Anh ta đã không trở lại.
Mamma Jo vào phòng mà không hề gõ cửa. Tôi cũng vừa tắm xong và tôi đang mặc một cái quần đùi và một cái áo sơ mi màu xanh ngắn hở bụng, nhưng điều này không có nghĩa là tôi đã sẵn sàng đóng đồ để chuyển đi. Tôi chắc chắn là sẽ không đi cùng với Pete Aloha. Anh ta đang cố kéo tôi ra khỏi đây trước khi tôi tự nguyện đi cùng với anh ta. Tôi có phải là cô gái ngu ngốc không nhỉ?
Mamma Jo, một người phụ nữ luôn mặc cái váy đầm to như của bà bầu gọi là muumuu của dân Haoai đang nhìn lên và xuống người tôi, sau đó khoanh tay của mình trên bộ ngực đồ sộ như núi lửa của bà.
- Cháu đã làm gì thế?
Bà hỏi trong khi cái nhìn của bà đăm đăm vào những mẩu vỏ bọc bao cao su xé ra nằm trên sàn nhà bên cạnh giường. Tôi chưa trả lời, bà lại lúc lắc đầu nói tiếp.
- Cháu của Dì nó cứ nhảy chồm chồm quanh văn phòng, cứ cằn nhằn là nó đã không có sự lựa chọn nào, nhưng vẫn phải mua cháu. Nó nói "mua" cháu là sao hả Kyra?
Tôi bây giờ ước gì có một ai đó lại đang cố gắng giết Pete một lần nữa. Tôi thà nhận tiếp một viên đạn dùm cho anh ta còn hơn là chịu nỗi nhục nhã này khi mà tôi đã tự gánh vào mình. Có lẽ tốt nhất là để anh tống tôi vào tù một khi tôi đã giải thích rõ ràng là tôi đi điều tra về sự mất tích của Tina, mà không có giấy phép chứ không phải là tôi đi bán dâm. Sự lừa dối này có thể nhiều khả năng kết thúc tình bạn của chúng tôi. Mãi mãi. Tôi cảm thấy thật khổ sở và đau đớn.
- Oh. Mamma Jo...- Tôi ngồi xuống giường và ôm lấy đầu, trong khi đó nước mắt tôi tuôn rơi tầm tã xuống má. - Anh ấy chắc là sẽ rất ghét cháu.
- Cháu có biết là đã làm nó rối tung lên không?- Nệm giường lõm xuống khi Mamma Jo ngồi xuống bên cạnh tôi. Bà nói tiếp. - Cháu như là một trong những con thú cưng của nó, loại thú cưng cần được bảo vệ an toàn. Mỗi đêm nó đều hỏi Dì về cháu.
- Vậy sao?
- Nó là một chàng trai tốt. Nó muốn sẽ bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người, nhưng mà nó không thể. Áp lực công việc rất nặng nề. Sự an toàn của cháu chính là niềm an ủi của nó. Nếu nó có thể bảo vệ được cháu, Dì nghĩ rằng nó sẽ làm rất tốt nhũng việc khác, okay. Cháu đã ngủ với nó... đó là một sai lầm. - Bà vỗ nhẹ vào chân tôi.
Tôi gật đầu đồng ý. Bà đã nói đúng và việc tôi nhận ra như thế chỉ làm cho tôi cảm thấy nhiều khổ sở. Anh ngủ với tôi có lẽ chỉ vì lòng thương hại, hoặc cũng có lẽ anh cảm thấy hốt hoảng về sự an toàn của tôi và nghĩ rằng việc ngủ với tôi là cách duy nhất mà anh có thể bảo vệ được tôi từ chính tôi. Nghĩ đến lúc nãy tôi chợt cảm thấy đỏ mặt.
- Cháu yêu anh ấy, Dì có biết không? - Tôi khẽ thở ra.
- Dì biết. - Bà nói. - Nhưng chẳng thay đổi được gì.
"Không thể như vậy được". Và nếu tôi gặp anh ta ngay bây giờ, tôi sẽ có thể nói rằng nếu anh nghĩ như vậy thì chỉ là trở ngại cho cả hai chúng tôi mà thôi. Anh chỉ cần tôi được an toàn. Anh không cần tôi yêu anh.
- Cháu phải đi, Mamma Jo. - Tôi nói và tôi lập tức lấy cái ví và lao vút ra cửa. - Hãy nói với anh ta cháu thật sự xin lỗi.
