- Oái! Cùng lúc với tiếng kêu của Tuấn Khanh là âm thanh rổn rảng đổ vỡ bởi cú ngã của anh đã va mạnh vào chiếc tủ bằng kính dùng trưng bày những pho tượng có kích thước nhỏ. Hậu quả không chỉ ngừng ở đó mà còn gây cho anh nhiều vết thương trên người do thủy tinh vỡ cắm vào: - Máu! Anh chảy máu kìa! Hương Lan hoảng hốt quay mặt đi khi nhìn thấy máu đỏ từ nơi thân thể của Tuấn Khanh túa ra thấm đậm chiếc áo và nhỏ cả xuống nền nhà. Thái độ này của cô làm Tuấn Khanh nổi giận. Anh quát tháo: - Cô thấy vừa lòng rồi chứ. Một sự đền bù quá đỗi công bằng. Hương Lan nhận thấy sự quá đáng của mình. Cô tròn mắt ấp úng: - Tôi không cố ý! Tuấn Khanh không thèm rịt vết thương mà còn vung vẩy cho máu bắn lung tung: - Cố ý hay không chỉ cô biết. Huề rồi nhé! Việc tôi làm hỏng pho tượng cô không được truy cứu nữa. Giữa lúc nét kinh hãi nơi Hương Lan chưa tan biến và cô chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết thế nào thì Tuấn Khanh bỏ đi không một lần quay mặt lại. Nhìn cảnh tượng trên khi chỉ còn lại một mình Hương Lan sợ đến biến thành pho tượng sống trong khoảng thời gian khá lâu. Mãi tới lúc cô bừng tỉnh thì... - Ôi sao lại xảy ra cớ sự này? Tiếng kêu của phụ nữ làm Hương Lan thêm khiếp hãi. Cô run rẩy toàn thân, mắt chớp lia. Phải chăng đó là lời của một pho tượng, lợi dụng cơ hội để nhát cô? Nếu thật như thế thì hôm nay cô chết chắc bởi không còn Tuấn Khanh bên cạnh bảo vệ cho cô nữa. Anh ta đã nổi giận, đã bỏ đi. Nhịp tim trong ngực Hương Lan mỗi lúc một gia tăng cho tới khi cô tìm thấy kẻ đã lên tiếng nói. Trời ạ, một con người bằng xương, bằng thịt đang đứng rất gần cô với vẻ mặt vừa ngạc nhiên, vừa tò mò làm cô trỗi lên cơn bực bội. Cô nhanh chóng thay đổi thái độ nhìn người khách: - Bà đến đây với mục đích gì mà sao im lìm vậy? Người khách là một phụ nữ ngoài ba mươi, có vẻ đẹp sắc sảo đứng khoanh tay ngó cô. Giọng nói không được từ tốn mấy: - Đây chẳng phải là một cửa hiệu trưng bày sao? Hương Lan tự nhận thấy mình không thiện cảm với khách: - Tất nhiên đây là cửa tiệm trưng bày nhưng theo tôi đoán thì bà không có ý định đến để chiêm ngưỡng những pho tượng nghệ thuật. Tiếng người phụ nữ reo lên: - Ôi, cô có cái nhìn thấu cả người ta. Đúng, tôi không biết nghệ thuật là cái quái gì đâu. Tôi đến đây để tìm người. Hương Lan chớp nhanh rèm mi bày tỏ sự kinh ngạc: - Xin lỗi bà muốn tìm ai ở cửa hiệu này? Ông Hoàng Huy đã đi vắng nhiều ngày rồi, nơi đây chỉ có một mình tôi thôi. Người phụ nữ rảo bước đi một vòng dọc theo những lối đi trong cửa hiệu rồi dừng lại trước mặt Hương Lan nói: - Người tôi muốn tìm là một cô gái. - Nhưng ngoài tôi ra, ở đây thật sự không còn ai. - Cô có thể cho tôi biết về ông chủ cô một chút không? Hương Lan vội cảnh giác: - Bà đang chuyển hướng vấn đề rồi đó! Người phụ nữ mấp máy cười: - Không hề, cùng chung một mục đích thôi mà. - Bà nói lạ. Ông chủ tôi và cô gái bà đang tìm là hai người khác nhau chứ. - Đúng như thế! Có điều họ lại có liên quan mật thiết với nhau nên muốn biết về một người thì phải hỏi cả hai. Lời người phụ nữ thốt ra rất khó hiểu nên Hương Lan hỏi lại: - Mong bà giải thích rõ ràng hơn. - Cô chậm hiểu hay là cố tình không hiểu chứ. Người phụ nữ nhún vai. Hương Lan hạ mình xuống thật thấp: - Thưa, tôi chỉ là người giúp việc nên trình độ hiểu biết kém cỏi lắm! - Ông Hoàng Huy thuộc loại tinh quái đấy. Hèn chi cô chẳng hay biết gì về ông ta. Đến phen Hương Lan phản công lại: - Tôi cần chi biết những việc không thuộc về mình. Tôi giúp việc tại cửa hiệu tới tháng lĩnh tiền với tinh thần trách nhiệm cao là được. - Vậy đương nhiên cô phải biết người mẫu Diễm Hà, cộng sự của chủ mình. Vẻ mặt Hương Lan thật thản nhiên: - Có biết nhưng chỉ là biết mặt thôi chứ chưa hề tiếp xúc. Ng ười phụ nữ hỏi hấp tấp: - Thế lần cuối cùng cô thấy Diễm Hà là ngày nào? Hương Lan cũng thuộc loại ương ngạnh: - Nếu bà không phải người đại diện pháp luật thì xin miễn cho tôi câu trả lời. - Cô… Người phụ nữ tỏ ra bực bội. Có lẽ bà ta cảm thấy cần khai thác điều gì đó ở Hương Lan. - Cô có thể nói với tôi ít lời cũng được nhưng đừng quá kín miệng. Thật sự thì tôi đang cần tìm Diễm Hà. - Cô người mẫu chảnh chọe ấy là chi của bà? - Em gái tôi. Gần một tháng nay bỗng dưng nó mất tích đột ngột sau buổi hẹn gặp ông Hoàng Huy tại cửa hiệu này. Nghe qua Hương Lan phì ra cười: - Bà nói giống như buộc tội kẻ khác vậy. Việc em gái bà gặp ông chủ tôi và vụ mất tích không hoàn toàn có liên quan tới nhau. Biết đâu cô ta lại chẳng rủ rê một gã háo sắc nào đó đi du hí ở Đà Lạt, Vũng Tàu rồi vì không muốn bị ai làm phiền nên đã biệt vô âm tín khiến mọi người cuống quýt. Tôi khuyên bà đừng vội nóng ruột, cứ từ từ, khi nào thỏa mãn cô ta sẽ mò về. Người phụ nữ tức điên lên vì lời lẽ của Hương Lan nên bà ta không thể dịu ngọt được đã chồm tới: - Cô không được nói em tôi như thế. Nó là một người mẫu nổi tiếng đi tới đâu cũng có kẻ đưa rước đàng hoàng. Hương Lan hơi nghệch đầu: - Thì tôi có bảo cô ta tự đi một mình đâu. Đã là người nổi tiếng thì xuất hiện ở đâu, nơi đó sẽ xôn xao... Điều này chứng tỏ trong cửa hiệu Hoàng Huy không có sự hiện diện của Diễm Hà. - Nhưng đêm qua tôi mơ thấy nó rõ ràng. Nó còn nói tôi phải tới đây giải thoát nó. - Chuyện mộng mị của bà nghe nực cười quá. Chẳng qua bà quá nghĩ về cô ta nên hình dung ra vấn đề phức tạp thôi. Người phụ nữ vươn chiếc cổ của mình lên như cố chứng minh những gì bà vừa nói là sự thật: - Cô còn trẻ không hiểu hết những sự việc đôi khi tưởng giả mà là thật. Giấc mơ của tôi tuy không đáng để tin cậy nhưng linh cảm