Buổi sáng tiết thanh minh. Trên mảnh đất cũ của Quỷ lâm có bảy người đang đứng bên nhau, có vị là hòa thượng. Nhìn qua đã biết đấy là các vị tông sư dương đại, Chưởng môn của bảy đại môn phái.Chợt một bóng người vút đến như tên bắn, đáp xuống ngay bên cạnh bảy vị kia.Bảy vị Chưởng môn tức thời cúi mình thi lễ kính cẩn:- Thiếu chủ?Thì ra người vừa tới là Đông Phương Thanh Vân.Chàng bình thản đáp lễ, vẻ mặt phảng phất nét ưu tư, giọng nói vang như chuông:- Các vị Chưởng môn mạnh giỏi cả?Bảy vị Chưởng môn cúi mình, đồng thanh:- Nhờ phúc của Thiếu chủ, vẫn khỏe?Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên:- Các vị Chưởng môn, có chuyện gì vậy?Bảy vị Chưởng môn cúi mình đáp:- Bẩm cáo Thiếu chủ võ lâm, đã chuẩn bị xong hai ngôi mộ và hai cỗ quan tài.Thiếu chủ ân đức cao như núi, bảy môn phái chưa báo đáp, thật là ân hận, vốn muốn cử bảy lão phu hèn mọn này tiễn Thiếu chủ đến gặp Lãnh Huyết Nhân Ma, song lại e Thiếu chủ tức giận, đành dùng ba vái để bày tỏ lòng biết ơn của bảy môn phái đối với Thiếu chủ.Đoạn bảy người cùng quì xuống mà vái.Đông Phương Thanh Vân định ngăn cản, đã không kịp, đành tiếp nhận, bảy vị kia vái xong, nói:- Thiếu chủ vì chính nghĩa võ lâm mà gặp hoạ sát thân, bảy môn phái thụ ân như trời biển của Thiếu chủ, chỉ thẹn không có cách gì phân ưu, ngày hôm nay bảy môn phái đã lệnh cho thắp hương cầu nguyện Hoàng Thiên phù hộ cho Thiếu chủ bình an.Đông Phương Thanh Vân cảm động đáp:- Tại hạ chỉ tận sức mà thôi, đâu dám nói đến việc chủ trì chính nghĩa võ lâm.Thịnh tình của các vị tông sư, tại hạ tâm lĩnh, kiếp sau xin báo đáp. Tại hạ xin cáo biệt các vị.Bảy vị Chưởng môn quỳ xuống nói:- Cầu hoàng thiên phù hộ cho Thiếu chủ.Đông Phương Thanh Vân không dám nhìn lâu, liền hú một tiếng như long ngâm, thân hình vọt cao ba chục trượng bay đi.Trong óc chàng lần lượt hiện ra bao hình ảnh cũ. Nào Lãnh Tuyết Quyên, Tuệ Mẫn, Tích Thư Nhân, Viên Trí thiền sư, cuối cùng chàng nhớ đến Diệp Đại Thúy.Mấy năm nay Đông Phương Thanh Vân từ một gã thiếu niên non nớt trở thành vị thiếu niên võ lâm lẫy lừng thiên hạ, quả là trải qua bao trận cuồng phong bạo vũ. Ngày trước báo cừu rửa hận là mục đích chính của chàng. Nay chàng quyết đấu sinh tử với tên đại ma đầu. Chàng quyết chiến thắng Lãnh Huyết Nhân Ma. Những ngày vừa qua, chàng mải miết luyện tập Bát Nhã Mật La thần công và mật quyết sử dụng Vương kiếm, thầm diễn tập trong óc cuộc quyết đấu với tên đại ma đầu, chỉ biết không thể dùng cương đối cương, bởi lẽ Lãnh Huyết Nhân Ma võ công quá cao minh, phải dùng nhu thắng cương. Chàng đã mười phần tự tin, trong lòng lúc này chỉ mong sớm được đoàn tụ với phụ mẫu.Cựu điện của Quỷ lâm nay không còn như xưa, ngói vỡ, rêu phong, chỉ có núi non vẫn xanh như cũ.Lúc này một tiếng hú dài quái dị, thê lương từ phía đó vọng tới. Đông Phương Thanh Vân chỉ cảm thấy như những mũi dùi chọc vào màng nhĩ.Cánh cổng lớn màu đen của toà cựu điện từ từ mở ra. Không gian căng thẳng đến tột độ.Phía trong không một chút động tịnh. Đông Phương Thanh Vân cảm thấy một luồng kình lực khủng khiếp tràn ra, chàng vội vận Bát Nhã Mật La thần công hộ thân mà bước vào.