Như thế, liên tục mấy ngày liền, Thanh Trúc và Kỳ đều ra ngoài ăn trưa. Bây giờ không chỉ có quán hủ tiếu mì kia, họ còn ghé qua những quán gần đấy. Kỳ vẫn giấu rất kỹ lai lịch, Thanh Trúc cũng không buồn hỏi. Nhìn bộ quần áo bạc màu, và cử chỉ ngần ngừ của Kỳ lúc trả tiền, Thanh Trúc cảm thông và thỉnh thoảng nàng cũng dành được trả tiền. Kỳ không cản. Càng lúc Trúc bỗng thấy Kỳ làm sao ấy. Anh chàng có vẻ đã chinh phục được nàng. Cái thái độ phớt tỉnh, thích châm biếm, cái nhìn đăm đăm của Kỳ như một thỏi nam châm. Ồ! Kỳ! Anh Kỳ! Tận cùng trong trái tim của Thanh Trúc như phát ra tiếng gọi. Cái tên mà lúc nào cũng lảng vảng trong đầu nàng, không làm sao xóa được. Ngay cả trong giờ làm việc, Thanh Trúc vẫn nhớ tới. Bên cạnh đó, công việc thư ký của Trúc đã đi vào quỹ đạo. Như lời ông Đạt nói, mọi việc đâu đó sẽ suông sẻ, không còn cực như giai đoạn đầu. Cái khó khăn nhất bây giờ không phải là dự thảo công văn mà là sắp xếp giờ giấc và phân loại khách phải tiếp cho ông Đạt. Nhưng rồi, ông tổng giám đốc lại cứ gặp mãi khách xin gặp bất ngờ. Ví dụ như cách đây mấy hôm, bà tổng giám đốc ghé qua. Trước đó Thanh Trúc cứ nghĩ bà vợ của tổng giám đốc phải hách lắm, khó ưa lắm. Nhưng thật là một bất ngờ. Trái với sự tiên đoán của Thanh Trúc, bà ta lại là một người đàn bà quí phái thật, nhưng rất nho nhã, dịu dàng. không còn trẻ nhưng vẫn đẹp một cách thu hút, cái đẹp của người đàn bà đứng tuổi, hiền lành. Hôm ấy, ông Đạt đang bận tiếp một người khách nước ngoài đến thương lượng hợp đồng lớn, vì vậy bà tổng giám đốc đã ở lại phòng của Thanh Trúc rất lâu, nói chuyện rất nhiều. Lúc nào trên môi bà cũng có nụ cười. Điều đó làm cho bao nhiêu e dè của Thanh Trúc tan biến cả. Bà đã gọi tên Trúc một cách tự nhiên như một người cô gọi cháu. - Cô Thanh Trúc. Nghe ông chồng tôi thường nói về cô, ông ấy bảo cô thông minh, lanh lợi. Hôm nay đến đây thật bất ngờ. Tôi không ngờ cô lại trẻ, dễ thương và hiền lành như thế này. Thanh Trúc nói. - Con không dễ thương, hiền lành đâu. Ông tổng giám đốc cứ cảnh giác con là phải ý thức được vai trò của mình. Bà Đạt có vẻ kinh ngạc. - Ông ấy nói thế ư? Ông ấy đã từng bảo cô như thế à? Thanh Trúc cươi. - Không phải, ông ấy chỉ ám chỉ như vậy thôi. Bà Đạt có vẻ thích thú, nhìn Thanh Trúc. - Cô không những thông minh mà còn nhạy bén nữa. Thật ra thì vai trò thư ký riêng đâu phải thấp kém, là tay trái của Tổng giám đốc đấy. Rồi bà ta cười, nụ cười thật rạng rỡ. Trời đất! Thanh Trúc thầm nghĩ. Thế này thì chắc lúc còn trẻ bà ta phải đẹp vô