Mình nhớ đang khiêu vũ với anh ấy ở đây, giữa căn phòng này, dưới ngọn chúc đài, cô nghĩ. Đôi tay mở rộng như đang ôm người đàn ông, Kay Lenox xoay người quay tròn theo điệu valse trong đầu cô. Cô chuyển động rất yểu điệu, gương mặt thanh tú của cô đầy vẻ hân hoan, đắm đuối lúc cô chìm trong suy tư. Những hồi ức tràn ngập lòng cô. Hồi ức về người đàn ông đã yêu thương và ấp ủ cô. Người đã từng là một người chồng thắn thiết, song đã thay đổi. Anh đã phủ nhận lời buộc tội của cô là thay đổi trong cách đối xử với cô, khăng khăng rằng cô đang tưởng tượng ra đủ thứ. Nhưng cô biết không phải thế. Anh có vẻ lạnh nhạt, và hình như không còn yêu cô như trước kia nữa. Anh vốn chu đáo và ân cần, song giờ đây anh có vẻ đãng trí, thậm chí lơ đễnh, quên cả nói với cô anh định làm việc muộn hoặc dự những bữa ăn tối vì công việc. Cứ đến phút cuối cùng, anh mới gọi điện cho cô, chẳng nghĩ gì đến cô, để mặc cô một mình suốt buổi tối. Kay chưa bao giờ tin một người như Ian Andrews lại cưới cô. Nhưng cuộc ve vãn của họ đã biến thành một chuyện tình thơ mộng, và rồi họ kết hôn đã hai năm rưỡi, biến giấc mơ thành hiện thực. Giờ đây, lúc cô quay tròn khắp phòng, những kỷ niệm ùa tới bên cô. Cô nhớ lại tính trẻ con của anh, niềm vui sống và sự lôi cuốn của anh. Anh đã cuốn cô vào cuộc hôn nhân, chỉ sau lần gặp gỡ đầu tiên có một tháng. Dù lúc đó cô sửng sốt, song cô không phản đối; vì cô đã yêu anh đến hoá rồ. Nó cũng hợp với mục đích kết hôn nhanh chóng của cô. Cô đã giấu giếm quá nhiều. Một tiếng ho kín đáo làm cô tỉnh mộng và dừng lại. Cô liếc ra cửa và mỉm một nụ cười nhẹ, căng thẳng với Hazel, người đầu bếp của cô. − Xin tha lỗi vì đường đột, thưa phu nhân Andrews, song tôi chưa biết về bữa tối nay - Người đầu bếp lưỡng lự - Liệu đức ông có ăn tối ở nhà không? − Có, Hazel, có đấy - Kay trả lời, giọng cô tin tưởng - Bác đã thấy thực đơn bữa tối tôi để lại không? − Có, thưa phu nhân Andrews - Người đầu bếp nghiêng đầu chào và đi ra. Nhưng anh có về đây không? Kay tự hỏi và bước đến bên cửa sổ, đứng nhìn ra bải cỏ và hàng cây chạy thẳng lên những quả đồi dọc đường chân trời mờ lơ nhạt. Sau bữa điểm tâm, anh đã tuyên bố sẽ đi Edingburg để mua quà tặng cô em gái Fiona; điều đó là thực vì ngày mai là sinh nhật của cô và họ đã gặp cô vào bữa trưa Chủ nhật. Nhưng cô không khỏi băn khoăn vì anh đã không bảo co6 chọn một thứ gì đó, tuần nào cô cùng đến xưởng vẽ trong thành phố ba ngày. Rời cửa sổ, Kay đi qua sàn lát gạch đất nung đến chỗ lò sưởi lớn bằng đá. Cô đứng quay lưng về ngọn lửa, và như thường lệ, co6 nghĩ căn phòng này mới lạ lùng làm sao. Nó là nhà kính làm thêm vào đầu toà nhà do bà cố của Ian xây từ thời Victoria. Tuy thoáng và sáng sủa vì có nhiều cửa sổ cao, song rất ấm cúng nhờ cái lò sưởi bằng đá, một sự thêm thắt bất thường trong nhà kính. Nhưng cần thiết vì thời tiết mùa đông giá lạnh. Những chậu cây và đồ gỗ bằng liễu gai sơn màu nau6 đen tạo cho nó hơi hướng một khu vườn, nhưng vài thứ đồ cổ chọn lựa kỹ càng lại bổ sung cảm giác về vĩnh cửu. Kay cắn môi, nghì đến Ian. Cô biết vì sao lần này anh đi xa... chỉ vì cô không có mang. Anh tha thiết muốn có một đứa con, một người thừa kế tào nhà này, nơi gia tộc Andrews đã sống năm