Chương 3
Một năm sau

Trong đồn cảnh sát thành phố, Rei đang ngồi chơi điện tử. Trò đua xe quỷ quái này khó thật. Dù cô chưa bao giờ thiếu tự tin về tay lái của mình, cô vẫn không thể nào phá đảo nổi.
Rei bực mình quẳng cái điện tử xuống bàn. Cô châm một điếu thuốc rồi nằm dài xuống ghế. Hôm nay rảnh rỗi quá, nhưng không phải vậy mà cô thấy nhàm chán. Dù sao cũng không nên có một vụ đốt nhà hay xô xát trong một buổi sáng đẹp trời như thế này. Cô nhắm mắt lại, thiu thiu ngủ.
- Rei nhìn này, - Tiếng Elegant gọi giật giọng làm cô choàng tỉnh – Cô có nhớ cô bé Umidol mà cô đã cứu năm ngoái không. Cô bé ấy sắp kết hôn rồi này.
- Vậy hả, - Rei trả lời hờ hững.
Umidol, cô nhớ chứ. Lâu đài Oil, đám cháy, và những thứ khác tất cả đâu phải là những thứ dễ lãng quên. Nhưng cô phải quên nó đi, phải quên hết. Tất cả những thứ đó đã qua rồi. Thật may là cô bé đó không còn nhớ gì, nếu không, liệu cô bé có sống nổi không
Rei vớ lấy chai rượu tu một ngụm. Không nên nhớ về cái đêm khủng khiếp đó nữa. Một nghi lễ tế thần giữa một cái thành phố văn minh như thế này không thể nào tưởng tượng nổi.
- Ui, chú rể đẹp trai quá. Xem này – Elegant vụt đọc to lên – Trong vài tuần tới, lễ kết hôn giữa cô Umidol và ông Lucifer Oil sẽ được tiến hành. Cô Umi là người sống sót sau đám cháy khủng khiếp năm ngoái tại lâu đài Oil. Còn chú rể cũng là người thuộc dòng họ Oil, một người cháu họ của ngài Olive. Lại một cuộc hôn nhân nữa giữa dòng họ Oil danh giá cổ kính và những mỹ nhân xinh đẹp nhà …
Rei đứng bật dậy chụp lấy tờ báo. Lucifer à. Cái tên này nghe quen quá. Đúng rồi. Cô đã nghe thấy điều đó vào cái đêm hôm đó. Tiếng hét lanh lảnh của bà Kea như vang lên rõ mồn một bên tai cô "Lucifer, dừng lại, không được đuổi theo nó. Hãy để cho nó đi… " Đúng rồi, Mái tóc đen dài, đôi mắt màu xám bạc sâu thẳm, khuôn mặt đẹp như một vị thiên thần và nụ cười, nụ cười quen thuộc đến sởn gai ốc. Chính hắn, chính hắn là kẻ đã đuổi theo cô và Umi đêm hôm đó. Nhưng chẳng lẽ hắn còn sống nổi ư, sau khi đã nhận của cô trọn năm viên đạn, lại kẹt trong đám cháy khủng khiếp đó. Lẽ nào đây chỉ là người giống người mà thôi.
Rei nhìn chăm chăm vào bức ảnh màu in to bằng đúng khổ báo. Đôi mắt này, chính đôi mắt này đã nhìn cô đêm đó, đôi mắt đã khiến máu cô như đông đặc lại trong huyết quản, làm cơ thể cô như bị thôi miên đến mức gần như là không cử động được. Chắc chắn là hắn rồi. Không hiểu bằng cách nào mà hắn còn sống sót sau vụ cháy khủng khiếp đó, nhưng đúng là hắn.
Vậy thì Umi nguy mất. Hắn đã quay lại để trả thù. Hoặc hắn muốn tiếp tục cái nghi lễ khủng khiếp năm xưa. Dù là điều gì đi nữa thì Umi vẫn đang rất bị nguy hiểm. Không được. Cô phải ngăn cái đám cưới này lại.Cô phải vạch mặt hắn, phải bắt hắn trả giá cho bao mạng người đã chết tại lâu đài Oil. Hắn phải đền tội.
Rei với lấy cái áo khoác. Cô rút súng ra kiểm tra, nạp đạn vào cẩn thận rồi đút vào bao, dợm bước ra khỏi phòng. Elegant giật vội lại tờ báo:
- Cậu định đi đâu đó?
Rei định đi thẳng, nhưng rồi lại quay lại:
- Cảnh sát trưởng đang ở đâu nhỉ?
Elegant vẫn dán mắt vào tờ báo, trả lời lơ đãng:
- Hình như ông ấy đến toà thị chính. Ngài thị trưởng đang cần gặp ông ấy có việc gấp thì phải.
- Vậy à, vậy thì càng tốt. Ngài thị trưởng cũng nên biết việc này. Ông ấy sẽ có thể ra một quyết định đặc biệt mà không lo có sự xen vào ầm ĩ của đám báo chí. Đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Elegant buông tờ báo, nhướng mắt lên nhìn Rei:
- Cậu lẩm bẩm gì đó?
Rei không trả lời, đóng sầm cửa lại. Cô phóng thẳng tới toà thị chính. Không thể tin nổi là chỉ cần nhìn thấy mặt cô là mấy anh chàng bảo vệ cho vào ngay. Khỉ thật, chẳng lẽ cô lại nổi tiếng đến như vậy ư. Rei vừa mỉm cười vừa bước những bước dài gấp rút qua dãy hành lang vắng tanh. Cô hơi ngại khi nghe rõ tiếng giầy của mình gõ lộp cộp trên sàn nhà. Hai bên tường treo những bức hoạ cổ xưa của các danh hoạ nổi tiếng nhưng thú thực cô không thấy đẹp mắt chút nào. Cô dừng lại trước cánh cửa phòng ngài thị trưởng, hít một hơi dài rồi đưa tay lên gõ cửa.
- Mời vào.
Một âm thanh trầm và ấm áp vang lên làm cô thấy rất yên tâm. Cô rón rén cầm lấy tay nắm cửa, quay nhẹ một vòng. Cánh cửa đột ngột bật mở làm Rei giật mình nhảy lùi lại. Một cô gái bước ra, nhìn cô chăm chú:
- Có việc gì không thưa cô.
Rei vội đáp:
- Tôi muốn gặp ngài thị trưởng một chút - Cô vội nói thêm - Có việc rất cần.
- Cô là Rei Hino, nữ cảnh sát trứ danh năm ngoái đã cứu cô Umi thoát khỏi trận hoả hoạn, đúng không?