*
Khi tôi rời khỏi Mamma Jo, tôi đã có kế hoạch ra đi và sẽ không bao giờ trở lại. Thà như vậy cho nhẹ lòng. Tôi sẽ không bao giờ phải gặp lại Pete... không bao giờ phải nói về những gì tôi đã giấu anh. Tôi có thể lập văn phòng ở một số khách sạn khác. Thậm chí có thể có khả năng làm những việc khác để trả tiền thuê nhà. Chắc chắn là sẽ có khó khăn, nhưng tôi vẫn còn tiền của Pete cho tôi và nếu tôi chịu khó lang thang ở các vỉa hè, có lẽ tôi sẽ có thể kiếm được một số khách hàng trả tiền cho dịch vụ điều tra riêng tư vào những ngày cuối tuần. Ở đây không có quá nhiều cô thám tử xinh đẹp. Ôi, tất cả các khách hàng mới yêu quý của tôi ơi! Tiến lên nào.
Nhưng trong đầu tôi lại lởn vởn trở lại về sự mất tích của Tina. Anna, cô em, dù chưa có cách nào để trả tiền cho tôi, nhưng tôi không thể bỏ cuộc. Cho dù tất cả các nỗ lực của tôi có thể dẫn đến kết cục là cái chết của Tina, tôi vẫn không cảm thấy là mình đã hoàn toàn tự an ủi là kết thúc điều tra. Phải dấn bước tiếp thôi. Có thể coi tôi là một người lạc quan. Nghị lực của tôi lại được hâm nóng như nó đã luôn luôn thế, trước khi tôi có thể nắm được một số đầu mối quan trọng. Tôi tát nhẹ vào má. Tôi cần phải thật cảnh giác và sẵn sàng cho bất cứ điều gì. Các đầu mối hiếm khi lại đến ngẫu nhiên. Một người có thể chạy vòng vòng trong rừng cả ngày và không bao giờ tìm thấy lối ra. Hãy quan sát thật cẩn thận và lập một kế hoạch rõ ràng cho những bước tiếp theo.
Tôi ngồi xuống trên một cái ghế dài và nhìn xa ra ngoài biển xanh. Gió đang vi vu thổi qua những tán cây cọ xung quanh tôi, trong khi ngoài biển cá heo đang giỡn trên sóng. Trong khung cảnh này tôi cảm thấy thật sảng khoái và từ từ sắp xếp lại những thu thập tôi có được trong mấy ngày qua.
Bốn cô gái mất tích. Tất cả đều là gái mại dâm. Tất cả đều trẻ. Tất cả đều mới vào nghề. Các cô gái mại dâm khác trên đường phố đã rất sợ hãi. Và công việc làm ăn của họ rất ế ẩm. Cảnh sát đã bắt đầu chiến dịch làm sạch và theo lời họ kể lại, đã bắt đi hàng chục cô mỗi đêm.
Thêm vào đó, ông Fu lại có hành vi ứng xử với tôi như là với một người lạ. Ông từ chối gặp tôi. Tại sao? Bản năng của tôi mơ hồ nhận ra một điều gì đó. Nhưng là cái gì?
- Nhìn em như đã mất ngủ cả tuần. - Một giọng nói quen thuộc cất lên, và một cốc cà phê đưa vào tay tôi.
- Chào chị, Casey. - Tôi nhận ra chị, khi một mái tóc vàng ngồi xuống bên cạnh tôi trên ghế và lóe lên ánh sáng của một điếu thuốc.
- Linh hồn của chị không cần phải cứu rỗi, ít nhất là trong buổi sáng này. - Chị nhẹ nhàng nói.
Casey cười. Nó là một âm thanh kéo dài, như tiếng va đập của pha lê. Sexy. Tôi có thể hiểu tại sao chị lại được các khách hàng rất ưa thích.
- Chị chắc chắn với em rằng em thật sự không ổn. Linh hồn của em đang khóc cho ai đó phải không? Không giống như các cô gái bán dâm khác, em hình như quá phức tạp và có nhiều rắc rối.
Chị có vẻ thật hiểu đời. Và sau những gì đã xảy ra giữa Pete và tôi sáng nay, tôi đã không đủ cảm giác mạnh mẽ, để có thể suy ngẫm lại và nhìn sâu vào tâm tư của mình.
- Wow, Casey, chị có thể thấy tất cả chỉ bằng cách nhìn em thôi sao? - Tôi cười. - Không ngạc nhiên là khi chị dành quá nhiều thời gian trở lại trên các đường phố cho công việc cứu rỗi của mình.
- Chị đã biết em trong nhiều năm qua. Chị cũng biết em đang cố gắng kiếm tiền. - Cô quất quất tay vào không khí trước khi vỗ nhẹ vào chân tôi. - Tuy nhiên, em là một người con gái tốt, vì vậy sẽ thừa nếu như thuyết giáo với em.