trăm năm nay. Vậy mà cô không thể cho anh một đứa con. − Lỗi tại mình - cô lẩm bẩm và nghĩ đến chuyện xảy ra với cô ở Glasgow, lúc cô ở độ thiếu niên. Một cơn rùng mình chạy suốt thân mình mảnh dẻ của cô, và cô quay lại ngọn lửa. Ngồi xuống chiếc ghế bọc da, cô đăm đăm nhìn ngọn lửa, gương măt cô đột nhiên rúm lại, cặp mắt trầm ngâm. Dù đang buồn, vẫn không thể phủ nhận vẻ đẹp lạ thường của cô, với nước da trắng ngà, cặp mắt xanh lơ màu hoa thuỷ cự mái tóc vàng rực, toả sáng lung linh trong ánh lửa, cô đúng là một người đẹp vùng Celt. Nhưng lúc này Kay Lenox Andrews không thiết nghĩ đến nhan sắc hoặc tài năng xuất sắc của cô, những thứ đã làm cô tiến xa khi còn trẻ, ngoài sự xấu xa và ghê tởm của quá khứ. Cô nhớ lại cô đã lớn lên ở Gorbals, khu nhà ổ chuột của Glasgow và đã được dạy dỗ ở đó. Nhièu lần Kay phân vân không hiểu vì sao cô lại là một người khác hẳn với môi trường khắc nghiệt, thô bạo trong thời thơ ấu của cô. Khi còn thiếu niên, cô đã khao khát trốn chạy khỏi Gorbals. May mắn thay, mẹ cô là Alice Smith cũng muốn như vậy, và chính Alice đã đẩy cô vào cuộc đời rộng lớn hơn.− Mẹ muốn con có một cuộc sống tốt đẹp hơn đời mẹ - Alice hay nói - Con có sắc đẹp, trí tuệ và tài năng. Chẳng gì ngăn cản được con... ngoài bản thân con. Mẹ hy vọng con sẽ thành công nhất định, con gái ạ. Mẹ cô đã tính toán, chắt bóp, tiết kiệm để thực hiện nhiều kế hoạch đặc biệt cho cô con gái. Cuối cùng, mọi cố gắng và hy sinh đó đã được đền đáp. Kay đã có một diện mạo mới mẻ - một phụ nữ trẻ, đẹp đến sững sờ, được đào tạo, có giáo dục và lịch sự, trở thành một thiết kế thời trang có khiếu thẩm mỹ và nhạy bén. Mình sẽ không thể làm được điều đó nếu không có mẹ, Kay nghĩ lúc rời nhà kính và đến phòng khách phía trước. Nơi đây là một khoảng không gian rộng mênh mông, trần cao như thánh đường, cầu thang kép có chấn song chạm trổ chạy lên phòng khách rộng ở bên trên. Điểm đặc sắc của phòng khách là môt cửa sổ lắp kính màu cao vút, làm cho cả phần trước của phòng khách bên dưới tăm trong ánh sáng nhiều màu. Vịn vào bên trái cầu thang, cô chạy lên tầng trên, nơi có xưởng vẽ của cô, có thời đã là phòng trẻ ở Lochcraigie. Lúc mở cửa và bước vào xưởng trong buổi sáng tháng Hai rét buốt này, cô vui sướng thấy Maude, người quản gia đã nhóm lửa cháy rực rỡ trong lò. Căn phòng có trần cao, cửa sổ cao tràn ngập làn ánh sáng hiền hoà của phương Bắc mà cô rất ưa. Trong làn ánh sáng trong như pha lê này, mọi thứ màu đều thực, làm cho bản thiết kế của cô thanh thoát hơn nhiều. Đến thẳng chếc bàn ăn cổ thời Jacobean nay làm bàn vẽ của cô, cô với tay cầm điện thoại lúc chuông reo. − Nhà Lochcraigie đây - Cô vừa nói vừa đi vòng quanh chiếc ghế có tựa cao và ngồi xuống. − Em đây, chị Kay - Sophie McPherson, trợ lý của cô nói. − Chào Sophie. Có chuyện gì trục trặc sao? − Không, không có gì. Sao vậy? Ô, Chị định nói là em gọi đến ngày thứ Bảy chứ gì? Không, mọi sự trên đời đều ổn thoả, theo như em biết. Chí ít thì cũng về phần em. Kay mỉm cười. Làm việc với Sophie là một niềm vui, và ở độ tuổi 23, tài năng, nhiệt tình và ý tưởng của cô đang nảy nở. Lúc này, Sophie hạ giọng giãi bày: − Em gọi vì em vừa có tin muốn thông báo với chị. − Tin gì vậy? − Chị Gillian