của tôi thì lại cứ khẳng định và đã dẫn đường tôi tới đây. - Bà mê tín nhiều rồi đấy! Người phụ nữ thở hơi dài: - Cô nghĩ sao cũng được. Tôi chỉ cần biết tin của em gái tôi thôi. Hương Lan xòe đôi tay: - Hiện tại chỉ có tôi và những pho tượng nghệ thuật trong cái cửa hiệu này. - Còn bên trong cái cửa kính sậm màu kia? Người phụ nữ hất hàm. Hương Lan đưa mắt nhìn, giải thích: - Đó là nơi ở và làm việc của ông Hoàng Huy. Khi ông ấy có mặt tôi cũng chưa hề đặt chân vào đó! Bây giờ nó đang được khóa kín vì vắng chủ. - Cô không gạt tôi đó chứ? - Bà có thể kiểm tra mà. Nhìn người phụ nữ đến lay mạnh cánh cửa dẫn vào nhà trong, Hương Lan thấy buồn cười. Cô chờ đợi bà ta xoay người lại rồi mới từ từ hỏi: - Thế nào? Bà tin tôi không nói dối chứ? Nhưng người phụ nữ vẫn đa nghi: - Biết đâu bên trong cánh cửa kính kia em gái tôi đang bị ông chủ của cô nhốt... - Để làm gì kia chứ? - Chẳng lẽ cô không hình dung chuyện một người đàn ông cần một người phụ nữ đẹp ra sao à? Hương Lan thật ngây ngô: - Nếu cần đến đàn bà, ông ta có thể cưới vợ mà. Chiếc môi dưới người phụ nữ trề dài ra: - Ai mà thèm lấy ông ta. Hương Lan thoáng bất mãn: - Tôi nghĩ ngược lại lời của bà thì có. Trong tia nhìn của mọi người, ông chủ tôi cũng là một thần tượng cao giá. - Cô coi trọng hắn quá. Nhưng tài nặn tượng của Hoàng Huy thì xét cho cùng không ai qua mặt hắn nổi đâu. - Cám ơn bà đã có lời khen về ông chủ của tôi. Người phụ nữ khẽ phẩy một bên tay: - Không cần cô khách sáo. Tôi chỉ ca tụng ông chủ cô về nghề nghiệp, chứ riêng bản thân ông ta thì chẳng đáng cho phụ nữ quan tâm đâu. Bởi thế nên hắn mãi mãi không giữ được chân người đàn bà nào, giờ chỉ biết mượn việc nặn tượng làm thú vui cho cuộc đời vốn rất đỗi vô duyên và buồn chán. Vầng trán của Hương Lan nhăn lại như người già: - Coi vẻ bà quá rành về ông Hoàng Huy, còn hỏi tôi làm gì. - Ấy, đó là những sự việc tôi đã biết… còn điều tôi chưa biết thì cũng cần phải hỏi han. Như... hiện giờ ông ta ở đâu chắc chắn cô rõ hơn tôi mà. Trước người phụ nữ sắc sảo, khôn ngoan này, Hương Lan quyết định phải giữ miệng: - Xin lỗi, tôi không biết. Có khách đến cửa hiệu, tôi cần phải tiếp đón người ta. Thấy có bóng người bước vô, Hương Lan mừng rỡ viện cớ ngay nhưng cô không thoát khỏi sự vướng bận mà người phụ nữ kia đang cố tình gây ra. Hương Lan bị giữ chân khi toan quay người đi: - Chẳng phải tôi đang là khách của cửa hiệu này hay sao? Hương Lan cố đối chọi: - Thì tôi cũng đã tiếp bà nãy giờ rồi. - Nhưng tôi chưa thỏa đáng. Tôi muốn cô đáp ứng thêm vài điều. - Vượt quá khả năng tôi rồi, xin bà thông cảm giùm. Những cái mà bà đang thắc mắc chỉ có ông chủ tôi mới giải thích được. Rồi không chờ người phụ nữ kịp buông thêm câu nào nữa, Hương Lan bước thật nhanh về phía những người khách mới vào cửa hiệu ánh mắt còn đang ngỡ ngàng. Sau một hồi giới thiệu và hướng dẫn cho khách rất nhiệt tình, Hương Lan quay đầu lại liếc nhìn thì không còn trông thấy người phụ nữ đã làm phiền mình đâu cả. Cô khe khẽ thở phào, cảm giác nhẹ nhõm toàn thân. Nhưng vừa tránh khỏi sự bực mình thì nỗi lo âu về những đổ vỡ ngổn ngang lại ập đến. Hương Lan không biết phải xử sự ra sao ngoài việc nghĩ tới chuyện bồi thường. Mất một khoảng thời gian thu dọn và bị mấy vết thương rướm máu nhè nhẹ ở nơi tay, cô mới trả lại sự gọn gàng cho cửa hiệu. Nhưng còn pho tượng bị Tuấn Khanh làm hỏng thì sao? Cô hiểu mình không thể gánh vác nổi cơn thịnh nộ của ông chủ nên bật khóc òa lên. Chẳng có ai dỗ dành cô lúc này. Mãi đến khi Hương Lan tạm vơi đi sự ấm ức đưa tay ngang mặt quẹt nước mắt thì một luồng âm thanh lọt vào tai: - Này, khóc chán chưa? Làm ơn khoác chiếc áo choàng lại cho tôi, tôi không quen cởi trần đâu. Hương Lan giật thót người, đôi đồng tử đảo nhanh nhìn quanh quất mọi ngõ ngách để tìm nơi vừa phát ra tiếng nói. Không có ai trong cửa hiệu ngoài một mình cô và mấy chục pho tượng mỹ nữ bầu bạn hằng ngày. Dứt khoát phải có kẻ đang dọa cô, chứ không thể có ma giữa ban ngày. Hương Lan nghĩ đến người phụ nữ lúc nãy và đinh ninh bà ta đang nấp đâu đó trả thù việc cô đã tỏ ra không niềm nở. Nếu vậy, Hương Lan cần chi phải sợ cô cứ phớt lờ, và bà ta sẽ phải lộ nguyên hình. Nghĩ như vậy, Hương Lan bèn tỏ ra bạo dạn trở lại chỗ ngồi riêng của mình vắt chân làm bộ nghêu ngao hát. Nhưng câu đầu chưa kịp dứt thì toàn thân Hương Lan đã như dán chặt vào chiếc ghế cô đang ngồi: - Bộ vui vẻ lắm sao mà ca với hát. Bạn trai của cô đã khiến tôi bị đau, cô không thể để mặc tôi trong tình trạng thế này. Ồ, dứt khoát không phải là tiếng của người phụ nữ ấy rồi. Âm thanh này trẻ trung như của con gái. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Hương Lan khi ánh mắt cô vô tình lướt qua pho tượng thứ hai mươi sáu. Phải chăng tiếng nói phát ra từ nơi đó. Lần này thì Hương Lan không kịp khẳng định mà chồm dậy khỏi chiếc ghế, cắm đầu chạy tựa như bị ma đuổi. Thật hãi hùng, từ phía sau có lẽ con ma đang vươn cánh tay rõ dài đầy móng vuốt để túm lấy gáy cô hay sao, mà Hương Lan cảm thấy người nhẹ tênh, chân không chạm tới đất. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, Hương Lan đã quay ngoắt đầu lại hòng mong nhìn cho rõ mặt con ma thì... “bịch” cảm giác đau đớn kèm theo cái nẩy người rồi nện xuống đất hai lần làm cô choáng váng, ê ẩm, đau tức cả lồng ngực. Hương Lan cố quẫy mạnh tay chân để có sức ngồi dậy nhưng mọi sinh lực hầu như tiêu tan hết. Và cô phải nằm tại chỗ một lúc. Trong khoảng thời gian ấy, Hương Lan loáng thoáng nghe tiếng tranh luận của nhiều người: - Trông con bé này cũng tội. Chúng ta không nên làm cho nó hoảng sợ. - Tự nó sợ chứ có phải mình dọa nó đâu. Tình cảnh của chúng ta hiện giờ thì làm gì được ai! - Nhưng dù sao mỗi ngày nó cũng ra sức chăm sóc chúng ta. - Đó là đối với riêng các người. Còn tôi, tôi thật sự ghét nó. Tôi không muốn làm “búp bê” trong mắt mọi người đâu. Tôi cần được chiều chuộng, nâng niu và nghe lời ca tụng. - Đã hết rồi cái ước mơ mà khi còn sống ai ai cũng đều mong đạt được. Hãy nhìn lại chúng ta đi, cô người mẫu đỏm dáng ơi! Ba chữ “cô người mẫu” đã làm cho Hương Lan phải giật mình ngẩng đầu dậy nhìn dáo dác. Vẫn không có người khách nào trong cửa hiệu ngoài một mình cô đang nằm bẹp dưới đất. Vậy thì những tiếng nói qua lại mới vừa xong là của ai? Hương Lan bủn rủn chân tay và thêm một lần nữa cô nghĩ đến chuyện phải thoát thân khỏi cái nơi quái dị này. Nhưng cô không thể thực hiện được vì cú té đã khiến đôi chân bị chấn thương khó lòng di chuyển, để thoát ra bên ngoài cửa hiệu trưng bày. Dù muốn hay không thì Hương Lan vẫn phải đối diện với sự sợ hãi một mình. Giờ làm việc tại cửa hiệu đã hết nhưng cô chẳng thể tự đóng cửa để ra về mà vẫn cứ phải ngồi ì một chỗ với hai hàng nước mắt, vừa đau, vừa khiếp sợ. Đã mấy lần cô định hô hoán lên cầu cứu người giúp đỡ nhưng nhìn cánh cửa kính cách ly cô lại thôi vì biết rằng âm thanh không thể lọt ra ngoài. Ôi, sao cô lại lâm vào tình huống khốn khổ này? Với hai chân không thể tự bước đi được, ngày mai cô sẽ phải xoay xở ra sao? Ý nghĩ mình bị thất nghiệp làm giảm bớt cơn sợ hãi của cô, rồi cô tự trấn an trên đời này làm gì có ma thật kia chứ. Chẳng qua chỉ thần hồn nhát thần tính mà thôi. Các pho tượng trong cửa hiệu là những vật vô tri có gì đáng cho cô phải sợ hãi. Tất cả là do Tuấn Khanh gây nên. Nghĩ tới anh ta, Hương Lan thấy cơn giận trào dâng. Đúng là đồ chết tiệt, sự xuất hiện của hắn đã khiến cho cô gặp phải biết bao điều rối rắm. Cô không còn yên ổn với công việc vốn nhàm chán tại cái cửa hiệu trưng bày này. Tuấn Khanh, tôi thật sự ghét anh, nhưng sao trái tim tôi lại như ngầm phản đối và mong muốn anh quay trở lại. Hiện giờ tôi đang rất cần anh, anh có biết hay không? “Tuấn Khanh” Bờ môi Hương Lan mấp máy gọi tên người con trai khá nhiều lần và cô thật sự không ngờ đến chuyện anh tới để chia xẻ cơn hoạn nạn với cô. Đến khi đưa tay gạt nước mắt, Hương Lan mới phát hiện ra đôi chân của một người đàn ông đứng cách mình không xa. Ngỡ là ông Hoàng Huy đã trở về, cô thảng thốt ôm lấy ngực ngó lên trong tư thế chuẩn bị nhận cơn thịnh nộ của ông. Vậy mà nỗi lo của cô đã dừng lại để thay thế vào đó sự mừng vui không thể tưởng dù rằng người cô đang thấy là một kẻ cô ghét cay, ghét đắng. Tiếng reo của Hương Lan vỡ òa ra: - Ôi, anh Khanh! Vậy mà em tưởng... Quả thật, đúng là Tuấn Khanh đã quay lại cửa hiệu nhưng không biết có phải vì lo cho cô hay không. Lúc này Hương Lan lộ vẻ thảm thương: - Cứu tôi mau! Tôi sẽ trở thành một xác chết vào sáng ngày mai nếu như không thoát ra khỏi cửa hiệu này. Nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt lẫn lộn nét kinh hoàng của cô gái, Tuấn Khanh khó lòng dửng dưng được. - Xin lỗi, tôi không nghĩ rằng mình trở lại đây để làm cứu tinh cho cô đâu. Nhưng thấy cô trong tình trạng khó coi này tôi cũng chẳng thể làm ngơ được. Nào, cô cần tôi giúp gì? Những lời nói chất chứa sự lạnh lùng của Tuấn Khanh khiến Hương Lan chựng lại, nhưng vì tình cảnh khốn đốn của mình cô đành phải cầu xin: - Hai chân tôi bị đau không thể tự đi được, tôi nhờ anh dìu về nơi ở trọ. - Chỉ có thế, tôi lập tức làm ngay. Dù sao tôi cũng mắc nợ cô và rất cần phải trả. Hương Lan mím môi nói: - Sở dĩ tôi bị như thế này cũng là vì anh cả. Tuấn Khanh hơi gằn giọng: - Cô đổ thừa không khéo lắm! - Còn không phải hay sao? Chính anh đã gây vào lòng tôi ấn tượng sợ ma. - Cô nói nghe thật lạ. Vấn đề sợ hãi hay gan dạ là do bản tính của từng người, nếu lá gan cô thật sự lớn thì dẫu có đối diện với điều khủng khiếp nhất cô cũng không nao núng, bằng ngược lại tiếng tắc lưỡi của một con thạch sùng cũng khiến cô chết ngất được mà. Tiếng cãi của Hương Lan hòa lẫn sự uất nghẹn: - Nhưng đây không phải tiếng kêu của thạch sùng mà là những lời bàn luận vô hình của một số đông đã xảy ra giữa ban ngày. Xin lỗi đàn ông như anh cũng phải mất hồn nữa huống hồ gì tôi chỉ là một cô gái. Tuấn Khanh bật cười lớn trước điệu bộ của Hương Lan: - Ha ha ha, đáo để như cô mà cũng biết sợ tới mức không chạy nổi thì cửa hiệu trưng bày này thật sự có vấn đề lớn. Hay là chúng ta cùng nán lại đây để tìm cho ra lẽ. Biết đâu “con ma” lại vô tình từ xó xỉnh nào đó chui ra cho chúng ta tóm cổ trưng bày luôn chân dung của nó trước bàn dân thiên hạ vào ngày mai. Hương Lan khẽ nấc lên: - Anh đừng có chế giễu tôi. Mọi vấn đề nghiêm trọng ở đây cũng do một tay anh gây nên. Anh đã trút vạ xuống đầu tôi, đã làm cho tôi sắp trở thành người đói khổ. Nghe lời ghép tội của Hương Lan, Tuấn Khanh không cười nữa mà tỏ ra nghiêm chỉnh: - Cô vừa nói sao chứ? Hương Lan sụt sịt mũi: - Có cần tôi lặp lại thêm lần nữa hay không? - Hương Lan, cô giận tôi chuyện pho tượng bị hỏng kia chứ gì. Nếu chỉ có thế mà gây nên chuyện lớn thì cứ để tôi gánh vác. Tôi sẽ bắt tay vào việc sửa chữa nó ngay từ bây giờ. - Hừ, anh tưởng mình sẽ có tài đó sao. Làm ơn rút lại lời nói cho tôi nhờ. Tuấn Khanh ngước mặt lên, cặp chân mày chau lại: - Vậy cô tính xử lý ra sao chuyện này đây? Hai dòng nước mắt lại ứa ra, trông Hương Lan thật khổ sở: - Còn tính gì ngoài việc bỏ cửa hiệu mà trốn đi ẩn thân ở một nơi khác để tránh né trách