Chương 3

Sáng nay thời khóa biểu có hai tiết đầu là giờ Văn. Đoan lấy tập ra ôn lại bài cũ. Bài học này hồi hôm Đoan đã học kỹ lắm rồi, bây giờ ôn lại tí xíu đã xong.
Bạn bè lục tục kéo vào lớp mỗi lúc càng đông kèm theo âm thanh náo nhiệt của một chợ hàng quà. Tiếng cười nói, trêu ghẹo nhau, tiếng chép chép của mấy cái miệng nhai bánh, tiếng hút nước mía, nước đá trong bịch rột rột trộn lẫn với tiếng kéo bàn ghế, tiếng đập vỡ trên bàn phủi bụi và tiếng ó ré rần rần gọi nhau í ới loạn xị...
Vốn không ưa tiếng động ồn ào, Đoan bỏ ra ngoài hành lang. Nơi đây Đoan có thể yên thân một tí, ngắm cảnh nắng đẹp mà không bị ai quấy rầy. Bởi tầm nhìn từ trong lớp ra ngoài hành lang, nơi gốc cột Đoan đứng đã bị cánh cửa lớp to đùng che khuất, liếc vào trong thấy mọi người vẫn xí xô, xí xào với nhau, chẳng ai thèm đếm xỉa tới mình. Đoan khoái chí mỉm cười.
Thời tiết bây giờ là cuối thu, chuẩn bị bước sang đầu đông. Mùa thu chừng như còn nuối tiếc những ngày cuối mùa quý giá nên phủ lên màu nắng sớm mai một màu vàng trác tuyệt, thứ màu vàng sánh như mật ong, đẹp quý phái như một tà áo lụa. Nắng cuối thu đẹp thế, bầu trời cuối thu càng đáng yêu hơn với màu xanh phơn phớt và màu mây bàng bạc. Gió thu se se mát rượi. Trời thu tạnh ráo và đáng yêu biết mấy. Thảo nào đã có thi sĩ đã tốn biết bao nhiêu là giấy mực để ca ngợi và thổn thức với mùa thu!...
- Ôi, mùa thu dễ thương đến chết người!
Đoan buột miệng reo nho nhỏ và hé một nụ cười nghịch với gió thu.
Bỗng Đoan chợt xìu xuống như một quả bóng xì hơi, hết còn những niềm phấn khích ban đầu. Bởi Đoan vừa khám phá ra rằng mùa thu dễ thương của Đoan rồi cũng sẽ ra đi theo một qui luật muôn đời bất di bất dịch để nhường bước cho một mùa mới, cũng như cô Dung đáng yêu ngần ấy cũng đã đi rồi. Cô đi vào cuối mùa thu để lại trong lòng Đoan một nỗi buồn man mác.
Rồi Đoan lại mỉm cười vu vơ.
- Hôm đó sao mình không hát bài "Buồn tàn thu" để tiễn cô đi?
Đoan chợt nhớ lời cô ngày đầu nhận lớp. Cô chào cả lớp bằng hai câu thơ nói về mùa thu rất tuyệt.
- "Hôm nay có phải là mùa thu?
Mây năm xưa đã phiêu du trở về!..."
Cô đến với các em vào mùa thu và cô hy vọng cô cũng sẽ yêu mến các em như yêu mến mùa thu...
Hôm đó Đoan đã buộc miệng reo lên: "Cô tuyệt quá!"
Có khi nào bởi thế mà cô bảo rằng Đoan lãng mạn chăng?
Những cánh hoa me tây xòe những sợi li ti phơn phớt tím rung rinh trong nắng thu vàng đang nghiêng cánh trêu Đoan lãng mạn. Đoan xòe lòng bàn tay đón lấy bông hoa và thì thầm với nó:
- Mi cũng xinh lắm! Nhưng làm sao bằng được mùa thu ngà ngọc trong ta?
Hai bàn tay bưng má, Đoan vẩn vơ nhìn xuống lòng phố, tìm kiếm bâng quơ. Những lúc mơ mộng thế này, Đoan chẳng bao giờ để tâm chú ý đến chung quanh.
Nắng vẫn rải thảm vàng tươi lên không gian rực rỡ. Gió vẫn đùa với đôi má chớm hồng của Đoan và nghịch cho tóc Đoan bay.
