Tan học, Giang Hạo ôm chồng sách văn học Anh Quốc dày cộm với mấy quyển kịch bản của Shakespear bước ra cổng trường, chàng cảm thấy thật thoải mái, sau những giờ căng thẳng.Trung tâm nghiên cứu Anh ngữ Văn lý này nằm ở ngoại ô thị trấn Nước Ngọt. Kiến trúc được xây dựng dựa vào vách núi, mặt hướng ra biển. Khung cảnh thật trữ tình, địa điểm lại yên tịnh. Chỉ tiếc một điều là cách thành phố Đài Bắc khá xạ Khu ký túc xá sinh viên lại có số phòng giới hạn. Vì vậy phần lớn sinh viên phải mướn phòng ở ngoài. Tạo cho địa phương một nghề mới, nghề chuyên môn nuôi sinh viên ăn cơm tháng, hoặc cho mướn phòng, những cái phòng được coi là phòng chứ thật ra giống như những cái hộp nuôi chim bồ câu. Mỗi nhà ngăn ra hàng chục phòng như vậy, tạo thành một ký túc xá tư thu hẹp.Giang Hạo cũng mướn một cái phòng tương tự, có điều ở đây sang trọng hơn. Tiền thuê phòng đắt hơn. Tiền thuê phòng đắt hơn nằm ở ngoại ô thành phố, Hạo ở trong dãy nhà ngói đỏ.Lúc đầu dãy nhà này được cất với mục đích khai thác như một khách sạn. Nhưng sau khi xây được nửa chừng, thì hết tiền. Điểm ở đây lại không phải là điểm du lịch tốt, du khách đến ít, nên cuối cùng khu nhà đã được chế biến thành cứ xá học trò. Và phòng của Giang Hạo là một trong những phòng tốt nhất. Cửa sổ hướng vè phía biển. Ở đây có thể nhìn thẳng ra bến cảng. Có thể nhìn thấy bóng thuyền và những ngọn đèn lấp lóe mỗi khi đoàn ghe đánh cá trở về. Ở đây cũng có thể thấy toàn cảnh bãi cỏ xanh rì của sân Golf. Nhưng mà giống như bao nhiêu thanh niên mới lớn khác, phòng của những anh chàng được gọi là sinh viên lúc nào cũng vậy: dơ, bê bối, sách vở, quần áo, dĩa hát... để đầy nhà. Muốn tìm một chỗ đặt chân cũng khó. Nhưng những anh chàng này không bao giờ mặc cảm với cái vô trật tự đó. Đôi lúc họ còn hãnh diện. Họ nghĩ như vậy mới có vẻ nghệ sĩ. Cái quan trọng nhất đối với họ những người mới tập tành làm người lớn là tự dọ Giang Hạo đã đặt cho phòng trọ của mình cái tên là "Vỏ ốc".Chiều hôm ấy, Giang Hạo ôm chồng vở trở về "Vỏ ốc". Trường khai giảng chưa được bao lâu. Nắng xuân thật ấm, thật tuyệt vời. Gió thổi đến với mùi đất lẫn mùi hương hoa. Có lẽ gió từ nghĩa trang liệt sĩ thổi lại. Vì trong gió lẫn mùi trầm. Tiếng chuông chùa vang vọng đâu đây, tạo nên nỗi cảm hoài sâu lắng yên ổn.Chiều hôm ấy, Giang Hạo cảm thấy thật đầy đủ.Chiều hôm ấy, Hạo thấy thật vui.Chiều hôm ấy, nắng và gió đều là bạn của Hạo.Chợt nhiên Hạo thấy lòng phơi phới quá. Chàng muốn cười muốn hát, muốn huýt sáo, muốn tìm một cô gái nhỏ nào đó để tâm sự.