- Cám ơn chị. - Tôi hớp ly cà phê chị đưa vào tay tôi. Ly cà phê thật ngon và đầy hương vị. - Kona cà phê. - Tôi thốt lên, rất ấn tượng khi chị đã tốn tiền của mình cho tôi, vì loại cà phê này rất đắt.
- Đây là nơi tuyệt vời nhất. - Chị nói khi chị nhìn đăm đăm ra biển. - Thật là đẹp. Là thiên đường. Mọi người đổ về đây từ khắp nơi trên thế giới với những kỳ vọng thật cao phải không?
Tôi gật đầu. Tôi sinh ra ở Oahu, mặc dù là túi tôi rỗng, nhưng tôi yêu mảnh đất này, người dân ở đây, và sự yên binh của họ. Cả hai cha mẹ của tôi đều là những người thông minh. Họ đều cố là người giỏi nhất về tất cả mọi thứ. Và tôi là con gái của họ, do đó tôi đã được dự kiến sẽ là cô gái giỏi nhất. Vì thế, bóng đá, hướng đạo sinh, bóng ném, bóng rổ, đan, nhà hát, bơi lội, các cuộc tranh luận nhóm, piano, học tập và sự hoàn thiện đã làm cho tuổi thơ của tôi mệt nhoài.
Có một điều tuổi thơ của tôi đã dạy cho tôi là không bao giờ đầu hàng.
- Chị nghĩ xem cái gì sẽ xảy ra với các phụ nữ này, Casey?
- Chị ghét suy nghĩ về nó. Họ đang mất linh hồn, mỗi một người trong số họ. - Cô nhún vai và chụm môi lại.
- Chị có nghĩ rằng họ đang sống?
Casey lại nhún vai.
- Em có ghé Ông Fu hôm qua. - Tôi nói, đang cố gắng tìm hiểu cái gì đó, bất cứ điều gì mới. - Ông đã từ chối để gặp em. Chị có nghe nói gì về ông ta?
Chị đang cắn trên môi dưới của mình.
- Sao hở chị? - Tôi nói to.
- Chị không biết. - Tất nhiên là chị lại nói dối. Và tôi cần biết những gì chị ấy biết. Nó có thể là điều quan trọng. Ngay cả nếu nó không phải là điều quan trọng, tôi vẫn muốn biết. Tôi vẫn đang tiếp tục suy nghĩ trong đầu và tôi thật sự bối rối trong lúc này.
- Chỉ là giữa chị và em thôi, Casey. Chị có thể tin cậy sự kín miệng ở nơi em.
- Không có gì. - Chị nói và lại vẫy tay của chị vào không khí. - Một số các cô gái nói rằng ông đã hành động hơi lạ lùng, chỉ vậy thôi.
- Lạ như thế nào? - Tôi mừng rỡ hỏi tiếp.
- Ông ấy có nói chuyện với một vài người mới làm. - Cô nghiêng mình và nói khẽ như sợ ai đó nghe thấy.
- Để làm gì? - Tôi hơi ngạc nhiên.
- Ai biết? Có lẽ ông đã không gần một phụ nữ trong nhiều năm nay. Chị là một trong những người cuối cùng.
- Ông ta có nói chuyện với những thiếu nữ mất tích không? - Tôi sực nhớ.
- Chị không biết. - Chị thở vội. - Chị chắc là không có liên quan đến chuyện mất tích đâu.
- Có lẽ chị nói đúng, nhưng để hiểu thêm một chút em muốn nói chuyện với một trong các cô gái ông ta đã gặp. Chị có thể cho em một cái tên?
- Không. - Chị buột miệng như cái máy.
- Thôi nào chị Casey. Em hứa sẽ không mang rắc rối cho chị đâu.
- Không ai được hé môi về những cuộc nói chuyện của ông Fu. Chị có lẽ không nên biết về chúng, và em cũng vậy. Các cô gái có thể nhận được nhiều phiền toái nếu như ông Fu phát hiện ra rằng một trong số họ đã không kín miệng. Và em không muốn qua mặt ông Fu chứ.
Có vẻ như danh tiếng của Ông Fu được biết đến như là một hung thần. Ai cũng lo sợ về quyền lực của ông ta, trong khi tôi đã từng chứng kiến sự từ bi của ông ta. Ông ta không phải là một con người hung bạo.
Nhưng nếu ông ta đã đứng phía sau những vụ bắt cóc?
- Đây là vấn đề rất nghiêm trọng, Casey. Em cần có một tên.
Chị lắc đầu.
