Đêm yên tĩnh. Những ánh đèn trên hai bờ sông đã tắt. Nửa vành trăng treo cao trên bầu trời, thỉnh thoảng bị những đám mây trôi che khuất. Những khoảng bóng tối di chuyển bò ngang qua những hòn đảo, bị sương che phủ và rồi để lộ ra đường trắng của bờ nước.Một cơn gió nửa đêm rít thổi trên sông Dương Tử khi Mạnh Giao và An Đắc Niệm đứng nhìn vào khoảng xa, trên mũi của một chiếc khu trục hạm nặng 2500 tấn. Chiếc Hỏa Long là một trong những khu trục hạm nhỏ của hải quân Trung Hoa trấn đóng giữa Nam Kinh và Giang Âm. Chiếc khu trục hạm từ Nam Kinh chạy xuống buổi trưa hôm ấy và bỏ neo phía bên trên Cửu Châu, khoảng một dặm rưỡi cách hòn đảo Ngọc Xuân. Chiều hôm ấy, họ đã quan sát hòn đảo qua ống viễn vọng kính của đại úy Sái, và rõ ràng trông thấy nhà của ngư phủ và một giải dài um tùm cây cối.Đại úy Sái cho rằng mặt sông nổi sóng và ánh trăng mờ rất thuận lợi cho cuộc hành quân ban đêm. Ông ta coi việc này chỉ là một cuộc hành quân nhỏ, và làm vui khách bằng những câu pha trò trong lúc nhậu nhẹt suốt buổi chiều. Ánh đèn trên đảo đã tắt được hai giờ rồi, nhưng ông ta muốn thủy thủ đoàn gồm 45 người chỉ khởi sự sau nửa đêm, khi mà nước thủy triều dâng cao sẽ giúp việc đổ quân và rút lui được dễ dàng.Cuối cùng giờ tấn công cũng đã tới. Mạnh Giao và An Đắc Niệm tựa người vào thành tầu, tâm trí căng thẳng, thỉnh thoảng trao đổi một đôi lời. Chỉ có hai người mặc y phục dân sự và tà áo choàng của họ bay phần phật trong gió. An Đắc Niệm dự định đi theo thuyền tấn công, muốn là người đầu tiên tại đó khi Mẫu Đơn được tìm thấy. Mạnh Giao cũng nói:- Tôi cũng đi theo nữa.An Đắc Niệm trả lời một cách rất miễn cưỡng, "Ông có chắc muốn vậy không? Thực tình ông không cần phải làm vậy, ông biết thế mà. Ông có thể thoải mái hơn chờ đợi ở đây cho tới khi chúng tôi đem cô ấy trở về." Mạnh Giao nhấn mạnh, "Tôi muốn như vậy. Cô ấy sẽ cảm thấy an tâm hơn khi cô ấy trông thấy tôi." - Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể gây khó khăn cho họ nếu họ phải nổ súng. Một người dân sự cũng đủ rồi.Mạnh Giao cười bất đồng ý. "Tôi đã từng trông thấy những trận đánh dữ dằn hơn nhiều." An Đắc Niệm đành nhượng bộ. "Thôi thì tùy ý ông." - Tôi không nghĩ rằng cần phải nổ súng.- Có thể chỉ cần vài phát làm chúng hoảng sợ tỉnh ngủ thôi. Tôi vừa nói chuyện với trung úy Trương. Điều quan trọng là ngăn cản không cho bọn cướp đem cô ấy trốn đI.Mạnh Giao coi thường mọi sự nguy hiểm khi quân cướp kháng cự lại. "Trên cả đảo này chỉ có khoảng hơn mười tay đáng kể. Chúng ta sẽ bắt chúng trong lúc chúng đang ngủ và chúng ta đông hơn chúng nhiều.Nhưng liệu ông có thể nhận diện được cô ấy không?" - Tôi tin tôi có thể nhận ra.Sau một sự im lặng ngượng ngùng, Mạnh Giao lên tiếng:- A, phải rồi. Tôi nhớ cô ấy đã làm việc trong nhà ông vài tháng trước.- Đúng vậy.Lại một sự ngừng lại ngượng ngùng. An Đắc Niệm cầu mong Mạnh Giao đừng hỏi gì thêm nữa.- Ông có thể nhận ra cô ta trong bóng tối không?- Dễ mà.- Dĩ nhiên rồi. Tôi chỉ muốn chắc rằng ông không bắt lầm con gái của bọn cướp trong đêm tối.