ôm chồng vở trên tay, Hạo rảo trên con đường đất. Con đường đưa đến nghĩa trang. Ở đấy có rừng thông, có miếu thờ, có những hành lang đá dài ngoằn, có tiếng chuông chùa. Hạo huýt sáo một điệu nhạc quen thuộc. Cõi lòng như ngập ứ tình người. Đột nhiên, Hạo thấy một chú chó lông xù loại Bắc Kinh. Trên cổ nó là một cái chuông nhỏ. Leng keng! leng keng! Con chó tròn như trái cầu tuyết màu trắng. Nó nhảy qua nhảy lại như trái cầu lăn. Hạo đứng lại tò mò, chàng chợt nhớ ra, lúc gần đây chàng hình như cứ gặp nó. Phải rồi, bà lối xóm cũng bảo, đây là chú chó của một chủ mới dọn đến. Hạo quỳxuống, nâng con chó lên. Nó không hề sợ hãi đưa mắt tròn đen nhìn Hạo, lại đưa cái lưỡi nhỏ thân thiện liếm nhẹ tay chàng.Hạo chợt thấy buồn cười, chàng nâng chú chó lên, rồi bế nó vào lòng, âu yếm:- Ồ, cún con! Mi từ đâu đến? Ồ cún con, sao mũi mi xinh xinh như vậy? Cún con? Mi đi lạc phải không? Hử? Ồ! Hạo chợt cười lớn, vì con chó nhỏ lại liếm lên mặt chàng.- Ồ! Nhột quá! Đừng vậy chứ, tao sợ nhột mà! Sao vậy? Ai quen với mày chứ?- ê! ê! Cầu tuyết ơi! Cầu Tuyết! ê! Cầu Tuyết đâu rồi?Chợt nhiên từ trong rừng thông có những tiếng con gái trong như tiếng chuông. Và con chó nhỏ vội vàng muốn nhảy khỏi tay Hạo. Nó gầm gừ, nó vùng vẫy, Hạo chưa kịp buông nó xuống, thì như cơn gió, một thiếu nữ đã xuất hiện trước mặt chàng. Cô ta giật mạnh con chó con trên tay Hạo. Tiếp đó như một tràng pháo nổ.- Tại sao anh lại muốn "chôm" con chó nhỏ của tôi chứ? Nó là chó có chủ. Anh không biết à? Anh bế nó làm gì? Muốn trộm phải không? Như vậy thì lần trước con cún Cầu Than của tôi bị mất. Chắc chắn anh cũng là thủ phạm. Trời ơi, sinh viên gì mà không lo học, lại đi trộm chó?- Này này... Giang Hạo chau mày. Khi không rồi bị mắng như tát nước. Chàng chợt thấy nóng mũi - Cô làm gì chẳng rõ trời đất gì cả rồi mắng người vậy? Ai trộm chó của cô chứ? Chẳng qua người ta thấy nó đẹp, dễ thương, bế lên chơi một chút thôi. Còn cái vụ chó than chó lọ gì của cô mất, có liên hệ gì đến tôi chứ?Người con gái đứng trước mặt, có đôi mắt tròn thật to.- Tôi chỉ mất con than thôi, chứ không có con lọ, không phải ông lấy cắp ư?Nhìn vẻ tự nhiên của cô gái, cơn giận của Hạo như bay mất. Bây giờ thì Hạo mới có thì giờ để ngắm cô gái trước mặt. Mái tóc kiểu demigarcon, để thêm một cái patte dài phần tóc trước trán tỉa ngắn và mỏng ngang chân mày. Một khuôn mặt trẻ trung, ngổ ngáo. Cô gái mặc áo rộng màu hồng nhạt cổ lông, quần jean. Đặt biệt ống quần được kéo đến tận gối. Chân mang giầy ống. Trên cổ mang một sợi dây bạc lòng thòng với đủ thứ mặt trang trí, hình chìa khóa, lưỡi lam... Trông thật moden, thật oai.- Cô tên gì?Hạo không khách sáo hỏi thẳng với nụ cười.Cô gái hất cằm, kênh Hạo.