Jordan cúi người gần tấm gương soi, xem kỹ râu cạo có sạch không. Vì chàng sắp gặp Alex ở phòng khách và trong lúc đang hưng phấn, chàng cuời toe toét với người hầu phòng trong gương, rồi vui vẻ nói với anh ta: - Này Mathison, anh nghĩ sao? Bản mặt của tôi có làm cho phu nhân ăn mất ngon không? Đứng sau lưng chàng, Mathison đang kiên nhẫn cầm cái áo khoác mặc buổi tối màu đen cắt may rất khéo để mặc cho Jordan. Anh ta giật mình khi thấy ông chủ khó tính thường lầm lì ít nói, nay thân mật hỏi anh. Anh ta ngạc nhiên đến nỗi phải đằng hắng hai lần mới trả lời được. - Theo tôi thì đức bà dù khiếu thẩm mĩ dù tinh tế đến đâu, chắc tối nay cũng phải hài lòng về sắc diện của ông chủ. Jordan nhếch mép cười sung sướng khi nhớ đến người vợ trẻ tinh tế của mình ngồi vắt vẻo trên cành cây với cần câu trên tay. Chàng vừa mặc áo khoác vào người, vừa hỏi người hầu: - Này Mathison, anh có biết hoa hồng trên cổng vườn có màu gì không? Ngạc nhiên vì việc thay đổi đề tài một cách đột ngột, và vì chính câu hỏi lạ lùng của ông chủ, Mathison đành trả lời ỡm ờ: - Hoa hồng à? Thưa đức ông, hoa hồng nào? - Chú mày cần lấy vợ rồi đấy,- Jordan đáp, cười khúc khích vừa đưa tay đánh thân mật vào cánh tay của người giúp việc.- Anh còn tệ hơn ta nữa. Ít ra ta cũng có biết hoa hồng trên… - Bỗng chàng ngừng nói vì khi ấy Higgins đấm cửa rầm rầm, miệng la bai bải: - Thưa đức ông, thưa đức ông! Jordan gạt Mathison sang một bên, bước nhanh đến mở cửa, giận gìữ nhìn người quản gia. Chàng nói: - Anh làm cái quái gì mà ồn thế? - Thưa đức ông, Nordstrom, người lao công, - Higgins nói, ông ta quá quẩn trí đến nỗi nắm tay áo của Jordan kéo chàng ra ngoài, đóng cửa lại và nói một cách nhát gừng,- Tôi đã báo cho ông Fawkes biết ngay, như ổng đã dặn mỗi khi có chuyện gì bất thường xảy ra. Ông Fawkes muốn gặp đức ông ngay. Ngay tức khắc, ổng dặn tôi không được nói cho ai biết, cho nên chỉ có Jean ở trong bếp và tôi biết chuyện kinh khủng mà…. - Hãy bình tĩnh lại! Jordan nói nhanh khi họ đi xuống thang lầu trải thảm đỏ. Khi chàng đã ngồi vào ghế sau bàn làm việc và đợi cho Fawkes ngồi vào chiếc ghế trước mặt, chàng mới hỏi: - Chuyện gì thế Fawkes? - Trước khi vào đề- Fawkes thận trọng đáp - tôi muốn hỏi ngài một câu, thưa đức ông, hôm nay, từ lúc đức ông lái xe đi với cái giỏ đựng thức ăn, chiều nay ai đã lấy bình rượu vang trong giỏ để rót cho ngài? - Rượu vang đỏ à?- Jordan lặp lại, vì bỗng nhiên chuyện được bàn thảo là rượu vang chứ không phải người lao công - Vợ tôi lấy bình rượi rót cho tôi một ly Mắt của nhà thám tử lộ vẻ ngạc nhiên, ông ta hỏi tiếp: - Ngài có uống giọt nào không? - Không - Jordan đáp - và cái ly để nằm nghiêng trên cỏ. - Ra thế, và chắc vợ ngài cũng không uống giọt nào. - Không - Jordan đáp gọn lỏn, rượu ấy chỉ có mình tôi chịu được thôi. - Trước khi đến chỗ picnic ông có dừng ở đâu hay để các giỏ thức ăn ở đâu mà không chú ý