Liêu Cốc đạo nhơn rời khỏi Hạnh Hoa thôn ngày đi, đêm nghỉ, có trên mườihôm, đến sáng nay mới vào địa phận Phiên Ngung thành.Để qua mắt bọn do thám của Cù Thái Hậu, Liêu Cốc đạo nhơn bảo các cháucải trang thành một đoàn thương buôn từ miền núi xuống kinh đô bán "Mật gấu'.Đại nhơn lại bảo Lệ Hồng cải nam trang để cho sắc diện khác hẳn đi...Đoàn người ngựa qua cửa thành rất may mắn không bị xét hỏi lôi thôi. Tuynhiên Liêu Cốc đạo nhơn là người thận trọng sợ có điều bất trắc xảy ra nên ôngbảo Lữ Kỳ:- Công tử là người quen thuộc ở Phiên Ngung, lão phu sợ chúng ta đi chungnhau có điều bất tiện. Vả lại, lão phu cùng các hiền diệt định không vào dinh LữQuốc Công, sợ rủi ro bại lộ càng gây thêm phần tai biến. Chỉ phiền công tử báo tincho Tiểu Lý Bá biết là chúng tôi đã đến Phiên Ngung rồi.Lữ Kỳ có vẻ lo ngại, khẽ nói:- Bá phụ định ẩn nơi nào, xin cho cháu được biết?- Lão phu có người bạn chi thiết ở miếu Long Vương, thuộc hướng tây PhiênNgung thành, lão định đến đó?Lữ Kỳ yên lòng, gật đầu:- Vùng ấy gần hoàn cung nhưng rất vắng vẻ, thật tiện lợi cho chúng ta sau này.Chàng nói xong cúi đầu chào Liêu Cốc đạo nhơn rồi giục ngựa phi nhanh.Lệ Hồng hết sức vui mừng khi được biết đoàn người sẽ đến miếu LongVương.Nàng nhìn Anh Kiệt và thấy chàng cũng đang nhìn mình mỉm cười.Miếu Long Vương ở cạnh bên dinh thự của Hoàng Đề đốc, cha nàng, giờ đâymọi người cùng đến đó, nàng sẽ có dịp thăm qua cảnh cũ, nơi mà nàng và AnhKiệt đã sống qua bao năm trời đầy kỷ niệm ngát hương.Ngày xưa, cả hai cùng vui đùa ở đấy và đã từng thố lộ với nhau biết bao ướcvọng trẻ thơ...Đoàn người ngựa đi lần qua các phố đông người rồi tiến dần về phía Tây.Anh Kiệt nhìn khắp nơi, thấy quang cảnh phồn hoa tuy nhộn nhịp, nhưng khácxưa rất nhiều: Nhà cửa, phố xá có vẻ tiêu điều thê lương và dân chúng đều lộ vẻlấm lét sợ hãi, nét mặt người nào cũng được vẻ âu lo... Tự dưng Anh Kiệt thấytrong lòng dâng lên một nỗi buồn man mác... Riêng Hoa Mai, nàng ngơ ngác như một người rừng đến kinh đô.Lần đầu tiên, đặt chân đến nơi này, cái gì cũng mới lạ đối với nàng.Từ khi lọt lòng đến giờ này, nàng mới biết Phiên Nhung, nên các hàng quánsan sát, các con đường rộng lớn, các dinh đồ sộ nguy nga đã làm nàng hoa mắt.Thỉnh thoảng nàng biểu lộ sự ngạc nhiên quá rõ rệt, khiến mọi người phải bậtcười và cảm thấy thương hại nàng. Nhất là Anh Kiệt, chàng càng thấy Hoa Maihồn nhiên, duyên dáng lạ lùng.Tình yêu vừa mới chớm dậy trong lòng chàng càng lúc càng mãnh liệt thêm.Đoàn người qua khỏi các phố, đi sâu vào một con đường rải sỏi có vẻ sầm uấthơn... Hai bên đường vườn cây rậm rạp, nối dài xa tít. Đây là chốn yên lặng nhấthoàng thành, nơi xây cất dinh thự của các lão quan, thượng tướng.Bỗng mọi người kinh ngạc lắng nghe. Có tiếng vó câu rộn rịp từ phía trước đổdồn tới, phút chốc, phía đó cát bụi tung bay mù mịt trong nắng sớm...Lệ Hồng vừa nhìn thấy tên tướng đi đầu, đã thất sắc kêu lên:- ĐÔ thống Phi Hồng Xà?Anh Kiệt cũng kinh ngạc tiếp lời:- Đúng rồi? Không biết hắn đi đâu mà kéo quân theo nhiều thế?Liêu Cốc đạo nhơn sợ gặp biến vội truyền các cháu cho ngựa lẩn mình vàotrong các vườn cây. Đoàn quân của Phi Hồng Xà vượt qua nhanh quá nên khôngthấy kịp mọi người. Lệ Hồng bỗng nói:- Con đường này dẫn tới hoàng cung, xin bá phụ đi mau hơn để khỏi bị quânlính nghi ngờ.Liêu Cốc đạo nhơn gật đầu khen phải, giục ngựa tới trước. Anh Kiệt, LệHồng, Hoa Mai theo sát bên người.Mặt trời đã lên khỏi ngọn cây, ánh nắng đã bắt đầu gay gắt? Con đường càngvào sâu, càng vắng vẻ lạ lùng.Những khu vườn rậm rạp nối dài không biết đến đâu, thỉnh thoảng mới bắtđầu gặp một nóc dinh thự nhô lên sừng sững giữa trời, những vòng thành kiên cốcó hào sâu bao bọc, có lính gác bên ngoài gây cho Lệ Hồng sự xúc động khi quacảnh cũ đường xưa!Chính con đường này cũng đưa đến dinh thự của cha nàng. Nơi đây, Lệ Hồngđã từng ruổi ngựa để tránh ánh nắng trưa hè... Những gốc cổ thụ mà nàng từngbuộc ngựa ngồi nghỉ vẫn còn kia, tất cả đều nguyên vẹn, chỉ có nàng là phải sốnglẩn lút, cải trang sửa dạng như kẻ tôi đòi. Biết bao giờ nàng được sống lại nhữnggiờ phút êm đẹp xa xưa dưới mái gia đình.Anh Kiệt giục ngựa đến bên nàng khẽ nói: - Đã đến dinh thự của em rồi?Lệ Hồng nhìn chàng, gật đầu rơm rớm nước mắt. Thấy nàng trong tình cảnhđó Anh Kiệt thương cảm vô cùng. Chàng ngước nhìn ra phía trước và cổ họngchàng như nghẹn ngào... Dinh thự của Hoàng Đề đốc hiện dần ra, thật là tiêu điềuảm đạm, cổng rào bị phá vỡ, lối vào cỏ mọc um tùm và mái dinh bị đốt phá đã sụpxuống từ bao giờ. Đến như hoa viên đẹp đẽ như ngày xưa, bây giờ là một cánhvườn hoang vô chủ.Anh Kiệt cắn chặt môi để nén cơn xúc động. Chàng không ngờ nơi đây ngàynay lại tiêu điều đến thế. Chàng quay nhìn em thì thấy nước mắt ràn rụa trên máLệ Hồng.Hình như không chịu được nữa, Lệ Hồng chồm sát xuống thúc vào hông ngựacho phóng tới như bay. Nàng không muốn nhìn thêm cảnh tan nát của gia đìnhnàng.Liêu Cốc đạo nhơn ngạc nhiên trước thái độ của Lệ Hồng, nhưng khi nhìnthấy cảnh điêu tàn của dinh thự Hoàng Đề đốc, ông chợt hiểu ra và khẽ thở dài...Nhưng khi qua khỏi dinh thự Hoàng Đề đốc, đoàn người ngựa dừng lại trước cổngmột tòa miếu cổ thờ Long vương thần. Cảnh vật trầm lặng âm u khác thườngkhiến Liêu Cốc đạo nhơn chú ý và trong lòng không khỏi lo âu? Đạo nhơn linhcảm nhiều chuyện không hay đã xảy ra ở chốn này. Anh Kiệt đã từng ra vào ởLong vương miếu và rất được đạo sĩ trông coi miếu thương mến, nhưng hôm nayđứng trước cổng rào chàng cũng thấy rờn rợn. Chàng nhìn Liêu Cốc đạo nhân khẽnói:- Thưa bá phụ, Huyền Châu đạo sĩ ít khi rời khỏi miếu. Cháu sợ có điều gìkhông hay xảy ra nên cảnh vật mới trở nên tiêu điều hoang phế thế này.Liêu Cốc đạo nhơn gật đầu đồng biểu đồng tình. Người lặng yên một phút rồigiục ngựa qua cổng rào. Anh Kiệt, Hoa Mai, Lệ Hồng vội vã theo sau và không aibảo ai, cả ba đều tuốt kiếm ra khỏi vỏ. Bỗng mọi người kinh hãi quay đầu nhìn lại.Có tiếng vó ngựa nổi lên rộn rịp rồi mất hút về phía đường. Hình như có ngườivừa núp ở đâu rồi chạy đi... Sự đó càng làm cho Liêu Cốc đạo nhơn thận trọnghơn. Đạo nhơn nghĩ ra phải vào trong miếu để xem Huyền Châu đạo sĩ ra thế nào?Dù sao cũng phải có nơi trú ẩn chứ. Kéo cả đoàn người ngựa đi giữa Phiên Ngunglàm sao bọn do thám của Cù Thái Hậu khỏi chú ý?Liêu Cốc không dáng chần chờ nữa, ra hiệu cho các cháu xuống đất, đem buộcngựa vào gốc cây rồi tiến lần vào miếu.Bốn bề vắng lặng, cửa miếu đóng kín như không có người lai vãng từ lâu rồi.Lệ Hồng thất vọng lắm, khẽ nói với Anh Kiệt:- Em ngỡ đạo sĩ đã bỏ Phiên Ngung rồi anh ạ?Anh Kiệt chưa kịp đáp lời thì Hoa Mai quá nóng nảy, chạy tới trước đẩy mạnhcửa miếu. Cánh cửa rắn chắc không lay động một tí nào. Liêu Cốc đạo nhơn bướcđến cất tiếng gọi:- Huyền Châu? Huyền Châu hiền hữu?Không có tiếng đáp lại. Bỗng có tiếng động mạnh bên hông miếu, như cótiếng cánh cửa vừa mở. Anh Kiệt cầm chặt thanh kiếm Vũ Linh rồi bước lần sangbên cạnh. Chàng kinh ngạc gọi Liêu Cốc đạo nhơn khi thấy cánh cửa hông vừa mởtoang ra:- Bá phụ?Mọi người cùng nhảy vụt đến bên chàng? Biết chắc có người còn núp bêntrong. Liêu Cốc đạo nhơn bảo các cháu:- Hãy sẵn sàng nghinh chiến?Rồi ông cất tiếng dõng dạc:- Có ai trong miếu chăng?Không có tiếng đáp. Hoa Mai liếc nhìn Anh Kiệt rồi tiến đến bục cửa nhìnvào Anh Kiệt và Lệ Hồng cũng theo sát chân nàng. Trong miếu tối om. Đứngngoài trời không tài nào phân biệt được gì cả. Liêu Cốc đạo nhơn đã toan ngăn cáccháu lại, nhưng Hoa Mai quá hăng hái đã nhảy vọt vào trong vung kiếm lên bọclấy toàn thân Không thấy động tĩnh gì, nàng thiếu