cùng. - Tôi tên là Ngọc Bình. Hai mươi mấy năm về trước, tôi cũng là thư ký riêng của ông Đạt. - À! Thanh Trúc giật mình, chăm chú nhìn bà Tổng giám đốc. - Lúc đó Trúc biết không? Công ty này chỉ có một văn phòng rộng tám mét vuông. Toàn thể nhân viên chỉ có ba người. Bà quay sang nhìn Thanh Trúc với nụ cười thật ngọt. - Cố gắng làm việc Trúc nhé. Ông nhà tôi nguyên tắc lắm nhưng rất yêu người. Mãi đến bây giờ ông ấy vẫn không quên chuỗi ngày cực khổ đầu tiên, những ngày mà chúng tôi kiếm không đủ ăn ba bữa. Vì vậy, ông ấy rất thích được giúp đỡ những người nghèo khổ, những người trẻ tuổi mà chịu khó làm việc. Không phải chỉ giúp đỡ thôi mà ông ấy còn ngưỡng mộ, và chính tôi cũng thế. Thanh Trúc lắng nghe, lòng chợt nghĩ đến Anh Kỳ. Không biết ông Đạt có chịu giúp đỡ cho Kỳ không? Nàng đoán chắc, nếu Anh Kỳ mà là nhân viên thật của công ty chưa hẳn ông Đạt biết đến chàng. Thế là hôm sau, Thanh Trúc gặp ông Đạt và đã đề cập đến Kỳ: - Ông tổng giám đốc, ông có biết tới một người có tên Anh Kỳ không? - Anh Kỳ hở? Ông tổng giám đốc như giật mình, nhưng rồi bình tĩnh lại ngay. Ông nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, rồi hỏi. - Có phải cái anh chàng cao lêu nghêu, cứ long đong hết chỗ này tới chỗ khác không? Thanh Trúc đỏ mặt. Rõ ràng là ông tổng giám đốc có vẻ khi dễ Kỳ nên mới gọi là "anh chàng". Nàng thật sự bất bình. Thanh Trúc nói. - Coi như đúng đi! Nhưng anh ấy có làm việc cho công ty chúng ta không? Ông Đạt chau mày. - Cô định sát hạch tôi phải không? Thanh Trúc đỏ mặt. - Dạ không phải. Tôi chỉ hơi tò mò, muốn biết thôi. Ông Đạt suy nghĩ. - Hắn là... người ở ngoài. Thanh Trúc thắc mắc: - Người ở ngoài? Ông Đạt nói. - Phải, nghĩa là không ở trong biên chế của công ty chúng ta. Tuy vậy, hắn thỉnh thoảng cũng được công ty chúng ta điều động. Hắn cũng có tài đấy, nhưng tính tình lại không chịu ở yên một chỗ. - À! Thanh Trúc thấy nhẹ nhõm. Thì ra Anh Kỳ không nói dối. Trúc định nhờ ông Đạt giúp đỡ Anh Kỳ. Nhưng nhìn ánh mắt của ông tổng giám đốc, nàng lại thôi, không dám. Ánh mắt kia có cái gì dò xét, truy hỏi. Ông Đạt nói. - Cô có vẻ quen với Anh Kỳ lắm à? Cô cẩn thận đấy. Cô mới vào đời, còn thiếu kinh nghiệm, đừng dễ dãi bạn bè với bọn đàn ông con trai. Thanh Trúc phản ứng ngay. - Chuyện tôi giao du bạn bè đâu dính dáng gì đến vai trò thư ký. Ông Đạt nhạy bén nhìn Thanh Trúc. - Đồng ý là không dính. Thế cô đã yêu hắn chưa, - Không dính dáng gì đến ông cả. Ông Đạt nói. - Coi chừng đấy, nhanh quá không tốt đâu. Tôi khuyên cô nên mở to mắt ra một