Tối hôm ấy, cả đêm tôi không ngủ được.
Hết khóc, tôi lại trằn trọc trên giường. Mắt trừng trừng nhìn lên nóc mùng. Hàng trăm ý nghĩ từ đâu kéo đến.
Tất cả những thước phim về người cha ruột khốn khổ như quay lại trong đầu tôi. Ngày mai rồi tôi sẽ gặp lại người trong Sở Thú. Tôi sẽ xưng hô với người thế nào để tránh cho người xúc động? Ôi cha ơi! Bây giờ con mới biết người là cha ruột của con! Và với tâm trạng ngập đầy cảm xúc như thế. Mắt tôi không làm sao nhắm lại được.
Mãi đến lúc ánh sáng từ phương đông ló dạng, bình minh của 1 ngày chủ nhật chờ đợi đến, tôi vội vã nhảy xuống giường ngay. Rửa mặt chải đầu sơ sài, tôi đi ngay ra cửa. Nền đường còn ướt đẫm sương đêm.
Đường sá thật vắng, và khi tôi đến trước Thảo Cầm Viên thì cổng còn chưa mở. Nhìn vào đồng hồ, còn cách hẹn giờ gặp những 3 tiếng. Lâu quá! Tôi chọn 1 chiếc ghế đá gần cổng ngồi chờ và sắp xếp những điều cần làm khi gặp lại người cha ruột. Tôi tự nghĩ có nên kể lể lại cho người nghe sự nhớ thương của mẹ không? Tôi phải trình bày thế nào để sau đấy, tôi sẽ đưa người về nhà... nhưng chắc chắn là người sẽ không đi đâu.
Vậy thì tôi sẽ đi theo người. Cha muốn đưa tôi đi đâu cũng được. Cuộc sống hẳn không thoải mái như những ngày qua. Nhưng chắc chắn là tôi sẽ giúp được cha tìm lại được hạnh phúc. Tôi sẽ cố làm sao để người lấy lại niềm tin yêu cuộc đời. Ít ra cuộc đời vẫn còn có ý nghĩa. Khi người vẫn còn 1 đứa con, biết đến người, thương cảm đến với người. Và tôi cứ thế ngồi chờ, thật lâu, cửa Thảo Cầm Viên mới mở.
Tôi tìm đến cái điểm hẹn cũ. Chiếc ghế đá cạnh cây Tùng Hương Ấn Độ. Ngồi đấy với cõi lòng nôn nóng. 9 giờ hơn mà sao người vẫn chưa đến? Tôi đứng lên ngồi xuống không yên.
-Có 1 người đàn ông nhờ tôi đưa cho cô bức thư này.
Và ông móc trong túi ra. Tôi ngạc nhiên đỡ lấy phong thơ. Nét chừ rắn rỏi quen thuộc. Tôi vội mở ngay ra xem.
Hãy tha thứ cho cha về chuyện không thể chờ gặp con 1 lần cuối cùng, trước khi đi xa. Nhưng cha biết làm sao hơn? Khi con nhận được thư này thì ta đã phải đi rồi.
Nhưng mà con đừng buồn. Trong cuộc đời này có bao nhiêu thứ mà ta chủ động được đẩu? Cũng nào có lệ thuộc vào sự sắp xếp của ta chứ? Với ta thì được gặp lại con, đã là 1 hạnh phúc quá lớn rồi. Biết được mẹ con và con sống hạnh phúc, ta thấy định mệnh đã khoan dung cho đời ta quá nhiều rồi, còn đòi hỏi gì nữa! Ta nào dám mong mỏi gì hơn?
Con có biết không, chưa bao giờ ta được sống 1 cách sung sướng và vui vẻ như mấy tháng vừa qua. Ta đã tưởng chừng như ta đã lên được đến tận thiên đàng. Con đã mang đến cho ta nhiều an ủi, hạnh phúc. Biết con ngoan, con nên người. Ta không còn sung sướng gì hơn.
Ta hết sức cảm ơn cha mẹ con. Người đã khéo dạy dỗ con cái. Ta cũng cảm mơn con nữa. "Đứa con gái nhỏ dễ thương của ta". Ta có thể gọi con 1 lần cuối về cái danh xưng đó chứ hở Bội Dung?
Đã bao nhiêu năm qua rồi, ta đã mơ ước được gặp và được gọi con như vậy.
Con nên nhớ rằng, con đã có 1 gia đình hạnh phúc. Được cha mẹ thương yêu là 1 hạnh phúc con ạ. Ta mong rằng con ý thức điều đó, và hãy trân trọng cái hạnh phúc hiện có của mình. Hãy yêu kính cha mẹ hiện có của con. Vì họ là người cha và người mẹ tốt nhất trên cõi đời này đó con ạ.
Chúc con vui vẻ và hạnh phúc.
Một người cha.
Ký tên.