Đại điện của Quỷ lâm âm u tĩnh mịch và tối mờ, chàng căng mắt ra nhìn cũng không rõ tình huống bên trong thế nào.Đông Phương Thanh Vân giơ hai tay ngang ngực đẩy mạnh hai chưởng, thế như bài sơn đảo hải, rồi phi thân vào.“Sầm?” trong tiếng nổ lớn, một luồng kình phong lạnh thấu xương từ bên trong dội ra, xô chàng lùi lại ba bước mới đứng vững, chàng thấy ớn lạnh, võ công của tên đại ma đầu quả vô cùng lợi hại.Chàng giận dữ quát to:- Lãnh Huyết Nhân Ma, mau hiện thân.Một trận cười ha hả chấn động cả vùng, một tiếng cười có thể làm vỡ tim nát gan người khác.Tiếng cười dứt, một thanh âm ồm ồm vang lên:- Dưới gầm trời này không ai dám kêu lão phu hiện thân. Chúng ta hẹn gặp nhau tại đây, sao ngươi dám vô lễ la hét như vậy?Lời chưa dứt, Lãnh Huyết Nhân Ma đã xuất hiện cách chàng bảy trượng.Lúc này bốn phía sáng hẳn ra, bóng tối đã biến mất, chỉ thấy phía sau lưng Lãnh Huyết Nhân Ma có hai ngôi mộ và hai cỗ quan tài.Đông Phương Thanh Vân bất giác rùng mình.Chỉ nghe Lãnh Huyết Nhân Ma nói:- Lão phu hẹn ngươi quyết đấu ở đây, chỉ là nói thác thế thôi. Mục đích là để hai ta có thể đàm luận thân ái với nhau. Ngươi là một thiếu niên anh hùng. Hàng trăm năm nay chưa ai đủ tài tiếp nổi lão phu ba chiêu, võ công tuyệt thế của lão phu sắp tới chưa biết truyền cho ai. Lão phu thấy ngươi ung dung đại độ, phong thái siêu quần, nếu có thể nối nghiệp lão phu, thì lão phu chết cũng nhắm được mắt.Đông Phương Thanh Vân chưa hiểu ý lão ta thế nào, chỉ thấy mục quang của hắn sáng quắc, có uy đến rợn người, bèn điềm nhiên đáp:- Tiền bối quá khen, tại hạ là truyền nhân của Tam Bí, lần này y hẹn đến quyết phân cao thấp với tiền bối, định rõ chính tà, tại sao tiền bối lại nói như vậy?Lãnh Huyết Nhân Ma nói:- Lão phu hẹn ngươi vì thấy ngươi có thiên tư thông tuệ, muốn nhận ngươi làm đệ tử nối nghiệp.Đông Phương Thanh Vân đáp:- Tại hạ võ công tầm thường, trí tuệ không bằng người, nhưng quyết theo chính đạo, diệt trừ tà ác.Lãnh Huyết Nhân Ma nói:- Ngươi đừng mong chủ trì chánh nghĩa. Chỉ riêng lão phu mới có tài xưng bá võ lâm. Nay ta muốn truyền võ công cho ngươi, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ.Đông Phương Thanh Vân nghiêm nghị đáp:- Tại hạ khiêu chiến với tiền bối, việc này quan hệ đến sự an nguy của võ lâm thiên hạ, nếu tiền bối có thể cải tà quy chánh, tại hạ sẽ...Lãnh Huyết Nhân Ma nói:- Im ngay? Ngươi muốn giao đấu với ta, vậy là ngươi chán sống rồi phải không?Đông Phương Thanh Vân gằn giọng:- Đừng phí lời.Lãnh Huyết Nhân Ma cả giận:- Được, ta và ngươi lần lượt tiếp nhau ba chưởng.Đông Phương Thanh Vân hỏi:- Chỉ ba chưởng thôi ư?Lãnh Huyết Nhân Ma đáp:- Luận về sự tu luyện của ngươi, ba chưởng ắt phải chết.