Rei hơi sửng sốt:
- Vâng, sao cô biết?
Cô gái mỉm cười:
- Cô rất nổi tiếng mà. Xin mời cô vào, ngài thị trưởng đang đợi cô.
"Sao ngài ấy biết mà đang đợi tôi" - Rei thoáng thắc mắc, nhưng rồi cô vẫn lẳng lặng bước vào theo cô gái. Một người đàn ông rất đẹp trai khoảng hơn 40 tuổi mặc một bộ vest màu xám nhạt may rất khéo đứng bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi, chìa tay ra với cô:
- Xin chào, cô là Rei Hino nổi tiếng đó ư. Tôi đã nghe kể rất nhiều về cô. Rất vui khi được tiếp đón cô ngày hôm nay.
Rồi ông ta vội nói ngay:
- Xin mời, xin mời cô ngồi.
Rei ngồi xuống ghế:
- Cảm ơn ngài. Rất may vì đã gặp được ngài.
Cô thư ký đặt một tách trà Grey trước mặt Rei:
- Xin mời cô. Có cần thêm một chút đường nữa không ạ?
Rei kinh ngạc:
- Sao cô biết …
Cô thư ký mỉm cười:
- Cô thích uống trà Grey phải không. Cho thêm một giọt chanh vào nữa, và một phần tư thìa đường. Đương nhiên là tôi biết rồi. Tôi là một fan hâm mộ của cô mà.
Ngài thị trưởng ngắt lời:
- Được rồi, rất cảm ơn cô, Ki. Cô có thể ra được rồi.
Cô thư ký mỉm cười với Rei một lần nữa rồi bước ra khỏi phòng. Ngài thị trưởng nhìn Rei với vẻ hơi bối rối, kéo ghế ngồi xuống:
- Xin lỗi cô, cô ta hơi nồng nhiệt một chút,
Rei cầm tách trà lên nhấp một ngụm, không biết phải bắt đầu như thế nào. Câu chuyện quá hoang đường và cô không có bất kỳ cái gì để có thể làm chứng cứ. Nhưng nếu không nói ra thì Umi sẽ gặp nguy hiểm. Chuyện đó đã xảy ra một lần và không có gì chứng tỏ nó sẽ không xảy ra tiếp. Mà sao ngài thị trưởng chẳng nói câu gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt rất thông cảm và khuyến khích. Ánh mắt đó như một lời khích lệ khiến Rei cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. "Rei, mày không được hèn nhát. Mày không được để cái chết của phu nhân Kea trở thành vô ích. Dù muốn dù không, bây giờ người duy nhất biết được sự thật và có thể ngăn chặn nó chính là mày. Nữ cảnh sát Rei quả cảm đâu rồi. Mày chẳng lẽ lại nhụt chí vì một điều vớ vẩn như thế sao. Cố lên Rei."
- Thưa ngài thị trưởng, tôi có một chuyện muốn nói
- Tôi vẫn sẵn sàng nghe đây - Ngài thị trưởng mỉm cười, đôi mắt ấm áp như khuyến khích.
Rei hít một hơi dài:
- Vâng đó là câu chuyện đã xảy ra một năm về trước. Chắc ngài còn nhớ ngày này năm ngoái, lâu đài Oil đã bị phát hoả và cháy rụi hoàn toàn. Vào đêm hôm trước đám cháy, tôi đã nhận được một cú điện thoại kỳ lạ.
… Lúc đó khoảng hơn bảy giờ tối một chút, Rei vừa tắt vô tuyến vừa chuẩn bị ra ngoài. "Khi đó tôi đã khoá cửa xong xuôi thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi đã định mặc kệ, nhưng rồi không hiểu tại sao lại quyết định quay lại. Không hiểu tại sao tôi cảm thấy rất bồn chồn nóng ruột. Nhưng thật đáng ghét, khi tôi vừa bước vào thì chuông điện thoại im bặt."
Rei vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa quay ra cửa thì điện thoại lại vang lên. Cô vớ lấy cái điện thoại, gắt gỏng:
- Alô, tôi là Rei đây.
Đầu dây bên kia thoáng vẻ ngập ngừng, rồi một giọng nói hơi run run vang lên:
- Dạ, làm ơn cho tôi gặp nữ cảnh sát Rei Hino.
Rei gầm lên:
- Tôi đã nói rồi mà, tôi là Rei Hino đây. Có chuyện gì không?
Giọng nói bên kia càng run hơn:
- Vâng, vâng.. - Giọng nói bỗng trở nên gấp gáp - Cháu gái tôi đang gặp nguy hiểm. Làm ơn tới giúp chúng tôi với.
- Bà hãy bình tĩnh đã - Rei cảm thấy hơi xấu hổ vì đã xẵng giong, vội nói nhỏ lại - Cháu gái bà là ai, đang gặp nguy hiểm gì. Bà cứ nói từ từ thôi.
- Xin hãy nghe tôi nói đã. Làm ơn gấp lên cho. Tôi là Kea Oil ở lâu đài Oil thuộc ngoại vi thành phố. Đêm nay cháu gái tôi sẽ gặp nguy hiểm. Mong cô lập tức tới cứu nó giùm. Xin cô, tôi không thế nói nhiều được. Làm ơn tới mau.
- Nhưng bà…
Có tiếng cụp máy ngay lập tức. Rei đưa mắt nhìn cái điện thoại, bản thân cô cũng không rõ người phụ nữ kia vừa nói gì. Phu nhân Kea, cháu gái bà ta và nguy hiểm, thế là thế nào nhỉ. Liệu việc này có thật hay không. Nếu như đây chỉ là một trò đùa thì sao. Lâu đài Oil đâu phải nơi ai muốn tự do đơm đặt thế nào là được đâu. Cô như mường tượng thấy mình đang nằm ngay trên trang nhất tờ báo "Tổng hợp": Ngày hôm qua một việc rất khôi hài đã xảy ra. Nữ cảnh sát Rei Hino nổi tiếng của chúng ta đã xông thẳng vào lâu đài Oil với súng ống trang bị đầy đủ vì nhận được một lời kêu cứu từ chính bà chủ lâu đài. Nhưng rốt cuộc chính sự trợ giúp của cô đã khiến bà Kea suýt chết ngất vì sợ hãi. Nguyên nhân chính của việc này là do trò đùa của một kẻ vô công rồi nghề nào đó. Đây không phải lần đầu tiên…"
Rei quẳng điện thoại xuống bàn, dợm quay người bước đi. Nhưng nếu điều này là thật thì sao. Nếu như bà ta đã gặp nguy hiểm thật sự thì cô không thể bỏ qua cho mình vì nạn nhân đã kêu cứu mà cô không thể làm gì để giúp. Những suy nghĩ rồi rắm trong lòng cô. Khoan đã, có một cách để kiểm chứng kia mà. Cô liền bấm một con số quen thuộc trên điện thoại:
- Alô, Ken đây.