- Không đâu. Ông có thể tin chắc như thế. Vậy ông cũng nên đi theo. Chúng ta sẽ phối trí người canh gác đường rút lui ra khỏi làng và những thuyền chúng dùng để tẩu thoát. Tôi dề nghị Ông đứng ngoài xa cho tới khi tôi đem cô ấy an toàn lại cho ông.An Đắc Niệm nhìn đồng hồ tay và nói, "Nào chúng ta đI." Trong màn đêm, ba chiếc xuồng được hạ xuống từ khu trục hạm và dưới quyền chỉ huy của trung úy Trương. Binh sĩ mang đèn lồng, lưỡi lê và súng lục. Họ lặng lẽ ngồi xuống thuyền, Mạnh Giao và An Đắc Niệm ngồi với trung úy Trương. Ba con thuyền trườn tới trong ánh sáng lờ mờ. Mặt sông nhồi sóng và đêm tối đen, nhưng nhìn gần họ có thể trông thấy mặt nhau.Tại chỗ đổ bộ, binh sĩ mang súng lục đứng lại canh gác thuyền, trong khi cả đại đội lặng lẽ tiến lên bờ cát.Tất cả đèn lồng đã thổi tắt. Trong cái im lặng của đêm tối, một nhóm tiến lại thuyền của bọn cướp, trong khi phần lớn tiến qua cánh đồng rộng nửa dặm tiến vào làng. Binh sĩ được lệnh cấm họ nổ súng trước khi chiếm được các vị trí bao quanh làng. Chiếc phao trôi trên sông kêu nhè nhẹ trong không khí nửa đêm và trên những đợt sóng liên tục.Trung úy Trương dẫn binh sĩ bao quanh làng về phía nam và dừng lại để quan sát tình hình. Nhà của bọn cướp tụm với nhau và không có tường bao quanh, giống như mọi làng chài lưới khác. Một con đường rộng cát trắng dẫn tới bến tại đó có một vài cột buồm nổi bật trên giải nước trắng của con sông. Cơ may của họ là phục kích và tấn công bất ngờ bằng cách bao vây lối vào, và không gây tiếng động cho tới khi viên trung úy ra lệnh. Một toán khác tỏa về phía đông tại đó có vài căn nhà xa cách nhau trên gò cao.Viên chỉ huy căn dặn, "Đừng bắn ẩu. Mục đích của chúng ta là tìm ra và cứu người đàn bà bị cầm giữ. Cô ta sẽ nhận ra theo tiếng gọi là Lương Mẫu Đơn. Hãy giữ đúng vị trí và không được làm gì cho tới lúc tôi ra lệnh. Phải sẵn sàng tại cửa khi chúng xô ra khỏi nhà. Tập trung tất cả đàn bà con gái lại. Bây giờ tiến hành đi!" Khi nghe tiếng súng nổ, Mẫu Đơn giật mình thức giấc. Phải mất vài giây nàng mới nhận thức có chuyện xảy ra bên ngoài. Nàng lẻn ra khỏi giường và nhìn qua song cửa sổ. Những tiếng la và quát tháo mơ hồ vang lên từ giữa làng. Nàng trông thấy mấy bóng đen chạy ngang qua. Lại thêm nhiều tiếng súng nữa.Vài phút sau, nàng nghe thấy tiếng cửa mở ở phòng bên cạnh, tiếp theo là tiếng té đổ nặng nề như tiếng người ngã xuống và rồi là tiếng bước chân thình thịch. Nàng nghe thấy một giọng nói cọc cằn ở phòng bên cạnh:- Đứng yên. Chúng tôi tìm kiếm cô Lương Mẫu Đơn. Người con gái mà chúng bay bắt giữ đâu?Mẫu Đơn chạy vội ra và trông thấy một thủy binh, khuôn mặt đỏ ửng trong ánh sáng của chiếc đèn lồng đang cầm trong tay. Người thủy binh bước lại và nắm lấy nàng. "Đi theo tôi. Đừng sợ. Cô là cô Lương, phải không? " Mẫu Đơn để mặc người thủy binh lôi nàng đi theo. Nàng không có thời giờ để suy nghĩ và không hiểu cái gì đang xảy ra. Nàng mất hết tự chủ từ kinh nghiệm mấy ngày qua đến nỗi nàng rùng mình và bật khóc. Nàng mơ hồ nghe thấy tên thủy binh nói rằng hải quân đã tới để giải cứu cho nàng.Một tiếng còi vang lên, và nhiều người bước ra từ bóng tối. Tên thủy binh đang dìu Mẫu Đơn la lên:- Đây rồi, đây rồi! Chúng tôi đã tìm thấy cô ta rồi.Mặt trăng ra khỏi đám mây, và nàng có thể trông thấy các thủy binh chạy đi chạy lại, từ mọi phía. Tên thủy binh hỏi nàng:- Cô đi được không?