- Cho anh biết làm gì chứ?Rồi cô bế con chó nhỏ chạy thẳng vào rừng thông.Giang Hạo đứng tựa người vào thân cây thông nhìn theo, chàng chợt thấy buồn cười. Nắng hôm nay đẹp quá, mây trắng bồng bềnh trên cao. Gió mát mà rừng xanh cũng tuyệt. Trong buổi chiều dễ thương thế này... có gặp chuyện xui xẻo nhỏ nhặt cũng chẳng có gì đáng kể. Hạo nhìn theo cái áo hồng gần lẫn khuất giữa rừng cây.Nhưng rồi không hiểu sao. Cái áo hồng kia lại đứng lại. Cô gái quay lại nhìn Hạo. Cái miệng có đôi môi tinh nghịch kia lại trề ra, rồi cười.- Tôi họ Lâm đấy.Cô gái nói làm Hạo bất ngờ. Chàng vội tìm cách trả lời như sợ cô ta biến mất.- Ồ, họ Lâm à? Lâm là rừng đấy phải không? Cô gái cười. Nụ cười thật hồn nhiên, thật trong sáng.- Thế ngoài họ Lâm có nghĩa là rừng ra, còn có Lâm nào khác nữa hở anh?- Dĩ nhiên là có chứ. - Giang Hạo gắng cãi - Chẳng hạn như chữ Lâm có nghĩa là Lâm thời... lâm râm... Cô gái tròn mắt ánh mắt tinh nghịch.- Vậy là có người họ Lâm theo kiểu lâm râm nữa à?Giang Hạo đành thú nhận.- Thôi bỏ qua đi, thỉnh thoảng tôi cũng thích nghịch, nhưng cô họ Lâm mà tên gì vậy?- Anh định chơi khôn hả? Cô gái hất hàm - Anh muốn tôi nói tên mình cho anh nghe ư? Tôi không thèm nói đâu.Cô gái nhún chận, nhưng cái nhún chân đó lại làm chú cún "Cầu Tuyết" trên tay nhảy lăn xuống bãi cỏ. Thế là nó phóng nhanh vào rừng, nó đuổi theo những cánh bướm, nó vờn những quả thông, những chú chim sẻ... Cô gái có vẻ lo lắng, cô định đuổi theo chú chó. Nhưng Giang Hạo đã ngăn lại.- Cô không cần giữ nó lại, nó không chạy mất đâu.- Làm sao anh biết điều đó?- Vì con chó nào mà lại không biết chủ đâu?- Vậy tại sao ban nãy nó lại nằm trong lòng anh chứ?- Bởi vì... Giang Hạo không giải thích được, cười trừ - Có lẽ nó nghĩ là tôi cũng là chủ của nó.- Hừ. Cô gái liếc nhanh Hạo. Khuôn mặt cô ta thật ranh mãnh - Anh chỉ giỏi tài nói phịa, nhưng mà, anh tên gì chứ?Hạo bắt chước giọng nói cô gái.- Không nói cho cô biết đâu.Cô gái trề môi.- Ơ coi ngộ không, bắt chước!Và cô ta ngoe nguẩy bỏ đi, tìm chú cún con. Con chó thật ngộ nghĩnh, tròn như quả bóng, chân lại ngắn. Nó phục phịch, chạy một khoảng ngắn là đã thở hổn hển. Bây giờ thì chú cún đã quay lại, nó vờn quanh chân chủ. Cô gái quỳxuống, vuốt ve cái đầu xù của nó, vừa vuốt vừa nói.- Cầu Tuyết này. Nãy giờ mi chạy đi đâu vậy? Chạy đi cắn mấy tay nghịch ngợm phải không?Giang Hạo không dằn được lòng, bước tới ngồi cạnh cô gái. Chàng ngắm nghía cả chủ lẫn tớ. Nhưng lại thích cô chủ hơn. Đôi má phớt hồng, khuôn mặt xinh xắn. Rồi như để cho thấy mình chịu thua, Hạo lấy một cành cây khô vẽ lên cát:"Giang Hạo".Chàng ngẩng lên chờ đợi. Cô gái cười, cầm cái que khô lên. Vẽ bên cạnh hai chữ "Giang Hạo", mấy chữ "Lâm Hiểu Sương".Họ lại nhìn nhau, cùng cười. Giang Hạo chợt thấy lòng như ngập đầy niềm vui, chàng huýt một điệu nhạc rồi nói.