Đọc xong bức thư tôi nhìn lên, thấy người phu quét rác vẫn còn đứng gần đấy. Tôi chạy vội đến nghẹn giọng hỏi:
-Không là cái gì hết - Người phu quét rác nói - Nhưng tôi biết ông ta.
-Vậy địa chỉ của ông ta ở đâu? Bác làm ơn cho biết đi.
-Ông ta không có nhà - Người phu quét rác nói - Ông ta đến từ 1 nơi rất xa đây. Mấy tháng trước ông ta xin tạm ngụ tại nhà tôi. Ông ấy là 1 người tốt.
-Ông ta đã đi rồi - Và nhìn về phía chân trời xa ông tiếp - Ông ấy đã đi thật xa, và sẽ không bao giờ trở lại cõi đời này nữa.
Lời của ông làm tôi choáng váng. Tôi thấy mọi vật trước mặt mình như tối sầm lại:
-Ý ông nói là...
-Vâng - Người công nhân nói 1 cách bình thản - Trước đó, ông ta đã sớm mắc bệnh ung thư gan. 1 thứ bệnh bất trị. Theo lời ông ấy kể lại thì cách đây hơn năm, bác sĩ ở bệnh viện tuyên bố là ông ta chỉ có thể sống cao lắm là 6 tháng nữa thôi... nhưng rồi như có 1 phép lạ, chẳng hiểu sao ông ấy lại kéo dài được cuộc sống của mình cả năm. Thứ 2 tuần rồi, lúc đi làm về, ông ta than mệt, và như biết mình không còn sống được bao lâu nữa. Ông ấy đã gọi tôi đến bên giường. Trao cho tôi phong thư và bảo là sáng chủ nhật sau lúc chín giờ đến đây gặp cô và đưa cho cô.
khuya lắm rồi. Bên ngoài hòan toàn yên lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua khóm cây rì rào. Đêm bình lặng nhưng tôi cảm thấy mọi thứ chẳng có vẻ bình thường chút nào. Một nỗi lo sợ vu vơ bỗng xâm chiếm lấy tâm hồn tôi.
Con gái của mẹ, mẹ chẳng biết bao giờ con mới lớn nổi!
Đó là câu kết luận của mẹ, mỗi khi nghe tôi cãi bướng một điều gì, mà người phải chịu thua.
Hôm ấy, khi mẹ bỏ đi ra ngoài, tôi khép cửa phòng lại. Lúc đó tôi mời yên tâm. Suýt tí thì mẹ đã khám phá ra bí mật mà tôi giữ kín.
Nhưng vừa quay người lại, tôi chợt giật mình. Ngoài khung cửa sổ, người đàn ông lạ lại xuất hiện. Ông ta giống như một bóng ma. Sự xuất hiện đột ngột, đến độ tôi không kịp phòng bị. Cảm giác sợ hãi lan rộng trong tim. Ý đồ gì đây? Nhưng rồi nhìn cái khuôn mặt đau khổ, buồn bã, cái ánh mắt như van xin, tôi lại thấy đây hẳn là một người lành chứ không phải kẻ dữ. Nhưng với thái độ phản kháng, tôi đã lùi ra sau (thật ra thì lúc đó tôi không thể không sợ được, vì ông ta đứng thật sát cửa). Tôi nắm chặt lấy hai nắm tay lại, lắp bắp nói:
- Ông... ông... là ai vậy?
Người đàn ông lạ nhìn tôi. Ánh mắt chẳng có gì dữ tợn, trái lại như vui sướng... Ông ta không trả lời ngay, nhìn tôi rất lâu như vậy, rồi gật đầu như ra hiệu bảo tôi đừng sợ. Tôi thu hết can đảm, bước tới gần phía cửa sổ, ông ta lại khoát khoát tay như vẫy chào tôi với nụ cười. Nỗi lo sợ tan dần trong đầu, thay vào đấy là cái cảm giác tò mò, hiếu kỳ càng lúc càng như thúc giục trong tôi.
Tôi hỏi:
- Ông tìm ai? Ông muốn gì?
- Tôi không tìm ai cả — Ông ta lại nói, giọing nói miền Bắc, hơi trầm – Tôi đứng ở bên ngoài gần tháng nay, nghe cô kéo đàn rất hay. Mà tôi thì rất thích nghe đàn nhất là cái bản "Những ngày phiêu bạt" đấy. Tiết tấu của nó dễ tạo cho lòng người một tình cảm man mác buồn. Thí dụ như cô là một người không nhà không cửa, vô gia đình, khi cô nghe cái bản nhạc này, cô mới có cảm nhận được hết cái hay của nó. Tôi nghe cô đàn mấy hôm nay. Tôi cũng biết chút đỉnh về âm nhạc. Cô đàn khá đấy, nhưng phải chi lồng đước cái tình cảm vào bản nhạc thì hay biết mấy.
Lời nhận xét của người đàn ông xa lạ làm tôi ngạc nhiên.
