Ỷ trượng vào tuyệt học cao minh, vừa chạy đến miệng vực đã hùng hổ lao người xuống."Vù..." Và để hãm đà rơi, Ðình Phương giang rộng hai tay vừa quật liên tiếp nhiều chưởng kình vào khoảng không xung quanh.Nhờ đó Ðình Phương vừa giữ thân hình luôn cân bằng vừa để cho rơi xuống theo một tốc độ vẫn còn có thể kiểm soát được.Và cũng đúng những gì Ðình Phương vừa nói như quát vào mặt lão Cái Tàn Cước, Ðình Phương càng rơi gần đáy vực bao nhiêu càng nghe rõ tiếng Khắc Phượng kêu bấy nhiêu.Tuy vậy, nghe Khắc Phượng kêu nghĩa là Khắc Phượng còn sống, đó là điều làm đình Phương vui mừng nên vơi đi phần nào phẫn nộ.Do vui nên Ðình Phương chỉ mong mau chóng rơi đến tận đáy, mong sớm nhìn lại Khắc Phượng, khiến quên hết mọi nguy hiểm có thể đang chực chờ.Chợt, lần đầu tiên Ðình Phương nghe tiếng Tào Cần thết vang:- Có mai phục! Họ giăng lưới mai phục! Cao thiếu hiệp hãy cẩn trọng. Ôi... muộn rồi.Tào Cần hô hoán đánh động nhứng đúng là đã muộn. Vì Ðình hương vừa nghe xong, còn chưa kịp thấu hiểu là tại sao lại có chuyện giăng lưới mai phục nhất là giăng ở đâu, thì lúc đà rơi của Ðình Phương bỗng dưng bị hãm lại. Ðến lúc nhận ra đà rơi bị hãm giữa chừng là do hai chân đã cham phải mành lưới nhùng nhằng giăng giữa khoảng không, Ðình Phương càng thấu hiểu thế nào là đã muộn, như tiếng Tào Cần kêu than.Theo phản ứng đã thành bản năng, Ðình Phương lập tức nhún mình lấy đà, toan vận lực lao thoát lên cao thật cao.Nhưng vì là một mành lưới có thể co giãn được nên Ðình Phương nhún đến đâu mành lưới càng chùng thấp xuống dưới.Chưa hết, ở hai bên vách đá tối om om chợt có tiếng hô hoán:- Cá đã mắc lưới, tiểu tử tự chui vào vào bẫy rồi. Buông lưới xuống mau!Ðình Phương đang nhún lấy đá, lưới chùng xuống tưởng chừng như sắp đứt, thì hai đầu lưới quả nhiên có người buông tay, làm cho toàn thân Ðình Phương cùng tấm lưới đều đồng loạt rơi xuống."Ào"Ðình Phương Kinh tâm tán đởm, không thể ngờ bản thân lại bị bại trận chỉ vì một mưu kế nho nhỏ này. Uất hận, Ðình Phương hờm sẳn chân lực, chỉ chở chân chạm đất là bằng mọi giá phải lao thoát cạm bẫy thô thiển này.Nhưng toan liệu thì cứ toan liệu, kỳ thực lúc đình Phương chạm đất thì cũng là lúc đầu lưới hai bên do rơi xuống chậm hơn nên đồng loạt quăng quật vào giữa vô tình phủ chụp ngay lên người Ðình Phương.Bị lâm cảnh này, bao nhiêu công lực được dồn sẵn, Ðình Phương vừa mới vận dụng là đã tự làm cho bản thân ngã nhào, do tay chân bị mành lưới quyện lại khiến Ðình Phương nhắc chân này là làm mành lưới giật chéo Chân kia, hoặc tay này cử động thì tay kia cũng bị ảnh hưởng do mành lưới cứ quyện vào.Và Ðình Phương càng ngã nhào thì càng làm cho thân thể bị quấn chặt thêm vào tấm lưới, cuộn lại thành một cuộn như kén tự nhả tơ trói thân.Có mười mấy bóng người lũ lượt xuất hiện quanh nơi đình Phương nắm bó gọn trong tấm lưới. Họ cười hô hố, tán dương nhau:- Vậy là khỏi phí công Võ Ðang phái lập trận thất Tinh chờ sẵn. Một tiểu kế nho nhỏ của Hoa Sơn phái là đủ tóm gọn tiểu ma đầu. hà...Hà...- Nhưng được thế này là cũng nhờ một phần bổn phái Côn Luân lúc nào cũng mang theo mành lưới cứu sinh. Vì địa hình nơi này cũng hiểm trở không kém gì nơi bổn phái lưu ngụ. Chỉ một mành lưới thôi cũng tỏ ra đắc dụng đâu kém gì đại trận La Hán đang được Thiếu Lâm phái mai phục sẳn bên ngoài. Ha... Ha...- Vô Lượng Thọ Phật. Chưởng môn tệ phái có lệnh phải phế bỏ võ công tiểu tử ngay. Xin nhị phái Hoa sơn _ Côn Luân mau tránh ra để bần đạo dễ bề thực thi mệnh lệnh!- A di đà Phật! Tiểu ma tử một khi chẳn còn võ công. Cửu Âm giáo như rắn mất đầu. Thiết nghĩ thất đại phái nên nhân cơ hội này quăng luôn một mẻ lưới diệt trừ tận gốc lũ yêu ma Cửu Âm.- Thôi chư vị tăng nhân, đạo nhân có thể thu hai trận La Hán _ Thất Tinh về được rồi. tiểu tử đã là cá chui trong rọ, không phải lo lắng gì nữa. Ha...Ha...Thanh âm của Tào Cần từ một nới khuất lấp gần đó vang lên:- Ðừng phế võ công y. Bọn người đều là danh môn chánh phái, sao nhẫn tâm đối xử tàn tệ với người ngã ngựa, vô phương hoàn thủ?