Chương 3 -2


Chương 11 - 2

Mọi người lục tục qua trở lại phòng hợp, anh liếc nhìn thăm dò từng khuôn mặt, nhận thấy có sự căng thẳng hiện rõ trên nét mặt vài người, chưa kể có sự nóng nảy không rõ của vài người khác qua nét cau có. Lý do cũng đơn giản thôi. Công việc và chức trách của họ đang làm và phải làm nhưng vì lý do nào đấy không làm hoặc không làm tới nơi tới chốn, để nay chuyên án “cá độ 99” đã phát hiện ra những vấn đề có thể nói là động trời. Chính vì vậy họ bứt rứt không yên tâm.
Trong giờ giải lao, ngoài ngươi bạn đứng nói chuyện với anh và một vài người, gặp trao đổi thêm một số chi tiết, còn lại tuyệt nhiên không hề có ai đến hỏi han gì. Phần báo cáo sau thì bạn anh phải dự một cuộc họp đột xuất khác cũng rất quan trọng nên đành bỏ dở cuộc họp này. Trước khi đi bạn anh nhắc anh là phải hết sức bình tĩnh, nên nhớ những điều gì không cần nói hoặc chưa nên nói thì không nên đưa vào báo cáo. Cần chú ý đến mục đích phía trước còn rất nhiều điều phải làm, anh gật đầu rút kinh nghiệm. Bạn hứa, nếu còn thời gian sẽ quay về dự phần cuối buổi họp, nhìn người bạn tất tả xách cặp đi, anh hiểu bạn anh rất lo cho anh.
Anh nói khẽ và giọng hơi khang khác, nếu ai tinh ý sẽ nhận ra và người lãnh đạo của anh đã nhận ra điều ấy. Ông nhướn mày tỏ ý ngạc nhiên nhưng lại không nói gì.
- Tôi xin nói về những hình thức “đầu tư” khác của hắn.
Thời gian gần đây, ban chuyên án phát hiện hắn ta liên tục xuất cảnh đi nước ngoài như các nước Thái Lan, Hồng Kông, Úc và nhiều nhất là Mỹ, đi đến 3, 4 lần. Được biết, hắn có một thằng con rể là Việt kiều và cũng từng về nước mấy lần. Bên cảnh sát phòng chống ma túy đã phát hiện ra tên này nằm trong một đường dây vận chuyển thuốc lắc từ nước ngoài vào Việt Nam. Gần đây có dấu hiệu cho thấy, ngoài thuốc lắc bọn chúng bắt đầu thăm dò để đưa ngược ma túy đã được tái chế vào Việt Nam dưới dạng viên gây nghiện nhẹ mà theo luật một số nước không cấm. Đã có hiện tượng tên trùm đang tìm cách câu kết với một số băng đảng maphia nước ngoài nhằm lôi kéo vào Việt Nam hoạt động, nhất là bọn xã hội đen Hồng Kông, Đài Loan. Cụ thể, hiện nay một số nhà hàng khách sạn, quán bar tại thành phố chúng ta đã được số Hoa kiều này đầu tư vào dưới hai hình thức, hình thức thứ nhất thông qua người nhà như vợ hoặc bạn bè đứng tên hộ nhằm lách luật và trốn thuế. Hình thức thứ hai là đầu tư trực tiếp theo luật đầu tư để xây dựng nhà hàng, khách sạn, hoặc bí mật mua lại cổ phần của những nơi này. Sau khi có tư thế hợp pháp tại thành phố thì chúng bắt đầu câu kết lập băng đảng tại chỗ để tổ chức làm ăn phi pháp. Trước hết bọn chúng “bảo kê” cho chính những doanh nhân người Hoa chân chính đang làm ăn tại Việt Nam, dưới nhiều hình thức như lập quỹ cộng đồng, bang hội, đoàn thể… Nhiều doanh nhân người Hoa bắt buộc phải nộp tiền bảo kê hàng tháng cho chúng nếu muốn yên ổn làm ăn. Ngoài ra bọn chúng còn tổ chức nhiều dịch vụ “đen” phi pháp khác như cờ bạc, tống tiền, đưa gái mại dâm ra nước ngoài… Dĩ nhiên, những hoạt động này không thể nào không có sự liên kết của hắn, một tên trùm già đời tại thành phố này. Đã có sự phân chia ngấm ngầm giữa bọn chúng với nhau là, người Việt do các băng nhóm giang hồ người Việt quản lý còn trong lĩnh vực của người Hoa do bọn xã hội đen người Hoa quản lý và bọn này sẽ giúp đỡ tên trùm trong những lĩnh vực kinh doanh “đen” khác cũng như khi hắn vươn vòi ra nước ngoài… Tuy thế - Anh ngừng nói thoáng lướt nhìn những gương mặt đang chăng chú lắng nghe của mọi người như để dò phản ứng, rồi nói tiếp – Thời gian gần đây chúng tôi ghi nhận được là, với bản chất của bọn giang hồ xã hội đen nước ngoài hay trong nước cũng vậy. Tuy nói là “phân chia địa bàn lĩnh vực làm ăn” nhưng thực chất chúng vấn ngầm ngầm cạnh tranh với nhau. Thời gian đầu, bọn xã hội đen người Hoa và băng nhóm của tên trùm đã thỏa thuận như vậy, nhưng hiện nay có dấu hiệu cho thấy bọn người Hoa đang muốn bắt đầu bành trướng thế lực để thâu tóm những dịch vụ vui chơi giải trí tại thành phố này về một mối bất kể là của người Việt hay người Hoa. Vì thế đã có những vụ va chạm nhỏ giữa chúng với nhau và theo báo cáo của lực lượng cơ sở thì rất có thể sẽ có những trận chiến lớn tranh giành địa bàn, lĩnh vực làm ăn giữa bọn chúng với nhau. Điều này cũng là quy luật tất yếu của những kẻ làm ăn phi pháp, ban chuyên án “cá độ 99” đã lường trước và đang nghiên cứu có kế hoạch đón lõng, dự kiến tình hình xấu để báo cáo phương án xử lý, ngăn chặn.