Một người sống lang thang như vậy, sao lại có kiến thức về âm nhạc chẳng kém một nhạc sĩ lành nghề. Lại còn biết cả tên bản nhạc nữa
Tôi hỏi:
- Ông là ai?
Người đàn ông lạ cười - nụ cười có cái gì cay đắng:
- Một kẻ sống lang thang.
- Một kẻ sống lang thang? Tôi thốt lên rồi nhìn thẳng vào mặt ông ta, tôi không còn e dè nữa - -Thế thì tại sao ông cứ đứng trước cửa sổ phòng tôi để làm gì? Ông muốn gì?
Người dàn ông lạ không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, ông ta nhìn tồi cười, rồi nói:
- Ngày mai, tôi có thể hầu chuyện với cô không? Tôi có chuyện muốn nói. Sáng mai tôi sẽ đứng trước cổng trường chờ cô lúc tan học, được chứ?
Tôi ngạc nhiên:
- Ông biết tôi còn đi học?
- Vâng. Tôi còn biết cả trường hiện cô đang học. Biết cả thời khóa biểu của cô nữa đấy!
- Ồ!
Tôi ngạc nhiên. Ông ta đã theo dõi mình bấy lâu nay, vậy mà không hề hay biết. Tôi chưa kịp nói gì thì đã nghe người đàn ông lạ nói:
- Mai là ngày thứ năm, cô sẽ có tiết học từ một đến ba giờ chiều? Đúng không? Cô là sinh viên năm thứ hai chuyên ngành violon, Nhạc viện thành phố. Tôi còn biết là cô học rất giỏi...
- Ông là ai?
Tôi tròn mắt nhìn ông ta, nhưng người đàn ông lạ đã nhạy cảm trấn an:
- Đừng sợ, chẳng ai làm gì cô đâu, nhất là với những cô gái tốt bụng và giàu lòng nhân từ như cô. Tôi muốn gặp cô chỉ với thiện chí. Cô hiểu và thông cảm. Tôi muốn cô tin tưởng tôi.
Có nên tin không? Tôi phân vân. Nhưng rồi nghĩ lại, chắc không đến đỗi nào đâu, một con người có kiến thức về âm nhạc như vậy thì không thể là kẻ ác được. Vả lại, cái ánh mắt của ông ta, cái ánh mắt đặc biệt như đầy sức mạnh làm cho tôi như bị lôi cuốn, bối rối. Tất cả tạo cho tôi niềm tin, tôi gật đầu, nói:
- Thôi được, vậy thì ngày mai, lúc ba giời rưỡi chiều tôi sẽ gặp ông trước cổng trường vậy.
Tôi định quay đi, nhưng ông ta lại nói:
- Khoan đã, tôi muốn xin cô một điều.
- Điều gì?
- Đừng kể lại chuyện này cho người nhà cô biết, nhất là mẹ cô.
Lời của ông ta làm tôi do dự. Mặc dù năm nay tôi đã mười tám tuổi, ý quên, mười chín tuổi. Nhưng mà, tôi chưa hề làm một chuyện gì mà qua mặt cha mẹ tôi. Nhưng tại sao phải giấu cha mẹ chuyện này? Có gì không phải? Tôi đắn đo. Nhưng rồi cái ánh mắt như van xin, khẩn cầu của ông ta, khiến tôi lại mềm lòng. Tôi gật đầu, rồi vừa khép cửa lại vừa nói:
- Thôi được, ông đi đi, mai sẽ gặp!
Ông ta bỏ đi.
Tôi vừa khép cửa xong thì cũng may thật, tôi nghe thất có tiếng chân trước cửa phòng, rồi tiếng hỏi của cha:
- Bội Dung này. Giờ mà còn chưa ngủ à?
- Dạ, con đang chuẩn bị đi ngủ đây, nhưng mà tại sao cha lại biết?
- Vì cha thấy đèn còn sáng. Vả lại, cha cũng nghe tiếng con nói chuyện, mà con đang nói chuyện với ai đấy?
- Dạ đâu có -Tôi vội vã chối, buông màn cửa xuống rồi thêm - Con đọc thơ mà cha tưởng là con nói chuyện à?
- Đọc thơ ư?
Cha vừa hỏi, là cánh cửa cũng bật mở. Cha bước vào với tẩu thuốc trên miệng, người nhìn tôi với nụ cười:
- Con lại tập tành đọc thơ từ bao giờ vậy? Đâu thử đọc cho cha nghe một bài xem.
Chết chửa! Từ xưa đến giờ có bao giờ tôi đụng đến thơ ca đâu! không từng nói dối nên nói ra là bị bể bạc, nhưng là con người lanh trí, nên tôi vội vã nghĩ đến mấy câu thơ mà mình đã từng học ở dưới trung học.