- Tào Cần ngươi có tư cách gì xen vào, dạy bảo bọn ta phải làm như thế nào? Ngươi đừng quên, phận ngươi là Hữu hộ há Cửu Âm giáo, bọn ta chỉ e ngươi vị tất giữ được thân ngươi. Hừ.Ðình Phương dù bị bó tay bó chân, hoàn toàn vô phương tự giải thoát nhưng vô năng lực hoàn thủ là sai. Ðình Phương bật quát bảo Tào Cần:- Tào Cần Tỷ mau giúp khắc Phượng. Ðừng quá lo cho tại hạ. Còn lũ thất đại phái các ngươi ư? Tất cả đừng mong thoát. Ú...ú...Ðình Phương đã thi triển Âm công Chiêu hồn khúc, một loại công phu chỉ dựa vào nội lực phổ vào âm thanh phát ra từ miệng, đâu cần động đến tay chân để phát chiêu."U... u..." Bọn thất đại phái đệ tử gồm bốn phái Thiếu Lâm - Võ Ðang - Hoa sơn - Côn Luân đến lúc này mới thất thanh cho mành lưới bị dứt tung một vài lớp phía ngoài.Lúc tào Cần định lại tiếp giúp Ðình Phương thoát hoàn toàn thì đột nhiên có tràng cười the thé vang lên:- Hữu hộ pháp muốn đại khai sát giới ư? Ðược, hãy để bổn giáo chủ thực hiện thay. Ha... ha...Cùng với tràng cười, một bóng nhân ảnh cũng lao ập đến và mặc tình xuất thủ hạ sát những đệ tử các phái vẫn còn đang bị âm công Chiêu Hồn Khúc tác động:- Bọn ngươi muốn chết! Ha... ha..."Ầm" Ðình Phương thất kinh vội gọi Tào Cần:- Tào Cần tỷ mau ngăn mụ Quái bà Tạ Kim Liên lại. Nhanh lên.Tào cần dùng dằng:- Cứ để mụ thay ta trút hận. Cao thiếu hiệp định buông tha bọn thất đại phái lắm thủ đoạn thật sao?Lúc này bóng nhân ảnh nọ đã hạ sát đến nhân mạng thứ bảy.- Chết này! Ha...ha..."Ầm..." Ðình Phương thật sư rúng động, bảo Tào Cần:- Là mụ định gieo oan tình cho chúng ta, Tào Cần tỷ không nhận ra ư? Mụ thì thỏa tính hiếu sát, nhưng bao nhiêu nhân mạng đây thì chúng ta lại hứng chịu. Hãy ngăn mụ lại! Mụ có ác ý, nào phải do thiện ý?! Ði đi!Tào Cần chưa kịp đi thì bóng nhân ảnh nọ lao đến gần:- Không sai! Sau hơn ba mươi năm chờ đợi, tại sao ngoi vị giáo chủ lại rơi vào tay ngươi mà không do Bạch Phát bà bà này đảm đương. Ta hận ngươi tới xương tủy. Ðó là nguyên do ta chỉ muốn giết người. Ðỡ!"Ào..." Bóng nhân ảnh đến đủ gần, giúp Ðình Phương nhận ra mụ đúng là Quái Bà Bạch Phát Tạ Kim Liên, Ðang là Môn Chủ Ðộc Xà Môn. Và lần trước cũng do mụ phát độc từ Ngân Xà Kiếm khiến Ðình Phương phải dùng máu huyết bản thân giải độc cho lão Cái Tàn Cước và Thiết Ðồng Tả Hữu nhị hộ pháp Cửu Âm giáo.Mụ phát chiêu quật vào Ðình Phương vẫn đang nằm bó gọn trong mành lưới.Tào Cần đành phát chiêu ngăn lại:- Mụ đã một lần trở mặt, suýt hại mạng ta. Nay cò dám đến đây diễn võ dương oai ư? Xem kiếm!"Choang" Bị Tào Cần ngăn cản, mụ Quái bà lồng lộn giận dữ:- Ngươi hơn gì ta, hả nha đầu Tào Cần? Nếu chẳng do ngươi thì tiểu tử làm gì sập bẫy, lọt vào mai phục? Ðỡ chiêu!"Ào.." Tào Cần cũng động nộ, loang tít thanh kiếm, hăm hở lao xoắn vào mụ Quái bà:- Mụ mau câm miệng. Hãy xem tuyệt kỹ của ta. Ðỡ!"Ầm" Ðình Phương ngấm ngầm kinh hãi với những gì vừa nghe mụ Quái bà tự miệng nói ra. Tuy nhiên việc thoát hiểm vẫn là điều tiên quyết, Ðình Phương vừa lảng lặng mục kích cảnh giao hong giữa hai nhân vật từng có bối hận cực cao trong Cửu Âm Giáo vừa tìm cách xé rộng mành lưới vẫn may là đã bị Tào Cần lia đứt một vài lớp ngoài.Tào Cần chưa bao giờ biểu lộ thái độ hung hăng như lúc này. Ðã vậy mọi kiếm chiêu được Tào Cần thi triển đều là những sát chiêu, chỉ công mà không thủ, làm cho thần thái của Tào Cần càng thêm hung dữ hơn bao giờ hết.- Ta không giết mụ thề không làm người. Hãy mau nạp mạng!"Ào..." Mụ Quái bà thì cứ như mãnh hổ đang bị dồn vào tuyệt lộ. Mụ cứ rít ken két:- Cũng do ngươi khiến ta mất cơ hội đoạt ngôi vị giáo chủ. Chính ngươi mới phải nạp mạng cho ta. Ðỡ!"Ầm.. Ầm.." Ðình Phương vẫn chưa tự thoát hiểm. đã vậy, Ðình Phương còn vô tình nhìn thấy có hai trong số những nhân vật đệ tử thất đại phái đang len lén nhỏm người bỏ đi.Lưu tâm đến họ. Ðình Phương phát hiện họ như đang có ý bò đến nột huyệt khẩu tối om om cách họ không xa.Ðộng tâm, Ðình Phương vội lăn tròn trên đất, bất chấp làm như thế càng khiến mành lưới cuốn chặc hơn.