nữa Hạnh Hoa lại tiến xa hơn.Trong lúc đó Anh Kiệt, Lệ Hồng và Liêu Cốc cũng vừa qua cửa miếu. Sợ nàngkhinh địch sẽ có hại. Liêu Cốc đạo nhơn cất tiếng gọi:- Hoa Mai hãy thận trọng con?Nhưng Liêu Cốc vừa dút lời thì cánh cửa hông vụt đóng sầm lại như có sẵnmột bộ máy điều khiển. Lệ Hồng kinh hãi kêu lên:- Chúng ta lâm nguy rồi?Hoa Mai tức khắc không nói một lời, phóng mình trở lại vung kiếm chém vàocánh cửa. Một tiếng "Soạt" vang lên, kiếm báu sắc bén, rạch đi một đường dài trêncánh cửa bằng gổ lim.Bỗng từ đâu một giọng nói đều đều phát ra:- Đừng bạo động? Cùng là người nhà cả.Liêu Cốc đạo nhơn cả mừng khi nghe tiếng nói của Huyền Châu đạo sĩ. Đạonhơn vừa toan lên tiếng thì giọng nói lại cất lên:- Xin chào Liêu Cốc hiền hữu?Mọi người chăm chú nhìn thẳng vào trong thì thấy một ông lão quắc thước,râu tóc bạc phơ đang từ từ bước ra.Liêu Cốc đạo nhơn vội cúi đầu: - xin chào hiền hữu?Anh Kiệt, Hoa Mai, Lê Hồng đều chắp tay vái chào. Huyền Châu đạo sĩ đáp lễrồi khẽ nói:- Xin hiền hữu và các cháu đừng phiền về sự chậm trễ tiếp nghinh. Câuchuyện còn dài xin mời vào trong đã.Huyền Châu nói xong đi trước. Liêu Cốc đạo nhơn nhìn các cháu trong lòngrất phân vân, nhưng cũng theo chân bạn.Mắt của mọi người đã quen với bóng tối trong miếu nên nhìn rõ được mọi vậtxung quanh.Anh Kiệt hết sức ngạc nhiên khi thấy các đồ thờ cúng Long Vương trên cácbàn thờ đều bị dẹp đi hết. Mặt tiền của tòa miếu cổ trống trơn như bị bỏ hoang đãlâu ngày.Huyền Châu đạo sĩ đưa mọi người vào trong rồi chui xuống một bệ thờ. ôngxoay sở một lúc thì thấy lộ ra một con đường hầm sâu thẫm khiến mọi người càngkinh ngạc hơn.Huyền Châu quay lại nói:- Xin mời hiền hữu và các cháu xuống đây đàm đạo tiện hơn.Thấy Liêu Cốc có vẻ chần chờ, Huyền Châu lắc đầu nói:- Hiền hữu chớ ngại điều gì cả.Liêu Cốc mỉm cười bảo bạn:- Thật đệ phân vân lắm? Vì sao hiền hữu sống lẩn lút thế nàyHuyền Châu vừa xuống nhanh vừa nói:- Nào phải mình ngu đệ đâu? Xin mời hiền hữu xuống đây tự khắc rõ hết...Anh Kiệt, Hoa Mai, Lệ Hồng đều lặng im theo sau nhưng luôn luôn phòng bị.Cả ba đều không tin tưởng những lời của đạo sĩ Huyền Châu, nhưng chưa rõ sựthật thế nào?Dưới hầm sâu, ánh đuốc sáng rực như ban ngày và khi mọi người xuống sátđáy hầm thì tự nhiên nắp hầm đóng kín trở lại.Mọi người kinh hãi nhìn Huyền Châu đạo sĩ.Huyền Châu đạo sĩ vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra và đưa mọingười theo con đường hầm đến một gian phòng rộng lớn.Liên Cốc đạo nhơn thầm phục công trình thiết lập con đường bí mật này.Nhưng khi qua ngưỡng cửa của gian phòng, mọi người kinh hãi dừng cả lại.Phía trong, hơn mười vũ sĩ, đao kiếm giắt ngang hông, đang chăm chú nhìn mọingười. sợ gặp biến, Hoa Mai nhảy vẹt sang lên, vung kiếm báu lên thủ thế.Riêng Lệ Hồng và Anh Kiệt vừa thấy nhóm người kia đã kêu lên:- Ô kìa, các bạn?Các vũ sĩ như vừa nhận được hai người vội chạy đến reo mừng:- Trời? Tiểu thư? Công tử? Sao lại tới đây?Liêu Cốc đạo nhơn và Hoa Mai đều sửng sốt chưa hiểu bọn người kia là ai thìLệ Hồng đã quay lại thưa:- Bẩm bá phụ? Đây là các gia tướng của cha con ngày xưa. Khi dinh thự bị ĐÔthống Phi Hồng Xà tàn phá, con không cho các bạn chống cự lại và phân tán mỗingười mỗi nơi. Không ngờ họ lại tập họp ở miếu Long vương này.Nàng quay lại hỏi các gia tướng:- Từ bấy lâu nay, các bạn đã làm gì? Gia đình, vợ con đâu cả rồi?Người lớn tuổi nhất trong bọn lên tiếng đáp:- Tiểu thư an lòng? Gia đình chúng tôi đều bình yên và hiện đang sinh sống ởngoài thành. Chúng tôi họp nhau dưới hầm sâu này, ngày đêm chỉ lo việc cứu lệnhông mà thôi.Lệ Hồng cảm động rưng rưng nước mắt:- Thật không biết lấy gì đền đáp ơn sâu của các bạn.Bỗng có tiếng hỏi:- Tiểu thơ? Phu nhân hiện ở đâu?Nghe nhắc đến mẹ. Lệ Hồng ràn rua nước mắt. Nàng nghẹn ngào nói:- Mẹ tôi... Còn đâu nữa?- Trời ơi?...Lệ Hồng nén cơn xúc động nói tiếp:- Mẹ tôi lâm bệnh nặng và đã qua đời gần một tháng nay...Mọi người đều nhìn xuống đất, trong lòng chua xót vô cùng.Liêu Cốc đạo nhơn bỗng hỏi Huyền Châu:- Vì cớ gì các bạn phải sống lẩn lút thế này? Bọn chúng đã đoán biết toànmiếu Long vương này là nơi tụ họp của chúng ta ư?Đạo sĩ gật đầu đáp:- Đúng thế? Chúng đã nhiều lần vây quanh miếu, nhưng nhờ con đường hầmnày mà chúng tôi thoát thân được. Chúng không tìm ra đường hầm nhưng vẫn rìnhrập quanh đây. Do đó mà lúc này ngu đệ không đàng hoàng tiếp đại huynh được. Như nhớ ra việc gì. Anh Kiệt nói:- Lúc chúng tôi mới đến đây, hình như có kẻ đang rình phía ngoài rào, rồi bỏchạy mất.Huyền Châu sửng sốt nói:- Thế à? Nếu vậy sớnl muộn gì chúng cũng sẽ kéo đến đây.Hoa Mai nói:- Còn bốn con tuấn mã trước sân, chắc bị chúng bắt mất thôi.Huyền Châu suy nghĩ một lúc rồi đáp:- Mất ngựa thì không hại lắm? Chỉ sở chúng nghi ngờ ta có hầm trú ẩn, mà lụcsoát gắt gao hơn nữa thì nguy. Từ lâu nay, chúng vẫn tức giận không hiểu ta biếnđi đường nào.Đạo sĩ bỗng quay lại hỏi các bộ tướng:- Bầy ngựa trên kia có thể làm cho chúng tìm được nơi trú ẩn của ta? Có ai tìmcách đem ngựa đi nơi khác được chăng?Có tiếng đáp ngay:- Xin đạo sĩ để mặc tôi.Một người lùn, nhỏ thó bước ra cửa hầm đóng lại rồi. Huyền Châu mời mọingười an tọa rồi hỏi thăm những việc đã qua.Liêu Cốc đạo nhơn thuật sơ trận đánh với bọn Tạ Liên Hồng ở Hạnh Hoa thônrồi cho biết mình và các cháu đến đây để giúp Tiểu Lý Bá đương đầu với bọn dothám của An Quốc Thiếu Quý.Sau cùng Liêu Cốc khẽ hỏi Huyền Châu:- Hiểu hữu có tiếp tay với Tiểu Lý Bá chăng?Huyền Châu lắc đầu nói:- Chúng tôi nào được gặp mặt Tiểu Lý Bá bao giờ đâu? Chỉ nghe dân chúngloan truyền "Phù Kiến Đức, phế Ai vương" thì đinh ninh còn một lực lượng hùngmạnh chống lại Cù Thái Hậu, thế thôi?Lệ Hồng bỗng hỏi sang chuyện khác:- Thưa đạo sĩ? Cha con ngày nay thế nào? Liệu chúng ta có cứu được ngườichăng?Mọi người vụt nín lặng nhìn nhau như muốn giấu giếm một điều gì khiến LệHồng càng lo sợ hơn. Nàng nhìn các gia tướng hỏi dồn dập:- Thế nào các bạn? Cha tôi có bình yên chăng? Trời ơi? Sao ai cũng im lặngthế này Liêu Cốc đạo nhơn, Anh Kiệt, Hoa Mai đều lo sợ nhìn Huyền Châu đạo sĩ.Đạo sĩ khẽ ngước đầu lên nói:Cháu đừng rối trí? Không có gì đáng ngại lắm đâu? Chúng ta đã tận lực lo lắngcả rồi Hiện tại người đang lân bệnh nặng thế thôi.Lệ Hồng gục đầu khóc nức nở. Nàng không ngờ cha già lại chịu nhiều nỗigian truân đến thế? Đã bị nặng. Nơi chốn ngục tù lấy ai chăm sóc cho người?Thấy nàng quá khổ đau, Huyền Châu đạo sĩ cố an ủi:- Cháu đường quá bi lụy? Chúng ta đã tìm đủ mọi cách để cứu cha cháu, côngviệc gần thành thì Hoàng Đề đốc thọ bệnh không trốn ra được. Việc thuốc thangđã có người bên trong lo liệu rồi...Hoa Mai thương xót cho tình cảnh Lệ Hồng, nàng đến bên bạn, ngồi xuốngôm lấy vai nàng khuyên nhủ:- Thôi chị ạ? Rồi đây có ngày chúng ta sẽ cứu được bá phụ? Em tin chắc nhưvậy? Chị hãy bình tĩnh lo việc lớn. Chị quên rằng hiện tại chúng ta đang ở giữaPhiên Nhung sao?Lệ Hồng nghe những lời khuyên hữu lý của Hoa Mai thì gạt nước mắt nhìnnàng lộ vẻ cảm ơn. Giữa lúc đó, nắp hầm xịch mở rồi Dương Hòa chạy xuống, mặthớt hãi.Huyền Châu đạo sĩ hỏi ngay:- Chuyện gì thế Dương Hòa?Dương Hòa hấp tấp đáp:- Con vừa giấu ngựa xong thì thấy có hai ky sĩ đến. Hiện họ đang ở ngoàivươnHuyền Châu đạo sĩ nói:- Bọn do thám của Cù Thái Hậu đã đến rồi đấy? Nhưng sao chỉ có hai tên?Dương Hòa tiếp lời:- Thưa đạo sĩ? Một người xem giống như công tử Lữ Kỳ?