của em vừa được nghe tin về người mà... Chúng ta đã bàn việc này từ hai tuần trước rồi. − À đúng, tất nhiên rồi. Tôi xin lỗi, Sophie, hôm nay tôi ngớ ngẩn thế nào ấy. − Tên ông ta là Francoise Boujon, hiện đang ở Pháp. − Chính xác thì ở đâu? − Một nơi ở ngoại ô Paris, gọi là Barbizon. Bây giờ chị có muốn biết chi tiết không? hay để đến thứ Hai. − Thứ Hai thì hơn, tôi sẽ đến xưởng vào lúc mười giờ. Nhưng hãy cho tôi biết một điều... hẹn gặp ông ta có khó không? − Có, em e là hơi khó. Nhưng Gillian sẽ giúp. − Rất cảm ơn em, Sophie ạ, thực sự cảm ơn. Cảm ơn em đã gỡ mọi chuyện phiền phức này. − Em rất vui làm được việc đó. Thôi nhé, thứ Hai em sẽ gặp chị. − Thế nhé. Chúc nghỉ cuối tuần vui vẻ. − Em cũng chúc chị như thế. − Tôi sẽ cố - Kay đáp và sau khi chào tạm biệt, cô để máy lên giá. Tựa mái đầu vào lưng ghế bọc nhung màu đỏ nhạt, cô chợt nhớ đến bức thư mới đến hôm qua, và cô với lấy chiếc hộP gỗ đựng đồ trang điểm ở đầu bàn. Mở nắp, cô lấy ra chiếc phong bì đề bằng lối thư pháp rất đẹp và rút ra tấm thiệp mời. Cô đọc một lần nữa thật kỹ. Bữa tiệc của Anya tổ chức vào ngày 2 tháng Sáu, còn bốn tháng nữa. Cô khôngbiết có thể hẹn gặp Francoise Boujon vào đúng thời gian đó không? Nếu được thì tuyệt, vì Ian không được mời và cô sẽ đi Paris một mình. Một hòn đá giết chết được hai con chim, cô nghĩ, rồi ngồi vào ghế và bổng giật mình, cô nhăn mặt. Họ sẽ ở đó và cô sẽ phải gặp họ. Không, không chỉ gặp mặt mà còn phải hoà nhập với họ. Không thể được. Alexandra Gordon, một người New York hợm mình. Xuất thân từ xã hội thượng lưu. Lúc nào cũng ra vẻ ta đây với cô, hắt hủi, khinh rẻ cô. Jessica Pierce, hoa hậu Nam Belle Incorporated, có kiểu thở dài yểu điệu và bạc nhược. Hay chế giễu cô, trêu chọc cô không thương xót. Maria Franconi, thêm một kẻ hợm hĩnh, người Italy, có mái tóc đen nhánh như quạ và cặp mắt đen sáng ngời, tính nóng như lửa của người vùng Địa Trung Hải, hay khoe khoang tiền của và quan hệ, coi cô như con hầu. Bọn họ đã làm cuộc sống của cô khốn khổ biết chừng nào. Không, mình không thể đến dự tiệc của Anya được, Kay thầm nhủ. Cô biết mình phải làm gì. Sớm hay muộn, cô phải đến Paris để gặp Francoise Boujon. Nếu hẹn được ông ta sớm thì may quá. Chuyện tốn kém không thành vấn đề. Cô đút tấm thiệp mời vào trong phong bì và để vào trong hộp gỗ. Rồi lại dựa vào lưng ghế, cặp mắt cô dịu đi và xa xăm khi nghĩ đến Ian. Người mà cô yêu. Chồng cô... người phải là chồng cô bằng mọi giá. Ngay từ hồi còn bé, Kay đã thường cố tự giải thoát bằng cách ẩn trốn vào bản thân mình. Mỗi khi căn nhà bé tí, chật chội mà Kay sống cùng mẹ và em trai Sandy trở nên ngột ngạt, em tìm một góc nhỏ và cuộn tròn lại, quên hết thực tai để mơ mộng. Cô bé luôn mơ đến những thứ đẹp đẽ - những khu vườn đầy hoa, những túp lều thôn dã đầy ấn tượng với mái lợp bằng rơm rạ, những cánh đồng cỏ rập rờn hoa dại, những nơi thoáng đãng, rộng rãi có nhiều cây khổng lồ, vòm lá xanh tươi, chim hót ríu rít. Nhưng khi lớn hơn, Kay đã thay thế những giấc mơ bằng sự tập trung và có trọng tâm, hai phẩm chất này cộng với tài năng có một không hai của cô đã mang lại thành công lớn lao cho cô trong giới thời trang. Lúc này, ngồi sau bàn làm việc, những ý nghĩ về Ian