song Hồ trấn.Ðại Long tiêu cuộc từng có thời là một tiêu cuộc tiếng tăm lừng lẫy và oaivọng bậc nhất song Hồ trấn này, bởi vậy hỏi bất kỳ người qua đường nàocũng dễ dàng biết được nơi tọa lạc của Ðại Long tiêu cuộc. Nhậm sươngBạch vừa đến song Hồ trấn đã tìm thấy nơi tọa lạc của Ðại Long tiêu cuộc.Dung mạo của Nhậm sương Bạch vốn bần hàn tiều tụy, giờ lại càng tiềutụy, càng gầy gò. Thân hình nhỏ thó gầy guộc của chàng chừng như chất chứaquá nhiều phiền muộn, chất chứa quá nhiều nỗi thống khổ chẳng thể nóithành lời. Trong đôi mắt trông vẫn còn Sáng rõ của chàng thỉnh thoảng lạiánh lên một nét bi thương, thoáng lên rồi mất hút, còn lại chỉ là một khoảngtrống rỗng vô hồn. Thế gian này đối với chàng vốn đã chẳng có gì để quyếnluyến, giờ chàng lại càng cảm thấy chán ngán, nhân Sinh gom lại chỉ có nămchữ "Sinh lão bệnh tử khổ", làm gì còn có lạc thú?Hôm nay, cách hôm Nhậm sương Bạch quyết chiến cùng Tằng Kiếm vàBành Nguyên ở Sơn cốc đã hơn hai tháng, bản thân chàng cũng chỉ vừa mớingồi dậy được Sau vết thương kinh hồn của Tằng Kiếm. vừa cảm thấy có thểdi chuyển được, chàng đã vội vàng lên đường đến ngay song Hồ trấn này.Chàng đến song Hồ trấn này là để hoàn thành một tâm nguyện, với LâmTường, với Ðại Long tiêu cuộc, chàng luôn cảm thấy một nỗi áy náy khônnguôi, luôn mong có một ngày làm được một điều gì đó để bù đắp lại Sự mấtmát mà Lâm Tường phải gánh chịu. Trước đây chàng không làm nổi điều đó,giờ thì chàng có thể làm được ít nhiều, dù không bù đắp nổi toàn bộ Sự mấtmát ấy, ít ra cũng bù đắp được phần nào.sau chuyến trọng tiêu bị đánh cướp ấy, không biết Ðại Long tiêu cuộc giờra Sao? Cảnh ngộ của Lâm Tường chẳng biết hiện giờ ra Sao? Mỗi lần nghĩtới điều ấy, lòng Nhậm sương Bạch cứ cảm thấy tự thẹn với lòng, dù bản thânchàng cũng làm việc đó trong tình thế bất đắc dĩ, nhưng nói gì thì nói, ác quảđó cũng do chính tay chàng gây nên.Ðại Long tiêu cuộc đứng Sừng Sững ngay Sát bên con phố chính trongtrấn, bên ngoài có tường cao bao bọc, bên trong có Sân vườn rộng rãi, cổnglớn bên ngoài oai nghi hùng vĩ, nói tóm lại, nhìn từ bên ngoài, đây là một tòakiến trúc khá đường hoàng khí phái, chứng tỏ hùng phong của nó một thời.Nhậm sương Bạch dừng ngựa, vừa mới xuống ngựa chưa kịp bước lên bậctam cấp thì đã có một thanh y hán tử đầu đội mũ vỏ dưa, ra dáng là bộc dịchcủa nhà quyền thế, từ bên trong cổng lách mình đi ra, đưa mắt quan Sát Nhậmsương Bạch từ đầu đến chân một lượt, giở giọng vừa hỏi han vừa quát nạtnói:- Này này, ngươi làm gì ở đây? Ðịnh tìm ai?Nhậm sương Bạch dừng chân, hơi ngẩn gương mặt râu lởm chởm nhìnlên, giọng rất hòa nhã nói:- Xin hỏi lão huynh, đây có phải là Ðại Long tiêu cuộc?Gã hán tử nhếch mép để lộ hai hàm răng chơm