Đã nhiều lần bà nội của Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ về lời thề trước mặt của mẹ Tuyết Kha khi nhận đứa bé vừa lọt lòng. Những lời nguyền như in đậm nét trong tâm hồn bà: - Đứa bé còn tồn tại trên cõi đời này chỉ có mình bà và tôi biết thôị Bà phải thề với tôi điều nàỵ Phải mang đứa bé đi xa tận chân trời góc bể, không bao giờ được trở lại Bắc Kinh và phải vĩnh viễn không được gặp Tuyết Khạ Nếu bà trái với lời nguyền này, trời sẽ phạt bà. Và bà đã thề với mẹ Tuyết Kha khi nhận đứa bé. Nhận số tiền bố thí trong tay, tay kia ẵm đứa bé, bà thất thểu ra đi với lòng buồn vô hạn. Bà những tưởng sẽ cố gắng tìm ra tông tích đứa con yêu dấu của bà là A Mông bị đày ải tận chốn biên cương. bao nhiêu hy vọng cứ theo thời gian tàn tạ, sức khỏe càng ngày càng yếu đi, mà hình bóng A Mông vẫn biệt vô âm tín. Những đồng bạc cuối cùng bà cháu Tiểu Vũ Điểm đã tiêu hết đến nỗi phải đi ăn xin từ thị trấn này qua thị trấn khác, bất kể đêm ngày nắng mưa sương tuyết đọa đàỵ Bà đi tìm con, Tiểu Vũ Điểm đi tìm cha thật tội nghiệp. Tiểu Vũ Điểm từ một đứa bé mới thoát ra từ bào thai nay đã trở thành một cô bé ngoan ngoãn lanh lợi dễ thương, khuôn mặt hao hao giống Tuyết Kha, nước da hơi ngăm đen duyên dáng giống A Mông. Bà hiểu sức khỏe chính bà, nhưng bà không thể để Tiểu Vũ Điểm bơ vơ không nơi nương tựa, nên bà đành phải nuốt lời thề với mẹ Tuyết Kha, bà sợ chỉ cơn gió thổi qua nữa thôi là ngọn đèn leo lét cuối cùng sẽ tắt... Nếu Tiểu Vũ Điểm chưa kịp nhìn ra mặt mẹ nó... thì trời ơi! Thật là đau khổ biết ngần nào... Nên bằng mọi cách bà phải thực hiện cho bằng được ý nghĩ của bà... Biết bao nhiêu lần cơ may đã thoát khỏi tầm tay bà, nếu không... bà sẽ không bao giờ phản bội lời thề với Trời Phật. Cách đây vài năm, bà cháu Tiểu Vũ Điểm nghe tin A Mông đang khai phá mỏ than ở biên giới, bà liền dắt Tiểu Vũ Điểm ra đi, mặc cho dặm đường đầy gian nan vất vả. Khi đến nơi tìm ra địa điểm lao động của A Mông thì mọi chuyện đã đổi thaỵ Cuộc cách mạng nổi lên đập tan thể chế quân chủ độc tài nên toàn bộ tù nhân cũng chặt đứt xiềng xích, đoạt lại quyền tự do khai phóng nhân bản. Tất cả tù nhân đã tản mác về mỗi phương trời quê hương yêu dấụ A Mông cũng đã ra đi... vừa nghĩ đến đây, bà liền nhìn Tiểu Vũ Điểm, lấy tay vuốt mái tóc mềm mại đen tuyền, vừa thầm nghĩ: - Tội nghiệp cháu tôi quá, con nhà quý tộc mà sao số vất vả bất hạnh đến như vậy nhỉ? Đã bao nhiêu lần bà Châu đã đưa Tiểu Vũ Điểm đi qua lại La phủ, thất thểu nghèo nàn như bọn người ăn mày để mong cho bé Tiểu Vũ Điểm được nhìn mẹ nó. Cho mãi đến hôm nay bà Châu mới tìm ra mối dây cuối cùng để quyết định trước khi bà nhắm mắt. Nhưng bà không biết phải nói như thế nào để Tiểu Vũ Điểm chịu theo bà quản gia vào được La phủ? Không thể chần chờ được nữa, đến một đêm nọ, bà Châu quyết định tâm sự với Tiểu Vũ Điểm. Đêm đó bà Châu ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, thổn thức: - Tiểu Vũ Điểm à, bà cháu mình chắc phải xa nhau một thời gian. Tiểu Vũ Điểm ngơ ngác nhìn bà Châu, hỏi lại: Tại sao vậy bà? - Con nên bình tĩnh nghe bà đâỵ Sở dĩ bà mang cháu đến thị trấn Thừa Đức này vì có một thương gia có lòng nhân đạo hơn người tiếng tăm đạo đức đã vang đi khắp nơi, nên mọi người kính phuc... Vừa rồi bà có quen với bà quản gia của La phủ, mách bảo đang cần một thiếu niên giúp việc nhẹ. Tiểu Vũ Điểm mở to mắt, ngạc nhiên: - Bà định mang con đi bán cho nhà phú ông này à? Và với giọng run run, Tiểu Vũ Điểm hỏi tiếp: - Không biết họ có chịu mua con với giá cao không? Con biết bà cháu mình đang cần tiền, nhất là bà đang bị bệnh, đối với con không có gì trở ngại, con sẽ chịu đựng mọi sự vất vả, miễn sao bà có tiền để chữa bệnh. Nhưng con đi rồi thì ai săn sóc bệnh tình cho bà đâỷ Những lời nói của Tiểu Vũ Điểm như trăm ngàn mũi kim đâm vào tim của bà Châụ Bà khổ quá nhiều khi định nói thẳng mọi chuyện cho Tiểu Vũ Điểm biết, nhưng không thể được... Bà lại khóc theo Tiểu Vũ Điểm. Bà Châu lắc đầu, phân trần: - Không phải vì tiền đâu cháụ Bà muốn cho con có một cuộc sống tương đối dễ chịu hơn. Và đây là cơ hội tốt... Đã hơn tám năm qua, bà cháu mình đã sống bên nhau với nhiều gian khổ triền miên. Bà thì cứ bệnh hoạn hành hạ mãi... Tiểu Vũ Điểm thở dài: - Nếu bán con để có một số tiền cho bà chữa bệnh thì con sẽ nghe theo lời bà... Tiểu Vũ Điểm khóc òa, nói tiếp: - Vậy bà nên bán con đi! Cả hai bà cháu ôm nhau khóc thê thảm. Được một lúc bà Châu vuốt lưng Tiểu Vũ Điểm vỗ về: - Tiểu Vũ Điểm, nghe lời dặn của bà, khi vào làm cho La gia tuyệt đối không nói một ai hay họ của cháu là họ Cố nhé! Trong nhà có một cô quận chúa xinh đẹp, con phải hầu hạ chăm sóc tử tế chu đáọ Và khi gặp người đàn bà tên... Bà định nói tới tên Tuyết Kha, thì cơn ho rũ rượi làm cho bà mệt lả đị - Bà nội, bà nội... Tiểu Vũ Điểm đỡ bà Châu nằm xuống mà hồn vía bay tận chín tầng mâỵ Nó vội vàng lấy tay vuốt ngực bà, như ngăn chặn không cho cơn ho hành hạ Bà Châu cố gắng nắm lấy cánh tay của Tiểu Vũ Điểm, vừa run, vừa ho, vừa nói tiếp: - Nói với bà ta, con có một bà nội, và chỉ một bà nội thôị Và con đã theo bà nội ra tận biên cương để tìm cha cả mấy năm trời ròng rã nhưng không gặp. Hãy nói với bà ta... mẹ con... mẹ con... Bà Châu lại nổi cơn họ Tiểu Vũ Điểm lại khóc như mưa: - Bà đừng nói nữa, con biết rồi, mẹ cháu đã chết từ lâụ - Tiểu Vũ Điểm... Mẹ con... Cơn ho lại nổi lên làm cho bà không thể nào cố gắng thêm được nữạ Tiểu Vũ Điểm vuốt ngực bà Châu được một lúc, cơn ho lại dịu lại, thì bà Châu lại nói tiếp: - Tiểu Vũ Điểm, con phải nhớ cho thật kỹ lời dặn của bà, là tuyệt đối chỉ nói riêng với bà chủ thường hay ở trong phòng riêng. Ngoài ra không được nói với ai trong La gia phủ nghe, nghe không... - Con biết rồi, bà an tâm. Với số tiền có được, bà nên chữa cho lành bệnh, chờ con hết thời hạn, sẽ trở về ở với nội ngay... Hôm sau, cơn ho của bà Châu tương đối dịu hơn, vừa lúc bà quản gia đến đưa bà cháu bà Châu vào La phủ. Sau vài lời giới thiệu về bà cháu Tiểu Vũ Điểm với La phu nhân, cuộc trao đổi mua bán bắt đầụ Nhìn qua sắc mặt của La phu nhân, bà có cảm tưởng như một mụ phù thủy đầy gian ác với đôi mắt xếch ngược, nụ cười đanh đá... Bỗng bà hối hận vì bà tiên đoán rằng những phút giây bất hạnh từ nay sẽ đưa đến cho Tiểu Vũ Điểm. Bà Châu quyết tâm đứng trước căn nhà La gia để chờ cơ hội cuối cùng, mong gặp được Tuyết Khạ Chỉ còn một lần hy vọng này thôi, vì bà có trực giác sẽ không bao giờ còn một cơ hội nào khác. Nhưng cơ hội cuối cùng đó cũng tan dần theo màn đêm xuống. Sức yếu, thêm bệnh hoạn mấy hôm liên tiếp đứng dưới sương chiều lạnh buốt, trên đường trở lại quán trọ, bà đã ngã quỵ, trút hơi thở từ giã cõi đờị Và cơ hội cuối cùng chỉ mong nói được câu "Tiểu Vũ Điểm là con của Tuyết Kha", cũng vĩnh viễn không thực hiện được. Ông chủ quán thương hại thân thế cô của bà Châu nên lo chôn cất bà sơ sài sau một ngọn đồi hiu quạnh. Số tiền trong túi bà, giá của Tiểu Vũ Điểm cũng chỉ đủ lo việc mai táng. Vài ngày sau, vì thương đứa cháu thông minh còn nhỏ mà phải bán thân ở đợ cho người ta để lấy tiền mua thuốc thang cho bà nội, nên ông chủ quán tìn cách vào La gia, gặp quản gia để xin thông báo tin buồn cho Tiểu Vũ Điểm. Sau khi quản gia tường thuật lại câu chuyện Tiểu Vũ Điểm vì hiếu thảo thương bà phải chịu bán mình để mua thuốc chữa bệnh cho bà, nhưng bà lão bất hạnh chưa kịp mua thuốc uống thì đã chết giữa đường thật là tội nghiệp, nên La lão bà ra lệnh cho quản gia hãy đưa cháu Tiểu Vũ Điểm đến mộ phần bà lão xấu số đó để Tiểu Vũ Điểm thắp vài nén hương cầu nguyện cho người quá cố sớm siêu thoát về cõi cực lạc. Tiểu Vũ Điểm khóc thảm thiết trước ngôi mộ mới đắp của bà Châụ Những tưởng chịu bán thân ở đợ để có chút đỉnh tiền mua thuốc cho bà chữa bệnh, chứ nếu biết bà thập tử nhứt sinh, thì giây phút cuối cùng Tiểu Vũ Điểm cũng không đành rời xa bà, thà ở bên bà còn hơn... Trời cuối thu ảm đạm, mây mù giăng giăng, gió thu lành lạnh cuốn rơi những chiếc lá vàng, vẽ thêm cảnh thê lương càng thêm thê lương cùng tận. Tiểu Vũ Điểm mặc cho sương chiều phủ xuống núi đồi, vẫn quỳ gối trước ngôi mộ của bà nội, lặng yên như một xác chết. Hai hàng nước mắt thi nhau chảy dài trên má. Mắt Tiểu Vũ Điểm nhắm nghiền lại như để nghe nỗi sầu bủa vâỵ - Bà, sao vội bỏ cháu lại một mình? Bây giờ cháu biết sống với ai đâỷ Cháu chỉ còn một mình bà trên cõi đời này mà bà cũng bỏ cháu mà ra đi... Tiếng khóc nức nở của Tiểu Vũ Điểm cũng làm cho bà quản gia ngậm ngùi lâỵ Bà lấy khăn lau nước mắt, rồi đến gần Tiểu Vũ Điểm, an ủi: - Cháu Tiểu Vũ Điểm à, số bà trời đã định, thôi để bà an phận mà thoát kiếp. Cháu đừng có khóc nữa, không khéo có