Đức Phật có hằng muôn nghìn đệ tử. Tu Bồ Đề là một trong những môn đồ của ngài. Ông vốn chẳng có gì được gọi là đặc biệt. Thực sự không ai biết nhiều về Tu Bồ Đề. Đây là giai thoại duy nhất về ông. Trong thời đại đó, Đức Phật có rất nhiều đại đệ tử khá nổi tiếng, – Trong những môn đồ của ngài, có biết bao nhiêu học giả vĩ đại, có biết bao nhiêu các hoàng tử mà danh tiếng họ nổi như cồn. Họ sỡ hửu những vương quốc bao la rộng lớn. Khi họ rời bỏ vương quốc của họ để trở thành đệ tử của Đức Phật, danh tiếng của họ hình như vẫn còn phãng phất chung quanh họ. Nhưng mưa hoa đã không xảy ra hân hoan với họ. Mưa hoa chỉ chọn có Tu Bồ Đề, một đệ tử trong những đệ tử của Đức Phật, vốn chẳng có gì được gọi là đặc biệt. Chỉ có như thế mà muôn nghìn đóa hoa vủ hội cho Tu Bồ Đề. Nếu bạn là người suốt ngày quanh quẩn bên đức Thế tôn, mọi người sẽ xem trọng bạn. Bạn cũng được họ đối đãi đặc biệt như bậc Như Lai – Nếu bạn cho là mình đặc biệt, có một ngày bạn sẽ đánh mất chính bạn. Lòng tự ngã bạn sẽ trỗi dậy khi bạn có được cơ hội quanh quẩn bên Đức Phật. Bạn tự tạo ra cấp bậc ngôi thứ. Bạn sanh tánh kiêu ngạo, “Ta không phải là một đệ tử tầm thường mà là một đệ tử đặc biệt vì ta được thân cận với Đức Phật. Những người khác chỉ là những con người tầm thường. Đẳng cấp của ta cao hơn đám đông quần chúng. Ta có tên tuổi riêng của ta, danh tánh riêng của ta. Trước khi tìm tới Đức Phật, ta đã là một người có danh vọng và địa vị” – Cho tới bây giờ họ vẫn còn cho mình là người có uy danh và địa vị. Lúc mà Sariputta tìm đến Đức Phật, ông đã có dưới trướng của mình năm trăm đệ tử. Ông đã là một bậc minh sư- Dĩ nhiên ông là một vị minh sư chưa hề khai ngộ. Tuy ông chưa tìm thấy thực tánh của mình, nhưng ông vẫn có cảm tưởng như ông thông thái lắm, vì ông từng là một đại học giả. Ông thấu triệt mọi kinh điển trên thế gian. Khi ông được sinh ra, ông đã là một quí tộc Bà La Môn. Ông còn là một Bà La Môn tài năng xuất chúng, một thiên tài khá hiếm có. Từ thửơ thơ ấu, ông đã có một trí nhớ cực kỳ phi thường. Ông có thể nhớ tất cả những gì mà ông từng đọc qua. Ông chỉ đọc kinh qua một lần là đã nhớ hết tất cả. Ông nổi tiếng khắp nước vì bản chất thông tuệ này. Khi ông tìm đến Đức Phật, ông đã quá nổi danh rồi. Chính sự nổi danh này trở thành một bức rào chắn ngăn trở ông đạt được chân trí tuệ. Các Phạm thiên thật là phi lý. Họ không chọn ai đặc biệt mà lại đi chọn Tu Bồ Đề, một đệ tử chẳng có gì xuất sắc để lập hội hoa vũ. Các Phạm thiên này chắc là bị mất chứng điên khùng rồi! Họ cần phải chọn Sariputta vì ông ta là người đáng được chọn để vinh danh. Nhưng họ không thèm chọn ông ta. Họ cũng không chọn A Nan Đà, người em họ của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Ông là chiếc bóng của Đức Phật trong suốt bốn mươi chín năm trường – Trong bốn mươi chín năm, ông không hề xa Đức Phật đến nữa bước. Ananda ngủ chung phòng, ăn chung mâm, và luôn luôn sát cánh bên ngài như hình với bóng. Ông là người nổi tiếng nhất. Tất cả những câu chuyện Đức Phật kể, ngài đều kể cho A Nan Đà. Ngài thường nói, ‘’A Nan Đà, chuyện xảy ra như vầy…’’ “A Nan Đà, có lần chuyện xảy ra…’’ “A Nan Đà..” và “A Nan Đà…” “A Nan Đà…’’ – Ngài thường gọi mãi tên của ông. Nhưng những Phạm thiên này thật là điên. Họ không chọn ai hết mà lại đi chọn Tu Bồ Đề!Tôi hy vọng bạn hãy nhớ rằng, chỉ có con người vô danh mới được chọn. Nếu bạn quá hữu danh trong thế giới hữu hình này, bạn sẽ là trở nên con người vô danh ở cảnh giới cao hơn. Nếu tại thế giới hữu hình này bạn là con người vô danh, ở các cảnh giới khác bạn sẽ là con người hữu danh. Giá trị của bạn sẽ khác biệt tại nhiều cảnh giới khác nhau. Tại thế giới này, những sự vật thô thiển có giá trị, nhưng ở các cảnh giới khác, những sự vật vi tế nhất sẽ có giá trị. Và sự vật tinh tế nhất, vi diệu nhất thường lại là vô danh nhất. Tu Bồ Đề sống biệt lập giữa đám đông quần chúng. Vô danh đến nỗi, thậm chí, không ai biết danh tánh của ông là gì. – Và khi tin có mưa hoa vủ hội tán dương Tu Bồ Đề, mọi người đều kinh ngạc tự hỏi,“ Tu Bồ Đề là ai vậy? Chúng tôi chưa hề nghe qua danh tánh của người này. Có phải đã có sự sai lầm nào đó hay không? Có phải các thiên thần đã nhận lầm người hay không? “ Trong đại tăng chúng của Đức Phật, có nhiều người có đẳng cấp cao hơn ông. Tu Bồ Đề có lẽ là người có đẳng cấp thấp nhất trong các môn đồ của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Đây là giai thoại duy nhất về Tu Bồ Đề.Tôi hy vọng bạn sẽ cố gắng thấu triệt sự kiện này. Khi bạn gần gủi với các bậc đại minh sư, bạn cần phải trở nên vô danh. Các thần linh hay có cái bệnh điên khá nặng. Nếu bạn vô ngã, họ sẽ lựa chọn bạn mặc dù bạn trực thuộc hệ vô đẳng cấp ở thế giới này. Nếu bạn càng cố gắng, càng khao khát để được hữu danh, bạn sẽ càng bỏ lỡ cơ hội được chứng ngộ của bạn. Tâm của chúng ta đấy dẫy những vọng tưởng tại thế giới này. Vì là như vậy, những vọng tưởng thường cũng bắt đầu ám ảnh chúng ta khi chúng ta được quanh quẩn bên cạnh các chư Phật. Bạn hay vọng tưởng, bạn sẽ giầu có và hưng thịnh. Tại sao bạn muốn được như vậy? Thói thường, nếu bạn phát tài, bạn mới nổi danh được. Cho nên bạn thường ao ước bạn có được tất cả mọi danh vọng, và mọi quyền lực của thế gian. Tại sao à? Đơn giản lắm, bởi vì với quyền lực và danh vọng, bạn sẽ không còn là một nhân vật tầm thường nữa. Còn nữa chứ, bạn thèm khát có được một trí tuệ quảng bác. Bạn sẽ thông tuệ mọi kiến thức của nhân gian. Với kiến thức quảng bác này, bạn sẽ được hãnh diện lắm. Các Phạm thiên sẽ không lựa chọn bạn theo phương cách đó. Họ có sự chọn lựa riêng của họ. Nếu bạn