- Lâm Hiểu Sương. Tên cô đẹp quá!Cô gái trề môi.- ý anh muốn nói là... tên đẹp nhưng người xấu lắm phải không?- Ha ha! Giang Hạo cười lớn - Đàn bà con gái mấy cộ Người nào cũng giống nhau. Cứ nghĩ xấu người khác. Trước kia tôi có cô bạn cũng vậy. Nhưng mà cho cô biết đàn ông chúng tôi không bao giờ như vậy đâu!Cô gái tròn mắt.- Anh cũng có bạn gái rồi à? Thế bây giờ cô ấy ở đâu?- Làm sao tôi biết được. - Giang Hạo nhún vai nói - Chúng tôi chơi chung vậy thôi, chứ chẳng có một ý gì khác. Thích thì nhảy đầm, xem hát, đi chơi chung. Còn bây giờ à, có lẽ cô ấy đã có người yêu rồi đấy. Nụ cười biến mất trên môi cô gái. Cô ta vừa có vẻ tò mò, vừa có vẻ thương hại.- Có nghĩa là anh đang thất tình?- Thất tình? - Giang Hạo ngẩn ra, nhưng rồi chợt cười lớn. - Buồn cười thật, tôi như vầy mà thất tình à? Cô có nói ngọng không vậy? Giang Hạo này không bao giờ có chuyện đó. Không tin cô thử đi hỏi xem. Tôi không tán gái là thôi, mà hễ tán là đương nhiên có kết quả. Xưa tới giờ tôi chưa hề yêu ai hết, làm gì có chuyện thất tình?Cô gái liếc nhanh về phía Hạo. Anh chàng này lớn lối quá. Nàng lại cúi xuống, nghịch nghịch những sợi lông trên đầu con chó, nói:- "Cầu Tuyết", ta đi nhé! ở đây nghe những tay nói xạo, chán lắm.Giang Hạo nhìn khuôn mặt trẻ con của cô gái. Chàng càng thích thú hơn khi nghe cô nàng nói những lời kia. Hạo chợt đưa tay ra kéo vạt áo cô gái nói.- Này, sao vội thế? Nhà cô ở đâu?- Ở phía bên kia rừng, thôn mới Lan Huệ đấy.- Mới dọn đến à?Cô gái gật đầu.- Năm nay bao nhiêu tuổi?- Mười chín.- Nói dóc. Giang Hạo cười nói. - Nhìn mặt cô tôi nghĩ cao lắm là mười sáu tuổi thôi.- Vậy mà cũng nói. Cô gái đứng dậy. Đôi má ửng hồng, cô mân mê tà áo - Người ta thế này... lớn rồi chứ đâu phải con nít đâu. 19 tuổi đấy, nói thật mà.Giang Hạo chăm chú nhìn cô gái.- Vậy là tốt nghiệp phổ thông rồi chứ?Chưa. Cô gái lắc đầu - Nếu năm ngoái không bị đuổi học thì đã thi tốt nghiệp.- Bị đuổi học? Giang Hạo tròn mắt. - Tại sao bị đuổi học?Cô gái chu miệng, nhún vai.- Anh văn ốc vịt, toán ốc vịt, rồi sau đấy lại bị mấy bà nữ tu chụp quả tang bức thư tình của anh bạn trai gởi cho.- Mấy bà nữ tu?- Vâng, vì tôi học ở trường của giáo hội. Giáo viên toàn là nữ tu không hà. Cô gái nói, có vẻ bất mãn - Mấy bà gái già đó muốn ai cũng phải đi tu như bà tạ Bị ế chồng nên tính tình khó chịu lắm.Rồi không đợi Giang Hạo phản ứng, cô gái ôm chú chó con lên, vỗ về.Thôi mình về nhé, Cầu Tuyết. Mình đi đi, họ thấy mình bị đuổi học, họ khi dễ đấy. Về nào, ta khát rồi!Nhưng cô gái chưa kịp bước, Giang Hạo đã kéo lại.