hại cho sức khỏẹ Thôi, đứng lên, đi về với bà. Bà cũng thương cháu như bà nội của cháu mà... Trong ý nghĩ ngây thơ của Tiểu Vũ Điểm, lần đầu tiên mới cảm nhận được nỗi đau khổ tận cùng của sự chết, là mất đi vĩnh viễn người thân yêu duy nhất. Tiểu Vũ Điểm không ngờ lần dẫn Tiểu Vũ Điểm đến La gia, lại là lần cuối cùng. Nếu biết thế, Tiểu Vũ Điểm không bao giờ bỏ bà một mình. Càng nghĩ, Tiểu Vũ Điểm càng cảm thấy hối hận, càng thương bà, càng khóc thảm thiết: - Không! Không! Bà nội ơi! Bà thương con nhất đờị Bà nói với con là bà chỉ xa con vài ngày thôi bà sẽ trở lại... Bây giờ bà bỏ con ở lại một mình... Bà nói dối con. Sao bà nỡ bỏ con? Bà ơi bà... Từ nay con sẽ sống với aỉ Con phải làm saỏ Con phải làm sao hở bà? Tiểu Vũ Điểm khóc khan cả tiếng. Cánh rừng hiu quạnh chìm sâu trong bóng đêm, chỉ còn nghe tiếng gió hú qua thung lũng, và tiếng khóc nỉ non của Tiểu Vũ Điểm làm cho cảnh tượng thê lương càng thêm não nuột đến lạnh ngườị Ông chủ quán nhìn Tiểu Vũ Điểm nhập nhòa trong màn sương, nghe tiếng khóc cũng động lòng. Ông khóc theọ Đã mấy chục năm qua, chưa bao giờ ông nhìn thấy một hình ảnh tội nghiệp đến như vậỵ Ông lấy tay quệt nước mắt, và bước đến cầm lấy tay Tiểu Vũ Điểm, vỗ về: - Thôi, đừng khóc nữa cháụ Hãy để cho bà cháu an giấc ngàn thụ Ông đưa cháu về kẻo sương lạnh làm cho cháu đau bây giờ... Tiểu Vũ Điểm đứng dậy, lấy nắm đất cuối cùng ném lên mộ bà nội, rồi lủi thủi theo người chủ quán cùng bà quản gia trở về. o0o Đã hai hôm, Tiểu Vũ Điểm nằm trằn trọc mãi vì nhớ bà nội, nhưng sáng phải dậy sớm để quét sân, chiều phải bắt đầu tập tành công chuyện giữ đứa bé con bà chủ. Tuyết Kha đã nghe Phỉ Thúy cho biết bà Phùng quản gia vừa đem về một đứa bé gái dễ thương, nhưng Tuyết Kha không quan tâm lắm. Tình cờ sáng nay ra vườn, Tuyết Kha lần đầu mới nhìn thấy đứa bé. Tiểu Vũ Điểm mặt mày lem luốc, mặc một chiếc áo rộng thùng thình xuống quá đầu gối, đang chạy theo Ngọc Lân, cậu con trai cưng của La gia, lúc nào cũng cười toe toét vừa chạy vừa hát líu lo: - Tôi là con hổ... Tôi là con beo... Tôi là thiên lý mã... Con thiên lý mã chạy nhanh quá, tông vào chậu hoa, té ngửa trên sân. Bà Phùng hốt hoảng, thấy Ngọc Lân bị té nên chạy nhanh đến đỡ dậy, và thuận tay tát mạnh vào má Tiểu Vũ Điểm một cái tát nảy lửạ Bị cái tát bất ngờ, Tiểu Vũ Điểm loạng quạng té xuống sân gạch, nhưng Tiểu Vũ Điểm cũng không quên lời căn dặn, liền gượng đứng dậy, vòng tay quỳ gối: - Con là Tiểu Vũ Điểm... Xin bà hãy tha tội cho con. Tiểu Vũ Điểm tủi thân nhưng cố giữ cho nước mắt khỏi trào ra, Tuyết Kha nhìn thấy từ đầu câu chuyện không phải do Tiểu Vũ Điểm gây nên nhưng bị đánh oan, bèn chạy lại nắm tay Tiểu Vũ Điểm: - Con không có lỗi gì cả, con đứng dậy đi... Tiểu Vũ Điểm líu ríu đứng lên nhưng vẫn cúi đầu: - Con cám ơn bà. Lần sau con không dám nữa... Vừa nói xong, vừa đứng dậy nhưng vì chiếc áo dài