Trong nắng, Đoan thấy có một chú bướm vàng, cánh chấm huyền rực rỡ. Chú bướm ve vãn bên bông hoa me tây, đậu trên bông này một tí, vờ hôn hoa kia một xíu rồi lảng vảng bay đi.
Chú bướm làm Đoan bật cười khi nghĩ đến bước chân lãng tử của tình yêu trong bài thơ "Áo lụa Hà Đông" thật dễ thương mà cô Dung có một lần đã đọc.
"Em chợt đến chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu...!"
Đoan thích dõi mắt nhìn theo chú bướm. Chú bướm đa tình thoắt đậu thoắt bay như anh chàng hay cô nàng nào đó trong bài thơ tình yêu thật đẹp.
Và cô? Không biết bây giờ cô đang làm gì. Không biết cô có dành một ngăn tim hồng bé nhỏ để "nhốt" bầy học trò tinh nghịch của cô không? Sao cô không ở lại tiếp tục dạy bọn Đoan học hành cho đến nơi đến chốn?
Hay cô là thi sĩ của mùa thu? Bởi chỉ có thi sĩ mới ra đi trong mùa thu để tìm cảm hứng mới!
Chẳng biết trong lòng vui hay buồn, Đoan bật ra tiếng hát khe khẽ:
- "Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại. Em ra đi mùa thu, sương mờ giăng êm ru..."
Bất chợt Đoan có cảm giác như có ai nhìn mình sau lưng và phát hiện ra không gian chung quanh không còn náo nhiệt nữa. Đoan quay phắt lại và sững người khi thấy một chàng tuổi trẻ đang "khoanh tay rế" nhìn Đoan không biết tự bao giờ và cả lớp đang im ru một cách đáng ngờ hướng tầm nhìn về phía hành lang. Có kẻ lại che tay cười len lén.
Liếc về hướng bàn giáo viên, Đoan hết hồn hết vía khi thấy trên bàn lù lù một chiếc cặp hộp màu đen.
- Thôi chết!
Đoan "tá hỏa tam tinh" khi hiểu ra kẻ bí mật chiêm ngưỡng mình từ sau lưng nãy giờ mà không thèm "đánh thức tầm xuân" là ai rồi!
Với một phản ứng tự nhiên khi có điều lo sợ, Đoan rụt cổ lại rồi le lưỡi một cái, nhìn ông thầy mới trông rất buồn cười rồi cúi đầu xuống nhìn nền gạch hoa di dí mấy ngón chân, yên lặng.
Đoan chẳng dám nhìn ông thầy "mới tinh khôi" nữa dù rất muốn "bói" xem qua vóc dáng bên ngoài, tính tình ông thầy như thế nào. Đó là một thói quen bất hủ của muôn vạn học trò. Thế nhưng, Đoan hoàn toàn không dám ngó lên.
Thầy giáo vén áo nhìn đồng hồ tay rồi mỉm cười hỏi Đoan:
- Mơ mộng thế có vừa chưa nhỉ? Hết mười lăm phút quý báu của tôi rồi đấy!
Cả lớp cười rào lên làm Đoan quê quá cỡ, chỉ muốn đất nứt ra nhanh để Đoan biến ngay xuống đó và giấu biến sự xấu hổ của mình.
Đoan ngượng chín người. Chắc là má Đoan bây giờ đỏ lắm đấy! Bởi Đoan thấy nó cứ nóng ran lên làm Đoan khó chịu vô cùng.
Đoan muốn mọc cánh thành chú bướm vàng khi nãy để bay đi cho khuất mắt ông thầy "tai ác" và lũ bạn độc mồm đang reo hò chế giễu Đoan một cách ồn ào như sóng vỗ.
- Thôi đủ rồi nhé! Để hôm nào hãy mơ mộng tiếp.
Vài tiếng cười hinh hích lại nổi lên. Đoan ngượng nghịu đi nhanh về chỗ ngồi và tự thấy giận tội khinh suất của mình ghê gớm.
Vừa ngồi xuống, nhỏ Hương Trầm đã mở "vô lum":
- Ngó ai ngoài đó mà quên hết chung quanh vậy "chị"?
Đoan thì thào:
- Trống đánh hồi nào, tao có hay đâu!