- Những người phụ nữ này có thể chết. - Tôi ngửa bài với chị. - Họ cũng có thể đã chết rồi. Chúng ta cần phải ngăn những người đã làm những việc này.
- Tìm Sally Porter. Em hãy nói chuyện với cô ta. - Casey đứng lên. Chị nhìn quanh lo lắng.
Chẳng có gì xảy ra cho đến nửa đêm trong lúc tôi tìm kiếm Sally Porter, một cô gái mà dường như không có cô gái mại dâm nào biết, thì tôi bỗng nhận thấy rằng kẻ theo dõi tôi đã quay trở lại. Tôi không muốn có ai đó chứng kiến cuộc gặp của tôi với Sally Porter, mà tôi vẫn tự tin là tôi có thể tìm thấy cô ấy, nên tôi đã cho cái bóng của tôi mất dấu ở Kênh Ala Wai bằng việc lẩn xuống dưới gốc trong bóng tối của những cây đước lớn bên bờ kênh.
Kẻ theo dõi tôi cố dò theo tôi khi hắn lẩn quẩn kiểm tra xung quanh khu vực một lát và sau đó khi không tìm thấy gì thì hắn đành xuống đường chính bỏ đi. Tự khen mình đã rất thông minh, tôi rời khỏi chỗ nấp và phủi bùn đã dính từ cánh tay xuống chân. Trong thời gian ẩn nấp, không chỉ giúp tôi thoát người đàn ông bí hiểm, mà còn cho tôi chút thời gian để suy nghĩ. Tôi chợt bừng tỉnh. Tôi đã biết là tại sao tôi đã không thể tìm thấy được Sally Porter. Tôi đã chạy xung quanh như một con gà mất đầu cả ngày và đã không tìm đúng chỗ.
Casey đã nói với tôi rằng ông Fu đã nói chuyện với những cô gái mới trên đường phố. Rất ít phụ nữ trẻ chọn bán dâm là nghề nghiệp của mình. Thay vào đó, nó tạm thời là một địa ngục mà họ trượt vào... dần dần. Đầu tiên, như Tina, một cô gái có thể nói rằng cô muốn làm chỉ là một đêm để thanh toán gấp các hoá đơn. Và sau đó sẽ kết thúc. Tuy nhiên, các hóa đơn sẽ lại quay tới một lần nữa. Và sau đó một đêm sẽ trở thành hai đêm. Hai đêm trở thành một tuần. Chẳng bao lâu, cô ấy sẽ trở nên lệ thuộc vào số tiền dễ dàng cô có thể kiếm được khi bán dâm.
Sally Porter, cũng như Tina, mới vào nghề. Điều này có nghĩa là, cô ấy đã hết hy vọng ra một công việc mà có thể trả tiền cho mọi thứ như thực phẩm, quần áo... tiền thuê nhà. Nếu tôi có cơ hội tìm ra cô ta, tôi cần phải tìm ở một số Mái ấm tình thương dành cho những kẻ vô gia cư, mà ngày xưa có một thời tôi cũng đã từng ở.
Tôi cảm thấy bối rối trong lòng về việc quay trở về những nơi mà tôi đã thề độc bỏ đi khi tôi gần chết đói trong quá khứ. Tuy nhiên vì các thiếu nữ mất tích, tôi sẽ phải quay lại.
Ban đầu, nỗ lực tìm kiếm của tôi đã không có gì khả quan hơn, và tôi cũng đã bắt đầu tự hỏi có phải tôi đã lãng phí thời gian của tôi. Tôi thầm nghĩ hay là Casey đã cho tôi thông tin sai lệch. Có lẽ không có cô gái nào mang tên là Sally Porter. Không có ai đã từng nghe nói về cô tại các Mái ấm tình thương dành riêng cho phụ nữ. Một phụ nữ lớn tuổi, một người quản lý ban đêm tại một khách sạn già cỗi đang mục nát mà nếu so với khách sạn của Mamma Jo thì chỗ của Mama Jo là khách sạn 5 sao, nghĩ rằng cô ấy hình như đã từng ở chỗ của bà. Tuy nhiên, bà ta khá chắc chắn là Sally đã bỏ đi từ lâu. Bà ta nói tôi hãy thử ra công viên kiếm xem sao.
Chỉ cần băng qua kênh từ Waikiki thì sẽ thấy có một công viên đại dương được chia thành một số khu. Vào ban đêm, các bãi cỏ dưới bóng che của các cây dừa, cây banyan, cây muồng tím sẽ là nhà cho những người không đủ khả năng thuê một chỗ nào đó để qua đêm. Tôi biết khá rõ nơi đó vì bản thân mình đã thường xuyên ngủ ở đó ngày xưa.