Tôi đọc:
"Anh không thấy nước sông Hải Hà từ thùng cây đổ xuống
Cuồn cuộn đổ ra hồ bơi đi mãi không bao giờ quay lại... "
Cha tôi đã ôm bụng cười lăn, cái tẩu thuốc trên miệng người suýt rơi xuống đấy. Rồi người hỏi:
- Ai dạy con bài thơ đó vậy?
Tôi quên mất, nhưng rồi cũng nghĩ ra, hình như đây là một bài thơ của ông Lý Bạch, Lý Ngư gì đấy! Có điều chắc tôi đã đọc sai, nên mới bị cha cười như vậy.
Cha nói:
- Con dù gì cùng lớn rồi, đừng có nghịch ngợm mãi. Bài thơ của người ta hay như vậy mà lại sửa đầu sửa đuôi làm mất cả cái ý thơ. Thôi, bây giờ cũng khá khuya rồi, đi ngủ đi, đừng có vớ vẩn nữa.
Nói xong người quay lưng đi ra cửa, nhưng rồi đến cửa, cha lại quay lại:
- Ồ quên nói cho con biết chuyện này. Công ty của cha vừa mới tuyển dụng được một kiến trúc sư trẻ, tốt nghiệp ở đại học California mới về. Cậu ấy rất giỏi, tên là Đường Thanh Cao, cũng khá điển trai. Chủ nhật tới, con đừng đi đâu nhé. Cha đã mời cậu ấy đến đây dùng cơm. Con phải ở nhà tiếp khách đấy!
- Ồ cha! Tôi kêu lên - Con đã nói với cha bao nhiêu lần rồi. Con không thích bạn trai. Con cũng chưa muốn lấy chồng đâu. Bảo anh chàng "đường muối" "cao đơn hoàn tán" gì đó đi chỗ khác chơi. Con bận lắm.
- Con bận gì?
- À thì bận... Bận... đàn
Tôi lúng túng bối rối.
Cha lắc đầu:
- Đây là chuyện quan trọng. Con không nên nói đùa mãi. Thôi được rồi, đi ngủ đi, mai sẽ tính.
Cha nói và bước ra cửa, người không có vẻ gì không hài lòng, trái lại tôi thấy người có vẻ rất vui. Đợi cha ra ngoài xong, tôi khép cửa lại
Khép cửa xong là tôi leo lên giường ngay, nhưng không hiểu sao tôi lại không buồn ngủ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là thao thức. Nhắm mắt lại mà cái khuôn mặt của người đàn ông lạ cứ lởn vởn trong đầu, nhất là cái đôi mắt. Đôi mắt u ẩn làm sao đấy, không phải chỉ có thết, tôi cũng bị bứt rứt vì hôm nay là lần đầu tiên tôi nói dối với cha me. Nói dối chỉ vì một người đàn ông xa lạ không quen biết. Tại sao tôi lại làm như vậ? Tôi cũng không biết!
Cứ thế tôi trằn trọc mãi cho đến gần sáng mới ngủ được
Và qua ngày hôm sau. Đúng ba giờ rưỡi chiều. Vừa ra khỏi lớp nhìn ra cổng trường tôi đã trông thấy người đàn ông lạ mặt
Hôm nay, khác với mọi hôm, con người ông ta có vẻ chải chuốt hơn. Tóc chải khéo, rẽ ngôi kỹ lưỡng, áo ủi thẳng. Đặc biệt ông ta có vẻ thật vui. Cứ cười luôn miệng. Điều đó làm ông ta như trẻ hẳn.
Thấy tôi bước ra, ông tiến tới tự nhiên, đỡ lấy hộp đàn trên tay, rồi nói:
- Chúng ta tìm một nơi nào nói chuyện nhé?
Không hiểu sao tôi lại rất bình thản, tôi nói:
- Tùy ông.
- Vậy thì mình vào Sở thú vậy. Ở đấy khá vắng, được chứ?
Ông ta hỏi. Tôi suy nghĩ. Sở thú! Ở đấ6 khá nhiều bóng râm, nhưng mà, bây giờ là ban ngày. Giữa thanh thiên bạch nhật chắc không có gì nguy hiểm đâu. Vả lại, người đàn ông này cũng có vẻ lương thiện... thế là tôi nhận lời, cùng ông ta đến Thảo cầm viên.
Thảo cầm viên cách trường cũng không bao xa nên chúng tôi đã đi bô. Trên đường chẳng ai nói gì với nhau cả. Tôi thì căng thẳng lại tò mò. Không hiểu ông ta muốn nói chuyện với tôi, mà nói chuyện gì?
Đến Thảo cầm viên, lựa chiếc băng đá dưới gốc cây dừa, chúng tôi ngồi xuống. Nghĩ cũng lạ, tại sao tôi lại co thể đi riêng rẽ với một người từ trước đến giờ không quen biết. Ngay cả tên ông ta là gì, tôi còn chưa rõ, chứ đừng nói đến gốc gác ông ta. Kỳ thật!