tự mình vổ trống khua chiêng hô hào vinh danh bạn, bạn không cần các Phạm thiên lập hội hoa vủ cho bạn, vì bạn đã tự mình lập hội hoa vủ rồi. Nếu như vậy, thật sự bạn không cần các Phạm thiên liên hoan cho bạn nữa. Một khi bạn không còn tự hào về bạn, cái Tôi to tướng của bạn trống rổng trọn vẹn, đột nhiên vạn hửu sẽ bắt đầu hãnh diện về bạn. Đức Chúa Giê Su thường dạy rằng, “Những con người thấp kém nhất trong thế giới này sẽ là những con người đầu tiên được bước vào Thiên quốc của ta. Còn những người đầu tiên sẽ là những kẻ cuối cùng được vào Thiên Quốc.”Có một câu chuyện nhỏ, có kể qua về một đại phú gia chết cùng ngày với một người hành khất ở một thành phố nọ. Tên của người hành khất là Lazarus. Người đại phú gia, sau khi quá vãng bị đi thẳng xuống địa ngục. Còn Lazarus, lại được thăng thẳng lên thiên đường. Người đại phú gia sau khi nhìn lên, kinh ngạc khi nhìn thấy Lazarus được ngồi bên cạnh Thượng đế. Cho nên ông đã phản cáo lên Thiên Quốc, “Các ngài đã sai lầm rồi. Người hành khất Lazarus đáng lý phải ở địa ngục. Còn tôi phải được vinh thăng lên thiên đường mới phải chứ?’’Thượng đế cười lớn, ngài phán, “Những con người cuối cùng sẽ là những con người đầu tiên được bước vào Thiên Quốc của ta, còn những kẻ đầu tiên sẽ là người cuối cùng ghé vào vương quốc. Ông đã tận hưởng một đời sung sướng ở cõi trần thế rồi. Bây giờ đến lượt Lazarus sẽ được tận hưởng vinh hoa phú quí ở Thiên Quốc này của ta mới phải chứ.”Người đại phú gia cảm thấy hơi nóng bốc lên. Ông đang ở trong địa ngục, vốn không có máy điều hòa không khí, dĩ nhiên phát nóng là đúng rồi. Ông cảm giác khô cổ, và vô cùng khát nước. Cho nên một lần nữa ông đã khẩn khoản cầu xin, “Con cầu xin Thượng đế hãy dung tình. Ít nhất con xin ngài hãy phái Lazarus đem xuống cho con một chút ít nước uống, vì con khát nước quá chừng.”Thượng đế nghiêm sắc mặt, ngài phán, “Lazarus đã nhiều lần gần như chết khát trước cửa nhà ông, nhưng ông không một chút động lòng bố thí cho Lazarus đến được nửa bát cơm, hoặc một chén nước lã. Lazarus không hề có được một bữa cơm no. Ông mời nhiều người đến nhà của ông để tham dự yến tiệc, nhưng ông lại sai nô bộc xua đuổi ông ta một cách tàn nhẫn vô cùng. Vì ông sợ rằng sự có mặt của Lazarus sẽ làm cho những vị khách quí như các chính khách, các nhà ngoại giao, các vị đại phú gia khó chịu. Những kẻ nô bộc của ông đã xua đuổi Lazarus quá tàn nhẫn, trong khi ông ta đói khát quanh năm, đã đến trước cửa nhà ông để cầu xin lòng nhân từ của ông, nhưng ông chưa hề để mắt nhìn đến ông ta lấy một lần. Bây giờ, ông lại cầu xin được nước uống, không thể nào ta ban cho ông được.”Và nghe nói rằng Lazarus đã cất tiếng cười vang trong đoạn kết của câu chuyện. Câu chuyện này là một câu chuyện trong những câu chuyện ngụ ngôn sâu sắc nhất mà nhiều