- Ken à, tôi là Rei Hino đây. Cậu có thể nối máy cho tôi đến lâu đài Oil được không.
Giọng nói bên kia đầy kinh ngạc:
- Lâu đài Oil à, có việc gì không vậy. Cậu quen tới tận người ở lâu đài đó sao?
- Làm ơn đi Ken, đang có việc gấp đây.
- Được rồi, cậu đợi chút đi.
….
Trong lúc chờ nối máy, Rei cảm thấy bồn chồn không yên. Ồ có tín hiệu rồi, Ken đã nối được máy rồi. Một giọng nói trong trẻo vang lên trong điện thoại:
- Alô, đây là lâu đài Oil.
- Làm ơn cho tôi gặp bà Kea có việc gấp.
- Xin lỗi, nhưng cô là ai ạ. Hiện nay bà chủ không có ở đây, có gì cô cứ nhắn, tôi sẽ chuyển lại ngay khi bà ấy về.
- … Vậy làm ơn cho tôi gặp cô Umi cũng được.
- Tôi rất tiếc, nhưng cả ngày hôm nay tôi cũng không thấy cô Umi đâu. Có lẽ cô ấy ra ngoài chưa về. Cô có nhắn gì không.
- Không, tôi sẽ gọi lại sau. - Rei buông máy.
Làm gì có chuyện hai người cùng vắng nhà một cách đầy trùng hợp như thế, hơn nữa người vắng nhà lại vừa điện thoại đến cầu cứu cô. Vậy là sao đây. Nên coi nó là một trò đùa hay một chuyện hoàn toàn nghiêm túc đây. Lý trí và cái bụng đói đang bảo cô mặc kệ, nhưng trực giác của một cảnh sát thì lại bắt cô phải làm rõ mọi chuyện. Rốt cuộc cái bụng và bệnh lười đã thắng. Cô thủng thẳng bỏ đi ăn tối, sau đó về nhà nằm dài xem vô tuyến. Thật kỳ lạ nhưng thời gian dường như trôi chậm chạp hơn mọi khi. Chương trình vô tuyến thì chán phèo, không có gì ngoài mấy trò khôi hài nhạt thếch. Mà dù cô đã ăn rất no, nhưng ruột gan cô vẫn nóng như lửa đốt.
"Lúc đó, không hiểu sao tôi lại bỏ mặc mọi thứ để phóng thẳng đến đó. Ngay cả lúc gần đến nơi và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết mình đến đó là đúng hay sai nữa." - Rei khẽ thở dài nói với ngài thị trưởng.
- Cô làm gì cũng đúng mà Rei - Ngài thị trưởng mỉm cười - Sau đó có chuyện gì thật à?
- Có - Rei hơi ngừng lại một chút …
… Khi tôi đến nơi thì trời cũng không khuya lắm. Ánh trăng toả sáng vằng vặc khắp lâu đài. Thoạt nhìn nó chẳng có gì khác so với mọi khi, không, ý tôi là nó không có gì khác so với các lâu đài khác. Tôi đỗ xe ở khá xa lâu đài, dưới một bóng cây rậm rạp đủ để không ai nhận ra. Nhưng dù có quan sát kỹ lưỡng đến đâu thì tôi vẫn chẳng nhận ra có điều gì bất thường cả. Tất cả đều hoàn toàn yên lặng. Không hiểu sao tim tôi vẫn đập rất mạnh, một cảm giác bồn chồn bỗng dâng lên trong lòng tôi, và tôi không thể nào trấn áp nó được. Tôi bước lại gần lâu đài. Cầu treo đã kéo lên, còn hào nước xung quanh quá sâu để tôi có thể lội qua được. Tất cả những cái đó thay vì cản trở lại vô cùng kích thích khiến tôi nảy ra ý định phải vào trong bằng được.
Tôi chợt nhớ mình còn một cuộn dây thừng ở ngoài xe. Xin ngài đừng cười, không phải lúc nào tôi cũng có sẵn thứ đó trong ôtô đâu, chỉ vì tuần trước tôi có đi cưỡi ngựa và đã học trò quăng thòng lọng. Tôi đã không nghĩ rằng cái dây đó lại có ích đến thế, cứ như là định mệnh đã sắp đặt để hôm đó tôi bắt buộc phải trở thành một tên đạo chích trèo tường khoét vách vậy. Sau đó tôi tháo giầy ra buộc vào một đầu làm thành một cái móc rồi tung nó lên tường lâu đài. Cơ thể tôi khá nhẹ so với sợi dây, vì thế tôi đã có thể đu lên một cách dễ dàng.
Bên trong lâu đài hoàn toàn im lặng. Tuy đèn đuốc vẫn sáng bình thường, nhưng tuyệt nhiên không có một bóng người. Vào lúc mười giờ tối mà không có một bóng người nào trong lâu đài thì quả là một điều rất khó hiểu. Không ai lại đi ngủ sớm như vậy cả. Nhịp tim tôi lúc này lại càng nhanh, đập như trống liên thanh trong lồng ngực và tôi có cảm giác ở xa cả cây số vẫn có thể nghe thấy rõ.
Tôi bước chầm chậm dọc theo dãy hành lang vắng teo, vừa đi vừa nhìn quanh quất, vừa hy vọng được gặp một ai đó để chứng tỏ lâu đài này vẫn bình thường, vừa không mong gặp một ai đó khi mình đang đột nhật vào đây một cách bất hợp pháp. Tôi đi qua sảnh rồi xuống phòng ăn. Cả trong sảnh lẫn phòng ăn đều không một bóng người, tựa như toàn bộ lâu đài đã bốc hơi hết cả vậy. Tôi đi thẳng xuống bếp. Đèn vẫn sáng trưng, và phía trong thấp thoáng bóng người, dù không có bất kỳ tiếng động nào. Tôi rón rén tiến lại gần. Có người thật. Nhưng tất cả đều nằm gục trên bàn như chết rồi. Tôi giả vờ đánh rơi một cái lọ. Bên trong hoàn toàn yên lặng, chứng tỏ không ai nghe thấy tiếng động tôi vừa gây ra. Tôi đẩy cửa bước vào, chạm nhẹ vào người một người nằm gần cửa nhất. Cơ thể còn ấm, chắc là chết chưa lâu. Tôi chạm nhẹ lên mũi. Ồ không, hơi thở vẫn bình thường mà. Tôi lật vội người đó lên. Khoan đã, hình như mấy người này chỉ ngủ thôi chứ chưa chết. Chắc chắn có kẻ nào đã lén cho thuốc ngủ vào thức ăn, căn cứ vào hiện trạng thế này thì có thể đoán rằng họ đang ăn dở thì đã lăn ra ngủ hết. Kẻ nào đó vẫn còn lương tâm, thay vì giết chết hết bọn người hầu thì chỉ làm họ mê đi thôi. Nhưng như vậy thì rõ ràng có một âm mưu gì đó đang diễn ra ở đây, vậy lời kêu cứu hồi tối không phải là giả rồi.