chút, nhìn người phải nhìn cho kỹ rồi mới quyết định. Thanh Trúc bất cần, định bỏ đi ra ngoài, nhưng vẫn ấm ức: - Ông muốn ám chỉ hắn là một tay chẳng ra gì ư? - Tôi không nói thế bao giờ. Ông Đạt đốt một điếu thuốc, Thanh Trúc bất mãn nói: - Nhưng tôi hiểu ông nghĩ như vậy. Ông Đạt tằng hắng. - Hừ. Cô còn gì để báo cáo không? Thanh Trúc hiểu cái câu hỏi vừa rồi của ông tổng giám đốc là một câu đuổi khéo, Trúc đi nhanh ra cửa, lòng vẫn bất bình. Trưa hôm sau, Thanh Trúc vẫn dùng cơm với Anh Kỳ, nhưng tuyệt nhiên không nói gì đến chuyện gặp Tổng giám đốc. nàng sợ nói ra có thể làm Kỳ chạm tự ái. - "Phải nhìn cho kỹ rồi hãy quyết định" Câu nói của ông Đạt cứ lảng vảng trong đầu Thanh Trúc. Khiến Trúc thỉnh thoảng nhìn Kỳ có lẽ nàng muốn nhìn cho "kỹ". Anh Kỳ có vẻ bất an. - Ồ! Hôm nay sao thế? Mặt tôi có lọ nghẹ ư? Thanh trúc nói cho khỏa lấp. - Không có. Tại thấy tóc anh quăn quăn giống lông chó xù vậy mà. - Ồ! Thế ra Thanh Trúc là hội trưởng hội yêu súc vật ư? - Anh nói vậy là sao? - Tôi cảm thấy như Thanh Trúc hay đề cập đến nào là chó, là mèo. Thanh Trúc bực mình. - Hừ! Thật tình tôi mong anh chó hay mèo còn có lý hơn. - Tại sao vậy? - Vì thế khỏi phải khiến ai để ý. Anh Kỳ có vẻ giật mình. - Hở? Ai vậy? Ai để ý? Thanh Trúc lắc đầu: - Thật ra cũng không có gì. Người ta chỉ khuyên tôi phải cẩn thận với anh thôi. Anh Kỳ ngẩn ra. - Biết đâu cái người khuyên cô đó. Họ đang có ý gì với cô? Thanh Trúc mở to mắt. Nàng nghĩ đến ông Đạt, rồi bà vợ ông ta. Không, không thể có chuyện như vậy. Thanh Trúc lắc đầu. Rồi nghĩ đến cái vị trí đặc biệt của các nữ thư ký riêng trong công ty. Ông Đạt cưới thơ ký riêng thứ nhất. Rồi ba cô thơ ký tiền nhiệm của Thanh Trúc. Người ta thì sưu tập tem thư, đồ cổ, bươm bướm. Còn gia đình này thì lại sưu tập thư ký riêng. Trưa hôm ấy, họ nói chuyện với nhau rất ít. Kỳ có vẻ suy nghĩ điều gì. Chàng lấy bút bi nguệch ngoạc trên giấy đặt thức ăn. Thanh Trúc chồm tới thấy mấy chữ. Cuộc tình không thể quên Mới nghĩ đã vào tim Thanh Trúc giật mình: - Anh viết gì thế? Anh chàng vậy mà đỏ mặt, vò ngay mảnh giấy rồi cười: - Có biết thành ngữ "tự trói lấy mình" không? - Biết! Anh Kỳ nói như thở dài. - Vậy đấy. Nhất là trong chuyện tình cảm, con người hay như vậy. Thanh Trúc liếc nhanh về phía Kỳ. Hôm nay anh chàng có vẻ quan trọng quá. Tại sao vậy? nhìn đôi chân mày đang châu lại. Thanh Trúc thấy buồn cười. Nàng nâng ly trà lên. Lạ thật! Cái thái độ bỡn cợt mọi ngày của Kỳ biến đâu mất. Anh chàng đang có tâm sự gì đây. - Anh Kỳ! - Hở? Kỳ nhìn