Sài Gòn năm 1972 dưới cái nắng trưa oi bức của tháng tám, Cả thành phố chìm trong giấc ngủ trưa, đường phố vắng lặng chỉ còn nghe tiếng lá cây sào xạc bên đường. Trên con đường Duy Tân những chiếc lá Me vàng rơi nhè nhẹ trên mặt đường, xen lẫn đây đó một vài trái Dầu quay tít như những con vụ đang nương mình trong gió. Lê Hoàng Anh kéo nhẹ yên sau chiếc xe Honda 67 gạt chống bước vào quán nước dừa, thả mình trên chiếc ghế xếp nhìn ra hồ con Rùa, vừa nhâm nhi nước dừa vừa nhìn trời đất mênh mông.Hoàng tất chương trình huấn luyện khu trục cơ A 37 tại Hoa Kỳ vừa trở về nước. Sau khi đến trình diện tại bộ tư lệnh không quân, Hoàng Anh được điều về không đoàn đóng tại phi trường Tân Sơn Nhất, Trung Tá không đoàn trưởng cho Anh ba ngày phép trước khi “Thần Ðiểu” lao vào vùng lửa đạn.Sau một năm mới trở lại Sài Gòn yêu dấu, khi vừa bước chân ra khỏi phi trường Hoàng Anh đã phóng xe về hồ con Rùa để ôn lại một thời sinh viên. Cũng nơi quán nước dừa này Anh cùng các bạn đã nhiều lần ngồi tán gẫu bên ly cà phê, các bạn Anh giờ ở nơi đâu? Có lẽ có đứa đang ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng, cũng có đứa đang lội suối băng rừng trên bốn vùng chiến thuật. Riêng Hoàng Anh cảm thấy thỏa mãn khi chiếc cánh bay được gắn trên ngực áo, ước mơ làm cánh chim trời đã thành hiện thực.-Ơ.. Tránh.. Ầm..Chiếc xe PC loạng choạng leo lên lề đâm thẳng vào chỗ Hoàng Anh làm ngã chiếc bàn, người ngồi trên xe té vào lòng của Anh, làm ghế ngồi bật ngửa ra sau cả hai cùng ôm nhau lăn tròn xuống đất. Mùi hương nhè nhẹ xông vào mũi làm Hoàng Anh ngây ngất, cô gái giật mình buông tay ra khỏi người Anh rồi đứng dậy một cách khó khăn, chiếc quần lụa trắng rách một đường dài ở nơi đầu gối.-Xin lỗi thiếu úy! Xe bị đức thắng nên..-Không sao, đầu gối cô đã bị trầy rồi kìa, thôi để tôi đưa cô đi bác sĩ, nếu không làm độc thì nguy.Nương cảm thấy áy náy pha chút mắc cỡ, khi đứng trước anh chàng phi công cao lớn đẹp trai, oai hùng trong chiếc áo bay, Nương cảm thấy mình thật nhỏ bé trước chàng trai này, Nương lý nhí trả lời:-Không có chi Thiếu úy, tôi tự kêu xe được được rồi không dám làm phiền thiếu úy.-Ðừng kêu thiếu úy nghe kỳ lắm, tên tôi là Lê Hoàng Anh kêu Anh được rồi. Xin lỗi, cô tên gì?-Mai Nương, đang học năm thứ ba văn khoa, năm nay 22 tuổi..Mai Nương nói tới đó chợt dừng lại và nghĩ mình có khùng không sao lại khai tên tuổi, nghề nghiệp của mình trước người đàn ông xa lạ. Mình hôm nay sao lại ăn nói lạ vậy? Mai Nương kiêu kỳ và lạnh lùng nhất trường văn khoa đã biến đi đâu mất rồi, còn tim mình sao lại đập rộn rã, khuông mặt nóng bừng. Mũi giày dí dí trên mặt đường, Mai Nương cố lấy giọng tự nhiên để che lấp những chao đảo trong lòng mình:-Anh.. Anh.. tên gì mà kỳ cục quá vậy, khi nào cũng muốn làm anh người ta không hà.