tín đồ Công Giáo huyền môn hằng suy gẫm. Câu chuyện ngụ ngôn này thường được ví như là một công án thiền. Trong các tu viện, các tín đồ huyền môn Công Giáo hằng thắc mắc là tại sao Lazarus lại cười vang trong đoạn cuối của câu chuyện. Và Lazarus vẫn còn tiếp tục cười. Ông sẽ cười một khi bạn quá vãng. Nếu bạn là một con người hữu danh, ông sẽ cười lớn hơn, vì bạn sẽ bị rơi vào cõi địa ngục. Nếu bạn là một con người vô danh, ông sẽ tiếp tục cười vang, vì bạn sẽ được đón nhận vào cửa Thiên Quốc. Trong thế giới hiện thực này, vì tâm tà kiến hiện hữu, cho nên các giá trị của thế gian được xem là tự ngã. Trong những cảnh giới khác, trong những cõi không gian tối thượng, giá trị lại trực thuộc trí tuệ vô ngã. Vì thế, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni nhấn mạnh vào sự vô ngã – ANATTA. Ngài dạy, “Các ngươi đừng tin rằng “Ta là linh hồn” vì như vậy ngươi sẽ vướng vào ngã chấp. Các ngươi đừng nên tuyên bố rằng “Ta là AHAM BRAHMASMI” – Ta là Brahma, bậc Đại Trí Tuệ. Ta là bậc Tối Thượng Vô Ngã.”. Bạn đừng vội tuyên bố mình là như vậy vì cái Ngã rất phức tạp. Nó có thể lường gạt bạn. Nó đã lường gạt bạn từ vô lượng kiếp. Nó sẽ tiếp tục lường gạt bạn. Bạn chỉ nên đơn giản tuyên bố rằng, “Ta không hiện hữu.”.Bạn sẽ thản nhiên tự tại trong trạng thái chân không đó. Bạn an nhiên trong dòng sông của tuệ giác, với một trí huệ hoàn toàn trống rổng. Bạn cần phải xã bỏ bãn ngã của bạn. Một khi bãn ngã được xã bỏ rồi, bạn sẽ không còn thiếu thốn bất cứ điều gì nữa. Dòng sông trí huệ sẽ tràn đầy, và mưa hoa sẽ đồng bắt đầu rơi xuống ca ngợi bạn. Tu Bồ Đề là một đệ tử của Đức Phật…Tôi hy vọng bạn sẽ nhớ…Ông là một trong….những đệ tử của Đức Phật.Ông có khả năng thông đạt uy lực của chân không…Ông là một trong những đệ tử của Đức Phật. Tuy ông thấu triệt được quyền năng tối thượng của Chân không, nhưng không một ai thèm nhắc đến ông. Không một ai để ý đến ông. Ông thường bước đi từng bước lặng lẽ. Ông đã theo sau Đức Phật một cách âm thầm trên những bước hành trình xa muôn vạn lý. Ông chỉ là một chiếc bóng mờ ẩn hiện. Không ai biết ông hiện hữu. Một khi ông có chết đi, cũng không một ai hay biết. Nếu ông có bỏ trốn, cũng không một ai để tâm, bởi vì không ai biết Tu Bồ Đề đang hiện hữu. Ông thấu hiểu được điều này. Mỗi ngày qua, ông càng an tịnh hơn trong tự tánh của hư không. Ông biết ông có khả năng thấu triệt uy lực của chân không…Ý nghĩa của chân không là gì? Khi ông trở thành vô thực thể, ông cảm thấy rằng Phật gần với ông hơn. Không một ai nhận biết, nhưng Đức Phật nhận biết. Mọi người tự hỏi mưa hoa đã tán dương Tu Bồ Đề từ bao giờ. Sự việc này không làm cho Đức Phật ngạc nhiên một chút nào. Khi tin các Phạm thiên lập hội hoa vủ cho Tu Bồ Đề được thông báo đến cho ngài, ngài đã nói, “Ta đã chờ đợi sự kiện này lâu