Cư xá Trung Dũng tọa lạc tại ngoại ô thành phố; phía trước có khu đất trống, được dự tính tại thàng một công viên. Nơi đây lại gần trái núi Thanh Sơn. Nhà Kiều Lê Vân tuy ở tầng dưới cùng, nhưng cũng chỉ cần mở cửa sổ ra, là có thể thưởng ngoạn phong cảnh đẹp. Sáng sớm hôm ấy, nàng khoan khoái từ giường ngủ bước xuống, quên cả bước đi khó khăn. Nàng vội vã đi vào buồng tắm, vừa đáng răng vừa nhớ lại giấc mơ đêm qua. Quả thật Khang Thu Thủy đã trở lại với nàng trong giấc mộng. Đã là trong mộng, hắn càng xinh trai quyến rũ bội phần... - Vân ơi! Mau vào ăn sáng con. Nghe mẹ gọi, nàng quay đầu nhìn, tay ngưng chải răng, nhưng vì miệng đầy bọt kem, nên không thể lên tiếng thưa được. Nàng chỉ khẽ gật đầu ra dấu nàng đã nghe rồi. Khi rửa mặt xong, chợt cảm thấy hơi đau ở má. Nàng lập tức nhìn vào gương... thì ra cái "vết đậu dậy thì". Một cô gái vào tuổi hai mươi hai, chính là đang ở vào thời kỳ thanh xuân phát tiết vậy. Trong lúc ăn sáng, Kiều Lê Vân nhìn mẹ, cao hứng nói: - Má à! Hôm nay con phải đi vẽ bức tranh mới được. - Ừ, đã lâu lắm con chưa ra ngoài vẽ tranh. Nhưng con sẽ đi với ai bây giờ? - Con đi một mình được rồi, không đi đâu xa chỉ ra chỗ chân núi kia thôi. Bà Kiều Khắc Văn, qua ánh mắt từ ái, có vẻ như đã phát giác tâm sự cô con cưng. Nhưng thật ra, không phải như vậy. Bà chỉ thích đưa ánh mắt, như soi rọi tìm hiểu ý tứ con gái thế thôi... Bà vẫn thường buồn rầu thắc mắc trong đời bà chưa hề làm điều gì xấu xa, thất đức, thì tại sao đứa con gái duy nhất của bà lại phải mang tật? Ôi! Nếu con bà không bị tật chân tai hại, thì với gương mặt kiều diễm như hoa xuân, với đôi mắt bồ câu mơ màng đáng yêu, với thân hình yểu điệu hấp dẫn đó, con bà phải đoạt vương miện trong bất cứ cuộc thi tuyển hoa hậu nào rồi! - A!... - Kìa, má! Má lại... Thấy mẹ thở dài, Kiều Lê Vân vội hỏi mấy tiếng bỏ lửng như vậy... Bà Văn đành trả lời qua vấn đề khác. - À, có gì đâu. Má chỉ cảm thấy thời gian trôi quá mau; vẫn trôi đi một cách vô tình... Lần này cũng như bao nhiêu lần rồi, mỗi khi thấy con gái có ý nghi hoặc về tiếng thở dài của mình, bà Văn đều nói lảng qua chuyện khác. Bà thương con vô cùng, nên bà giốc hết tâm cơ để lo liệu chăm sóc cho con được vui. Lòng người mẹ sẽ rất đau buồn nếu thấy đứa con cưng của mình tỏ dấu đau đớn, chán nản vì tật nguyền của nó. Người mẹ thương con luôn tránh than vãn, và nên nhịn cả tiếng thở dài, bởi sợ gây ảnh hưởng không tốt đến tâm tư của con... Ăn sáng xong, Kiều Lê Vân đứng dậy. Nàng cũng biết cách làm cho mẹ vui, nàng bèn tươi cười nhìn mẹ nói: - Má ạ! Hôm nay con tin chắc có thể hoàn thành một bức danh họa! Bà Văn vui vẻ nói: - Lòng con đầy tự tin, mẹ chúc con thành công. o0o Khoảng mười mấy phút sau, Kiều Lê Vân tới chân núi Thanh Sơn. Nàng đang dựng giá vẽ, cầm cây bút lông, ngẩng nhìn nền trời trong sáng với những đám mây nổi trôi... Rồi ánh mắt nàng hạ xuống chỏm núi. Nhưng nàng không vẽ phong cảnh hôm nay!. Tuy nàng nhìn ngắm mây trôi và đỉnh núi, nhưng chẳng phải nàng nhìn để vẽ chúng, mà chính để tìm kiếm ở khoảng giữa mây ấy... Một hình ảnh cái nụ cười đêm qua. Cuối cùng, nàng ngồi xuống. Ngọn bút vừa đưa ra, đã rụt lại. Lê Vân yêu hội họa vô cùng. Nhưng trước nay, nàng chưa hề vẽ truyền thần một chàng trai nào cả, hơn nữa, vẽ một chàng trai mà nàng yêu mến, thì nay là lần đầu tiên trong đời. Vừa thẹn thầm vừa vui với riêng mình, Kiều Lê Vân thầm cầu nguyện hôm nay nàng thành công trong nét bút. Nơi này, nàng rất thích ngồi để vẽ. Vậy hôm nay cần một tác phẩm khác thường, nàng chỉ có thể tạo ra nó ở đây. Nàng quyết tâm hạ bút... Vừa mới phát họa xong hình một khuôn mặt, nàng ngửng đầu lên, đã thoáng thấy sự lạ. Nàng đưa tay dụi mắt; phải chăng ảo ảnh lại hiện ra nữa đây? Cách chỗ nàng ngồi không đầy mười thước, đã có một chàng trai đứng đó. Chàng mang cặp kính mầu xanh che nắng; một nụ cười hoan hỉ trên môi, như sung sướng được gặp người quen. Nàng chưa biết nên hành động ra sao, thì chàng trai