- Lữ Kỳ?Mọi người sửng sốt kêu lên.Anh Kiệt chợt hiểu, vội nói với Liêu Cốc đạo nhơn:- Bá phụ? Chắc Lữ Kỳ và Tiểu Lý Bá đại huynh đến tìm bọn ta đấy?Liêu Cốc đạo nhơn cũng nghĩ thế nên bảo Huyền Châu: - Ngu đệ có hẹn với Lữ Kỳ đến đây, không ngờ miếu Long Vương đang lúclâm nguy. Bây giờ phải báo tin cho họ Lữ biết để rời đi ngay, chờ lúc yên tịnh sẽgặp lại.Huyền Châu đạo sĩ liền bảo Dương Hòa:- Con hãy giáp mặt công tử, nói rõ cơ nguy của chúng ta, khuyên công tử đếntối trở lạiDương Hòa rất lo ngại, sợ khó đến gần Lữ Kỳ, nhưng không dám chậm trễ,vội theo con đường hầm trở lên trên miếu.Lần này, chàng cẩn thận từng bước một, đẩy tấm nắp hầm sang bên, nghengóng động tịnh rồi mới leo lên mặt đất.Biết đâu từ ngày giờ bọn do thám của Cù Thái Hậu đã bao vây quanh miếu, vàvừa lúc chàng nhô đầu lên chúng bắt ngay?Có chết đi một thân mình, Dương Hòa cũng không ngại lắm, nhưng chỉ sợchúng tìm ra được con đường hầm bí mật thì Huyền Châu đạo sĩ, Liêu Cốc đạonhơn, Anh Kiệt, Lệ Hồng làm sao thoát thân được? Những người đó bị bắt đi rồithì lấy ai đương đầu với bè lũ Cù Thái Hậu? Hoàng Đề đốc đành rã xương trongngục tối mà thôi.Dương Hòa càng nghĩ càng thấy mình không có quyền sơ xuất có thể hư hỏngcả đại cuộc Chàng ngồi dưới bệ thờ giây lâu, không thấy động tịnh gì mới đậy nắphầm, chạy vụt ra ngoài vườn.Bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên:- Dương Hòa?Thanh niên kinh hãi không hiểu ai đã biết tên mình. Chàng quay đầu nhìn lạithì thấy Lữ Kỳ và một tráng sĩ trông rất phương phi đang chống kiếm nhìn mình.Lữ Kỳ, khi xưa thường hay sang dinh Hoàng Đề đốc nên có dịp gặp DươngHòa nhiều lần.Bỗng nhiên thấy Dương Hòa xuất hiện nơi tòa miếu cổ này, Lữ Kỳ hết sứcngạc nhiên.Trong lúc đó Dương Hòa nhìn khắp xung quanh rồi chạy đến bên Lữ Kỳ nóihấp tấp:- Công tử? Hay đi ngay đi? Nguy cấp đến nơi rồi? Bọn do thám Cù Thái Hậusắp kéo đến bây giờ.Lữ Kỳ sửng sốt hỏi:- Thế là nghĩa lý gì? Liêu Cốc đạo nhơn đâu? Ta đưa Tiểu Lý Bá đại Huynhđến gặp người đây?Dương Hòa đoán chừng chàng dũng sĩ kia là Tiểu Lý Bá nhưng trong tình thếnày chàng không làm sao khác được, nên đáp ngay:- Mọi người đều bình yên ở dưới hầm? Đạo nhơn bảo công tử nên về chờ lúcyên tịnh sẽ đến? Chớ để chúng nghi ngờ sẽ bị tiêu diệt hết.Tiểu Lý Bá bỗng cất tiếng:- Có việc cần kịp không thể chờ lúc khác được. Phiền tráng sĩ đưa chúng tôixuống hầm ngay cho.Lời nói của Tiểu Lý Ba cứng rắn như lệnh truyền. Dương Hòa toan mở lờinhưng không dám.Giữa lúc đó, bỗng có tiếng vó câu rộn rịp, mỗi lúc một gần hơn, khiến DươngHòa kinh hãi kêu lên:- Chết? Bọn chúng đã đến kia rồi?Chàng nói xong, liền dẫn Lữ Kỳ và Tiểu Lý Bá đến dưới bệ thờ, mở nắp hầmbảo hai người:- Hai vị theo con đường hầm sẽ gặp Liêu Cốc đạo nhơn. Tôi ở lại giấu đôingựa mới được.Đợi hai người chui xuống xong, Dương Hòa đóng nắp hầm lại rồi chạy vội ravươnKhông ngờ trong lúc đó đoàn ky sĩ đã đến cổng miếu. Đi đầu là hai viên tướngngười Tàu. Chúng quan sát sơ qua tòa miếu cổ rồi hạ lệnh cho bọn do thám xuốngngựa vây quanh miếu.Dương Hòa kinh hãi lẩn mình trong bụi rậm và chú ý từng hành động củachúng.Trong lòng chàng hồi hộp vô cùng. Chúng đã vào trong sân rồi làm sao giấuđôi ngựa đi được? Phen này chắc bại lộ hết thôi vì nếu tìm ra được đôi ngựa phíasau miếu, thế nào chúng cũng lục soát thật gắt để tìm ra người.Dương Hòa nghĩ nát trí vẫn không tìm được giải pháp nào có thể cứu vãnđược tình thếBọn do thám lúc bấy giờ đã tuốt kiếm ra đi từng bước một thẳng vào miếu.Bỗng có tiếng thét vang lên làm cho Dương Hòa kinh hãi cúi rạp mình xuống:- Đây rồi? Chúng đây rồi?Dương Hòa nhủ thầm:- Chắc chúng đã tìm ra con đường hầm bí mật?Thế thì nguy cấp đến nơi rồi. Chàng chợt nghe tiếng chân chạy dồn phía sau miếu và tiếng ngựa hí vang rền.Một lúc có tiếng nói:- Ngựa chúng đây rồi? Chắc chúng lẩn trốn quanh đây. Phải bắt cho đượcchúng mau lên?Dương Hòa lộ vẻ vui mừng vì chúng không tìm ra con đường bí mật nhưng lạilo sợ ngay vì chính mình chưa biết thoát thân bằng cách nào.Tiếng chân đi dần về phía chàng và tiếng kiếm chém vun vút vào các bụi rậmlàm cho Dương Hòa hiểu rõ tình cảnh của mình hơn?Chàng cố giữ sự bình tĩnh, sờ tay vào chuôi kiếm và quyết chiến đấu đến cùngchứ không để cho chúng bắt đi một cách nhục nhã được.Một tên do thám đã đến sát bụi rậm chỗ chàng núp. Dương Hòa nghĩ rằng đãđến lúc mình đền đáp ơn sâu của Hoàng Đề đốc.Phải giết cho được một vài tên rồi có chết cũng cam lòng.Bỗng một lưỡi kiếm chém pháp sát bên chân chàng. Dương Hòa vội đứng dậy,vung kiếm lên chém thẳng vào đầu tên do thám gần nhất. Tên ấy bất thình lình bịmột nhát kiếm trúng ngay đầu, rú lên một tiếng ngã gục xuống chết ngay.Vừa thấy kẻ địch giết chết đồng bọn mình, bọn do thám tức giận vô cùng, hòhét vang trời và cùng đổ xô lại vây quanh mình Dương Hòa.Không một chút nao núng, Dương Hòa quay tít thanh kiếm bọc toàn thân đểtránh hàng mấy mươi lưỡi kiếm bay tua tủa xuống mình chàng.Dương Hòa đem hết sức mình ra chiến đấu nhưng bọn do thám toàn là nhữngtay kiếm pháp kỳ diệu, nên chỉ vài ba thế kiếm, chàng đã bị chúng chém bút mộtbên cánh tay, té nhào xuống đấy, máu tuôn xối xả.Bọn do thám như lũ hùm beo hung tợn, xông tới toan băm vằm cho nát thâychàng, nhưng một tiếng thét vang lên:- Đừng giết hắn? Để ta tra hỏi đã?Viên tướng Tàu vừa thốt ra câu ấy, đã nhảy xuống ngựa đưa thẳng mũi kiếmvào yết hầu Dương Hòa rồi hỏi:- Bè đảng mi đâu? Hãy chỉ mau!Dương hòa đau đớn lắm, nhưng vẫn còn đủ sáng suốt để hiểu rằng chỉ một lờikhai của mình, cũng đủ làm tê liệt các tổ chức chống quân xânl lược. Hậu quả đóchàng không bao giờ muốn, thà là chàng chịu chết một mình.Thấy Dương Hòa nín lặng, viên tướng Tàu cả giận thét lên:- Khốn kiếp? Muốn sống khai ngay, bằng không chớ trách?Dương Hòa ngước mặt lên, mỉm cười ngạo mạn: - Bây muốn biết bè đảng của ta ư? Đừng mong vô ích?Chàng nói xong, hai hàm răng nghiến lại, rồi nấc lên một tiếng, từ từ ngoẻođầu sang bên cạnh, đôi mắt mở trừng trừng...Tướng Tàu kinh ngạc nắm lấy tóc chàng thanh niên kéo lên. Máu tươi từmiệng tuôn trào lênh láng. Dương Hòa đã cắn lười tự sát để khỏi phải chịu cựchình?...Viên tướng địch mở to đôi mắt, thối lui. Trong lòng hắn vừa tức giận mà vừakinh sợ: Hắn không ngờ dân Nam Việt lại có người can đảm đến thế?Không thể hiểu được gì thêm, bọn do thám của Cù Thái Hậu quay lại lục soáttrong và ngoài tòa miếu cổ, nhưng cũng như bao nhiêu lần trước, chúng không tìmđược một chút dấu về gì chứng tỏ có người ẩn náu nơi đây.Lúc nãy, vừa nghe tin một đoàn ky sĩ lạ mặt kéo đến miếu long vương, chúngliền tới ngay, nhưng chỉ bắt được "Một xác người". Hai viên tướng Tàu tức giậnvô cùng, nguyền rủa chán chê bọn người cứ xuất hiện như ma quái...Sau cùng, bọn do thám đành kéo nhau đi, nhưng không quên để lại hai têncanh chừng bên ngoài, phòng động tĩnh...Giữa lúc đó, Tiểu Lý Bá và Lữ Kỳ theo đường bí mật đến gian hầm đào sâudưới đất.Tuy rất nóng lòng gặp Liêu Cốc đạo nhơn để báo hung tin và bàn cách giảicứu Thái Tử Kiến Đức, nhưng Tiểu Lý Bá cũng thận trọng từng bước một vìchàng chưa tin hẳn lời của Dương Hòa. Biết đâu chừng đấy là quỷ kế của bọn dothám cũng nên.Nhưng khi cả hai đến trước cửa gian hầm, bỗng nghe có tiếng reo mừng:- Kìa đại huynh?Tiểu Lý Bá nhìn vào thấy Anh Kiệt, Lệ Hồng và một đoàn người nữa đangngồi vây quanh hai vị trưởng lão mà chàng thần đoán là Liêu Cốc đạo nhơn vàHuyền Châu đạo sĩ. Trong lòng chàng cảm thấy nhẹ hẳn đi vì từ nay chàng đỡ bớtphần trách nhiệm trong công cuộc điều khiển các tổ chức chống lại bè đảng củaCù Thái Hậu.Tiểu Lý Bá bước tới, rồi quỳ xuống trước mặt các đạo sĩ:- Tiểu diệt xin ra mắt nhị vị bá phụ.Riêng Huyền Châu đạo sĩ, không khỏi lo âu, khi nhìn thấy Tiểu Lý Bá và LữKỳ bước vào. ông vội hỏi:- Dương Hòa đâu? Sao các con