Người đàn ông xa lạ đã ngồi đấy yên lặng. Một cánh tay đặt trên thành ghế, tuy trang phục đơn sơ cũ kỹ, nhưng không che mất cái phong cách lịch sự của một người quý phái, có học. Tôi cũng ngồi đấy ngắm ông ta. Chờ đợi sự mở lời nhưng chỉ thấy ông ta yên lặng.
Trước băng ghế chúng tôi ngồi, hơi xa một chút có một cây dáng thấp lùn với những chiếc lá hình kim. Ông ta nhìn cái cây đó một chút, rồi nói:
- Cô có biết không, cái loài thực vật này là một giống hiếm, nó di thực từ Ấn Đô. Ba bốn tháng mới nở hoa một lần, mà mỗi lần nở là cho một loài hoa màu trắng tinh khiết có hương thơm ngát. Đứng ở thật xa mà vẫn có thể ngưởi thấy mùi hương.
Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta:
- Làm sao ông biết điều đó?
Người đàn ông lạ cười, rồi nhìn tôi:
- Tôi đã đi đến thật nhiều nơi, gần như phiêu bạt khắp phương trời nên biết được rất nhiều thứ...
- Sống như ông vậy là sướng quá!
- Không sướng đâu, tôi đã làm một cuộc phiêu bạt bắt buộc, đó là cái quả mà tôi phải trả cho tội lỗi của mình.
Rồi quay sang tôi, ánh mắt có chút xót xa, phiền muộn, ông tiếp:
- Có lẽ là cô muốn biết tại sao tôi cứ đứng ngoài cửa cô nhìn vào, phải không?
- Hôm trước ông đã bảo rồi, ông thích nghe tôi đàn.
- Đó chỉ là một lý do.
- Thế thì tại sao?
- Một tháng trước đây, tình cờ tôi đi ngang qua cổng trường cô. Ngay lúc trường đang tan học. Và tôi đã trông thấy cô. Thế là tôi cứ đi theo cô đến tận nhà. Biết được nhà cô, rồi khám phá thấy nhà cô có một khung cưả sổ gần sát mặt đường, thế là sau đó, tôi không ngăn được lòng. Tôi cứ thường đến đấy, đứng bên ngoài nhìn vào nhà cô.
- Đó không phải là một lý do chính đáng!
Tôi nói mà cảm thấy không hài lòng.
- Vâng, lý do đó chưa đủ — Người đàn ông lạ sau một giây suy nghĩ nói. Giọng nói lúc này lại ngập đầy xúc động - Cái ly do chính là vì... cô đẹp lắm, cô lại giống hệt như đứa con gái của tôi.
Tôi ngạc nhiên kêu lên:
- Ồ. Con gái của ông? Có nghĩa là ông cũng đã từng có gia đình?
- Vâng - -Người đàn ông lạ mặt gật đầy. Khuôn mặt dàu dàu — Nếu ngày đó mà tôi và đứa con gái không bị thất lạc nhau, thì bây giờ, nó cũng lớn như cô.
Tôi nhìn ông ta. Cái ánh mắt buồn buồn kia làm tôi cảm động:
- Nhưng mà.. nhưng mà... tại sao ông và con gái ông lại thất lạc nhau chứ?
- Chuyện đó thì.. Ông ta nhìn tôi cười nhe, rồi lắc đầu nói — Nói ra phức tạp lắm, chưa hẳn nói ra mà cô hiểu.
- Thì ông cứ nói đi, chắc chắn tôi hiểu mà.
Tôi nói nhưng ông ta vẫn lắc đầu:
- Thôi, không nói tốt hơn.
- Nếu ông không nói tôi về ngay.
Tôi bướng bỉnh nói. Và đương nhiên người đàn ông lạ chẳng muốn tôi bỏ về, nên nói:
- Đơn giản là như vầy, vợ tôi vì giận tôi, nên đã bế nó theo.
- Tại sao vợ ông lại giận ông? Nhìn ông tôi nghĩ chắc cũng không đến nỗi nào? Như vậy có nghĩa là... Bà ấy là... một người đàn bà thiếu trách nhiệm?
Tôi nói và chợt nhiên liên tưởng đến nội dung những quyển tiểu thuyết tình cảm đã đọc. Đôi vợ chồng trẻ yêu nhau lấy nhau vì tình không gặp thời, kiếm không ra tiền cung phụng cho bà vợ tiêu xài. Thế là cái thế lực vật chất quyến rũ lôi cuốn... người đàn bà đả nhẹ dạ bỏ đi... Để lại cho ông chồng trái tim tan vỡ...
Nhưng người đàn ông lạ đã cắt ngang sự tưởng tượng của tôi:
- Không, không phải.. Vợ tôi là một người đàn bà tốt, lo cho chồng con. Nhưng mà.. thôi, chuyện phức tạp lắm, nói ra cô không hiểu đâu. Trên đời này..