rối bời trong đầu cô. Nhưng cuối cùng, cô dẹp những lo lắng về cuộc hôn nhân lại và bị cuốn hút hoàn toàn vào công việc.Sau khi xem một số phác thảo trong bộ sưu tập mùa thu vừa làm xong, cô đứng dậy và đến chỗ những mẫu vải treo trê các móc gần bờ tường đối diện. Một mảnh len màu đỏ son làm cô chú ý, cô tháo nó ra và mang đến cửa sổ, xem sét thật kỹ lưỡng. Trong đầu cô hiện lên một loạt các bộ trang phục, mỗi bộ là một dạng khác nhau của màu đỏ son. Cô nghĩ đến màu hoa anh thảo, rồi đến màu hồng sẫm, màu của hoa mẫu đơn, màu hồng nhạt mượn từ cây đậu hoa, màu đỏ tươi lấy từ cây phong lữ thảo, và mọi thứ màu đỏ khác, sắc nét thêm nhờ một chút xanh da trời. Trộn lẫn các màu ấy, cô có thể thấy một bộ sưu tập màu xanh - màu xanh da trời, màu hoa phi yến và màu xanh nước biển - cũng như màu tím sẫm va hoa bướm, màu dịu hơn của tử đinh hương và hoa oải hương tối, màu hoa tú cầu. Thế đấy, cô nghĩ, bất chợt hào hứng. Một bộ sưu tập trang phục mùa đông dựa trên hai màu cơ bản - đỏ và xanh lơ - rải giữa nhiều sắc độ khác nhau. Một sự thay đổi đáng kể từ màu be, nâu xanh lá cây, xám nâu và màu đất nung trong sưu tập mùa xuân của cô. Rời cửa sổ, Kay đến chỗ những mẫu vải khác và xem rất nhanh, tìm những màu cô muốn dùng. Tìm được vài mẫu, cô mang đến bàn rồi trải ra. Cô bắt đầu tìm các mầu tương thích cho các phác thảo đã làm, cho hàng loạt trang phục mùa đông, hình dung ra một chiếc áo khoác, một bộ complê hoặc váy màu đỏ, màu tía hoặc xanh lơ. Ở độ hai chín, Kay lenox là một trong những nhà thiết kế thời trang trẻ nổi tiếng cả hai bên bờ Đại Tây Dương. Những bộ trang phục cô thiết kế đều theo phong cách thanh lịch, nhưng thoải mái và tự nhiên, được cắt rất khéo và may kỹ. Kay ưa dùng những loại vải đem lại cho trang phục của cô một cảm giác sang trọng như len mỏng, catxơmia, crêp len, vải tuýt Scotland mềm, da đanh, da, nhung ép và thứ lụa dày cô mua ở Pháp. Sự thính nhạy và óc tưởng tượng hiện rõ trong cách hoà hợp các loại vải này với những thứ khác trong các bộ quần áo do cô thiết kế - Kết quả cách nhìn độc nhất vô nhị của cô. Kay làm việc liên tục suốt buổi sáng, hoàn toàn tập trung vào các bản thiết kế, cô suýt giật nảy người lúc chuông điện thoại réo om xòm. Cầm máy lên, cô nói bằng giọng hơi sắc: − Lochcraigie đây. − Chào em yêu - Chồng cô trả lời - Sáng nay em có vẻ làm bộ gớm. − Anh Ian! - Cô kêu lên, mặt cô bừng sáng - Em xin lỗi, nói cho văn vẻ là em chìm đắm trong những bộ quần áo. Anh cười khúc khích: − Việc thiết kế của em tốt chứ? − Có thể nói thế, anh ạ, lúc trước em rối trí quá. Em đang làm trọn bộ sưu tập mùa đông, chuyển dần các sắc độ màu đỏ từ màu hồng nhạt nhất đến tím. − Anh nghe có vẻ hay đấy. − Anh đã tìm được quà tặng Fiona chưa? Một thoáng ngập ngừng, rồi anh trả lời mơ hồ: − Ồ có, tìm được rồi. − Anh đang trên đường về nhà phải không? − Không hẳn thế - Anh đáp - Ờ, mà anh đang thấy đói bụng đây, vậy anh tìm chỗ ăn trưa đã nhé. Anh sẽ về vào khoảng bốn giờ. Vẻ tươi sáng trong cặp mắt xanh lơ sinh động của cô hơi mờ đi, nhưng cô nói: − Vâng, thế nhé. Em sẽ đợi anh ở đây. − Chúng ta sẽ cùng uống trà - Anh lẩm bẩm - Tạm biệt, em yêu. Anh gác máy trước khi cô kịp nói thêm lời nào. Cô nhìn chằm chằm vào