Nguyệt Quế che miệng cười hi hí:
- Má ơi! Trống đánh muốn vỡ con rái mà nó không hay! Kinh khủng thật!
- Chắc bị anh chàng nào ở dưới ngoắc xuống rồi chứ gì? Mày ngó mặt coi, xanh xao thấy mà thương ác đế!
- Ừa, bởi vậy mới có người thương... Thấy "người ta" đứng cả canh ngoài đó mà đâu dám "dũa"! - Nguyệt Quế nháy nháy với Hương Trầm cười tí toét.
Hương Trầm vờ che tay lên trán ngắm Đoan một phát rồi khen:
- Chao ui, nó xinh quá mày à!
- Mặt thoáng nét xanh xanh
Pha lẫn tí hồng hồng
Chắc là em mắc cỡ?
Cô bé "cắt kè bông"!...
- Hí, hí! "Cắt kè bông" mơ mộng!
Dù hiền như bụt, Đoan cũng muốn đạp cho hai con bạn quá quắt một phát khi nghe chúng nó gục xuống bàn cười lục khục. May sao, Vân Anh đã quay qua hét nhỏ:
- Suỵt!... Suỵt! Im đi! Thầy nhìn kìa!
Đoan len lén nhìn lên. Đúng là ông thầy đang chiếu cố đến dãy bàn của Đoan, dáng rất hào hoa phong "nhỉ". Thầy đĩnh đạc phán cùng cả lớp:
- Hôm nay là tiết dạy đầu tiên của tôi ở trường này. Tôi định để ra một ít thì giờ để chúng ta làm quen với nhau. Nhưng đã mất hết gần nửa tiếng đồng hồ phù du! Như thế xem như chúng ta thông qua phần này. Bây giờ trước khi vào tiết học, tôi muốn có vài ý kiến với các em. Được dịp cả lớp nhao nhao lên. Tính cà khịa muôn thuở của "thứ ba... học trò" bắt đầu.
Một giọng "ông nội" cất lên kèm theo tiếng vỗ tay cái bốp:
- Đúng dzồi! Có gì cứ nói đại đi thầy!
- Thoải mái đi, đừng ngại ngùng gì hết thầy! Cứ coi tụi em như bạn bè, em út của thầy vậy đó mà!
- "Cởi mở" đại đi thầy!
Một cánh tay đưa lên kèm theo tiếng búng tay cái "chóc" và một giọng nói cỡ tay "anh chị bự" cất lên:
- "Tứ hải giai huynh đệ", bốn bể cũng... là nhà mà... hé thầy!
Cả chục cái miệng lắm lời được dịp khua môi múa mép. Thầy giáo rời bục giảng từ từ tiến về dãy bàn đầu của lớp. Tiếng xôn xao có vẻ lặng dần bởi gương mặt đẹp trai của thầy đang có phần giống hệt... Triển Chiêu... đang thi hành lệnh truy nã!
Thầy quét một tia nhìn bao quát lớp tựa như tia sáng của ngọn hải đăng quay một vòng trên mặt biển, khiến cả lớp khép miệng ngay lập tức. Thầy khẽ mỉm cười để không khí bớt căng rồi tự giới thiệu:
- Tôi là Lê Phúc Vĩnh, giáo viên phụ trách môn văn ở trường này...
Lại tiếng xì xào nho nhỏ:
- Chậc! Tên đẹp ác!
- Tên đẹp nhưng mặt có phần hơi "hình sự".
- Cỡ Bao Thanh Thiên trước giờ hô "khai... đao...!" hì hì...
- Ông thầy tên giống vua, có lót chữ "Phúc" chắc là "chít tám đời" của Bảo Đại quá.
- Ê, ổng họ Lê giống con Thục Đoan!
- Chà! Chà! Sự trùng hợp có... định mệnh chăng?
Trên kia thầy tiếp tục nói:
- Kể từ hôm nay, tôi chính thức vừa dạy vừa chủ nhiệm lớp. Các em... mỗi người có một cá tính. Riêng tôi, tôi không thích phải áp chế bất cứ ai bằng bạo lực. Tôi cũng không hề thích "phạt vạ" ai bao giờ. Tuy nhiên tôi cũng sẽ chẳng bỏ quên hay "sót" bất cứ em nào lười biếng, chểnh mảng học tập, hoặc cố tình quậy phá...
- Cha, ghê ác!