- Tôi đi dược chứ.Nàng bỗng nghe tiếng gọi từ bên dưới. "Mẫu Đơn! Mẫu Đơn!" Giọng nói thực là quen thuộc. Một người đàn ông đang chạy vội lên về phía nàng. Giọng nói lại tiếp tục:- Mẫu Đơn!Nàng trả lời, "Tôi ở đây." Ngay liền đó người đàn ông hiện ra và là người nàng không mong đợi.- An Đắc Niệm! Là anh hả?Hai chân nàng mềm nhũn. Cả người nàng muốn quỵ xuống và rơi vào vòng tay của chàng và cảm thấy những giọt nước mắt nóng chảy dài trên mặt nàng. Quả thực là An Đắc Niệm rồi.- Em an toàn rồi. Anh sẽ giải thích sau. Ông anh họ hàn lâm của em cũng có ở đây.- Là anh hả? Có phải sự thực không?Nàng không thể nào tin vào mắt nàng, trong lúc nàng để hai cánh tay mạnh mẽ của An Đắc Niệm bồng nàng theo.Khi các thủy binh tiến vào tới giữa làng thì cuộc hành quân coi như chấm dứt. Những chiếc đèn lồng đi lại giữa các sân nhà. Hai người bị thương nằm trên mặt đất. Ba bốn người khác bị còng tay. Một bọn đàn bà và trẻ con thì co rúm trong sợ hãi ở đằng xa. Binh sĩ tập trung lại từ những điểm trấn giữ.Mẫu Đơn biết rằng nàng đã ở trong tay quân bạn. Nàng quay nhìn An Đắc Niệm, và tất cả lòng ao ước của mấy tháng vừa qua sôi nổi trong người nàng, nàng ôm lấy chàng và hôn khắp mặt chàng. Nàng không trông thấy Mạnh Giao đang đứng im lặng bên cạnh. An Đắc Niệm trông thấy và nói, "Kìa, quan Lương Hàn Lâm đây này." Mẫu Đơn quay lại. Mạnh Giao đang lặng lẽ chăm chú nhìn nàng. Nàng kêu lên:- Ôi, Đại ca!Nàng buông khỏi tay An Đắc Niệm và nhào ôm lấy chàng trong sự ngạc nhiên của chàng. Nàng khóc nức nở, khóc như mưa như gió mặc dù nàng không muốn. Mạnh Giao cảm thấy khắp người rung động, và khẽ ôm nàng vào lòng. Không những chàng vô cùng bối rối, mà chàng còn tự nhủ rằng nàng không còn yêu chàng nữa. Chàng đã mất nàng, mặc dù bây giờ chàng đã tìm thấy nàng. Tại sao nàng ôm choàng lấy chàng trước mắt mọi người như thế? Nàng từ từ ngẩng đầu lên và nhìn chàng chăm chú. Có đủ ánh sáng cho chàng trông thấy khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, trong chiều sâu của mắt nàng, chàng tin rằng đã trông thấy một nét hối hận. Nàng lại cúi đầu xuống và khóc thảm thiết. Những giọt nước mắt nóng của nàng làm ướt chiếc áo choàng của chàng. Những xúc cảm trái ngược nhau tràn lan khắp người chàng. Rất dịu dàng, chàng nâng đầu nàng lên, và giọng khẽ run rẩy khi chàng nói:- Mẫu Đơn, đừng khóc nữa. Chúng tôi đang đi tìm kiếm em. Hải Đường đang chờ em ở Nam Kinh.Nàng ngẩng đầu và hỏi, "Chúng ta đang ở đâu?" - Không xa Nam Kinh lắm.Chàng quay lại và nói, "Đây là trung úy Trương. Em phải cám ơn ông ta." Nàng trông thấy một sĩ quan cao lớn và đẹp trai, hàm răng trắng lấp lánh trong bóng tối.- Tôi sung sướng đã tìm được cô. Tất cả hải quân Trung Hoa phục vụ cho cô.Giọng nói tuy cộc lốc, nhưng chàng nhìn nàng một cách chiêm ngưỡng. Nàng bật ra một tiếng cám ơn.Viên trung úy hô to:"Sẵn sàng cả chưa?" và ra lệnh một thủy binh thổi còi gọi toán quân tại bến sông trở lại.Quay nhìn cái dáng dấp phụ nữ xinh đẹp trong bộ quần áo ngủ trắng, viên trung úy vừa cười vừa hỏi, "Cô đi bộ được không? Binh sĩ của chúng tôi rất sung sướng được cõng cô, cô biết không? Chúng tôi quên không mang theo một chiếc kiệu cho cô." - Tôi có thể đi bộ được. Cám ơn ông.Mọi người bắt đầu di chuyển. Một tên cướp bị thương ở chân, và nhảy theo một cách đau đớn. Vợ con bọn cướp than khóc rền rĩ khi trông thấy chồng bị bắt đưa đi. Chỗ này