- Này, tôi đề nghị thế này này... Hạo nói - Cô đến cái "Vỏ Ốc" của tôi ngồi chơi nhé. Ở đấy tôi có nước trà này, có cả Coca Cola, trái cây nữa, nhiều lắm.- Nhưng mà "Vỏ ốc" là ở đâu? Ở đấy chắc khủng khiếp lắm, bẩn lắm?Giang Hạo cười lớn.- Không đâu, đấy là chỗ ở của tôi mà.Cô gái kinh ngạc nhìn Hạo. Đôi mắt cô ta vừa đen lại vừa long lanh.- Nghĩa là ở nhà anh hẳn có rất nhiều ốc? Thôi đi, không được đâu. Tiểu thơ đây không sợ trời cao đất dầy, chỉ có một cái tội là sợ những con vật nào mà có thân mình mềm nhũn thôi. Nghĩ đến lũ ốc thân mềm là đã nổi gai đầy người rồi.- Cô chỉ giỏi xuyên tạc. Giang Hạo nói - Tôi biết là cô đang giả vờ tìm cớ để không đến nhà tôi, chớ thật ra nhà tôi làm gì có ốc. Chẳng qua vì cái chỗ ở nó nhỏ quá lại xấu xí, nên tôi gọi nó là "Vỏ Ốc" thôi.- Nếu là “vỏ ốc” thì phải có ốc chứ?- Làm gì có!- Chắc có.- Sao cô biết?- Vì đã là "vỏ ốc" thì phải có ốc. Nếu không có ốc thật thì anh chính là con ốc vậy.Cô gái nói nhanh làm Hạo cười lớn.- Được rồi, cô độc lắm, cô muốn nói xấu tôi. Cô ví von tôi là con ốc phải không?Và Giang Hạo đưa hai ngón tay lên đầu giả làm hai xúc tu của ốc, chàng ngoặt tay qua ngoặt tay lại, rồi giả giọng ồn ào, bước tới.- Ốc sên đến đây, ốc sên đến đây!Cô gái nhón chân bỏ chạy, hét.- Thôi nhé, không giỡn đâu. Anh làm gì giống ốc sên. Tôi nhìn anh giống con tê giác thì có!Giang Hạo ngẩn ra, rồi cười lớn, thiếu nữ cũng cười. Gió thổi làm những cọng tóc trước trán của cô gái dạt qua một bên, để lộ đôi mi thanh tú. Con chó nhỏ "Cầu Tuyết" trong tay cô nàng, bị cái vui của chủ làm vui lây, nó lên tiếng sủa nhỏ. Thế là đã có một nhịp cầu hữu nghị bắt giữa hai người.Sau đó không bao lâu. Hiểu Sương đã có mặt giữa căn phòng "Vỏ ốc" bê bối nghe nhạc. Giang Hạo là tay sành nhạc, anh chàng có một hệ thống âm thanh khá hoàn chỉnh. Hai cái loa stereo, một ampli, máy hát dĩa và cả cassette.Hiểu Sương cởi giầy, chân trần ngồi xếp bằng trên sàn nhà. Nhà cũng có tủ sách, bàn ghế, giường ngủ đầy đủ. Nhưng hình như mọi thứ lại cảm thấy thoải mái hơn khi được cho nằm lăn trên sàn gạch. Giang Hạo cũng ngồi tựa lưng bên tường nghe nhạc. Hiểu Sương có vẻ thích thú, cô nhìn Hạo với ánh mắt ái mộ nói.- Ồ, anh sống tự do thế này tuyệt quá. Căn phòng này trông hay đấy. Cha mẹ anh không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh à? Họ để cho anh sống thế này, hẳn họ phải là Phật đấy.