Rei quay ngược lên lâu đài. Cô mở cửa từng căn phòng một, không còn rụt rè e ngại nữa. Bây giờ là chuyện liên quan đến sinh mạng con người rồi. Đám người nằm trong nhà ăn trang phục hoàn toàn giống nhau, chứng tỏ đó toàn là người hầu. Chúng có thể đánh thuốc mê bọn người hầu, nhưng không có nghĩa là chúng sẽ tha cho những vị chủ nhà. Không chừng họ đang gặp nguy hiểm. Tất cả các căn phòng đều trống không. Vậy họ đang ở đâu chứ. Rei bắt đầu hối hận. Lẽ ra cô phải đến ngay khi nhận được lời kêu cứu. Lẽ ra cô phải tin tưởng người phụ nữ đó. Bây giờ biết tìm họ ở đâu đây?
Rei vội chạy xuống bếp. Phải đánh thức đám người hầu dậy để họ cùng đi tìm với cô. Biết đâu lâu đài này có tầng hầm thì sao, tất cả những lâu đài cổ đều có hầm ngầm mà. Rei chạy vội xuống bếp. Chợt cô ngửi thấy một mùi hương rất lạ. Mùi hương thơm ngọt ngào và sực nức, lại có cảm giác vừa huyền bí vừa quen thuộc. Đúng rồi, cô đã bắt gặp mùi hương này trong lần truy quét đám Digan ở ga xe điện ngầm. Mùi hương trầm. Cô vội đi theo hướng của mùi hương.
Kì lạ thật, cô đã đi khắp lâu đài, khắp các phòng nhưng không thể phát hiện ra một điều bất thường nào, nếu như không có người được coi là một điều hoàn toàn bình thường. Toà lâu đài như bị bỏ bùa ếm, chìm trong sự yên tĩnh đến rợn người. Ruột gan Rei càng nóng như lửa đốt. Cô chạy như điên trên dãy hành lang, sộc vào từng phòng, nhòm vào tận gầm giường, mở hết cách cánh cửa tủ, nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào. Mùi hương trầm càng ngày càng nồng nặc. Nó luẩn quẩn trong không khí như trêu ngươi cô. Hình như nó đậm nhất là trong gian đại sảnh. Nhưng trong này hoàn toàn trống trơn. Rei ngẩng mặt nhìn lên trần nhà. Những chùm đèn trang trí bằng phalê lỗng lẫy bật sáng trưng, đảm bảo mọi ngõ ngách trong căn phòng đều phô bày ra hết. Hoàn toàn bình thường. Chợt Rei hơi cau mày. Có phải vì nhìn quá lâu lên ánh sáng hay không mà cô cảm thấy có một chùm đèn hơi xệ xuống so với những chùm khác. Đó là chùm nhỏ nhất nằm ở góc bên trái, và nếu không phải cô bị hoa mắt thì chắc chắn rằng nó đang thấp hơn những chùm đèn khác, phải đến 5 cm. Rõ ràng điều bất thường nằm ở đó, không phải là một sự cố ý trong trang trí vì tất cả những chùm đèn khác đều y hệt như nhau. Nhưng làm thế nào bây giờ. Rei nhìn cuộn dây thừng trên tay. Cô suy nghĩ trong một thoáng (thật ra là không nghĩ gì cả) rồi quăng một đầu lên trên chiếc đèn. Buổi học tuần trước hoàn toàn không uổng phí, vì sợi dây đã quấn gọn lấy chiếc đèn. Cô quả là thiên tài trong lĩnh vực tung dây thòng lọng, một ngày nào đó cô sẽ sang Mỹ bắt ngựa hoang (^ ^).
Rei kéo nhẹ sợi dây. Cây đèn chùm không nhúc nhích. Làm sao giờ, nếu nó là một chùm đèn thật thì sao. Cùng lắm họ sẽ được thay một cái đèn mới thôi chứ gì. Rei tặc lưỡi kéo mạnh tay rồi nhắm nghiền mắt. Cô cảm giác như cả trần nhà rớt xuống, vì dường như có một tiếng uỳnh rất lớn vang lên. Nhưng không có tiếng vỡ của phalê. Cô từ từ mở mắt ra. Một cái gì đó đang lơ lửng trước mắt cô. Nó giống như là một chiếc thùng gỗ, được thả từ trên trần nhà xuống, bốn sợi xích sắt neo chặt ở bốn cạnh thùng. Rei đưa tay níu nhẹ rồi đung đưa. Rất chắc chắn. Cô loay hoay trèo vào trong cái thùng, lòng thầm nghĩ không hiểu làm cách nào để cái thùng trở về vị trí cũ.
Trong lòng thùng khá rộng, Rei đưa mắt nhìn sang bốn phía rồi nhìn lên trần nhà. Làm thế nào để lên đó bây giờ. Chợt cái thùng động đậy rồi từ từ trôi lên phía trên. Hơi bất ngờ và mất đà Rei ngồi phịch xuống sàn thùng. Hoá ra cô không cần làm gì cả. Cái thùng này chắc chắn đã được thiết kế để sau một phút sẽ được rút lên như cũ.
Đang đi lên ngon trớn, cái thùng bỗng khựng lại rồi dừng hẳn. Rei đưa mắt nhìn xung quanh. Cô đang ở trong một căn phòng nhỏ và hẹp, tối om. Rei bước vội ra khỏi thùng. Cô dò dẫm bước quanh căn phòng. Mùi hương trầm thật đậm tựa như những bí ẩn đang ở rất gần đây vậy. Có một cái khoảng sáng nằm ở góc phòng, tuy không đủ sức chiếu sáng cả căn phòng nhưng nó cũng nổi rõ mồn một trong bóng tối. Kea bước lại gần. Một cái gương nằm ngang mặt cô, không đúng, đây là một ô cửa kính thì đúng hơn,và ánh sáng hắt ra từ đó. Rei ngó qua ô cửa kính. Cô suýt kêu lên kinh ngạc. Cô đang nhòm xuống một căn phòng rất lớn, nằm sâu hẳn xuống so với căn phòng nhỏ cô đang đứng.
