Chiều nay có chuyến tàu đưa người rời đảo, máy phát thanh đang đọc lời tiễn biệt cho những người may mắn lên đường đi định cư, rời hải đảo tỵ nạn buồn thảm này. Giọng ca sĩ Thái Thanh qua bài ‘Nghìn Trùng Xa Cách’ với âm điệu nghe buồn diệu vợi. Tâm chùng lòng khi nghe người nữ ca sĩ gửi hồn vào bài hát như đang kể lể ngọn nguồn tâm sự trong lòng hắn.“Mời người lên xe về miền quá khứ.Mời người đem theo toàn vẹn thương yêuĐứng tiễn người vào dĩ vãng nhạt màu …Vài cánh sương hoa nằm ép trong thư …Vạt tóc nâu khô, còn chút thơm tho thả gió bay đi…”Chỉ loáng mắt hắn đã soạn xong mấy cái túi xách chuẩn bị rời đảo, Tâm ngả lưng trên tấm phản để hồn chìm vào ‘đường ta đi lặng lẽ mưa bay’, để nghe nỗi buồn đang gậm nhấm những kỷ niệm chắt chiu những ngày trên đảo, hắn chưa kịp hát theo ‘một tiếng thương ôi gửi đến cho người…’ thì có tiếng ai réo dưới nhà:- Tâm ơi, mày có nhà không?Tâm trên gác, thò đầu xuống:- Quang hả? Tao trên gác. Lên đây.Quang leo lên cái thang gác ọp ẹp làm bằng cây rừng:- Tụi tao đang bàn, kiếm gì lai rai ba sợi làm lễ tiễn chân mày lên đường!- Ở đây làm gì có ‘ba xi đế’ mà đòi lai rai ba sợi?Lên tới tầng căn gác, nó nheo mắt nhìn Tâm:- Tao đã có cách mà, mày tin tao đi.- Làm gì thì làm, tao không muốn bị lính Mã cạo đầu trước ngày rời đảo.- Mày đừng lo nhậu xỉn chết bỏ luôn!!! Quang móc túi đưa hắn một số thư đã được gói cẩn thận trong cái bọc ‘ni-lông’:- Mày gửi dùm tụi tao mấy lá thư này khi đến Mỹ. Hành lý lên đường của Tâm vỏn vẹn chỉ có cái túi nhỏ đeo vai chứa đầy thư tín do những người thân quen trên đảo nhờ gởi dùm, vài cuốn băng cassette với những bản nhạc hay mấy thằng bạn thân thâu tặng hắn làm quà kỷ niệm. Cái túi xách lớn trong có vài bộ quần áo cao uỷ phát chẩn đã được sửa lại cho vừa vặn, một số giấy tờ tùy thân và vài cuốn sách Anh văn của ‘Center Of Language’ phát cho dân tỵ nạn trên đảo. Còn các vật dụng cá nhân, nồi niêu xoong chảo trong căn nhà Tâm ở, hắn để lại làm ‘kỷ vật’ cho những người còn ở lại. Họ cần những thứ đó hơn hắn. Đời hắn mất mát nhiều và cho đi cũng nhiều còn cái gì đáng để mất nữa đâu mà sợ! Sự ra đi nào trong cuộc sống cũng có mất mát, hành trang lên đường càng gọn nhẹ bao nhiêu càng thanh thản dễ bước chân đi.Sáng nay sau giờ phát thuốc như thường lệ, Tâm lén lấy chai ‘ăn-côn’ 90 độ cồn loại 1 lít dùng để sát trùng để xuống ngăn dưới không khóa của tủ thuốc theo lời thằng Quang dặn. Tối nay cả bọn sẽ tụ tập lại nhà nó để có bữa tiệc thân mật tiễn chân Tâm rời đảo. Mười lăm đứa trong danh sách thuyền PB13 đã lần lượt rời đảo gần hết, chỉ còn lại năm, sáu mạng. Quang xung phong nhận trách nhiệm kiếm ‘mồi màng’ và chất men cay cho cả bọn say đêm nay. Tâm dặn hờ:- Quang, mày nhớ mời dùm tao mấy anh em còn lại trong thuyền mình nghe, chả biết bao giờ tụi mình mới có cơ hội gặp lại.