Tỉnh lại, vật đầu tiên đập vào mục quang của đứa bé chính là mảnh vụn từ cỗ áo quan đã va vào và làm nó bất tỉnh.Thoạt đầu nó hoàn toàn không lưu tâm cho dù ngay trên mảnh vụn có vài nét tự dạng. Nhưng sau đó nó nghĩ cỗ áo quan vừa được xem là nhà, vừa tạm xem là y phục của Mộc Quan Linh, rất có thể những tự dạng này sẽ thố lộ cho nó biết đôi điều về lai lịch của Mộc Quan Linh.Trẻ con thường là vậy! Nó quên bẳng ý định của nó là tìm lối quay về nhà - mỗi khi có những việc bất thường và lạ kỳ xảy đến.Nó nhặt nhạnh những mảnh vụn của cỗ áo quan văng tứ tán và chỉ nhặt những mảnh có vết tự dạng.Cố ghép lại theo các chiều bị vỡ. Sau cùng nó hoành thành ý định.Đọc qua một lượt, nó bật cười thành tiếng:- Vẫn là kiếm quyết để luyện kiếm pháp. Không lẽ đây chính là thiên ý đặt để, ta buộc phải luyện kiếm như Tam thúc thúc muốn? Hà hà...Nó có ý nghĩ này chỉ vì, cho dù là mơ hồ, nó cũng biết đó là kiếm quyết thuộc loại tuyệt học bí truyền của Mộc Quan Linh. Thân thủ của Mộc Quan Linh như thế nào so với Tam thúc thúc của nó. Nó không cần biết vội. Nó chỉ biết, qua diễn biến nó vừa mục kích, Mộc Quan Linh nhất định phải là hạng cao nhân ẩn thế. Và đã là cao nhân, công phu kiếm pháp dù không là tột đỉnh cũng phải kể vào hạng thượng thừa.Vì lẽ đó Mộc Quan Linh có ý phá vỡ cỗ áo quan để kiếm quyết vốn được khắc bên trong cỗ áo quan không lọt vào tay ai khác.Đứa bé đã tình cờ xuất hiện. Nó lại tình cờ phát hiện nét tự dạng trên một mảnh vụn ngẫn nhiên. Sau cùng, nó có may mắn là ghép lại được toàn bộ phần kiếm quyết này.May mắn này có được chính là nhờ phần số của đứa bé. Và phần số thật trớ trêu khi kiếm quyết rơi vào tay một đứa bé chưa một lần có hảo cảm với kiếm pháp.Như vậy, phải chăng cao xanh đang ngấm ngầm đề tỉnh, nhắc nhở và cáo trách đứa bé đối với việc nó không những không chịu luyện kiếm như Tam thúc thúc khuyên ngăn mà còn lẳng lặng bỏ đi.Càng nghĩ càng hối hận, nó vội vàng bỏ đi, hy vọng sớm tìm được lối quay về nhà với Tam thúc thúc...Từ xa thật xa, những thanh âm mơ hồ chợt lọt vào tai nó.Có thanh âm tất có người hiện diện. Chỉ cần tìm được người và dò hỏi, nó lo gì không tìm được lối quay về Liễu gia thôn.Nó bươn bả đi nhanh hơn!Choang! Choang!Ào... Ào...Ầm!Những thanh âm nó vừa nghe, hóa ra không phải những thanh âm bình thường.Đó là những thanh âm sặc mùi tử khí, xuất phát từ những trận loạn chiến.Nó ngần ngại, không muốn tiến đến gần. Nhưng một tiếng quát chợt vang đến, khiến nó phải thay đổi ý định:- Cuồng đồ Ngũ Kỳ giáo muốn chết! Hãy xem kiếm pháp của Viên mỗ!Tiếng quát của nhân vật họ Viên sao lại có âm hưởng tương tự như giọng nói của Tam thúc thúc lúc giận dữ?Kinh nghi vì nhận định này, nó tất tả chạy đến.Cùng một lúc với những hình ảnh vừa lọt vào thị tuyến, tai nó nghe tiếng quát tháo giận dữ của một nhân vật vận y phục tuyền xanh.