Căn phòng khá rộng, chắc phải bằng cái sảnh ở dưới nhà. Trên tường cắm chi chít những ngọn nến trên những chân đế kiểu cổ rất đẹp. Chính giữa nhà là một cái bệ lớn bằng đá hoa cương trắng tuyệt đẹp, trên bệ rải một tấm khăn lụa màu vàng thêu chỉ đỏ. Bên cạnh cái bệ, nằm ở bên trái là một cái đỉnh lớn bằng đồng đen đang bốc khói nghi ngút, chắc mùi trầm hương bay ra từ đó. Sát cửa ra vào là một cái bàn đẩy nhỏ có bánh xe, trên bàn để một số dụng cụ gì đó xa quá cô không nhìn rõ lắm, hình như trong đó có một cái cốc, tất cả đều lấp lánh ánh vàng. Xa hơn một chút đang nằm dưới đất là một cô gái trẻ - một cô bé gái thì đúng hơn - vì trông cô bé chỉ khoảng 14 - 15 tuổi, mái tóc vàng óng bỏ xoã, thân hình rũ rượi, nếu không phải đã chết thì chắc chắn là bị thuốc mê.
Cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông tóc đen bước vào, theo sau là hai cô gái, một cô với bộ tóc nâu thẫm, còn cô kia có bộ tóc màu vàng óng ả như những tia nắng mặt trời. Sau cùng là một cậu bé khoảng 5 - 6 tuổi, có nước da xanh xao còi cọc.
Rei đã nhận ra cô gái tóc vàng, đó chính là người vẫn là đầu đề chính cho báo chí gần đây: bà quả phụ trẻ tuổi Kea Oil. Bà ta đang làm gì ở đây thế nhỉ. Vậy lời kêu cứu kia là sao, vì rõ ràng bà ta đi cùng với đám người kia không phải với tư cách là một người bị ép buộc mà giống đồng bọn thì đúng hơn. Vừa nhìn thấy cô gái trẻ, bà ta đã lao vội đến:
- Các người đã làm gì nó vậy.
Căn phòng tuy lớn, nhưng lại đóng kín, vì thế những lời nói trong căn phòng vang lên rõ mồn một bên tai Rei. Cô cảm thấy Kea có quen biết với cô bé đang nằm dưới đất, không chừng đó chính là Umi, cháu gái của bà ta.
Chàng trai tóc đen bước lại gần, giữ tay bà ta lại:
- Không sao đâu, cô ta chỉ đang ngủ thôi.
Anh ta bế xốc cô bé lên, thong thả bước lại gần cái bục đá hoa cương trắng rồi thận trọng đặt cô bé xuống. Anh ta đưa tay vuốt lại tóc, quần áo cô bé với vẻ rất trìu mến. Kea la lên:
- Bỏ tay khỏi người nó nhanh lên.
Chàng trai quay lại, hơi mỉm cười. Trái tim Rei đập thình thịch trong lồng ngực. Đẹp trai quá, cô chưa bao giờ gặp một người nào đẹp trai đến thế này.
- Vâng thưa bà chủ - Anh ta vừa mỉm cười vừa cúi đầu trước Kea. - Tôi sẽ rất nhẹ nhàng mà. Bây giờ cũng chưa đến giờ. Chưa đúng thời khắc mà. Chắc bà vẫn còn nhớ giây phút đầu tiên của hai ông bà chứ, đúng lúc hai cây kim đồng hồ chạm vào nhau ở con số mười hai mà. Chúng ta sẽ cùng đợi đến phút đó chứ.
Rei thoáng thấy Kea hơi đỏ mặt, không hiểu vì lẽ gì. Cô gái tóc nâu đã mang vào phòng hai chiếc ghế từ lúc nào, thong thả đặt lại gần Kea:
- Xin mời bà ngồi.
Kea ngồi phịch xuống ghế, tuy ở khá xa nhưng Rei cảm thấy bà ta đang có một tâm trạng không được tốt lắm. Họ đang chuẩn bị làm gì thế nhỉ. Hình như sắp có một nghi lễ gì đó, Rei có cảm giác như đang ở xứ xở phương Đông huyền bí trong một ngôi đền cổ nào đó. Mùi hương trầm vẫn bốc lên ngào ngạt làm không khí càng trở nên huyền bí.. Kea vẫy tay về phía đứa trẻ:
- Lại gần đây, Pat.
Rei suýt kêu lên kinh ngạc. Đứa bé kia là Patmol, là người thừa kế lâu đài Oil ư. Sao lại có thể thế được. Nó phải mười bốn mười lăm tuổi gì đó mới đúng chứ, sao lại nhỏ con như một đứa trẻ lên năm như vậy? Chẳng trách chẳng bao giờ Kea để con trai xuất hiện trên báo, chắc đứa bé đó mắc một căn bệnh gì đó. Hay đây là một nghi thức chữa bệnh??? Nhưng nếu như vậy sao phải đánh thuốc mê toàn bộ lâu đài, sao Kea còn phải cầu cứu đến cô. Sắp xảy ra chuyện gì vậy.
Kim đồng hồ nhích chậm chạp đến con số mười hai. Chàng trai tóc đen vụt tiến lại gần cái bệ đá hoa cương:
- Sắp tới giờ rồi, Kitanai, chuẩn bị đi.
Cô gái tóc đen liền đẩy cái bàn sát tường lại gần bệ. Trên bàn có một cái khay phủ vải trắng toát, trên khay có một con dao lớn nhọn hoắt và một cái cốc có chân đế kiểu cổ màu vàng óng, sáng lấp lánh. Chàng trai tóc đen cầm chiếc cốc đưa cho cô gái, còn mình thì cầm lấy con dao:
- Cô nhớ phải làm gì chứ. Khi tôi đâm con dao vào cổ cô ta thì cô hứng chiếc cốc vàng này vào. Sau đó phải đưa cho Pat uống ngay. Nhớ là uống ngay lập tức.
Kea đứng bật dậy:
- Sao, chẳng nhẽ phải làm thế thật sao?
