Chúng tôi phải về nhập bọn với nhóm các ông các bà đang đi về phía lớp cao học qua các phố tối tăm. Lần này chúng tôi hiểu tất cả. Cái bóng người trăng trắng cao lòng khòng chạy giữa các gốc cây, mà Môn thấy đêm cuối cùng của cuộc lễ, chính là Ganasơ. Chú đã đón lấy chàng rể tuyệt vọng và cùng trốn đi với chàng. Còn chàng thì đã chấp nhận cuộc sống hoang dã đầy dẫy những hiểm nguy, vui thú và phiêu lưu đó. Chàng thấy hình như mình bắt đầu sống lại tuổi ấu thơ Cho đến nay, Phrăng đơ Gale đã giấu chúng tôi tên chàng. Chàng cũng giả vờ không biết đường đến lâu đài, chắc chắn chỉ vì sợ bị buột quay về với cha mẹ. Nhưng vì sao đêm ấy, chàng đã bằng lòng tự “hiện nguyên hình” trước chúng tôi, và để chúng tôi đoán ra tất cả sự thật? Môn nảy ra bao ý định trong khi nhóm người xem dẫn điệu qua thị trấn. nah quyết định ngay sáng ngày mai, thứ năm, anh sẽ đi gặp Phrăng, và hai người sẽ đi về nơi ấy! Đi trên con đường ẩm ướt đó sẽ thật là tuyệt kỳ! Phrăng sẽ giải thích mọi chuyện. Chuyện nào sẽ vào chỗ chuyện ấy. Cuộc phiêu lưu kỳ diệu sẽ tiếp tục vào chỗ nó bị cắt ngang… Còn tôi, tôi bước trong màn đêm mịt mù mà lòng rộn ràng khó tả. Tất cả hòa vào nhau khiến cho lòng tôi vui, từ sự chờ đợi ngày thứ năm, đến sự phát hiện rất lớn lao mà chúng tôi vừa được thấy, cho đến dịp may khổng lồ chúng tôi mới để tuột. Tôi nhớ lại rằng, đang lúc hồ hởi như thế, tôi lại gần cô con gái xấu nhất của ông chưởng khế, mà đôi lần toán người xem bắt tôi phải khoác tay, và tôi bồng bột trao tay cho cô. Ôi, những kỷ niệm đau lòng! Những hy vọng hão huyền bị chà đạp! Hôm sau, ngay từ tám giờ, khi chúng tôi ra đến quảng trường nhà thờ, với đôi giày đanh xi bóng nhoáng, khóa dây lưng lau đến soi gương được, và mũ cát-két mới tinh, Môn, cho đến lúc ấy, hễ nhìn tôi lại cố nén cười, liền kêu lên một tiếng và lao vào quảng trường trống không… Ở chỗ dựng rạp xiếc và để xe, chỉ còn mấy cái giẻ lau và một bình vỡ. Các chàng Bôhêmiêng đi rồi… Một làn gió nhẹ mà chung tôi cảm thấy lạnh ngắt chờn vờn thổi. Tưởng chừng mỗi bước chân chúng tôi đều sắp vấp ngã trên mặt đất rắn đanh rải sỏi ở quảng trường. Cuồng lên, Môn nhào theo con đường Vrơ-Năngxay, rồi theo con đường Xanh-lu-đê-boa. Anh đưa bàn tay lên chắn ngang bên trên mắt, hy vọng các bạn của chúng tôi chỉ vừa đi thôi. Nhưng để làm gì? Mười vết bánh xe chồng chéo lên nhau trên quãng trường, rồi mất đi trên con đường rắn đanh. Đành đứng trơ ra. Khi chúng tôi lộn về, qua làng quê đang bắt đầu đón buổi sáng thứ năm, thì bốn người cảnh sát cưỡi ngựa được Đơlusơ mật báo đêm qua phóng đến quảng trường, rồi tản vào các phố để chận hết lối ra… Nhưng muộn rồi! Ganasơ, gã ăn trộm gà, đã cùng bạn trốn thoát. Cảnh sát không tìm thấy chú, cũng như những kẻ tòng phạm đã chất lên mấy chiếc xe những con gà thiến mà chú đã bóp cổ. Kịp biết qua câu nói khinh suất của Giacxmanh, hẳng Phrăng vỡ lẽ câu chuyện bên chàng và chàng vẫn sống bằng nghề gì mỗi khi hai người cạn túi. Vô cùng xấu hổ và tức giận, chàng đã tức khắc dừng cuộc hành trình và quyết định bỏ đi trước khi cảnh sát đến. Nhưng, từ nay không còn sợ người ta bắt đem về cho cha, chàng đã muốn xuất hiện không băng bó trước chúng tôi, rồi mới lặn mất tăm. Điểm duy nhất không bao giờ sáng tỏ: làm sao Ganasơ có thể vừa ăn trộm gà vịt, vừa mời được bà xơ đến thăm bệnh sốt cho bạn mình? Nhưng đấy chẳng phải toàn bộ tiểu sử của con người đáng thương sao? Một mặt là thằng trộm cắp và lêu lổng, mặt khác là một người thánh thiện.