Ông ta ngưng lại, mắt đăm đăm nhìn cây Tùng Hương Ấn Độ trước mặt, rồi nói:
Không biết phải nói thế nào, giải thích thế nào. Có điều lúc đó tôi còn trẻ quá... nên khá nông nổi.. tôi đã không làm chủ được mình... nhưng mà...
Ông thở dài.. Và bắt đầu kể chuyện của mình cho tôi nghe.
Nắng đã sụp tắt ở hướng tây. Ráng hồng buổi chiều sao lại buồn thảm và thê lương chi lạ
Hôm ấy như mọi hôm, trời đã khá khuya. Làm việc suốt một ngày, Tâm Như đã mệt mỏi vô cùng, mệt mỏi đến độ chỉ muốn được nằm xuống nghỉ, Như biết chỉ cần ngả lưng xuống là nàng sẽ có một giấc thật say. Nhưng Tâm Như cũng biết, không thể làm như vậy được.
Bài vở hẹn mai giao còn đó. Đây không phải là giờ để ngủ. mà là giờ làm việc. Vâng, phải làm việc! Nhưng mà bàn tay cầm bút của Như như rã rời. Tay cầm cây bút còn không vững nữa là... làm sao... Chuyện viết như dệt tơ. Những dòng chữ phải kéo đầy trên trang giấy trắng. Từng trang, phủ kín từng trang một Tâm Như thở dài đặt bút xuống, ngả người ra sau ghế tựa:
- Thôi, nằm ngủ năm phút vậy, ngủ năm phút thôi rồi thức dậy viết tiếp...
Tâm Như tự nhủ, hai tay đặt ra sau đầu, vừa nhắm mắt lại, là cơn buồn ngủ đã ụp đến, đôi mi nặng như chì nhướng không lên. Mặc dù có hàng trăm ý niệm, "còn nhiều việc cần làm". Nhưng sự tự nhắc nhở ấy vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ. Thế là trong cái phản xạ tất nhiên, Như mơ mơ màng màng rồi đi vào cõi mộng
Hình như Như đã mơ thấy đứa con vừa biết lật của mình ngồi dậy. Nó bò về phia mép giường...
Tâm Như sợ quá, vội hét lên:
- Đừng con, đừng! Bò tới là té đấy, Phương Phương ạ.
Nhưng dù Tâm Như đã cố gắng hết sức, mà tiếng hét vẫn không thốt ra được. Tâm Như sợ quá. Chồm dậy, định chạy đến đỡ con. Nhưng đôi chân lại cứng như đổ chì. Nàng đành ngồi ở đó trơ mắt ngó. Để nhìn thấy bé Phương Phương từ trên giường cao rơi tọt xuống đất.
- Rầm!
Tiếng động thật lớn làm Tâm Như tỉnh cả ngủ. Nàng mệt mỏi mở mắt. Ngọn đèn trên bàn vẫn cháy sáng. chưa có chuyện gì xảy ra cả. Bé Phương Phương vẫn ngủ yên. Tâm Như thở phào. Chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng nhờ vậy mà Như đã tỉnh ngủ.
Ban nãy rõ ràng có tiếng động lớn cơ mà? Tâm Như quay đầu lại nhìn ra cửa. Cửa đang mở.
Đứng ngay đấy là một người đàn ông. Thái độ trù trừ nửa muốn bước vào nửa lại định bỏ đi, nhìn thấy người đàn ông, Tâm Như đứng bật dậy:
- Anh Bảo. Vậy mà em tưởng là anh không quay về nhà nữa chứ?
Lời của Tâm Như khiến người đàn ông quyết định. Thế là anh ta bước vào. Con người anh ta trông mới thảm hại làm sao. Tóc thì rối bù. Mặt xanh xao, áo bỏ ngoài quần dơ bẩn. Hàm râu đã lâu không cạo dài tua tủa. Anh ta có vẻ thật thảm hại. Đi vào nhà mà mắt không hề nhìn Tâm Như.
Tâm Như há hốc mồm: Cơn giận bỗng dưng bốc lên. Nhưng rồi nhìn chồng, Tâm Như không nói được gì cả. Đằng sau sự uất hận giận dữ, cái tình cảm thương hại đau khổ dâng lên.
Tâm Như cắn nhẹ môi. Như một người mẹ nhìn đứa con trai sau cuộc đập lộn bại trận trở về. Vừa tức giận, định mắng nhưng rồi lại thương hại. Cuối cùng Tâm Như cố nuốt bọt, hỏi:
- Từ chiều đến giờ anh đã ăn gì chưa?
Bảo không đáp chỉ lắc đầu.
Tâm Như chua xót:
- Như vậy mà anh cũng chưa đói ư?
Bảo vẫn yên lặng.
Tâm Như không chịu được:
- Thôi, anh đi tắm rửa đi, để em xuống bếp hâm nóng thức ăn cho anh.