Đông Phương Thanh Vân nói:- Tại hạ quyết tìm đường sống trong cái chết.Lãnh Huyết Nhân Ma nói:- Diêm Vương đã chủ định một kẻ phải chết lúc canh ba, thì quyết không thể cho hắn sống đến canh năm. Đông Phương Thanh Vân, ngươi xuất thủ đi.Đông Phương Thanh Vân nói:- Thỉnh tiền bối xuất chưởng trước.Lãnh Huyết Nhân Ma hơi sững, cười ha hả:- Ngươi thật không biết thiệt hơn, nếu ta xuất trước một chưởng, ngươi còn sống được chăng? Làm sao còn có thể công kích lão phu kia chứ?Đông Phương Thanh Vân đáp:- Tại hạ tự biết chưởng lực thua kém, dù kích trúng tiền bối, tiền bối cũng không hề hấn gì, hóa ra tại hạ uổng phí khí lực, cho nên tại hạ muốn tiếp trước một chưoởng của tiền bối, nếu chưa chết, bấy giờ hoàn trả một chưởng cũng không muộn.Lãnh Huyết Nhân Ma vuốt râu, cười ha hả:- Khá khen, khá khen? Lâm nguy không loạn, quả là bậc đại trượng phu? Lão phu sở dĩ hỉ ái ngươi cũng chính vì lẽ đó, được, ngươi hãy thối lui bảy trượng đi.Đông Phương Thanh Vân vẫn điềm nhiên từ đầu tới cuối, đứng trước đệ nhất thiên hạ đại ma đầu mà vẫn ung dung, ai trông thấy hẳn phải phục sát đất.Chàng hỏi:- Tại sao phải lùi bảy trượng?Lãnh Huyết Nhân Ma đáp:- Trong vòng ba trượng, ngươi sẽ thịt nát xương tan, lão phu không nỡ nhìn thấy cảnh đó.Đông Phương Thanh Vân y lời, lùi xa bảy trượng, vận đủ chân lực toàn châu thân, phong bế ba mươi sáu đại huyệt, thủ thế tiếp chưởng.Lãnh Huyết Nhân Ma nói:- Chú ý?Đoạn giơ tay hữu lên ngang ngực, lập tức chưởng từ từ đẩy về phía Đông Phương Thanh Vân.Không thấy kình phong ù ù ào ào, cũng chẳng thấy chưởng thế có gì uy mãnh, vậy mà Đông Phương Thanh Vân như rớt xuống vực thẳm, như chìm trong băng giá.Nào dám khinh suất, chàng đứng sừng sững như núi, hai mắt mở to, cấp tốc vận hành Bát Nhã Mật La thần công chuẩn bị tiếp một đòn phá thạch kinh thiên.Lãnh Huyết Nhân Ma từ từ đẩy ra một chưởng, người ngoài nhìn vào không thấy có gì dị dạng, nhưng Đông Phương Thanh Vân cảm thấy tứ bề hóa thành chân không, trong khoảnh khắc trời đất hôn ám, hô hấp bị nghẹn, kinh mạch châu thân giãn nở, máu chảy giần giật như ngựa phi, chân khí trong cơ thể tựa hồ muốn phá da thịt mà thoát đi, nếu tâm chí chàng không kiên định, nội lực không hơn người, hẳn đã gục ngã.Bỗng “bụp” một tiếng nhẹ, Lãnh Huyết Nhân Ma thu tay về, lúc này Đông Phương Thanh Vân cảm thấy ngực như bị giáng một đòn mạnh, chàng lảo đảo lùi ba bước, tựa hồ có một dòng máu từ dưới ngực muốn ộc ra đằng miệng.Nhưng chàng không ngã, thân hình lảo đảo mấy lượt rồi lại trụ vững như bàn thạch.Lãnh Huyết Nhân Ma cả cười:- Đông Phương Thanh Vân, ngươi tiếp nổi một chưởng “Lôi Động Vạn Vật” của lão phu, hóa ra lão phu đã coi thường ngươi.Đông Phương Thanh Vân thầm hiểu đã thụ nội thương tuy chưa thổ huyết, nhưng khí lực đã giảm. Chàng vội vận công trị thương, nhanh chóng cảm thấy chân khí lan truyền thông suốt toàn thân, khí huyết đã bình hòa, bèn cất tiếng nói:- Tiền bối cẩn thận, tại hạ xuất thủ đó?Lời chưa dứt, đã phóng ra một chưởng.Lãnh Huyết Nhân Ma tự tin công lực cao thâm, Đông Phương Thanh Vân không thể đả thương nổi hắn, nên chẳng buồn để tâm, nào ngờ bị chưởng phong đẩy lùi hai bước, kêu hự một tiếng.Hắn hoàn toàn không ngờ công lực của Đông Phương Thanh Vân đạt tới cảnh giới như vậy, nhưng trấn tĩnh lại ngay, nói:- Tiểu tử, hàng trăm năm nay lão phu chưa hề gặp đối thủ, hiệp một này coi như ngươi thắng.