- Vâng thưa bà. Có lẽ hơi kinh khủng đối với một người như bà. Tôi nghĩ bà nên đi ra ngoài cho đến lúc tiến hành xong. Sẽ rất nhanh thôi mà.
Kea chợt gào lên:
- Dừng lại, không thể được, ta không cho phép.
Bà ta lao đến cái bệ đá hoa cương. Chàng trai tóc đen liền đứng chắn trước mặt:
- Xin bà đừng làm thế?
Kea trợn mắt quát lớn:
- Lui ra.
Lucifer hơi cau mày lại tỏ ý không bằng lòng, nhưng vẫn nói rất nhã nhặn:
- Không thể được đâu, thưa bà. Tất cả đã quyết định rồi mà.
Kea đẩy mạnh vào chàng trai, anh ta dường như hơi lưỡng lự một chút nên đã ngã ngửa ra sau. Kea nhảy xổ vào ôm lấy cô bé tóc vàng:
- Ta không cho phép. Các ngươi hãy cút đi.
Cô gái tóc nâu tiến lại gần, đôi mắt màu xám bạc nhìn thẳng vào mắt Kea:
- Xin bà hãy bình tĩnh và quay về ghế ngồi đi.
Thật kỳ lạ, như bị thôi miên, Kea bị cô gái tóc nâu nửa dìu, nửa kéo về phía chiếc ghế. Bà ta ngồi phịch xuống ghế rồi ôm mặt khóc nức lên:
- Không có cách nào khác sao. Chẳng nhẽ phải lấy máu nó mới giải được lời nguyền sao. Nó còn trẻ quá kia mà. Lẽ nào bắt nó phải chịu những điều mà nó không hay biết gì cả.
Bà ta vùng lên nhưng cô gái tóc đen đã níu chặt lại, đẩy bà ta ngồi xuống ghế. Chợt bà ta gào lên:
- Rei, cô ở đâu, tôi đã kêu cứu cô rồi, sao cô không đến. Cháu gái tôi đang gặp nguy hiểm đây. Nó sắp bị giết đây, cô ở đâu mau ra đi.
Chàng trai và cô gái tóc đen nhìn nhau kinh ngạc, rồi cô gái quay sang nhìn Kea:
- Bà nói gì, Rei nào. Bà đã cầu cứu cô ta sao?
Kea cười như điên:
- Đúng thế, tôi đã gọi cho cô ấy từ lúc chiều. Chỉ một lát nữa thôi, cảnh sát sẽ đến bắt hết cả các ngươi. Các ngươi sẽ không ai thoát được đâu?
Rei hơi giật mình. Như vậy thì cô phải xuất hiện rồi. Trong lúc đó, ở phía dưới, cô gái tóc nâu nắm lấy tay Kea lắc mạnh:
- Bà điên à, bà định để cho cả thế giới biết câu chuyện này hay sao. Bà đã nói những gì rồi.
- Tất cả, cả chuyện các ngươi là những con quái vật chuyên hút máu người. Các người sẽ bị trừng phạt vì đã làm những chuyện này.
Cô gái tóc đen quay sang chàng trai:
- Vậy thì phải làm nhanh lên, nếu không có kẻ đến cản trở thì phiền lắm. Ngài Oil sẽ không hài lòng đâu.
Chàng trai đưa mắt nhìn quanh rồi trấn an cô gái:
- Đừng lo, không ai tìm được nơi đây đâu. Trừ chúng ta ra… Phải đúng giờ mới hiệu nghiệm chứ. Chỉ còn năm phút nữa thôi mà.
"Chỉ còn năm phút nữa thôi" Cô bé, bị giết, những con quái vật hút máu người, những cụm từ rời rạc vang lên trong đầu Rei. Tuy chưa hiểu gì lắm, nhưng cô có thể nhận ra đây là một thứ gì đó rất khủng khiếp, và cô bé nằm kia đang gặp nguy hiểm. Nhưng làm thế nào để xuống đó bây giờ. Rei đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng này hoàn toàn kín mít, và lối ra vào duy nhất là lối cô vừa lên. Nhưng làm thế nào để xuống đó bây giờ. Rei nhìn quanh. Trong này có một cái ghế lớn tuy cũ nhưng còn rất đẹp. Chắc chắn ngày xưa chủ nhân của ngôi nhà này đã ngồi đây để nhìn những gì đang xảy ra ở dưới kia. Nhưng cô không muốn nhìn. Cô muốn xuống đó, và cô phải xuống đó. Rei bặm môi nhấc chiếc ghế lên. Cô ném mạnh chiếc ghế vào ô cửa kính. Một tiếng xoảng vang lên chát chúa. Chiếc ghế rơi bịch xuống đất. Cả bốn bóng người cùng ngước nhìn lên. Rei đứng sừng sững trên đó, tay giơ cao súng:
- Tất cả đứng im, không được động đậy, nếu không tôi sẽ bắn ngay.
Cô thầm ước lượng khoảng cách giữa ô cửa và sàn nhà, khá cao, phải đến năm mét chứ không ít hơn. Nhưng không còn cách nào khác, cô nhắm mắt nhảy vụt xuống. Có tiếng hét, rồi cô ngã nhào vào một cái gì đó rất mềm mại. Rei mở choàng mắt ra. Cô đang nằm trong một vòng tay vừa mạnh mẽ vừa ấm áp, chính chàng trai tóc đen đã thời kịp đỡ lấy cô. Rei đứng bật dậy, lùi vội lại. Cô gái tóc đen buông Kea ra, chạy lại gần chàng trai:
- Anh điên à, Lucifer. Có sao không.
Chàng trai đẩy cô gái ra, từ từ đứng dậy. Những mảnh kính vỡ cắm chi chít trên cánh tay để trần. Máu chảy loang theo những vết cắt len lỏi giữa những mảnh thủy tinh, nhỏ tong tong xuống sàn. Không chút nào để ý đến cánh tay mình, chàng vẫn mỉm cười nhìn Rei:
- Sao cô lại làm thế. Cô sẽ ngã gãy cổ đó. Có sao không?
“Quái vật” Rei vừa lẩm nhẩm trong đầu vừa lùi lại gần Kea. Cô vẫn giơ cao súng về phía hai người đó. Kea mừng rỡ níu lấy tay Rei:
- May quá, cô là Rei Hino phải không. Cô đã đến kịp rồi. Hãy cứư cháu gái tôi với.
Rei vừa đưa đôi mắt cảnh giác nhìn chàng trai, vừa nói với Kea:
- Bà hãy bế lấy cô bé đi ngay đi, còn tôi sẽ đoạn hậu.