lên. - Anh đang nghĩ ngợi gì đấy? Kỳ đưa tay qua nắm lấy tay Thanh Trúc. Anh chàng định nói gì rồi thôi. Rồi lại định nói. Do dự một chút, Kỳ lại đứng lên. - Thế này nhé? Chiều nay, tôi sẽ đưa Trúc về nhà, được chứ? Tôi có chuyện cần nói với Trúc. Không hiểu sao Thanh Trúc lại thấy lo lắng. Trực giác cho nàng thấy tình bạn giữa nàng và Kỳ đang đi vào giai đoạn kết thúc. Tương lai thế nào? U ám hay sáng sủa làm sao biết được? Hình như bầu trời đang u ám. Có lẽ sắp mưa. Thanh Trúc bối rối. Nhưng mà chuyện gì phải đến sẽ đến cơ mà? Phải đón nhận, phải can đảm chờ đón thôi. Thanh Trúc nhìn Kỳ cười. - Được rồi, chiều nay sau khi tan sở, tôi sẽ chờ anh nhé. Nếu anh muốn, tôi sẽ giới thiệu Trang Thanh với anh. Chúng tôi thường nói với nhau về anh đấy. Anh là anh chàng "Kỳ bí ẩn" của tôi. Kỳ cười nhẹ, lẩm bẩm: - Sợ là sau khi cởi bỏ bộ áo bí ẩn kia ra, Anh Kỳ chẳng ra cái gì hết mới khổ chứ! Thanh Trúc nghe không rõ, hỏi: - Anh nói gì thế? - Không có gì cả. Họ ra khỏi tiệm ăn, hướng về phía công ty. Trên đường chẳng ai nói với nhau lời nào, mãi cho đến trước khi chia tay, Kỳ mới nói: - Năm giờ rưỡi chiều nay, tôi sẽ đợi Trúc ở góc phố đằng kia nhé. - Ở góc phố? - Vâng, vì trước cửa công ty đông người quá, họ dòm ngó phiền lắm, vả lại bây giờ dù sao Trúc cũng là cô thư ký riêng của ông tổng giám đốc rồi. Rồi Kỳ bỏ đi, còn Thanh Trúc thì về văn phòng của mình. Hôm nay tình cảm của Trúc có vẻ căng thẳng làm sao đấy, Trúc không hiểu tại sao. Nhưng nàng lại cứ nhìn đồng hồ mãi, mong sao cho đến năm giờ chiều. Buổi chiều hôm ấy sẽ dài đăng đẵng, nếu như không có chuyện bất ngờ xảy ra. Một bất ngờ khủng khiếp. Lúc đó là khoảng ba giờ chiều. Bấy giờ, ông tổng giám đốc đang bận tiếp khách, còn Thanh Trúc thì đang trong phòng riêng, chuẩn bị cà phê và vài món thức ăn nhẹ để cho cô tiếp viên mang vào. Đang điện thoại hỏi tổng giám đốc có cần sự hiện diện của nàng không, thì đột nhiên, cửa phòng mở "Ầm!" một cái, Thanh Trúc giật mình quay lạị một anh chàng cao lớn, mày sậm đang xông vào. Mặt hắn đằng đằng sát khí. Thanh Trúc nghĩ ngay đến những tên cướp giết người. Nàng vội vàng chạy nhanh đến bàn, giữ chặt lấy cái hộc tủ, nơi có một số tiền dự ứng. Đồng thời nàng lớn tiếng hỏi: - Ông là ai? Ông vào đây làm gì? Gã đàn ông kia xông đến trước mặt Thanh Trúc. Hắn nhìn sòng sọc vào nàng, hơi thở hắn hổn hển, có mùi rượu. Thanh Trúc hiểu ngay đây là một tên say rượu. - Cô là thư ký mới được tuyển vào phải không? Hắn hỏi, giọng rõ ràng. Đôi mắt của hắn như tóe lửa, khuôn mặt thật dữ tợn, nhất là bộ râu quai nón, một bộ râu thật sậm, thật đàn ông. Hắn mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Hắn gằn giọng: - Cô tên gì? Thanh Trúc rùng mình, nàng quan sát xem thử hắn có mang theo vũ khí không. - Dạ. Thanh Trúc. Hắn hậm hực, rồi dùng tay nâng cằm Trúc lên. - Thanh Trúc à? Cô định lấy ai trong gia đình ông Võ Văn Đạt này? Nói mau! Thanh Trúc giật mình. - Ông buông tôi ra, ông là ai? Tôi không muốn lấy ai trong gia đình nhà ông Đạt này cả! - Không lấy ai à? Ha Ha! Gã buông giọng cười lớn. - Ha ha! Cô đừng để tôi cười bể bụng chứ? Gia đình ông tổng giám đốc này chuyên chọn thư ký làm dâu mà cô không biết ư? Sao cô bảo là không lấy ai cả? Cả tầng lầu mười như rối loạn cả lên. Người xông vào phòng Thanh Trúc đầu tiên là ông Đạt, rồi giám đốc. Sau đó là một đám đông khác. - Đứng yên! Ông Đạt hét, vì bây giờ gã đàn ông kia đã chụp lấy tay Thanh Trúc, ông lớn tiếng: - Mày đến đây làm gì nữa hở Hoàng Tâm? Tối ngày mầy cứ đến đây kiếm chuyện. Cô này không dính dáng gì đến nhà chúng tao cả. Gã đàn ông không những không buông Thanh Trúc ra mà hắn còn bẻ quặt tay nàng ra đằng sau, Thanh Trúc đau quá, đau muốn rớt nước mắt. Sau đó Thanh Trúc lại thấy có cái gì lạnh lạnh sau ót. Đúng rồi, một con dao, một con dao thật nhọn, vì Trúc thấy nơi mũi dao chĩa vào làm nàng hơi đau. Cánh tay nàng bị bẻ quặt ra sau rất đau. Gã say đe dọa. - Không ai được quyền tiến lên. Nếu có một ai tiến lên tôi sẽ giết cô ấy. Ông Đạt lộ vẻ bối rối. - Tâm, mi muốn gì, cứ nói! Gã Hoàng Tâm bặm môi. - Tôi hở. Tôi muốn cô thư ký của ông nè. Hắn lại kéo tóc Thanh Trúc, làm mặt nàng phải bật lên đối mặt với hắn. - Bây giờ, cô cần phải biết tôi. Tôi là Hoàng Tâm, cô có nghe chưa? Nghe rồi phải không? Bây giờ cô phải đi theo tôi! Ông Đạt la lớn. - Cậu say rồi! Cậu điên rồi! Cậu mà đưa cô ấy đi, tôi sẽ điện ngay cho cảnh sát là cậu bắt cóc. Gã say nhếch môi. Bàn tay hắn vẫn giữ chặt lấy Trúc. - Tùy ý ông. Cô theo tôi! Thanh Trúc giận dữ hét. - Tôi không đi đâu hết! Trong tình thế cực kỳ nguy hiểm này, không hiểu sao Trúc lại can đảm như vậy. Ngay chính nàng cũng không ngờ thế. - Tôi không quen biết ông, tôi không theo ông, dù ông có cầm dao tôi cũng mặc. Gã say lớn tiếng thóa mạ. - Cô quả thật ngu xuẩn. Cô đã rơi vào bẫy, cô sắp sửa bị tiền bạc, quyền thế của gia đình ông tổng giám đốc kia lôi cuốn. Rồi cô sẽ đánh mất cả chính cô. Cô sẽ không còn hiểu gì nữa. Hừ, cô tưởng là nhà ông ta chọn cô vì tài năng của cô ư? Lầm rồi, họ là những nhà sưu tầm gái đẹp hoàn toàn?... Gã