Ðang lăn, Ðình Phương chợt dừng lại vì phát hiện một thanh kiếm rơi trên đất, đúng vào chỗ Ðình Phương vừa dừng.Nhưng khi vươn tay cầm kiếm, Ðình Phương thất vọng vì không có cách xoay xở nào để tự dùng kiếm chém toang mành lưới.Ở đằng kia, Tào Cần và mụ Quái Bà như đã giao phong đến đoạn sinh tử. Họ quát tháo ầm vang và kiếm chiêu chưởng kình chạm nhau liên tu bất tận.Ðình Phương tay thủ kiếm và lưỡng lự, không biết nên cầm theo để giúp Tào Cần một tay hay nên ném bỏ để lẳng lặng bám theo hai nhật có hành vi khả nghi nọ.Bất chợt từ huyệt khẩu Ðình Phương đã nhìn thấy bỗng có tiếng ai đó giẫm đạp tứ tung, kèm theo là những nhịp hô hấp dồn dập vì giận dữ.Ðình Phương kinh nghi.- Bao nhiêu đệ tử các phái đều ở cả bên ngoài, nếu còn kẻ nào trong đó thì giả như khôi hục sau loạt Âm công của ta thì có gì không lặng lẽ bước ra mà cứ hậm hực giẫm đạp và thở hồng hộc trong huyệt khẩu? Trừ phi đó là một nhân vật cũng bị điểm huyệt chế ngự. và lúc này, vì huyệt đạo phần nào đã tự giải khai nên nhân vật nọ cố ý gây tiếng động. Là ai? Hay là... Khắc Phượng?Hai nhân vật nọ sau một lúc nhỏm bò lúc này chợt bật dậy và hối hả chạy vào huyệt khẩu.Ðình Phương thấy thế càng tin chắc vào nhận định vừa có. Và Ðình Phương hốt hoảng lo cho Khắc Phượng, cố đứng lên nhưng không được, đành mạo hiểm tự lia kiếm chém loạn khắp người.Chưa bao giờ đôi tay Ðình Phương tỏ ra vụng về như bây giờ. Và khắp thân Ðình Phương đã có nhiều chỗ bị kiếm sắt nhọn phạm vào bật huyết.Nhưng cuối cùng Ðình Phương cũng tự giải thoát.Không nhìn ngó gì đến thân thể đang vấy huyết loang lổ, Ðình Phương vừa đứng được lên đã dốc toàn lực lao đi như tia chớp bật lóe.Vút!Vừa đặt chân vào huyệt khẩu, tuy chỉ lờ mờ thấy một nữ nhân bị hai nam nhân vươn tay khống chế, họ vừa bịt miệng vừa điểm loạn vào khắp huyệt đạo của nữ nhân, nhưng Ðình Phương vẫn cảm nhận nữ nhân đó chính là Khắc Phượng.Ðình Phương động nộ bật quát to như tiến sấm:- Nhị vị muốn chết ư? Mau buông!!Bị tiếng quát to gây kinh động, hai nhân vật nọ giật mình quay phắt lại và đồng loạt kêu thất thanh:- Là tiểu tử!?- Y định giải thoát cho tiểu liễu đầu?! A...Ðình Phương bất ngờ lia kiếm, dù không thành chiêu thức nhưng lực uái còn lại? Ả đáng cho ta nhớ sao?Ðình Phương phẫn nộ:- Câm miệng! Nếu không vì chờ lão, nếu không vì lòng chung thủy với lão, vậy thì sao đến tận lúc bị Tam Quái Ðổ - Dục - Y thay phiên nhau cưỡng bức. Tiêu Kỷ Ngọc vẫn giữ vẹn tấm thân xử nữ? Tại sao?- Ngươi nói đùa. Tiêu Kỷ Ngọc mà còn tấm thân xử nữ thì có khác gì ngươi bảo mặt trời mọc đằng tây. Ðừng bao giờ trông chờ ta tin vào điều hoang đường đó.Ðình Phương phát lên cười sằng sặc:- Phải, ta đã nói đùa! Và sợ lời nói đùa của ta thành sự thật nên Tiêu Ðại tỷ trước lúc vĩnh viễn ra đi đã khăng khăng thuyết phục ta, bảo ta nên tin rằng Nam Cung Ðạt là trang nam tử hiếm có. Chỉ vì y gặp trắc trở, gặp chuyện xãy ra ngoài ý muốn nên y tạm thời thất hẹn. Ðại tỷ còn tin quyết thế nào y cũng quay lại. Vì thế đại tỷ nhờ ta ủy thác ta nói với y một câu, thay vì để ta cho y một bài học như lúc phẫn nộ ta đã nói như thế với đại tỷ.- Hừ! ả nhờ ngươi nói câu gì?Ðình Phương bĩu môi:- Quên đi! Lão sẽ không bao giờ nghe được câu nói đó vì vốn dĩ lão không đáng nghe, cũng không phải hạng người cho Tiêu đại tỷ gởi gấm mối tình chung.- Mối tình chung? Ha...ha.. Nếu ả chung tình sao ả không sống một mình để chờ ta, chờ đến già đến chết vẫn chờ? Hả? Ha...ha...Ðình Phương bị lão khích nộ mà không biết:- Lão muốn Tiêu Ðại tỷ chờ như thế nào nữa? Tuy ta chưa rõ nguyên nhân gì Tiêu đại tỷ phải cùng Tửu Quái thành thân nhưng ta biết chắc ở đây có thủ đoạn mờ ám. Vì thế, vạn bất đắc dĩ nhận Tửu Quái làm trượng phu nhưng Tiêu Ðại tỷ vẫn thiên phương bách kế tránh cùng tửu Quái động phòng. Sau nữa, sau cái chết bất minh của Tửu Quái, bất chấp ngũ quái còn lại luân phiên ve vãn tỏ ý, Tiêu đại tỷ vẫn bảo: "Ta vẫn mãi chờ chàng, có như ngưu lang cùng chức nữ chờ nhau ta cũng không ân hận. Ðệ hãy thay ta nói với y rằng ta không hề oán trách y, vẫn không hề xem y là kẻ phụ bạc hoặc thay tâm đổi tính. Ta vẫn mãi chờ y!". Lão đã nghe chưa? Phải chi Quái Y chưa chết, ta biết lão ắt có thừa thủ đoạn để buộc quái Y phải nói tất cả sự thật, sẽ cho lão biết rằng Tiêu đại tỷ vẫn giữ tấm thân xử nữ và chờ lão mãi mãi chờ lão!