- Yên trí đi. Tao sẽ mời hết mà, mày đừng lo. Tối nay tụi mình ‘gầy sòng nhậu’ lúc 7 giờ nghe. Nhớ mang chai cồn lại nhà tao.Cả ngày lo chạy các giấy tờ tùy thân và hòan tất thủ tục rời đảo, Tâm làm máy móc như người không hồn. Hắn bịn rịn nhìn phòng phát thuốc lần cuối, nơi làm việc tạm bợ nhưng đã gắn bó với cuộc đời tỵ nạn của hắn, cái bàn nhỏ, cái tủ thuốc thân quen trong góc phòng, những vật gắn liền vào cái nghiệp bất đắc dĩ y tá của hắn. Lúc chia tay người cao ủy y tế, ông ta xiết tay Tâm thật chặt và cầu chúc cuộc sống mới bên Mỹ gặp nhiều may mắn. Hơn một năm làm việc chung với người cao ủy hắn thấy ông ta thật vui tính và tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ và săn sóc những người Việt tỵ nạn đau ốm, bệnh hoạn trên đảo, nghe đâu ông ta xin sang đảo Bidong để phục vụ với thời gian là 5 năm làm hắn rất ngưỡng mộ và khâm phục tấm lòng nhân ái của ông.Chiều đã bắt đầu chạng vạng, khi đến nhà Quang mấy thằng bạn thân quen cùng ghe đã có mặt. Ban vì bận vào giờ chót trên hội trường Cao ủy cho những người được mở hồ sơ đặc biệt nên không đến được. Thằng Quang cầm chai ‘ăn-côn’ trên tay do hắn mang đến miệng bô lô ba la:- Bữa nay tao làm ‘dược sĩ bào chế’ cho tụi bay ‘ngoắc cần câu’ luôn!Quang đã kiếm đâu được cái chậu thau lớn để giữa bàn nhậu, nó đổ vào đó 3 lon ‘Côcacôla’ và nước dừa tươi từ hai trái dừa xanh nó đã liều mạng trèo hái bên khu C mấy đêm trước, đổ vào nửa chai ‘ăn-côn’ nó cầm cái ca nhựa quậy đều trong cái chậu rồi chiêu một ngụm giáo đầu:- Khà…! Đã … quá, tụi bay ơi, ‘dẫn nhiệt’ không chịu được!!! Cả bọn xúm lại ngồi quanh cái bàn dã chiến được làm bằng tấm ván ép, ghế ngồi là mấy khúc gỗ được cắt ngắn làm bộ ghế đẩu. Thằng Quang thật khéo tay làm món ăn, trên bàn nhậu có đĩa cá hồng ướp muối mặn chiên xù, nó quảng cáo là nhậu ‘bắt’ hết biết, nó còn ngoại giao với mấy tiệm Tàu Mã Lai buôn bán trên đảo mua đâu được một ít thịt bò, nó nấu nồi cà-ry bò khoai tây ăn với bánh mì ‘thùng phuy’ nóng hổi mới ra lò bên khu B làm bữa tiệc nghèo trên đảo bỗng dưng ‘nổi đình đám’ và ‘xôm tụ’ hết chỗ nói. Quang nâng cái ca nhựa lên chúc sức khỏe:- Tụi mình chúc Tâm ‘y tá’ lên đường bình an và nhiều may mắn thành công trên đất Mỹ.Cả bọn cụng ca nhựa ‘cạch… cạch’ nghe cũng rôm rả lắm, những đứa còn lại đều làm đúng thủ tục ‘bất thành văn’ cuả tàu PB13 nâng ly chúc mừng chuyến rời đảo của Tâm, xong màn chúc mừng… tới màn chúc sức khỏe… rồi đến màn ‘xoay tua’. Mùi cồn hơi hăng hắc nhưng nhờ mùi nước dừa tươi làm dịu lại nhiều, cộng thêm mùi ‘Côcacôla’ thơm thơm và ngọt nên cũng dễ uống, chất cồn dẫn thật lẹ, mới có hết vòng đầu chúc mừng năm, sáu ca gì đó mà Tâm đã thấy chao đảo quay cuồng rồi. Hồi còn bên nhà Tâm cũng thường nhậu nhẹt với bạn bè, tửu lượng cũng khá lắm chứ đâu đến nỗi bết bát vậy! Đôi mắt mở không muốn lên, hai bên thái dương mạch máu chạy rần rần như muốn nổ tung, hai lỗ tai nóng bừng, Tâm lè nhè:- Tao say rồi đó…, Tụi bay cứ nhậu tiếp… đi, tao nằm nghỉ chút.