lắm rồi. Ông đã tiêu trừ được bãn ngã của mình. Giây phút này nhất định sẽ xảy ra với ông. Ta không mấy ngạc nhiên, khi sự việc này cuối cùng đã xãy đến với Tu Bồ Đề.” Chỉ bằng vào sự trống rổng tuyệt đối…Bạn không biết được uy lực tối thượng của chân không. Bạn không biết được oai lực tuyệt đối, sự trống rổng trọn vẹn của nội tại. Bạn chỉ biết nhận biết bao nhiêu là sự hèn kém yếu đuối của ngã chấp mà thôi. Bạn hãy tự mình tìm hiểu. Với tự ngã tánh, bạn có bao giờ cảm thấy mình đầy quyền năng hay không? Với cái bãn ngã không cùng của bạn, lúc nào bạn cũng cảm thấy mình bất lực. Chính như vậy, bãn ngã thường tự nhủ với riêng mình.“Hãy giúp cho đế quốc của tôi hùng cường hơn để tôi có thể cảm giác cái Tôi tràn đầy quyền lực hơn. Không, căn nhà nhỏ này chưa đủ, tôi cần có ngôi biệt thự vĩ đại hơn. Không, tổng số tài chánh trong trương mục của tôi quá ít ỏi. Tôi cần trương mục lớn hơn. Không, danh tiếng này không thấm vào đâu. Tôi phải cần nổi tiếng hơn thế nữa.”Lúc nào bãn ngã của bạn cũng cảm giác thiếu thốn vô cùng. Tại sao lại như vậy? Nếu thật sự vật chất của thế gian sẽ làm cho bạn cảm thấy mình tràn đầy quyền lực hơn, bạn đã không đòi hỏi quá nhiều như vậy? Bao nhiêu khát vọng không ngừng nghỉ này, cũng đủ để chứng minh rằng bãn ngã của bạn thật là bất lực. Bạn có hằng triệu ru pi mà vẫn cảm giác là mình vô giá trị. Đã vậy, bạn vẫn không ngừng đòi hỏi, “Một triệu ru pi đối với tôi vẫn chưa đủ. Tôi cần phải có mười triệu.” Tôi đành phải cho bạn biết rằng. – Với mười triệu rupi, bạn sẽ thêm gấp mười lần thiếu thốn. Tham sân si sẽ phản hồi qua những khát vọng không ngừng của nội tâm. Tâm của bạn luôn luôn sẽ lập lại, “Không. Vẫn chưa đủ…”Tự tánh hư không giúp bạn giải quyết. Mọi sân si chứng minh rằng bạn thật yếu đuối vô cùng. Bạn không có đủ can đảm để đối trị tâm. Bạn càng thu hồi nhiều quyền lực chừng nào,, tương phản lại, bạn sẽ càng cảm giác bất lực chừng đó. Bạn càng phát tài chừng nào, bạn sẽ càng cảm giác mình nghèo khó chừng đó. Sức khoẻ bạn càng dồi dào, bạn càng sợ hãi không muốn đương đầu đến sự chết. Bạn càng xinh đẹp chừng nào, bạn càng cảm nhận sự xấu xí bên trong chừng đó. Sự trẻ trung của bạn chỉ làm cho bạn thêm ám ảnh đến tuổi già đang thấp thoáng. Mọi sự đều có sự phản hồi, đối lập và tương phản. Nếu bạn thấu triệt được, bạn sẽ cảm nhận sự tương quan của vạn vật như vòng giây đang dần dần xiết chặt quanh cổ của bạn. Tâm của bạn không bao giờ thực sự có được cảm giác an nhiên tự tại. Tâm của bạn lúc nào cũng hướng vọng đến quyền thế tột bực. Tâm của bạn lúc nào cũng tham vọng đến uy quyền. Tâm của bạn thường suy gẫm đến thế lực. – Chúng chỉ đơn giản là những cơn đại mộng – Một thoáng hư không phù du. Những cơn ảo mộng chỉ tạm thời che dấu sự vô năng của nội tâm. Ảo mộng không thể che dấu