Bây giờ đã là nửa đêm vào lúc tôi tới những cây muồng tím trong công viên. Đang là mùa xuân ấm áp, và những kẻ vô gia cư đã di chuyển đến công viên để cư ngụ, chủ yếu là dưới cây banyan, nơi mà những rễ cây của nó giống như là những dây nho rủ xuống từ những cành cây giống như những tấm mành, kín đáo giúp cho du khách và người dân địa phương có thể gối đầu nằm ngủ dưới gốc cây một cách thoải mái như ở trên giường.
Giường. Ôi, giấc ngủ của tôi, cơ thể của tôi cũng đang khóc đòi một cái giường, làm cho mắt tôi bỗng nhiên cũng nhòa lệ. Cũng giống như Sally Porter và những cô gái như cô ấy, tôi bây giờ cũng chẳng có nơi để ngủ cho riêng mình. Không có. Không. Trừ khi là tôi muốn đối mặt Pete và giải thích với anh tại sao tôi lại lừa dối anh ta...và tại sao tôi đã cho phép anh ta ngủ với tôi dưới sự lừa dối đó.
Có lẽ ngủ dưới bầu trời đầy sao như vậy sẽ chẳng phải là cái gì tồi tệ. Thời tiết đã ấm, mặt trăng đã mọc sáng vằng vặc trên bầu trời, và những âm thanh rì rào nhẹ nhàng của sóng vỗ vào bờ đang réo rắt bên tai. Khi tôi đang đi trong công viên, chuẩn bị một cuộc nói chuyện với ai đó mà tôi gặp, tôi kín đáo tìm kiếm một chỗ an toàn, thoải mái cho riêng tôi.
Không phải là tôi muốn sử dụng nó. Tuy nhiên, một cô gái khôn ngoan luôn phải biết sự chuẩn bị những tình huống cho mình.
Mẹ tôi đã nhồi những ý tưởng như thế vào đầu của tôi từ khi còn bé. Một cô gái khôn ngoan là phải luôn luôn biết ứng phó trong mọi hoàn cảnh. Sẽ không thành vấn đề khi mình tiên liệu được những điều xa hơn. Có lẽ đó chính là lý do tại sao tôi làm rất tốt ở công việc của một thám tử.
Tôi còn đang suy nghĩ với lòng biết ơn về mẹ của mình thì thình lình tôi tìm thấy Sally.
- Cô là Sally Porter? - Tôi hỏi cho tới lần thứ ba. Tôi cười trong sự hân hoan như là đang uống say.
Tôi đã tìm thấy cô ấy! Cuối cùng, tôi tìm thấy cô ấy! Và cô ấy sẽ giúp cho tôi giải quyết vụ án. Sau khi làm tăng sự tự tin của cô ta, bằng việc dúi chút ít tiền mặt của Pete đã cho tôi vào tay của cô, tôi dẫn cô ấy ra khỏi một nhóm sinh viên khi cô ấy đang tiếp thị để overnight và đi tới một cái ghế kế một cái ao nhỏ, nơi đang có một vài người đàn ông vô gia cư đang ngồi tán chuyện. Những người đàn ông gật đầu chào khi thấy chúng tôi và quay trở lại cuộc nói chuyện của họ.
- Tôi thực sự không nên hở miệng. - Sally nói, nhưng vẫn đút tiền tôi đưa vào túi.
- Tôi sẽ không nói cho ai biết những gì cô sẽ nói. Cô có thể tin tưởng tuyệt đối nơi tôi.
- Tôi thậm chí còn không biết cô. - Cô là một phụ nữ nhỏ bé. Tóc của cô ấy đen như màn đêm cũng như mắt của cô. Cô đang bận một áo sơ mi du lịch với một nụ cười của một người lướt sóng in trên mặt trước và một bản đồ của hòn đảo ở phía sau. Quần vải của cô ấy quá ngắn chỉ khoảng 2 inches, nhưng rất sạch sẽ. Và cô ấy nhìn cũng khá xinh. Tôi biết chắc là Ông Fu sẽ hào hiệp trả tiền cho thời gian của cô ấy bên ông.
- Cô nói đúng, cô không biết tôi. Nhưng tôi biết cô. - Tôi nói, nghiêng gần cô và hạ thấp giọng nói của mình. - Cô sẽ có tiền để cất giữ ở đâu đó, và cô sẽ không nên tiêu hoang cho một phòng nghỉ vào ban đêm. Cô sẽ phải tằn tiện cho đến khi cô tìm được một công việc ổn định.
- Làm thế nào mà cô rành quá vậy?