- Giống công an quá!
- Hổng dám đâu! Giống ông... tổ trưởng khu dân phố thì có!
- Bộ ông trưởng khu dân phố của mày quậy lắm hả?
- Ê, úp mặt xuống mau! Ổng dòm mày kìa! Híc! Híc!
-... Tôi tích cực giảng dạy vì các em thì tôi nghĩ các em cũng cần để tâm học tập vì chính các em và vì cả tôi! - Giọng thầy chắc nịch. - Chúng ta làm việc phải có một sự ràng buộc với nhau về trách nhiệm thì mới đạt được kết quả tốt đẹp.
Thầy ngừng lại nhìn cả lớp để kịp thời trấn áp các cái mồm nhiều chuyện và các cặp mắt láo liên rồi tiếp:
- Tôi không nói nhiều bởi tôi nghĩ các em sẽ hiểu nhiều những gì tôi muốn nói, vì các em đã trưởng thành... Lời cuối tôi muốn nói với các em là tôi rất mong các em đạt kết quả hết sức tốt đẹp ở hai kỳ thi lớn.
Thầy trở về bục giảng. Ánh mắt trong sáng thoáng một nét vui tươi và tình cảm.
- Các em đồng ý chứ?!
- Dạ, đồng ý!
- Tốt. Bây giờ chúng ta bắt đầu vào tiết học. Vì đây là tiết dạy đầu tiên của tôi nên tôi không kiểm tra bài học của các em. Tiết học sau, tôi sẽ kiểm tra. À, tôi cũng thích kiểm tra đột xuất lắm nhé!
Thầy Vĩnh khẽ nhếch môi cười nhẹ. Buổi học đầu tiên thầy thấy cần phải "giữ kẽ" một chút với học trò. Bởi chúng nó luôn lợi dụng thời cơ "trèo lên đầu, lên cổ" những người thầy dễ tính, "yếu cơ" với chúng kể từ giờ lên lớp đầu tiên.
Bên tai Đoan, loáng thoáng giọng khao khao của nhỏ Tuyết "lùn":
- Thầy "đẹp chai" hết cang!
Hạnh "xù" góp lời chê nho nhỏ:
- Đẹp "chai" mà căng thấy t đa tình. Bởi trong tim nó, nó thầm "để ý" con nhỏ này đã lâu mà chưa ai hay biết.
- Cô ơi, làm học trò có quậy mới dzui chứ cô! - Phát "ốc mày" lẻo mép.
- Như cô đi dạy đâu có dzui, tại vì đâu có quậy được. Hì, hì! - Quy "rùa" cũng chen vào.
- Cô ơi cô, thằng Quang "quậy" nó có sáng tác một bài thơ "khoái quậy" hay bá cháy nè cô.
Cô mỉm cười thông cảm:
- Vậy sao? Em Quang cũng biết làm thơ nữa à? Thế thì tốt quá! Đọc lên cho các bạn nghe đi em!
Bị mách lẻo bất ngờ, Quang ta không tìm được cách đối phó bèn gãi gãi đầu đứng dậy:
- Dạ thưa cô, em xin phép đọc bài thơ của em. Cầu mong cho cô và cả lớp đừng cười em viết dở!... - Nó không quên bắn cho thằng Tín "điệu" chết bầm một cú liếc dài... tám thước.
Nó tằng hắng sửa giọng rồi lặng thinh.
- Sao vậy? Đọc đi em! Cô và các bạn không cười bài thơ của em đâu! - Cô Dung dịu dàng nói với nó.
Bình thường nó phá như quỷ. Vậy mà khi chuẩn bị đọc lên cho mọi người nghe cái "sự nghiệp văn thơ đầu tay" của mình, nó nghiêm như là chưa hề biết... quậy.
Và nó bắt đầu đọc:
- Đi học có quậy mới dzui
Làm trò không quậy thì... "cùi" quá tay!
Quậy ba, xơi gậy dài dài
Quậy má, má đạp sẽ bay ra đường
Quậy ông, ông chẳng xót thương
Quậy bà, bà đá, vách tường dính vô
Thôi đành vào lớp quậy cô,
Hôm nào không quậy... ô hô... là buồn!
- Dạ hết rồi ạ.