không rời khỏi nơi đây?Lữ Kỳ đáp ngay: - Thưa bá phụ? Bọn do thám đã vây quanh miếu. Dương Hòa hiện đang tìmcách giấu ngựa của chúng con.Huyền Châu lo sợ thốt lên:- Thế thì nguy rồi? Chắc Dương Hòa không thoát khỏi tay chúng?...Lời nói của đạo sĩ làm cho Tiểu Lý Bá áy náy vô cùng. Thật ra, lúc nãy vì cầngặp Liêu Cốc đạo nhơn ngay, chàng không kịp nghĩ đến sinh mạng của DươngHòa? Bây giờ làm thế nào?Nhưng chợt nghĩ đến đại sự còn cần kịp hơn, chàng vội thưa:- Nhị vị bá phụ? Thái Tử Kiến Đức đang lâm nạn nên con mới liều lĩnh thếnày!Nghe hung tin đó, mọi người đều sửng sốt quay cả lại nhìn chàng.Liêu Cốc đạo nhơn hỏi ngay:- Con bảo sao? Thái Tử đang lâm nạn ư?Tiểu Lý Bá liền thuật rõ âm mưu của Cù Thái Hậu định cho bọn do thám củaAn Quốc Thiếu Quý giả làm thợ mò châu báu để bí mật giết Kiến Đức. Chàng nóith êm vào:- Chính Phi Hồng Yến đã đến báo tin ấy, nhưng theo tin ban do thám của ta thìchính ĐÔ thống Phi Hồng Xà được giao phó thi hành mật kế?Liêu Cốc đạo nhơn kinh ngạc hỏi:- Sao lại có chuyện trái ngược thế? Phi Hồng Yến là ai?Lệ Hồng liền thưa:- Dạ, chính là ái nữ của quan ĐÔ thống Phi Hồng Xà, nhưng nàng là ân nhâncủa chúng ta và cũng chống lại âm mưu của Cù Thái Hậu.Tiểu Lý Bá bỗng nói:- Do chỗ đó mà con hết sức phân vân, không biết trong việc này có điều chi bíẩn chăng? Mong bá phụ dè dặt...Thấy Tiểu Lý Bá có vẻ nghi ngờ lòng thành thật của Phi Hồng Yến, Lệ Hồngphản đối ngay:- Xin đại huynh đừng nghi ngại mà tội nghiệp Phi Hống Yến? Nàng không baogiờ có tâm địa như thế đâu?Anh Kiệt và Lữ Kỳ đều đồng tình.Hoa Mai như chợt nhớ điều gì khẽ nói:- Có phải ĐÔ thống Phi Hồng Xà chính là người đã kéo quân đi lúc nãychăng? Mọi người cũng vừa nhớ đến đoàn ngựa đã gặp lúc mới đến Phiên Ngung,chắc chắn Phi Hồng Xà đang đi về phía bờ bể Nam Hải... Không khí trong phòngphút chốc trở nên yên lặng nặng nề. Tất cả đều nghĩ đến số phận của Kiến Đức bắtđầu từ nay phải lo từng giờ, từng phút.Anh Kiệt vụt nói:- Phải cứu Thái Tử ngay? Càng chần chờ càng nguy hại?Hoa Mai, Lệ Hồng, Lữ Kỳ đều nhìn Liêu Cốc và Huyền Châu chờ sự quyếtđịnh của hai người.Huyền Châu khẽ nói Liêu Cốc:- Hiếu hữu nghĩ sao?- Ngu đệ đồng ý với Anh Kiệt, nhưng cứu Thái Tử rồi, ta đem người trú ẩn nơiđâu? Miếu Long vương bị dò xét mãi thế này, làm sao Thái Tử trú ẩn lâu ngàyđược? Lỡ có sơ sót điều gì, chẳng hóa ra ta đem Thái Tử về dân nạp cho Cù TháiHậu ư?Lữ Kỳ tự nãy giờ ngồi yên lặng, bỗng cất tiếng:- Nhị vị bá phụ an lòng? Việc trú ẩn của Thái Tử cứ để con lo liệu, dinh thựcác lão quan ở Phiên Ngung này không đủ chứa chấp Thái Tử sao?Liêu Cốc đạo nhơn gật đầu bảo Tiểu Lý Bá:- Con an lòng về thưa với Lữ Quốc Công là việc giải cứu Thái Tử đã có ta loliệuTiểu Lý Bá vâng dạ rồi nói:- Thưa bá phụ, lòng căm hận của dân chúng Phiên Ngung đã đến tột độ, chưabiết họ sẽ quật khởi lúc nào, trước sự tàn bạo của quân lính Hán triều. Con nghĩ làđã đến lúc chúng ta hoàn thành kế hoạch "Phù Kiến Đức, phế Ai vương" để đánhđuổi quân cướp nước.Liêu Cốc đạo nhơn đáp:- Ta cần gặp Lữ Quốc Công mới bàn định được việc lớn. Vài ngày nữa, ta trởvề, sẽ bàn lại rõ ràng hơn. Hiện tại ta chưa rõ tình trạng ở Phiên Ngung như thếnào, làm sao giúp ý kiến cho con được.Đạo nhơn quay sang Lữ Kỳ:- Công tử hãy ở lại tiếp tay với Tiểu Lý Bá, đừng bận tâm về việc giải cứuThái Tử.Huyền Châu đạo sĩ bỗng nói với Liêu Cốc:- Trong đám gia tướng của Hoàng Quốc Kính có ba người biết rõ địa thế chỗmò châu vùng bờ biển Nam Hải, ngu đệ xin gởi họ theo để tiếp tay với hiền hữu. Liêu Cốc đạo nhơn ngỏ lời cám ơn Huyền Châu rồi hạ lệnh cho mọi người sửasoạn lên đường.ông bỗng chú ý tới Lệ Hồng ngồi trầm lặng thì hiểu ngay nàng đang nghĩ đếnbệnh tình của cha già nơi ngục thất. Liêu Cốc đạo nhơn đến bên nàng khẽ nói:- Lệ Hồng? Con nhớ đến cha con ư?Thiếu nữ giật mình đạo nhơn rơn rớnl nước mắt.Liêu Cốc thương cảm vô cùng, vội bảo nàng:- Việc giải cứu Thái Tử một mình bá phụ. Hoa Mai, Anh Kiệt cũng đủ lắmrồi? Con hãy ở nhà xem có cách nào thăm hỏi bệnh tình của cha con chăng?Lệ Hồng lắc đầu toan nói thì đạo nhơn đã tiếp lời:- Bá phụ hiểu lòng con lắm? Nhưng hãy nghe lời đừng cãi lại...Lệ Hồng không biết nói sao đành nín lặng, trong lòng vô cùng cảm kích.Liêu Cốc đạo nhơn chợt nhớ ra điều gì quay lại hỏi Tiểu Lý Bá:- Hà Minh đã về đến chưa?Tiểu Lý Bá lắc đầu đáp:- Dạ chưa? Con ngỡ là bá phụ để cho Hà đệ ở lại Hạnh Hoa thôn?Anh kiệt, Hoa Mai, Lệ Hồng cùng sửng sốt thốt lời:- O? Thế Hà huynh đi đâu?Liêu Cốc đạo nhơn thở dài nói:- Ta lo ngại Hà Minh gặp chuyện chẳng lành ở dọc đường chớ có lý nào đitrước bọn ta, mà đến giờ này vẫn chưa tới.Anh Kiệt nhớ ngay đến bè đảng của Tạ Liên Hồng, trong lòng lo sợ bâng quơ,biết đâu Hà Minh đã bị chúng hãm hại rồi cũng nên.Huyền Châu đạo sĩ bỗng nói:- Việc giải cứu cho Thái Tử vô cùng cấp bách, chúng ta nên gác lại mọi việckhác rồi sau sẽ liệu? Cứ chần chờ mãi thế này tôi sợ hỏng cả việc lớn.Mọi người đều biểu đồng tình.Huyền Châu đạo sĩ cùng các gia tướng của Hoàng Đề đốc đi lên trước, đưamọi người theo con đường hầm bí mật lên tòa miếu cổ.Từ nãy giờ, Huyền Châu đạo sĩ rất hồi hộp lo âu cho số phận của Dương Hòa.Linh tính như báo cho ông biết là Dương Hòa khó thoát bàn tay tàn bạo của bọndo thám.Tuy nhiên đạo sĩ rất tin tưởng Dương Hòa vì qua bao ngày sống chung nhau,ông hiểu chàng là con người thà chết không chịu nhục. ông không ngại Dương Hòa vì bị khảo tra tàn nhẫn mà để lộ cho giặc biết con đường hầm sâu mà để biếtrõ số phận của chàng.Huyền Châu đã đến chỗ nắp hầm. ông dừng lại và ra hiệu cho mọi người yênlặng để lắng nghe động tình bên ngoài.Bên trên lặng lẽ như tờ. Huyền Châu đoán chắc là bọn chúng đã đi rồi. Nhưngkinh nghiệm dạy rằng bọn do thám luôn luôn cắt người canh gác, nên ông càng dèdặt hơn.ông quay lại bảo các gia tướng:- Lên khỏi nắp hầm, các con hãy cẩn thận tìm xem mấy tên quân canh củachúng ở đây. Ráng bắt sống được chúng càng hay, nhưng đừng để chạy thoát mộttên nào đấy.Lệ Hồng nghe lời căn dặn của Huyền Châu đạo sĩ, trong lòng bỗng nảy ra ýđịnhNàng bương bã đễ sát bên đạo sĩ để được lên khỏi hầm trước mọi người.Huyền Châu đưa tay đẩy nắp hầm, nhìn dào dác xung quanh rồi phòng mìnhlên.Lệ Hồng nhanh nhẹn vọt mình theo sau rồi chạy khỏi bệ thờ, lẩn sát vách nhìnra vươn.Trong lúc đó các gia tướng của Hoàng Đề đốc, Liên Cốc đạo nhơn và các hiệpsĩ lần lượt ra khỏi hầm.Lệ Hồng chợt nhìn thấy xác Dương Hòa nằn lịm ở ngoài vườn, máu đỏ loangtrên cổ. Nàng chua xót quá, vội kêu lên:- Dương Hòa?Rồi toan chạy ra ngoài nhưng một bàn tay cứng rắn đã nắm chặt nàng lại.Huyền Châu đạo sĩ đã đứng bên nàng tự bao giờ và khẽ bảo vào tai:- Ta đã đoán trước tình cảnh này, nhưng con đừng quá xúc động không nên.Bọn chúng còn lẩn quẩn bên ngoài kia.Lệ Hồng đã định thần lại và nhìn ra ngoài, nàng thấy hai tên lạ mặt nép mìnhtrên "Chàng ba" một gốc cây đại thọ đang nhìn vào miếu dò xét...Huyền Châu đạo sĩ quay lại bảo các gia tướng:- Các con hãy bắt sống hai tên đó cho ta? Đừng để chúng chạy thoát.Các gia tướng vâng lệnh, tuốt khí giới bò sát xuống mặt đất ra vườn, lần quacác bụi rậm nhanh nhẹn khác thường. Hoa Mai cũng tuốt kiếm theo họ... Sự hănghái của nàng làm cho các gia tướng thêm phấn khởi... Họ tiến dần đến bên gốc cổ thụ rồi bất thình lình quăng dây lên tròng vàomình hai tên do thám lôi xuống đất.Trong lúc đó, Lệ Hồng, Tiểu Lý Bá và Lữ Kỳ đã phóng mình ra vườn chạy vềphía Dương Hòa. Cả ba quỳ xuống bên xác chết trong lòng chua xót vô cùng...Khuôn mặt Lữ Kỳ lộ vẻ căm hờn đến tột độ.Riêng Tiểu Lý Bá, chàng có cảnh tưởng như vì mình mà Dương Hòa bị giếtmột cách thân thương như thế...Liêu Cốc đạo nhơn nhìn kỹ gương mặt Dương Hòa rồi nói:- Dương Hòa đã cắn lưỡi tự sát để khỏi phải khai nơi trú ẩn của chúng ta.Nhiều tiếng kêu chua xót thốt ra:- Trời ơi?