- Thành thân nhưng không cùng Tửu Quái động phòng? Cái chết của Tửu Quái là bất minh? Sau Tửu Quái lại đến lượt ngũ quái ve vãn, cuối cùng là cưỡng bức ả?! Bọn chúng dám cưỡng bức Tiêu Kỷ Ngọc ư? Bọn chúng dám ư? Ha...ha...Chưa bao giờ Ðình Phương nghe ai cười với giọng lạnh lùng độc ác như thế này. Do vậy, thoạt nghe lão ác ma Nam Cung Ðạt cười, Ðình Phương cùng vòng tay ôm sát Khắc Phượng vào lòng hơn, quyết che chở bảo vệ nàng vì biết rằng những lời vừa rồi đã làm lão động nộ, ắt thế nào lão cũng hiện thân và sẽ hung hãn động thủ một trận long trời lở đất.Tuy nhiên, Ðình Phương chờ mãi không thấy lão xuất hiện. Trái lại, dường như lão đã bỏ đi, đúng như lời Khắc Phương đang thì thào:- Y đi rồi ư? Ðình Phương y đi rồi ư? Là ngươi làm cho y bỏ đi? Thế thì hay quá, y bỏ đi thì hay quá. Bằng không chỉ một hai ngày nữa là nhiều, dưỡng phụ và ngoại tổ thế nào cũng ép ta cùng y thanh thân. Y là kẻ dâm ô. Suýt làm nhục ta mấy lần. Kể cả lúc ta vẫn nghĩ y cũng đã định cưỡng bức ta. Căm hận y như thế, ta làm chấp nhận cùng y thành thân?Ðình Phương rùng mình và vỡ lẽ. Hóa ra ừ nãy giờ chữ "y" nàng dùng đây là không ám chỉ lão ác ma Nam Cung Ðạt, trái lại âm thanh khô khốc và giọng cười lạnh lùng của lão vô tình đánh động và khơi gợi tiềm thức của nàng, làm nàng nhớ đến kẻ đã mấy lần suýt làm nhục nàng. Va kẻ đó không ai khác ngoài Ðoàn Khắc Lân, người đã nhiều năm trôi qua, kể từ lúc thơ ấu, nàng vẫn xem là bào huynh.Nhưng lúc này nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục thần trí. Ðể giúp nàng, Ðình Phương quyết không bỏ lỡ cơ hội. Và đầu tiên, Ðình Phương đành nhập cuộc với nàng, gợi chuyện với nàng, bắt đầu từ chuyện xảy ra ở chân một tòa Thạch Tháp, vào một đêm mà Thạch Tháp bảo vừa bị biến thành nơi hoang vu đỏ nát. Ðêm đó...- Khắc Phượng, đêm đó cũng có mặt ta, nàng muốn bảo kẻ toan làm nhục nàng đêm đó là Ðoàn Khắc Lân?Khắc Phượng với nhận thức được bắt đầu từ đêm đó liền ứng tiếp đáp:- Thoạt tiên ta không nhận ra y. Ta cứ ngỡ y là một trong những hung nhân sau khi gây họa cho Thạch Tháp bảo đã vô tình quay lại và bắt gặp ta.Ðình Phương ậm ừ phụ họa:- Phải rồi. Và vì nàng đã bị y đểm huyệt, ta thì không biết cách giải khai nên đành vác nàng lên vai, xông bừa vào tòa Thạch Tháp.- Ngươi vẫn còn nhớ chuyện đó ư? Ta thì không bao giờ quên. Vì ngươi là nam nhân đầu tiên và duy nhất không những đã nhìn mà còn cùng ta đụng chạm nhục thể. Ta vẫn lo ngươi đã sớm quên chuyện đó. Không như bọn ta vì ta nữ nhân nên không bao giờ quên những rung động đầu đời.Ðình Phương bàng hoàng:- Ta là Phế nhân, đã cố quên nhưng lại không thể quên. Nàng nghĩ ta là gỗ đá vô tri sao?- Ngươi không quên là tốt rồi. Vì kỳ thực, lúc cùng ngươi ngồi nép người vào nhau, lúc ta vô tình phát hiện kẻ toan làm nhục ta lại là Ðoàn Khắc Lân bào huynh, ta nói thật, nếu không có ngươi ôm ta vào lòng, làn đó ta thà cắn lưỡi tự vẫn cho xong. Vì có nằm mơ ta cũng không ngờ bản thân ta suýt bị làm nhục vừa suýt cùng bào huynh gây ra chuyện thương thiên bại lý, loạn cương loạn thường, loạn huynh loạn muội.- Làm sao nàng nhận ra y một khi y đã cố tình che dấu chân diện?- Y đã cười và y còn bảo sở học Ðoàn gia không hề có thủ pháp ném ám khí.- Vậy sau này thì sao? Lúc gặp lại y nàng có tìm cách vạch rõ chân tướng y không?- Ngươi còn nhớ lần ta đi theo ngươi bất ngờ gặp ngoại tổ không?- Có, ta nhớ. Vậy là nàng đã được lệnh tổ đưa về gặp gia huynh gia phụ?- Chưa đâu. Vì lúc đó gia phụ còn trong tình trạng trá tử. Ðoàn Khắc Lân thì cần ở bên cạnh để cùng gia phụ ngắm ngầm luyện Thạch Cổ Thôi hồn. Ta một mình sống với ngại tổ, đượng ngoại tổ dốc sức đào luyện, bảo sau này lo bá phục gia thù. Vì vẫn nghĩ toàn bộ Ðoàn gia đã bị thảm tử.- Ðến lúc nào nàng mới rõ toàn bộ sự thật?- Là lần thư hai ta suýt bị Ðoàn Khắc Lân làm nhục. May mà ta chỉ chuyên luyện khinh công nên dù không là đối thủ của y, ta vẫn thoát nạn.