Đông Phương Thanh Vân cảm thấy khẩn trương, nghĩ Bát Nhã Mật La thần công của mình đã đạt tám thành công lực mà không có tác dụng đối phó với Lãnh Huyết Nhân Ma, xem chừng muốn thắng hắn phải dùng đến Vương kiếm, dù hắn có là mình đồng da sắt cũng khó thoát chết. Nhưng chàng lại nghĩ đại trượng phu là người quang minh chính đại, há có thể ngấm ngầm hại người, hơn nữa Lãnh Huyết Nhân Ma cũng hoàn toàn chưa biểu lộ có tội lỗi gì, nên chàng cao giọng nói:- Đó là do tiền bối nhân nhượng, tại hạ cảm thấy cứ thế này thì khó phân cao thấp, nghe đồn tiền bối kiếm thuật cao minh, tại hạ muốn lãnh giáo.Lãnh Huyết Nhân Ma cả cười:- Tiếu chủ đã hiểu được gì chưa?Đông Phương Thanh Vân lắc đầu:- Vẫn chưa hiểu gì?Tích Thư Nhân nói:- Thiếu chủ, đợi khi Thiếu chủ luyện thành bản lãnh, nô tài sẽ đem mọi chuyện nói lại tường tận.Về đến hang động noi hai người ẩn thân, Tích Thư Nhân bèn kêu Đông Phương Thanh Vân ngồi xuống cất giọng trịnh trọng:- Trọng trách của Thiếu chủ rất lớn, võ công cần phải siêu quần xuất chúng, muốn có võ công cao siêu cần phải chăm chỉ rèn luyện không lúc nào được nghỉ, chịu rất nhiều khổ cực, Thiếu chủ có tự tin là có thể chịu đựng được không?- Được.- Hiện tại bắt đầu học võ công, trước tiên cần phải bắt đầu bằng tuyệt học của bổn môn.Một ngày trôi qua, Đông Phương Thanh Vân ngồi tịnh tọa hành công, người vô cùng mỏi mệt.Một tháng qua đi, Đông Phương Thanh Vân vẫn ngồi như vậy, nửa năm trôi qua, chàng vẫn ngồi vậy, chỉ thấy kỳ quái rằng trong những ngày này vì sao không thấy Tích Thư Nhân đâu, có lúc y vội vã trở về, sau khi nói vài câu khẩu quyết rồi lại vội vàng bỏ đi. Mà chàng cứ ngồi như thế đến dại người, thực vô ích, đành phải đợi trời tối lại chiếu theo khẩu quyết mà hành động, mỗi lúc một mệt mỏi hơn, càng luyện càng mệt, chỉ đến khi quá mệt mà thiếp đi. Khi tỉnh giấc lại hành công. Chàng nghĩ rằng, lần này Tích Thư Nhân trở lại, bất luận thế nào cũng phải hỏi cho rõ mọi sự bên ngoài. Một mình chàng trong động thực quá tẻ nhạt.Hai ngày sau Tích Thư Nhân quay lại động.Sau khi quay lại, Tích Thư Nhân bèn bảo chàng hành công lại một lượt, sau khi hành công xong, Tích Thư Nhân nhìn chàng kinh ngạc hồi lâu, bỗng ôm chầm lấy chàng cao giọng:- Thiếu chủ thành tựu khiến tại hạ thực kinh ngạc, kinh ngạc.Đông Phương Thanh Vân lại buồn rầu nói:- Nhưng ta quá buồn?- Thiếu chủ nói rằng có thể chịu được mà?- Tuy là vậy, song phải chăng lần này ngươi trở lại là muốn báo cho ta hay bên ngoài đã xảy ra việc gì rồi, phải không?- Không sai, song Thiếu chủ hãy hành công vài lần nữa, nô tài sẽ đi chuẩn bị lương khô, đêm nay chúng ta sẽ rời khỏi đây?