xuất hiện đột ngột ấy tươi hơn, chân thoăn thoắt bước lại gần nàng. Hắn vừa kịp dừng chân bên cạnh giá vẽ, nàng đã lẹ làng đưa tay kéo miếng vải che kín bức họa mới khởi đầu. Và khi hắn đưa tay gỡ cặp kính xuống, nàng giật mình kinh ngạc. Đây chẳng phải ảo ảnh, mà là người bằng xương bằng thịt, là cảnh thực với cây cỏ trời mây rõ ràng. Tim nàng đập mạnh dữ dội... - Ông... - Cô không thể ngờ Khang Thu Thủy lại tới đây ư? Kiều Lê Vân vừa toan đứng đậy, kịp thời nhớ ra, và cảnh cáo mình chớ làm như thế nữa. Đôi má nóng lên rần rần, nàng chỉ còn biết nắm chặt cây bút vẽ, không dám ngửng lên nhìn mặt Khang Thu Thủy; và run run giọng nói: - Tôi thật không biết nên chọn cách nào đây? Hoan nghênh ông? Hay khước từ ông? - Cố nhiên tôi hy vọng cô lựa cách thứ nhất. - Để tỏ lòng cảm tạ ông phục vụ tôi trong bữa tiệc cưới hôm qua, tôi xin để ông tùy ý lựa chọn. - Tôi lựa chọn cái điều khiến người ta phấn khởi vui sướng. Như vận dụng hết can đảm, Kiều Lê Vân ngửng đầu lên nhìn, và nàng lại nhận ra một sự thể lạ hơn nữa. - Ồ! Ông yêu thích hội họa lắm sao? Khang Thu Thủy vỗ vỗ vào bộ đồ vẽ, tươi cười đáp: - Chỉ lạm mạo mà thôi cô à. - Ông nói dối! Nói nhún nhường! Hay nói thật đấy? - Nói thật đấy cô ạ. Hắn đặt bó đồ vẽ xuống đất, rồi tiếp: - Bởi vì, trước một nữ họa sĩ vào hạng khá như cô, nói năng thật thà là điều không ngoan nhất. - Đó là lời tán tụng theo phép lịch sự? Hay là lời thẳng thắn tự nhiên? - Ý thứ hai là đúng. - Ai! Ai nói cho ông hay? Kiều Lê Vân đã bạo dạn hơn, dám nhìn chăm chú vào mặt chàng trai. Hắn đáp: - Xin hãy cho phép tạm giữ kín. Tôi nói tạm mà thôi. Nàng nhìn ngắm bó dụng cụ hội họa của hắn mà bảo: - Nếu vậy ông bầy giá vẽ đi. Chỗ này không phải của riêng tôi. Hắn có vẻ quá sung sướng vì được người đẹp chiếu cố, thành thử phải dè dặt. Hắn như muốn bước tới cầm lấy tay nàng, nhưng lạ không dám, cứ xoắn hai bàn tay vào nhau... rồi sau mới cúi xuống lượm bộ đồ vẽ, và đột nhiên hắn tỏ vẻ ngây ngây ngẩn ngẩn hỏi nàng: - Tôi bầy giá vẽ bên cạnh cô nhé? - Tôi không có ý kiến. - Cám ơn cô. Bầy xong giá vẽ bên cạnh giá vẽ của nàng, hắn cầm cây bút đứng đó, trông ra vẽ như một nhà danh họa, và nàng vừa nhìn ngắm hắn, vừa thầm nghĩ trong lòng: "Nếu ngày nào cũng tới đây, ngồi kế bên mình để cũng vẽ tranh với nhau, thì... sung sướng biết mấy! ". Bấy giờ hắn quay nhìn nàng, làm bộ ngây ngô nói: - Đối trước một nữ họa sĩ kiều diễm lại có thiên tài như cô, tôi thật không biết hạ bút thế nào đây? Và cũng chẳng biết nên vẽ thứ gì bây giờ? Nàng cười hỏi: - Ông thường vẽ loại nào giỏi nhất? - Tôi chả dám nói... Hắn lại quay nhìn nàng, và tiếp: - Cô Vân à! Tôi cố nén lòng không được, vậy xin đề nghị một điều này nhé? - Vâng! - Kiều Lê Vân hơi giật mình áy náỵ. - Có được chăng thưa cô? - Mong rằng sự trả lời của tôi không làm ông thất vọng. - Cô à! Chúng ta hãy cùng gác bút, đi ngắm trời mây một chút, nên không? - Như thế này còn chưa phải là ngắm trời mây hay sao? Hắn có vẻ băn khoăn khó nói. Nàng rất thích nhìn hắn trong hiện trạng này, bèn nhẹ nhàng bảo: - Ông không có cái gì ngồi nhỉ? - Có chứ! Dứt lời, hắn ngồi ngay xuống đám cỏ non xanh, và còn hứng chí nói: - Thật dễ chịu. Nàng như quên bẵng đi rằng nàng với hắn hãy còn xa lạ, cứ tươi cười hỏI: - Hồi còn nhỏ, chắc ông nghịch ngợm phá phách ghê lắm? - Sao cô biết? - Ông không sợ dơ quần áo ư? Hắn bật lên cười dòn, và nàng cũng cười theo, thật vui vẻ hồn nhiên... Lát sau, suy nghĩ một chút, hắn thú thật: - Cô Vân à! Cô biết tại sao tôi biết được cô thường ra đây ngồi vẽ tranh không? - Chịu. - Tại vì tôi đã tiếp được tin.. "tình báo". Kiều Lê Vân lấy làm lạ, nhưng gượng cười: - Thế ư? "Thám tử" nào vậy? - Hồ Bình chứ ai! - A! - Phải. Khi tôi gạn hỏi địa chỉ của Vân, thì "bà" ấy thủ khẩu như bình. Nhưng rồi sau "bà" ấy mách kế cho tôI: Cứ chịu khó, sáng sáng, chiều chiều tìm đến chân núi Thanh Sơn, phía trước cư xá Trung Dũng, may ra có thể dò biết quý chỉ, nhìn thấy ngọc nhan... quả