- Họ cũng không phải là Phật. - Giang Hạo nói và lôi ra dưới đít bàn một thùng coca cola, khui một lon cho Hiểu Sương - Cha mẹ tôi sống ở tận Đài Nam, có muốn quản lý tôi cũng không làm sao quản lý được. Thế còn cổ Sống chung với cha mẹ Ở thôn mới Lan Huệ à?- Không, cha mẹ tôi qua đời cả rồi. Hiểu Sương đáp - Tôi sống với vú nuôi... Và Hiểu Sương chọn một dĩa nhạc khác đặt vào máy. Những âm thanh ồn ào vang ra. Sương thích chí.- Ồ! Tuyệt quá! Ở đâu có dĩa nhạc hay tuyệt này. Đó là một bản discọ Những âm thanh dồn dập làm căn phòng như rung chuyển. Hiểu Sương bắt đầu nhảy, thân hình nàng uốn éo theo nhịp điệu. Giang Hạo phải trố mắt, và không dằn lòng được, Hạo cùng nhập cuộc.- Nào chúng ta cùng nhảy nhé.Giang Hạo đứng dậy dùng chân đá những đồ đạc rải rác dưới chân, tạo thành một khoảng sân trống, chàng bắt đầu nhảy đối diện với Hiểu Sương, những bước nhảy phối hợp nhịp nhàng. Hiểu Sương nhảy rất khéo, nụ cười luôn nở trên môi.Chú chó con có vẻ cũng bị kích thích. Trong khi Giang Hạo và Hiểu Sương nhảy với nhau thì nó cũng chạy từ đầu này sang đầu kia, hết ngoặm lấy quyển sách đến tờ báo, nó dùng răng xé nhỏ rồi lại kiếm thứ khác, nó vừa ngoặm vừa gầm gừ, thế là căn phòng ngập đầy tiếng nhạc, tiếng bước chân và cả tiếng chó kêu.Hiểu Sương có vẻ xúc động, cô vừa cười vừa thở nói.- Tuyệt quá! Giang Hạo. Cái vỏ ốc của anh giống như cái thiên đàng, lâu lắm rồi tôi mới có được một ngày vui như hôm naỵ Anh đúng là một thiên tài, một vĩ nhân, một nhà nghệ thuật. Sự ca ngợi của Hiểu Sương tạo cho Giang Hạo cảm giác bay bổng. Xưa tới giờ Hạo chưa hề được ai, nhất là con gái "thổi" chàng như thế này. Cái thổi đó, nó không thực tế lắm nhưng nó gãi đúng chỗ ngứa của Hạo. Hạo giả vờ hỏi.- Tại sao cô nói tôi là một nhà nghệ thuật chứ?- Đúng chứ đâu có nói sai đâu. Hiểu Sương đặt đôi tay lên vai của Hạo vừa lắc lư thân mình vừa nói - Con người mà biết sống thì đúng là một nhà nghệ thuật; tôi đã quen rất nhiều ông sinh viên, nhưng phần lớn họ chỉ là những con mọt sách.Hiểu Sương chợt ngừng nhảy, chăm chú nhìn Giang Hạo, cái ánh mắt soi mói của nàng làm Hạo thấy nhột. Hạo đỏ mặt hỏi.- Cô làm gì nhìn dữ vậy?Hiểu Sương vẫn không chớp mắt.- Nhìn anh.- Nhìn tôi làm gì?- Thì nhìn anh... Hiểu Sương kéo dài giọng nói. nhưng giọng có vẻ thành thật chứ không châm biếm - Tôi thấy anh đẹp trai quá!Giang Hạo càng lúng túng.- Cô đúng là một cô gái bạo mồm.