Bài thơ "Khoái quậy" của thằng Quang vừa tung ra, cả lớp một phen cười ra nước mắt. Con trai, con gái đều bò lăn trên chiếu mà cười. Nước mắt, nước mũi ràn rụa.
- Má ơi... hay thấy trời luôn!
Những lời bình thơ bất đắc dĩ của nhiều cái miệng "sính" thơ cứ tuôn ra theo tiếng cười làm chữ được chữ mất.
- "Bén" còn hơn... Trần Tế Xương.
- Hi, hi! Bài thơ vừa hay vừa xạo!
- Há hà! Ừa, hay là ở cái chỗ "xạo" á!
- Mày cười nó chứ mày có làm được cỡ nó không?
Tín "điệu" phun cái phèo hớp nước ngọt nó vừa chựt nuốt vì buồn cười.
- Tao làm hay hơn nó nhiều mày.
Cô Dung lắc đầu cười bầy học trò quá quắt của cô. Thời may cô xin thuyên chuyển về quê sớm vì lý do gia cảnh. Nếu không, phải có ba đầu, sáu tay mới trị nổi đám học trò "danh bất hư truyền" này.
Cô Dung nhìn hết từng gương mặt, phân loại học trò cấp tốc theo trí nhớ của cô. Cô thấy đến gần hai phần ba lớp thuộc loại khoái đùa. Còn lại là những tay gạo cội thuộc hàng đáng tin cậy. Ban chỉ huy lớp này cũng khá "cứng cựa" và cô cảm thấy yên tâm khi dứt áo khoác ra đi để lại một sự nghiệp nặng nề cho thầy Vĩnh đảm nhận.
- Tốt thôi! Thầy Vĩnh dù gì cũng là đàn ông, dư sức "khớp mỏ" các tướng trời! - Cô Dung nghĩ ngợi.
Bỗng Quy "rùa" nhiều chuyện:
- Cô ơi, cô đi rồi cô có nhớ tụi em không cô?
Cô Dung cười thật dễ thương. Dường như trước mỗi câu nói của cô đều bắt đầu bằng một nụ cười:
- Tất nhiên là cô nhớ các em rồi.
- Nhớ em không cô? - Tín "điệu" cưi rất điệu.
- Nhớ mày làm chi? Mày "ẹo" như con gái thấy mà phát ớn.
- Thôi đi em! Đừng nói bạn như vậy, em không sợ bạn buồn à?!
Một số bạn ngưng đũa lắng nghe câu nói của cô. Lời nói của cô Dung thật hiền từ, như lời mẹ khuyên con. Và đôi mắt của cô thật là ấm áp.
Nhiều đứa chợt ngẩn ngơ luyến tiếc. Từ nay chúng sẽ không còn được nghe giọng nói diệu hiền, ánh mắt nhìn khuyến khích đó nữa. Sao chúng không thấy điều đó sớm hơn một chút nhỉ? Người khác dạy thay cô, biết có thương chúng nó bằng cô không?
Vân Anh âu yếm xớt vào bát cô Dung một ít xôi gà. Nó liến thoắng:
- Cô ăn xôi gà đi cô! Món này bạn Đoan lãnh nhiệm vụ xôi và rán gà, còn bạn Hương Trầm là chuyên viên "đo lường hương vị" thức ăn bằng vị giác đó cô!
Cô Dung cười thú vị, mắt cô mở to đen lay láy nhìn Vân Anh:
- Chuyên viên đo đạc hương vị bằng vị giác đó hả em? Vân Anh có tài dụng chữ ghê nhé! Cô phong cho em là "nàng văn vẻ" đó!
Cả lớp vỗ tay lộp bộp hưởng ứng danh hiệu vinh dự cô tặng cho Vân Anh.
- Hay quá, cô có nhiều chữ quá, cô phong danh hiệu cho em với cô!
Thằng Quang đã hết quê về bài thơ "Khoái quậy" của nó. Bây giờ nó đã lấy lại tinh thần và bắt đầu trở lại tư thế "cà tưng" của mình.
- Em ấy à? - Cô Dung nhướng mắt nhìn nó, một ý nghĩ tinh nghịch chợt lóe lên trong óc cô giáo trẻ. - Cô phong cho em là "Khỉ khọt đại tướng quân"!
Lại một tràn cười thoải mái làm lá cây giật mình xào xạc và chim chóc trong vườn cũng hết hồn bay tuốt lên mây!