- Nàng chỉ thích luyện khinh công thôi ư?- Ta luyện là luyện cho ngươi. Ngươi nhớ chứ, người từng ao ước sao cho có thân pháp bất phàm. Và lần đó vì ta chưa điểm chỉ cho ngươi tìm đến Tàn Cước Cái là thiên hạ đệ nhất khinh công đương thời nên ta quyết chú tâm luyện để sau này nếu gặp lại sẽ giúp ngươi hoàn thanh tâm nguyện.Ðình Phương càng thêm cảm kích và xúc động vì mối tình của nàng:- Vì bị nàng hai lần cự tuyệt nên Ðoàn Khắc Lân đành cho nàng biết thân thế? - Y chưa dám nói vì sợ ngoại tổ nổi giận. Chính là ta đem chuyện này mách với ngoại tổ. Cố ý để ngoại tổ đừng truyền công phu Tý Ngọ cho y. vì hể luyện công phu này thì thời gian đầu ai luyện cũng bị dục hỏa công tâm.Ðình Phương giật mình kinh hãi:- Có loại công phu gây hậu quả tày đình đến thế ư?- Ngươi còn nhớ lần Ðoan Mộc Tuyết bị người của Thạch Tháp bảo bắt giữ? Ðó là lúc y lại bị dục hỏa công tâm nên quyết tìm nữ nhân để thỏa mãn. Chỉ là tình cờ nên số phận nghiệt ngã có rơi vào Ðoan Mộc Tuyết.Ðình Phương thoáng mừng vì càng lúc Khắc Phượng càng nhớ nhiều hơn.- Chính nàng là ân nhân cứu mạng Ðoan Mộc Tuyết?- Kỳ thực ta muốn bỏ mặc. Trước hết, vì ta hận ngươi đã vội quên ta, chỉ mãi vui duyên mới là mỹ nhân Ðoan Mộc Tuyết. Sau đó ta muốn mượn cớ đó để mách với ngoại tổ sau cho ngoại tổ đừng bắt ta bái đường thành thân với y. Nhưng cuối cùng ta không đành nhẫn tâm để Ðoan Mộc Tuyết bị ác nhân dày vò. Ta đã cứu nàng và mang nàng vào một tòa thạch tháp.- Là nàng cố ý dẫn dụ ta đến thạch tháp để gặp nàng?- Ðúng vậy, cũng là để dò ý ngươi thôi. Va ngươi đã gặp may.- Là sao?- Là vì ngươi tỏ ra không sợ chết, miễn cứu được nàng, ngươi bảo là có chết cũng không oán hận. Ta cảm phục lòng chung thủy của ngươi nên tha ngươi mở cơ quan cho ngươi tìm thấy nàng.- Nhưng sao lúc đó ta nghe thấy có tiếng Ðoàn Khắc Lân?- Là ta cho thuộc hạ giả giọng, thử xem phản ứng của ngươi thế nào, có lo lắng khi ý trung nhân bị nguy hiểm không?- Vậy là Ðoan Mộc Tuyết suýt bị cưỡng bức ở tòa tháp đều do nàng sắp đặt?- Có như thế ta mới biết ngươi là kẻ chung tình. Và ta nghĩ, nếu là kẻ chung tình ắt ngươi không bao giờ quên ta.- Cũng là nàng sai Thiết Phiến thư sinh đưa tin nàng lâm nạn đến cho ta?- Y cần giải độc, ta cần rõ ý ngươi. Hi vọng ngươi không trách những gì ta làm là quá đáng.Ðình Phương thở dài:- Ta nào dám trách. Vì nàng và Ðoan Mộc Tuyết là hai nhân vật duy nhất khiến ta suốt một đời cảm kích. Cũng chỉ có hai nàng là người duy nhất của Ðình Phương ta. Nàng lâm nguy ta cũng lo như đã lo cho Ðoan Mộc Tuyết. Nàng là ân nhân của Ðoan Mộc Tuyết thì cũng là ân nhân lần thứ hai của ta, sao ta lại dám trách nàng.Chợt từ chỗ khuất bỗng có thanh âm của Ðoan Mộc Tuyết vang ra, áy náy và hối hận nhưng rõ nhất là khẩn trương:- Phượng tỷ, Phương ca! Mong cả hai lượng thứ cho sai lầm của muội. chúng ta phải nhanh rời khỏi nơi này. Ðừng chần chừ, cũng đừng hỏi gì muội. mau nhanh lên!Sự xuất hiện của Ðoan Mộc Tuyết nếu là điều Ðình Phương không thể nào ngờ đến thì cũng xuất hiện này lại là nguyên do để Ðình Phương đoán hiểu sự thật.Ðình Phương vội đứng trấn tĩnh trước mặt Khắc Phượng. Nghi ngại nhìn Ðoan Mộc Tuyết cứ xăm xăm tiến đến:- Ngoại trừ lão ác ma Nam Cung Ðạt nhờ thân thủ tuyệt phàm nên lén bám theo ta đến đây. Phải chăng lần này chính là Tuyết muội đã đưa Cái Bang và thất đại phái kéo đến tìm ta? Ở một nơi mà chỉ có ta và Tuyết muội biết?Không dám đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Ðình Phương, Ðoan Mộc tuyết chực khóc:- Bởi thế muội mới van cầu, Xin Phương ca và Phượng tỷ lượng thứ, đừng chần chờ nữa, Phương ca. hãy đưa Phương tỷ đi, phần muội sẽ liệu cách ngăn họ lại.Ðình Phương tặc lưỡi suýt soa:- Muội thật là...! Nhưng đi thì đi cả, ta cũng không muốn Tuyết muội mãi lưu cạnh lệnh sư. Ði!.... Chợt, - Hừ! Giờ đã rõ hai người quả là đôi cẩu nam cẩu nữ, cả một lũ cậu trệ như nhau. Một nha đầu thì vì tình lang sẵn sàng tư thông với địch, một tiểu tử thì háo sắc, bắt cá hai tay, lớn không bỏ nhỏ không tha, còn dám xui đệ tử lão thân phản lại lão thân. lần này lão thân hóa kiếp cho cả ba!"Vút...Vút..." Thất đại phái bảy chưởng môn và Vân Mộng tiên tử cùng xuất hiện. Họ lạnh lùng, giương những đôi mắt ác cảm nhìn Ðình Phương và hai nữ nhân xuân sắc là Khắc Phượng và Ðoan Mộc Tuyết.