- Liệu có dấu hiệu chính trị trong chuyện này không? Có ai đó hỏi và anh gật đầu xác nhận.
- Có, theo thông tin của một số đơn vị nghiệp vụ khác, chúng tôi ghi nhận và nghi ngờ có sự nhúng tay của một số tổ chức đặc vụ nước ngoài vào những hội “đen” của bọn xã hội đen người Hoa. Người Việt chưa thấy nhưng cũng không thể khẳng định điều gì trước cả.
- Tiếp đến, tôi muốn báo cáo về bọn xã hội đen người Việt ở nước ngoài. Qua những chuyến đi nước ngoài của hắn ta, đặc biệt là đi Mỹ và Úc thì sau đó có một số tên xã hội đen người Việt về nước dưới danh nghĩa tìm hiểu tình hình để đầu tư nhưng thực chất là bọn chúng đang câu móc với nhau để buôn bán làm ăn phi pháp. Trước hết là buôn bán thuốc lắc rồi đến ma túy, sau tổ chức cờ bạc… chúng ta đã bí mật quay phim, chụp hình và xác minh thân thế của một số tên này. Hầu hết chúng đều là thành phần bất hảo hay nói cách khác nằm trong số “bìa đen” của cảnh sát thuộc quốc.
- Như vậy – Anh kết luận – Sau khi tạm khống chế được một số băng giang hồ cộm cán tại thành phố và câu kết làm ăn với các băng nhóm giang hồ khác trong nước thì hắn ta đang bành trướng vươn vòi ra nước ngoài qua việc liên kết với bọn xã hội đen nước ngoài, hình thành những thế lực tội phạm lớn đáng báo động. Đây là một tên trùm xã hội đen đúng nghĩa – Anh nhấn mạnh.
Lần này, vị lãnh đạo quay chiếc ghế bành trở lại bàn làm việc, mắt nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt của ông lóe sáng, chăm chăm nhìn anh như một sự thử thách chịu đựng của người thường trực ban chuyên án. Những ngón tay của ông gõ nhè nhẹ liên tục đều đặn lên mặt bàn làm việc của mình, rồi nói nhỏ nhưng rõ, thanh âm hơi gằng.
- Tôi muốn hỏi đồng chí một việc – Ông cao giọng – Sao hắn có thể ngang nhiên tồn tại lâu đến thế, để hoạt động làm ăn phi pháp, lập băng nhóm giang hồ tội phạm suốt từng ấy năm trời trong khi chúng ta có cả một bộ máy công an hùng hậu?
Liệu đây có phải câu hỏi anh chờ đợi? Thật ra, anh chờ câu hỏi đó rất lâu rồi. Càng đi sâu làm rõ những hoạt động làm ăn phi pháp của tên trùm tội phạm này, trong anh lại càng nảy sinh nhiều cảm giác mâu thuẫn khác nhau. Những ngày gần đây tự nhiên anh thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi không phải vì niềm tin bị lung lay hay vì những thế lực to lớn đang là lực cản phía trước mà anh biết sẽ đụng chạm vào. Nó là một sự mệt mỏi đến phiền muộn với câu hỏi day dứt tại sao trong cuộc đời vẫn có những con người ấy, họ không thiếu tiền, không thiếu quyền lực nhưng tại sao lại lao vào con đường sa đọa ấy với giá đôi lúc rẻ mạt. Trong cuộc đời người ai chẳng cần tiền, chẳng đam mê quyền lực. Nhưng đồng tiến ấy phải là mồ hôi nước mắt đổ ra bằng sức lao động chân chính, bằng niềm mê say công việc và khát vọng vươn lên để cống hiến cho đời. Quyền lực, dù là hiểu theo cách nào, nghĩa nào thì trước hết nó cũng phải đi lên bằng khả năng, tài năng thực sự của bản thân phấn đấu chứ không phải là sự lươn lẹo xảo trá ti tiện nào khác.