chởm, miệng cười màchẳng có ý cười chút nào, nói:- Thì ra ngươi đang tìm tới cái tiêu cuộc xúi quẩy đó, không Sai, nơi đâytrước kia chính là Ðại Long tiêu cuộc, nhưng bây giờ thì không phải nữa,nhiều tháng trước đây, toàn bộ đất đai nhà cửa ở đây đều đã Sang tên về cholão gia của ta rồi, hay nói cho dễ hiểu một chút, lão gia ta đã mua lại hết toànbộ khuôn viên này, qua vài ngày nữa Sẽ cho người quét vôi Sơn phết lại đểtống khứ hết cái xúi quẩy của Ðại Long tiêu cuộc để lại!Nhậm sương Bạch chừng như hơi ngạc nhiên mà cũng không ngạc nhiên,hỏi lại:- Lâm Tường, Lâm Tổng tiêu đầu đến phải bán cả Sản địa của tiêu cuộc điSao?Gã hán tử vẻ vui mừng trước Sự đau khổ của người khác, nói:- Không làm vậy Sao được? Än cơm bằng nghề bảo tiêu này, lúc thườngthì oai phong lẫm lẫm, cưỡi ngựa áp giải tiêu xa, nghễu nghệnh đi qua phố xátrấn tập, ngày ngày du Sơn hý thủy khắp nơi, biết đó biết đây nhiều hơn thiênhạ. Nhưng ai biết được, đến ngày nào thì phải chịu tai họa giáng xuống đầu,nhẹ thì tiêu xa thất thoát, thân bị trọng thương, còn nặng thì đến tán gia bạiSản, cả tánh mạng cũng khó lòng giữ được! Hi hi, kể ra thì gã Lâm Tườngcũng còn may mắn, chuyến tiêu ấy tuy bị mất trắng đến phải tán gia bại Sản,nhưng tánh mạng thì vẫn còn giữ được. Nhưng may mà chưa hẳn đã may, cảcơ nghiệp gầy dựng bao nhiêu năm đều mất trắng, không phải cả Sản địa củatiêu cuộc cũng đến phải bán đi đó Sao? sống như vậy, Sống chẳng bằng chết!Ha! Bảo tiêu mà, bảo không được tiêu thì phải bồi thường, quy củ của nghềnày xưa'>
cơ nặng nề ấy chừng như đã ngưng kết thành thực thể, khiến người ta có thểchạm vào mà cảm nhận được.Nhậm sương Bạch tuy chẳng thể nhìn thấy, nhưng linh cảm của chàng tinhnhạy là vậy, có khi nào lại không cảm nhận được điều đó?sau một thoáng im lặng nặng nề, Bành Nguyên cất giọng khản đặc nói:- Ngươi còn nhớ ta không, Nhậm sương Bạch?Nhậm sương Bạch vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, hơi nghiêng người nói:- Chắc là "vô duyên tiều tử" Bành Nguyên Bành tiến bối?Cất tiếng cười nghe thê thiết và dữ dội, Bành Nguyên nói:- Hai tiếng tiền bối ta không dám đón nhận, làm gì có hạng tiền bối bị vãnbối chặt đứt một bàn tay? Làm gì có hạng tiền bối bị vãn bối cho xuống âm tyđịa ngục? Nhậm sương Bạch, ngươi là quỷ vô Thường chuyên lấy mạnghuynh đệ ta, là thu hồn quỷ Sứ của huynh đệ ta, không cần dùng đến hai tiếngtiền bối nữa để khỏi thấy chướng tai, thậm chí huynh đệ ta còn phải tôn ngươilàm "đoạt mệnh tiểu tổ tông" nữa kia!Nhậm sương Bạch giọng trầm tĩnh nói:- sự việc diễn ra ngày hôm ấy, tại hạ cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, nếu tamvị tiền bối không bức rát quá, kết cuộc đã không thảm khốc đến như vậy, tạihạ chỉ hành động tự vệ, hoàn toàn không có ý làm tổn thương đến nhị vị...Giọng Bành Nguyên cứng nhắc, nói:415- Người chết cũng đã chết rồi, một bàn tay đứt cũng đã đứt rồi, việc đã xảyra thì không thể vãn hồi được, ngươi còn nói những lời này, không cảm thấyquá thừa thải Sao?Nhậm sương Bạch hơi cúi đầu nói:- Tại hạ chỉ muốn nói đôi lời giải thích, mong nhị vị tiền bối khoan thứ.Bành Nguyên lại phá lên cười, giọng cười lão nghe chẳng giống tiếng cườichút nào, nói:- Người chết chẳng thể Sống lại, bàn tay đã đứt càng không thể mọc lại, Sựthực hiển hiện trước mắt, giải thích thế nào cũng vô ích mà thôi, còn nóikhoan thứ? Nhậm sương Bạch, huynh đệ ta khoan thứ cho ngươi, rồi ai Sẽthương xót huynh đệ ta? Ngươi còn vọng tưởng dùng lời nói để xóa tan hànhvi tàn độc của ngươi Sao? Thật là ngây thơ, thật đáng buồn cười!Thần thái Nhậm sương Bạch rất nghiêm túc, nói:- Tại hạ không cho rằng đó là ý nghĩ ngây thơ, càng không có gì đángbuồn cười, Bành tiền bối, Sở dĩ tại hạ làm như vậy chẳng qua là để tránh canqua, tránh một trường Sát phạt, tránh phải thấy cảnh máu đổ đầu rơi. Tất cảnhững thứ đó xảy ra không mang lại lợi ích cho bất kỳ phía nào, mạng ngườilà rất quý, phải biết cân nhắc khinh trọng, với tình hình hiện tại, tiền bối cũngquá rõ, nếu cuộc chiến xảy ra, không ai dám nói chắc mình Sẽ được nguyênvẹn mà qua khỏi cuộc chiến này?Bành Nguyên cười lạnh nói:- Nhậm sương Bạch, ta đã nói rồi, việc đã đến nước này thì có nói gì cũngvô ích, cho ngươi có tài hùng biện giỏi đến mấy cũng không thể làm laychuyển được tâm ý của huynh đệ ta. Nhậm sương Bạch, huynh đệ ta khôngSợ máu đổ đầu rơi, mạng người tuy rất quý, nhưng huynh đệ ta cũng thềquyết làm ngọc nát chứ không chịu làm ngói lành!Biết rõ là dùng lời nói chẳng đi đến đâu, nhưng Nhậm sương Bạch vẫn cốgắng kiên nhẫn đến cùng, giọng thành khẩn nói:- Bành tiền bối, quay đầu lại là bầu trời lồng lộng Sau lưng, xin tiền bốiSuy nghĩ lại trước khi quyết định.Bành Nguyên bỗng gầm lên:- Huynh đệ ta đã quyết định từ rất lâu, bằng mọi giá phải đày ngươi xuốngA Tỳ địa ngục!Nhậm sương Bạch mong rằng Dịch Hương Trúc hiểu được, những gì màchàng làm là để tránh đau đớn thêm, tránh phải ân hận thêm. Có lẽ, Dịch416Hương Trúc cũng nhận thấy chàng đã cố hết Sức, nhưng thật không may, kếtquả đúng như chàng dự đoán, cũng là điều chàng hoàn toàn không muốn,chàng chẳng khuyên được Tằng Kiếm và Bành Nguyên hủy bỏ mối hận cừunày.Cố giấu một tiếng thở dài, Nhậm sương Bạch bước xuống ngựa, vỗ lênlưng "Lão lạc đà" cho nó đi ra xa.Từ trên vách núi, Tằng Kiếm dộng mạnh phương tiện Sản xuống nền đáđánh choang một tiếng vang dội, cất cao giọng quát:- Lão tam, đừng nhiều lời với hắn nữa, động thủ! Ðộng thủ đi!Cánh tay trái của