31- Kết-luận. Cho hay lành lại gặp lành, 788-Nam-mô-di Phật tu hành thì coi, Phụ Lục Bức thư của Thị Kính gửi cho cha mẹ: Ơn sơn-hải một chút chi chưa báo, ở sao đành dù đi có sao đành. Phận liễu bồ mười đấy cũng là không, sống đã tủi dù thác đi cũng tủi. Trăm hơn dặm bỗng xảy ra muôn kiếp, Một tấm lòng xin gửi lại mươi hàng. Thị Kính nay: Hổ Phận nữ nhi, Nhờ nền phúc-ấm, Từ kết tóc sớm trao giây tú mạc, ba thu vừa mới ấm chăn loan. Vì cắt râu nên nỗi sóng Ngân-hà, một khắc nào ngờ tan dịp thước. Tòa Ngưu Nữ đôi bên cách trở, Khóm thung-huyên đòi đoạn bồi hồi. Chốn phấn-hương thẹn với nước-non, Đặt gánh hiếu phải sa rời dặm khách Miền Bát-Nhã tìm vào mây khói, nương bè Từ cho vượt khỏi sóng mê. Đuốc quang-minh đốt cháy thành sầu, Bể khổ hạnh bỗng nảy lên bãi giác. Cảnh Văn-Tụ mừng vui miền Thứu lĩnh, rảy cành dương chẳng bợn chút trần-ai. Ả Thị Mầu đơm đặt chuyện Vu sơn, gầy vóc liễu đã cam lòng giả sở. Thủa làm vợ để chồng ngờ thất tiết, Lúc làm trai cho gái đổ oan tình. Đoái nghĩ ơn chín chữ cù lao, xa xôi chốc đã sáu thu, khoải khoắc bận lòng khi đán-mộ. Tưởng đến nỗi đôi bờ ly biệt, nuôi nấng gọi là một chút, viếng thăm thay mặt buổi thần-hôn, Muôn phần bội bạc đã cam rồi, Trăm lạy nghiêm từ xin ở lại!