Vẫn biết, trong cuộc đời này có những điều không như ý muốn, có những điều nói một đường làm một nẻo, vậy mà vẫn phải chấp nhận. Biết là vậy, nhưng mỗi khi đụng chạm đến thực tế nghiệt ngã, làm sao mà ta không đau lòng, không phiền muộn cho được, bởi ta vẫn đang làm người chứ không phải là cây khô vô tri vô giác. Chẳng trách Nguyễn Công Trứ kiếp sau thích làm cây thông đứng giữa trời mà reo là vì vậy. Ngụy biện và trí trá là tính cách của một số người, đôi khi còn trở thành bản chất của họ.
Câu hỏi của vị lãnh đạo này mang nhiều ý nghĩa, bởi tất cả những điều anh vừa báo cáo xong thật ra cũng hàm nghĩa trả lời rồi.
Anh hít một hơi thật dài, nhìn thẳng vào vị lãnh đạo của mình, thong thả trả lời.
- Thưa đồng chí, những điều tôi vừa báo cáo, chứng minh cụ thể cho thấy hắn ta đã có những quan hệ thân mật – thân mật – anh nói thật khéo nhưng mang nhiều ý nghĩa phát biểu – với một số cán bộ của chúng ta. Nhất là những đồng chí đang giữ những vị trí công việc có liên quan đến hoạt động “đen” của hắn. Có lẽ vì thế mà…
Nói đến đấy bỗng anh ngừng lại, nếu theo thông tin mới nhất anh vừa nghe hôm qua thì lực lượng công an sẽ bị suy yếu trầm trọng, bị phân hóa, bị mất đoàn kết trong nội bộ… bởi những người mà tên trùm này xâm nhập được lại là những cán bộ xuất sắc của ngành. Về một mặt nào đó ý kiến lo ngại ấy là đúng. Họ là những con người có công lao, thành thích cống hiến cho ngành công an bao nhiêu năm qua, nhất là số trưởng thành từ sau 1975 đến nay. Vì thế có ý kiến cần phải lôi kéo họ trở lại, không để mất cán bộ. Anh hoàn toàn nhất trí điều đó, anh không phải là con người có máu lạnh, cũng chẳng hằng thù gì với họ mà mong họ sa ngã. Anh vẫn hy vọng đồng đội của mình kịp tỉnh trí, sáng suốt nhận ra sai lầm để sửa chữa. Ngành sẽ không mất đi cán bộ ưu tú và anh cũng không mất đi đồng đội mà anh thật lòng yêu quý kính phục. Tuy nhiên, qua những tài liệu trinh sát, kỹ thuật anh có được, anh hiểu tên trùm này đã nắm rất sâu hay nói cách khác đã khống chế được số cán bộ này. Tiền và gái, xem ra là một bài toán khá đơn giản thế nhưng hắn đã cột chặt được khác nhiều cán bộ của lực lượng công an từ cấp phường lên đến cấp thành phố, có cả cấp cao hơn nữa và hắn ta đã biến họ thành cái dù bao che làm ngơ hoạt động tội phạm của hắn.
Anh rùng mình.
Giá như câu hỏi đó được vị lãnh đạo hỏi trong thời gian mới triển khai chuyên án này thì tốt cho anh biết mấy. Ông đặt vấn đề thắc mắc với anh như vậy để nhân dịp đó anh giải trình với ông, hy vọng từ đấy sẽ tìm ra biện pháp khả thi đối với những cán bộ trong ngành có liên quan đến tên trùm xã hội đen này. Đến này không mong chờ nữa, bởi anh hiểu rằng, là một lãnh đạo cao cấp, thông minh, sắc sảo và từng trải, ông sẽ hiểu nhiều, biết nhiều hơn anh là điều chắc chắn. Những điều anh nói và ban chuyên án có được có khi cũng chỉ là phần nằm trong những nguồn thông tin của ông. Có điều, không rõ vì sao ông không thành động gì cả thì anh hoàn toàn mù tịt, lờ mờ như đêm nhập nhoạng. Anh không muốn nghĩ hay đoán để làm gì, bởi anh sợ những điều ấy không đúng về lãnh đạo của mình. Đã bắt đầu xuất hiện tư tưởng bi quan, chán nãn trong một số cán bộ chiến sĩ tham gia chuyên án khi phải đối diện với sự thật phũ phàng. Anh không muốn, anh – người chỉ huy ban chuyên án cũng vậy.