Bành Nguyên đưa lên thắt lưng, móc Sắt nơi bàn tay giảmóc ra một chiếc bọc giấy to bằng nắm tay, Sau đó nhanh chóng ném bọcgiấy về phía Nhậm sương Bạch, trước khi bọc giấy bay ra, móc Sắt đã càorách lớp giấy bên ngoài, một vầng khói màu hồng tỏa ra bao trùm khắp mộtkhoảng không gian trên đầu Nhậm sương Bạch, đồng thời cũng tỏa ra mộtthứ hương thơm ngòn ngọt tanh tanh.Gần như đồng thời, vầng khói hồng vừa bung ra, Tằng Kiếm đứng từ trêncao cũng đã nhanh tay mở nắp chiếc lồng trúc, lập tức có tiếng chim kêu lainh ỏi vang lên, tiếp đó một bầy chim từ trong lồng tuô.Nhậm sương Bạch biết Trác Nho Tài hiểu lầm bản ý của chuyến viếngthăm này, chàng cũng thuận nước đẩy thuyền, vỗ vỗ chiếc bọc bên người, nói:- Tại hạ muốn giáp mặt Lâm Tổng tiêu đầu rồi bàn bạc kỹ hơn.Trác Nho Tài xoa xoa hai bàn tay xương xẩu vào nhau, cúi người nở mộtnụ cười cầu tài, nói:- Nếu quý khách muốn giúp đỡ tiểu hiệu, tại hạ vẫn có thể tiếp nhận yêucầu của quý khách, bổn tiêu cuộc bảo tiêu xưa nay luôn tuân thủ các quy củcủa nghề này, bọn tại hạ không bao giờ để thân chủ của tiểu hiệu phải chịuthiệt thòi...Nhậm sương Bạch mĩm cười nói:- Các hạ hiểu lầm rồi, Trác chưởng quỹ, tại hạ không hề có ý khinh thị cáchạ, tại hạ muốn giáp mặt Lâm Tổng tiêu đầu là còn có việc quan trọng kháccần bàn, không liên quan gì đến việc bảo tiêu, xin Trác chưởng quỹ giúp đỡcho!Trác Nho Tài vội vã ôm quyền thủ lễ nói:- Quý khách nặng lời rồi, nếu quý khách đã nói vậy, tại hạ Sẽ lập tức đimời Lâm Tổng tiêu đầu ra đây diện kiến quý khách.Dứt lời, Trác Nho Tài quay Sang tên chạy việc đang đứng ngơ ngác ở bêncạnh, nói:- Lang Ðầu, ngươi mau vào trong mời Tổng tiêu đầu ra đây, nói có một vịkhách nhân họ Nhậm có việc quan trọng muốn cùng Tổng tiêu đầu thươngnghị.Tên chạy việc dạ một tiếng rồi uể oải chạy vào bên trong, thì ra bên trongcòn một nội phòng, chắc là dùng để nội quyến của Lâm Tường trú ngụ vàcũng là nơi nghỉ ngơi của các tiêu đầu trong tiêu cuộc.Chẳng mấy chốc, tên chạy việc đi trở ra, theo Sau y quả nhiên là LâmTường với thân hình cao to vạm vỡ. Chỉ hơn nửa năm không gặp, vị "Cầmlong thủ" ngày nào giờ trông già đi rất nhiều, gương mặt đầy vẻ phong Sươngcộng thêm mái tóc điểm bạc trên hai thái dương, giữa đôi mày ẩn hiện mộtvệt đen u ám, thần thái trông chẳng được thanh thản cho lắm.Trác Nho Tài vừa nhác thấy bóng Lâm Tường đã vội đứng lên, chạy tớiphía trước, một tay chỉ Nhậm sương Bạch, nói:- Tổng tiêu đầu, chính là vị quý khách này muốn gặp Tổng tiêu đầu!Lâm Tường gắng gượng nở một nụ cười, hai tay ôm quyền thi lễ, chừngkhi giáp mặt Nhậm sương Bạch, người y giật mạnh một cái như chạm điện,nụ cười đông cứng trên môi, đứng chết trân trong một thoáng. Liền Sau đóthân hình y nhảy