nhiên, tôi mới tới lần đầu đã... - Đã săn "bắt" được tôi? Kiều Lê Vân ngắt ngang lời nói Khang Thu Thủy, đồng thời trong lòng nàng thầm cảm ơn Hồ Bình. Và Thu Thủy nói tiếp, giọng êm ái ngọt ngào như rót vào tai nàng: - Tôi đã... tôi đã vô cùng vinh hạnh được gặp cô ở đây. - Thì ra hôm qua cô ấy đã... - Vâng cô ấy đã có vài phút rảnh tay, mách bảo cho tôi. Cô ấy thật là một cô dâu được việc. Sáng nay cô cậu đã đáp xe xuống miền Nam hưởng tuần trăng mật rồi. - Tôi chân thành cầu chúc cho họ được hưởng tuần trăng mật đầy hạnh phúc. - Hôm qua, cô có vào tân phòng của họ, dự cuộc vui nhộn không? Suy nghĩ mấy giây, nàng đáp: - Có, tôi có vào. - Nói dối nhau làm chi thế? - Sao ông biết? Nàng bắt chước giọng nói và dáng điệu thách thức của hắn vừa rồi. Hắn đáp: - Tôi là người về sau cùng, trước sau tôi không hề thấy cô ở đâu hết. Nàng mỉn cười, hỏi: - Phá phách ra sao? Có nhộn không? - Chà chà! Họ "náo tân phòng" đại tếu đại nhộn! - "Họ" nghĩa là gồm có cả ông trong đó? - Vâng đúng thế. Khang Thu Thủy đáp và nhìn Kiều Lê Vân với ánh mắt chan chứa thâm tình. - Nhưng tôi không quấy phá. Nếu có cô vào dự, nhất định tôi đã trổ tài đại náo một phen. Trước giọng nói ấy, trước ánh mắt ấy, Kiều Lê Vân cảm thấy hồi hộp thật sư. Tim nàng đập mạnh. Chàng trai ở sát bên nàng, đang thật sự tán tỉnh nàng? Nghĩ đến bàn chân tật nguyền của mình, nàng hoảng sợ! Như hành động theo bản năng tự vệ, nàng bỏ rơi cái xách tay xuống trước bàn chân để che dấu... - Cô Vân! Tại sao không vào tân phòng dự cuộc vui, theo tập tục của dân tộc ta? Cô Bình là bạn học rất tốt của cô mà? Nàng bối rối ấp úng: - Tại vì... Hôm qua... lúc ấy... đột nhiên tôi thấy trong người khó ở, như sắp phát bệnh, do đó tôi phải ra về trước. Hắn tỏ lộ sự vui mừng ra mặt: - May thay! Hôm nay cô đã khỏe khoắn, ra đây vẽ tranh được rồi. - Cảm ơn anh. Thấy nàng đổi cách xưng hô thân mật, gọi hắn bằng tiếng "anh", hắn càng bạo dạn hơn, đưa tay toan lật tấm vải phủ bức họa để xem.. Nhưng nàng kịp thời nhận thấy, và chận giữ lại, đôi má đỏ lên như nóng cháy rần rần: - Không! Không thể xem được. Hắn không có ý ép nài đòi xem, nên rút tay về, rồi xoa xoa vuốt vuốt những ngọn cỏ xanh non, cho... đỡ ngượng nghịu. Sau đó, là những phút im lặng. Trên trán Khang Thu Thủy những giọt mồ hôi rỉ ra lấm tấm, vì lúc ấy mặt trời đã lên cao, không khí bắt đầu nóng nực. Hai người tuy ngồi chỗ bóng mát, nhưng cũng cảm thấy nóng. Thôi, thế là Kiều Lê Vân chắng còn vẽ vời gì được nữa. Nàng không thể phủ nhận chàng trai này đã khuấy động tâm trí nàng. Một cô gái ở tuổi dậy thì, đang lúc hoài xuân, bỗng có chàng trai khôi ngô duyên dáng như vầy xuất hiện gạ chuyện, nàng làm sao giữ được bình tĩnh để vẽ tranh? Hai người im lặng hồi lâu, thỉnh thoảng lén nhìn nhau... Rồi cuối cùng Khang Thu Thủy cất tiếng phá cái không khí trầm tịch ấy: - Cô Vân à! Tôi là bạn học cùng lớp của Diệp Lạc. Cái hồi nãy hay tin hắn đã yêu và theo đuổi Hồ Bình, tôi đã chê hắn ra miệng đó. Kiều Lê Vân lấy làm lạ, quay nhìn chàng trai, với vẻ sốt ruột, chờ nghe lý do. Hắn nói tiếp: - Chẳng phải tôi chê Hồ Bình không đẹp, không tốt, mà tôi chỉ tưởng rằng người thanh niên đáng lúc lo học hành thì không nên nghĩ đến chuyện yêu đương, phải để tâm trí vào cuốn sách tập bài. Dù bị ai chê cười là "con mọt sách" cũng không sợ. Kiều Lê Vân nghe có vẻ lạ tai. Anh chàng này đã chống sự yêu đương trong lúc cần học tập, thì lúc này còn tìm đến bên nàng tán tỉnh làm gì? Và nàng để ý nghe hắn nói tiếp: - Tới khi tấm thiếp hồng báo hỉ của họ gửi tới tay tôi, tôi vẫn lắc đầu, oang oang chê cười, bô bô tuyên bố: Hôn nhân sẽ gây trở ngại cho sự học vấn của Diệp Lạc. - Nhưng anh vẫn đi dự hôn lễ của họ. - Phải, cho tới khi dự hôn lễ của họ, tôi mới thay đổi hẳn cái quan niệm cũ rích kia. - A!.. Thế thì sức mạnh của ảnh hưởng thật to. Kiều Lê Vân hứng thú vì câu nói của Khang Thu Thủy, nàng phải kêu lên như vậy. Bây giờ, hắn không ngồi xếp bằng tròn nữa, hắn duỗi thẳng