Chương 27

“Ai thế?” Patch hỏi.
Toàn thân tôi rung lên. Mất một lúc tôi mới trả lời, “Vee đã lẻn vào trường với Elliot và Jules. Họ muốn mình đến đó. Mình nghĩ Elliot sẽ làm hại Vee nếu mình không đến.” Tôi ngước nhìn Patch. “Mình nghĩ cậu ta sẽ làm hại Vee dù… mình có đến.”
Patch khoanh tay, cau mày. “Elliot.”
“Tuần trước ở thư viện mình đã đọc được một bài báo nói rằng cậu ta bị tình nghi trong một vụ giết người ở trường cũ cậu ta - trường dự bị Kinghorn. Cậu ta đã vào phòng máy và thấy mình đang đọc nó. Từ tối hôm đó, mình thấy ác cảm với Elliot. Thực sự rất ác cảm. Mình nghĩ thậm chí cậu ta còn đột nhập vào phòng ngủ của mình để lấy lại bài báo đó.”
“Còn điều gì mà mình nên biết không?”
“Cô gái bị giết là bạn gái của Elliot. Cô ấy bị treo cổ trên cây. Cậu ta vừa nói trên điện thoại rằng nếu mình không đến, sẽ có một cái cây ở nơi công cộng mang tên Vee.”
“Mình đã gặp Elliot. Cậu ta có vẻ tự phụ và hơi hung hăng nhưng mình không nghĩ cậu ta giống kẻ giết người.” Patch thọc tay vào túi trước của tôi và móc ra chùm chìa khóa xe Jeep. “Mình sẽ lái xe đến đó và kiểm tra. Mình sẽ không đi lâu đâu.”
“Mình nghĩ bọn mình nên gọi cho cảnh sát.”
Cậu ta lắc đầu. “Cậu sẽ khiến Vee phải vào trường giáo dưỡng vì tội phá hoại tài sản và đột nhập trái phép đấy. Mà này! Jules - hắn là ai?”
“Bạn của Elliot. Cậu ta cũng ở trung tâm vui chơi vào tối hôm bọn mình gặp cậu.”
Cậu ta nhíu mày sâu hơn. “Nếu có một gã khác nữa thì mình phải nhớ chứ?”
Patch mở cửa và tôi theo cậu ra ngoài. Một cậu lao công mặc quần đen và áo sơ mi lao động màu hạt dẻ đang quét những vụn bỏng ngô trong sảnh. Cậu ta đờ ra khi nhìn thấy Patch ra khỏi phòng vệ sinh nữ. Tôi nhận ra cậu ta cũng học cùng trường – chính xác là học cùng lớp Văn học với tôi. Brandt Christensen. Kỳ trước, tôi đã giúp cậu ta viết một bài thuyết trình.
“Elliot đang đợi mình, chứ không phải cậu,” tôi bảo Patch. “Nếu mình không xuất hiện, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra với Vee? Mình sẽ không liều lĩnh thế đâu!”
“Cậu sẽ lắng nghe những chỉ dẫn của mình và làm theo thật cẩn thận chứ?”
“Ừ.”
“Nếu mình bảo cậu nhảy?”
“Mình sẽ nhảy.”
“Nếu mình bảo cậu ở yên trong xe?”
“Mình sẽ ở yên trong xe.” Không hoàn toàn đúng lắm.
Bên ngoài bãi đỗ xe của rạp phim, Patch chĩa móc chìa khóa về phía xe Jeep, và đèn pha nhấp nháy. Đột nhiên cậu dừng lại và lẩm bẩm chửi thề.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Lốp xe.”
Tôi nhìn xuống và không nghi ngờ gì nữa, cả hai bánh xe bên lái đều bị xẹp. “Không thể tin được!” Tôi nói. “Mình đã lái qua hai cái đinh hay sao?”
Patch cúi xuống lốp xe trước, lần tay quanh bánh xe. “Tua vít. Đây là một vụ tấn công có chủ ý.”
Trong một thoáng, tôi nghĩ có lẽ đây là một trò làm xáo trộn trí óc khác của Patch. Có lẽ cậu ta không muốn cho tôi đến trường. Xét cho cùng, những ác cảm dành cho Vee chẳng có gì là bí mật. Nhưng… có điều gì đó không đúng lắm. Tôi không cảm thấy Patch chút nào ở trong đầu tôi. Nếu cậu ta đang làm thay đổi những ý nghĩ của tôi, thì hẳn cậu ta đã tìm ra được một cách khác để thực hiện điều đó, vì theo những gì tôi nhận thấy, cảnh tượng tôi đang chứng kiến đây hoàn toàn là thực.
“Ai lại làm thế chứ?”
Patch đứng thẳng lên. “Nhiều lắm.”
“Ý cậu là cậu có rất nhiều kẻ thù hả?”
“Nhiều người cũng khá căm ghét mình đấy. Họ đã đặt cược nhưng không thắng nổi. Rồi họ tức tối khi mình nẫng mất ô tô của họ, hoặc hơn nữa.”
Patch bước tới một chiếc ô tô hai chỗ ngồi, mở cửa bên tay lái rồi ngồi vào sau vô lăng. Cậu thò tay xuống dưới hí hoáy làm gì đó.
“Cậu đang làm gì thế?” Tôi hỏi, đứng trước cửa xe để mở. Chỉ phí lời vì tôi biết rõ cậu ta đang làm gì.