Đợi cho mọi người qua cơn xúc động, Huyền Châu đạo sĩ nói:- Thôi? Chúng ta hãy gác bỏ buồn thương mà lo cho việc lớn? Cái chết củaDương Hòa càng nung sôi lòng căm hận của chúng ta đối với kẻ thù. Rồi đây, thếnào cũng có ngày chúng phải đền tội.Mọi người nhìn xác Dương Hòa lần cuối cùng rồi chia tay nhau, ai lo phận sựnấy: Liêu Cốc đạo nhơn, Anh Kiệt, Hoa Mai và vài gia tướng lên đường ra bờNam Hải; Tiểu Lý Bá, Lữ Kỳ trở về dinh Lữ Quốc Công; Huyền Châu đạo sĩ, LệHồng và các gia tướng còn lại lo chôn cất Dương Hòa và phi tang các dấu vếtquanh miếu, cho bọn do thám khỏi nghi ngờ.Hai tên do thám vừa mới bắt được đưa xuống hầm sâu để tra hỏi rồi sẽ giếtngay đi vì chúng là bọn phản phúc không lường trước được.Riêng Lệ Hồng, nàng đã có sắn một ý định và quyết thi hành trong đêm nay.Phi Hồng Yến chợt thức giấc. Bốn bề vắng lặng. Không khí trong gian phòngoai bức lạ thường. Có lẽ đã trưa lắng rồi?Nàng tuột xuống giường, mở tung các cửa. Mặt trời đã lên đỉnh đầu. Nàngkhông ngờ mình ngủ nhiều đến thế.Nhớ đến những việc đêm qua, Hồng Yến cảm thấy vui thích vô cùng. Lần đầutiên nàng đã làm cho Cù Thái Hậu phải hồn phi phách tán vì lá thư đe dọa.Hồng Yến trở lại giường nằm và bỗng nghĩ đến Tiểu Lý Bá, không biết giờnày chàng đã tìm được giải pháp nào giải cứu Thái Tử chưa? Và không hiệu từsáng đến giờ, Tiểu Lý Bá có sai Trần Nhi sang tìm nàng chăng? Lỡ ra, Trần Nhiđến mà thế nữ không dám đánh thức nàng thì hư việc lớn ngay.Phi Hồng Yến toan gọi vú già vào hỏi thì đã nghe tiếng chân bước vào phòng.Người vú già đã biết Hồng Yến thức giấc. Nhưng làm ra bộ càu nhàu:- Người đâu mà ngủ trưa thế này Phi Hồng yến nhìn dáng điệu vú Năm phát tức cười và tự nghĩ không biết baogiờ vú Năm mới hiểu được nàng. Vú nghĩ theo sự hiểu của vú là Hồng Yến phảisống một cuộc đời bình thường như bao nhiêu thiếu nữ khác. Vú nào ngờ tiểu thơPhi hồng Yến đêm đêm vượt vòng dinh thự, xông xáo khắp hoàng thành, có khiphải qua lằn tên mũi giáo để giúp đỡ các trung thần nghĩa sĩ chống mưu mô sâuđộc của Cù Thái Hậu...Hồng Yến bỗng ngồi dậy nhìn vú Năng, tủm tỉm cười:- Trưa lắm rồi sao vú?Vú Năm trề môi đáp:- Không? Mới vừa tảng s áng mà...Hồng Yến cả cười nói:- Thôi mà vú? Vú trách tôi ngủ trưa ư? Nhưng thức sớnl thì tôi có làm gì đâu?Cả ngày ở trong vườn hay ngồi trong phòng buồn chán chết.Rồi mượn cớ ấy, Hồng Yến nói:- Phải rồi? Tôi đi dạo ngoài thành một chốc nghe vú. Tôi chán phải ngồi khônglắm rồi.Vú Năm lắc đầu:- Không? Không được đâu cô.- Sao vậy vú? Tôi còn bé nữa đâu mà mỗi lần ra ngoài thành thì vú cứ ngăncanVú năng vẫn lắc đâu:- Nhưng hôm nay đi không được. Lệnh ông dặn dò cô không được đi đâu cảcho đến lúc ông về? ông bảo ngoài thành hiện nay lộn xộn lắm, ông đi xa không aibảo vệ cô được...Phi Hồng Yến kinh ngạc nắm lấy vai vú Năm:- Cha tôi đi rồi à? Từ bao giờ? Đi đâu vậy vú?Vú năng sợ hãi nhìn Hồng Yến, nói lắp bấp:- Lệnh ông... đi từ sáng sớnl... Không biết đi đâu mà quân theo nhiều lắm...Phi Hồng Yến buông tay vú Năm ra, trong lòng hồi hộp lo âu... Phải chăng Cùthị đã thay đổi kế hoạch và đang bày mưu kế chi đây. Đang nhiên, tại sao ĐÔThống Phi Hồng Xà lại rời Phiên Nhung bất thình lình như vậy?Nàng quay lại hỏi vú Năm:- Anh tôi đâu rồi vú?- Công tử đang luyện võ trong vườn. Hồng Yến chạy vụt xuống lầu. Nàng quyết tìm Phi Hồng Phong để hỏi xemcha nàng đi đâu? Nàng chạy ra vườn thì thấy Hồng Phong đang múa kiếm trướcmặt vị võ sư của chàng.Thấy Hồng Yến bước ra, vị võ sư cúi chào nàng rồi lui đi nơi khác.Hồng Phong vẫn múa kiếm vun vút, tuy nhìn thấy em, hắn không dừng lại màchỉ hỏi:- Em thức rồi ư?Từ ít lâu nay, Hồng Phong thường chú ý đến hành động của em. Chàng khôngbiết Phi Hồng Yến làm gì nhưng thái độ của nàng có vẻ lạ lùng đáng ngại lắm.Nàng ngủ thật trưa trái với lúc thường. Hồng Phong không cho em lười biếng.Chàng hay xét người khác xuyên qua mình nên có nghi ngờ Hồng Yến vụng trộmyêu ai. Hồng Phong quyết vì thế mà Hồng Yến hay thức khuya, mới ngủ trưa nhưvậy?Tuy Hồng Phong không nói thẳng ra, nhưng trong lời nói và cử chỉ của chàngchính Hồng Yến cũng ngần hiểu là anh có nhiều ý nghĩ không tốt về mình.Nhưng Hồng Yến không muốn đính chính và chỉ mong anh nghi ngờ như thế,sẽ có lợi cho đại cuộc nhiều hơn.Thấy Hồng Yến không đáp, Hồng Phong cười to nói tiếp:- Đêm qua có chuyện gì mà em ngủ trưa thế?Câu hỏi đó, tự nhiên sáng nay làm cho Hồng Yến lo sợ. Hồng Phong đã biếtđược hành động đêm qua của nàng rồi chăng? Nhưng vốn bình tĩnh, Hồng Yếnmỉm cười đáp:- Không biết có điều chi bất thường sẽ xảy đến, mà em trằn trọc mãi khôngngủ được.Tay không ngừng múa kiếm, Hồng Phong tiếp:- Mấy lúc sau này em có nhiều hành động rất lạ lùng, hình như em cố giấugiếm điều gì? Không hiểu sao mỗi lần cha có việc đi xa đều không có mặt em?Sáng nay, trước khi đi, cha có vẻ buồn phiền em lắng?Hồng Yến làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:- O? Cha đi rồi ư? Mà cha đi đâu vậy anh?Phi Hồng Phong ngừng múa kiếm, nhìn em đáp:- Cha bảo đi thi hành mật kết của Thái Hậu và mang cả các vũ sư đi theo?- Cha đi đâu vậy anh?Hồng Phong đáp: - Cha không nói rõ nhưng các võ sư bảo anh là họ được lệnh cha ra bờ NamHải.- Nam Hải?Hồng Yến sửng sốt kêu lên. Đúng là Cù Thái Hậu đã bày mưu sắp kế rồi.Tiếng kêu của nàng làm cho Hồng Phong chú ý và hỏi ngay:- Sao em sửng sốt thế kia?Phi Hồng Yến vội cười nói:- Không? Em không ngờ cha đi xa như vậy Nhưng có việc gì mà cha đi gấpthế anh?Hồng Phong đáp:- Anh không rõ lắm vì cha không nói với anh, nhưng vị võ sư già đã bảo là lầnđi này có lẽ phải đánh nhau với bè lũ của Kiến Đức.Hồng Yến đoán ra mọi lẽ...Chắc chắn Cù Thái Hậu bày kế để bắt sống các anh hùng nghĩa sĩ đến giải cứucho Thái Tử Kiến Đức. Chính tai nàng nghe ác phụ bàn giết Kiến Đức một cáchâm thầm để khỏi chấn động lòng dân thì cớ sao lại truyền cho cha nàng kéo quânđi rầm rộ như vậy? Quả là cha nàng đã đi đến vùng "Mò châu' bờ Nam Hải, đểvây bắt các nghĩa sĩ đến đó mà thôi.Hồng Yến kinh khiếp mưu sâu của Cù thị. ác phụ biết việc bại lộ, mới tươngkế tựu kế mà hành động; còn nàng lại không dò xét kỹ đã vội báo tin cho Tiểu LýBá nên mới xảy ra cớ sự thế này.Bây giờ phải làm thế nào? Chính nàng đã hối thúc Tiểu Lý Bá đưa các trungthần nghĩa sĩ để cứu giải cho Thái Tử, để nạp mạng cho cha nàng; rồi đây, nàngbiết làm sao mình oan trước mọi người được? Trong lòng Hồng Yến bây giờ thậtlà rối như tơ vò? Nàng càng suy nghĩ càng hồi hộp lo âu...Nàng thẫn thờ ngồi xuống chiếc cẩn đôn trong vườn khiến Phi Hồng Phongphải ngạc nhiên. Hắn nhìn em với đôi mắt lạ lùng và tự hỏi tại sao Hồng Yến cứchú ý đến công việc của triều đình và lộ vẻ băn khoăn, tư lự thế kia?Phi Hồng Phong chưa đủ sức ngờ vực em thông đồng với phe Lữ Quốc Côngnhưng hắn quyết một điều là Hồng Yến không được bình thường như xưa. Đ ĩã cómột sự biến chuyển lớn lao trong lòng Phi Hồng yến mà Phi Hồng Phong nhấtđịnh khám phá cho được.Trong lúc đó, hai tên bộ hạ thân tín nhất của Phi Hồng Phong là Hắc TửHoành và Lưu Hán vừa đi tới. Chúng chợt thấy Phi Hồng Phong và Hồng Yếntrong vườn vội vã chạy đến gọi:- Công tử? Công tử? - Chuyện gì thế nhị vị?Hắc Tử Hoành liền nói:- Không hiểu cớ gì mà đội do thám của Thái Hậu lục soát quanh tòa miếuLong Vương hết sức gắt gao. Nghe đâu đã giết được một tên gia tướng cũ của Đềđốc Hoàng Quốc Kính.Lưu Hán nói thêm vào:- Một người bạn trong đội