chỗ kia thấp thoáng ánh sáng đỏ và vàng của đèn lồng, con đường ngòng nghèo với những bóng đen di chuyển. Trung úy Trương đi trước dẫn đường và luôn tay vung chiếc đèn lồng để soi đường cho Mẫu Đơn.An Đắc Niệm bước bên cạnh nàng bên tay mặt, còn Mạnh Giao bên tay trái. Nàng bàng hoàng đến nỗi không biết nghĩ hoặc nói gì. Nàng biết rằng đúng hơn nàng phải nói chuyện với Mạnh Giao và hỏi tin tức nhà; nhưng Mạnh Giao chỉ lẳng lặng bước đi bên cạnh, trong khi chính cánh tay của An Đắc Niệm dìu nàng. Không biết Mạnh Giao có biết, và biết được bao nhiêu, về chuyện tình của họ? Nhưng nàng không cần. Nàng để người mỗi lúc một tựa vào An Đắc Niệm hơn. Chàng đang kể cho nàng biết người ta đang đi tới một khu trục hạm để trở về Nam Kinh.Nàng hỏi, "Vợ anh thế nào?" - Vợ anh ở nhà. Lúc nào cũng than khóc thằng bé. Thực là đau đớn cho nàng. Anh vẫn cố gắng. Khi chuyện này xảy ra, anh phải tới ngay. Vợ anh rất xúc động nghe tin em mất tích.Mẫu Đơn cảm thấy có lỗi, và cố nói chuyện với Mạnh Giao. Nàng rút tay ra khỏi cánh tay An Đắc Niệm và hỏi, "Hải Đường có khoẻ không?" - Khoẻ lắm, và hiện ở trong tư dinh quan Tổng Đốc.Chàng chợt hoảng sợ nghe thấy mình nói chuyện với Mẫu Đơn một lần nữa.- Em nghe nói anh và Hải Đường về miền nam chơi. Anh đã gặp ba mẹ chưa?- Chưa. Bây giờ chúng tôi sẽ cùng trở về Hàng Châu với cô.Chàng đã làm nàng cảm thấy có tội khi tỏ ra miễn cưỡng nói chuyện với nàng, cùng với sự lạnh nhạt và dửng dưng khi gặp lại nàng.Trong cái xuồng chở họ về khu trục hạm, nàng ngồi cạnh Mạnh Giao, trong khi An Đắc Niệm nói chuyện với viên sĩ quan. Bàn tay nàng khẽ vuốt lưng Mạnh Giao một cách dè dặt. Chàng ngồi im lặng và cũng không nhìn nàng, nhưng nàng cảm thấy một cơn rung động nhẹ khi vuốt ve chàng. Chàng vẫn không nhìn nàng và hàm răng cắn chặt lại. Chàng bối rối đổi chân.Từng tên cướp được dẫn lên chiếc thang để lên khu trục hạm. Viên trung úy và An Đắc Niệm lên trước, và Mạnh Giao chìa tay giúp nàng đứng lên. Viên đạI úy, một người quê Phúc Châu, mời họ lên dùng trà và giải khát trong phòng sĩ quan. Ông ta nói thêm:- Tôi sẽ trở lại với quý vị trong một phút, ngay sau khi tôi lấy đầy đủ tên họ bọn cướp.Trung úy Trương dẫn mấy người lên phòng ăn của sĩ quan. Liệng chiếc nón xuống, hắn mời, "Xin mời quý vị ngồi xuống. Dùng trà hay cà phê? Chúng tôi có cả hai." Mạnh Giao xin uống cà phê. Chàng cảm thấy dễ chịu hơn ngay khi bước vào trong căn phòng sáng trưng.Chàng nói:- Tôi đã từng lên pháo thuyền của người Anh. Họ mời tôi dùng trà. Tôi nói thích cà phê. Họ không hiểu. Họ quên rằng chúng ta dùng trà suốt ngày ở nhà. Ngoài ra, cà phê là một món quốc tế.Mắt Mẫu Đơn sáng lên khi nàng nhận ra giọng và cách nói cũ của Mạnh Giao; dẫu sao chàng cũng là anh họ của nàng, và là quan hàn lâm, nên dù chàng nói gì thì nàng cũng thấy lời nói của chàng làm người ta phải suy nghĩ. Một cảm giác về những ngày Bắc Kinh cũ trở lại với nàng. Bây giờ chàng đang nhìn nàng, với một cái nhìn tìm kiếm dò hỏi. Nàng bối rối nhìn đi chỗ khác, mặc dù nàng không muốn thế. Mạnh Giao trông thấy một nét của cái nhìn ám ảnh ấy trong mắt nàng. Nàng có vẻ tiều tụy hơn và có những vết xậm dưới mắt. Cái kinh nghiệm đau đớn trong một tháng qua đã hành hạ nàng! Chàng nói với đầy thiện cảm:- Anh hy vọng tối nay em không quá sợ hãi!