“Tìm chìa khóa dự phòng.” Patch cầm hai cái dây màu xanh giơ lên. Với vài thao tác, cậu ta tháo hai đầu dây ra và đấu chúng vào nhau. Động cơ nổ máy, và Patch nhìn tôi. “Thắt đai an toàn vào.”
“Mình sẽ không ăn cắp xe đâu?”
Cậu ta nhún vai. “Lúc này chúng ta cần nó. Họ thì không.”
“Đây là ăn cắp. Là sai trái.”
Patch trông chẳng có vẻ gì là lo lắng mà còn cực kỳ thoải mái ở ghế lái. Chắc đây không phải là lần đầu cậu ta làm thế, tôi nghĩ.
“Quy tắc đầu tiên của những tên trộm ô tô,” cậu ta cười nói. “Cố gắng không quanh quẩn ở hiện trường quá lâu.”
“Chờ một phút,” tôi nói, giơ một ngón tay lên.
Tô quay lại rạp phim. Trên đường vào rạp, cánh cửa kính phản chiếu bãi đỗ xe đằng sau tôi, và tôi thấy Patch ra khỏi xe.
“Chào Brandt,” tôi nói với anh chàng vẫn đang hót bỏng ngô vào một cái xẻng cán dài.
Brandt ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhưng sự chú ý của cậu ta là nhanh chóng hướng qua vai tôi. Tôi nghe thấy tiếng cửa rạp mở ra và cảm thấy Ptach đang di chuyển đằng sau mình. Sự xuất hiện của cậu ta chẳng khác nào một đám mây che khuất mặt trời, nó làm mọi thứ u ám và tối sầm lại, báo hiệu một cơn dông bão.
“Có việc gì thế?” Brandt ngập ngừng nói.
“Xe mình có vấn đề,” tôi nói, cắn môi và cố tỏ ra dễ thương. “Mình biết mình đang làm cậu khó xử, nhưng vì mình từng giúp cậu bài thuyết trình về Shakespear học kỳ trước…”
“Cậu muốn mượn xe mình à?”
“Thực sự thì… đúng thế.”
“Nó chỉ là một thứ đồ vô giá trị. Nó không phải là một chiếc Jeep Commander đâu.” Cậu ta nhìn vào Patch như thể đang xin lỗi.
“Nó có chạy được không?” Tôi hỏi.
“Nếu ý cậu muốn hỏi là bánh xe của nó có lăn không, thì câu trả lời là có, nó có chạy. Nhưng không phải dễ cho mượn.”
Patch mở ví và rút ra ba tờ một trăm đô la nhàu nhĩ. Kiềm chế sự ngạc nhiên của mình, tôi quyết định tốt nhất là nên giả vờ hợp tác.
“Mình đổi ý rồi,” Brandt nói, đôi mắt mở to. Cậu ta đút tiền vào túi rồi tung cho Patch một cặp chìa khóa.
“Là xe gì? Màu sắc thế nào?” Patch hỏi, bắt lấy chìa khóa.
“Khó nói lắm. Một phần Volkswagen, một phần Chevette. Nó từng có màu xanh dương, nhưng giờ biến thành màu gỉ sét rồi. Cậu sẽ đổ đầy xăng khi trả xe chứ?” Brandt nói, nghe như cậu ta đã quặp hai ngón tay vào nhau đằng sau lưng, biểu thị sự sung sướng vì đang gặp may.
Patch lấy ra một tờ hai mươi đô nữa. “Phòng khi chúng tôi quên,” cậu ta nói rồi nhét vào túi trước bộ đồng phục của Brandt.
Ra ngoài, tôi bảo Patch: “Đáng lẽ mình có thể thuyết phục cậu ta cho mình mượn chìa khóa xe. Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa. Mà này, sao cậu lại làm nhân viên dọn bàn ở quán Borderline khi cậu giàu có vậy?”
“Mình có giàu đâu. Mình thắng được tiền trong một ván bi-a vài hôm trước.” Cậu ta tra chìa khóa của Brandt vào ổ rồi mở cửa bên ghế cạnh ghế lái cho tôi.
Patch lái xe băng qua thị trấn trên những con đường tối om vắng vẻ. Không lâu sau chúng tôi đã đến trường. Cậu ta đỗ chiếc xe của Brandt ở sườn đông của tòa nhà rồi tắt máy. Khuôn viên trường trồng rất nhiều cây, những cành cây méo mó, trơ trụi đứng im lìm trong màn sương mù ẩm ướt. Đằng sau chúng thấp thoáng những tầng nhà của trường trung học Coldwater.
Phần nguyên bản của ngôi trường được xây dựng vào cuối thế kỷ XIX, và khi hoàng hôn buông xuống nó rất giống một thánh đường. Xám xịt. Ảm đạm. U tối. Và cực kỳ hoang vắng.
“Mình vừa có một cảm giác rất xấu,” tôi nói, nhìn lên những ô cửa sổ tối đen.
“Hãy ở yên trong xe và núp kín nhé,” Patch bảo tôi, đưa cho tôi chìa khóa. “Nếu có ai đó ra khỏi tòa nhà kia, hãy đi khỏi đây ngay.” Nói rồi cậu ta bước ra ngoài. Cậu ta đang mặc một cái áo phông cổ tròn bó sát màu đen, quần Levi’s sẫm màu và giày ống. Với mái tóc đen và làn da ngăm ngăm, thật khó để phân biệt cậu với bóng tối thăm thẳm phía sau. Cậu băng qua đường, và trong một thoáng, hoàn toàn lẫn vào màn đêm.