Ðình Phương cười lạt và bất chợt mấp máy môi, phát ra những âm thanh sin sít mà có lẽ ở đây chỉ duy nhất có một người là nghe được.Vân Mộng tiên tử càng thêm căm phẫn khi phát hiện và nhận ra dường như Ðình Phương không đếm xỉa gì đến những lời hăm dọa. Và càng hiểu thêm nếu cho rằng thái độ của Ðình Phương là mục hạ vô nhân, không xem thất đại phái ra gì, cứ cười một mình và mấp máy môi nhưng không có bất kỳ lời gì đối đáp lại.Mụ lướt đến:- Tuyết nhi mau lại đây. Sẽ là cơ hội cuối cùng nếu ngươi vẫn chấp nê mù quáng, không biết phân biệt thị phi, đúng sai, cứ mãi nghe theo lời mê hoặc của quân cẩu trệ. Ngươi có nghe không Tuyết nhi!Ðoan Mộc Tuyết chợt bật thét:- Không! Muội không tin. Lẽ nào gia sư lại là người như thế? Không bao giờ. Muội sẽ không bao giờ tin.Và cũng đột ngột tương tự, Ðoan Mộc Tuyết quay phắt người lao đi thật nhanh:- Không! Không! Muội không tin!"Vút..." Vân Mộng tiên tử cả kinh, vội lao đuổi theo Ðoan Mộc Tuyết:- Tuyết nhi! Ngươi chay đâu?!Ðình Phương chợt đảo người, phát một kình ngăn mụ lại:- Ðừng ngăn cản nàng. Nhất là mụ, mụ càng không có tư cách ngăn nàng lại. Hừ!Bị Ðình Phương tung kình ngăn cản, Vân Mộng tiên tử hậm hực hồi bộ nhưng ngay liền đó lại kêu gào, gọi những nhân vật thất đại phái liên tay động thủ:- Như vậy cũng tốt. Không Tuyết nhi cũng hay. Nào, chư vị đã đến lúc tất cả chúng ta vì đại cục võ lâm, tiêu trừ đại họa. Ðộng thủ đi. Nào!Họ đã có sắp đặt sẵn, Vân Mộng Tiên tử vừa dứt lời thì ngoài mụ và ba nhân vật nữa cùng liên kết xông ào vào Ðình Phương, bốn nhân vật còn lại ở bên ngoài là chưởng môn các phái Thiếu Lâm, Võ Ðang Nga My, Ðiểm Thương thì bắt đầu hợp nhau. Cùng đồng loạt phát ra hết loạt niệm phật này đến loạt niệm phật khác:- A...Di...Ðà...Phật...Thanh âm do họ tạo ra, vì họ đều là những nhân vật nhất môn chi chủ, nội lực uyên thâm, nên vang lên thành nhửng loạt thanh âm công như tiếng sấm.Ðình Phương cười thầm, là họ sợ Ðình Phương chưa gì đã vận dụng Âm công Chiêu Hồn Khúc nên họ thà phát trước để phòng ngừa hơn là để mất tiên cơ, có trở tay cũng không kịp.Nhưng nếu Ðình Phương không thấy lo về những loạt âm công hòng ngừa này thì lại kinh nghi khi nhận thấy đấu pháp do Vân Mộng tiên tử và ba nhân vật chưởng môn hợp lại vây công.Họ không giao đấu loạn xạ. Dù họ không phát chiêu thành một khối nhất quán nhưng cung cách họ tiến thoái thì lại mang dáng vẻ một thế trận.Là trận gì đây? Ðình Phương tự hỏi và cũng tự hoang mang.Bởi theo Ngọc Giao và Phi Quỳnh chỉ điểm thì mỗi phái tuy có một thế trận trấn sơn rất lợi hại nhưng yếu quyết của mỗi trận đều khác tuyệt đối không có chuyện hái này lộ yếu quyết của trận thế bản phái cho bất kỳ phái thư hai biết.Và sự thật thì bốn nhân vật này đang tiến thoái theo một đấu pháp định sẵn. Một người tiến chiêu thì một hoặc hai người lo hỗ trợ, người còn lại thì hờm sẵn, chuẩn bị phát chiêu kế tiếp một khi người phát chiêu đầu tiên đã đến lúc lùi về.Ðể dò xét hư thực, Ðình Phương vừa lo bảo hộ Khắc Phượng vừa tung ra vài loạt chiêu công, nhắm vào từng phương vị để nhận định sự tiến thoái."Vù..." Ðoán biết ý đồ của Ðình Phương, mụ Vân Mộng tiên tử bật cười lên tiếng nhân lúc có quãng trống giữa hai loạt niệm phật âm vang của bốn nhân vật còn lại ở bên ngoài vẫn đều phát ra:- Ngươi đừng mong tìm hiểu cách biến hóa Tứ tượng Trường - Hận - Thiên - Thu. Bởi đây là sở đắc mà nhờ đó mà bọn lão thân thành danh tứ đại cao nhân. Kể cả âm công chiêu hồn khúc cũng không giúp gì cho ngươi. Hãy đỡ Ha...Ha..."Ào..." Một công ba thủ hoặc hai công hai thủ, có khi một công một thủ vởi một công một thủ chờ sẵn, đây quả là một đấu pháp liên hoàn khiến Ðình Phương dù muốn dốc toàn lực cho riêng biệt một đấu thủ nào cũng không dám thực hiện. Bởi phải chừa chân lực cho loạt chiêu sẽ đói tiếp liền sau. Do vậy, nếu cứ để thế chi trì thì đây là một trận nhầm tiêu hao chân lực của một người bị vây. Còn như không muốn bị tiêu hao thì Ðình Phương chấp nhận mạo hiểm, hễ tốc chiến tốc thắng thì lộ sơ hở, nhất là sự sơ hở sẽ dẫn đến họa diệt thân cho người đang được Ðình Phương bảo hộ là Khắc Phượng.