- Lúc đầu thì em sợ lắm, khi em nghe thấy súng nổ trong lúc đang ngủ. Em không biết cái gì sẽ xảy ra kế tiếp.Mắt nàng nhíu lại trong cái ánh sáng rực rỡ của phòng ăn, và nàng có một cảm giác mệt mỏi mơ hồ rằng nàng vẫn còn trong một giấc mơ. Một giờ trước đó nàng còn ngủ trên một manh chiếu mỏng, trên một hòn đảo hẻo lánh trong tay bọn cướp. Bây giờ nàng ở trên một khu trục hạm tối tân, cùng với cả hai người tình cũ.Viên đại úy bước vào và nói, "Chúng tôi đã thẩm vấn các tù nhân và ghi tên tuổi của chúng rồi. Tên họ Dương đã chết. Chúng ta sẽ khởi hành trở về Nam Kinh." Ông ta nói với một cảm giác sung sướng về một nhiệm vụ đã hoàn thành. Rồi ông ta quay sang người con gái xinh đẹp và nói, "Tôi mong rằng cô không quá hoảng hốt. Tôi nghe nói cô là con nuôi của quan Tuần Vũ." Mẫu Đơn gật đầu một cách máy móc, sẵn sàng chấp nhận bất cứ điều gì xảy ra trong một giấc mơ. Cái nhìn ngơ ngác của nàng bắt gặp cái nhìn của An Đắc Niệm. Mạnh Giao đáp thay cho nàng:- Đúng vậy.Mẫu Đơn biết rõ về cái bề ngoài nhếch nhác của nàng, và hỏi viên đại úy:- Đại úy, cho phép tôi rửa mặt, được không?- Được chứ. Xin cô theo tôi.Ông ta dẫn nàng vào phòng riêng và chỉ cho nàng khăn tắm và những thứ cần dùng.- Ông có lược không?- Có chứ.Rồi ông ta dưa cho nàng chiếc áo khoác hải quân và nói, "Đây, cô có thể mặc tạm chiếc áo này nếu cô thấy lạnh." Sau đó ông ta bước ra ngoài và khép cửa lại.Mẫu Đơn không soi gương trong suốt năm ngày vừa qua. Nàng vội vàng rửa mặt và chải tóc, buồn bã và tư lự soi gương, và cố gắng sắp xếp lại những tư tưởng lộn xộn trong đầu nàng.Nàng có lý do để kiêu hãnh khi cả hai người tình cũ đều tới tìm kiếm nàng. Mạnh Giao bây giờ đã có vợ rồi.Liệu chàng có thay đổi không? Chàng quá lặng lẽ, quá xa cách. An Đắc Niệm có vẻ gầy hơn trước; chàng phải mất ít nhất mười cân, kể từ ngày nàng bỏ chàng ra đi.Nàng bước ra ngoài và nhập bọn với họ, và cảm thấy dễ chịu hơn.Viên đại úy đang kể về trận đánh vừa qua. Ông ta ngẩng lên nhìn nàng và nói, "Cô có thể nghỉ trong phòng của tôi. Tôi phải lên trên boong tầu." Ông ta nhìn chiếc đồng hồ trên tường. "Đã quá ba giờ sáng rồi. Phải hai giờ nữa trời mới sáng." Khi viên sĩ quan đi ra rồi, ba người ngồi nói chuyện một lát. Nàng hỏi:- Tại sao em lại là con nuôi của Nghi thân vương?Cả hai cùng trả lời một lúc. Rồi Mạnh Giao nói, "Anh viết thư cho ông ta và đề nghị cái ý nghĩ này, để cho quan Tổng Đốc phải lưu tâm ngay." An Đắc Niệm nói thêm, "Nghi thân vương bảo tôi viết lá thư cho quan Tổng Đốc. Ông ta nói tôi có thể viết như thế nếu tôi nghĩ chuyện ấy có lợi. Và tôi đã thêm vào." - Làm thế nào các anh tìm thấy em?Mạnh Giao kể cho nàng nghe, và nói thêm, "Cám ơn Trời Đất, tất cả đã xong rồi, và em trở về bình yên vô sự. Anh phải yêu cầu văn phòng quan Tổng Đốc đánh điện ngay cho ba em. Em làm mọi người lo lắng." - Văn phòng quan Tổng Đốc?- Phải. Quan Trương Đại Học Sĩ gửi cho quan Tổng Đốc Nam Kinh một lá thư. Và Nghi thân vương phái ông An đây đi tìm dấu tích của em. Toàn thể hải quân được dùng để cứu em. Em thực tình làm mọi người lo lắng." Mẫu Đơn cảm thấy giọng trách móc. Nàng vội bào chữa. "Có phải lỗi của em khi em bị những tên khốn kiếp này bắt cóc không?" - Mẫu Đơn, anh không có ý nghĩ ấy.An Đắc Niệm đứng dậy và nói, "Tôi nghĩ chúng ta cần nghỉ ngơi." Hai người đàn ông dẫn nàng vào phòng của nàng, biết chắc nàng có đủ những thứ cần dùng, và từ giã nàng. Khi bước đi, hai người đàn ông nhìn nhau. An Đắc Niệm nói:- Ông có một cô em họ độc đáo.