Đám con trai nổi hứng xúm lại bê thằng Quang lên cao rồi hè nhau quăng nó xuống ụ rơm gần gốc mít và phá lên cười.
Lại cười, với bọn nhóc học trò, dù ở lớp cuối cấp chúng vẫn nghịch như ranh. Và hôm nay cái ngày quái gì mà bọn chúng đã khiến cho cô Dung nổi tiếng thùy mị, nghiêm trang cũng bị "con ma cười" làm cho muốn vỡ ruột.
Quả vậy, cô Dung đã gập người lại mà cười trước trò tinh nghịch tai quái của bọn học trò.
Bị quăng xuống đống rơm hết hồn, may mà chẳng bị gãy cái sườn nào, thằng Quang lớp ngớp bò dậy phủi mấy cọng rơm vướng vãi trên quần áo và liếc thật nhanh về chỗ bọn con gái đang ngồi xúm xít quanh cô.
- May quá, Tuyết "lùn" không có ở đây. Vậy là nó không hề bị chứng kiến cảnh mình bị "đo đất".
Thằng Quang khoái chí nghĩ thầm rồi chạy tót về chỗ mình ngồi ban nãy. Nó cười toe toét:
- Cô ơi cho hát đi cô.
- Đúng rồi cô! Hát đi cô!
Cô Dung gật đầu, giọng vui tươi:
- Phải đó! Tiễn cô đi, có em nào hát tặng cô không?
Tuyết "lùn" bê ra hai đĩa mít to tướng lột sẵn ra từng múi vàng ươm tươm đầy mật trông thật đã mắt, đặt lên chiếu, xếp cạnh mấy đĩa nhãn "xuồng" gốc Thái Lan to rám nắng. Nó hưởng ứng nhiệt liệt:
- Hoan hô! Cho hát đi cô! Lớp mình nhiều ông hát đã lắm cô!
- Em hát trước cho cô!
- Em đi cô!
- Em, cô!
- Em nè cô!
Cô Dung phất tay, từ tốn:
- Từ từ thôi! Lần lượt rồi em nào cũng được hát hết. Việc này cô giao lại cho phó văn thể nhé!
Hương Trầm đứng dậy:
- Dạ!
Nó nhìn một loạt các "ca sĩ" không chuyên đang hí ha, hí hửng đưa tay lên chờ hát. Chợt ngón tay trỏ dài thòng của nó "xỉ" trúng thằng Tín "điệu" là thằng quái không hề đưa tay.
Thằng Tín bẽn lẽn đứng lên. Gì chứ "món hát" nó ái ngại lắm. Bởi nó có một chất giọng "thiên phú" khi thì eo éo, lúc lại ồ ồ vịt đực. Nên nó chả bao giờ dám trưng bày giọng hát có một không hai này cho ai nghe. Nó âm thầm giấu kín như bưng. Vậy mà bữa nay, bà chị "nhang thơm" nỡ nào hại nó. Nó rủ thầm trong bụng:
- Quỷ vật bà!
Tuy vậy nó cũng cố sửa dáng điệu muôn thuở của nó là "ẻo" một cái và thò một bàn tay lên mái tóc đầy "mút" bóng lưỡng của nó vuốt nhè nhẹ.
- Thưa cô, em xin hát bài "Sớm mai tươi hồng".
- Bài gì mà kỳ vậy?
- Tao chưa bao giờ nghe bài hát có tên kiểu đó!...
Thằng Tín ậm ừ. Đúng ra nó không biết bài nó sắp hát tên gì nữa. Nó chỉ học lỏm bài hát qua giọng ca thằng em quậy của nó.
Có lần nó hỏi thằng em tựa bài hát. Thằng nhóc cười nhe răng sún. Bài "Sunday morning" đó anh hai! Nhưng hồi nãy tụi bạn làm dữ quá, nó quên tuốt tựa bài, đặt đại... tựa mới.
- Thôi được rồi, bài gì cũng được mà. Hát đi em!
Giọng cô Dung nhẹ tênh đầy khuyến khích. Thằng Tín vững lòng, cất giọng vịt xiêm:
- "Sớm mai tươi hồng, mẹ cho năm đồng. Mình giắt vô quần làm rơi mất tiêu. Thôi chết rồi, đành nhịn luôn tới chiều... Má kêu thằng con vô quỳ. Nằm trên ván, má quất cho thằng con tơi bời. Từ đây hết, hết, hết dám cà tưng trên đường. Đau quá trời! Mẹ ơi, con tởn rồi!..."