-Thì đương nhiên là làm anh rồi, tôi ra trường khi Mai Nương vừa bước chân vào văn khoa, khóa đàng anh của Mai Nương mà.-Vậy anh cũng học văn khoa à.-Vân, tôi học văn khoa được hai năm thì nhập ngũ và hôm nay lại hân hạnh được làm quen cô sư muội, Mai Nương cái tên thật đẹp.Mai Nương lúc này đã lấy lại được bình tĩnh và đáp lại:-Nè thiếu úy, sao mấy ông không quân miệng dẻo quẹo vậy, Mai Nương nghe nói có câu thơ như vầyÐường nào dài bằng đường phi đạoLính nào sạo bằng lính không quân-Mai Nương nói vậy sai rồi lính không quân đâu có sạo mà chỉ ga lăng thôi, phải câu như vầy mới đúng nèCó đường yêu dài bằng phi đạoVì yêu em nên sạo cho vui.Hai người trò chuyện tâm đắc như đã quen từ lâu, Hoàng Anh đưa Mai Nương về nhà. Biệt thự nằm trên đường Duy Tân, mặt tiền là hai cánh cửa sắt đồ sộ hai bên là bức tường cao quá đầu người. Ðưa tay bấm chuông, sau vài phút có tiếng lách cách của chìa khóa, bà vú già lên tiếng:-A! Cô Hai về rồi, trời đất ơi, chân cô sao vậy? Anh Lượng ra giắt xe cô Hai vào nhà.Bà Tư vội vàng đỡ tay Mai Nương vừa đi vừa nói:-Cô muốn đi đâu bảo chú Lượng chở đi được rồi, lái xe một mình nguy hiểm lắm, nếu Ông mà biết được sẽ rầy tụi tôi chết.-Không có chuyện gì đâu bà Tư, đừng cho Ông biết là được rồi.Mai Nương mời Hoàng Anh vào nhà chơi nhưng Hoàng Anh từ chối. Khi ra về Anh nói ngày mai Anh sẽ đến trường đón Mai Nương lúc tan học. Trên đường về nhà Anh chỉ còn nhớ đến mùi hương nhè nhẹ với đôi mắt bồ câu đen láy của người con gái mới quen, có lẽ ông trời thấy Anh tội nghiệp nên ban cho một nữ thần.Anh cười một mình khi nghĩ tới đó.Vừa xong phi vụ Hoàng Anh nhìn đồng hồ mới gần một giờ trưa, anh biết rằng phải hơn hai mươi phút nữa Mai Nương mới tan học, nên vội vã phóng xe đến đón, ngay cả bộ đồ bay mặt trên mình cũng không kịp thay. Ðứng trước cổng trường không đầy năm phút thì Hoàng Anh đã thấy Mai Nương thướt tha trong chiếc áo dài trắng giống như cô nữ sinh trung học, chưa kịp lên tiếng thì Mai Nương đã nhận ra anh.-Sao em nhận ra anh mau vậy.-Anh mặc bộ đồ bay màu đen nổi bật làm sao không nhận ra.-Thôi lên xe mình vừa đi vừa nói chuyện, em muốn đi đâu đây?Vừa nói Hoàng Anh vừa cho xe chạy ra hướng bến Bạch Ðằng, họ tìm một quán nước vắng khách đối diện bờ sông, chọn một cái bàn nằm dưới bóng cây. Tiếng gió thổi xào xạc mang theo ngọn gió từ sông thổi vào làm tan đi cái nắng trưa của Sài Gòn. Mai Nương như phát hiện cái gì nơi Hoàng Anh nên nói:-Người anh toàn mồ hôi và bụi không hà.