- Tôi nghĩ rằng… chúng ta…
- Thôi, không cần báo cáo nữa – Ông đột nhiên ngắt ngang lời phát biểu của anh – Vấn đề này chúng ta cần suy nghĩ thêm và phải suy thật kỹ càng. Đồng chí – Ông chỉ thẳng tay vào mặt anh – Cần phải làm rõ những con người nào trong bộ máy nhà nước ta, đặc biệt là trong ngành bảo vệ pháp luật như công an chúng ta… mà hắn ta móc nối được vào. Phải làm khóe léo và giữ bí mật tuyệt đối, khi nào có đầy đủ thông tin chứng cứ thì hãy báo cáo trực tiếp với tôi.
Sắp xếp hồ sơ trên bàn, ông nói với mọ người: “Thôi giải tán. Tạm thời như vậy, tôi còn một cuộc họp khác nữa”.
Mọi người đứng dậy lục tục rời khỏi phòng. Vừa cất hồ sơ vào cặp anh vừa ngẫm nghĩ, tại sao ông lại không muốn để cho anh báo cáo nữa nhỉ, nhất là vấn đề có nội bộ ngành. Ông muốn giữ bí mật hay còn vì lý do gì nữa, anh chưa biết nhưng có một ơ rồi và đang cố liên kết tất cả những băng nhóm tội phạm giang hồ xã hội đen trong cả nước lại để bọn chúng quy phục dưới trướng của hắn, lắng nghe hắn ban phát lời chỉ đạo, chịu sự khống chế của hắn và nguồn lợi bạc tỷ sẽ chảy vào túi hắn hắn ngày càng nhiều hơn.
Giọng nói của anh chậm lại khi đọc trong mắt mọi người sự ngạc nhiên pha lẫn lo lắng và nghi ngờ về những điều anh nói. Điều đó cũng đúng thôi, dĩ nhiên anh phải chứng minh cụ thể lời mình nói bằng những chứng cứ xác thực do trinh sát thu thập được và từ nhiều nguồn khác nhau.
Vị lãnh đạo có thói quen khá kỳ lạ, là mỗi khi họp thường hay ngồi nghiêng, gần như quay mặt vào tường nên khó có thể phản ứng cho thấy ông đang suy nghĩ gì, tuy thế khi thấy anh chuẩn bị giải thích thì ông phẩy tay, nói sõng:
- Báo cáo tiếp đi.
Có vẻ như ông chẳng ngạc nhiên khi nghe anh báo cáo và cũng chẳng buồn hỏi những thông tin ấy anh có từ đâu và độ chính xác đến như thế nào. Ông tin anh? Không hẳn, anh thầm tự nhủ vậy và bỗng thấy dè dặt, bạn anh đưa mắt nhìn lướt qua anh từ phía bên kia bàn làm việc nhưng không phản ứng gì.
- Đến thời điểm bây giờ - anh báo cáo – có thể nói là hắn ta hiện thân thật sự vai trò của một ông trùm và cũng có thể khẳng định đây là băng nhóm hoạt động theo kiểu xã hội đen bởi hoạt động của chúng chưa đúng tầm như xã hội đen nước ngoài – Anh thận trọng nói điều này vì không muốn tiếp tục gây sốc lẫn tranh cãi vô ích giữa các thành viên ban chuyên án cũng như một số người khác về việc kêu tên như thế nào cho chính xác về băng nhóm tội phạm này. Anh tạm nhượng bộ và đồng ý với mọi người rằng cứ cho đây là một băng tội phạm hoạt động theo kiểu xã hội đen chứ chưa hẳn là một băng tội phạm xã hội đen. Thôi thì mục đích đạt được như vậy cũng là tốt rồi, sau này rõ trắng đen, anh tự nhủ như vậy.
Có thể nói hiện nay tất cả các băng đảng trên mọi miền đất nước cho đến mấy tên trộm vặt nhãi ranh ở các chợ nhỏ cũng biết đến tên hắn, nhắc đến hắn ta với vẻ sợ hãi pha lần kính nể và… Anh dừng lời rồi nói vẻ bực bội – đến những người bình thường của thành phố cũng biết hắn là ai, kháo chuyện về hắn ta cứ như đang nói về những tên maphia của nước nào đó tren thế giới vậy.
Anh có cảm giác gai gai người khi ánh mặt của vị lãnh đạo lướt qua anh vẻ soi mói, lời phát biểu vừa rồi của anh hình như quá lời chăng? Nói như vậy tức được hiểu như một lời phê phán chỉ trích ngầm về một bộ phận cảnh sát làm công tác bảo vệ trật tự trị an của thành phố “bất lực” hay nói cách khác là không làm được gì đối với tên trùm này? Tức là nói đến công tác lãnh đạo chỉ huy hiện nay có dấu hiệu không ổn và phê bình chính vị lãnh đạo đứng đầu lực lượng công an thành phố?