không? Như thể ở chuồng ngựa chẳng hạn hay ghé vào nhà nào? - Không để ở đâu hết - Jordan gay gắt đáp, lòng nôn nóng vì muốn gặp Alex và tức giận vì cuộc nói chuyện làm mất thì giờ của chàng - Ông nói chuyện quái gì thế này, tôi tưởng ông nói chuyện về người lao công tên Nordstrom chứ. - Nordstrom chết rồi, Fawkes đáp, vẻ tỉnh bơ- Bị đầu độc. Tôi nghi anh ta chết vì bị đầu độc khi Higgins đến tìm tôi, và ông bác sĩ địa phương, bác sĩ Danvers đẵ xác nhận như thế. - Bị đầu độc? - Jordan lặp lại, chàng không thể chấp nhận một việc kì dị như thế xảy ra tại nhà chàng - Tại sao có chuyện như thế xảy ra tại đây. - Chuyện anh ta chết là vì tình cờ, còn việc đầu độc là nhắm vào ngài. Tôi tự trách mình là không tính tới chuyện tên sát nhân tính đến việc giết ngài tại nhà ngài Đồng thời - giọng của người thám tử trở nên gay gắt,- tôi trách cho cái chết của người lao công. Thoạt tiên, Jordan có ý trách Fawkes không bảo vệ được tính mạng của chàng, nhưng bây giờ chàng tin rằng có kẻ nào đó ở trong nhà chàng muốn đầu độc chàng. Nghĩ thế chàng bỗng nhiên nổi giận.- Tại sao ông tin rằng việc đầu độc này cốt nhắm vào tôi? - Vì thuốc độc được bỏ vào trong bình rượu vang đựng trong giỏ thức ăn của chuyến đi picnic. Sau khi ngài trở về, giỏ thức ăn được tháo ra do một gia nhân trong bếp có tên là Jean. Khi ấy có Higgins ở đấy, ông ta có thấy vài cọng cỏ dính vào ngoài bình, nên anh ta nghĩ không nên để đức ông uống. Tôi biết - Fawkes nói hơi lạc đề - ở Hawthorne này, đức ông đã áp dụng thủ tục tiên tiến của xã hội thượng lưu, quyết định rằng phần rượu vang nào đã rót ra trong các bữa ăn mà không uống hết thì sẽ thuộc về của quản gia, để ông ta dùng hay cho ai là tùy ý, phải không? - Đúng thế, Jordan đáp, vẻ mặt hầm hầm đợi người thám tử nói tiếp. Fawkes gật đầu: - Tôi nghe nói thế và bây giờ tôi hỏi ngài cho chắc. Theo qui định này thì bình rượu thuộc về Higgins. Nhưng vì anh ta không thích loại vang đỏ của ngài, nên anh ta cho Nordstrom để ăn mừng được lên chức ông ngoại ngày hôm qua. Nordstrom đem bình rượu vào phòng ông ta vào lúc 4giờ chiều nay, đến 7giờ thì anh ta chết, thân thể vẫn còn ấm, bình rượu để bên cạnh. - Cô lo việc rửa bát dĩa nói với tôi rằng Nordstron sáng nay mở chai rượu vang đỏ, đã nếm thử để xem còn tốt không rồi rót đầy bình và để vào giỏ thức ăn. Nordstrom là người đã mang giỏ thức ăn có chai rượu ra xe của đức ông vào chiều nay. Higgins nói ngài vội vã ra đi, và anh ta đi theo Nordstrom, ra xe sau đó một hay hai phút gì đấy. phải thế không? - Có người chăm sóc ngựa giữ ngựa cho tôi. Tôi không thấy có người lao công nào hết. - Người chăm sóc ngựa không bỏ thuốc độc vào rượu,- Fawkes nói với vẻ quả quyết,- anh ta là nhân viên của tôi. Tôi nghi Higgins, nhưng… - Higgins à! Jordan thốt lên, ý tưởng kỳ quặc ấy làm cho Jordan bật cười. - Phải, nhưng Higgins không làm việc đó. Higgins không có lý do gì để