-Úy trời! Anh vừa xong phi vụ là phải chạy đến đón em ngay, thời gian đâu mà thay đồ cô nương.Rồi Hoàng Anh làm ra vẻ mệt mỏi lắm để chọc Mai Nương và tiếp:-Hồi sáng trước khi đi anh có cho máy bay đảo sát trên nóc nhà em, có biết không?-Sáng nay em dậy trễ nên không biết.Mai Nương nói với giọng hơi tiếc. Thấy thế anh càng chọc dữ hơn:-Lúc nãy đang bay để yểm trợ bộ binh, phòng không địch bắn lên như mưa. Có một viên đạn bay ngang buồng lái anh liền mở cửa chụp viên đạn và ném ngược xuống đất.-Sạo quá đi ông ơi! Vậy mà nãy giờ cứ tưởng thật.Mai Nương nắm hai tay đánh thùm thụp vào ngực người yêu, cả hai cùng phá lên cười vui vẻ. Hoàng Anh là như vậy, không bao giờ anh nói về sự nguy hiểm của người lính không quân khi bay giữa lằn tên mũi đạn. Anh sợ đem lại lo lắng trong lòng người yêu, như vừa rồi khi chiếc phi cơ lếch về đến phi trường trên mình mang gần nắm mươi lỗ đạn lớn nhỏ Hoàng Anh tưởng rằng không còn trở về được nữa, nhưng khi về đây anh vẫn không hé nửa lời. Ðó cũng là suy nghĩ của người lính xông pha ngoài mặt trận.Một năm trôi qua thật nhanh cuộc tình của chàng phi công hào hoa và cô sinh viên văn khoa tràn đầy những mộng ước. Buổi trưa bên ly chè thơm, chiều lại nắm tay nhau đi dạo trên trên bến Bạch Ðằng, họ ngắm nhìn những chiếc tàu hàng khổng lồ và mơ ước xa xôi, được nắm tay nhau đi đến nơi tận cùng thế giới. Mỗi khi Hoàng Anh có phi vụ thì Mai Nương đứng ngồi không yên, cô nghĩ nếu Hoàng Anh có mệnh hệ nào có lẽ cô cũng không muốn sống nửa, hai tâm hồn đã gắn chặt vào nhau không gì ngăn cách nổi.Giấy không gói được lửa. Rồi chuyện tình của họ đã đến tai ông Thành cha của Mai Nương.Ông là một doanh nhân thành công, nhưng tính tình cổ hủ và thành kiến xã hội, đối với ông chỉ có gia đình danh tiếng mới phù hợp với ông mà thôi và điều quan trọng nhất ông chỉ đâu con ông phải ngồi đấy, không bao giờ được cãi lại cho dù việc ông làm là đúng hay sai.Vừa bước vào nhà ông Thành đã lớn tiếng giận dữ:- Bà Tư gọi cô Hai ra đây tôi bảo.Mai Nương vừa bước ra phòng khách, ông Thành lấy tay chỉ vào ghế salong vừa nói:-Có phải con quen anh chàng phi công, phi kiết gì đó phải không. Nhà mình danh gia thế phiệt, nếu con muốn, hằng tá vương tôn công tử, con nhà môn đăng hộ đối sắp hàng dưới chân sao lại không muốn, ưng chi thằng thiếu úy nghèo kiết xác đó. Ba đã cho chú Lượng tài xế đi hỏi thăm gia thế của nó rồi, nhà chỉ có một tiệm chạp phô bằng móng tay để đổi gạo qua ngày. Con mà lấy nó thì có nước đi ăn mày.Rồi ông dịu giọng vỗ về:-Thôi ba sẽ tổ chức cho con bữa tiệc mời con cái bạn ba cho con làm quen, ba thấy Toàn con ông Mân vừa đi du học về đang làm giám đốc ngân hàng, đẹp trai con nhà gia giáo, lại nửa cha nó là nghiệp chủ hàng chục căn phố lầu ở