CHƯƠNG 3
HỒN MA NƠI KHO BÁU

    
rần Thành tuy tuổi trên sáu mươi nhưng thân thể hắn ta vẫn quắc thước tráng kiện trong nước da trắng trẻo hồng hào, nhưng lại có hàng lông mày mọc ngược trên đôi mắt to như loài cú vọ, và giọng nói y như đàn bà lúc ẻo lả nhả nhớt, lúc chanh chua đanh đá nghe rất khó ưa. Ai mới nhìn Trần Thành cũng đều nghĩ hắn ta thuộc người ái nam ái nữ hoặc một thái giám về chiều. Mọi người còn biết rằng, tuy Trần Thành là một viên thái giám nhưng tính tình gian hùng, độc ác và có nhiều tính toán cá nhân.
Trần Thành đến đất Tourane đã mấy năm nay, hắn ta thu nạp nhiều tên đầu gấu có máu mặt trong giới giang hồ địa phương với mục đích theo dõi vợ chồng Hoàng Bảo Trứ - chủ trại Quỳnh Hương, cũng như chuẩn bị đi tìm một kho tàng vắng chủ.
Trước cái ngày hắn đến gặp Hoàng Bảo Trứ tại trang trại, một người trước đây còn nằm dưới hắn ta một phẩm bậc, một người mà hắn ta đã bỏ công đi tìm từ Đài Bắc sang tận đây mất nhiều công sức, cuối cùng chỉ nhận được từ viên thái giám gần chục cái hộp sơn mài toàn cẩn hình Mai Lan Cúc Trúc giống hệt như nhau. Lúc đó viên thái giám còn nói:
- Đây là số hộp sơn mài Thôi Oanh Oanh lấy từ nội cung mà Trần Công Công muốn tôi giao lại. Và tôi nhận thấy những hộp sơn mài này không có điểm gì đặc biệt, như vậy làm sao có tấm bản đồ kho tàng nằm trong đó như lời công công nói.
Nhìn qua mấy cái hộp sơn mài và câu nói mỉa mai của họ Hoàng nghe cũng có lý. Tuy vậy Trần Thành sẵn tính đa nghi, hắn ta vẫn cầm lấy chúng đem về thị trấn để mày mò tìm hiểu, cuối cùng cũng không thấy có điểm đặc thù nào hiện ra trước mắt.
Không phải Trần Thành đã hồ đồ cho rằng vợ chồng viên thái giám Hoàng Bảo Trứ đang cất giữ chiếc hộp sơn mài của cung phi Lệ Châu. Bởi ông ta nghi ngờ họ Hoàng là có cơ sở.
Trong thời gian người sống trong hoàng cung chạy loạn liên quân, Trần Thành cũng như mọi người phải bỏ chạy ra ngoài hoàng thành sinh sống. Đến một ngày ông ta tình cờ gặp một người hành khất già đang lên tiếng ăn xin:
Tôi xin ngài làm ơn làm phước bố thí rồi tôi sẽ trả ơn cho ngài thật hậu hĩnh!
Câu nói ăn xin bố thí của người hành khất nghe ra mâu thuẫn, nếu không phải kẻ điên khùng ăn nói rồ dại thì cũng thuộc người có đầu óc hoang tưởng, cho nên Trần Thành mới đưa mắt nhìn ông ta tỏ vẻ khinh thị rồi nói:
- Mi đã đi ăn mày mà còn có thể trả ơn cho ta hậu hĩnh được sao? Không lẽ mi là thần tiên giả dạng để thử lòng người như trong truyện cổ tích? Thật mi ăn nói điên khùng quá!
Nhưng người hành khất già nói lại ngay:
- Nếu ngài không tin, xin cứ bố thí cho tôi một xu xem tôi có trả ơn được cho ngài hay không?
Kể ra một xu đối với Trần Thành nào có nghĩa lý gì khi ông ta có hàng vạn lượng bạc, hàng trăm lượng vàng trong tay? Giá trị một xu chỉ đủ mua một ly nước uống cầm hơi. Vì vậy Trần Thành đâm hiếu kỳ liền móc túi đưa ra một xu để bố thí, rồi lên tiếng:
- Đây! Một xu ta bố thí cho mi, vậy hãy trả ơn cho ta coi. Nếu thấy được ta sẽ bố thí thêm.
Người hành khất già cầm lấy tiền đoạn ông ta mới nói tiếp:
- Tôi cũng xin nói trước, cứ một xu ngài bố thí sẽ được nghe một câu nói trả ơn đáng giá ngàn vàng! Một xu bố thí đầu tiên này tôi xin nói, ngài Tổng binh Lê Kiệt có chôn giấu một kho báu, đến nay đã vô chủ.
Đúng một câu nói đáng giá ngàn vàng, ở kinh thành ai không biết đến quan Tổng binh Lê Kiệt có một thời vang bóng. Tuy nhiên vợ chồng ông ta đã chết từ lâu, gia cảnh có đứa con gái độc nhất đi lấy chồng khi sinh ra đứa con đầu lòng cũng đã qua đời.
Cháu gái Lê Kiệt tức Lệ Châu khi lớn lên được đưa vào làm cung phi sống trong Tử Cấm Thành. Có thể nói dòng họ nhà quan Tổng binh Lê Kiệt thuộc danh gia vọng tộc, quyền quý cao sang, có thể có số của cải được cất giấu đâu đây không ai biết được.
Cái tin này quả thật đáng giá gấp ngàn lần so với một xu mà Trần Thành vừa bỏ ra bố thí, nhưng ông ta vẫn giả như người không tin nên lại nói:
- Mi làm sao biết được? Nếu biết mi đã đến đó lấy đi để trở thành một đại gia giàu có, đâu làm thứ hành khất đi ăn mày ăn xin thế này?
Người hành khất già lại chìa tay ra như tiếp tục xin của bố thí, còn miệng nói:
- Tôi đã nói với ngài, cứ một xu ngài bố thí sẽ được nghe một câu nói trả ơn đáng giá ngàn vàng.
Thấy người hành khất già rất ma mãnh, nhưng bây giờ Trần Thành nào có tiếc gì một xu, ông ta liền móc ngay một đồng rồi nói tiếp:
- Đây ta cho mi một đồng. Hãy kể hết cho ta nghe, nếu thấy hay ta sẽ đem mi về nuôi dưỡng trong nhà khỏi đi ăn xin nữa!
Bấy giờ người hành khất già mới bắt đầu kể:
- Tôi tên Vĩnh Kim, trước đây là thợ thủ công mỹ nghệ hành nghề tại một huyện trong tỉnh Vân Nam, nơi quan Tổng binh Lê Kiệt trấn thủ...