làm việc đó. Anh ta kiểm tra Nordstron rất kỹ. Tất cả chúng tôi đều bị anh ta kiểm soát hết. Trong hoàn cảnh khác, chắc Jordan rất sung sướng về hình ảnh người quản gia nghiêm khắc, nhưng bây giờ chàng không tỏ thái độ vui thích gì, chàng lạnh lùng nói: - Nói tiếp đi - Chính Nordstrom ra lấy đồ ở xe đức ông xuống và đem vào bếp. Vì vậy Nordstrom là người duy nhất rót rượu vào bình mang ra xe trước khi ngài đi, rồi đem vào bếp sau khi ngài về. Dĩ nhiên anh ta không bỏ thuốc độc vào rượu. Jean, cô gái rửa bát dĩa, nói với tôi không ai đụng đến bình rượu cả. - Vậy thì thuốc độc bỏ vào bình khi nào, Jordan hỏi, không ngờ có chuyện xảy ra cho chàng một cách khủng khiếp như vậy, Fawkes bình tĩnh đáp: - Vì chúng tôi loại trừ khả năng bỏ thuốc độc trước và sau khi về, nên chỉ còn cách duy nhất là thuốc độc được bỏ vào trong lúc picnic. - Chuyện vô lý! Jordan đáp gay gắt, - Chỉ có hai người ở đấy thôi, vợ tôi và tôi. Fawskes quay mắt khỏi Jordan và đáp: - Đúng thế, và vì vợ ngài không làm vìệc đó, thì chỉ còn…. vợ ngài mà thôi. Phản ứng của Jordan rất ác liệt. Chàng đấm mạnh nắm tay lên bàn, đồng thời đứng dậy, toàn thân rung lên mãnh liệt vì tức giận. - Cút ngay!- Chàng rít lên- Và đem theo bầy điên đang làm việc cho ông. Nếu ông không ra khỏi nhà tôi trong vòng 15 phút, tôi sẽ ném cổ ông ra. Và nếu tôi nghe ông nói lời nào có tính cách vu khống vô cớ vợ tôi như thế này nữa, tôi sẽ giết chết ông ngay. Fawkes từ từ đứng dậy, nhưng ông ta không bỏ cuộc, vả lại, ông ta không điên để đứng gần tầm tay của ông chủ đang nổi điên, nên ông ta từ từ bước lui vài bước và nói: - Tôi rất tiếc phải nói cho ngài biết là điều tôi nói không phải ‘vu khống vô cớ’ Cảm giác đau đớn tột cùng lan khắp người Jordan, đập mạnh vào trí óc chàng, làm cho tim chàng đau nhói, nhớ lại cảnh Alexandra cầm bình rượu khi chàng từ dưới bờ suối đi lên ‘Anh uống rượu vang nữa nhé? Đây là loại rượu vang đặc biệt anh thường uống’ - Sáng nay vợ ngài đã bí mật đến thăm người em họ của ngài. Jordan lắc đầu như thể cố xua đuổi mối nghi ngờ đang bắt đầu hiện ra trong óc chàng. Chàng cảm thấy đau đớn, giận dữ bừng lên trong lòng chàng. Nhận thấy ông chủ đã bắt đầu tin lời mình, Fawkes bình tĩnh nói tiếp: - Vợ ngài và người em họ của ngài đã đính hôn khi ngài trở về. Chắc đức ông thấy chuyện người em họ của ngài không từ bỏ bà ấy một cách dễ dàng, chẳng có gì là kỳ lạ hết chứ? Chàng công tước từ từ quay đầu nhìn Fawkes, mắt ánh lên vẻ đau đớn và giận dữ. Chàng không nói gì một tiếng, bước đến cái bàn có bình whisky để trên khay, mở nắp bình, rót đầy một ly, rồi uống hai hơi hết sạch. Fawkes đứng phía sau chàng, lên tiếng hỏi nhỏ: - Ngài cho phép tôi nói tôi nghĩ gì và lí do tại sao tôi nghĩ như thế không? Jordan nhẹ nghiêng đầu nhưng không quay lui: - Vụ giết người nào cũng có lí do hết và trong vụ này thì nguyên nhân chính là quyền lợi cá nhân. Người em