nhiệm. Tưởng nói ra sẽ được gã thanh niên chia sẻ, nào ngờ Tuấn Khanh còn chọc thêm: - Ý nghĩ này cũng hay. Nếu cô không làm nữa tôi sẽ có cơ hội xin vào đây thế chỗ. Quả nhiên, Tuấn Khanh đã làm cho Hương Lan tức tưởi: - Thì ra đây là mưu mô xảo quyệt của anh phải không? Đột ngột bị ghép tội, Tuấn Khanh vội xua tay: - Điều này tôi không nhận đâu nha. Tôi chỉ nổi hứng khi nghe cô nói thôi làm việc ở đây nữa. Hương Lan gào thật to: - Tôi không tin anh, anh xấu lắm! - Xấu cỡ nào thì cô cũng phải nhờ vả tới tôi thôi. Cô dám nói hổng cần không? Hương Lan nghe vậy ngồi im không nói gì, nước mắt thi nhau chảy thành dòng trên gương mặt. Trông cô nhẫn nhục một cách miễn cưỡng. Thấy vậy Tuấn Khanh nói tiếp: - Tôi sẽ đưa cô về nhà trọ liền bây giờ. - Anh không có ý định cõng tôi chứ? - Chỉ sợ cô câu nệ, chứ tôi thì cũng không kém nhiệt tình! - Hay là kêu giùm tôi một chiếc xe đi. - Tôi sẽ không yên tâm. Tốt hơn là cô cứ để tôi đưa về. - Hai chân tôi bị chấn thương nặng lắm đó! - Tôi biết. Bất chợt Hương Lan nghênh mặt nói: - Thôi không cần anh giúp đỡ nữa. Việc sống, chết của tôi, tôi sẽ tự lo. Tuấn Khanh hơi nghệch ra: - Cô lo bằng cách nào? Ngồi đây đợi bọn ma trong cửa hiệu này hiện nguyên hình công kênh cô về à. Nói đến ma Hương Lan cảm giác toàn thân mình lạnh toát như bị tạt vào người thau nước đá. Cô muốn tỏ ra lì lợm một chút cũng không được nữa. Tiếng Tuấn Khanh thúc giục: - Thế nào? Cô quyết định thêm lần nữa đi kẻo tôi không có thời gian đâu. - Tôi thà chết ở đây. - Cô khí khái quá đấy. Hơi sức đâu mà tức giận một kẻ chẳng ra gì như tôi đến nỗi phải hy sinh bản thân. Còn đời của chúng ta còn tươi đẹp lắm cô Hương Lan ạ. Hương Lan thở thật mạnh: - Ai cho phép anh dùng từ “chúng ta” để thâu tóm tất cả? - Cô ngộ quá. Sự an nguy của mình không lo lại cứ thích đả kích người khác. Chúng ta là hai người, cô với tôi nói tắt không được sao? Không trả lời lại vì cảm nhận sự đau đớn nơi thân thể đang gia tăng. Hương Lan cố mím môi chịu đựng nhưng sự im lặng của cô lại đồng nghĩa với ý nghĩ bằng lòng nên Tuấn Khanh đã tỏ ra thân mật hơn trong câu nói: - Bây giờ về chỗ tôi hay về chỗ cô cũng đều không tiện cả. Chi bằng chúng ta cứ ở quách lại đây. Hương Lan vội phản ứng: - Anh tính chuyện lợi dụng tôi. Giọng Tuấn Khanh nổi cáu: - Cô coi thử cái bản mặt này có giống “yêu râu xanh” không? - Điều này chưa thể nói ngay được. Còn phải chờ thời gian. - Vậy thì cô cứ chờ đi, nếu là sói thì trước sau cũng phải hiện nguyên hình. - Tôi mong anh là người tốt để không phải hối tiếc. Tuấn Khanh không cười mà chỉ khẽ nhếch mép. Có lẽ anh không mấy hài lòng về thái độ vừa rồi của Hương Lan. Một cô gái đã khiến anh phải nghĩ tới rất nhiều kể từ khi gặp mặt. Phải ở lại cửa hiệu qua đêm Hương Lan luôn nơm nớp sợ hãi dù có Tuấn Khanh bên cạnh. Chỉ cần nghe một tiếng động nhỏ là cô đã run bắn người lên tựa như bị ma sờ gáy. Cử chỉ ấy khiến Tuấn Khanh bật cười, buông lời trêu: - Thật khổ thân cho cô. Sống ở đời cần phải có lá gan lớn một chút. Tuy không làm gì được ai cũng tự bảo vệ cho mình. Hương Lan vừa đè nén trái tim yếu đuối của mình lại, vừa dài môi ra nguýt: - Xí, anh có hơn gì tôi đâu mà khuyên người khác. Nếu trong cửa hiệu mà có ma thật thì coi chừng kẻ bỏ chạy ra khỏi đây trước là anh chứ không phải tôi đâu. Tưởng cố tình chọc sâu vào lòng tự ái của Tuấn Khanh thì anh ta sẽ ra oai để bảo vệ mình, nào ngờ Hương Lan lại bị hố: - Đương nhiên tôi phải là người chạy trước bởi đôi chân tôi không bị đau. Còn cô muốn làm người tiên phong cũng không được. Thật quê mặt, Hương Lan đành ngậm miệng. Nhưng chỉ được một chút, cô phải bật thành tiếng: - Anh Khanh. Anh không cố ý làm cho tôi tức chết chứ? Thật ra tôi cũng là kẻ đáng được thương lắm mà. Khóe miệng Tuấn Khanh nhếch rộng hơn: - Nãy giờ tôi có biểu cô đáng ghét đâu. - Nhưng anh dửng dưng trước cái họa của tôi, mà họa này là do anh đem tới. Nói đến đây nước mắt cô lại lưng tròng, âm điệu nghẹn ngào tức tưởi: - Anh nghĩ lại mà xem tôi phải đối đáp với ông Hoàng Huy thế nào đây. Khó khăn lắm tôi mới có được chỗ làm sống tạm đủ qua ngày. Vậy mà cũng chỉ vì cứu anh, tôi đã trở thành người khốn khổ. Ruột gan Tuấn Khanh như có lửa nhưng anh cố dằn lòng để giễu thêm vài câu: - Vấn đề này tôi và cô có kết cục giống nhau. Tôi cũng vì cứu giúp kẻ khác mới trở thành người cho cô cứu. Hương Lan nói thật nhanh: - Thế còn tôi, ai sẽ là quới nhân của tôi đây? - Hương Lan cô đừng quá nóng như vậy. - Anh biểu tôi làm sao có thể nguội được khi biết chắc mình sẽ bị mất việc làm. - Cũng đâu quan trọng gì. Biết đâu một công việc khác tốt lành hơn đang chờ cô. - Cám ơn anh đã nói với tôi một lời an ủi, dù nó chẳng đem lại cho tôi chút xíu niềm tin nào. - Cô đừng tuyệt vọng như thế mà. Mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu miễn mình biết gác bỏ bi quan để xông lên phía trước bằng tất cả sự lạc quan. - Lời khuyên của anh mang đầy kịch tính, chỉ có thể dùng cho các vai diễn trên sân khấu. Tuấn Khanh chợt nhìn thẳng vào mắt cô: - Sân khấu với đời thường đều có những điểm giống nhau, chỉ khác ở chỗ nhanh và chậm. Rồi anh quay ra lẩm bẩm như để một mình nghe: - Tôi với cô là hiện thân của một trong những vở tuồng ấy đây. - Anh Khanh. Anh hiểu gì về tôi mà ví với von? - Cho phép tôi được gác câu trả lời này sang một bên. - Tôi không chịu như thế! Đột nhiên Tuấn Khanh dỗ dành cô: - Thôi tạm gác chuyện này lại. Bây giờ chúng ta phải nghĩ đến chuyện ăn cái đã. Vẻ mặt Hương Lan rất khó nhìn: - Còn ông Hoàng Huy thì sao? Tuấn Khanh dùng tay vỗ lên ngực: - Tôi sẽ đứng ra nhận chịu hết. Cùng lắm bày màn kịch côn đồ đến quậy phá để gỡ tội cho cô. Hương Lan đầy hoang mang: - Liệu có qua mặt ổng được hay không? - Để bàn sau. Tôi đi mua thức ăn đem về đây cho cô nghe? Bất chợt Hương Lan giữ anh lại: - Đừng có đi. Tôi không dám ở lại một mình đâu. - Nhưng không ra khỏi cửa hiệu này làm sao mua được thức ăn. - Hay là anh đỡ tôi cùng đi. - Chỉ sợ cô lại cho rằng tôi là kẻ lương tri không trong sáng. Lời Tuấn Khanh làm Hương Lan bẽn lẽn: - Bây giờ tôi tạm cho anh là người tốt. Tuấn Khanh còn làm nư: - Tạm thôi có nghĩa là cô vẫn chưa tin tôi. Nói thật, trong đời tôi cũng không ưa gì đàn bà, con gái lắm! Bởi vậy tôi mới phải chạy trốn họ để rồi chịu cực khổ bao nhiêu. Thế nhưng, tránh trời không khỏi nắng, tôi đã gặp trúng cô. Tự ái nơi Hương Lan lại bùng lên: - Anh gặp tôi thì sao? Bộ tôi không đáng để anh trân trọng hả? Điệu bộ của Tuấn Khanh rất tức cười: - Trân trọng, trân trọng lắm! Hương Lan lấm liếc anh: - Tôi cần sự thật trong lòng chứ không cần sự vuốt đuôi. - Cô nói năng khó hiểu, tôi chẳng thể nào hình dung nổi? Tốt hơn hết là cô cứ ngồi lại cửa hiệu một mình ít phút, tôi sẽ quay về ngay. Sự phản đối của Hương Lan chậm hơn bước chân của Tuấn Khanh nên cô đành phải chấp nhận không cách nào làm khác được. Ngồi lại một mình trong cửa hiệu, nỗi hoang mang khiến Hương Lan đã cố vịn vào một pho tượng để đứng lên. Sức nặng nơi cô đã làm một cánh tay của pho tượng gãy quặp xuống. Nhưng thật lạ, nó không hề bị rơi ra khỏi chỗ gãy mà vẫn còn dính liền sau khi bung một lớp vỏ thạch cao bên ngoài. Ôi, hiện tượng gì nữa đây? Hương Lan giương tròn đôi mắt, nỗi kinh hoàng khiến cô liên tưởng đến một chuyện mà không ai ngờ được... Mà sao nó lại xảy ra vào lúc cô chỉ có một mình kia chứ? Chao ôi, làm sao có thể sống bên cạnh cô là một pho tượng có chứa người. Dù là sự hình dung, là suy tưởng trong đầu thôi Hương Lan đã không thể chịu đựng nổi. Cô tự biến mình thành pho tượng sống cho đến lúc Tuấn Khanh quay trở lại cửa hiệu với bọc thức ăn: - Xôi mặn đây. Tôi chỉ có thể mua được mỗi thứ này thôi. Không nghe tiếng Hương Lan đáp lại, anh ngạc nhiên bước sâu vào cửa hiệu: - Ủa, ngồi đây mà sao im lìm vậy? Chẳng lẽ tôi mới đi ít phút cô đã bị hóa thạch rồi. Thấy Hương Lan vẫn ngồi trơ ra với đôi mắt mở to. Tuấn Khanh dùng tay chạm vào người cô, thậm chí lắc mạnh hai vai Hương Lan mới chịu bừng tỉnh và cô đã ôm chầm lấy anh mà khóc, mà run rẩy: - Hu hu hu, anh đừng xa tôi một ly nào nữa cả. Tôi chết mất, tôi không thể sống được trong tâm trạng khiếp đảm như thế này. Tuấn Khanh để yên cho cô gái rả rích trong lòng mình: - Có chuyện gì xảy ra khi tôi rời khỏi đây? Phải một hồi lâu Hương Lan mới nói được câu kế tiếp. Cô hướng mắt về pho tượng sát bên mình: - Anh nhìn đi. - Sao? Cô lại làm nó bể thêm ư? - Còn có chuyện kinh khủng hơn là bị bể nữa. Anh thử cầm lấy cánh tay của pho tượng mà xem. Chưa vội làm theo yêu cầu của Hương Lan, Tuấn Khanh nhìn quan sát trước. Anh nói sau một cái nhíu mày: - Cô đã làm chưa mà xúi tôi? Hương Lan giấu mặt vô ngực anh: - Tôi chỉ mới vịn vào thôi mà nó đã... - Tội cô nặng hơn tội của tôi rồi. - Giờ phút này anh còn đùa được à. Anh không cảm thấy chúng ta đang đối diện với một vụ án rồi hay sao? T ấn Khanh khẽ đẩy nhẹ cô ta: - Một vụ án? Mà án gì vậy? Sắc mặt Hương Lan dưới ánh sáng của ngọn điện trắng bệch như người chết: - Anh cầm lấy cánh tay bị hỏng của pho tượng đang giơ ra thì hiểu ngay. Lần này thì Tuấn Khanh làm theo và anh đã giật mình phát lên tiếng kêu lớn: - Ồ, đây là tay người thật... Lời của anh chưa dứt Hương Lan đã hí lên, toàn thân run cầm cập: - Phải làm sao bây giờ hả, Tuấn Khanh? Không trấn an cô gái một câu nào, Tuấn Khanh thừ người ra một lúc rồi kiểm tra lại pho tượng thứ hai mươi sáu và cánh tay của nó. Đúng là sự phát hiện bất ngờ đầy kinh khủng. Dù chỉ nhìn dưới ánh đèn, Tuấn Khanh cũng cầm chắc đó là cánh tay của con người thật được bao bọc bằng lớp thạch cao ở bên ngoài. Như vậy pho tượng này có vấn đề. Tuấn Khanh bất thần lùi xa rồi dùng sức xô thật mạnh vào pho tượng khiến nó đổ chổng kềnh tạo nên tiếng động lớn. Hương Lan co rúm người lại đằng sau lưng Tuấn Khanh, hét lạc giọng: - Anh đang làm gì vậy? Tuấn Khanh chỉ vào pho tượng bể nát trước mặt nói: - Tôi muốn tìm hiểu sự thật ẩn chứa bên trong đó! Cô nhìn đi rồi hãy kết tội tôi. Chờ cơn khủng hoảng vơi đi, Hương Lan mới khe khẽ rê người tới nhưng cô lại làm cho nỗi sợ hãi gia tăng: - Oái! - Điều gì vậy? - Có người trong pho tượng! - Mấu chốt của vấn đề là ở chỗ cô vừa nói. - Nhưng cần phải xem là người thật hay giả. Dù đang ở trong giây phút căng thẳng nhất, Tuấn Khanh vẫn để lộ ra nụ cười: - Còn có người thật và người giả nữa cơ à. Vậy thì cô với tôi cùng kiểm tra. Không chậm chạp như Hương Lan. Tuấn Khanh nhanh nhẹn cúi xuống chỗ pho tượng bị đổ bể nằm dài trên nền gạch để lộ ra những thân thể của một con người thật sự. Cố thu hết can đảm, anh dùng tay gạt lớp thạch cao ở phần mặt còn đeo bám cho nó rơi xuống để nhận dạng nhưng chịu không thể biết được đó là ai. Anh kêu đến Hương Lan: - Cô mau cúi xuống đây. Hương Lan run rẩy thụt lùi: - Thì anh cứ coi đi. - Cô cũng cần phải biết rõ sự thật chứ. Lại nhìn xem người bên trong pho tượng là ai. Vạn bất đắc dĩ Hương Lan mới phải dấn người lên nhưng trái tim cô cứ như muốn nhảy ra khỏi ngực vậy. Chỉ cần nghe thêm một tiếng hét, chắc chắn cô sẽ chết đứng. May thay, Tuấn Khanh không nói quá lớn để cho cô phải chết: - Hương Lan, đây thật sự là người, nhưng không phải người