- Phải, rất độc đáo.Khi bước trở lại phòng dành cho họ, hai người nghe thấy tiếng rung chuyển của máy tầu bên dưới và cảm thấy ván tầu bên dưới chân họ hơi rung động; cuối cùng chiếc khu trục hạm đã di chuyển.Mạnh Giao khép cửa phòng lại sau lưng, lòng rất bối rối và hoang mang vì những chuyện xảy ra buổi tối.Trong một năm vừa qua, chàng đã tập nghĩ đến nàng với một sự xa cách nào đó, nhưng là một sự xa cách vương đau khổ cực độ, như một hình ảnh bị bóp méo, một hình ảnh phản xạ hằn sâu về tình yêu chân thực mà chàng tìm thấy ở Hải Đường. Đêm nay cái hình ảnh ấy lại bị xao động mãnh liệt, có lẽ vì vẻ hốc hác trên mặt Mẫu Đơn và cái nhìn buồn bã kéo dài trong mắt nàng. Nàng không trông giống một người con gái thơ ngây rồ dại nữa, mà là một người đàn bà trưởng thành và bi thảm, nhưng cực kỳ quyến rũ hơn trước. Rồi cái hình ảnh nàng ôm choàng An Đắc Niệm gây khó chịu vô cùng trong lòng chàng. Chàng chỉ được nghe thấy một lần cái tên An Đắc Niệm trong lá thư của Hải Đường từ quê nhà. Chỉ thoáng nghe thấy giọng nói của nàng là trái tim chàng lại quặn lên dữ dội. Suốt đêm chàng cố gắng trấn tĩnh. Tất cả những ý tưởng chàng cố gắng tạo ra cho có vẻ cứng cỏi đã tan biến. Chàng cảm thấy sự rung động của những tình cảm cũ. Một lần nữa, tình yêu của chàng đối với Mẫu Đơn thách đố tất cả mọi sự phân tích. Chàng cảm thấy rất mệt mỏi và quyết định đi ngủ. Một lần nữa, chàng vươn tay ra để ôm lấy nàng trong sự yên tĩnh của đêm, nhưng chỉ ôm được sự trống rỗng ảm đạm tối tăm.Mẫu Đơn không thể ngủ được. Vừa tắm thoa? thích xong, nàng cảm thấy sạch sẽ và tươi mát. Khi nàng bò vào giường của viên đại úy và cảm thấy sự khô lạnh của khăn giường sạch sẽ, thì nàng hoàn toàn tỉnh ngủ.Những ngày bị bắt khủng khiếp đã qua rồi. Đầu nàng quay cuồng bồng bột trước những biến cố bất ngờ của đêm nay, và nỗi lo ngại phải gặp lại Hải Đường. Nàng biết ơn Mạnh Giao đã bất kể mọi chuyện, vẫn đến tìm kiếm nàng, và hơn tất cả, là An Đắc Niệm. Nàng cảm thấy những giọt lệ nóng hổi của tình yêu cũ đang tắm mặt nàng.Nàng bước xuống giường và đứng ngó nhìn qua cái ô cửa sổ nhỏ. Nàng không thể trông thấy gì trong cái bóng tối lờ mờ ấy, ngoại trừ những hình thể không rõ ràng trên bờ sông và làn nước hắt áng sáng, rạt rào và dập dềnh bên dưới.Nàng khẽ lách ra khỏi phòng ngủ. Một ngọn đèn nhỏ soi sáng lối đi. Nàng mở cửa và ngửi thấy cái không khí nồng và mặn của biển cả. Nửa vầng trăng đã lặn về phía chân trời, và bây giờ là một màu vàng dơ bẩn.Về phía đông, một ngôi sao cô đơn nhấp nháy trong ánh sáng vàng vọt. Một vài ánh lửa lờ mờ bay trong gió làm nàng chú ý. Tại đầu bên kia của boong tầu, nàng trông thấy một hình dáng đen, như một người nào đang tựa vào thành tầu, và hút thuốc một mình. Bất kể là ai, nàng bước xuống bậc thang, tay nắm chặt tay vịn, và bước lại phía bóng đen ấy. Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, người đó quay lại.- Mẫu Đơn!Nàng nghe thấy tiếng gọi thì thầm. Người ấy bước tới. Chính là An Đắc Niệm. Chàng cầm lấy hai tay nàng và trong một cử chỉ mau lẹ, kéo nàng lại gần. "Anh tưởng em ngủ." - Em không ngủ được.