họ của đức ông, ngài Townsende, được lợi lớn nhất khi ngài chết, cho nên, ông ta là đối tượng đáng nghi ngờ, ngay cả khi ngài cần bằng chứng thêm một tội trạng của ông ấy. - Bằng chứng gì thế? - Tôi sẽ nói cho ngài biết. Nhưng trước hết, tôi xin phép được nói rằng bọn cướp phục kích đức ông gần Morsham cách đây hơn một năm không phải là để lấy túi tiền của ngài, hay là tình cờ gặp ngài. Đây là vụ ám sát đức ông lần đầu tiên. Còn vụ thứ hai xảy ra sau đó không lâu, ngài bị bắt cóc tại bến tàu là vì anh ta muốn giết ngài. Lí do ngài Townsende muốn giết ngài là để chiếm tước vị và tài sản. Thế nhưng bây giờ ông ta còn có thêm lí do khác nữa để sát hại ngài. Fawkes dừng lại chờ đợi, nhung Jordan vẫn đứng yên, quay lưng về phía ông ta, hai vai cứng đơ. Nên ông ta nói tiếp: - Lí do khác nữa là ông ta muốn chiếm vợ ngài, người mà ông ta sắp cưới làm vợ và bây giờ vẫn còn lén lút gặp bà ấy. Vì bà ấy cứ lén lút gặp ông ta, nên tôi nghi ngờ bà ấy cũng muốn lấy ông ta, nhưng nếu đức ông còn sống thì bà ta không thể làm việc ấy được. Như thế, tức là bây giờ ngài Townsende đã có đồng lõa là vợ ngài. Hít một hơi thật dài, Fawkes nói tiếp: - Tôi xin nói thẳng rằng từ rày về sau, nếu tôi được ngài hợp tác và bảo vệ sinh mạng ngài … Khi thấy chàng vẫn không nói gì, nhà thám tử nghĩ rằng chàng còn phân vân, nên ông ta nói nhanh: - Thôi được. Theo lời đồn mà nhân viên của tôi nghe được trong đám gia nhân của ngài, thì vào đêm ngài bị ám sát hụt ở London, vợ ngài đã làm cho mọi người hốt hoảng vì bà ấy không về nhà cho đến sáng hôm sau. Ngài có biết bà ấy ở đâu không? Jordan uống thêm nhiều whisky nữa, lưng vẫn quay về phía nhà thám tử. - Bà ấy nói là ngủ trong một phòng trống dành cho giai nhân. - Thưa đức ông, có khả năng người cưỡi ngựa bắn ngài vào tối hôm đó là đàn bà chứ không phải đàn ông. - Vợ tôi bắn rất giỏi - chàng dấp giọng chua cay - Nếu cô ấy muốn bắn tôi, cô ta bắn không trật đâu. - Nhưng khi ấy trời tối, lại ngồi trên lưng ngựa - Fawkes nói nhỏ cho mình nghe hơn là cho Jordan - Có lẽ khi bà ta bắn, con ngựa nhúc nhích. Tuy nhiên tôi vẫn không tin chính tay bà ấy bắn, làm thế quá nguy niểm. Trước đây tên sát nhân thuê người ngoài, còn bây giờ hắn thuê ngay người trong nhà, cho nên việc này càng nguy hiểm cho ngài hơn và làm cho công việc của tôi thêm khó khăn. Cho nên tôi yêu cầu cứ giả vờ không biết chuyện Nordstrom bị đầu độc. Cứ để vợ ngài và người em họ tin rằng ngài không biết kế hoạch của họ. Tôi đã yêu cầu bác sĩ Danvers nói rằng Nordstrom chết vì đứng tim, và tôi rất cẩn thận khi hỏi chuyện các gia nhân trong bếp, không đã động gì đến bình rượu vang. Thế nào chúng cũng không biết ta nghi ngờ chúng. Nếu chúng ta thực hiện mưu kế này và tăng cường giám sát vợ ngài và ngài Townsende thì chúng ta có thể biết được âm mưu của chúng vào lần sau.Thế nào chúng ta cùng thộp cổ được bọn sát nhân. Fawkes dừng lại