- Viên Tử Linh thất phu! Hơn bảy năm truy tìm, lần này gặp lại, bổn giáo quyết diệt ngươi để trừ hậu hoạn! Xem chiêu!Ào... Ào...Những điều tai nghe mắt thấy cuối cùng đã lộ cho đứa bé đôi chút sự thật về Tam thúc thúc, nhân vật đã luôn cưu mang nó qua lốt một Liễu Tam ngày ngày chỉ biết hái củi.Một bọn gồm tám tên thanh y đang vây hãm Tam thúc thúc.Như gã thanh y kia vừa nói, bọn họ chính là người của Ngũ Kỳ giáo và Ngũ Kỳ giáo vẫn luôn truy lùng Tam thúc thúc của nó với tính danh thật là Viên Tử Linh.Bọn chúng đang hùng hổ dùng loạn kiếm vây chặt lấy một Viên Tử Linh chỉ có đơn độc một kiếm.Tiếng kim thiết va chạm thật ghê người.Choang! Choang!Tiếng quát nạt càng lúc càng vang động tạo nên sự phấn khích cho cả song phương.Viên Tử Linh dù đơn độc nhưng kiếm chiêu vẫn tỏ rõ uy thế:- Bọn ngươi tìm ta để chịu chết! Đỡ!Véo! Véo!Mũi kiếm của Viên Tử Linh chợt phân khai, tạo thành những tia chớp lóe về mọi phía.Nhìn những tia chớp của chiêu kiếm này, đứa bé dễ dàng nhận ra đó là chiêu “Bát Tý Tri Thù” đã từng được Tam thúc thúc truyền thụ cho nó.Nó ngây người nhìn sự lợi hại của chiêu kiếm đang được Tam thúc thúc vận dụng đủ độ nhanh, độ mạnh.Bọn thanh y nhân tám tên để đối phó với từng tia chớp kiếm đều có những phản ứng hoàn toàn khác biệt. Mỗi tên mỗi phản ứng.Hai tên phía chính diện kẻ lùi, người nhảy, cả hai đều tìm cách tránh tia chớp kiếm của Viên Tử Linh.Những tên khác thì khoa kiếm đón đỡ kẻ hất lên, kẻ gạt xuống, kẻ loang qua tả, kẻ tạt sang hữu.Duy có một tên ỷ lại vào kiếm pháp cao cường, không những tung kiếm đón đỡ mà còn tìm cách phản thủ hoàn công. Đó là kẻ vừa lên tiếng quát tháo gọi Viên Tử Linh là kẻ thất phu.Choang! Choang!Viên Tử Linh sử kiếm thật linh hoạt và đầy biến hóa. Không lưu tâm đến tên đầu lãnh đang chờ dịp phản công, và cũng không kể gì đến những tên vung kiếm đỡ gạt.- Điểm chỉ, đối với ta không là điều khó! Nhưng để thực hiện, đó mới là điều thiên nan vạn nan!Chàng hoang mang:- Khó đến thế sao?- Không sao! Vì để phát động cơ quan hoặc là cần hai người cùng thực hiện hoặc phải có rộng thời gian, không bị ai khác phát giác.Chàng nao núng:- Vì lẽ này Hoàng Tùng mới bị phát hiện?- Đúng vậy! Thế cho nên, hoặc thiếu hiệp chờ ta tìm thêm người đến tiếp ứng hoặc...Chàng ngắt lời:- Chỉ có đêm nay là thuận tiện nhất, tại hạ không muốn chậm hơn!Bàng Điểu thở dài:- Vậy chỉ còn ý thư hai, ta phải mạo hiểm cùng thiếu hiệp!Chàng sững sờ:- Các hạ chấp nhận?