- Tôi cũng đã từng như cô. Ồ, tôi chỉ muốn nói là gần như thế... - Tôi chưa bao giờ bán dâm, nhưng tôi không thể giải thích cho cô ấy hiểu rõ. Cô ấy không cần phải cảm thấy là tôi muốn phán xét về cô ta. Tôi chỉ đơn giản là thực hiện một công việc khác cô. Cũng là xấu khác nhau. Tôi dám cá là cô ta sẽ chẳng bao giờ để ý đến túi của các cặp vợ chồng mới cưới. Tôi đã làm... cho đến khi tôi bị bắt. - Giống như cô, tôi cũng đã từng dè xẻn từng đồng của mình trên tay.
- Và cô đã có cuộc sống tốt hơn?
- Mọi điều tất nhiên đều không phải là hoàn hảo, nhưng cô có thể nói là tôi đã gặp may.
- Tôi rất vui. - Cô thở dài, lắc đầu của mình để chống lại những giọt nước mắt long lanh dưới ánh trăng đang chuẩn bị trào ra. - Tôi thật sự vui khi thấy cô may mắn. - Cô đang suy nghĩ, dĩ nhiên là về tương lai của cô ấy. Đó cũng là chính là lợi thế mà tôi có thể tranh thủ khai thác.
- Hãy để tôi góp phần giúp cho cô có được một nơi ở ổn định trong cuộc sống. - Tôi khuyến khích - Hãy kể lại cho tôi biết về cuộc gặp của cô với ông Fu.
- Cuộc gặp...? - Cô ngẩng đầu và nhìn lên trời. - Ông ta không muốn tôi nói với ai về nó, tôi không hiểu là tại sao như thế. Chẳng phải là ông ta đã nói gì, một điều gì đó ghê gớm gây sốc hoặc đã yêu cầu tôi phải làm điều gì bất hợp pháp. Thật là lạ. Ông ta chính xác là cũng chẳng có ra ngoài và bảo tôi phải kín miệng nhưng tôi lại có cảm giác là ông ta muốn tôi...
Tôi đã không nghe được phần còn lại. Có người đập mạnh thật đau vào tôi một cách bất ngờ làm cho tôi ngã ra đất. Sally thét lên và cô bỏ chạy... với tiền của tôi... để tôi lại một mình tự bảo vệ cho bản thân của mình.
- Hey! - Tôi la lên. Tôi không có thời gian để chống lại một kẻ say khác. Tôi cần tìm hiểu những gì Sally biết. Nó có thể giúp tôi cứu cuộc sống của Tina. - Tôi đang cần nói chuyện ở đây!
- Cuộc nói chuyện đã kết thúc. - Kẻ theo dõi bí ẩn rít lên, mặt hắn ta hiện ra sát gần tôi. Tôi đã cẩn thận làm mất dấu khi hắn theo tôi nhưng bây giờ hắn đã lại tìm thấy tôi. - Hãy tránh xa khỏi việc của ông Fu. - Hắn cười gian ác và ngay sau đó lao con dao cắm sâu vào bụng của tôi.
Việc đỡ viên đạn vào vai năm ngoái, tôi đã cảm giác như ai đó đã đưa một đũa sắt nóng đỏ vào trong người tôi và giữ yên ở đó. Nó đã từng là cơn đau tệ nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra.
Việc nhận một con dao vào bụng bây giờ còn tệ hơn gấp mười lần.
Tôi cúi gập người lại, giữ thật chặt vết thương, cố gắng giữ cho máu không trào ra ngoài. Tôi cần máu. Nếu không có nó...
Tôi đang chết. Tôi chắc chắn là sẽ như thế. Và Pete vẫn nghĩ rằng tôi là một cô gái bán dâm.
Tôi phải nói cho anh ta biết sự thật.
Tôi cần phải nói...
Tôi cần...
- Pete...
- Trời, Kyra! Em đã làm cái quái gì thế khi mà em lại một mình đơn độc vào giữa đêm như vậy? Lại còn ở trong công viên nữa chứ? - Pete đang lẩm bẩm. Tôi không nghĩ rằng anh đang mong đợi một câu trả lời. Vào lúc này, tôi không nghĩ rằng là anh đã biết tôi tỉnh lại.
Tôi đã không chết. Mặc dù vào lúc này, tôi ước gì tôi đã chết. Không còn cảm thấy sự đau đớn trong lòng khi phải giáp mặt Pete. Ồ, hóa ra là tôi đã được tiêm đầy thuốc giảm đau, do đó tôi có thể thậm chí còn không cảm thấy cả cái giường tôi đang nằm. Tôi hình như đang trôi nổi bồng bềnh trong một đám mây toàn là thuốc. Tôi đã tỉnh lại và tôi cũng đã nghe Pete lầm bầm về tôi cũng phải tới mười phút. Anh thọc bàn tay vào mái tóc của mình và bắt đầu bước lại gần giường tôi đang nằm.