trung tâm Sài Gòn, nó là con một nên hưởng trọn gia sản, con mà ưng nó thì đời này khỏi lo. Mà họ cũng đã gặp ba xin cưới và ba đã bằng lòng rồi, thôi lên lầu nghỉ cho khỏe mai người ta đến coi mắt.Nói rồi ông đi tuốt vào phòng không cần để ý con gái phản ứng ra sao. Tính tình ông Thành là như vậy, mọi người trong nhà phải phục tùng tuyệt đối, không ai có quyền cãi lại.Mai Nương ngồi trong phòng khách nhìn ra vườn hoa trước nhà mà mắt đẫm lệ, bao nhiêu mộng tưởng đã tan thành mây khói.Ước mơ cùng với Hoàng Anh xây đắp một gia đình hạnh phúc đã thật sự tan vỡ, chỉ vì thành kiến giàu nghèo của cha mình. Mai Nương nghĩ mình phải làm một cái gì để phá tan chiếc lồng sơn son thiếp vàng này, cô vội ra đón xe đến nhà Hoàng Anh.Hoàng Anh vừa mới đi làm về nhìn thấy Mai Nương trong nhà, hai mắt mọng đỏ và lệ chan hòa, Anh vội hỏi:-Em có chuyện gì xảy ra vậy?Tay ôm chặt lấy người yêu Mai Nương nói qua làng nước mắt:-Em khổ quá, ba em bắt em phải lấy chồng, ngày mai người ta đi coi mắt, làm sao bây giờ hở anh?-Em có thưa với ba em về chuyện hai đứa mình không?-Ba em đã biết hết rồi, nhưng ông không bằng lòng, ông không cho em lấy anh...-Thôi chuyện đâu còn có đó, đừng buồn anh sẽ ráng tìm cách.Nói rồi Hoàng Anh dìu Mai Nương ngồi xuống ghế. Thật ra khi nghe tin này Hoàng Anh cũng giống Mai Nương, trong lòng chất đầy tâm trạng ngổn ngang. Mai Nương cảm thấy con người mình như đông cứng lại, cô nói như trong cơn mê sảng:-Nếu mà anh cũng bỏ em có lẽ em không muốn sống nữa.. Em khổ quá...Hoàng Anh đưa ngón tay lên ngang miệng Mai Nương ngăn không cho người yêu nói thêm những điều không tốt lành và ngắt lời nàng:-Anh cấm em không được nói bậy, anh sẽ lo được chuyện này...Tiếng xe hơi thắng gấp trước cửa nhà Hoàng Anh, Ông Thành đi xộc thẳng vào nhà,theo sau là chú Lượng lái xe vừa thoáng thấy bóng Mai Nương trong phòng khách ông đã lớn tiếng một cách giận dữ:-Mai Nương về ngay lập tức!!Rồi không thèm nói thêm lời nào nửa, ông Thành nắm tay Mai Nương lôi tuột ra ngoài mặt cho cô khóc lóc vùng vẫy, Hoàng Anh đưa tay cản ông Thành lại vừa nói:-Thưa bác, xin bác đừng làm khó Mai Nương, chúng con yêu nhau thật tình, xin hãy vì hạnh phúc Mai Nương mà cho chúng con được toại nguyện.Con hứa suốt đời này sẽ chăm sóc thật tốt cho Mai Nương.-Cậu có tư cách gì mà nói với tôi, tôi muốn làm gì con gái tôi là quyền của tôi. Thứ đũa mốc mà muốn chòi mâm son à?!. Lượng đem cô Hai ra xe.Rồi quây qua Hoàng Anh chỉ vào mặt và nói:-Tôi cấm cậu từ đây không được bén mảng đến nhà tôi, nếu tôi mà biết được thì cậu sẽ biết tay tôi.Ông Thành khoát tay ra dáng điệu của một người ch!!!5285_2.htm!!!
Đã xem 30946 lần.
http://eTruyen.com