sống. Hương Lan lập cập khụy chân xuống: - Không phải người sống thì là gì? - Cô hỏi thật buồn cười. Không sống thì chết, đây là một xác người đã chết. Nghe Tuấn Khanh vừa dứt, Hương Lan đã thở không ra hơi. Tuấn Khanh quay đầu lại: - Cô đừng xỉu lúc này nhé, tôi không rảnh tay để đỡ đâu. Giọng Hương Lan thều thào: - Mau ra khỏi nơi đây đi! Thấy thần sắc Hương Lan quá kém Tuấn Khanh đành tạm gác ý định lại. Anh nhìn đống vỡ nát của pho tượng và cái xác người lẫn lộn, gật đầu: - Ra khỏi đây thì được rồi. Nhưng phải cõng cô trên phố vào lúc này e tôi bị khép tội bắt cóc con gái về làm bậy. Chi bằng chúng ta tạm lùi lại góc cửa hiệu đằng kia ăn uống và nghỉ ngơi một chút rồi tính đến chuyện này sau. Hương Lan níu tay anh: - Bỏ qua đi đừng dính líu làm chi. Anh không thấy đây là một vụ án mạng rồi sao? Tuấn Khanh bình tĩnh hơn cô tưởng: - Tôi biết đây là chuyện lớn. Mà cũng chính vì chuyện lớn chúng ta mới cần làm sáng tỏ sự thật. Lưỡi Hương Lan líu cả lại: - Trời ơi, liên quan gì đến chúng ta mà phải hao công nhọc sức, chuốc cái khổ vào người. Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi. - Vậy thì ăn uống xong cô cứ việc ngồi yên một chỗ để mặc tôi xem xét hiện trường. - Anh làm như mình là đại diện cho pháp luật ấy! - Tất cả mọi công dân đều có quyền theo dõi và tố giác những điều được gọi chung là phạm pháp. Việc đem xác người nhét vào bên trong pho tượng là vấn đề hết sức dã man, giết người rồi toan tính phi tang. Tôi muốn cô coi người phụ nữ đó là ai? Vừa nghe vậy Hương Lan đã xua tay: - Đã bảo đừng có lôi tôi vào cuộc. Tôi không biết ai mà cũng chẳng dám nhìn mặt đâu. Anh không thấy tôi đã rợn hết cả óc lên rồi sao? Trong đời tôi chưa từng chứng kiến cảnh tượng này. Bộ dạng của Hương Lan thật tội nghiệp, gương mặt tái xanh, tái xám, đôi bàn tay nắm chặt lấy anh không chịu buông ra. Tuấn Khanh hiểu nỗi sợ của cô đã đến tuyệt đỉnh, anh cần phải dừng sự trêu chọc của mình lại. Nhưng thật ra trong lòng anh không hề có ý đùa bỡn mà đó là sự thôi thúc, hiếu kỳ. Tại sao lại có xác người bên trong pho tượng thạch cao này? Vấn đề chỉ riêng ông Hoàng Huy mới lý giải được? Phải chăng trong vụ việc này còn có cả một chuỗi bí mật mà chưa ai khai thác được? Tuấn Khanh cảm thấy tiếc, giá như anh là nhà báo dứt khoát anh sẽ viết một thiên phóng sự ngay. Còn bây giờ, khả năng của anh chỉ có thể làm theo ý nghĩ. Gói xôi mặn rất ngon cộng với cái bụng đói nhưng Hương Lan không tài nào nuốt trôi vì sự hãi hùng. Ôi chao, một xác chết được dựng đúc thành tượng, hèn gì bấy lâu nay bị ma nhát mà cô cứ ngỡ mình nằm mơ. Những tiếng nói vô hình và sự chuyển động của các pho tượng mà cả cô lẫn Tuấn Khanh đều thấy. Thật không còn gì khiếp đảm hơn đối với Hương Lan khi phải chứng kiến điều mà cô chưa hề ngờ tới. Không biết trong số mấy chục pho tượng còn lại kia đang chứa đựng bao nhiêu cái xác người? Hương Lan nói với Tuấn Khanh: - Anh xem liệu đây có phải là một cái nghĩa trang ẩn mình không? Tuấn Khanh lại nhìn cô khôi hài: - Phải hay không thì cô cũng đã bám trụ ở đây một thời gian quen hơi, quen mặt rồi. Kẻ đáng sợ trong lúc này là tôi, bởi tôi còn xa lạ. Thôi ăn hết đi để có sức mà vượt qua khỏi đêm nay trong cái nghĩa trang ẩn mình mà cô vừa gọi đó! Cơ thể Hương Lan như không còn chút sinh khí nào tồn tại: - Anh vẫn không chịu rời khỏi nơi này ư? Tuấn Khanh bỏ nốt miếng xôi cuối cùng vào miệng vừa nhai, vừa nói: - Rời khỏi đây thì chẳng còn biết gì nhiều hơn nữa. Tôi muốn hai chúng ta hợp tác để khám phá cho ra những bí mật trong cái cửa hiệu trá hình này. - Trá hình à. Mắt Hương Lan tròn xoe nhưng miệng cô lại há hốc. - Đúng. Bản thân nơi đây không phải là cửa hiệu trưng bày sản phẩm mỹ thuật đơn thuần mà là chỗ che giấu tội ác. Ông chủ của cô thật sự là kẻ sát nhân. Chỉ nghe thôi Hương Lan đã phải ôm giữ chặt trái tim vì cảm nhận sự bộc phá của nó từ bên trong: - Anh dùng từ có quá nặng hay không? - Thế cô biểu tôi phải gọi hắn là gì? - Khi sự việc chưa rõ, chúng ta không nên ghép tội một ai khác. - Cô cũng có tấm lòng nhân từ đấy! Nhưng rất tiếc, cô lại đang cộng tác với một con sói hung tàn. Mặc dù rất khó thở, Hương Lan vẫn gào lên: - Tôi tin ông Hoàng Huy không phải loại người như anh nghĩ. Tuấn Khanh tranh cãi lại với cô: - Nếu là người tốt cớ sao ông ta lại dồn xác chết vào bên trong pho tượng để che mắt thiên hạ? - Tôi làm sao lý giải được. - Chứng cứ rành rành đó! Liệu có phải là vợ của ông ta không? - Từ ngày đến đây phụ việc tôi chưa hề nhìn thấy hoặc nghe nói tới bà ấy! Nhưng pho tượng này thì chỉ mới tạo thành gần đây thôi. Hơi thở của Hương Lan dồn lên. Tuấn Khanh chợt nhớ tới tờ báo mà anh đã đọc qua, lặng người đi nghĩ ngợi. Một cô người mẫu bị mất tích, và vô số phụ nữ bị mất tích. Phải chăng đều có liên quan tới cửa hiệu Hoàng Huy này? Nếu đúng vậy thì đây là một vụ trọng án rồi. Nhất định anh phải tham gia làm sáng tỏ mọi việc, dù sao anh cũng là một công dân chân chính mà. Tự nhiên Tuấn Khanh thấy mình trở thành người quan trọng, anh tập trung não bộ để tìm cách xử sự: - Hương Lan, cô lại đây với tôi để nhận dạng xác chết. Nói vừa dứt lời, bỗng dưng Tuấn Khanh bế xốc cô lên, Hương Lan giãy đành đạch: - Anh tính làm cái quái gì vậy hả? Mau buông tôi ra đi. Tuấn Khanh đã không thả Hương Lan xuống còn nhắc lại ý muốn của mình: - Tôi cần cô tới nhận dạng xác chết... Hương Lan bèn nài xin: - Làm ơn tha cho tôi chuyện này đi. - Có tôi bên cạnh cô sợ gì. Bất quá chỉ là một cái xác không còn cựa quậy được. Nếu e ngại bị ô nhiễm mùi xú uế, cô có thể dùng tay bịt mũi