do thám đã nói với tôi là bè đảng của Hoàng QuốcKính đã trở về Phiên Nàng và sẽ hoạt động trở lại chống bọn ta.Hồng Phong cả cười:- Nhị vị tướng quân nghi là chúng hành động thế ư? Quân Hán hùng mạnhđóng khắp hoàng thành? Chúng là phường trẻ con nào đáng ngại gì.Phi Hồng Yến nghe tin đó trong lòng nôn nao khó tả. Nàng độ chừng AnhKiệt, Lệ Hồng từ Hạnh Hoa thôn đã trở về đến rồi. Nhưng tại sao họ không vàothẳng trong dinh Lữ Quốc Công mà lại trú ẩn nơi miếu Long Vương để phải bạilộ? Ai đã bị bọn do thám vừa giết đi thế? Đúng là một gia tướng của Đề đốcHoàng Quốc Kính hay chính là một trong các người bạn thân của nàng?Tự nhiên Hồng Yến nghĩ đến Hà Minh, chàng thanh niên đối với nàng có rấtnhiều thiện cảm. Bây giờ làm thế nào nàng cũng phải ra khỏi dinh thự để rõ mọiviệc, và đến gặp Tiểu Lý Bá hay Lữ Quốc Công để báo tin chẳng lành...Nàng lại nghe Hắc Tử Hoành bảo Hồng Phong:- Việc lục soát miếu Long vương chưa rõ lý do gì nhưng hiện nay quan đôthống đi xa, chúng tôi khuyên công tử cho tăng cường thêm lính canh nơi nhàngục của Hoàng Đề đốc. Biết chừng đâu, chúng thừa lúc quan ĐÔ thống đi vắngmà tìm đến giải cứu cho Hoàng Quốc Kính cũng nên.Hồng Phong đáp:- Được rồi, tôi sẽ y lời dạy của tướng quân. Nếu cần đêm nay chúng ta sẽ tiếptay với quân sĩ trong việc canh phòng.Hắc Tử Hoàng bỗng quay nhìn Phi Hồng Yến. Thiếu nữ vẫn lạnh lùng ngồitrên chiếc cẩm đôn làm như không chú ý đến chuyện vừa rồi.Hắn bỗng lân la đến gần Hồng Yến và gợi chuyện:- CÔ nương có điều chi buồn phiền ư?Hồng Yến quay lại nhìn hắn bằng đôi mắt khinh bỉ. ít lâu nay nàng thấy tên võsư đen đũa kia sanh tà tâm đối với nàng. Đôi khi nhìn vào mặt hắn, nàng thấy rõsự thèm khát của kẻ dâm ác. Nàng toan nói chuyện đó với cha nàng nhiều lầnnhưng chưa có dịp. Hôm nay giữa lúc nàng đang có việc lo nghĩ hắn lại quấy rầy,nàng bực dọc vô cùng. Hắc Tử Hoành thấy Hồng Yến nhìn mình với đôi mắt thiếu thiện cảm thì có vẻnể sợ nhưng Hồng phong trái lại, không để ý việc Hắc Tử Hoành đèo bồng đến emmình, nén vội hỏi Hồng Yến:- Kìa em? Sao Hắc tướng quân hỏi mà em không đáp?Hồng Yến tức giận đến cực độ, quyết hạ nhục tên Hắc Tử Hoành cho bỏ ghét,nàng cố giữ vẻ bình tĩnh đáp lời hắn:- Không? Thiếp nào có việc buồn đâu mà Hắc tướng quân hỏi thế? Chẳng quaquá nhàn hạ nên sinh ra nghĩ vẫn vơ thế thôi.Rồi làm ra vẻ thân mật nàng hỏi:- Chẳng hay nhị vị tướng quân có trò chơi giải trí nào có thể giúp chúng takhuây khỏa được chăng?Câu hỏi quá bất thình lình khiến Hắc Tử Hoành và Lưu Hán đều lộ vẻ lúngtúng.Bọn chúng là phường vô lại, từng lẫn lộn trong đám "Lang bạt kỳ hồ" nênthường được nghe kể những mối tình vụng trộm giữa các tiểu thư đài các, kíncổng cao tường với lulullg chàng "Giang hồ mã thượng" nên vẫn thầm ao ướcđược sống những giờ phút thần tiên đó.Hắc Tử Hoành từ ít lâu nay bỗng sinh ra say mê sắc đẹp diễm kiều của PhiHồng Yến nên tìm cách để chiếm đoạt nàng vì hắn nghĩ rằng, thiếu nữ kia ngàyđêm bị ràng buộc trong chốn phòng khuê làm sao khỏi kháo khát tình yêu.Đã bao lần gợi chuyện với nàng, hắn đều bị đáp lại bằng sự lạnh nhạt, bỗngdưng hôm nay, miệng hoa cười duyên với hắn rồi thố lộ buồn bã vì quá nhàn?...Hắc Tử Hoành cười lên khanh khách. Nhìn vẻ mặt tự kiêu của hắn, Phi HồngYến chỉ muốn đập cho nát tan ra.Nàng không chịu đựng được nữa nên bắt đầu hành động theo sự dự tính củanàng.Hồng Yến bỗng hỏi:- Người ta đồn rằng nhị vị hảo hớn là những người võ nghệ tuyệt luân và nhấtlà Hắc tướng quân, kiếm pháp tinh nhuệ lắm phải không?Hắc Tử Hoành tưởng người đẹp khéo léo khen tặng mình nên sung sướng cườihíp cả mắt, trong lúc Lưu Hán rất bực tức, nhưng trước mặt Phi Hồng Phong, hắnđành bóp bụng chịu.Hắc Tử Hoành càng khoe khoang hơn:- Đa tạ lời khen tặng của cô nương? Quả tình về kiếm pháp thì ở Phiên Nhungnày thật tôi khó tìm người giao đấu.Rồi như sợ phật lòng Lưu Hán, Hắc Tử Hoành tiếp lời: - Riêng về đao pháp thì tôi xin nói thêm cho cô nương được rõ. Khó tìm aihơn được Lưu huynh.Phi Hồng Yến rất khinh bỉ những kẻ khoác lác, nhưng cũng cố nhịn cười đáp:- Thế à? Thật là hân hạnh cho cha tôi được nhị vị hảo hớn giúp sức. Nhưngnếu tôi nhớ không lầm thì hình như lúc trước, Hoàng Lệ Hồng, ái nữ của Hoàng đềđố có thiết lập vũ đài và nhị vị lên giao đấu, rồi bị hạ nhục? Trên đài của Lệ Hồng,còn người tài giỏi hơn nữa ư?Hắc Tử Hoành và Lưu Hán nhớ chuyện nhục nhã trong đêm hội hoa đăng nămtrước mà xấu hổ vô cùng. Cả hai không ngờ bị người đẹp hạ nhục thái quá, nêncâm họng gầm mặt xuống...Phi Hồng Phong biết em gái mình quái ác, nên vội cất tiếng gỡ nhục cho cácvị võ sư của mình.Chàng nói:- Em không rõ chớ việc nhị vị đây bị Hoàng Đề đố hạ nhục, không phải vì bịchúng đánh bại đâu mà vì cả hải làm đúng theo kế hoạch "Trá bại" của anh?Không có Hắc Tử Hoành và Lưu Hán dò xét bên trong thì làm sao triệt hạ đượcvây cánh của Hoàng Đề đốc như ngày nay.Thấy anh tận tình gỡ nhục cho hai tên bất tài, Phi Hồng Yến chúm chím cười.Trái lại Hắc Tử Hoành vẫn chưa biết xấu hổ, càng huênh hoang hơn:- Chuyện năm xưa, tôi vẫn câm lặng đúng theo lệnh truyền của công tử.Nhưng nay vì công tử đã thố lộ ra, tôi cũng xin nói thêm: Muốn hạ ngục Hoàng Đềđốc nào phải chuyện dễ dàng gì đâu, phải cực khổ dò xét từng chút để mật báo choCù Thái Hậu...Phi Hồng Yến gật đầu nói:- Nhị vị hảo hớn quả là bậc kỳ tài mới hành động như vậy.Nàng nói xong bước đến bên Hắc Tử Hoành chăm chú nhìn từ đầu đến chânkhiến Phi hồng Phong, Lưu Hán đều kinh ngạc.Hồng Yến bỗng nói:- Hảo hớn nào khác chi người thường nhưng sao tài giỏi đến thế nhỉ? Rủi bịđánh bất thình lình hảo hớn chống đỡ làm sao?Hắc Tử Hoành nghĩ đến lúc cần biểu diễn chút ít tài riêng cho Hồng Yến xemqua, mới mong chiếm được lòng nàng.Hắn rút thanh kiếm báo trao cho nàng rồi bảo:- CÔ nương cứ tự tiện chém vào mình tôi đi.Hồng Yến làm bộ sợ hãi, giẫy nẩy kêu lên:- Không? Ai lành thế, rủi hảo hớn có mệnh hệ nào thì thiếp ân hận suốt đời. Hắc Tử Hoành cười lên khanh khách:- Không sao? Không sao? CÔ nương đừng sợ? Có nhân gì với tôi...Hồng Yến tuy nói thế, nhưng nàng đã liếc nhìn cái hồ sen trước mặt và nàngnhất định cho Hắc Tử Hoành một bài học để chừa thói sàm sỡ đối với nàng.Nàng đợi Hắc Tử Hoành nói xong liền bảo:- Thôi được rồi, thiếp dùng tạm một nhánh cây cũng đủ thử tài hảo hớn.Nàng đến cạnh bờ hồ tìm nhánh cây cho vừa tay và dụ cho Hắc Tử Hoành đếnbên hồ. Thấy Phi Hồng Yến cầm nhánh cây trên tay có vẻ lúng túng. Hắc TửHoàng cành khinh thường hơn? Hắn bước gần bên hồ rồi quay mặt đi bảo Hồng- Đây? CÔ nương cứ thử đập mạnh vào đầu tôi đi...Hồng Yến chờ có thế? Nàng không để chậm trễ một phút, vội bước tới dùngthế hiểm độc "đá" trên đầu mà đập ngang hông Hắc Tử Hoành.Tên khoác lác không ngờ Hồng Yến đánh bất thình lình và nhanh nhẹn quásức nên không đỡ kịp bị trúng một cây văng tuốt xuống hồ.Phi Hồng Yến làm ra vẻ sửng sốt, kêu rú lên:- ôi? Trời ơi?Nàng hành động rất nhanh, chính Hồng Phong và Lưu Hán cũng không ngờtrước được: Hắc Tử Hoành đã té xuống hồ mà Hồng Phong còn ngơ ngác, tròn xoeđôi mắt nhìn em trong lúc đó Lưu Hán đã nhảy xuống hồ lôi Hắc Tử Hoành lên.Hắn nằm thiêm thiếp như người chết, nhưng thật ra vì quá xấu hổ nên giả bộlịm luôn... Phi Hồng Phong thấy thế lại lo sợ cuống cuồng, đến bên hắn lay gọi...Thấy anh và Lưu Hán bận rộn bên mình Hắc Tử Hoành, Hồng Yến mỉm cườitừ từ bước vào nhà... Nàng định thừa dịp này để lẻn ra ngoài thành, dò xem tìnhhình thế nào và tìm đến dinh Lữ Quốc Công báo hung tin...Ngoài vườn, Phi Hồng Phong truyền quân canh đem Hắc Tử Hoành vào trongrồi quay lại tìm Phi Hồng Yến thì không