- Em đã làm gì ở ngoài đó vậy trời?
- Không rõ ràng sao? - Giọng thanh tra Blakely vang lên khi anh ta bước vào phòng. Đôi giày mỏng đen bóng của anh ta kêu lên chít chít khi anh đi sàn nhà lót vải. - Cô ta đi bán dâm, chẳng may là cô ta đã gặp phải một tên Joe ma cô nào đó.
Mặt Pete chuyển sang một màu là lạ. Hình như là một màu giữa xanh và xám. Anh đang nhìn như thể anh đang cần một chỗ ngồi. - Cô ấy không đi bán dâm - Anh nói. Tiếng nói của anh nghe... khàn khàn. - Anh đang làm gì ở đây, Kevin?
- Đại úy muốn tôi đi lấy lời khai cô ấy. - Blakely bình thản giơ tay lên nhìn vào móng tay.
- Sao anh không chờ lát nữa. Cô ấy hãy còn chưa tỉnh đâu?
- Có. Cô ấy tỉnh rồi.
- Cô ấy...? - Pete quay nhìn tôi. - Em đã thức? Trong bao lâu rồi?
Tôi cố gắng mỉm một nụ cười. Và tôi chợt nghĩ rằng không nên cười. Chẳng người nào đáp lại nụ cười của tôi, tôi hình như đã cười không đúng lúc.
Thay vì bày tỏ lòng biết ơn về việc tôi được cứu sống tôi đã trở nên lãnh đạm khi mà Pete bắt đầu thuyết cho tôi một hơi dài về sự an toàn cá nhân. Tôi lại rơi vào hôn mê nửa chừng. Anh thuyết cùng một kiểu giống như lúc trước đây tôi đỡ viên đạn dùm cho anh. Khi tôi tỉnh trở lại, tôi đang có cảm giác hình như chỉ còn có một mình tôi trong phòng. Tốt. Tôi cũng đang cần thời gian để suy nghĩ.
Tôi vẫn không thể tin rằng ông Fu đã thuê một người nào đó giết tôi chỉ vì tôi muốn hỏi Sally Porter vài câu. Điều này không thể nào xảy ra được. Từ một chút ít ỏi Sally cho tôi biết, tôi nghĩ có lẽ cô ấy cũng chẳng biết về những gì ông Fu đang muốn. Và ông Fu không thể muốn cho tôi chết. Tôi đã từng cứu ông ấy khỏi bị lôi ra khỏi nhà của mình, một ngôi nhà mà ông không bao giờ rời khỏi nó, để bị còng tay đưa vào tù. Ông đã rất biết ơn tôi. Ông đã khóc và ông đã nói với tôi rằng ông nợ tôi một món nợ không thể nào trả nổi.
Tôi rất muốn được giáp mặt ông ấy để hỏi phải chăng ông để quên đi tất cả và đã thuê người để giết tôi? Nếu là vậy, ông Fu hẳn phải trả không ít tiền cho người đã đâm tôi.
Tôi thực sự cần thoát khỏi sự lẩn quẩn này và nên bắt đầu yêu cầu khách hàng của tôi phải trả công cho tôi thật xứng đáng. Ồ, tôi rất thích công việc của mình, tôi thực sự rất thích, nhưng mà không có lý do chính đáng để chỉ làm việc không đâu vào đâu. Chẳng có ai cho tôi nhà ở hoặc thực phẩm miễn phí. Cũng giống như tất cả những người khác trên thế giới này, tôi phải tiêu tiền. Tôi cũng cần phải kiếm sống. Tôi cũng cần có một sự nghiệp vững chắc.
Nhưng Anna, mặc dù cô ấy có thể không trả tiền cho tôi, tôi vẫn tự nhủ không thể đầu hàng việc tìm chị của cô ta. Và tôi cũng sẽ không đầu hàng trước Sally Porter.
Tôi không đùa đâu? Không có gì sẽ thay đổi khi tôi đã quyết lòng làm đến cùng.
- Anh đã nói chuyện với chị Casey sau khi mọi người cấp cứu cho em trong đêm qua. - Pete nói, làm tôi giật nẩy mình. Tôi đang nghĩ rằng tôi chỉ có một mình trong phòng. Đã bao nhiêu lâu anh đứng dựa vào bức tường phía xa, ngắm nhìn tôi? - Chị ấy đã nói với anh là em đã quay trở lại công việc cũ của em, em đã mở lại dịch vụ thám tử tư bất hợp pháp khi mà em còn chưa có giấy phép?