quá nên Tiểu Vũ Điểm lại dậm phải và lại té lăn vòng. Tuyết Kha cúi xuống, đỡ Tiểu Vũ Điểm dậy: - Con có sao không? Con tên là Tiểu Vũ Điểm hả? Tuyết Kha lấy vạt áo mình lau mặt cho Tiểu Vũ Điểm. Nàng khám phá Tiểu Vũ Điểm có khuôn mặt thật duyên dáng xinh đẹp. - Ai đưa con đến đâỷ - Dạ, bà nội... - Bà nội con bây giờ ở đâủ Đôi mắt Tiểu Vũ Điểm đỏ ngầu khi Tuyết Kha hỏi đến bà nộị Đến lúc Tiểu Vũ Điểm không ngăn nổi sự xúc động nên hai giòng nước mắt lăn dài trên má Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm hốt hoảng nhìn quanh quất vì từ khi bước vào La gia trang này, bà Phùng quản gia đã căn dặn: - Nhớ không được khóc... Nhắc đến bà nội là nỗi nghẹn ngào dâng lên làm cho Tiểu Vũ Điểm muốn khóc, nhưng một ý nghĩ chợt đến với lời dặn của bà Phùng quản gia là không được khóc trước mặt chủ, nên Tiểu Vũ Điểm cố ngăn nước mắt và đưa tay quẹt nhanh, đáp vội câu hỏi của Tuyết Kha: - Bà nội cháu đã chết rồi... Nói xong, Tiểu Vũ Điểm cúi đầu xuống với khuôn mặt thiểu não tội nghiệp. Tuyết Kha nhìn Tiểu Vũ Điểm thương hại, mới có tám tuổi đầu phải đi ở đợ nuôi thân, Tuyết Kha vuốt tóc Tiểu Vũ Điểm: - Chứ cha mẹ con đâủ - Bà nội con bảo chắc cha mẹ con đã chết cả rồi, nên từ nhỏ con đã được nội nuôi dạy cho tới bây giờ... Bà nội con cứ đau hoài cho nên con phải xin vào làm đây để đổi lấy một số tiền mua thuốc chữa bệnh cho bà, nhưng không ngờ bà lại chết nhanh quá... Nói đến đây Tiểu Vũ Điểm xúc động đến tột độ nên không kìm hãm được những giòng nước mắt tuôn tràọ Tuyết Kha cảm động ứa nước mắt, nói với Tiểu Vũ Điểm: - Thôi con đừng khóc nữa, ở đây, cố gắng làm việc rồi sẽ được mọi người thương yêụ Tiểu Vũ Điểm nắm lấy bàn tay Tuyết Kha, ngước mắt nhìn Tuyết Kha với sự biết ơn, vì từ trước tới nay, ngoài bà nội chưa có ai nói với Tiểu Vũ Điểm những lời lẽ ngọt ngào êm ái đến như vậỵ Trong lòng Tiểu Vũ Điểm cảm thấy lóe lên một chút lửa nồng ấm. Càng nghĩ Tiểu Vũ Điểm càng cảm thấy tủi thân, nên bật thành tiếng. Bà Phùng liếc mắt nhìn thấy bỗng chạy lại định tát cho Tiểu Vũ Điểm một cái nên thân, nhưng nghĩ sao bà Phùng lại dừng tay, chỉ hét lớn: - Con này ngu quá đã dặn nhiều lần mà không nhớ. Tuyết Kha giơ tay cản bà Phùng: - Cháu còn nhỏ chưa biết gì, xin bà hãy tha thứ cho cháụ Và nàng xoay qua Tiểu Vũ Điểm: - Thôi, cháu đừng khóc nữạ Lần đầu tiên bước vào La gia, Tiểu Vũ Điểm mới nhận được lời an ủi ngọt ngào êm áị Tiểu Vũ Điểm càng nhìn, càng cảm thấy người đàn bà đang nhìn Tiểu Vũ Điểm với đôi mắt hiền từ, với nụ cười bao dung như một bà tiên trong chuyện cổ tích mà bà nội thường hay kể cho Tiểu Vũ Điểm nghẹ Tiểu Vũ Điểm lấy tay áo lau sạch nước mắt và tự nhủ thầm: "Mày không được khóc, không có quyền khóc trong ngôi nhà này, mày chỉ là một tên đi ở đợ cho người ta... nghe chưa nàọ " Tuyết Kha vội vàng rút chiếc khăn lụa trong túi áo trao cho Tiểu Vũ Điểm: - Cháu hãy cầm