- Anh cũng vậy.Trái tim nàng đập mạnh trong lồng ngực khi nàng cảm thấy hơi thở ấm áp của chàng. Nàng hỏi, "Anh làm gì ở đây?" - Nghĩ đến em - đúng hơn là nghĩ đến chúng ta.Môi của họ đụng vào nhau, nhưng lại rời ra. Mắt nàng sáng rỡ.- Em yêu anh lắm, anh Đắc Niệm của em.Trong bóng tối lờ mờ của một đêm sao, hai người lặng lẽ nhìn nhau. Hai tay chàng ôm lấy nàng, hai người bước lại gần thành tầu và nhìn ra biển. Hai cánh tay chàng ghì chặt nàng hơn nữa, và nàng để mặc thân mình tựa hẳn vào chàng, như muốn tìm kiếm và ước muốn thuộc về chàng hoàn toàn. Thay vì ngẩng lên nhìn chàng, mắt nàng nhìn xuống, ngắm nhìn ánh sáng nhấp nháy của những làn sóng chồm lên nhau bên dưới. Cuối cùng nàng nói:- Làm thế nào anh cũng tham dự vào vụ giải cứu em?- Anh van nài được tham dự. Anh nghe biết những gì xảy ra cho em khi Nghi thân vương gọi anh tới văn phòng. Tin tức này làm anh sửng sờ. Anh không hề biết em đi Cao Vũ. Sau đó anh tới gặp cha mẹ em và biết được một vài chi tiết. Nghi thân vương gọi anh vào và cho anh xem lá thư của ông anh họ em. Anh đề nghị rằng phải có người dấn thân vào vụ này, nếu Nghi thân vương muốn như vậy, và anh xung phong đi.Anh cũng cho Nghi thân vương biết vì con trai anh mới chết, nên anh muốn đi xa một thời gian. Anh năn nỉ ông ta phái anh đi. Anh biết anh phải tới. Dù ông ta từ chối, anh cũng xin nghỉ phép và tự mình đi tìm em...Dường như ông ta rất quý trọng em. Anh nói vài điều về em. Ông ta hỏi anh có biết em không, và anh phải nói cho ông ta biết...- Anh nói gì về em?- Anh quên không biết anh đã nói gì. Một vài điều về cách anh cảm nghĩ về em. Có thể anh tỏ ra sự hào hứng trong giọng anh. Dẫu sao, quan Tuần Vũ mỉm cười và đồng ý sai anh đi. Anh biết anh cảm thấy gì.Giọng nói của chàng run rẩy. Chàng không tìm ra lời và thở nặng nề. Sau một lúc, chàng nói tiếp, "Em không thể tưởng tượng anh đã phải trải qua cái gì khi em quyết định chúng ta chia taỵ.. Thực là đau đớn, đau đớn..." - Anh không đồng ý là chúng ta nên chia tay hay sao?Chàng buồn bã trả lời, "Anh đồng ý chứ." Sau đó là một sự im lặng khó khăn và đau đớn. Rồi chàng nói, "Thực là quá đau đớn. Anh không ăn ngủ được. Đôi khi anh ao ước phải chi anh không bao giờ biết em. Được biết em và sau đó lại mất em..." Khi chàng đốt một điếu thuốc lá nữa, Mẫu Đơn bàng hoàng thấy chàng gầy đi rất nhiều trong hai tháng ngắn ngủi, từ ngày nàng bỏ chàng. Hai má chàng hõm xuống và có những nếp nhăn bên dưới mắt mà trước kia không có. Tim nàng đau nhói. Trong một lúc lâu, nàng không thể nói được. Cuối cùng nàng lên tiếng, "Đắc Niệm, anh đã thay đổi nhiều - em muốn nói khuôn mặt anh." - Và em biết tại sao mà. Sự hành hạ anh phải trải qua kể từ khi em bỏ anh. Anh ở trong một địa ngục.Rồi chàng nói tiếp, như thể nói với chính mình. "Mẫu Đơn, trong cả một thế hệ chỉ có một người con gái như em." Nàng khẽ mỉm cười buồn bã và nói, "Đối với mọi người, em chỉ là một người đàn bà độc ác, phóng đãng." - Phải, đối với người đời thì thế. Âm nhạc càng hay bao nhiêu thì càng ít người hiểu được bấy nhiêu.- Ba em nghĩ em điên rồ. Ngay cả Mạnh Giao...Nàng chợt ngừng lại.- Mạnh Giao thì sao? Anh hiểu em yêu ông ta.