đôi chân trên mặt cỏ xanh, rồi giải thích: - Có lẽ không phải tôi chịu ảnh hưởng, mà tôi khám phá ra một sự thật: Khi con người đã tự nhận mình yêu người nào đó, thì mình mới biết ái tình là một thứ vô cùng trọng yếu, nó tạo sung sướng cho cuộc sống con người. Nghe tới đây Kiều Lê Vân cúi đầu, không nói gì cả. Khang Thu Thủy tiếp: - Cô Vân à! Chúng ta mới gặp nhau hai lần, xin tha cho tôi cái tội đường đột, ăn nói quá trớn nhé!... Tôi phải thành thật mà nói, trong tiệc cưới của cặp Hồ- Bình hôm qua, cô đã nổi trội sáng chói như luồng cầu vồng; và bẩy màu sắc tuyệt vời ấy đã xuyên qua riềm mi mắt, chiếu tận tâm não tôi. Tôi, một kẻ trước nay chưa hề chú ý đến một cô gái nào, trong khoảnh khắc đã nảy sinh lòng ngưỡng mộ vô hạn đối với cô; đến nỗi tôi trở thành bạo dạn lạ thường, bước ngay tới, ngồi bên cạnh cô. Tôi săn sóc, phục vụ cô trên tiệc một cách chân thành và rất tự nhiên. Khi được Hồ Bình mách kế tìm kiếm cô, tôi rất cảm ơn cô ấy và liền thi hành ngay. Cô Vân, cô chê cười tôi cũng đành chịu. Xin thú thật với cô: Tôi nào có biết vẽ viết gì đâu? Bộ dụng cụ hội họa này, tôi vừa mới mua ở tiệm hồi đêm. - Tôi... Tôi thật... không biết nên... nói thế nào cho phải đây? Kiều Lê Vân nghe những lời thành khẩn thiết tha của Khang Thu Thủy, nàng cảm thấy thân mình lạc vào cảnh mộng và chỉ biết đáp lại bâng quơ. - Xin cô vui lòng nhận lấy tình bạn của tôi. Được cô coi như bạn, cũng là một an ủi lớn lao cho tôi rồi. - Quen biết nhau như vầy, mặc nhiên chúng ta đã trở thành bạn hữu rồi. Huống chi, anh lại là bạn học của chồng Hồ Bình nữa? - Tôi biết nói gì để tạ ơn chiếu cố cho xứng đáng đây? - Chẳng cần phải thế. Khang Thu Thủy sung sướng quá, đứng bật dậy, tay cầm cây bút vẽ, miệng nói ba hoa, tíu tít: - Cô Vân à! Vậy cô dạy cho tôi vẽ nhé! Ngày còn ở lớp tiểu học, tôi rất thích vẽ các ông Nhạc Phi, Trịnh Thành Công, và còn thích vẽ những bộ mặt kiểu của tuồng cổ nữa. Nàng nghe nói, càng cảm động hơn, khẽ hỏi hắn: - Tại sao anh không tiếp tục tập vẽ? - Lên tới ban tú tài, bài vở quá nhiều, không còn thời giờ để vẽ nữa. - Thế là suýt nữa "mai một kỳ tài" nhé! Cả hai cùng cười vui vẻ, sau câu nói đùa của nàng. Hắn hỏi: - Thế nào? Bây giờ nữ họa sư muốn học trò trổ tài vẽ thử cái gì để chấm điểm đây? - Anh vẽ thử đi xem? - Còn gì thích thú hơn! Khang Thu Thủy bèn cầm bút vẽ một khuôn mặt vương tướng thời cổ, kiểu thường được trình bày trên sân khấu. Kiều Lê Vân ngồi yên lặng, ngắm từ khuôn mặt trông nghiêng đến bàn tay cầm bút của Khang Thu Thủy, nàng càng nhận thấy hắn đẹp trai, dễ mến vô cùng. Phần Khang Thu Thủy hắn đã thật sự yêu nàng, vì trước mặt một cô gái đẹp thùy mị như thiên tiên giáng thế, với đôi mắt bồ câu trong sáng, với gương mặt ngọc phúc hậu, với khung cảnh non sông nước biết hữu tình này, chàng trai nào mà không yêu cho được? Kiều Lê Vân đã đẹp lại thông minh, xét qua cử chỉ ngôn ngữ của chàng trai, từ trong tiệc cưới hôm qua cho tới trước cảnh hữu tình ngày hôm nay, nàng dư biết hắn đã yêu nàng rồi. Nhưng càng biết chắc, đầu óc nàng càng bối rối với những dấu hỏi liên tiếp hiện ra: "Khang Thu Thủy đã hỏi chuyện Diệp Lạc và Hồ Bình về nàng nhiều hay chưa? Họ đã nhận xét thế nào về tính tình của nàng? Và đặc biệt vợ chồng Diệp Lạc, Hồ bình đã nói cho Khang Thu Thủy biết nàng bị tật chân hay chưa? Nếu Hồ Bình không nói ra, liệu Diệp Lạc có nói ra hay không? " Lúc này Khang Thu Thủy dường như vẫn chưa hoài nghi về cái chân của nàng cả. Nàng đưa mắt liếc nhìn chàng rồi lại ngầm nhìn về bàn chân tật nguyền của mình, nàng vẫn tin chắc hắn chưa phát hiện. Sau vài lời khen của nàng về hình vẽ của hắn, cả hai cùng bật lên cười. Khang Thu Thủy quăng cây bút vẽ, lại ngồi xuống đám cỏ, rút khăn tay ra lau những giọt mồ hôi trên trán. Kiều Lê Vân sực nghĩ ra nàng có đem theo cái quạt giấy nho nhỏ ở trong xách tay. Nàng lấy ra, tươi cười trao cho hắn. - Anh quạt đi. - Cô cũng nóng, hãy giữ lấy mà quạt. - Không, tôi không nóng, ngồi trong