khăn này mà lau mặt đị Mùi thơm tỏa ra từ chiếc khăn lụa làm cho Tiểu Vũ Điểm ngây ngất với niềm vuị Đang lúng túng với những lời cám ơn thì bà Phùng nắm cánh tay giằng mạnh: - Thôi được rồi đó, vào bếp làm công chuyện đi, sao đứng như trời trồng ở đây vậỷ Bà Phùng đôi cái thùng diêm trước mặt Tiểu Vũ Điểm với giọng chanh chua: - Mày nhen lửa nấu cháo cho heo ăn đị - Nhen lửả Cháu từ nhỏ đến giờ chưa biết nấu nướng gì cả. Tuyết Kha nghe thế cũng xen vào: - Nó nhỏ quá, không khéo bị phỏng lửa bây giờ. Bà Phùng vốn coi thường Tuyết Kha nên dùng những lời mỉa mai như cố ý chứng tỏ Tuyết Kha thực sự không có chút quyền hành nào trong La gia nàỵ - Thưa cô, đầy tớ phải biết số phận của đầy tớ, phỏng lửa có nhằm nhò gì, nếu không chẳng may có phỏng lửa chết đi thì cũng như một con chó quay mà thôi, có đáng sá gì... Hơn nữa, nếu cứ sợ cái này cái nọ không làm việc thì có nước bị tống ra khỏi cửa ngaỵ Ăn cơm chúa phải múa tối ngày chứ. Nghe những lời bóng gió trịch thượng vô lễ của bà Phùng, Tuyết Kha cảm thấy xấu hổ cho sự hiện diện vô nghĩa của mình trong La gia nên định quay gót đi vào phòng thì Phỉ Thúy gọi giật lại: - Quận chúa, thôi chúng mình lên nhà trên để quận chúa... Đang thẫn thờ đi vào nhà bếp, bỗng nghe có tiếng gọi "quận chúa", Tiểu Vũ Điểm như có luồng điện giật quay nhìn lại tức thì... Bà nội dặn hễ gặp "quận chúa" là phải nói ngay câu chuyện bà nội dặn. Nhưng nói cho "quận chúa" biết về chuyện gì đâỷ Tiểu Vũ Điểm bấn loạn, không còn biết chuyện gì phải nói với quận chúạ Trong khi những bước chân của quận chúa xa dần, khuất vào cánh cửa vào nhà trên. Đột nhiên bà Phùng ở đâu đi tới xách tai Tiểu Vũ Điểm lôi xềnh xệch, miệng toe toét la om sòm: - Mày làm gì chậm như rùa thế? Lại đứng như trời trồng. Mới vào làm việc mà đã lười biếng như thế, có nước bốc đất mà ăn nghe chưa con? Như có linh tính Tiểu Vũ Điểm gặp chuyện không may nên Tuyết Kha vội dừng lại ở ngưỡng cửa, vừa kịp quay mặt nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm bị bà Phùng xách tai lôi đị Tự dưng Tuyết Kha cảm thấy đau nhói trong tim, khẽ thở dàị - Quận chúa, đừng có thở dài buồn phiền mãi có hại đến sức khỏe đấỵ Nhất là La lão thái mà nghe tiếng thở dài của quận chúa là bà ta thế nào cũng kiếm chuyện la mắng nữa đó... Như thế sẽ xảy ra chuyện lôi đình. Và bao giờ quận chúa cũng là nạn nhân, em không muốn quận chúa bị mắng oan như vậy nữa, vì em thương quận chúa lắm... Tuyết Kha đưa mắt nhìn Phỉ Thúy để thầm cám ơn: - Sống ở đời sao quá khổ em nhỉ? Đến tiếng thở dài cũng không được thoải máị Tại La gia trang này mỗi ngày chị khám phá thêm nhiều chuyện lạ như làm con ở thì không được khóc, làm con dâu thì không được thở dài... Như thế là nghĩa lý gì, thua một con chim vút cánh lên bầu trời thênh thang, và được tự do hót véo von. Hay là mình chết đi để biến thành con chim, chị chắc sẽ sung sướng hơn...