- Hà...! Ta đâu còn cách nào khác để chọn lựa sau hai lần chịu ân thiếu hiệp?Chàng lại đăm chiêu:- Chỉ có điều, tại hạ vẫn chưa muốn lão Đinh Nhất Hải vì thế mà nhận diện tại hạ!Các hạ có cách nào để tạm thời thay đổi diện mạo không?Bàng Điểu nhìn chàng:- Tại sao thiếu hiệp muốn che giấu diện mạo?Chàng đáp:- Lão chỉ biết tại hạ thuận kiếm, đêm nay tại hạ lại không có kiếm! Vì thế, tại hạ muốn lão nghĩ tại hạ là một người khác, chỉ am tường chưởng mà thôi!Bàng Điểu chợt cười:- Ý thiếu hiệp muốn đêm nay cùng lão đối diện, lão sẽ không bao giờ ngờ thiếu hiệp vừa có kiếm pháp cao minh vừa có chưởng lực thâm hậu?Chàng phân vân một lúc mới gật đầu thừa nhận:- Các hạ đã đoán đúng, tại hạ không giấu nữa! Tại hạ không muốn lão biết tại hạ cũng luyện được chưởng!- Vậy thiếu hiệp phải có hai thân phận cho hai diện mạo! Một chỉ biết kiếm không biết gì về chưởng, một còn lại thì biết chưởng, không biết kiếm?- Không sai! Nếu được như các hạ nói thì không gì tốt bằng! Các hạ giúp tại hạ được không?Bàng Điểu mỉm cười:- Được! Vì ta cũng đang có hai thân phận và hai diện mạo đây!Vừa nói, Bàng Điểu vừa dùng ống tay áo có màu xẫm để lau qua gương mặt.Thật lạ, Bàng Điểu lau đến đâu lớp da mặt tự phai đến đấy! Sau cùng, trước mặt Liễu Hận là một nhân vật hoàn toàn xa lạ với mái tóc không hoàn toàn đen như lúc trước nữa!Nói rõ hơn, trước mặt chàng bây giờ là một lão nhân với niên kỷ thấp lắm cũng lục tuần.Thấy chàng trợn mắt và há hốc mồm, lão nhân bật cười:- Sao? Thiếu hiệp còn dám nghĩ ta là Bàng Điểu nữa thôi?Chàng ấp úng:- Tiền bối... tiền bối không phải... không phải Bàng Điểu?Lão nhân phì cười:- Không phải là không phải đối với ai khác! Đối với thiếu hiệp ta vẫn cứ là Bàng Điểu.Thanh âm này, giọng cười kia, cả hai cho Liễu Hận tin rằng lão nhân này chính là Bàng Điểu và Bàng Điểu là do lão nhân này hóa thân.Chàng thở hắt ra:- Suýt nữa vãn bối nghĩ đang bị lão họ Đinh bỡn cợt, dùng tiền bối giả làm Bàng Điểu để lừa vãn bối vào tròng.Lão nhân bĩu môi:- Ta lừa y thì được, y đâu dễ lừa ta!Chàng nghi hoặc:- Tiền bối nói như thế là có ý gì?Lão nhân thố lộ:- Đinh Nhất Hải cũng có hai thân phận! Đôi khi ta nhìn thấy tuy dùng diện mạo thật nhưng vết dị dung vẫn còn lưu lại một ít. Do ta và Hoàng Tùng am tường Dị Dung Thuật nên nhìn qua là biết ngay.Chàng kinh nghi:- Diện mạo kia của lão họ Đinh trông như thế nào?Lão nhân Bàng Điểu lắc đầu:- Y rời đi là diện mạo thật. Khi quay về cũng là diện mạo thật! Ta nào có dịp nhìn thấy diện mạo kia của y để nói cho thiếu hiệp nghe? Bất quá, qua một ít vết dị dung còn lưu lại, ta biết y có hai thân phận thế thôi!Chàng lại hỏi:- Vậy còn Hoàng Tùng, bây giờ đang bị Đinh Nhất Hải lưu giữ, liệu diện mạo của Hoàng Tùng có bị lão khám phá?Lão nhân Bàng Điểu lắc đầu:- Có muốn khám phá cũng không được! Bởi diện mạo của Hoàng Tùng là diện mạo thật!Chàng thảng thốt:- Là diện mạo thật?