được thực tại. Tất cả những sinh hoạt thường ngày, từ bây giờ hay ngày mai, hay từ những kẽ hở của cuộc sống hiện thực, có một ngày sẽ làm vỡ tan những cơn đại mộng thường xuyên của bạn. Thực tánh của bãn ngã mỏng manh nhất thế giới. Không một ai có thể nhận thức được sự tham vọng không ngừng nghỉ của nó. Tâm chưa bao giờ cho bạn một không gian nhỏ, để bạn có thể chiêm nghiệm đến trạng thái riêng của bãn ngã. Trước khi bạn đạt được tỉnh thức, tâm của bạn đã đẩy bạn qua những trạng thái vô hối khác trên con đường vô định. Những định hướng lúc nào cũng nằm đâu đó, ở một góc cạnh của một chân trời nào đó. Nếu những mục tiêu này nằm gần hơn sự tưởng tượng của bạn, bạn sẽ thầm nghỉ. “Ta sẽ đạt được chúng khi hoàng hôn buông xuống.” Khi màn đêm bao phủ, chân trời vẫn còn đâu đó xa thẳm. Chân trời vẫn là những cơn mộng tưỏng kéo dài, và ngút ngàn trong mênh mông. Tất cả những mục tiêu của nội tâm chỉ là những cơn vọng tưởng, nhưng chúng mang đến cho bạn niềm hy vọng để bạn luôn luôn cảm nhận, “Một ngày nào đó ta sẽ đạt được quyền uy tối thượng này. “Trong hiện tại, bạn vẫn vô năng lực, bất lực, yếu đuối và hèn kém, nhưng trong tương lai mai hậu, trong niềm hy vọng chứa chan, trong những giấc mộng đơn lẽ, bạn sẽ bắt đầu có nhiều quyền thế hơn. Bạn phải nhận thức là rất nhiều lần. Chỉ ngồi trên ghế, bạn đã bắt đầu để tâm trí sa vào những giấc mộng kê vàng. Bạn mơ mộng bạn sẽ trở thành một bậc đế vương trị vì cả thế giới. Bạn mơ mộng bạn sẽ trở thành một vị nguyên thủ quốc gia nổi tiếng nhất của Hoa Kỳ. Ngay lúc đó, bạn tận hưởng giấc mộng hoàng kê một cách tận tình. Trong giấc mộng kê vàng, mọi người ai cũng ngưỡng mộ bạn. Bạn trở thành trung tâm chú ý của thiên hạ. Thậm chí, giấc mộng không thực này cũng đủ làm cho bạn ngây ngất và hỷ lạc. Nếu bạn liên tục sống với giấc mộng như vậy, con đường pháp mà bạn đang du hành, sẽ không thể nào hướng dẫn bạn đến cõi Tịnh độ. Thực trạng như vậy đang xảy ra với tất cả mọi người. Năng lực của bạn tồn tại trong những cơn đại mộng triền miên của cuộc đời. Bạn vẫn mãi vô năng lực. Chân lý chỉ là sự nghịch lý: Nếu bạn không mưu cầu một điều gì, mọi sự hiển lộ. Nếu bạn không đòi hỏi, bạn được như nguyện ý. Nếu bạn không khao khát, mọi sự lại hiển hiện. Nếu bạn không tìm kiếm một chân trời, đột nhiên có một ngày bạn khám phá chân trời sẽ thuộc về bạn. Tội nghiệp bạn, bạn chưa hề sống qua một lần với thực tại. Mọi sỡ hửu của thế gian đều ngự trị trong nội tâm của bạn, nhưng bạn cứ mãi tìm kiếm bên ngoài. Mọi sự vật nằm trong tự tánh, nhưng bạn lại luôn luôn thiếu vắng. Bạn đang sỡ hửu vạn sự mà bạn lại không hề hay biết. Quyền năng tối thượng, và tự tánh thiêng liêng đều ẩn tàng nơi tâm của bạn. Nhưng bạn lại để mình cuốn trôi theo sân hận, để mình lang thang vô định như một người hành khất.