đưa lưỡi dao ra trước mắt nàng. - Nếu cô thuộc loại đàn bà hạ cấp, chỉ biết quý trọng đồng tiền, thì tôi sẽ hủy hoại nhan sắc cô ngay! Vừa nói, hắn vừa múa lưỡi dao, Thanh Trúc bắt đầu thấy sợ, sợ thật. Đầu óc nàng như tê cứng. Nàng không biết phải đối phó ra sao nữa, Trúc nhắm mắt lại. Đột nhiên, Trúc nghe tiếng hét. một tiếng hét rất quen. - Buông cô ấy ra, cậu mà đụng đến một sợi lông chân của cô ấy là tôi cho cậu xuống địa ngục ngay! Thanh Trúc mở mắt, đúng là Anh Kỳ! Chàng đang giận dữ xông đến. Đá ngay vào cánh tay của Hoàng Tâm. Hắn bị buộc phải buông Thanh Trúc ra. Hắn cầm dao quay lại phía Anh Kỳ. Thanh Trúc mất thăng bằng ngã lăn xuống đất nhưng không quên nói. - Anh Kỳ, coi chừng hắn có dao đấy! Gã Hoàng Tâm nghe vậy quay sang Trúc cười to. Thừa cơ hội, Anh Kỳ nhảy tới ôm chặt được hắn, cướp được dao. Thế là mấy người khác trong công ty ùa lên. Mọi người kềm chế ngay hắn, dùng dây điện cột chặt người hắn lại. Anh Kỳ quay sang Thanh Trúc, đỡ nàng dậy, kéo lại vạt áo cho nàng. Cườm tay nàng bị bóp chặt ban nãy sưng đỏ. Anh Kỳ xuýt xoa vuốt ve. - Hắn đã làm em bị đau phải không? Kỳ nói và định nhảy tới Hoàng Tâm, nện cho hắn một trận, nhưng ông Đạt đã ngăn lại. - Con định làm gì nữa! không thấy nó đang say khướt ư? Thôi đừng làm ồn thêm việc, mau mau đưa Thanh Trúc đến bác sĩ Lý xem sao, rồi đưa cô ấy về nhà nghỉ đi. Còn chuyện ở đây có người khác lo rồi. Ông quay sang đám nhân viên còn lại. - Ai về phòng nấy lo công việc đi, ở đây không có gì nữa hết! Anh Kỳ đỡ lấy Thanh Trúc. - Làm sao? Cô đi được chứ? - Không sao cả. Thanh Trúc nói, nàng đưa tay sửa lại mái tóc rối. Bây giờ Trúc đã lấy lại được bình thản. Đưa mắt nhìn Hoàng Tâm đang bị trói nằm lăn trên nền nhà. Hắn không còn vẻ gì là hung dữ nữa. Thay vào đấy là khuôn mặt đau khổ cùng cực. Nhất là đôi mắt. Đôi mắt tuyệt vọng làm cho Trúc thấy xót thương. Thanh Trúc đã quên mất chuyện Tâm dùng bạo lực trấn áp, quên cả lưỡi dao sắt kề sát mặt. Trúc chỉ thấy hắn như con thú bị sa bẫy, có một cái gì hùng hồn bi tráng. Nàng không chịu được, nàng bước tới, cúi xuống, tự động mở trói cho Hoàng Tâm. Anh Kỳ đứng kế bên, yên lặng, không can thiệp vào việc làm của Trúc. Ông Đạt cũng thế, ông nhìn Trúc với ánh mắt lạ. Còn những nhân viên khác thì họ đã bỏ về phòng cả rồi. Hoàng Tâm được cởi trói. Bây giờ hắn ngồi dậy, đang tựa lưng vào vách tường thở dốc. Thanh Trúc nhìn hắn một lần nữa, rồi quay sang Anh Kỳ. - Thôi chúng ta đi nào! Anh Kỳ giống như mới tỉnh lại từ cơn mơ, giật mình nắm lấy tay Trúc. Họ cùng