Ðánh cũng dở không đánh cũng dở, lâm cảnh tiến thoái lưỡng nan này Ðình Phương chỉ còn một cách cứu vãn mà thôi:Và Ðình Phương bật cười:- Trường - Hận - Thiên - Thu, một lũ bốn người chỉ làm tay sai cho người lợi dụng. Ba đã chết chỉ còn lại mụ. có gì đáng tự hào để mụ ở đây nhâng nhâng mặt phô trương? Ha...ha... Ðỡ!Ðình Phương chủ tâm khích nộ mụ, quyết làm loạn đấu pháp trận tứ tượng mụ gọi là Trường - Hận - Thiên - Thu. Và mụ bị khích nộ thật:- Chó có vọng ngôn loạn ngữ. Tứ đại cao nhân tự thuở nào vận tự tung tự tại có nhân vật nào đủ tư cách sai khiến Trường - Hận - Thiên - Thu. Ngươi nếu còn nữa lời nói nhảm, nhất là phao tin về bọn lão thân chỉ còn một chết ba, sau đừng trách lão thân độc ác. Xem chiêu."Ào" Không như trận Lục Hợp của Nga My hay trận Chính Phản Lưỡng nghi Khộng Ðộng phái, trận Tứ Tượng này vì đều do những nhân vật nhất môn chi chủ đích thân lập trận nên Ðình Phương dù là khích nộ đến thế nhưng mụ Vân Mộng là người bị trực tiếp khích nộ vẫn không vì thế mà loạn chiêu loạn thức, nói gì đến họ bị loạn đấu pháp là phần chủ yếu nhất của bất kỳ trận nào.Ðình Phương cũng không vì thế mà thất vọng. Trái lại, với tình thế tạm thời vẫn còn chi trì này Ðình Phương quyết lợi dụng để nhân đó dò xét xem ai trong những nhân vật đương diện chính là lão ác ma Nam Cung Ðạt hóa thân. Ðình Phương cười vang:- Lão Trường vì tuân lệnh kẻ sai sử đã ngụy tạo Cửu Khúc lệnh, giả làm giáo chủ Cửu Âm giáo, đã từng lân la cạnh Vân Mộng sơn, mụ dám bảo mụ không nhận ra đó là lão Trường ư? Hay vì biết nên mụ cố tình ngăn cấm Ðoan Mộc Tuyết, không muốn nàng cùng ta đến gặp hai lão Thiên và Thu do họ cũng như lão Trường? Ta thật muốn lãnh giáo tuyệt học của mụ đã học được ác ma Nam Cung Ðạt truyền thụ. Ðỡ!"Bùng...Bùng..." Vân Mộng tiên tử vùng biến sắc:- Ngươi bảo Giáo chủ Cửu Âm giáo lần trước là lão Trường!? Hoang đường. Ngươi không được ngậm máu phun người. Còn Nam Cung Ðạt là ai chứ? Nói nhảm đỡ chiêu!"Ào..." Những nhân vật đang liên tay liên thủ với mụ đã có người kêu:- Trường, Thiên, Thu cả ba sao lại vừa khéo cùng tuyệt tích đúng lúc? nếu không phải đã chết, hoặc khong cố tình lánh mặt theo lệnh một nhân vật nào đó gì cớ gì mãi cho đến lúc này vẫn không một ai biết tin về họ? Dường như nghi vấn này chỉ có tiên tử là có thể cho lời đá thỏa đáng.Ðã có sự nghi kỵ, dù chỉ một người dành cho một người, nhưng nhờ đó thế rứ tượng trận có một thoáng mất liên kết. Ðình Phương thừa cơ tung liền một lúc ba kình sấm sét:- Khai trận!"Bùng! Bùng! Bùng!..." Tứ tượng trận vốn dĩ tồn tại là nhờ chiêu liền chiêu. Nhưng vì nghi kỵ của một nhân vật dành cho Vân Mộng tiên tử và may sao họ lại là hai nhân vật có nhiệm vụ nối tiếp chiêu công thế nên sự nghi kỵ làm cho giữa hai chiêu công phai liên tiếp này bị gián đoan. Ðình Phương đã tung kình đúng lúc, đánh vào ba nhân vật còn lại, làm họ vì lo chống đỡ nên ngay sau đó Tứ Tượng trận vụt hóa thành một cuộc vây công bình thường giữa một bên gồm bốn người và bên còn lại chỉ có một mình đình Phương.Nhưng Ðình Phương không hẳn chỉ có một mình. Khắc Phượng bừng tỉnh kịp lúc. Nàng kêu:- Ôi chao, Ðình Phương. Ðiều gì xảy ra? Như họ là...!Và nàng đổi giọng, quát:- Thất đại phái vốn là danh môn chính phái, nhiều người đánh một quả là thủ đoạn vô sĩ khó ngờ. Ðỡ chiêu!"Ào..." Nhân vật bị nàng phát chiêu tấn công liền gầm vang:- Tý Ngọ Xích Huyết công phu?! Nha Ðầu muốn chết! Ðỡ!