- Em không biết nói thế nào. Thực là khác hẳn. Có lẽ anh ta hận. Em cảm thấy như thế khi gặp anh ấy trong xuồng. Em biết anh ấy vẫn yêu em, nhưng đó là một việc riêng tư của anh ấy. Có lẽ em gây rất đau đớn cho anh ta. Lúc bị em bỏ rơi, anh ấy hẵn rất uất hận.Rồi nàng quay lại nhìn chàng và nói bằng một giọng hối tiếc, "Chỉ có anh là hiểu em. Em yêu anh mãi mãi vì thế." - Chúng ta sẽ làm gì?Nàng đứng dậy và trả lời, "Cuộc đời đã chua cay nhiều rồi. Đừng nên làm cho đời tệ thêm nữa." Hai người im lặng một lát. Cuối cùng chàng lên tiếng, "Anh hiểu em muốn nói gì. Phải vậy thôi. Chúng ta hãy giữ như vậy. Có lẽ đó là điều hay nhất cho chúng ta." Rồi chàng cười chua chát. "Cơ thể anh thuộc về vợ anh, nhưng hồn anh thuộc về em. Hãy giữ như vậy. Như thế nó sẽ không thay đổi. Em có biết thảm kịch lớn nhất của cuộc đời là gì không?" - Cho em biết đi.- Thảm kịch lớn nhất của đời là khi tình yêu bị giết chết. Trời ạ! Nếu có bao giờ em không còn yêu anh nữa, thì xin em đừng cho anh biết. Anh sẽ không thể nào chịu đựng được đâu.Chàng khẽ vuốt tóc nàng và nói tiếp, "Anh biết rằng nếu chúng ta bỏ trốn cùng nhau, chúng ta sẽ tìm ra được những khuyết điểm của nhau và sự kỳ diệu của tình yêu có thể bị giết chết vì sương giá của một ngày ảm đạm. Có lẽ em sẽ thấy anh là chỉ là một người rất tầm thường, đôi khi cáu kỉnh, lúc khác thì gắt gỏng, tóc anh không cắt đúng theo ý muốn của em. Có lẽ một vài chuyện nhỏ nhặt sẽ làm thay đổi cảm nghĩ của em về anh - có thể một cái răng xưng, một nếp nhăn mới trên trán anh, một cái má hóp. Nhưng ít nhất theo cách này, em sẽ không bao giờ tìm thấy bất cứ cái gì có thể hủy diệt tình yêu của em dành cho anh." Đây là một lời buồn thảm nhất mà nàng nghe thấy.Điều bi thảm nhất là cái chàng nói lại quá đúng. Nàng nhớ lại một điều Mạnh Giao từng nói khi chàng thấy niềm hăng say của nàng đối với chàng trở nên nguội lạnh; chàng nói giống như trông thấy một đứa trẻ hư đánh rơi làm bể một cái chén ngọc, dập bể trên sàn nhà chỉ vì tinh nghịch và rồi sung sướng bước đi. Nàng hỏi:- Anh muốn nói chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa?- Đó chẳng phải là điều em cũng nghĩ hay sao?- Phải. Hãy trở về với vợ anh và nghĩ đến em.Nàng quay mặt lại chàng, và má hai người cọ vào nhau trong một cử chỉ trìu mến và thân thiết, cổ họng hai người nghẹt lại vì một cơn đau ngộp thở. Đôi môi hai người gặp nhau, thật dịu dàng trong một nụ hôn mau lẹ, ngắn ngủi và cắn môi nhau. Cuối cùng chàng nói:- Nếu số phận định chúng ta phải gặp nhau thì chúng ta lại gặp nhau. Nếu không thì đây là một đêm đau đớn nhất của đời anh.- Đối với em cũng vậy.Nàng trả lời, giọng nói run rẩy nhẫn nhục.- Em sẽ làm gì?- Anh An Đắc Niệm của em, hãy để em cho anh biết. Em sẽ giữ mối tình này. Sau những gì anh nói, em có thể chịu đựng được. Hãy trở về với vợ anh; đừng nên làm hư hỏng cái kỷ niệm của một điều tốt lành duy nhất mà em đã làm trong đời em. Em sẽ không đợi chờ định mệnh đâu. Em đã từng chờ đợi Tần Châu, và cái giá em phải trả quá mắc. Điều anh vừa nói gợi cho em một việc mà em có thể làm. Em có thể kết hôn với một người nào đó; thân em sẽ thuộc về người ấy nhưng hồn em sẽ ở nơi khác. Dù em sống trong ngục tù, nhưng em vẫn cảm thấy tự do.- Em sẽ lấy ai?- Bây giờ điều ấy không quan trọng nữa.