Mở lại chưa phải là dùng đúng từ để nói về nó. Dịch vụ của tôi đã không bao giờ đóng cửa, tôi chỉ đơn giản là trở nên... um... cẩn thận hơn. Nhưng tôi đã không chỉnh lại lời nói anh ta. Thay vào đó, tôi vươn tay xuống và nhẹ nhàng đụng vào cái băng cứu thương dầy cộm đang đắp ở bụng.
- Hắn đã gây tổn thương cho em cỡ nào? - Tôi hỏi.
- Hắn? - Pete hỏi, ngẩng đầu lên. Anh vẫn đứng ở góc tường, đang nhìn tôi thật bình thản. Tự nhiên tôi cảm thấy thật bối rối. Đã có rất nhiều vấn đề liên quan giữa hai chúng tôi, nào là dịch vụ thám tử tư, nào là kẻ theo dõi bí ẩn cố gắng để giết tôi, nào là các thiếu nữ mất tích, và chúng tôi đã cùng nhau...trên giường. Và cả tương lai là tình bạn của chúng tôi.
Tôi trở nên không muốn nói về bất kỳ cái gì ở trên.
- Bác sỹ đã nói sao anh? Có phải là tất cả các bộ phận bên trong cơ thể của em hãy còn nguyên vẹn?
Mắt của anh chợt nheo lại. Anh biết tôi đủ rõ để nhận ra kỹ thuật đánh lạc hướng của tôi. Tôi chắc rằng anh sẽ gọi tôi đúng như thế, nếu không phải là tôi bây giờ bị thương đang nằm trên giường. Thay vì vậy, anh chỉ lắc lắc đầu. - Em thật là một người khó hiểu thật đúng lúc. Có vẻ như là em có bản năng rất tốt cho những việc như thế này. Thật không may, em hãy còn thiếu kinh nghiệm khi sự việc đến... - Anh quay đầu nhìn ra cửa sổ hẹp bên ngoài đang có ánh sáng bàng bạc của bóng đèn đang chiếu xuống.
- Dù sao, em vẫn còn sống. - Tôi có lẽ vui hơn một chút khi nghĩ như thế. - Có quá nhiều máu, em khi đó trong đầu đã nghĩ chuẩn bị về trời mà không có được cơ hội để cho anh biết rằng... rằng em không bao giờ... À, em rất mừng khi đã không chết.
- Anh thật là ngạc nhiên khi nghe em nói điều này, Kyra. Em nên trân trọng cuộc sống của mình, phải cẩn thận nhiều hơn.
Anh đã chẳng hiểu gì hết, nhưng tôi không thich tranh luận với anh. Làm như thế sẽ chỉ mất công cãi nhau mà thôi.
- Khi nào thì em về nhà? - Tôi hỏi, cố gắng thật bình tĩnh để không cho phép những lời giận dữ của anh làm tổn thương tôi.
- Nhà, Kyra? Em không có nhà. Em chỉ có lòng nhân ái của Mamma Jo dành cho em thôi. Không có gì nhiều hơn nữa đâu.
Sự đau đớn chợt nhói lên ở bụng, làm cho tôi muốn gập người lại như một trái banh. Nhưng tôi không thể. Không phải ở trước mặt Pete. Tôi sẽ không biểu lộ ra, trừ khi là tôi muốn anh hiểu rằng tôi yêu anh đến như thế nào?
- Anh có hiểu em nói gì không Pete. Và nếu như anh cố tình không hiểu, em sẽ đăm bảo rằng tất cả mọi người tại chỗ anh làm sẽ có một cái nhìn...thật ấn tượng về hình ảnh của... trong bộ đồ của người bản xứ. Trong đầu tôi lại hiện lên một anh chàng ăn bận rất sexy đang nhảy vòng quanh ngọn giáo bằng gỗ.
- Em sẽ không nói. - Mắt anh chợt loé sáng lên hướng về phía tôi.
- Hãy tin em đi, em sẽ nói.
- Em không cần phải doạ anh. - Môi anh bậm lại. Có phải Aloha Pete dễ thương của tôi đang cố chống lại một nụ cười?
- Thì em cũng như anh, cũng đã quyết định sẵn. Khi nào thì em trở lại nhà của em tại phòng Mamma Jo?
- Em sẽ không về đó. Anh đã chuyển hết đồ đạc của em sang nhà của anh rồi. Em sẽ cùng sống chung với anh.
- Với anh? - Tôi bất ngờ cảm thấy như dính chặt vào giường. - Không, Pete. - Tôi sẽ không về ở với anh. Tôi không thể.