Bạn anh khõ chiếc ly nước leng keng và đứng lên nói, đề nghị tạm giải lao.
- Mày bao giờ cũng vậy – Bạn trách – Thẳng thắn là điều tốt, nhưng cũng tùy nơi tùy lúc chứ.
Anh thở dài, có thể anh lỡ lời, nhưng càng phát biểu anh càng bực bội, thà không biết, thà không làm vụ án này, khuất mặt mọi chuyện sao cũng được. Càng đi sâu vào vụ án, anh càng cảm thấy bực mình hơn bao giờ. Tại sao lại có thể xảy ra những vụ việc mất an ninh trật tự nghiêm trọng đến như vậy? Tại sao có vụ tồn tài ngoài vòng pháp luật nhởn nhơ của một tên trùm này lẫn băng đảng của hắn ta mà không có lực lượng công an vào cuộc? Chỉ là những vụ cỏn con, những vụ cướp trộm lặt vặt, chỉ riêng tên trùm và băng đảng của hắn lại không hề thấy nhắc đến. Năm nào chẳng có phong trào báo cáo thành thích thi đua, chẳng nhận bằng khen, cờ luân lưu, dăm ba vị lãnh đạo lên phát biểu trên báo đài. Lâu lâu lại rầm rộ vài chiến dịch truy quét của công an các cấp khi vào dịp lễ, tết… và những con số, tên người… bị xử lý được đăng báo ầm ỉ, thế nhưng bên cạnh đó vẫn có một dòng chảy tội phạm ngấm ngầm nhưng cực mạnh đã và đang khống chế các địa bàn của thành phố để làm ăn phi pháp mà không thấy lực lượng công an nào nói tới cũng như đề ra biện pháp xử lý. Tại sao và tại sao vẫn có người trong ngành công an còn nói tốt cho hắn… Bạn vỗ nhẹ vai anh, cần phải bình tĩnh và hãy nghĩ đến đại cuộc trước mắt, đừng vì nóng giận nhất thời mà làm hỏng đại cuộc thì uổng lắm. Lời nhắc rất chí lý và kịp thời, làm sao để cho anh bình tĩnh và hiểu rằng cần phải biết nhẫn nhịn khi thời cơ chưa đến.

Truyện Chương 3 -2 LỜI GIỚI THIỆU Chương 1 -1 Chương 1 -2 Chương 1- 3 !!!8386_25.htm!!! Đã xem 739547 lần. --!!tach_noi_dung!!--


Chương 10 -2

--!!tach_noi_dung!!--
Anh ngồi thừ khá lâu trước bao thuốc lá ba số 555 để trên bàn. Cái màu vàng ươm và mùi thơm quyến rũ làm sao. Tặc lưỡi rút một điếu, bật lửa châm điếu thuốc và anh hình dung ra tối nay vợ sẽ nhăn nhó thế nào khi bắt gặp mùi thuốc vương trên người. Anh vẫn thường “khen” vợ, giá như em đi làm cho mấy công ty hóa chất thì hay tuyệt bởi phân biệt mùi tài quá. Cũng may anh vốn không phải là người hay hoa lá cành nên không có chuyện bị vợ bắt quả tang có mùi nước hoa lạ trên quần áo. Và nếu có thì với tài nhận mùi của vợ anh, có trời mà giấu nổi dù cho có tắm rửa trước đó đến như thế nào, điều này anh đã từng kiểm qua và kinh ngạc về điều đó. Trước ánh mắt anh, vợ anh thản nhiên nói, em chỉ có tài nhận ra những mùi đặc biệt trên chính anh thôi. Anh nhún vai, một lời nhắc nhở khéo chăng?
Ban cười nhìn anh bập điếu thuốc. Hiểu điều ấy, anh nói.
- Tao bỏ thuốc lâu rồi.
- Căng thẳng quá à?
Anh thở dài và dụi điếu thuốc mới rít mấy hơi lên chiếc gạt tàn.
- Dạo này không hiểu sao nằm ngủ tao hay mơ thấy hắn ta – Anh nói. Bạn anh tủm tỉm cười, nói đùa.
- Cứ như là đang mê mệt một cô nào chăng?
- Ừ… mê thật.