bóng mát, tôi không thấy nóng. Hắn cảm động, đỡ lấy cây quạt, xòe ra, quạt rất khéo, quạt cho hắn và quạt cả cho nàng. Đối với nàng, làn gió nhè nhẹ từ cây quạt, do bàn tay của hắn phục vụ nàng là cả một làn gió xuân, tạo cho nàng nhiều sung sướng, yêu đời, thèm sống. Hắn vừa quạt vừa nhìn ra xa, rồi trỏ tay nói: - Kia là cư xá Trung Dũng. Tôi chỉ biết Vân ở trong cư xá ấy, mà không biết ngôi nhà nào. - Không biết lại càng hay đấy. Nàng nói thế và trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ nét buồn áo não, chỉ vì nàng đã lại nghĩ tới cái chân của mình. - Vân làm cho tôi nghi hoặc hoài. Vân à, nếu được đến nhà Vân, là thỏa mãn cả một nguyện vọng của tôi. Nàng nói rất khôn khéo: - Để chừng nào tôi thấy có thể mời anh tới chơi, tôi sẽ mời. - Được rồi, tôi sẽ chờ đợi ngày đêm. Lời nói này, thêm một lần nữa, chứng tỏ tình yêu... Nàng càng thêm chắc chắn vì lời nói ấy... Nhưng đột nhiên hắn làm cho nàng giật mình: - Này cô Vân! Cô đã ngồi lâu rồi. Để tôi đưa cô đi dạo một chút nhé? - Không! Không cần. Nàng cuống quýt từ chối: - Tôi chỉ thích ngồi đây. Tôi có thể ngồi rất lâu nữa. - Nếu vậy, cho tôi được thưởng thức tài hội họa của cô. - Được lắm. Nàng bằng lòng ngay, thà chịu để cho hắn coi mình vẽ, còn hơn phá tan niềm sung sướng của hắn. Thử hỏi, một chàng trai đang say sưa với tình yêu đầu xuân, đang tôn thờ một hình ảnh tiên nữ trong đầu óc, đang xây mộng đẹp tuyệt vời... Mà bỗng nhiên bị vỡ mộng, hắn sẽ buồn bã đau đớn biết chừng nào? Chàng trai biết cách "hầu hạ" gái, lúc ấy đứng lên, cầm bút trao cho nàng, và tươi cười bảo: - Nếu quả cô bằng lòng vẽ tôi, tôi rất sung sướng được làm người mẫu cho cô vẽ. Thật đúng với sở nguyện của Kiều Lê Vân. Nàng vui vẻ gật đầu, nhưng lại nghĩ, gặp hắn lần này mới là lần thứ hai nên nàng nói: - Xin để lần sau. - Tại sao phải chờ lần sau? - Để tôi còn nuôi dưỡng can đảm đã chứ? Anh không sợ tôi vẽ không giống sao? - Đối với cô, tôi có một lòng tin lạ thường, không thể giải bày bằng lời nói. Nàng cảm động sâu xa, cảm động muốn ứa nước mắt. Là thân con gái có học, nhà giàu, đã hai mươi hai tuổi rồi, hơn nữa, từ trước tới nay chưa hề được một chàng trai nào nói vào tai một lời tha thiết. Tiếng nói êm đềm của Khang Thu Thủy lại thỏ thẻ bên tai: - Cô có tài khiến linh ứng hiện ra ngoài ngọn bút! Nàng quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười cảm ơn, hạ giọng êm ái đáp lại: - Giờ tôi vẽ cây thanh thông trước mặt kia. - Hay lắm! Nhưng tốt hơn hết, hãy để tôi ngồi dưới gốc cây ấy, ăn... cây cà rem. Câu nói vui của hắn càng khiến nàng cảm thấy vẽ bất cứ cảnh gì, vật gì cùng không quan trọng đối với nàng bằng một chàng trai. Nàng vốn vẽ rất giỏi, nên lúc này chỉ đưa ngọn bút phất phất nhẹ nhàng chốc lát đã thành hình một vật rất sống động. Cố nhiên cũng vì có Khang Thu Thủy đứng cạnh nàng. Thêm nữa, hắn giống như một kẻ hầu hạ nàng, luôn tay phe phẩy cây quạt, quạt cho nàng được mát. Sự có mặt của chàng trai bên cạnh nàng là cả một sức mạnh kỳ diệu giúp thêm cho nàng trổ tài năng. Bức họa được hình thành rất chóng. Nàng buông cây bút, quay nhìn chàng trai với một ánh mắt khó mô tả. Thật ra, một lời khen nịnh của chàng trai dủ khiến nàng hởi lòng hởi dạ quả nhiên, hắn nói: - Nếu tôi không đứng ở đây, nhìn tận mắt cô vẽ bức tranh này, thì khi khi thấy nó ở một nơi nào khác, tôi sẽ cho là một tác phẩm của một đại danh họa. Kiều Lê Vân phấn khởi hỏi: - Thật ư? Nếu vậy tôi phải mở một cuộc triễn lãm tranh mới được. - Và tôi sẽ là người thứ nhất thưởng thức các tác phẩm của cô. - Người thứ nhất và cũng có thể là người duy nhất. - Cô Vân à, sắp nghỉ hè rồi. Lúc ấy tôi phải nhờ cô dạy vẽ mới được. - Đó là một trò cười thú vị. - Vân cứ quá nhún nhường. Một con người, nhật là một thiếu nữ yêu mỹ thuật, muốn phụng sự mỹ thuật, lại bị tật nguyền, thì nỗi vui mừng rất dễ đổi thành nỗi tự ti buồn khổ Kiều Lê Vân cúi xuống nhỏ một cọng cỏ nho nhỏ, nhưng nàng dùng hết sức mạnh, bởi nàng đang buồn