mạn đau khổ, nhưng đối với nàng, tình yêu của Tống Dực là một giấc mơ đẹp, nhưng không có Tống Dực, nàng không chết, nàng có rất nhiều thứ khác để vui sống. Tống Dực thì khác.
Rõ ràng Hứa Thu lừa dối anh, nhưng cha mẹ Hứa Thu vẫn căm thù anh vì cái chết của Hứa Thu.
Rõ ràng Lục Lệ Thành biết anh yêu Tô Mạn, nhưng anh ta tuyệt không nói một câu, mà lại càng tranh thủ vết rạn đó để kéo Tô Mạn về phía mình.
Khi Tống Dực bị cha Ma Lạt Năng phá rối, anh ta cũng lợi dụng thời cơ đó để hất chân Tống Dực khỏi công việc. Ma Lạt Năng yêu Tống Dực, nhưng không ngừng bất an, không ngừng biến anh thành trò hề, rồi khi biết anh và Tô Mạn đã từng có tình cảm với nhau, vẫn giả vờ không biết, muốn ích kỷ giữ anh cho riêng mình.
Khi tỉnh ra, nàng cũng dặn Tô Mạn không được tới với Tống Dực vội, vì để cho anh hối hận hơn một chút, tỉnh lại hơn một chút.
Còn Tô Mạn, Tô Mạn yêu anh, nhưng sẵn sàng từ bỏ anh vì người bạn gái thân thiết nhất của mình. Hơn thế nữa, để giữ cho hình ảnh của mình trong mắt anh không bị hoen ố, cô ấy đã nhẫn tâm không đưa cuốn nhật ký của Hứa Thu cho anh đọc, dù rằng, anh sống không bằng chết vì dằn vặt trước cái chết của Hứa Thu.
Khi viết tới đây, tôi chợt nhớ tới một cảnh trong truyện Hajime là số 1(Watanabe Taeko).
Người em trai Atsuki của Hajime cũng từng gặp phải tình trạng tương tự. Cậu bé ấy từng cứu một con chó, rồi quen chủ con chó. Cậu bé và cô bé ấy đã có những khoảng thời gian rất vui vẻ.
Đột nhiên, cô bé tránh mặt cậu, chỉ vì cô bạn thân của cô bé rất thích cậu.
Sau khi hiểu lầm, khóc lóc qua đi, cảnh cuối truyện là hai cô bé nắm tay chặt tay nhau và nói “Chúng mình hãy cùng dõi theo cậu ấy nhé” rồi bỏ đi, mặc kệ cậu bé với mùa mưa dai dẳng. Y hệt như Ma Lạt Năng đã từng nói, “Tống Dực cũng thật thảm! Vốn là một cái bánh thơm, thế mà đột nhiên bây giờ, cả hai bọn mình cũng không thèm gặp anh ấy nữa rồi.”
Tô Mạn đã từng nói rằng, hạnh phúc, thành công vui vẻ hoàn toàn không liên quan gì tới công bình. Tôi nghĩ, cuộc đời công bằng đấy chứ, chẳng qua hạnh phúc chỉ dành cho những ai bidiv>


Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 2 năm 2015

Truyện Bí mật bị thời gian vùi lấp Giới thiệu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 19 (tt) Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 t chờ đợi. Quả chỉ ngọt khi đã chín.
Và cuối cùng, sau khi những bí mật bị vùi lấp được phơi bày, sau khi những mâu thuẫn đã được gỡ bỏ, không phải hạnh phúc đã về với Tống Dực hay sao.
 Lam Anh 04/07/2011 [17]
--!!tach_noi_dung!!--


Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 2 năm 2015

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--