- Sao vậy? Điều gì khiến thiếu hiệp thất thần?Chàng lúng túng:- Vãn bối nghĩ, người cao niên hơn như tiền bối không có lý nào lại dưới quyền một nhân vật có niên kỷ trẻ như Hoàng Tùng!Lão nhân Bàng Điểu phì cười:- Đó là đương nhiên, thiếu hiệp cần gì phải nghĩ ngợi hoặc nghi ngờ?- Vậy tại sao trước kia tiền bối phải tuân lệnh Hoàng Tùng và Hoàng Tùng còn tự xưng là thượng cấp?- Đã hóa thân phải hóa thân cho giống! Hoàng Tùng làm như vậy là do ta bảo y!- Tiền bối bảo?- Phải! Nhưng thiếu hiệp đừng nghĩ ta cũng bảo y phải nóng nảy. Đó là điều khiếm khuyết, y còn phải được giáo huấn nhiều!Vỡ lẽ, chàng gật đầu tán thưởng:- Dị dung thuật của tiền bối thật cao minh! Vãn bối muôn phần bội phục!Lão nhân nhìn chàng:- Đây là diện mạo thật của ta! Sau này cứ thế, thiếu hiệp sẽ nhận ra, cho dù ta có thân phận gì và lai lịch ra sao!Vừa nói, lão vừa lấy từ trong người ra một hộp nhỏ!Bật hộp, lão nhặt ra một mẩu giống mẩu gỗ nhưng có màu vàng nghệ:- Thiếu hiệp có muốn diện mạo giống người bệnh lâu năm?Chàng vẫn nhìn vật nọ:- Bôi vật đó vào mặt ư?Lão nhân gật đầu:- Màu này ta chưa dùng bao giờ! Thiếu hiệp có thể dùng mà không sợ bất kỳ ai đã biết ta phát hiện ra sự giả mạo!Đoạn lão lấy hộp gỗ ra một mẩu khác, mẩu này có màu đỏ:- Tóc cũng phải cải khác đi! Ta cho thiếu hiệp mái tóc màu đỏ để ghi nhớ việc thiếu hiệp giúp ta tìm ra Hỏa Long Đô Pháp, nhân vật duy nhất có chòm râu đỏ (Xích tu).Chàng phì cười:- Mặt vàng tóc đỏ, phải chăng tiền bối muốn biến vãn bối thành Xích Phát Kim Diện?Lão nhân cười theo:- Ngoại hiệu nghe cũng hay đấy chứ! Hà... hà...Sau khi chỉ điểm và giúp chàng cải diện xong. Lão nhân bảo:- Lần này ta sẽ dùng diện mạo thật! Đinh Nhất Hải nhất định không thể ngờ Bàng Điểu lại to gan đến vậy!Chàng chợt trầm giọng:- Đề xuất việc đột nhập đêm nay là vãn bối! Nếu có chuyện bất trắc, tiền bối không cần phải lo cho vãn bối! Tiền bối hãy thoát đi và tìm lực lượng tiếp ứng như đã định.Lão nhân gật đầu:- Ta là Vô Danh Tẩu, nhớ chưa? Và khi gặp nguy, Vô Danh Tẩu bỏ chạy là hợp lẽ! Thế nào?Chàng rất muốn cười nhưng không thể:- Được! Để tránh việc bị nhận diện, vãn bối nghĩ cách gọi này có thể chấp nhận! Chúng ta xuất phát được chưa, Vô Danh Tẩu tiền bối!Lão nhân khẽ hít một hơi thật dài:- Ngươi phải cẩn trọng đó. Xích Phát Kim Diện!Chàng chậm rãi lướt đi do không muốn bỏ lão nhân quá xa!Vút!Vút!