khổ, như muốn trút nỗi buồn bực vào cử động ấy. Sở dĩ Kiều Lê Vân yêu thích hội họa một cách say mê cũng là vì cái chân tật nguyền của nàng. Nàng biết rằng thân mình sẽ không bao giờ được hoàn mỹ, không có cách gì làm cho nó trở nên đẹp đẽ, thì chỉ có một cách là vẽ! Chỉ có vẽ mới tạo được cái mình muốn. Do đó, nàng rất thích vẽ những cô gái đang chạy nhảy, và đặc biệt, những cặp giò của người trong tranh, nàng cố gắng vẽ cho thật dài, thật hấp dẫn. Bấy giờ, nhận thấy nàng có vẻ suy tư đăm đăm, hắn nói: - Tôi không thể đoán biết cô đang nghĩ gì, nhưng tôi biết rằng cô nghĩ ngợi rất nhiều. Ôi! Chàng trai ở bên nàng mới thông minh sáng suốt làm sao! Hắn nói khiến nàng thêm áy náy lo. Hiện tại nàng đang nghĩ đến mối lo sẽ mất hắn, và nàng ý thức được rằng sớm muộn gì nàng cũng phải mất hắn. "Tại sao hắn lại xuất hiện để đến với ta? Tại sao hắn lại vui thích tiến tới gây cảm tình, và đưa tay mở cánh cửa trái tim ta kỳ được như vậy?" Lòng xốn xang, nàng không dám ngửng nhìn lên mặt hắn, sợ hắn nhận thấy nét lo lắng buồn khổ hiện rõ trên mặt nàng. Nàng cứ mân mê nhánh cỏ với những ngón tay như đã tê mê... mãi hồi lâu, nàng gượng nụ cười bảo hắn: - Tôi xin lỗi. Tôi đang nghĩ về một vấn đề. - Mong rằng tôi không quấy rầy cô. Trước mắt Khang Thu Thủy, Kiều Lê Vân sao mà xinh đẹp đến thế, đáng yêu, đáng chiều chuộng đến thế! Mới nhìn lần đầu, hắn đã yêu nàng ngay, đến nỗi chính hắn cũng lấy làm lạ, và chưa dám tin chắc ở lòng hắn nữa. Nhưng đến lúc này, hắn đã nhận thấy thực tế bày ra rõ ràng. Hắn đã yêu nồng nhiệt say mê. Hắn hoàn toàn quên bẵng cái quan niệm "Đang học không thể yêu đương". Đích thực là ái tình đã phát sinh và đang lớn mạnh. Ái tình có sức mạnh vô biên như đại dương vậy. - Hôm nay chúa nhật, cô thích đi dạo phố chút chăng? Nghe hắn hỏi, Kiều Lê Vân vội từ chối: - Anh thứ lỗi! Tôi vốn ưa tĩnh mịch, và phong cảnh thiên nhiên bao la mới khiến tôi vui thú.. - Tôi khao khát được "lây" cái sở thích ấy, và bản chất cao quý của cô. "Bản chất cao quý"? Có trời mới hiểu được. Nàng lại tự ti mặc cảm: Một cô gái thọt chân thì còn đâu "bản chất cao quý"? Chỉ bởi cái bản năng thiên sống của con người nó giữ nàng lại cõi đời; nếu không, nàng có thể tìm cái chết để khỏi phải lết từng bước xiêu vẹo trên mặt đường! Nghĩ tới đây, nàng bỗng nóng lòng mong Khang Thu Thủy đi khỏi cho mau, đi ngay lập tức. Nàng không muốn hắn ở bên cạnh nàng một phút nào nữa. Tội nghiệp nàng quá! Nàng ngồi đã lâu lắm rồi, đôi chân đã tê đi. Nhưng nàng đâu dám đứng dậy. Phải đợi lúc hắn quay nhìn đi nơi khác, nàng mới vội vã duỗi chân ra thật nhanh. - Này, anh... anh Thủy à! Tôi... - Có điều gì, Vân cứ nói? Thấy hắn trả lời với giọng điệu em như ru, ngọt ngào như rót vào tai, nàng lại không nỡ nói thật. Nhưng không nói thì không xong. Khi ra đi, nàng đã dặn mẹ nàng: "con vẽ lâu lắm cũng chỉ một tiếng đồng hồ, con sẽ về" mà cho đến giờ này nàng vẫn chưa về được, chắc hẳn mẹ nàng phải sốt ruột lắm. Lúc này, nàng còn chưa muốn cho mẹ hay là bên cạnh nàng có một thanh niên đang tỏ ý tán tỉnh. - Tôi phải về thôi. - Tôi đưa cô về. - Không. (Nàng nói giọng quyết định) Tôi không quen đi cùng với ai, không quen nhờ người đưa đón. - Nhất là đi với một người con trai? - Vâng. Tiếng nói yếu ớt mệt mỏi lộ rõ vẻ e thẹn ngượng ngùng. Thật ra, đã có những buổi chiều tối, đã có nhiều đêm thanh vắng, Kiều Lê Vân thầm trông đợi một vị hoàng tử ngựa trắng áo hoa, yêu thương nàng, dìu nàng đi thong dong trong tình thơ ý họa, đưa nàng về giữa lúc đêm khuya... Lúc ấy Khang Thu Thủy lại nói: - Vậy, chúng ta cùng ra về nhé! Nếu có thể cùng nhau ra về, thì còn phải nghĩ ngợi khó khăn gì nữa! Nàng lại đảo mắt ngầm dò xét hắn. Và nàng nhận thấy hắn không tinh ý cho lắm. Nếu tinh ý, nhất định hắn đã phải nghi ngờ... Phần nàng, cái bàn chân tuy có tật, nhưng đầu óc rất tế nhị thông minh. Suy nghĩ giây lát, nàng đáp ngay: - Anh hãy về trước, tôi còn muốn vẽ một bức nữa. - Để tôi đứng đây phục