ống nghe trong tay, rồi trở lại làm việc. Chiều muộn hơn hôm ấy, lúc cô đã ăn xong sandwich cá hồi hung khói và uống một tách trà chanh, Kay mặc chiếc áo len cao cổ màu kem, đi đôi tất bằng len dày và đôi ủng wellington màu xanh lá cây. Trong phòng giữ mũ áo gần cửa sau, cô lấy áo khoác bằng lụa may chần màu xanh lá cây sẫm, đội lên mái tóc vàng rực chiếc mũ len đan màu đỏ, thêm chiếc khăn quàng và găng tay rất hợp bộ rồi đi ra ngoài. Luồng hơi băng giá làm cô nghẹn thở, nhưng quần áo của cô ấm áp, nhất là chiếc áo khoác, và cô đến thẳng hồ, cô đang cần không khí trong lành và cần tập luyện. Đây là một trong những chuyến đi bộ ưa thích của cô trong dinh cơ. Con đường rộng từ khu vườn cắt tỉa công phu dẫn vòng qua cửa sau, qua những bãi cỏ mênh mông, những cây to viền một bên bãi cỏ. Phía xa khúc sông hẹp, mặt nước phẳng lặng là Hồ Craigie. Kay dừng lại và đứng nhìn những quả đồi xa xa, chiều nay bị màn sương mờ trên đỉnh và lớp tuyết mỏng che khuất một phần. Rồi quay đầu, cái nhìn của cô dừng lại ở ngôi nhà hùng vĩ bằng đá cô đang ở, do William Andrews, chúa đất vùng Cochcraigie xây dựng từ năm 1559. Từ ngày ấy trở đi, người con trai cả thừa hưởng mọi thứ theo quyền trưởng nam, và may mắn thay lúc nào cũng có một nam thừa kế. Một dòng dõi không gián đoạn qua nhiều thê kỷ. Ian hiện là chúa đất, dù chỉ còn rất ít người dân kỳ cựu từ thời ông anh còn sống trong làng, vẫn gọi anh bằng tước hiệu đó.Ngoài đất đai, dòng họ Andrews còn có nhiều lợi tức trong lĩnh vực sản xuất, in ấn và dệt may. Tất cả đều thuộc về Ian, nhưng anh là một triệu phú ít hài lòng với cuộc sống nông thôn êm ả. Kay lại đi tiếp, bước chân đều đều, cặp mắt trầm tư lúc cô nghĩ đến quá khứ riêng của cô. Cô không thể không nghĩ đến việc Ian sẽ nói gì nếu anh biết về tài sản và cảnh nghèo khổ ban đầu của cô. Anh sẽ hoảng sợ, không tin... Cô để mặc những ý nghĩ ấy phiêu diêu và hít mấy hơi thật sâu. Những điều phiền muộn của cô bắt đầu khi cô là một thiếu nữ, nhưng cô biết chúng sẽ hết. Giờ đây cô đã có mọi thứ cô hằng mong muốn, hằng mơ ước... một người chồng không những trẻ, điển trai mà còn là một nhà quý tộc, một sự nghiệp lớn, là một nhà thiết kế thời trang danh tiếng, thành công... Nhưng không có lấy một đứa con. Không có người thừa kế cho Ian. Cô thở dài lúc đến bên hồ. Mặt nước phẳng lì và xám, xám xì dưới bầu trời mùa đông, và cô không muốn nấn ná ở đây lâu. Không khí ngày càng giá lạnh, tuyết bay lất phất trong gió. Cô đi dọc mép nước độ mươi lăm phút, thích thú khung cảnh êm đềm và sự yên bình lan toả khắp nơi. Trên đường về, cô rẽ vào con đường nhỏ lát, ngang qua Dower House là nơi mẹ Ian ở. Cô đã nghĩ đến việc ghé thăm bà mẹ chồng Margaret một lát, nhưng lại đổi ý. Đã gần bốn giờ và Ian sắp về đến nhà. Tối nay cô có nhiều dự định lớn, và cô muốn anh đồng cảm với mình. Nếu cô vắng mặt lúc anh về, anh có thể phát cáu. Cô đi qua Dower House và trèo lên những bật hẹp rồi chạy qua bãi cỏ đến hành lang trước nhà kính. Giây lát sau, cô đã ở trong nhà. Sau bốn giờ, lúc Ian vừa bước vào nhà kính, Kay biết ngay là anh đang vui. Lúc cô đến đón anh, Ian ôm ghì lấy cô thật chặt và hôn lên má cô: − Trông em dễ thương quá - Anh nói. Cô mỉm cười: − Cảm ơn