Ðình Phương vẫn luôn để tâm lẻn theo dỏi sắc diện của từng nhân vật và thấy nhân vật vừa bật gầm đã tỏ ra ngạc nhiên thật sự khi thấy công phu Khắc Phượng vận dụng lại là công phu sở học của Tý Ngọ Ðộc Quân. Ðình Phương nghĩ thầm:- "Nhân vật này ngạc nhiên rất thật, khác hẳn Nam Cung Ðạt ắt đã biết từ trước rằng thế nào Khắc Phượng cũng dùng loại công phu này. Vậy nhân vật này không phải do Nam Cung đạt hóa thân. Hừ!" "Ầm" Khắc Phượng và nhân vật nọ đã chạm chiêu và kết quả làm Ðình Phương càng tin chắc nhân vật nọ không thể là Nam Cung Ðạt. Vì nhân vật nọ bị chao đảo thoái hậu, đúng như tình thế vừa xảy đến cho Khắc Phượng.Nam cung Ðạt dù muốn che giấu chân tài thực học cũng không cần phải giả vờ bình thủ với Khắc Phượng. Vì thế cứ giả vờ như thế, đến lúc cần nhân vật này làm sao dám biểu lộ thân thủ cao minh hơn.Y nghĩ này làm Ðình Phương tập trung vào hai nhân vật còn lại đang cùng Vân Mộng tiên tử hợp công giao đấu với Ðình Phương.Ðình Phương quát vang:- Mụ đừng giả vờ nữa. một lão Trường uổng mạng vì tham bí kíp Cửu Âm. Một lão Thiên mất thủ cấp vì sinh lòng bội phản. Lão Thu cúc cung tận tụy thì bị chủ nhân ban cho chết toàn thây. Rồi sẽ đến lượt mụ chung số phận với họ thôi. Mụ định bán mạng, định mãi mãi trung thành với Nam Cung Ðạt ư? Vậy đừng trách Ðình Phương này hạ thủ chẳng thương tình. Xem chiêu Nhất Quỷ Ngạ Hồn của ta, Ðỡ!"Bung, Bung" Vân Mộng tiên tử càng lúc càng phẩn nộ, đến nổi bật hét lên:- Tiểu tử vô sĩ! Nếu muốn ly gián bọn lão thân thì ngươi nhận bịa một chuyện nào khác khả dĩ có thể dễ tin hơn. Trường - Thiên - Thu mà chết ư? Ngươi có nói mấy cũng chẳng ai tin. Ðỡ chiêu!"Ào" Ðình hương bị gọi là vô sĩ cũng động nộ quật trả vào mụ một kình đến tám chín thành công lực.- Mụ muốn chết! Trúng!"Bùng" Vân Mộng tiên tử bị chấn kình bức lùi liên tục, vừa thổ huyết vừa kêu kinh hoảng:- Cửu Quỷ Diêm La công?! Ðoan Mộc Tuyết nói đúng, ngươi chính là truyền nhân di mệnh của Ðộc Cước Quỷ?!Ðình Phương rung động. Vì nếu bây giờ mụ mới minh bạch chuyện này, há lẽ mụ hoặc chưa bao giờ nghe Nam Cung Ðạt nói cho biết hoặc Vân Mộng tiên tử không hề là người Nam Cung Ðạt lợi dụng sai sử như đã xảy ra cho ba lão Trường - Thiên - Thu.Một kích của Ðình Phương đả bại mụ Vân Mộng tiên tử cũng làm toàn trường rúng động. những vị chưởng môn đang hợp nhau niệm phật hầu ngăn ngừa Âm công vì hoàn cảnh bất ngờ cũng sững sờ, quên luôn niệm phật.Thấy vậy Ðình Phương càng thêm chấn động. bởi lẽ làm như họ cũng lần đầu tiên biết Ðình Phương am tường tuyệt học Cửu Quỷ Diêm la công, không như Nam Cung đạt đã biết và biết khá lâu.Một ý niệm chợt nảy sinh, Ðình Phương chợp quay người, lao đến gần Khắc Phượng. Vừa giữ được nàng trong tay, Ðình Phương bất thần xuất phát âm công với mức độ thượng thừa nhất mà Ðình phương có thể vận dụng."Ú...Ú..." Một điều không thể ngờ xảy ra, tám nhân vật đều bị âm công ở mức cao nhất xoáy vào thính nhĩ thần thức nên dù họ có là những nhân vật đại cao thủ của các phái cũng vẫn bị chấn động mạnh.Họ cùng rùng bắn thân mình, dao động mạnh, thần sắc nhợt nhạt với mức độ bị âm công công phạt không chênh lệch mấy tùy theo hỏa hầu tu vi công phu mỗi người tự đạt được.Nhưng với Ðình Phương thì có thể minh định phản ứng của họ đều là thật. Vì thế chắc chắn không một ai trong họ chính là Nam Cung Ðạt hóa thân. Bởi Nam Cung Ðạt dẫu có tài giả vờ cao minh đến mấy thì vừa lúc âm công xuất hiện lão cũng không hề kịp giả bộ cho chung phản ứng như những nhân vật nọ. Phát giác sự thật này, bao nhiêu mối hoài nghi Ðình Phương không thể không dồn cho duy nhất một cao nhân nữa đúng vào lúc này vắng mặt.Và điều càng thêm minh định khi Ðình Phương dù đã dừng âm công, những nhân vật cao nhân các phái vì vẫn còn bị dư âm của âm công tác động nên đồng loạt ngồi cả xuống, lo tọa công theo tâm pháp mỗi phái để đối phó. Ðình Phương nhìn họ thầm áy náy. Khắc Phượng chợt hỏi:- Phương ca. Sao chàng không nhân cơ hội này chế ngự họ? Nhỡ họ lại vây công ngay khi hồi phục thì sao?Ðình Phương thở dài:- Câu chuyện dài lắm. Tựu chung ta không có chủ ý đối phó họ. Trái l
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi Kết
---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
ÂM DƯƠNG GIỚI
BÁCH BỘ MA ẢNH
BẢO KIẾM KỲ THƯ
Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới
BÍCH VÂN THẦN CHƯỞNG
Cõi Vô Hình
Con Tằm
Cửu Âm Giáo
Cửu Tháp
HẬN THÙ QUYẾT TỬ
http://eTruyen.com