vụ cô. - Đừng! (Giọng nói nàng càng quyết liệt hơn) Tôi có thói quen, khi thật sự vẽ một bức tranh, không thể có ai ở bên cạnh. Nếu không thế, thì hết cả linh cảm và trí tưởng tượng... - Ồ! (Hắn có vẻ lấy làm lạ)... - Tôi thành thật xin thứ lỗi. Khang Thu Thủy đứng lên, vừa thu xếp họa cụ vừa nói: - Tôi không thể ngăn cản linh cảm của cô. Vậy tôi xin về trước, nhưng cũng xin báo trước: tôi sẽ còn đến đây nữa. Nàng vui vẻ gật đầu. Đương nhiên, nàng mong mỏi hắn sẽ còn đến với nàng nữa. Hắn trỏ tay ra phía xa: - Chiếc mô tô của tôi để đằng kia. Nàng nhìn ra, quả thấy chiếc xe dựng đó từ hồi nào nàng không hay. Nhưng hắn còn nài thêm: - Cô Vân! Trời nắng nực thế này, cô cho phép tôi chở cô về là hơn. Tôi xuống trước, đợi cô ở dưới kia nhé? - Không! Tôi đã có cây dù. Vả lại tôi thích đi bộ một đoạn đường. - Nếu vậy... - Thôi, tạm biệt! (Nàng vẫy tay như thúc giục). - Vâng, tạm biệt. Bước xuống phía dưới một quãng, hắn còn quay lại nhìn nàng, giơ tay vẫy vẫy. Cảm giác của nàng lúc này thật lạ: Vừa mừng được thoát mối nguy bị phát giác cái chân có tật, lại vừa tiếc vì chàng trai không còn ở bên nàng. Nhưng, suy đi xét lại, nàng mừng nhiều hơn buồn. Khang Thu Thủy thật dễ bảo. Nàng hài lòng vì hắn chịu nghe lời. Nàng rất sợ hạng trai trẻ bám sát gái, mặc dù trước nay nàng chưa được chàng trai nào "bám" sát, tán dai cả. Lúc nghe tiếng máy mô tô tới gần, nàng không hề để ý, vì nàng đâu có ngờ đó là xe của Khang Thu Thủy. Nhưng lúc này, nghe tiếng máy nổ xa dần xa dần, nàng chú ý theo dõi từng giây, từng giây... và tim nàng hồi hộp theo nhịp với tiếng máy xe đó... Khang Thu Thủy đi xa rồi, Kiều Lê Vân mới thật sự yên lòng. Nàng đứng lên cho đỡ tê chân, vươn vai thở mạnh cho nhẹ nhàng cơ thể. Lúc ấy, ánh nắng thật tươi, sắc mây thật rạng rỡ, cây núi một màu xanh biếc, đồng lúa một màu xanh rờn... Nhưng Kiều Lê Vân không còn bụng nào ham vẽ tranh nữa. Nàng đeo gói đồ vẽ lên vai, tay cầm cây dù, thất thiểu bước đi trên mấy con đường nhỏ băng qua ruộng rẫy, trở về nhà... o0o Bước chân vào qua cửa, Kiều Lê Vân đã vui vẻ gọi lớn: - Má ơi, má! Bà Kiều Khắc Văn vội bước ra. Dường như bà đang làm việc ở trong bếp; bà nhìn con với ánh mắt âu yếm: - A! Con má đã về. Kiều Lê Vân đặt gói đồ lên bàn. - Hôm nay con vẽ thật đắc ý má à! - Má rất thích được nghe con nói như vậy. Mồ hôi đầm đìa thế kia, mau vào rửa mặt đi. Có cô Anh Đài tới chơi, đang ở trong phòng con đấy. - A! Hay quá! Con đang cần gặp. - Con giữ Anh Đài ở lại ăn cơm nhé! Má đã chuẩn bị cả rồi. - Anh Đài rất thích ăn món xào do má làm mà! Bà Văn nở nụ cười thích thú: - Cô bé ấy sành ăn đấy. Kiều Lê Vân vội vã tìm vào phòng riêng. Nàng càng bước vội cái tật lệch mình càng rõ rệt... Bấy giờ Khâu Anh Đài đang nằm thiu thiu ngủ trên giường. Kiều Lê Vân vào đứng đầu giuờng, nhìn bạn mà không khỏi lắc đầu. Nàng nghĩ rằng: Một cô gái có đôi chân hoàn toàn lành mạnh, có khi cũng khổ. Không nghi ngờ gì nữa, hẳn Khâu Anh Đài đêm qua khiêu vũ nhiều quá nên giờ mới mệt mỏi thế này. Nàng quyết định gọi bạn dậy để nói chuyện, rồi sau bữa cơm trưa, sẽ lại ngủ nữa. Bị lay gọi, Khâu Anh Đài trở mình nhưng chưa tỉnh, mép quần cuộn lên cao. Kiều Lê Vân phát vào đùi bạn một cái. - Ối chao! Cái gì..? Anh Đài giật mình ngồi dậy, tay dụi mắt, miệng mơ hồ hỏi: - Chuyện gì thế? - Hãy ngồi dậy, ra ngoài này. Đừng ngủ ngày nữa. - Tôi đang cần ngủ. Bảo em tôi đi có được không? Thì ra Khâu Anh Đài còn chưa tỉnh hẳn. Kiều Lê Vân buồn cười gọi: - Tiểu thư ơi! Hãy mở mắt ra xem đây là nơi nào? - A! Biết rồi... Đêm qua, tớ không về nhà. Kiều Lê Vân ngạc nhiên hỏi: - Tại sao vậy, Đài ngủ ở đâu? Anh Đài đầu tóc rối bù, miệng ngáp liên miên. Kiều Lê Vân phải lấy cái khăn lông nhúng nước lau mặt cho bạn. Bấy giờ Anh Đài mới tỉnh hẳn. - Suốt đêm tớ không ngủ. Tớ với chàng Lý Kiên ngồi trong vườn hoa nhỏ, nói chuyện cho tới sáng. - Trừ phi là điên, nếu không, tớ tin chắc hai bên đã dài dòng tình tự ghê lắm! - Ồ! Đừng nhắc đến