Rồi nàng đi xuống bếp, nhưng vừa dợm chân thì Bảo đã bước theo nắm lấy tay Tâm Như giữ lại. Bảo khụy người xuống. Tâm Như biết là có chuyện. Quả như vậy. Bảo chợt khóc.
- Tâm Như, anh thật có lỗi với em.
Lời của Bảo làm trái tim của Như co thắt lại. Nhưng lý trí lại dặn dò: "Đừng tin những gì hắn nói, cũng đừng tha thứ.. Cái màn cũ tái diễn đây! Phải cứng rắn, không được mềm lòng. Đây đã là màn thứ mấy rồi? Cứ tha thứ một lần rồi một lần tái diễn.
Nhưng rồi cái tiếng khóc của người đàn ông, tiếng khóc nghèn nghẹn làm sao ấy. Nó như những nhát roi quất mạnh lên tim Như. Như chợt thấy cái vạt áo của mình như bị ướt, nàng cúi xuống vuốt lấy mái tóc rối của chồng. Chợt nhớ hôm nay là đầu tháng, Tâm Như tái mặt hỏi:
- Có phải là anh lại thua hết tháng lương của mình rồi không?
Bảo chỉ gật đầu.
Trời đất! Thế này thì làm sao sống đây? Tiền thịt ở quầy thực phẩm còn chưa tính. Tưởng hôm nay Bảo sẽ mang lương về... Nào ngờ..
Thật ra thì nếu tiện tặn, chỉ tiền nhuận bút không thôi Tâm Như cũng có thể đủ chi phí hằng tháng. Nhưng cái thói quen cờ bạc của Bảo, tiền lương hàng tháng không còn mang về. Thậm chí còn mang cả những vật dụng trong nhà đi cầm cố... Tâm Như mỗi tháng còn phải trích ra một số để trả nợ...
Lòng Tâm Như nặng trĩu. Như phải cố gắng hết sức mới đủ nhẫn nhục hỏi thêm:
- Chỉ thua tiền lương không thôi hay còn nợ thêm nữa?
Bảo lại gật đầu.
- Còn nợ thêm nữa à? Bao nhiêu?
Tâm Như hỏi mà cơn tức giận dâng lên tràn cổ.
Giọng đáp của Bảo thật nhỏ.
- Cũng không bao nhiêu, chỉ khoảng ba ngàn đồng thôi.
- Ba ngàn đồng!
Tâm Như đứng muốn không vững. Ba ngàn đồng mà lại bảo là không bao nhiêu! Cả một tháng thu nhập chứ ít ỏi gì? Nàng cũng quỵ xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt bơ phờ của chồng.
- Anh Bảo. Tại sao anh cứ mãi cờ bạc như vậy? Anh có còn nghĩ đến vợ con không? Anh không thương chúng em chứ? Bây giờ... Bây giờ... Anh còn muốn em phải làm gì nữa đây.
Bảo có vẻ hối hận nhìn xuống:
- Tâm Như à - chàng nói — Em hãy tha thứ cho anh, đây là một lần cuối cùng. Anh xin thề với em như vậy. Từ rày về sau, anh sẽ không bài bạc nữa. Anh nói thật. Anh đã thật sự hối hận.. Tâm Như, hãy tha thứ cho anh. Anh chỉ xin em tha thứ cho anh lần này nữa thôi. Anh hứa là từ đây về sau anh sẽ tránh xa sòng bạc, nếu còn, em hãy bế con đi đi. Em đừng sống với anh nữa. Lần cuối cùng.. Hãy tha thứ.. Chúng ta sẽ làm lại cuộc đời. Làm lại từ đầu. Anh nói là anh làm được mà...
Mỗi lần... Đều bao nhiêu lời hứa. Bao nhiêu sự thề thốt.. Để rồi đâu lại vào đấy... ngựa quen đường cũ.. Tâm Như buồn bã nghĩ. Và quyết tâm. Không được. Lần này thì không thể được. Phải dứt khoát. Phải để cho Bảo một mình quay với số nợ do cờ bạc tạo ra, không thể để cho chàng ỷ lại. Phải bỏ mặc Bảo. Không thể để Bảo kéo cả hai mẹ con nàng xuống bùn. Bởi vì... nợ gì thì có thể trả hết chứ còn cái nợ cờ bạc thì suốt đời cũng không trả dứt được đâu.
Tâm Như cố gắng đứng dậy. Mệt mỏi nàng bước đến bàn. Liếc nhanh mấy trang giấy bản thảo đang viết dở... Như chợt thấy chóng mặt... Những hàng chữ như nhảy múa trước mắt. Mọi thứ như bế tắc. Không thể! không thể để thế này mãi được... hãy để mặc Bảo với món nợ cờ bạc, mặc cho những con nợ muốn xâu xé Bảo thế nào thì xâu xé, chứ nếu tha thứ thì đâu rồi lại hoàn đấy.
Tâm Như còn đang phân vân chưa quyết định, thì một bàn tay đã rụt rè đặt lên vai nàng.