Thằng Tín vừa dứt tiếng, nó thấy trên chiếu không còn một móng, kẻ bò ra gốc cây, người ngửa cổ xuống bờ ao, kẻ lết ra bờ mía cười như ai móc ruột... Cô Dung đứng bên gốc cam, tay che miệng bằng chiếc khăn mùi soa, mặt cô đỏ ửng, vai cô run run vì những tràn cười không thể kìm nén.
Tất cả đều cười no, cười không nổi. Cười thiếu điều muốn liệt dây thần kinh miệng.
Hương Trầm đã tỉnh cười. Tất cả đều trở lại bên chiếu thức ăn.
Hương Trầm hỏi nhỏ Vân Anh:
- Hát nữa hôn mậy?
Vân Anh mím môi cố dằn một nụ cười sắp bật ra nữa.
- Cười đau bụng muốn chết! Tao sợ tụi nó lại quậy nữa.
- Kệ! Cho quậy tá lả luôn đi! - Nguyệt Quế xúi vô.
Vân Anh quay sang Đoan:
- Mi coi "sẹt via" thêm thức ăn, nước uống cho cô nghe Đoan, để nhỏ Hương Trầm làm việc tiếp.
- Thưa cô, bài hát thứ hai, em mời bạn Hạnh.
Lớp vỗ tay lốp bốp:
- Hoan hô Hạnh "xù"!
Hạnh "xù" nghiêm túc hơn. Nó hát tặng cô bài hát rất có ý nghĩa với cô Dung. Đó là bài hát "Biệt Ly" của Doãn Mẫn.
Nhỏ Hạnh hát rất mùi, rất hay. Nó cất giọng êm ru. Cả lớp nghe say đắm.
- "Biệt ly nhớ nhung từ đây... chiếc lá rơi theo heo may... Người về có hay..."
Đoan "bỏ nhỏ" vào tai Vân Anh:
- Nhỏ Hạnh mượn tựa bài hát để nói lên ý nghĩa của buổi tiệc này!
- Ừa, cũng được ác chớ!
Bài hát thứ ba, nhỏ Tuyết "lùn" phụ trách đó là bài "Trống vắng". Nó nhảy nhót và gào y chang Phương Thanh làm bọn con trai khoái chí quá xá. Phát "ốc mày" chơi hai nắp nồi làm chập chả chiêng. Mấy tướng kia gõ muỗng làm trống. Quang "quậy" say sưa ngắm người đẹp của lòng mình. Ui da! Nó chưa bao giờ thấy ai... hát hay cỡ đó!
Kế tiếp, bạn bè ưu ái chĩa mũi vào Đoan làm Đoan bối rối vô cùng. Tuy vậy Đoan cũng chọn được một bài thơ để tặng cô và cả lớp.
- Thưa cô, em xin mượn lời bài thơ "Bỏ ngôi trường cũ" của Trần Anh Tài để gởi đến cô những tình cảm của học trò lớp mười hai, ngày sắp rời trường xa lớp.
- Tốt quá, đọc đi em!
Đợi tất cả đều im lặng, Đoan chậm rãi đọc từng lời của bài thơ mà Đoan rất thích bằng một giọng sâu lắng đầy xúc cảm:
- "Từ xa bước xuống thềm tam cấp
Là bước chân luôn xuống cuộc đời
Là đã xa rời căn gác chật
Còn gì thương tiếc nữa em ơi!
Dù có thương đi cũng mất rồi
Mấy gian trường cũ phủ tường vôi
Giữ như em giữ nhân tình ấy
Em bỏ ta leo dốc nửa vời
Rồi áo không vương màu phấn bảng
Tai không nghe tiếng đọc bài xưa
Mắt không trốn mắt thầy trong lớp
Để liếc ra sân đón nắng mùa
...
Chân hết đánh chuyền qua phố sáng
Tay không đón bắt nụ hoa đời
Sách vở đi xa vào dĩ vãng
Và bỏ luôn thời thích ô mai
Áo đã không vương màu phấn bảng
Mà in dấu bụi, phấn so
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---