một lát rồi nói tiếp: - Tôi nghĩ thế nào chúng cũng tìm cách đầu độc lại ngài, vì chúng tin là chúng ta không biết việc chúng làm, nhưng có lẽ chúng không đầu độc bừa bãi. Vì vậy tôi xin đức ông hãy cẩn thận khi ăn hay uống cái gì mà vợ iđưa cho ngài, những thứ mà bà ta có đụng tay tới mà ngài không thấy. Ngoài ra chúng ta phải canh chừng và chờ đợi. Nói xong Fawkes im lặng và chờ đợi phản ứng của Jordan nhưng chàng vẫn đứng yên như tuợng. ông ta do dự rồi cúi người chào phía sau lưng chàng. Với giọng điệu có vẻ ân hận, ông ta nói: - Thưa đức ông, tôi xin lỗi ngài. Fawkes vừa đóng cửa xong thì bỗng có tiếng nổ lớn và tiếng kính vỡ trong phòng làm việc của Jordan, phá tan bầu không khí yên lặng của hành lang. Nghĩ là có ai bắn qua cửa sổ, Fawkes mở tung cửa ra và bỗng đứng khựng lại: cái bình thủy tinh mạ vàng đẹp rực rỡ, cái bình này trước là của vua nước pháp, đang nằm trên sàn. Chàng đứng chống hai tay vào bệ lò sưởi cho vững, người vẫn căng thẳng như hồi nãy, đôi vai rung lên vì đau đớn. Khi Jordan bước vào phòng khách, Alex quay lui, nàng mặc chiếc áo lụa màu lục nhạt, nụ cười trên môi, nhưng khi thấy nét mặt chàng đanh lại, cặp mắt lạnh lung, nụ cười liền biến mất, nàng hỏi: - Jordan, có gì không ổn à? Nghe nàng gọi thẳng tên mình, mặt chàng căng cứng, đến nỗi gân trên má chàng gật gật. - Không ổn à? – Chàng lặp lại, giọng chua cay, mắt nhìn khắp người nàng, ánh mắt khinh bỉ, nhìn ngực, nhìn mông, nhìn eo, rồi nhìn lên mặt.- Tôi không sao - chàng đáp vẻ lãnh đạm. Alex cảm thấy miệng khô khốc, tim đập thình thịch, cảm thấy Jordan không yêu nàng nữa. Nàng lo sợ những giây phút hạnh phúc đã qua không còn nữa. Nàng muốn tìm lại những giây phút ấy, bèn lấy bình rượu Sherry trên bàn. Jordan nói chàng thích nàng làm nhìiệm vụ của người vợ hiền, nên nàng rót một ly Sherry, đưa cho chàng miệng tươi cười: - Anh uống rượu Sherry nhé? Cặp mắt chàng nảy lửa, gân má chàng giật mạnh thêm. Khi chàng nhìn vào mặt nàng, Alexandra bước lui vì hoảng sợ. Chàng nhìn vào mắt nàng, đưa tay lấy ly rượu rồi nói: - Cám ơn. Chỉ trong nháy mắt, cái chân ly mảnh mai gãy làm đôi trong tay chàng. Nàng kêu lên một tiếng hoảng hốt, rồi quay người nhìn xem có cái gì để lau rượu đổ xuống tấm thảm xinh đẹp. - Đừng bận tâm - Jordan nói, chụp khuỷu tay nàng, quay người nàng lại - Không thành vấn đề. - Không thành vấn đề à?- Alexandra bối rối thốt lên - Nhưng…. Chàng nói nho nhỏ như vô cảm: - Không sao cả. - Nhưng… - Chúng ta đi chứ cưng? Nuốt nước bọt cho bớt hốt hoảng, nàng gật đầu, chàng nói từ “cưng” như con vẹt. Bỗng nàng nói lớn: - Khoan, đợi em một lát,- rồi nàng nói tiếp với vẻ e thẹn - Em có cái này muốn đưa cho anh. Thuốc độc phải không? Jordan vừa nhìn nàng vừa nghĩ bụng. - Đây, nàng nói rồi đưa cho nàng. Trên tay nàng là chiếc đồng hồ vàng của ông ngoại nàng. Alexandra ngước mắt nhìn chàng, nàng ấp úng nói: - Em… em muốn tặng