thấy nàng đâu nữa.Hồng Yến đã cải trang làm đứa nô tỳ để vượt khỏi vòng dinh thự của chanàng. Nàng cần gặp ngay Tiểu Lý Bá để báo tin cha nàng đã đem quân đi NamHải.Nàng biết rõ Tiểu Lý Bá, Lữ Quốc Công và toàn thể các trung thần nghĩa sĩđều tin tưởng ở lòng trung thành của nàng, nhưng trước việc này chắc gì họ khỏinghi ngờ nàng thông đồng với cha, để hãm hại những người đến giải cứu Thái TửKiến Đức.Vì chính nàng đã bày ra việc giải cứu Thái Tử Kiến Đức nên các trung thầnnghĩa sĩ mới đến bờ Nam Hải. Nếu họ rơi vào nơi mai phục của cha nàng thì chừng đó "Tình ngay, lý gian"Tiểu Lý Bá cũng khó lòng minh oan cho nàng được.Càng nghĩ Phi Hồng Yến càng thấy mình phải gặp ngay chàng dũng sĩ thônCao Đồng. Biết chừng đâu, các nghĩa sĩ vẫn chưa rời khỏi Phiên Nhung để đi NamHải? Nàng hy vọng đến kịp báo tin chẳng lành, để họ chuẩn bị đối phó với tìnhPhi Hồng Yến dồn bước mỗi lúc một nhanh hơn.Chiều xuống vội vàng trên khắp hoành thành. Những tia nắng bắt đầu nhạt dầntrên nóc dinh thự và tan đi trên cành cây, ngọn lá.Càng đến gần dinh Lữ Quốc Công, Phì Hồng Yến càng thận trọng hơn. Nàngcũng biết lúc nào An Quốc Thiếu Quý cũng cho bọn do thám lẩn quẩn quanh dinhthự rình rập những kẻ ra vào để dò xét.Trong bộ y phục nô tỳ, Phi Hồng Yến đã thay đổi hẳn đi, nên nàng cũngkhông ngại chúng nhìn ra được. Tuy nhiên, Hồng Yến cũng kéo sụp chiếc khăn bịtđầu xuống khỏi trán rồi bước nhanh trên con đường đá sạn thẳng đến dinh thự.Phi Hồng Yến bỗng dừng chân lại, kinh hãi nhảy vẹt sang bên đường, népmình sau một gốc đại thọ. Trước cổng dinh của Lữ Quốc Công, quân Tàu đứngđông vây, cửa vào dinh mở toang ra và không thấy một tên quân canh nào củaQuốc Công.Hồng Yến lẩm bẩm một mình:- Trời? Quân Hán đã báo động? Có phải chăng đã chiếm dinh thự của Lữ QuốcCông rồi?Nàng mất cả bình tĩnh vì không ngờ cuộc diện thay đổi nhanh chóng như vậy.Cù Thái Hậu đã bất kể lòng dân, xem thường sự uất hận của muôn người thìlàm sao chặn đứng được quân giặc? Quân Hán rồi đây như bầy lang sói súcchuồng, chúng sẽ tàn bạo hơn và dày xéo lên trên mảnh đất này?Không biết Lữ Quốc Công có mệnh hệ nào chăng? Và Tiểu Lý Bá có thoátđược hay đã rơi vào tay chúng?Phi Hồng Yến ngồi sụp xuống đất cố định tĩnh tâm thần nhưng lòng nàng thậtrối như tơ vò Nàng độ chừng công việc ở miếu Long vương bị bại lộ, nhữngngười ở Hạnh Hoa thôn trở về đã bị bắt và chính vì có công tử Lữ kỳ trong nhómngười kia mà Lữ Quốc Công bị vạ lây.Càng suy đoán, Phi Hồng Yến càng bối rối hơn: Nàng không ngờ việc "PhùKiến Đức, phế Ai vương" sắp hoàn thành mà nay đành bỏ dở.Viễn cảnh đen tối hãi hùng như trùm lên đe dọa dân Nam. Nàng chắc chắnquân hán sẽ thừa dịp này cướp hoàng thành và Cù thị sẽ được thỏa lòng trong việc sát nhập nước Nam vào đất Tàu. Hành động của chúng quá đột ngột đến như nàngbên trong mà còn không hay biết mảy may nào?Điều đó làm cho Phi Hồng Yến suy nghĩ kỹ càng hơn. Tại sao giữa lúc lật đổLữ Quốc Công, cướp hoàng thành mà Thái Hậu lại sai cha nàng đi Nam Hải? Liệuác phụ có nghi ngờ lòng dạ cha nàng không? Có lẽ Cù thị sợ lúc hành động, lại bịchính ĐÔ thống Phi Hồng Xà phản bội trở lại...Mà khi ác phụ đã không tin thì khi trở về hoàng thành trong tình thế mới này,chắc gì cha nàng còn sống được.Hoàng hôn đã bắt đầu phủ xuống kinh thành. Quân Tàu vẫn canh gác cẩn mậttrước cổng dinh. Bóng tối tan dần, dinh thự Lữ Quốc Công càng lặng lẽ âm u, gâyvào lòng Phi Hồng Yến niềm chua xót.Nàng lẩm bẩm một mình:- Thế là hết? Từ nay dân Nam đành chịu lệ thuộc mãi mãi thôi?Nàng thấy mình không cần nấn ná thêm làm gì nữa, vội phóng mình vùn vụttrở lại dinh thự của cha nàng, xem tình thế nơi hoàng cung biến chuyển ra sao?...Mọi người trong gian hầm bí mật dưới miếu Long vương đã tìm chỗ nghĩ ngơisau một ngày mệt nhọc.Huyền Châu đạo sĩ ngồi lặng yên như suy tưởng đến việc gì. Trước mặt ngườingọn nến vẫn cháy đều đều.Lệ Hồng bỗng rón rén đến người nhưng thấy đạo sĩ ngồi trầm ngâm suytưởng, nàng lại không dám mở lời.Bỗng đạo sĩ cất tiếng hỏi, đôi mắt nhắm nghiền:- Lệ Hồng? Con muốn hỏi điều chi?Lệ Hồng vui mừng quỳ xuống bên ngài:- Thưa bá phụ? Con đã tra hỏi xong hai tên do thám. Bọn chúng khi xưa là haitên giáp sĩ của Cù Thái Hậu được đưa vào Ban do thám của An Quốc Thiếu Quý:Một đứa tên Hoài, một đứa tên Sung. Chức vụ và lý lịch của chúng con đều thuộcnằm luôn luôn cả những sự việc xảy ra từ mấy tháng nay trong quân ngũ và hoàngcung.Huyền Châu đạo sĩ không khỏi ngạc nhiên vụt mở to đôi mắt nhìn Lệ Hồng:- Lệ Hồng? Con dự định việc chi mà hỏi lý lịch của tên Hoài và tên Sung nhưvậy?- Thưa bá phụ...Thiếu nữ ngập ngừng nhìn xuống đất. Một lúc nàng nói:- Thưa bá phụ con rất nóng lòng về bệnh tình của cha con. Con muốn đượcthấy mặt người một lần thôi dù có phải chết con cũng cam lòng. Huyền Châu đạo sĩ thở dài nhìn vào ngọn nến trước mặt.Theo lời các gia tướng đã len lỏi được vào bên trong lao ngục thì Hoàng ĐềĐốc, phần già yếu, phần uất hận về chuyện nước, chuyện nhà, nên bệnh tình mớiphát nhưng xem mòi trầm trọng lắm. Bây giờ Lệ Hồng quyết liều chết để thấy mặtcha. Thật Huyền Châu khó nghĩ vô cùng.Cho nàng đi thì muôn phần nguy hiểm vì lao vào ngục nào phải dễ đâu trở ra.Quân lính triều đình trùng điệp, đội vũ sĩ của ĐÔ thống Phi Hồng Xà ngàyđêm túc trực, thêm vào đó bọn do thám lẩn quẩn khắp nơi tuy không ra mặt canhphòng, nhưng không một động tịnh nào qua được mắt chúng.Bây giờ không cho nàng đi, rủi Đề đốc có mệnh hệ nào thì tội nghiệp cho LệHồng không được thấy mặt cha lần cuối cùng. Vả lại, xem chừng thái độ của nàngdám lẻn trốn một mình vào lao ngục lắng!Trong khi đó, Lệ Hồng lại cất tiếng nghẹn ngào:- Thưa bá phụ, con cũng biết điều con xin thật quá liền lính, nhưng bá phụcũng nên hiểu giùm nỗi đau khổ của con? Mẹ con đã qua đời, con chỉ còn một chagià đang lâm nạn... Rủi người... Có mệnh hệ nào làm sao thấy mặt được... Con...Xin b á phụ thương tình...Huyền Châu đạo sĩ ngước mặt nhìn Lệ Hồng lộ vẻ xúc động.ông nói:- Lệ Hồng? Việc vào ngục thất thăm thật vô cùng nguy hiểm, nhưng con đãnhất quyết, ta biết nói làm sao?Lệ Hồng vui mừng vội nói:- Bá phụ an lòng, con sẽ giả dạng quân do thám của Cù Thái Hậu thì sẽ đi lạidễ dàng.Huyền Châu gật đầu rồi cất tiếng gọi:- Trương B á?Từ trong góc gian hầm, một thanh niên vạm vỡ vội bước bên đạo sĩ chắp taythưa:- Sư phụ gọi con?Huyền Châu chỉ Lệ Hồng bảo Trương Bá:- Đệ tử sửa soạn đưa tiểu thơ vào thăm Hoàng Đề đốc.Vẻ điềm đạm trên khuôn mặt của thanh niên vụt biến đi. Chàng chăm chú nhìnLệ Hồng rồi hỏi:- Tiểu thơ định liều thân vào ngục ư?Lệ Hồng chưa kịp đáp thì Huyền Châu đã tiếp: - Trương Bá? Tiểu thơ đã nhất quyết, ta cũng không khuyên được nàng. Vậycon hãy vào cải trang thành một tên do thám và đưa nàng đi cho cẩn thận.Trương Bá vái chào đạo sĩ và thi hành ngay nghiêm lệnh. Huyền Châu quaylại bảo Lệ Hồng:- Trương Bá là đồ đệ duy nhất của bá phụ, tài nghệ tuy không có bao nhiêunhưng rất nhanh nhẹn và sức mạnh trăm người không hơn được. Trương Bá rấtthông thuộc đường lối vào lao ngục, chắc sẽ giúp con được nhiều. Thôi con hãyvào thay đổi y phục và ráng cẩn thận bảo trọng lấy thân.Lệ Hồng vâng dạ rồi cúi chào đạo sĩ để sửa soạn lên đường.Mọi người trong gian hầm hay tin Lệ Hồng sắp vào ngục thất đều xôn xao cảlên, nhất là các gia tướng, ai cũng đòi theo để bảo vệ nữ chủ nhân của mình...Lệ hồng và Trương Bá cải trang không khác gì Hoài và Sung, hai tên do thámcủa Cù Thị vừa bắt được. Lệ Hồng thấy mọi người lo lắng cho mình trong lòng hếtsức cảm kích.Nàng nói với các gia tướng:- Cám ơn lòng tốt của các bạn? Nhưng hãy an lòng và tôi sẽ trở lại bình yên vôsựHuyền Châu đạo sĩ đưa nàng đến chỗ nắp hầm bí mật mới bảo:- Vì bệnh trạng của cha con mà ta đành để con vào nơi hiểm địa? Con rángthận trọng, đừng quá liều lĩnh mà để ta phải ân hận suốt đời.Lệ Hồng cúi chào đạo sĩ rồi theo chân Trương Bá lên khỏi nắp hầm.