- Tôi không bạo, tôi nói thật. Hiểu Sương cười nói - Anh không thích những đứa con gái nói thẳng như tôi ư? à! Tôi biết rồi, anh thích những cô bé đài các õng ẹo, thích làm ra vẻ ngượng nghịu nhút nhát hơn phải không? Tôi thì không ưa những thứ đóng kịch đó. Tôi nghĩ gì nói nấy, và thích làm những gì tôi muốn, như vậy không được à? Thấy anh đẹp trai, tôi nói anh đẹp trai. Cái đó là tôi nói thật. Anh có đôi mày sậm, có đôi mắt đẹp lại có cái miệng rất có duyên... - Cô mới có duyên đấy. - Hạo nói mà cảm thấy cả người như lâng lâng. Chàng có cảm giác mình giống như những miếng bông gòn, mà chú chó Cầu Tuyết vừa moi ra ở lỗ hổng của một cái gối, đang bay đầy phòng. - Tôi thấy cô rất đẹp, đôi mắt cô thật sáng, miệng như cánh hoa mà tóc thì thật đen... - Ôi giời!- Hiểu Sương kêu lên với nụ cười ngặt nghẽo - Lời của anh làm tôi thấy nhột quá. Thôi bỏ chuyện đó qua một bên đi. Chúng ta chỉ nên khiêu vũ.Thế là họ tiếp tục vừa khiêu vũ vừa cười vừa nói chuyện, vừa hét... Chợt có tiếng chuông điện thoại reo. Hiểu Sương vừa nhảy vừa nói.- Có điện thoại kìa, tôi nghe có tiếng reo, anh đi tiếp điện thoại đi.Rõ ràng là có tiếng chuông điện thoại, nhưng mà Giang Hạo quay đầu tìm, chàng quên bẵng không biết để cái máy ở góc nào. Hiểu Sương thì không buông thạ Hạo đi đến đâu Sương nhảy theo đến đó làm Hạo cuống lên, không dồn hết tâm trí được cho việc tìm máy. Thật lâu Hạo mới thấy nó nằm trong đống gối, vừa nhắc ống nghe lên, đã nghe bên kia đầu dây giọng nói bất mãn và bực dọc của ông anh Giang Hoài.- Chú làm cái khỉ gì mà lâu thế? Tôi gọi cả nửa tiếng rồi mà chẳng nghe chú trả lời.- à! Anh hai. Giang Hạo sung sướng trả lời - Xin lỗi anh, em đang bận khiêu vũ... Sao? Anh không nghe thấy gì hết à? Hử? Anh muốn em về Đài Bắc dùng cơm tối với anh đêm nay à? Đợi một chút nhé.Giang Hạo quay lại nhìn Hiểu Sương, cô gái đã ngừng nhảy, đang nhìn chàng với nụ cười. Đôi má hồng với ánh mắt long lanh. Hạo có cảm giác như mình vừa hớp một hớp rượu.- Anh hai à. Giang Hạo nói tiếp qua máy, với một chút tiếc rẻ - Em xin lỗi, tối nay em bận lắm. Em không thể về Đài Bắc được... Em còn phải chuẩn bị cho môn văn học sử Anh quốc.Giọng nói của Giang Hoài bên kia đầu dây rất rõ ràng.- Chú tư này. Tôi đã bảo chú rồi, đừng bao giờ nói dối vì chú không quen làm việc đó. Mỗi lần chú nói dối là lại nói lắp luôn.Chú chó Cầu Tuyết không biết phát hiện ra dây nói của máy điện thoại từ bao giờ, nó nhảy tới chụp lấy cấu xé như cấu xé quân thù. Giang Hạo phải vội vàng đẩy nó ra. Hiểu Sương đứng gần đấy chỉ cười chứ không can thiệp. Giang Hạo vừa nói chuyện với anh vừa phải ứng phó với con chó.- Anh hai à, anh biết rồi thì thôi. Nhưng mà... Cút đi Cầu Tuyết! Ồ xin lỗi anh hai, không phải em nói anh đâu... Ồ, Cầu Tuyết, đồ mắc dịch... Em... Không phải là em chửi anh đâu nhé. Em đang nói chuyện với con cún con... Dạ, em khỏe lắm, em không có bệnh hoạn, ốm đau gì cả, em không gạt anh đâu... Mắc dịch cái con chó khỉ này... Hiểu Sương đứng cạnh đấy cười lớn.Tiếng của Giang Hoài vẫn vang trong máy.