Anh bí mật đặt một tấm hình của tên trùm trong ngăn kéo bàn làm việc của anh, nếu cần kéo ra sẽ thấy hắn ngay. Như một trù ú tìm của đứa trẻ con hay chơi đùa, thỉnh thoảng anh lại kéo ngăn kéo để ló mặt hắn ra, nhưng kéo một cách cực kỳ chậm để khuôn mặt hắn từ từ nhích từng tý một, cũng phải mất vài phút, trong những giấy phút ấy anh hình dung ra tên trùm đang đứng trước mặt anh. Từ những hình bóng nhạt nhòa cho đến dần dần rõ nét chân dung hắn. Muốn thắng hắn và tiêu diệt được tổ chức tội phạm của hắn, không có cách nào khác hơn là cần phải nghiên cứ kỹ về hắn, từ nhân thân cho đến tính cách, hành động… nói gọn theo nghiệp vụ của công an là cân phải nắm vững thành phần xuất thân và quá trình hoạt động của đối tượng để nhận xét đánh giá đối tựơng, từ đó rút ra những kết luận để tính toán biện pháp nghiệp vụ tối ưu.
Nheo mắt nhìn bạn, anh kể quá trình hoạt động của tên trùm này.
Hắn sinh năm 1947, người Quảng Nam, văn hóa tầm lớp ba, từ nhỏ đã nổi tiếng là một kẻ có máu du đãng côn đồ khu chợ Cầu Muối. Năm 15 tuổi làm bảo vệ cho sòng bạc của anh rể ở vùng Cây Bàng, quận 4 và đứng ra nhận tội giết chết một tên trùm du đãng Ba Lót bằng lưỡi lê genrant tại sòng bạc chợ Cầu Mống. Đây cũng là một cách lấy số má trong gới giang hồ của hắn ngay từ thời trẻ. Vào tù năm 16 tuổi, vì chưa đến tuổi vị thành niên nên tòa án chế độ cũ tuyên án ba năm tù về tội cố ý đả thương chí mạng và bắt phải bồi thường gần mấy chục ngàn đô la. Nhưng vào tù thì hắn đi chứ tiền làm gì có mà bồi thường, một thằng giang hồ nhóc trên răng dưới ca-tút như hắn. Năm 1965, hắn được ra tù và bắt đầu có “thành tích”, được dân xã hội đen coi trọng bởi với giang hồ đi tù là một “thành tích” và nhất là tù tại trung tâm cải huấn khét tiếng của chế độ cũ Sài Gòn, lại càng đáng nể. Sau khi ra tù, hắn lại tiếp tục đầu quân cho một sòng bạc khác của người thân và long đong kiếm sống tại các sòng bạc ở khu Calmette, khu Cầu Muối… Rồi cuối cùng hắn bị bắt đi lính, nhưng đã chạy được làm một chân “lính kiểng” trong binh chủng tiếp vận, được biệt phái về làm thể dục thể thao và là vận động viên thể thao nhằm tránh ra trận chết oan. Sẵn có một số thành tích giang hồ nên hắn đầu quân về làm đệ tử cho tên trùm du đãng đứng đầu trong “Tứ đại giang hồ” thời đó – tướng cướp Trần Đại tức Đại Cathay. Gian xảo và khôn lõi nên hắn nhanh chóng tìm mọi cách xáp lại gần gây sự chú ý để lấy lòng Trần Đại, nhất là một lần làm Lê Lai “cứu chúa” khi Trần Đại vì kết một ca sĩ phòng trà Majectic mà gây hấn với một tướng dù ngụy. Vẻ ngang tàng xài tiền như nước, cộng với cái tiếng trùm du đãng nổi tiếng như cồn của Đại Cathay đã thu hút được em ca sĩ này dù trước đó em đã cặp với viên tướng dù. Nổi máu điên, viên tướng kéo một tiểu đội lính xách AR.15 và lựu đạn mỏ vịt tìm Trần Đại thanh toán tại quán bar. Tội cho Đại Cathay là trùm giang hồ cỡ nào nhưng làm sao chống lại với súng đạn và thế lực quân đội, lần ấy Đại mặt tái xanh hơn mắt mèo, chạy xịt khói vì bọn lính dù xả súng rượt theo, may mà hắn xuất hiện kịp thời cõng đàn anh lòn qua xó bếp trốn ra ngày. Sau lần ấy, trả ơn kẻ cứu mạng, đại ca Trần Đại đã chính thức loan tin giới giang hồ Sài Gòn rằng, hắn sẽ người kế nghiệp của mình trong tương lai, ngoài ra Đại còn chia sẻ với hắn một số địa bàn làm ăn, coi như là trả công tên đàn em tận tụy, trung thành. Số má của hắn ngày càng lớn và bắt đầu vinh danh trong giang hồ từ ngày ấy. Sau 30.04.1975, tuy có ra trình diện nhưng hắn trốn cải tạo và trốn về quê nhằm che giấu thành tích bất hảo của mình. Ở quê khổ quá, không có đất làm ăn, năm 1987 hắn mò trở lại Sài Gòn và xin vào Cảng Sài Gòn làm công nhân xí nghiệp vận tải đường sông 1 và tìm cách móc nối lại đường dây làm ăn cũ, chiêu binh mãi mã bọn giang hồ đang tứ tán các nơi sau giải phóng về để lập băng nhóm. Hắn bắt đầu gầy dựng sòng bạc và tổ chức đường dây cờ bạc tại thành phố và các tỉnh, sau cờ bạc là đá gà, bảo kê nhà hàng, vũ trường… Hắn đã quy tụ được dưới trướng nhiều tên đàn em côn đồ khét tiếng, còn nhiều tên khác và băng nhóm khác tuy không mang tiếng là “lính” của hắn nhưng thực tế trong hoạt động giang hồ đều ít nhiều có liên quan đến hắn, hoặc là núp bóng, chịu sự khống chế của hắn. Có thể nói trong vòng 5 năm trời từ 1980 đến 1985 là thời gian “đỉnh cao” của tên trùm này trong những hoạt động tội phạm và hắn trở thành một tên trùm đúng nghĩa với cả một đường dây tội phạm khắp thành phố lẫn cả nước, tiền thu vào bạc tỷ và xứng đáng là một tên trùm maphia.