dựng lên như vừa bị độc xà cắn phải một nhát, thân hình yloạng choạng lùi lại, đụng ngã một lúc hai chiếc ghế!Nụ cười trên môi Nhậm sương Bạch rất tự nhiên và cũng rất thân thiện,chàng vẫn ngồi yên trên ghế, ung dung cất tiếng chào hỏi:- Lâu ngày không gặp, Lâm Tổng tiêu đầu vẫn khỏe mạnh chứ? Thời gianthấm thoắt thoi đưa, mới ngày nào hội ngộ, giờ đã hơn nửa năm rồi...Ngực Lâm Tường phập phồng kịch liệt, hơi thở gấp gấp, Song mục trợnngược như hai chiếc lục lạc, trán vằn gân xanh ngang dọc, hai Thái dươnghuyệt nhảy thùm thụp liên hồi, trông dáng điệu của y chứng tỏ y đang kíchđộng cực độ, mà không chỉ có khích động, thần thái y vừa phẫn hận vừa bithương.Trác Nho Tài nhìn thấy thần thái Lâm Tường thì không khỏi ngẩn người,hết nhìn Lâm Tường lại quay nhìn Nhậm sương Bạch, ngơ ngác hỏi:- Tổng tiêu đầu, ực... người Sao vậy? Có cái gì đó không bình thường Sao?Lâm Tường giơ tay chỉ Nhậm sương Bạch, cánh tay run lẩy bẩy, cả giọngnói cũng run run tức nghẹn:- Hắn... hắn họ Nhậm... chính là Nhậm sương Bạch...Trác Nho Tài càng không hiểu, đầu óc như bị bao phủ bởi một vầng Sươngdày đặc, gật đầu nói:- Thì họ Nhậm, lúc nãy chẳng đã nói là có một vị khách họ Nhậm cần gặpTổng tiêu đầu đó Sao? Tổng tiêu đầu, họ Nhậm thì có gì là trở ngại?Lâm Tường gần lên như Sấm, giậm chân thình thịch nói:- Ngươi đúng là hồ đồ đến lú lẫn cả rồi, lão Trác! Hắn chính là kẻ cướptiêu của chúng ta lần trước, là kẻ đánh ta trọng thương, là Nhậm sương Bạch,kẻ khiến cho ta phải lâm vào cảnh khuynh gia bại Sản, thiếu chút nữa phảiđến nước tự tận mà chết!Giờ đến phiên Trác Nho Tài giật bắn người, thân hình gã lùi từng bướctừng bước một đến khi đụng vào vách nhà, nếu không có vách nhà chặn lại,không biết gã Sẽ lui đến bao giờ mới thôi. song mục gã trợn trừng nhìn nhưdán chặt vào người Nhậm sương Bạch, tựa như nhìn thấy quỷ Sứ hiện hình.Nhậm sương Bạch vẫn ngồi yên trên ghế thần thái an nhiên, giọng khẩnthiết nói:- Lâm Tổng tiêu đầu, xin hãy giữ bình tĩnh, tại hạ đến viếng quý tiêu cuộcchuyến này hoàn toàn không hề có ác ý, tuy tại hạ chẳng phải đến để thọ hìnhlãnh tội, nhưng cũng có ý bồi đắp lại một phần mất mát của quý tiêu cuộccũng như bản thân Tổng tiêu đầu. Xin Tổng tiêu đầu hiểu cho nỗi lòng của tạihạ.Cố hết Sức hít một hơi thật dđơn Sắc đang kích tới, nhưng hy vọng của Thôi Công Ðức nhanhchóng tắt ngấm, chẳng biết y có còn kịp nhận ra điều đó hay không nữa, chỉthấy luồng quang trụ Sấn vào giữa trùng trùng luân ảnh, thân hình Thôi CôngÐức từ đỉnh đầu đến tận mông bị chẻ làm hai mảnh!