- Chú tư, chú đang làm gì đấy? Mở dạ hội khiêu vũ à? Chú uống rượu nữa phải không?- Dạ không có, anh hai. Em không có uống rượu cũng không có mở dạ hội... Cầu Tuyết mi thật đáng ghét. Sao lại cắn tao nữa. Hiểu Sương, sao cô không coi chừng nó? Để nó quậy tôi hoài vậy? Ối giời ơi, đau quá!Tiếng Giang Hoài thở dài trong máy.- Chú tư, chú sinh hoạt ra sao? Vui không? Nghe giọng nói của chú, tôi cảm thấy dường như chú không được bình thường... - Không có, em đang vui lắm. Chưa bao giờ em vui được như hôm naỵ Giang Hạo vội vã đáp – Thôi được rồi, để em liên hệ với anh sau, bây giờ em đang bận rộn lắm!Và Hạo cắt máy, chàng quay sang nhìn Hiểu Sương.- Cô quậy quá! Có phải cô bảo con Cầu Tuyết này cắn tôi phải không? Tôi không trị tội cô là không được.Hiểu Sương tránh xa với nụ cười giả lả, cô nàng lại bắt chước giọng nói của Giang Hạo.- Ồ Anh hai không có, không phải em anh hai à. Anh hai thật tuyệt vời.Nhưng rồi Hiểu Sương lại trở nên nghiêm chỉnh.- Anh Giang Hạo, anh có ông anh tế nhị quá hở?- Vâng. Giang Hạo suy nghĩ một chút, nói - Ông ấy là một ông anh rất tốt. Bảo bọc mọi thứ cho tôi và cả gia đình. Ông ấy đóng học phí, lo cả miếng ăn và cả việc giải trí của tôi, nhờ vậy, tôi mới được sống như ông hoàng.Hiểu Sương xuýt xoa.- Cái may mắn đó không phải người nào cũng có được.Giang Hạo nhìn Sương.- Thế cô không có anh chị em gì cả à?- Không có.- Bao giờ gặp ông anh hai của tôi, cô sẽ thích ngaỵ Giang Hạo nói một cách nhiệt tình. - Anh ấy lớn hơn tôi 10 tuổi, là một ông anh tốt nhất trong cõi đời này. Để bao giờ có dịp tôi sẽ giới thiệu với cộ Anh ấy là người có học, đời sống nội tâm phong phú nhiệt tình giỏi giắn.- Thế à? Hiểu Sương nhún vai nói - Nếu thật sự có những người như vậy thì cũng nên đưa vào viện bảo tàng để làm người mẫu.Giang Hạo chau mày.- Tôi không thích ai đem ông anh của tôi ra làm trò cười đâu đấy nhé. Hiểu Sương cúi xuống bế con chó Cầu Tuyết lên, nàng nói với nó.- Thôi Cầu Tuyết ơi, mình về thôi. Chú "Ốc sên" ở cái vỏ ốc này đang nổi giận đấy!Câu nói của Hiểu Sương làm Hạo cười xòa, chàng đứng chận trước mặt Sương:- Không được, tôi đã từ chối về Đài Bắc ăn cơm tối với ông anh là để được ở lại đây với Sương. Bây giờ Sương phải đi ăn cơm với tôi. à chúng ta không đi ăn cơm mà đi ăn quà vặt.Hiểu Sương nhướng mày.- Nếu tôi không đi thì sao?- Tôi thách đấy.Giang Hạo nói, Hiểu Sương nhìn anh chàng một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu.- Thôi được. Tôi đồng ý.