-Tất cả chỉ chấm dứt... gọi là tạm chấm dứt mới đúng… - Anh nói -Khi hắn tra tay vào còng bị đưa đi tập trung cải tạo,chuyện này thí mày biết rồi đấy.
Bạn anh gật gù. Xem ra anh tìm hiểu rất kỹ về tân trùm tội phạm này.
- Tuy nhiên tao vẫn còn những suy nghĩ khác về hắn?
Nhìn vẽ mặt lơ đãng của anh khi nói chuyện,bạn anh co vẽ ngạc nhiên dò hỏi.
- Mày thấy đấy, trước 1975, tuy hắn ngấp nghé đứng vào hàng ngủ đại ca trong giới giang hồ cũ nhưng vẫn không thấm vào đâu so với thời đỉểm “rực rỡ” năm 1980-1985 vừa qua, hắn hơn rất nhiều. Đã có số má trong giới giang hồ sau vụ giết người ở chợ Cầu Cống, nhất là bán mạng sống cõng Đại Cathay chạy trối chết khi bị bị bọn lính dù rượt đuổi, tạo được chút thanh thế, nhưng uy tín vẫn chưa bao trùm trong giới giang hồ như bây giờ và so với “Tứ đại giang hồ” hồi đó hắn vẫn còn kém xa. Ngay trong đám tay chân thân tín, đệ tử của Đại Cathay thì dù hắn được trùm du đãng này chú ý nhưng vẫn còn xếp sau lưng nhiều tên. Thế nên hồi đó hắn vẫn phải lang thang kiếm sống, núp bóng tên này tên trùm kia. Đặc biệt là đa số bọn du đãng sau năm 1975, đã bị tan như bọt bèo, kẻ thì già cả thoái lui, kẻ thì xuất cảnh đi nước ngoài hoặc vượt biên và có kẻ vẫn nhom nhen đường cũ nhưng cũng chẳng trụ được bao lâu trong giới, chỉ có hắn, riêng mình hắn với bản tính ranh ma xảo quyệt biết tính toán chớp thời cơ nên đã tồn tại và phát triển mạnh. Với tên này, tao nhận thấy có mấy điểm đáng chú ý.
Anh vẽ những vòng tròn bằng nước vòng vèo uốn lượn nối nhau tạo một hình ảo giác rắm rối khó đoán nếu nhìn vào.