Kea vội xốc lấy cô bé bước vội ra cửa. Kitanai dợm bước theo nhưng Rei đã giương súng lên:
- Đứng im đó, không tôi sẽ bắn.
Lucifer đưa tay cản Kitanai lại, nhìn Rei nói bằng một giọng rất từ tốn, đôi mắt màu xám như dán chặt vào cô:
- Cô đang làm gì đó Rei, đây đâu phải việc của cô. Hãy để yên cho chúng tôi làm việc của mình. Bỏ súng xuống đi. Ngoan nào.
Những lời nói êm như ru làm Rei thấy xôn xao, cô từ từ hạ súng xuống. Chợt có tiếng hét:
- Rei, mau ra đây, đừng nghe nó nói gì hết.
Rei giật mình choàng tỉnh. Cô giương vội súng lên rồi lùi dần ra cửa. Kea kéo tay cô ra rồi đóng chặt cửa lại. Bà ta kêu lên:
- Mau rời khỏi đây thôi.
Hai người hối hả chạy. Chợt một bóng người xuất hiện ngay trước mặt hai người, bất thình lình, trông như một bóng ma. Kea kêu lên kinh hãi:
- Lucifer, sao ngươi lại ở đây. Làm cách nào mà ngươi có thể chặn trước ta như vậy được.
Chàng trai tóc đen hơi cúi mình:
- Đây là nhà cũ của tôi mà. Còn nhiều điều mà bà chủ chưa biết lắm, chẳng hạn như lối ra ở đâu. Có cần tôi chỉ đường không.
Kea hét lên:
- Mau tránh ra.
- Vâng, thưa bà chủ.
Anh chàng tránh sang một cách duyên dáng, không quên ném cho Rei một nụ cười rất quyến rũ. Nếu không có con dao lăm lăm trong tay thì cô đã cho rằng anh ta là một người tốt mất rồi. Cô vừa chạy theo Kea, vừa ngoái đầu nhìn lại. Anh ta vẫn đang đứng đó, với nụ cười vừa quyến rũ vừa khinh mạn, tựa như hai người đang làm một việc rất vô ích vậy. Đang chạy ngon trớn, Kea chợt dừng lại đột ngột làm Rei đâm sầm vào người bà ta.
- Có chuyện gì vậy,? - Rei lo lắng hỏi.
Kea không trả lời, chỉ đưa tay chỉ về phía trước. Rei choáng người. Một bức tường sừng sững đang chắn trước mặt hai người. Thế là thế nào. Ở đây hoàn toàn không hề có đường ra. Phía đằng sau, Lucifer đang thủng thẳng tiến lại gần:
- Thế nào thưa bà chủ, có cần tôi chỉ đường thoát khác cho bà không. - Anh ta vừa mỉm cười vừa chỉ ra ngoài cửa sổ - Chỉ có lối này thôi, nhưng tôi e rằng nhảy ra ngoài đó thì chẳng còn thứ gì lành lặn đâu. Bây giờ thì trả cô bé đó cho tôi chứ. Đến giờ rồi.
Rei nhìn Kea lo lắng:
- Thật thế sao?
Mặt Kea tái mét, bà ta khẽ đáp bằng một giọng run run:
- Chắc thế rồi. Ngày xưa khi Olive đưa tôi lên đây, chúng tôi toàn lên bằng con đường ở trong căn phòng đó. Chắc ngoài này không có đường xuống thật rồi.
Rei đảo mắt nhìn quanh. Trên tường hoàn toàn trống trơn. Chợt cô đưa mắt nhìn vào một đường ống rất lớn chạy sát trên trần vắt từ đầu tường này sang đầu tường kia. Cái gì thế nhỉ. Có khi nào là… Lucifer vẫn tiến lại gần:
- Không có cách nào đâu, Rei. Trả cô bé đó cho tôi đi.
Rei chĩa thẳng súng về Lucifer:
- Mau đứng lại ở đó, không tôi sẽ bắn ngay.
Lucifer vẫn vừa mỉm cười vừa bước lại gần, tựa như những lời cô nói không có trọng lượng gì hết, và khẩu súng trên tay cô không khác hơn một món đồ chơi trẻ con. Rei chĩa thẳng súng lên đường ống trên trần nhà, bóp cò. Một tiếng nổ đanh gọn vang lên, viên đạn cắm thẳng vào đường ống. Một cột lửa khổng lồ bỗng bùng lên từ phía đường ống, phụt thẳng xuống sàn nhà. Lucifer vội lùi lại hét lớn:
- Cô làm cái gì thế.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội chắn giữa Lucifer và ba người bọn họ. Kea và Rei vội lùi ra gần cửa sổ. Cô đã đoán đúng, đây là đường ống dẫn gas. Ngọn lửa bắt đầu gặm nhấm đến trần nhà, cái đường ống to đùng cháy ngùn ngụt rơi uỳnh xuống sàn. Rei nhìn Kea lo lắng. Bây giờ biết làm thế nào. Ngọn lửa sẽ nuốt chửng họ mất. Chợt một bóng người hiện ra trong bóng lửa đỏ rực. Kea kinh hoàng kêu lên:
- Sao ngươi qua đó được?
Lucifer từ từ bước qua, tóc bay phần phật trong bóng lửa, ánh mắt đỏ rực trông như một con quỷ. Rei rùng mình, máu trong người cô như đông đặc lại, toàn thân cô dường như cứng đơ không thể cử động được. Ánh mắt đáng sợ quá. Cô nghiến răng bóp cò liên tục. Những viên đạn cắm chính xác vào người Lucifer, nhưng hắn ta chỉ khẽ khựng lại một chút rồi vẫn tiến lại gần họ, như một con quỷ nhập tràng. Kea lao ra chắn trước mắt Rei:
- Mau chạy đi, tôi sẽ cản hắn lại.
Kea đưa Umi sang cho Rei, cô thận trong ôm lấy cô bé trong tay, lùi lại, nhìn quanh quất. Biết chạy đi đâu bây giờ. Cô lao ra phía cửa sổ, nhìn xuống dưới. Mặt đất sâu hun hút. Cô quay đầu nhìn lại, Lucifer vẫn lừng lững tiến lại gần, ánh mắt đỏ khé như hai hòn than. Chắc chắn Kea không thể cản nổi hắn ta rồi. Rei rùng mình, ôm chặt lấy Umi rồi nhảy thẳng xuống phía dưới. Thà cô tan xương nát thịt còn hơn phải đối mặt với hắn. Phía sau cô có tiếng Kea hét lớn:
- Lucifer, dừng lại, không được đuổi theo nó. Hãy để cho nó đi.