Ian. Anh có muốn uống trà không? Anh gật đầu rồi tách ra và đứng quay lưng vào lò sưởi. − Đường về nhà xa quá, anh đã tưởng sẽ gặp tuyết rơi, nhưng may mà chưa có. − Không hẳn thế đâu - Kay nói và chỉ ra ngoài cửa sổ kiểu Pháp - Vừa bắt đầu kìa. Anh nhìn theo cái nhìn chăm chú của cô, và thấy những bông tuyết đang rơi xuống, nặng nề. Anh cười và nói: − Trông cứ như chúng ta có thể bi nghẽn lại vi tuyết! Uống trà thôi. Họ ngồi xuống trước lò sưởi, nơi người quản gia đã để trà lên khay. Kay rót cho cả hai, rót xong cô lén nhìn Ian. Chiều nay, anh có vẻ vui hơn và phấn chấn hơn. Trông anh có một vẻ trẻ con khác thường, nhưng có lẽ chỉ vì mái tóc đẹp của anh bù lên trong gió: − Anh thực lòng mong không bị sa lầy vì tuyết - Anh nói - Thật kinh khủng nếu chúng ta huỷ bữa tiệc sinh nhật Fiona trưa mai. Kay gật đầu đồng tình: − Bây giờ khoan hãy lo bữa trưa mai. Lúc nãy em có nghe dự báo thời tiết trên đài, ngày mai trời nắng và ấm hơn. Ian mỉm cười với cô và ngắm nghía cái khay xếp sandwich hình ngón tay và những cái bánh ngọt lạ lùng. − Mà này, anh Ian, cuối cùng anh mua được gì cho Fiona? − Em bảo sao? Kay nhìn anh ngại ngần: − Quà sinh nhât cho cô ấy. Cái gì hở anh? − À, ừ.... một đôi hoa tai. Tí nữa anh sẽ đưa em xem.Họ im lăng hoà hợp, nhấp từng ngụm trà và ăn bánh sandwich và ăn kem trước ngọn lửa bập bùng. Kay không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng, dù Ian có vẻ thanh thản và thoải mái với cô. Cô định tý nữa sẽ rủ rê anh, dự định một đêm làm tình, chuyện này thật quan trịng vì anh đang vui. Kay phá vỡ sự im lặng lúc cô thố lộ: − Hôm qua em nhận được thiếp mời... đến dự tiệc mừng sinh nhật thứ 85 của bà Anya Sedgwick ở Paris. − Anh không phải đi chứ? - Ian hỏi, anh bỗng cau mày, vẻ lo âu - Em thừa biết anh ghét đi du lịch thế nào rồi. − Không, tất nhiên anh không phải đi - Cô vội trả lời - Em sẽ không đi đâu. Ian chăm chú nhìn cô, bối rối và sửng sốt: − Sao lại không? − Thực lòng em không muốn gặp những người em không gặp từ 7 năm nay... Em mất liên lạc từ khi tốt nghiệp. − Nhưng em luôn ngưỡng mộ bà Anya kia mà. − Đúng thế. Bà ấy là một phụ nữ hấp dẫn nhất mà em biết. − Vậy, thì sao? - Anh nhếch một bên lông mày nâu lên. − Em không biết là.... − Anh cho là em nên đến dự, Kay ạ, để tỏ lòng kính trọng. − Có lẽ anh đúng. Em sẽ suy nghĩ về việc này. Lúc họ uống trà xong, tuyết đã phủ kín mặt đất, và vẫn nặng nề rơi. Trời ngày càng tối hơn, ánh sáng nhập nhoạng của buổi chiều muộn đã tan lâu, vài ngôi sao sáng rải rác trên bầu trời. Nhưng trong nhà kính ấm cúng, ngọn lửa reo vui trong lò; những ngọn đèn bàn toả sáng lấp lánh đáng yêu khắp nơi, trên nền nhạc dìu dặt. Hai người ngồi im lặng giây lát, rồi Ian chăm chú nhìn Kay, mắt anh nheo lại: − Chiều nay em rất lặng lẽ, trông trầm ngâhm ghê gớm. Thậm chí buồn nữa. Có việc gì thế, em yêu? Em đang nghĩ ngợi chuyện gì chăng? Kay dứt dòng suy nghĩ và lắc đầu: − Em chỉ nghĩ... con người đau khổ quá nhiều vi yêu, đúng không? Lông mày anh nhíu lại thành một nét cau mày nho nhỏ, nhưng khó mà đọc được tình cảm của anh. Giây lát sau, anh trả lời: − Anh cho rằng có một số người như thế - Anh nhún vai - Chính xác thì em định nói gì? Kay thầm thì: Có lần, mẹ anh bảo