nữa. Chỉ tại ông già tớ gây nên chuyện đấy. - Ông già mày... - Tớ đi nhảy với Lý Kiên, đêm về hơi khuya, ông già cấm hẳn không cho phép ai ra mở cửa. - Sao mày cứ quen thói về khuya như vậy? Khâu Anh Đài buông một tiếng thở dài, rồi cho bạn biết hai lý do khiến nàng bị cấm cửa: một là nàng về khuya quá; hai là trước đó cha nàng với mẹ nàng, có chuyện bất hòa, cãi cọ hờn dỗi nhau đã hai ngày, nên cha nàng trút hết cơn giận dữ lên đầu nàng. Kiều Lê Vân lại hỏi: - Thế tại sao không đến thẳng nhà chàng Kiên, mà lại ngồi ở vườn hoa? Anh Đài ngao ngán đáp: - Ông già, bà già hắn lại cũng là một cặp lão đảng viên bảo thủ, tới nhà hắn không khác gì đem đầu tới nghe chửi. Bản cô nương chưa phải là con dâu nhà họ Lý, sức mấy chịu nghe chửi! - Thế trời sáng, sao không về? Không sợ người nhà đi tìm kiếm sao? Anh Đài không trả lời câu hỏi, lại mỉm cười: - Ồ, Mình chưa bao giờ ngồi với một bạn trai trong cảnh trời vừa rạng sáng. Thật là hai thú vị hiếm có! Nếu chàng Kiên không mắc việc phải đi, thì sợ rằng... - Sợ rằng mày không tới đây? - Cho mày nói đúng đi. Từ sáng tới giờ mày đi đây? - Tao đi vẽ tranh. - Hèn chi người mày nóng hừng hực - Đêm qua mày theo con Nhụy vào đại náo động phòng phải không? - Phải. Dự cuộc náo động phòng xong, tao y hẹn tìm đến với chàng Kiên. À, cuộc phá phách hôm qua nhộn ghê. Tao đã bắt chú rể phải cầm cây bút... - Để làm gì? - Để viết ba chữ "em yêu quý" lên má cô dâu. - Chơi ác làm gì thế? - Thì "náo tân phòng" mà! - Thế chú rể có viết không? - Hắn phải năn nỉ trối chết mới được tha đấy. Rồi tao lại đổi trò: buộc cô dâu phải đóng hai dấu môi son lên hai má chú rể. Nhưng thằng Diệp Lạc ghê thật! Hắn lại yêu cầu tao phải chỉ dạy cho cô dâu, nghĩa là buộc tao phải làm trước, để cô dâu bắt chước. Hai cô bạn ngồi chuyện trò cười cợt với nhau thật là thích thú. Nếu lúc ấy có một nhà khảo cổ học ở trong nhà, chắc hai cô sẽ hỏi thêm về nguồn gốc tập tục "náo tân phòng": Có từ đời nào, do ai xướng xuất... v... v... Nhân chuyện đám cưới, Anh Đài lại hỏi: - Này Vân! Anh chàng ngồi bên mày tối qua là ai vậy? Bị hỏi đột ngột quá, Kiều Lê Vân đỏ rần đôi má, không biết trả lời làm sao. Anh Đài lại tiếp: - Trông bề ngoài khá lắm. Hai bên có quen nhau từ trước chăng? - Đâu có! Chỉ thấy hắn tự giới thiệu là Khang Thu Thủy. - Nhất định hắn có tình ý với mày. Hắn là trường hợp "mắt vừa liếc thấy, lòng đã nao nao"... - Nhưng nào có ích gì? - Sao lại vô ích? Nếu hắn thực sự mến mày, mày cứ can đảm chấp nhận. Kiều Lê Vân nhíu mày, nét buồn hiện rõ: - Đài biết đấy, mình chỉ là đức con gái thọt chân. - Vân nên nhớ rằng: trên cõi đời này, không có người nào thật toàn, đẹp mười phân vẹn mười, đối lại, vẫn có những chàng trai có lòng chân thành, một khi đã yêu, thì không nề hà vì một chút tì vết ở người con gái. - Mình không phủ nhận trên đời này có hạng nam nhi như thế. Nhưng chỉ có thể gặp gỡ, chứ không thể nên duyên. - Biết đâu Khang Thu Thủy chẳng thuộc hạng người đó. - Thôi đừng bàn luận về một chàng trai xa lạ nữa. Đài đừng lấy làm lạ, khi thấy mình không hề tự tin trong vấn đề này. Khâu Anh Đài trở mình nằm sấp xuống, hai tay chống cằm, đôi chân co gác lên vách tường, đưa ánh mắt tinh anh sắc sảo nhìn Kiều Lê Vân chăm chú rồi ôn tồn bảo bạn: - Chỗ chị em với nhau, mình thành thật khuyên Vân đấy: Vân toan tính làm gì, hãy cứ can đảm làm đi. Đừng có nhút nhát co đầu rụt cổ. Trên cõi đời này, người nhút nhát, kẻ vội co đầu rụt cổ trước khó khăn, không bao giờ thành công về một việc gì hết. Trước lời khuyến khích tự đáy lòng của bạn thân, Kiều Lê Vân cảm động sâu sa. Gương mặt tuấn tú với nụ cười tươi tắn của Khang Thu Thủy lại hiện ra trước mắt nàng, giọng nói êm ái như ru hồn của hắn lại văng vẳng bên tai nàng... Phải, nàng không nên nhút nhát. Biết đâu đó lại chẳng là một chàng trai mà Thượng Đế đem ban cho nàng? - Sao? Vân nghĩ kỹ rồi chứ? Đang đắm chìm trong suy tư, Kiều Lê Vân giật mình bừng tỉnh, bèn nhìn bạn, mỉm một nụ cười biết ơn...