- Ta có thể đứng lên rồi sao? Ta có thể được ra ngoài ngắm trăng sao, nghe chim hót ư?- Không sai, có thể muốn làm gì thì làm?Đông Phương Thanh Vân vội cười reo lên:- Chúng ta hãy ra ngoài đi?Ngoài động trời đã hoàng hôn.Sắc trời lãng đãng, mây kéo đầy trời, bốn bề vô cùng tĩnh lặng, từng trận gió khẽ trôi qua, nơi góc trời xanh có một mảnh trăng treo, ánh trăng bàng bạc. Đông Phương Thanh Vân nói:- Cảnh sắc thực đẹp đẽ?Tích Thư Nhân vừa ra khỏi động, bèn tiếp:- Chỉ tiếc rằng non sông tươi đẹp sắp sửa đại loạn, máu sắp chảy thành sông, xương sắp phơi thành núi.Đông Phương Thanh Vân ngồi xuống nói:- Tựa hồ ngươi rất đau lòng vậy, có chuyện gì hãy nói ra ta hay.Tích Thư Nhân gật đầu:- Thiếu chủ còn nhớ rằng lúc trước nô tài có nhắc tới Tuần Hồi ma cung chứ?Đông Phương Thanh Vân gật đầu, Tích Thư Nhân tiếp:- Kỳ thực tên thật của Tuần Hồi ma cung chính là Hàn Đàm ma cung, nhưng tại sao lại được võ lâm đồng đạo kêu là Tuần Hồi ma cung chính, thỉnh thí chủ hãy giải thích hai chữ Tuần Hồi?- Tuần có nghĩa là đi tra xét. Hồi có nghĩa là đi khắp nơi.Tích Thư Nhân gật đầu:- Đúng vậy, Hàn Đàm ma cung cứ mỗi năm ba lần lại phái chín người hạ sơn, chín người này đi tra xét trận bộ võ lâm giang hồ. Mỗi khi tới đâu đều chiếm nơi đó làm cung, tự xưng là thế thiên hành đạo, võ lâm hoàng độ?Đông Phương Thanh Vân kinh sợ, hỏi:- Có người đi tra xét nữa ư?Tích Thư Nhân cười lớn:- Chính điều này mới kỳ quái, những thứ tự phong, tự ngạo này, người trong võ lâm vốn chẳng thèm đếm xỉa, song trong hắc đạo, nếu có sự phân tranh không giải quyết được, có vài người lại đi cầu chín người này, kết quả thế nào, Thiếu chủ có thể biết rồi.- Kết quả như thế nào?- Họ bắt phạm tội bị phạt làm môn hạ cho Hàn Đàm ma cung, sự kỳ quái chưa phải đã hết, đến lần tuần hồi thứ ba kẻ mắc tội bị phạt lần trước, lại dương dương đắc ý ngồi làm thẩm phán, tra xét mọi sự.Thoạt đầu nhiều người không biết uẩn khúc, sau đó hiểu rằng thì ra đây chính là cách để chúng thu phục môn hạ.Đông Phương Thanh Vân lãnh đạm:- Vấn đề là chúng đã ngạo thị võ lâm như vậy, lẽ nào không có ai tiêu diệt chúng.Tích Thư Nhân thất vọng:- Không có ai, võ công của chúng thế nào chưa ai được chứng kiến, song truyền ngôn có nói gần ba trăm năm nay chúng đã ngạo thị võ lâm như vậy.- Nhưng cũng đã có một người dám chống lại phải không?Tích Thư Nhân kinh ngạc:- Không sai, đã có một người, người này chính là lệnh tôn Sinh Tư Sinh cùng hai mươi bốn đệ tử của mình liên thủ tiêu diệt chín người của Tuần Hồi ma cung, không ngờ có một kẻ còn sống đã quay về được Ma cung, làm sao Thiếu chủ biết điều này.- Rất đơn giản, cứ nhìn các ngươi thì biết ngay có gì lạ đâu?Tích Thư Nhân quá cao hứng bèn nhấc bổng chàng lên, lắc qua lắc lại, miệng hô:- Thiếu chủ giỏi quá, giỏi quá?Đông Phương Thanh Vân lại nói:- Ngươi cao hứng như vậy, ta lại thấy không vui.Tích Thư Nhân biến sắc, biết mình có điều thất thố, v!!!1616_25.htm!!!
Đã xem 910304 lần.
http://eTruyen.com