em rằng đau khổ vì yêu là một tình cảm cao quý. Anh có đồng ý với mẹ không? Ian cười phá lên: − Không chắc là đồng ý! Mẹ anh là người lãng mạn, bao giờ cũng thế, và sẽ luôn là như thế, giống như em vậy. Nhưng thử nghĩ mà xem, khong6, anh không muốn đau khổ vì tình. Không muốn một chút nào. Anh muốn thưởng thức, thích thú, đắm mình trong yêu đương kia. − Với em chứ? - Một bên lông mày vàng rực của co6 nhếch lên, trêu chọc. − Có phải là một lời mời không đấy? Anh hỏi, và nhìn cô ranh mãnh. Cô chỉ cười, nhưng đầy lôi cuốn. Ian đứng dậy và đi qua phòng, cầm tay cô và nhấc cô đưng lên. Rồi dẫn cô đến trước lò sưởi, anh kéo cô xuống tấm thảm. Anh đưa tay vuốt ve mái tóc cô lung linh trong ánh lửa, và cầm vài dải tóc giữa các ngón tay. − Nhìn xem này... vàng của vùng Celt.... Đẹp quá, Kay ạ - Anh cởi bỏ chiếc áo len đan của cô, rồi cuối hôn lên má cô, cổ cô và miệng cô. Nhưng lát sau, cô đẩy anh ra: − Anh Ian, ngừng lại đi! Chúng ta không thể. Không ở đây! Nhỡ có ai vào. Anh cười thô bạo. Nhưng rồi anh cũng đứng dậy và đến bên cửa gắn vào tường, bên phải lò sưởi. Liều thật, Kay nghĩ. Anh ấy thích mạo hiểm. Và lúc này, mình không nên chống lại. Anh ấy muốn làm tình... Mình phải nắm lấy cơ hội này. Cô nghe thấy tiếng anh khoá cửa, bước chân anh vang trên nền gạch nung lúc anh quay lại với cô. Ian quỳ lên sàn cạnh Kay. Anh đưa cả hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt cô, dịu dàng đưa môi đến môi cô, hôn cô thật nhẹ. − Còn cái cửa kiểu Pháp thì sao? - Cô hỏi. − Chẳng ai ra ngoài trong thời tiết này làm gì. Ian cởi áo cô, và lúc này dờ dẫm với cái móc áo lót. Cô giúp anh tháo ra, rồi giơ tay ra kéo anh vào vòng tay cô. Họ ngã lên tấm thảm cùng nhau, và cô hôn anh thật sâu. Anh nồng nhiệt hưởng ứng, rồi ngồi dậy, anh cởi áo len, giật áo sơ mi ra, anh sốt ruột ném sang một bên. Chỉ trong giây lát, cả hai đã hoàn toàn trần truồng trên tấm thảm trước lò sưởi. − Em muốn anh - Cô áp vào cổ anh, thì thầm và những ngón tay dài, búp măng của cô sục vào tóc anh - Hãy nhận lấy em đi, anh. Anh thèm muốn cô cũng như cô thèm muốn anh, nhưng anh còn muốn kéo dài cuộc làm tình. Vì thế anh hôn cô rất chậm, gần như uể oải, và run người lúc cô mở miệng ra dưới miệng anh. Anh cảm thấy lưỡi cô dò dẫm tìm anh, và anh rạo rực, kích thích hơn bao giờ hết. Anh bắt đầu vuốt ve ngực cô, bàn tay cô tìm xuống dưới trên tấm lưng rộng của anh và đặt lên mông anh. lúc này, Kay áp sát vào anh, toàn thân cô toát ra sự khao khát anh chưa thấy bao giờ, và anh khó lòng kềm chế nổi. Bị kích thích quá mức chịu đựng, anh cảm thấy từng thớ thịt của anh bùng nổ lúc anh đi sâu vào nơi ấm áp của cô, còn cô ngây ngát đón anh.Quá nửa đêm, Kay cuộn tròn trong chiếc ghế bành tiện lợi gần lò sưởi trong phòng ngủ của chủ nhân. Giống như mọi phòng khác trong toà nhà rộng lớn bằng đá này, phòng ngủ có môt vẻ thật huy hoàng và trang trọng. Phòng rộng, rất cân đối, có tám cửa sổ, chiếc nọ đối diện với chiếc kia, một chiếc đối diện với lò sưởi giữa phòng, ba chiếc trên bức tường cuối cùng. Lò sưởi rất lớn và cao, vỉ lò bằng thép quá cỡ xếp những thanh củi gộc và những tảng than bùn lớn. Mặt lò sưởi màu gỗ dái ngựa rất hợp với các rầm nhà màu đen bắc trên trần. Áp