Một dòng nước mát lạnh nhẹ nhàng đón lấy hai người. Thật may mắn là cô đã nhảy ngay xuống cái hào bên cạnh lâu đài. Rei ngoi vội lên, cô đẩy thân hình mềm nhũn của Umi lên bờ hào, thở dốc, sau đó cố gắng trườn lên theo. Phải nhanh chóng rời khỏi đây, bằng không hắn đuổi kịp thì chết. Rei bế vội Umi lên tay, chạy vụt về phía chiếc ôtô của mình. Chợt một tiếng nổ rất lớn, rồi cả lâu đài Oil cháy bùng lên như một ngọn đuốc khổng lồ. Đúng rồi, chắc chắn lửa đã cháy lan theo đường ống dẫn gas, vậy là toàn bộ lâu đài đã phát nổ. Rei thẫn thờ nhìn lâu đài, tất cả đã chìm trong biển lửa. Không ai có thể thoát khỏi nơi đó cả. Rei từ từ bấm điện thoại:
- Pan à, gọi cứu hoả nhé. Lâu đài Oil đang phát hoả rồi.
….." Sau đó tôi đưa Umi vào viện. Tôi chỉ nói rằng tôi đã cứu cô bé ra từ trong đám cháy. Tôi đã không hé răng với ai về những gì đã xảy ra đêm hôm đó, bởi nó quá hoang đường, hơn nữa tất cả đã chết hết rồi. Tôi không ngờ là Lucifer vẫn còn sống. Hắn chính là kẻ sắp kết hôn với Umi."
Rei dừng lại, đưa hai tay ôm lấy đầu. Những kí ức khủng khiếp như tràn ngập tâm hồn cô, dày vò cô, và cô không biết mình nói ra như thế này là đúng hay sai. Từ trước đến nay cô vẫn luôn hành động độc lập, nhưng trước hắn, cô cảm thấy mình quá nhỏ bé và yếu đuối. Cô phải cầu cứu sự giúp đỡ từ người khác, đây là điều nên làm. Vì tính mạng của Umi, vì cái chết oan uổng của bao nhiêu người, cô phải làm điều đó.
- Xin ngài hãy làm một điều gì đó.
Có tiếng gõ cửa. Rei giật mình im bặt. Ngài thị trưởng nhìn cô trấn an rồi nói lớn:
- Vào đi.
Cô thư ký bước vào, mỉm cười với Rei rồi hướng về phía ngài thị trưởng:
- Xin lỗi vì đã làm phiền hai người, nhưng ngài có điện thoại ạ, ở phòng số hai.
- Sao không nối máy vào đây.? - Ngài thị trưởng khẽ cau mày.
- Dạ, vì tổng thống muốn nói chuyện riêng với ngài, tôi e rằng…
Ngài thị trưởng vội đứng bật dậy. Trước khi bước ra cửa ngài còn quay lại nói với Rei:
- Cô cứ ngồi đây đợi một chút nhé. Lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện này.
Cô thư ký trước khi bước vội theo còn cố ném lại cho Rei một nụ cười. Cánh cửa đóng lại nhanh chóng. Rei cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Thật kỳ lạ, sau khi kể hết ra, lòng cô bỗng nhẹ nhõm hẳn. Ngài thị trưởng vẫn chưa có thái độ rõ ràng, nhưng chắc là ông ấy đã tin cô. Ông ấy đã lắng nghe với một thái độ rất chăm chú tin tưởng chứ không có chút gì là coi thường nghi ngờ. Nhưng cũng chẳng thể đoán chắc được điều gì. Bây giờ chỉ còn cách đợi mà thôi.
Có tiếng mở cửa sau lưng cô rồi một ai đó bước vào phòng. Nhanh thế kia à, chắc ngài thị trưởng hứng thú với câu chuyện của cô lắm nên mới quay lại ngay như thế. Cô quay đầu lại, mỉm cười. Nụ cười tắt phụt giữa chừng, máu trong người cô như đông đặc, cơ thể cô tê cứng không thể cử động nổi. Bóng người sau lưng cô mỉm cười, một giọng nói rất quen thuộc vang lên nhẹ nhàng:
- Chào Rei, không ngờ được gặp lại em sớm thế này. Tôi đã mơ thấy em hàng đêm.
Rei đứng bật dậy, lắp bắp:
- Ngươi, … ngươi … ngươi chính là Lucifer ….
- Thật vinh hạnh cho tôi biết bao nhiêu, không ngờ em đã biết tên tôi.
Rei lùi vào góc phòng. Cô rút súng ra:
- Mau tránh ra, không ta sẽ bắn ngay lập tức. Ngươi nên nhớ đây là tòa thị chính, chỉ cần có một tiếng súng là bảo vệ sẽ tràn vào ngay lập tức. Ngươi đừng có làm bừa.
Lucifer vẫn tiến lại gần:
- Nghe nói em ở đây nên ta vội tới, đâu có làm bừa gì đâu. Sao lại chào đón ta bằng cái giọng lạnh lẽo như thế.
Rei bắn liền hai phát. Lucifer khẽ khựng lại rồi gục xuống. Trong một giây, Rei tưởng hắn chết nhưng cô đã nhầm. Hắn bỗng ngửng mặt lên nhìn cô, mỉm cười rồi đứng thẳng dậy. Có những tiếng leng keng vang lên, và hai viên đạn rơi hẳn xuống đất. Hắn cúi xuống nhặt hai viên đạn lên chìa về phía cô:
- Của em đây. Đừng phung phí như thế, không có ích gì đâu. Hãy lại đây với tôi nào.
Lucifer nắm lấy tay Rei. Cô cố vùng vẫy, nhưng dường như cơ thể cô đã tê liệt hẳn, và cô không có cách nào thoát khỏi cánh tay cứng như thép của hắn. Hắn tiến lại gần cô, khuôn mặt từ từ cúi xuống sát mặt cô, cô có thể cảm thấy hơi thở hắn phả vào người cô nóng hổi. Một cảm giác run sợ trào lên trong lòng cô. Máu trong người cô như sôi lên sùng sục. Đôi môi hắn mơn man nhẹ lên mắt cô, lên má cô, lên môi cô rồi tràn xuống cổ. Trí óc cô như mờ đi rồi cô không cảm thấy gì nữa. Thân thể cô nhũn ra, ngã nhào xuống đất.