- Tâm Như — Bảo nói với giọng điệu van xin — Anh biết là anh hư lắm, xấu lắm. Anh không đáng cũng như không có quyền để em tha thứ... Anh đã làm khổ em nhiều lắm rồi... Anh không đáng là một người chồng, một người cha. Nhưng mà Tâm Như ạ... Em hãy nghĩ đến cuộc tình của chúng mình, hãy nghĩ đến cuộc sống vợ chồng hai năm qua, mà tha thứ cho anh một lần nữa. Em cũng biết đó. Bây giờ anh không còn ai nương tựa nữa ngoài em, em là sức mạnh để vực anh dậy. Nếu không có em, chắc chắc là anh sẽ tiêp tục tha hóa, anh sẽ không ngóc đầu lên nổi. Tâm Như, hãy hiểu và tha thứ cho anh. Lần này anh thật sự hối lỗi rồi. Anh sẽ tiếp tục làm việc một cách đàng hoàng... Tan sở anh sẽ về ngay, về để săn sóc con, về để phụ em chép bản thảo... Và như vậy thì chắc chắn chỉ một năm thôi anh sẽ trả dứt được nợ... Tâm Như, hãy cho anh một cơ hôi cuối cùng làm lại cuộc đời.. Em biết đấy, anh cũng nào có phải là người xấu, đã hết thuốc chữa. Em hãy giúp anh, cho anh thêm một cơ hội...
Những lời này Tâm Như đã nghe qua hằng trăm lần rồi còn gì? Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Bảo, nhìn thật lâu. Lòng chợt xót xa. Người đàn ông này... Trời ơi! lại là người đàn ông mà Tâm Như đã từng say đắm, yêu như điên như dại, đến độ có thể bỏ cả nhà, bỏ cha mẹ để ra đi? Cuộc sống lứa đôi của cả hai đã trải qua trăm ngàn đau khổ. Để rồi cuối cùng... Nàng đã được những gì, hay đã mất tất cả. Tâm Như chăm chú nhìn Bảo, rồi nước mắt tràn ra mi. Nàng lặng lẽ lắc đầu, nói từng chữ một:
- Anh Bảo à, lần này thì không thể được nữa rồi! Chúng ta phải xa nhau thôi anh ạ, như vậy mới giải quyết được mọi thứ bởi vì... Bây giờ thì anh không còn đáng để tha thứ được rồi.
- Đừng! Đừng!
Bảo đã kêu lên khi nghe Tâm Như nói. Lời của Tâm Như không khác gì một bản án tử hình. Mặt Bảo tái ngắt, Bảo chụp lấy cườm tay Như, khẩn thiết:
- Tâm Như... em đừng nói như vậy. Anh không thể sống xa mẹ con em. Em mà bỏ đi là anh chỉ có nước chết.
Bảo nói thật. Tâm Như biết, bởi vì đó là một sự thật... Bảo bây giờ không còn là người đàn ông giàu cương nghị, quyết tâm như ngày xưa. Chàng chỉ còn là một đứa con nít, sống hoàn toàn nương tựa vào nàng. Vì vậy Bảo sợ Tâm Như bỏ đi là phải.
Nhưng nếu muốn Tâm Như ở lại, Bảo phải bỏ cờ bạc, điều này Bảo lại không làm được. Vậy thì Như phải làm thế nào đây?
Phải cương quyết rời khỏi Bảo. Đó là vì tương lai của bản thân và của con. Tâm Như biết như vậy nhưng cũng không làm được. Phải thế nào đây trời? Nàng ôm lấy mặt, khóc òa. Tiếng khóc của Tâm Như làm kinh động bé Phương Phương đang ngủ mê trên giường. Con bé bắt đầu khóc.
- Oa oa! Oa oa!
Tâm Như nghe tiếng khóc của con, vội bước đến giường, bế con lên. Đã hơn nửa tháng nay, nhà có bao nhiêu tiều, để hở ra là bị Bảo vét sạch, khiến con bé không có sửa hộp bú. Tâm Như phải cho Phương Phương uống nước cháo. Con bé nhẹ hều. Tâm Như bế con mà đau lòng. Nàng bước tới trước mặt chồng:
- Anh Bảo, anh xem này. Con anh cả tháng nay không có sữa bú. Nó gầy còm. Mẹ con em sắp chết đói đến nơi. Vậy mà anh còn không thương xót. Anh còn muốn thế nào nữa chứ?
Bảo nhìn lên, mắt nhòa lệ, nghẹn ngào:
- Phương Phương, hãy tha thứ cho ba. Cha hứa với con, bắt đầu ngày mai, cha sẽ là một người khác. Cha cương quyết làm lại cuộc đời con a.
Bảo lại hứa. Tâm Như ngao ngán thở dài, trong khi bé Phương Phương thì không biết gì cả. Nó lại nhìn hai người cười.
Bên ngoài bầu trời đen nghịt không có lấy một ánh sao.