anh cái này. Trong giây phút căng thẳng như thế này, nàng cứ sợ Jordan không nhận. Nhưng chàng đã lấy cái đồng hồ rồi cẩn thận bỏ vào trong túi áo khoác. - Cám ơn. Chàng lãnh đạm nói, nếu nó chạy đúng giờ thì chúng ta đã trễ bữa ăn nửa giờ. Nếu chàng đánh nàng, chắc nàng không đau đớn hay bối rối như thế này. Giống như con rối, nàng để cánh tay chàng đưa ra để cho chàng dẫn vào phòng ăn. Suốt bữa ăn, nàng cố suy nghĩ để tìm ra nguyên nhân tại sao chàng thay đổi thái độ một cách kì lạ như thế nhưng không tìm ra. Đêm đó, chàng không đưa nàng vào giường và không làm tình với nàng, nàng nằm thức cố tìm xem nàng đã làm gì khiến cho chàng thay đổi tính tình như thế. Ngay hôm sau, chàng vẫn không nói với nàng một tiếng, ngoại trừ trong các bữa ăn. Khi cần thiết lắm, chàng mới nói đôi lời, nàng bèn nuốt nhục quyết hỏi chàng đã làm gì sai sót. Khi nàng vào trong phòng làm việc của chàng, đứng trước mặt chàng như cầu khẩn lo sợ, hai tay run run chắp sau lưng, chàng nhìn nàng với ánh mắt giận dữ vì đã làm gián đoạn công việc của chàng. - Không ổn à? - Chàng lặp lại bằng giọng lạnh lùng của người xa lạ - Không có gì sai sót hết Alexandra à, ngoại trừ cô vào đây không đúng lúc. Chắc cô thấy tôi và Adams đang làm việc chứ? Alex quay người, hết sức bối rối khi nhận ra nãy giờ nàng không chú ý đến Adams đang ngồi nơi cái bàn nhỏ gần cửa sổ. - Tôi… tôi xin lỗi, thưa ngài. - Nếu thế thì, - chàng hất đầu về phía cửa phòng,- Xin cô cảm phiền…. Nàng biết chàng muốn nàng ra khỏi phòng, nàng không nói gì với chàng cho đến tối hôm đó, khi nàng nghe tiếng chân chàng đi vào phòng ngủ của chàng. Thu hết can đảm, nàng mặc áo choàng dài, mở cánh cửa thông rồi buớc vào. Khi Jordan thấy bóng nàng phản chiếu trong gương, chàng đang cởi áo sơ mi, chàng bèn quay đầu lui, hỏi nhanh: - Có gì không? - Jordan, xin anh - Alex thốt lên, vừa đi đến phía chàng, hình ảnh rất quyến rũ với mái tóc xõa xuống hai vai, nhẹ bay trên chiếc áo satanh màu hồng thắm - Xin anh cho em biết em đã làm gì để anh giận như thế? Jordan nhìn vào cặp mắt xanh của nàng, hai tay bặm chặt hai bên hông, vì chàng đang cố hết sức để khỏi đồng thời bóp cổ nàng vì tội phản bội và khỏi hành động theo thôi thúc trong lòng muốn bế nàng lên giường để giả vờ xem nàng là nữ công tước đầy đủ công dung ngôn hạnh trong một giờ. Chàng muốn ôm lấy nàng, hoà đồng với nàng, hôn nàng để quên hết những ngày vừa qua. Chỉ một giờ thôi. Nhưng chàng không làm được, vì chàng không thể nào xoá được hình ảnh nàng và Tony ôm nhau và lập kế hoạch để giết chàng. Chỉ một giờ thôi cũng không. Ngay chỉ một phút thôi cũng không. - Alexandra, tôi không giận đâu - chàng lạnh lùng nói - Bây giờ cô hãy ra khỏi đây, khi nào tôi cần có cô, thì tôi sẽ cho cô biết. - Tôi thấy rồi,- Alexandra nói nho nhỏ, rồi quay ra, nhưng những gì mà nàng thấy là nước mắt tuôn ra đầy mặt khi nàng đau khổ đi về giường mình.