bước ra cửa. Khi vào hẳn trong thang máy, Thanh Trúc mới tựa người vào vách thở. Nàng cảm thấy mấy khớp xương như đau nhói. Kỳ gọi một chiếc taxi, họ đến bệnh viện. Bác sĩ xem xét cẩn thận. Chỉ có một vết thương ngoại khoa. Băng bó xong, hai người rời bệnh viện, về phòng trọ của Thanh Trúc. Thời gian còn quá sớm, Trang Thanh chưa tan sở, trong phòng chỉ có hai người. Thanh Trúc ngả người trên salon hỏi: - Hoàng Tâm là ai vậy? Anh Kỳ ngồi xuống bên cạnh Trúc, nắm lấy tay nàng nói: - Hắn là.... Hắn là người yêu cũ của Hải Yến! - Vậy ư? Thanh Trúc thấy quá đỗi ngạc nhiên - Anh ta yêu Hải Yến, yêu một cách say đắm. Sau ngày Hải yến về làm dâu nhà ông Đạt, hắn như điên loạn, ngày ngày uống rượu say mèm. Say là chạy đến công ty phá quấy. Hôm nay, Trúc đã xui xẻo, khi không lại gặp họa trên trời rơi xuống. Thanh Trúc nhìn Anh Kỳ, rồi nghĩ đến Hoàng Tâm, đến Hải Yến. Trúc chưa hề gặp qua Hải Yến, nàng không biết Yến đẹp cỡ nào, nhưng Trúc đã nghe qua giọng nói của cô này, một giọng nói êm như ru. Nàng đoán chắc là Hải Yên phải rất đẹp, đẹp như thơ, như nước hồ thu. Anh Kỳ chăm chú nhìn Trúc, chàng như ngẩn ra, những ngón tay của anh vuôt nhẹ mái tóc nàng, rồi đột nhiên Kỳ thở dài và kéo Trúc vào lòng mình. Môi anh đã đặt lên môi Trúc. Trúc cảm thấy hơi choáng váng. Vòng tay đàn ông ấy đã vòng qua người Trúc, một nụ hôn không thể tránh. Cũng không cần tránh. Tất cả như tan biến, không cần biết đến cái gì nữa. Yến cũng mặc, Tâm cũng mặc, công ty cũng mặc. Chỉ có hai chữ còn tồn tại thôi, hai chữ đó như nhịp tim: Anh Kỳ! Anh Kỳ! Anh Kỳ! Thật lâu, Thanh Trúc mới trở lại với thực tại. Nàng ngẩng lên với ánh mắt say đắm nhìn Kỳ. - Anh nói là...... Anh có chuyện muốn nói với em cơ mà? Anh Kỳ chợt lắc đầu. - Thôi, hôm nay không nói gì hết! Thanh Trúc mỉm cười. - Thôi được, tùy anh, nhưng mà, em đã biết anh là ai rồi! Anh Kỳ có vẻ giật mình. - Ai? - Anh là nhân viên an ninh của công ty, nên có vẻ bí mật. Kỳ nhìn Trúc thật lâu. - Làm sao em biết? - Lúc anh xông vào phòng cứu em, là em biết ngay thôi. Rồi anh còn nói là` anh không trực thuộc chính thức của công ty mà phòng nào cũng có quyền sử dụng anh cả. Như vậy không phải là nhân viên bảo vệ còn gì? Anh chậm hiểu thật. Anh Kỳ lại nhìn Trúc. - Có khi nào Trúc biết được lý lịch tôi, rồi Trúc nghỉ chơi với tôi không? Thanh Trúc nhìn Kỳ với nụ cười, nàng đặt ngón tay lên môi Kỳ. - Đừng nói lời kỳ cục như vậy. - Nếu bây giờ tôi nói cho Trúc biết là tôi đã có vợ, có con, em còn chơi với anh không? Thanh Trúc giật mình, mặt tái