Đêm đã khuya lắm rồi?Bốn bề trời tối như mực, miếu Long Vương hoang vắng lạ lùng.Trương Bá và Lệ Hồng ngồi dưới bệ thờ nghe ngóng động tịnh giây lâu, mớira khỏi miếu hoang.Bầu trời đầy sao, cao thăm thẳm. Sương đêm lạnh lùng tỏa xuống, ướt đẫmcành cây ngọn lá.Trương Bá nhắm phương hướng xong xuôi, liền bảo Lệ Hồng:- Với y phục này và những khẩu hiệu mà chúng ta đã biết vào nhà ngục rất dễdàng. Nhưng muốn vào tận nơi giam riêng Hoàng Đề đốc, còn khó khăn lắm.Chừng đến nơi chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến.Lệ Hồng hỏi:- Cha tôi bị giam riêng biệt ư?- Vâng? Đề Đốc bị chúng đưa xuống nhà hầm, muốn vào đó phải có lệnh củaThái Hậu, An Quốc Thiếu Quý hay ĐÔ thống Phi Hồng Xà mới được. Mỗi một lần, đến độ trăng tròn, người quét ngục mới được vào bên trong các gian hầm dọndẹp...- Trời ơi? Cha tôi làm sao chịu nổi?Trương Bá nói tiếp giọng bùi ngùi:- Chúng tôi đã hết sức vận động, mua chuộc người quét ngục, chỉ chờ đếnphiên anh ta vào nhà hầm là đưa Hoàng Đề đốc trốn ra? Rủi thay, Đề đốc lại lâmbệnh, mọi việc sắp đặt đều bất thành...Lệ Hồng nghiến chặt hàm răng để dằn cơn xúc động, rồi cương quyết nói:- Dù có chết, tôi cũng quyết vào tận hầnl sâu để gặp cha tôi?Trương Bá lắc đầu nói:- Tiểu thư muốn cứu Hoàng Đề đốc thoát khỏi ngục hình thì đừng nóng nảy?Phải dè dặt từng chút, khi này không vào được thì ta chờ khi khác tiện hơn... Nếutiểu thư liều lĩnh rủi có mệnh hệ nào, Đề đốc làm sao sống được. Tiểu thư quênrằng chính Tiểu thư là nguồn an ủi cuối cùng, khiến người cố sống đến ngày nay.Giọng nói của Trương Bá buồn buồn làm dịu đi sự nóng nảy trong lòng LệHồng, giúp nàng nhận được lẽ phải.Trương Bá bỗng nói:- Thôi chúng ta lên đường. Mọi việc trả lời với quân canh gác, tiểu thư cứ đểmặc tôi.Chàng nói xong, bước vào bụi rậm bên miếu, dẫn ra hai con tuấn mã của bọdo thám.Lệ Hồng vừa lên ngựa thì Trương Bá đã ra roi. Đôi ngựa rời khỏi miếu Longvương, chạy thẳng lên đường đưa đến hoàng thành.Đường đêm vắng lặng, chỉ nghe có tiếng vó câu rộn rịp, đều đều, vang xa...Lệ Hồng còn nhớ, nhà ngục của Ai vương nằm trong những bức thành kiêncố, cách dinh thự của ĐÔ thống Phi Hồng Xà một mảnh vườn.Ngày xưa, nàng thường cùng Anh Kiệt, Phi Hồng Yến nhiều lần đến đó nhởnnhơ vui đùa tìm trái chín trên các cành cây.Có lần vì Phi Hồng Phong trêu ghẹo, mà nàng cho hắn té xuống mương nhỏtrong vườn.Chuyện ngày xưa xa lắm rồi. Bây giờ Hồng Phong bắt gặp nàng trong vườncũ, chắc sẽ cho quân sĩ giết ngay đi.Lệ Hồng chợt nghĩ đến Phi Hồng Yến người bạn gái thuở nhỏ của nàng.Tuy hai gia đình những năm về sau này không thuận với nhau nữa, nhưng trênđường đời lúc nào hai người cũng thương yêu nhau như ruột thịt. Nàng cảm mến Hồng Yến vì tấm lòng cương trực của nàng. Dù cha, anh tham tàn, bạo ngược,Hồng Yến lúc nào cũng trong trắng, đáng yêu.Từ lúc trở về Phiên Ngang đến giờ, nàng chỉ mong gặp Hồng Yến, nhưngcông việc dồn dập, nàng không thể tìm đến bạn được.Trương Bá bỗng ghìm cương ngựa bảo Lệ Hồng:- Đến nơi rồi, tiểu thư nên cẩn thận.Lệ Hồng như sực tỉnh, nắm chặt cương ngựa nhìn phía trước. Dinh thự của ĐÔthống Phi Hồng Xà hiện ra sừng sững trong khu vườn. Muốn đến lao ngục trướctiên phải qua cổng dinh quan ĐÔ thống.Trương Bá dặn thêm nàng lần nữa:- CÔ nương ráng bình tĩnh và lúc nào cũng phải sẵn sàng chiến đấu, sự bất trắckhó lường trước được. Đôi ngựa bước chậm song song trên đường đá sỏi và từ từngang qua cổng dinh.Trương Bá vẫn lạnh lùng như pho tượng, trái lại Lệ Hồng không khỏi lo âu,tay nàng nắng chặt chuôi kiếm.Trương Bá không thấy ngại lắm, vì bình thường quân lính của Phi Hồng Xà ítdám động đến ban do thám của Cù Thái Hậu, hễ thấy dạng chúng ở đâu thì bọn kiađã lẩn mất...Mà quả đúng với sự nghĩ ngợi của Trương Bá. Khi hai người qua ngang cổngthì có tiếng lào xào vang động, rồi nhiều bóng người lố nhố bước ra.Một lúc có tiếng thì thào:- Thôi... đừng chân hỏi... đội do thám đấy.Rồi những bóng người kia lẩn mất trong khoảnh khắc, trả lại sự yên lặng chođêm sâu.Lệ Hồng không khỏi ngạc nhiên vì hành động của chúng nhưng nàng sợ bại lộnên không dám hỏi Trương Bá. Nàng không rõ là mình đang đi giữa đường trốnghay chung quanh có quân nghịch đang rình.Trương Bá bỗng nói:- Bọn chúng đi hết rồi? Chúng không dám động đến bọn do thám đâu?...Rồi chàng thúc ngựa đến bên Lệ Hồng bảo nhỏ:- Từ đây, tiểu thư hãy ráng bảo trọng lấy thân và nên nhớ là lúc nào cũng phảibình tĩnh để khỏi lộ dạng vô lối.Lệ Hồng đáp:- Tráng sĩ đừng lo cho tôi nữa? Cứ tiếp tục con đường đi. Đôi ngựa bắt đầu qua khu vườn rậm, nơi mà Lệ Hồng còn ghi lại bao kỷ niệmthuở ấu thời. Phía trước mắt nàng, đầu vườn bên kia, đèn sáng rực: Lệ Hồng biếtđấy là nơi lao ngục, chốn giam giữ cha nàng.Tự dưng lòng nàng hồi hộp vô cùng. Sự hồi hộp pha lẫn chút gì nôn nao củađứa con đi xa về sắp gặp lại cha.Nàng còn đang miên man với bao ý nghĩ bỗng có tiếng thét vang lên:- Đứng lại? Coi chừng mất mạng.Trương Bá, Lệ Hồng kinh hãi ghìm cương ngựa nhìn quanh. Bốn bề vắnglặng, lá cây rào rát lạnh lùng.Có lẽ bọn chúng đang chăm chú dò xét mình? Lệ Hồng nghĩ thế nhưng taynàng không rời đuôi kiếm.Đã dấn thân vào nơi hiểm địa, cái chết thật dễ như trở bàn tay, nên lúc nào LệHồng cũng thấy mình như đang đứng trước kẻ địch.Tiếng người lúc nãy lại cất lên, có vẻ dịu hơn:- Đường xa gần?Trương Bá biết ngay là bọn do thám của Cù Thái Hậu, nên vội đáp ngay khẩuhiệu:- "Bạn thì gần, thù thì xa? "Tiếng nói bí mật dõng dạc hơn:- Cho đi tới?Trương Bá không dám chậm trễ, thúc ngựa lên trước. Lệ Hồng vội theo sau,trong lòng bớt lo ngại. Đã qua được mặt quân do thám thì việc vào cửa ngụckhông còn khó khăn nữa.Trương Bá từ từ cho ngựa đi chậm lại để đợi Lệ Hồng rồi bảo nàng:- Chúng ta còn qua một tốp quân canh nữa mới vào được trong ngục.Qua khỏi khu vườn, cả hai đã nhìn thấy nhà ngục. Vài ba tên lính vác giáo qualại trước cổng, dưới ánh sáng rực của những ngọn đèn lồng. Chung quanh nhàngục, hào sâu bao bọc làm cho những dãy tường cao càng có vẻ kiên cố hơn.Lệ Hồng khẽ hỏi Trương Bá:- Chúng ta lấy cớ gì để vào đó bây giờ?Trương Bá đáp:- Đối với ban do thám thì thiếu gì cớ, vì bọn lính kia có bao giờ dám hạch hỏiđiều gì đâu?Ngưng lại một chút, Trương Bá tiếp: - Tuy nhiên, khi vào bên trong rồi chúng ta hãy hành động gấp rút, bắt buộcNgục quan đưa xuống hầm sâu? Phải thu ngắn thời gian vì bọn do thám rất tài tìnhcó thể chúng sẽ khám phá được sự giả dạng của ta.Trương Bá nói xong liền giục ngựa thẳng tới cổng nhà ngục. Nghe tiếng vócâu rộn rịp, bọn lính canh liền túa ra chân đầu ngựa, giáo gương sáng ngời đưa tớitrước?Nhiều tiếng thét vang lên:- Các người đi đâu?Trương Bá dõng dạc nói:- Ta có lệnh của An Quốc sứ giả cho Ngục quan đây.Bọn lính canh đã nhìn ra sắc phục của đội do thám, nên khi nghe nói đến mậtlệnh của An Quốc Thiếu Quý, chúng vội vã vẹt đường cho đôi ngựa đi thẳng vàotrong.Lệ Hồng vui mừng liếc nhìn quanh nhà ngục thấy tường cao vòi vọi, quangcảnh bên trong ngục có phần lạnh lẽo, thê lương.Trương Bá vẫn thúc ngựa đều đi lần vào bóng tối.Chàng khẽ bảo Lệ Hồng:- Đến chỗ khuất ở góc tường kia, chúng ta giấu ngựa để dễ bề hành động.Lệ Hồng có ý thúc ngựa theo sát bên Trương Bá. Vừa đến chỗ khuất, haingười nhanh nhẹn nhảy xuống đất, giấu ngựa vào bụi rồi thụp xuống nghe ngóngđộng tình.