lại. - Không đơn giản là như vậy. Tôi sẽ bị khủng hoảng suốt cả đời nếu anh buộc tôi phải nhìn. - Cô cần bình tĩnh lại một chút, ấn tượng không đến nỗi. Xác người có gì ghê gớm đâu. Mặc cho Tuấn Khanh nói, Hương Lan nhắm tịt mắt, mồ hôi lạnh toát ra ướt cả người: - Anh là đàn ông nên gan dạ là phải rồi. Còn tôi, mong anh hiểu tôi chỉ là một cô gái yếu đuối không chịu nổi bất cứ điều chi vượt trội sức của mình. Tuấn Khanh, mau trả tôi về chỗ cũ đi. Ngược lại với lời yêu cầu của Hương Lan. Tuấn Khanh để cô xuống rồi ra lệnh: - Mở mắt đi. Nếu không tôi sẽ để cô ở đây một mình. Hoảng hốt trước sự đe dọa này, Hương Lan mở choàng mắt, hai tay níu chặt Tuấn Khanh van lơn: - Đừng làm thế? Anh muốn tôi nhìn thì tôi sẽ nhìn đây. Có lẽ trong đời Hương Lan giây phút này là thời điểm đáng phải đánh dấu ấn để ghi nhớ về một cơn sợ hãi cao độ nhất. Cô co quắp cả người lại khi cự ly giữa cô và cái xác quá gần. Gã Tuấn Khanh này thật ác đã ép cô vào chỗ sống dở chết dở. Bình tĩnh để nhìn ư? Ôi, dường như cô đã hóa đá. Cô cảm giác được rằng mình đang rất sợ hãi. Thế có nghĩa là cô đang sống và buộc phải nhìn vào người chết để nhận diện họ là ai. Thật khổ thân cho cô. Hương Lan muốn òa khóc nhưng đôi mắt cô lúc này lại ráo hoảnh không vắt ra được giọt nước nào. Đành phải làm gan vậy, vì hiện tại cô chẳng còn đường lựa chọn. Hương Lan đưa ánh mắt của mình tới chỗ xác chết ruột gan cứ giật lên thon thót. May mà có Tuấn Khanh cùng hiện diện, chứ một mình cô thì hồn vía cũng du địa phủ mất tiêu rồi. Kể ra ở bên cạnh Tuấn Khanh cô luôn cảm giác anh ta đang ra sức bảo vệ mình. Có điều anh ta cũng luôn làm cho cô phải chết khiếp vì sợ hãi. - Sao? Cô thấy người này có quen không? Câu hỏi của Tuấn Khanh làm cho Hương Lan giật mình ngẩng nhìn anh ngơ ngác: - Tôi không biết! Tuấn Khanh dùng tay gạt toàn bộ những mảnh vụn thạch cao cho rơi xuống để lộ ra gương mặt phụ nữ còn rất tươi như người đang nằm ngủ. Anh buột miệng xuýt xoa: - Ồ, một cô gái tuyệt đẹp. Kể ra thì tay nghề của ông Hoàng Huy chẳng cao siêu gì nên mới mượn người thật để tạo thành người giả. Đang ở trong tâm trạng không còn chút mật nào nhưng nghe Tuấn Khanh nói thế Hương Lan vội tò mò đưa mắt. Ngay cái nhìn đầu tiên cô đã thảng thốt kêu lên: - Diễm Hà! Đôi mày rất thanh tú của Tuấn Khanh khẽ chau lại: - Diễm Hà là ai thế? Trông vẻ mặt Hương Lan thật xúc động: - Cô ta là người mẫu. - Cô có quen biết à? - Không. Tôi chỉ gặp cô ta có một lần và biết cô ta là người mẫu do cô ta tự nói. - Mối quan hệ giữa ông chủ cô và Diễm Hà thì sao? Giọng Hương Lan lạc đi: - Tôi cũng không rõ ràng về điều này. Chỉ nhìn thấy cô ta đến cửa hiệu vào bên trong cánh cửa kính sậm màu ấy, rồi không trở ra cho tới bây giờ, lần gặp này là thứ hai, nhưng cô ta đã không còn là người nữa. Tuấn Khanh vỗ nhẹ bàn tay lên vai Hương Lan nửa trấn an, nửa an ủi: - Việc cô ta trở thành một xác chết không liên quan tới cô thì cô cũng đừng quá xúc động. Theo tôi kẻ thủ ác chính là ông chủ của cô. Đôi môi Hương Lan mấp máy theo: - Ông Hoàng Huy là kẻ giết người ư? - Không phải ông ta thì còn ai vào đây. - Tôi không tin điều này là sự thật. Tuấn Khanh hất mặt vào cái xác: - Thế chẳng lẽ tôi hoặc cô là thủ phạm hay sao? - Ý tôi không phải vậy. Tôi đang đặt nghi vấn. - Sẽ chẳng có nghi vấn nào ngoài việc cô người mẫu này bị giết chết rồi mới đem đi đắp tượng. - Như vậy là cô Diễm Hà vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời đã gần một tháng nay. Hương Lan thẫn thờ nói. Tuấn Khanh dán chặt mắt vào cô: - Cô đang lẩn thẩn cái gì vậy? Bộ dạng Hương Lan như bị bắt mất hồn: - Tôi nói Diễm Hà chết lâu rồi chắc đang trong quá trình phân hủy. - Không hề có chuyện đó. Cô hãy thử đụng tay vào xác chết mà xem. Hương Lan cảm giác người mình mọc đầy gai, cô lắc đầu nguây nguẩy: - Anh đừng có xúi dại. Chỉ nhìn thôi tim tôi đã muốn thôi không đập rồi. - Cô làm ơn bớt nhát đi giùm tôi. Muốn mạo hiểm thì phải thổi phồng cái lá gan lên một chút. Nào, đưa tay đây... Vừa nói Tuấn Khanh vừa chộp lấy bàn tay phải của Hương Lan dúi mạnh vào người xác chết khiến cô hét toáng lên: - Á!!! - Cô tính báo động để vu oan người ngay hả? Hương Lan ôm chặt lồng ngực mình thở dốc lên từng hồi: - Ôi, anh là kẻ thủ ác. - Hãy dành từ đó mà dùng cho gã chủ của cô đi. - Khi chưa biết chính xác, anh đừng có ghép tội tôi theo kiểu hồ đồ. Chờ ông Hoàng Huy trở về, chúng ta sẽ hỏi cho ra lẽ. - Bộ cô tưởng ông ta sẽ thành thật nhận lời dễ dàng như thế hả? Ồ, không đâu. Rất có thể tội danh ấy sẽ trút lên đầu cô thì thật tội cho cô. Sắc diện Hương Lan xanh như tàu lá: - Câu nói nào của anh cũng làm cho tôi muốn ngất đi. Bây giờ biết tính sao? Im lặng để động não một chút, Tuấn Khanh mới đề nghị thật nhỏ vào tai cô: - Thế này... thế này... Nghe xong Hương Lan khẽ gật đầu chấp nhận nhưng sự run rẩy từ bên trong cứ toát ra liên tục. Theo sự sắp xếp của Tuấn Khanh thì pho tượng bể và xác chết phải giữ nguyên tư thế để chờ ông Hoàng Huy về tới. Muốn vấn đề được giữ kín cửa hiệu cần đóng cửa không đón khách đến chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật như lệ thường. Nhưng chẳng phải vì thế mà Hương Lan được nghỉ yên ở nhà, cô bị buộc phải tới đó mỗi ngày chờ diễn kịch khi ông Hoàng Huy vừa về tới. Tất nhiên là Tuấn Khanh luôn có mặt trước cửa hiệu để tiếp ứng nhưng phải giam mình bên cạnh một xác chết là việc làm quá sức đối với cô. Mới chỉ một buổi sáng thôi, Hương Lan đã tưởng chừng mình đang bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục với muôn vàn sự thống khổ không lời