ra. - Nếu thế thì không được, không được... em không thể chịu được chuyện đó. Kỳ như rầu rĩ. - Đấy, em thấy đó. Tình cảm lúc nào cũng đòi hỏi điều kiện. Thanh Trúc vội vã đẩy Kỳ ra, nhìn thẳng vào mắt của chàng. Thanh Trúc nói như khóc. - Nhưng mà có thật như vậy không? Anh có vợ thật rồi à? Nề nếp giáo dục gia đình không cho phép em làm làm điều đó, nếu thật sự là anh đã có vợ thì em sẽ xa anh, em không muốn bất cứ một người đàn bà nào khổ vì em. Em không chịu được một chuyện như vậy. Anh Kỳ hỏi tới. - Nếu thật vậy thì em sẽ xa anh? - Vâng. Thanh Trúc quay mặt đi. Rõ ràng là ta đã đi quá nhanh. Chưa tìm hiểu chàng một cách rõ ràng, đã vựợt quá giới hạn bạn bè. Nhưng mà chỉ mới nghĩ đến chuyện xa chàng, không gặp mặt Kỳ nữa là Trúc đã cảm thấy đau khổ. Trúc suy nghĩ một chút, rồi quyết tâm hỏi: - Anh Kỳ, anh yêu em chứ? - Vâng. Thanh Trúc thấy đau lòng, nước mắt ứa ra mi. - Vậy thì? em sẵn sàng làm người tình của anh. Anh Kỳ bàng hoàng, vội ôm lấy Thanh Trúc vào lòng, hôn lên mắt, trên mặt, trên môi Trúc. - Anh chỉ đùa thôi, anh gạt em đấy, chứ anh có vợ, có con bao giờ? Em khỏi phải làm nhân tình cho anh, anh sẽ cưới em một cách đàng hoàng, hợp lệ, em biết không? Thanh Trúc đẩy Kỳ ra. Nàng vừa mừng, vừa giận vì cái đùa dai của chàng. - Cái gì? Anh cứ đùa mãi làm em hết hồn. Tại sao anh mãi bỡn cợt như vậy? Anh làm em giận quá. Thú thật với anh, em là gái đã có chồng! - Vậy ư? Vậy thì anh xin làm tình nhân lại cho em vậy. - Anh rõ thật là quá quắt! Quá quắt lắm rồi! Thanh Trúc giận dữ định bỏ đi, nhưng Anh Kỳ đã kéo nàng trở lại, chàng hôn lên môi nàng, không để cho nàng có một cơ hội phản kháng nào cả. - Em hứa với anh đi. Bất cứ điều gì xảy ra, em cũng không xa anh nhé. Thanh Trúc làm ra vẻ ngập ngừng. - Nhưng mà. Còn bà vợ của anh thì sao? - Anh đã nói là chưa có vợ mà. Nếu có cho xe đụng anh chết đi! Thanh Trúc cười, rồi vùi đầu vào lòng Kỳ. - Vậy thì, coi như không có chuyện gì đáng kể nữa hết. - Nếu vậy, thì anh xin nói thật với em là?... Anh chàng lại giở trò nữa đây? Thanh Trúc vội đưa tay lên bịt kín miệng Kỳ. - Không cho anh nói gì hết. Anh đừng hòng phịa chuyện ra để nhát em nữa. Suốt ngày hôm nay em đã muốn đứng tim rồi, em không muốn nghe cái gì nữa cả. Anh Kỳ nhìn Trúc, thở ra. - Lạ thật! Tại sao anh gặp em chi vậy? Ai biểu em dễ yêu quá làm gì? Em làm anh ngơ ngẩn mất hồn. Em khó thương một chút thì đỡ cho anh biêt bao. Anh Kỳ xiết chặt đầu Thanh Trúc vào ngực mình. Trúc lắng nghe, tiếng tim của Kỳ đang đập rộn rã: Yêu, được yêu! Yêu, được yêu!