vào tường chính, đối diện với lò sưởi là một cái giường bốn cọc bằng gỗ dái ngựa, các cọc đều chạm khảm, rèm và khăn trải giường bằng lụa màu hồng. Ian đã ngủ say. Cô có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ, lên xuống nhịp nhàng của anh; Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng củi lách tách trong lò và tiếng chiếc đồng hồ cổ từ thời ông anh tích tắc trong góc phòng. Đêm nay, sư say đắm của anh hoàn toàn áp đảo cô. Anh không thể đủ cho cô. Cô thấy mình đáp ứng được anh, thoả mãn nhu cầu tình dục nồng nhiệt của anh, hung dữ và đòi hỏi chẳng kém anh. Cô hy vọng lần này sẽ thụ thai. Kay khao khát có con cũng như chồng cô, tuy Ian chưa lần nào nói đến việc thèm có một đứa con trai. Nhưng trong thâm tâm, cô biết anh tha thiết muốn có một người thừa kế, một đứa con trai nối bước anh làm chủ nhân lâu đài lochcraigie. Nếu không có thai, chuyện gì sẽ đến với cô? không bao giờ có? Anh sẽ ly dị cô và tìm một người phụ nữ khác sinh con cho anh? Hay anh sẽ nhún vai và mong cô em gái Fiona lấy chồng, có một đứa con trai để thừa kế tước hiệu và gia sản to lớn này? Cô không dám nghĩ đến Ian sẽ làm điều gì tệ hại. Nhỏm dậy, Kay đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Tuyết vẫn rơi; một luồng gió mạnh làm các bông tuyết lấp lánh quay tròn, rồi đậu trên nền đất. Bên dưới như phủ một tấm mền trắng toát, và dưới ánh trăng nhợt nhạt, tấm chăn phủ tinh khôi này như dệt bằng chỉ bạc. Gió đập vào cửa sổ kêu lách cách, nhưng tào nhà vẫn đứng vững chãi như mọi khi. Hơn 400 năm trước, William Andrews của lochcraigie đã xây toà lâu đài bất chấp thời gian và những mùa đông khắc nghiệt của xứ Scotland. Giá có một người nào đó để nói chuyện nhỉ, Kay nghĩ lúc áp mặt vào cửa sổ lạnh giá. Cô chưa bao giờ bàn với Ian hoặc với mẹ chồng về chuyện họ không có con, sợ gợi nên bao điều bất lợi. Ước gì mẹ còn sống, cô nghĩ, và cơn xúc cảm bất ngờ làm cô nghẹn ngào. Mẹ cô đã gây dựng cho cô, đặt cô vào chổ cần thiết, nhưng bà không còn để được hưởng nhữ lợi ích hoặc chia sẻ niềm vui với cô. Em trai Sandy của cô đã di cư sang Australia từ tám năm trước, từ bấy đến nay cô chẳng biết tin tức gì. Buồn thật. Cô hiểu rõ cô chẳng có bạn bè, ít ra là chẳng có bạn thân, và nghĩ ngay đến Alexandra Gordan. Đã có thời họ rất thân thiết, cho đến cuộc cãi nhau kinh khủng ấy. Đôi khi, nhớ đến những ngày tuyệt diệu trong trường của bà Anya, những kỷ niệm về Alexa vây bọc lấy cô, và cô thấy rất nhớ cô gái Mỹ đó. Một tiếng thở dài, khe khẻ thoát khỏi họng cô và cô thấy thấm thía buồn. Nhưng còn Anya Sedgwick. Bà luôn tốt với cô, bà không những là cô giáo, là cố vấn đầy kinh nghiệm mà còn là một người bạn thật sự, gần như một người me thương yêu. Rốt cuộc, có lẽ cô nên đến dự tiệc của Anya. Nếu cô đến sớm vài ngày, cô có thể gặp riêng Anya, có thể bộc bạch tâm tư với bà. Nhưng sao lại phải đợi đến tháng Sáu, lúc này cô tự hỏi. Và cô tức khắc nghĩ đến Francoise Boujon. Khi đã có hẹn với ông, cô có thể hen ăn trưa, uống trà hoặc ăn tối với bà Anya, chắc bà rất vui gặp cô, điều này cô không nghi ngờ gì.. Kay bỗng có một quyết định, thật liều lĩnh.... Dù thế nao, cô cũng sẽ đi dự tiệc. Để tỏ lòng kính trong Anya, như Ian đã gợi ý lúc trước.