Năm1966, tên tướng cảnh sát du côn mà dân Sài Gòn vẫn thường gọi là Sáu Nước lèo Nguyễn Ngọc Loan ra tay dẹp loạn, thu gom gần hết đám giang hồ Sài Gòn trong một chiến dịch mang tên Tình Thương đưa vào trại Cửu Sừng - Phú Quốc. Tuy có số má nhưng chưa xứng đứng vào hàng đại gia trong chốn giang hồ Sài Gòn, chưa kể đang núp bóng là lính quân lực Việt Nam cộng hòa nên hắn thoát nạn.Và chớp lấy thời cơ này, đất Sài Gòn đang “trống”, hắn nhảy ra lập sòng bạc đầu tiên ở Tôn Đản, bắt đầu tìm cách đứng vào “chiếu trên” trong làng kỳ bẻo Sài Gòn. Cũng năm 1966, tướng cao bồi không quân Nguyễn Cao Kỳ cùng đám đàn em tướng tá gốc Bắc chia nhau những chiếc ghế hái ra tiền trong nội các chiến tranh do Kỳ lãnh đạo. Đất Sài Gòn - Chợ Lớn - Gia Định do Nguyễn Ngọc Loan và đám đàn em trưởng ty cảnh sát các quận chia nhau đảm nhiệm. Mỗi trưởng ty đều có một “cỗ máy in tiền” tức các sòng bạc đua nhau hoạt động công khai và cống tiền đều đặn cho bộ máy cảnh sát và tiền ấy lại chảy ngược lên cao nữa. Sau khi loại được Nguyễn Cao Kỳ lên làm Tổng Thống Việt Nam cộng hòa, tuy trong tay có hàng nguồn thu béo bở khác nhau nhưng Nguyễn Văn Thiệu cũng không dễ gì từ bỏ nguồn thu từ cờ bạc. Được sự đồng ý của Thiệu, tướng Đặng Văn Quang – cố vấn an ninh quốc gia và là chỉ huy phủ đặc ủy trung ương tình báo nhưng lại làm một công việc không tình báo chúc nào cả, đó là thanh toán các chủ sòng bạc lớn tại Sài Gòn, vốn là người của kỳ - loan để đưa người của mình vào nắm giữ, sinh hoạt cờ bạc lắng một chút thì sau đó lại càng ngày càng rầm rộ hơn. Trong suốt thời gian ấy, hắn ta tuy cũng đã làm một ông trùm nhưng vẫn là ông trùm cỏn con giữa những tên trùm khổng lồ khác của Sài Gòn. Ước mơ cháy bỏng của hắn là phải làm sao khống chế được hết các chiếu cờ bạc của đất Sài Gòn này bởi hắn hiểu rằng chỉ có cờ bạc mới làm giàu nhanh chóng, chỉ có đồng tiền thu được từ cờ bác mới quay vòng sinh lợi và tung vào những cuộc mua bán đổi chác khác. Cờ bạc đối với chính quyền cũ hay mới đều coi là “tội nhẹ”, luật xử vài ba năm là nhiều. Là một tay kỳ bẻo hậu sinh hạng thác với bản tính lưu manh xảo quyệt và quỷ kế đa đoan có hạng nên hắn rất hiều điều đó và quyết định lấy cờ bạc làm đất sống, sử dụng đồng tiền cờ bạc để luồn sâu vào những ngõ ngách của chính quyền cũ lẫn chính quyền mới nhằm củng cố vị thế tồn tại trong xã hội. Cũng từ trong bóng tối nhập nhoạng đó hắn sử dụng một đội ngũ lưu manh côn đồ chuyên nghiệp để trừng phạt những kẻ nào, thế lực nào ảnh hưởng đến “cổ máy in tiền” cờ bạc của hắn và băng nhóm hắn ta. Và cũng đồng tiền thu được từ cờ bạc hắn chuyển sang xoay vòng đầu tư vào những nơi khác để thu lợi hợp pháp.
- Mày có vẻ hiểu hắn ta kỹ nhỉ - Bạn anh mỉm cười.
Anh thở dài.
- Tao tốn khá nhiều thời gian nghiên cứu tài liệu, tập hợp từ các nguồn để có bức chân dung tổng thể về tên trùm này. Đây là một tên trùm khôn ngoan xảo quyệt, hắn ta sử dụng sức mạnh của đồng tiền thu được từ cờ bạc để nuôi bộ máy cảnh sát chính quyền cũ nhằm bảo kê cho những hoạt động cờ bạc của hắn trước 1975 và… - Anh dằn giọng – Sau 1975, nhất là 1980 trở lại thì bài bản ấy được hắn tiếp tục triệt để ấp dụng và đối tượng vẫn là người trong cơ quan chính quyền mới, trong đó chủ yếu là người thuộc lực lượng công an các cấp. Sau khi cải tạo năm 1997 về, hắn ta rút kinh nghiệm và bây giờ không những tung tiền mua chuộc công an mà còn mở rộng sang phạm vi khác, đối tựơng khác và lan rộng từ thành phố này ra tận trung ương. Có nghĩ tên trùm tội phạm này ngày càng nguy hiểm với thủ đoạn tinh vi và xảo quyệt hơn.
Anh nhún vai.
- Con thú sau một thời gian nằm im ngắm nghía tình hình thời cuộc để tính toán thì bắt đầu hùn vào một số quán ăn, bar vũ trường, khách sạn, ngoài ra còn có khá nhiều cơ sở làm ăn khác hắn chỉ “hùn miệng” mà thực chất là bảo kê theo kiểu giang hồ và buộc chủ cơ sở ấy phải chấp nhận. Hắn còn kinh doanh bất động sản với nhiều tài sản trị giá hàng tỷ đồng và biến thành nguồn tiền quay vòng hợp pháp. Hắn đã đầu tư vào đất đai nhà cửa rải rác tại một số tỉnh trong cả nước, nhiều nhất là tại thành phố chúng ta. Tao có thông tin cho biết hắn cũng bắt đầu rút tiền trong nước chuyển ra nước ngoài, làm gì chưa biết, hình như mua đất đai tại Mỹ thì phải… và…
Bạn anh thở hắt ra.
- 3 Chương kết