Ðến nước này thì Ngao Trường Thanh chẳng còn tâm trí đâu để mà giaovới đấu, may mà y còn chưa vỡ mật ra chết tốt tại chỗ, quang trụ vừa nhằmđầu Thôi Công Ðức kích tới, y đã bỏ mặc vị nghĩa đệ quay đầu bỏ chạy tháothân, chỉ mấy lần thân hình nhô lên thụp xuống, y đã thoát ra được đến bìarừng.Ngay lúc đó, luồng quang trụ như một đạo dương quang từ chín tầng trờiphá nát mây mù kích xẹt xuống, Ngao Trường Thanh đang cố hết Sức đàotẩu, thân hình còn chưa chạm đất, đạo dương quang đã xuyên Suốt qua lưng,nhô ra trước ngực y năm thước rồi mới tắt ngấm, tan biến trong không gian.Thân hình Ngao Trường Thanh theo đà lao tới, ngay khi y còn chưa kịp đổ ụpxuống đất, gương mặt non nớt như trẻ con của y đột ngột biến mất, thay vàođó là một bộ mặt đầy nếp nhăn, khô cằn già nua, trông hết Sức quái đản!Bọn hán tử còn Sống Sót đứng giữ bên ngoài rừng đồng hét lớn một tiếng,mạnh ai nấy đào vong, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng.Nhậm sương Bạch đứng tần ngần nơi bìa rừng, thần thái mỏi mệt, Sắc diệnchàng trắng nhợt như tờ giấy, nơi thắt lưng và đùi máu vẫn không ngừng rỉra, đó chính là món quà Huỳnh Ðại Thụy dành cho chàng. Lão hiệu xưng là"song biến nhân ma", trong "Song biến" ấy Nhậm sương Bạch đã đượcthưởng thức một "biến", có điều "biến" còn lại chàng đã không có duyênthưởng thức!Huỳnh Ðại Thụy vẫn còn chưa đoạn khí hẳn, Song mục lão lồi hẳn rangoài, hơi thở yếu ớt trầm đục, mỗi lần tiếng hơi thở ồ ồ vang lên, vết thươngnơi ngực và bụng dưới lại thấy máu tươi tuôn ra như Suối, từng đợt từng đợttrào ra trông rất thảm khốc. Huyết dịch trong cơ thể con người là có giới hạn,hiện thời lão tuy vẫn chưa đoạn khí, nhưng máu cứ tuôn ra thế này, e rằngtánh mạng lão chẳng duy trì được lâu.sư cừu đã báo xong, nhưng Nhậm sương Bạch chẳng cảm thấy hưng phấnvà khoái cảm tràn dâng như tiên liệu. Trong lòng chàng lúc này chỉ cảm thấymột cảm giác trống rỗng hoang lương, tựa như một đứa trẻ cuối cùng đã đạtđược mơ ước mà nó ngày đêm trông đợi, nhưng Sau khi mơ ước đã thành hiệnthực, nó lại cảm thấy điều đó chẳng có ý nghĩa như nó hằng trông đợi.Không nhìn thấy tử trạng của Ngao Trường Thanh và Thôi Công Ðức,nhưng Nhậm sương Bạch hoàn toàn có thể hình dung được dáng mạo củachúng lúc này. Xưa nay Nhậm sương Bạch xuất thủ, chàng luôn biết chắcmột điều, thương thế của đối phương ra Sao, nặng nhẹ thế nào, có đủ để làmđối phương mất mạng hay không và dáng vẻ của vết thương ấy trông nó tànkhốc đến độ nào.Chàng cũng biết hiện thời Huỳnh Ðại Thụy chưa đoạn khí, nhưng cũngchẳng duy trì được mấy nữa, đao phong ăn vào cơ thể chàng biết nó trúng ởbộ vị nào, với hai vết thương trên người Huỳnh Ðại Thụy, chắc chắn lão Sẽchẳng chịu đau đớn lâu.Rừng bạch dương run rẩy dưới gió lạnh, mùi máu tanh lở vởn trong khônggian, Nhậm sương Bạch chầm chậm bước đi, dáng chàng xiêu xiêu, tưởng chỉcần một cơn gió mạnh cũng đủ làm chàng té ngã.