nào kể siết. Vậy mà Tuấn Khanh chẳng hiểu cho cô cứ dài giọng chê bai: - Thế mới biết phụ nữ chỉ lợi hại cái miệng và dữ dằn khi người đàn ông bên cạnh họ đang cố sức hạ mình. Còn lúc đụng phải điều bất trắc hoặc nguy hiểm thì họ như con chuột không còn chút mật nào trong bụng. Tự ái của Hương Lan không còn mạnh mẽ như lúc trước. Cô cãi lại yếu ớt: - Anh đừng lựa chọn tình thế mà hạ nhục phụ nữ. Ngay chính thanh niên trai tráng như anh đứng trước bối cảnh này một mình chắc gì bình tĩnh hơn tôi nào. Chẳng qua còn có tôi phải đứng mũi chịu sào. Tuấn Khanh bật cười trước gương mặt xám ngắt của Hương Lan: - Cô cũng giỏi tài biện hộ cho cái nhát của mình. Vậy cũng tốt, đỡ cho tôi phần nào lo lắng, sợ cô có mệnh hệ gì trước khi làm sáng tỏ được vấn đề này. Hương Lan nói mà trái tim thoi thóp như người sắp hấp hối: - Ai mượn anh lo rồi kể lể. Cái xác của cô Diễm Hà có thể làm tôi sợ nhưng không đủ sức để làm chết tôi đâu. Thái độ Tuấn Khanh nửa thật, nửa đùa: - Ngộ nhỡ tất cả các pho tượng ở đây đều có giấu xác người, cô còn dám… Hương Lan giật mình đánh thóp, mắt lấm lét nhìn quanh: - Sao anh cứ thích làm tim tôi bị đau. Xác người đâu ra mà giấu trong tất cả các pho tượng? Bộ cửa hiệu này thật sự là “nghĩa trang ẩn mình” sao? Tuấn Khanh nhún mạnh vai: - Biết đâu lời tôi nói lại chẳng sai. Cô xem xét lại cho kỹ đi, hầu hết các pho tượng ở đây đều có kích thước rất to lớn. - Như thế cũng không có nghĩa là anh sẽ tiếp tục moi ra được xác chết. Tuấn Khanh dúi vào tay Hương Lan tờ báo cũ mà hôm nọ anh đã đọc: - Trong này có đăng tin “Những người đàn bà bị mất tích một cách kỳ lạ” cô xem đi sẽ biết. Cả sự vắng mặt của cô người mẫu Diễm Hà nữa, báo chí cũng đã đặt ra vấn đề. Tôi tin mấu chốt của sự việc đều nằm trong cái cửa hiệu không lấy gì làm lớn lao này. - Khi tôi đến đây làm được một thời gian pho tượng thứ hai mươi sáu này mới hoàn thành. Tôi thật sự không ngờ bên trong nó lại có xác chết. Khắp người Hương Lan sự lạnh lẽo xâm chiếm khiến cô phải rùng mình mấy cái liền khi dừng lại để đảo mắt nhìn quanh: - Còn tất cả những pho tượng kia chúng đã có trước. - Tôi không hỏi lai lịch hay nguồn gốc xuất xứ của chúng, cô khỏi cần khai báo. Tôi chỉ hỏi theo trực giác bằng chính sự ngờ ngợ của mình. Trước những gì Tuấn Khanh khêu gợi ra, Hương Lan cảm giác không còn chịu đựng nổi. Cô bắt đầu sướt mướt: - Hu hu hu, tôi sắp biến thành pho tượng thứ hai mươi bảy để cho anh thêm bận rộn điều tra đây. - Tôi có phải là người của cơ quan pháp luật đâu. Chúng ta chỉ thử làm thám tử thôi. - Có mà tử luôn trước khi lần mò ra sự việc. Anh cho tôi rút lui khỏi đây sớm hơn đi. Giọng Hương Lan sụt sùi. - Trời ơi, sao tôi lại quen biết với một kẻ yếu đuối thế này chứ. Cô có biết đây là một vụ trọng án cần phải làm sáng tỏ không? - Cứ báo với công an theo đúng trách nhiệm của công dân, để họ tự phá án. - Nhưng tôi muốn chúng ta góp phần lập thành tích. - Anh quả là loại người có máu tham. - Cô lại nặng lời rồi. “Cái tham” của tôi đâu có làm nên của cải chứ. - Biết thế thì hãy mau chóng hủy bỏ ý muốn ấy! Tôi cũng đã thấy cái dại của mình trong chuyện này, khi không lại ngồi đây với nỗi sợ hãi to lớn và một xác chết ngụy trang mùi xú uế. Tuấn Khanh kêu: - Cô nói hơi quá đấy. Chiếc mũi tôi không hề ngửi thấy gì. Có lẽ xác chết này đã được ướp hoá chất trước khi đem đắp thành tượng. - Nhưng dẫu sao nó cũng là một tử thi đáng sợ. - Vẫn còn đẹp đó chứ. Cô không cảm nhận rằng tôi đang mê mẩn nhan sắc “chim sa, cá lặn” của người mẫu Diễm Hà sao? - Tôi có nghe lầm không? - Cô đang thức chứ có nằm mơ đâu, và lời tôi nói rất rõ ràng không hề lẫn lộn với bất cứ âm thanh nào khác. - Tôi biết anh là người ưa nói đùa. Tuấn Khanh cố biến câu chuyện thành sự thật để dò xét tình cảm nơi Hương Lan: - Tôi khẳng định mình không đùa. Cô người mẫu Diễm Hà quả là một phụ nữ có sức thu hút mãnh liệt. - Chuyện nực cười. Chẳng ai ngơ ngẩn vì người đã chết cả. - Có đấy. Điển hình là tôi đây. - Anh... Nhìn bộ mặt phụng phịu của Hương Lan lòng Tuấn Khanh thầm thỏa mãn bởi anh hiểu cô gái này ít nhiều có để ý đến mình. Nếu không cô ta chẳng hơi sức đâu mà lộ ra vẻ ghen tức. Còn anh, thú thật cũng nghe mến dù biết rõ cá tính Hương Lan rất chảnh chọe dễ gây cho anh sự bực mình. Tuấn Khanh gạt bỏ chuyện trước mắt sang một bên tỏ thái độ thân thiện với Hương Lan bằng nụ cười dịu dàng: - Cô đang ghét tôi ư? Hương Lan liếc xéo anh: - Ghét anh chi cho mau già. - Vậy thì giận. - Hơi sức đâu mà giận người dưng. - Thế sao cô không chịu cười với tôi? - Họa có mà điên mới cười vô căn cớ. Tuấn Khanh cầm tay cô: - Ai biểu vô căn cớ? Thường thì nụ cười đem đến cho người ta niềm vui và hạnh phúc, cả sự thoả mãn nữa. Đôi rèm mi Hương Lan chớp nhẹ rồi nhìn thẳng vào anh: - Nhưng tôi đâu có vui, mà làm sao vui nổi khi người ta trêu trọc chứ. - Hương Lan. - Tên cha mẹ đặt cho tôi không phải để dành riêng anh gọi. Giải quyết xong chuyện ở đây, anh đường anh, tôi đường tôi. Tuấn Khanh cố nén cười nhưng giọng lại khôi hài: - Lẽ nào tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi. Mặt Hương Lan đỏ phừng phừng: - Tôi không ưa sự cợt nhả. Anh làm ơn dừng lại cho. - Hương Lan. - Tôi cấm anh! Bị cô gái ngăn cản không cho mình có cơ hội giãi bày Tuấn Khanh bắt đầu cảm thấy bực. Anh mím môi khẽ rít: - Đã cấm thì thôi vậy. Chúng ta lại tiếp tục cộng tác để làm sáng tỏ vụ án mạng. Cơn lạnh xuất hiện bất thình lình sau ít phút tạm dừng. Hương Lan tiếp tục bị hành hạ bởi những cơn sợ hãi khi Tuấn Khanh quay gót rời khỏi cửa hiệu, bỏ cô lại một mình.