Các y tá nói với Carrie rằng cô bị khủng hoảng. Cô không đồng ý, nhưng cô biết họ phải chuẩn đoán như thế thôi. Phải chấp nhận như vậy vì tính khí của cô có phấn hơi đặc biệt. Khi người ta đưa cô ra khỏi hẻm núi, cô khóc nức nở liên miên, không ngớt. Cô muốn nói những điều cần thiết mà không nói được. Thế nhưng kết luận của họ đều vô nghĩa. Họ không phải là bác sĩ. Họ biết quái gì mà nói? Tinh thần của cô vẫn bình thường tỉnh táo, không lệch lạc.Khi người ta khiêng cô trên cáng, ánh đèn của máy quay phim chiếu sáng trên mặt cô, họ mang cô vào xe cấp cứu, để cô gần bên Sara. Carrie cố ngồi dậy cho đến khi cô nhận ra một người y tá đã buộc cô vào cáng. Nhưng cô có thể di động một cánh tay. Cô đưa cánh tay không bị thương sang cái cáng của Sara, nắm tay bà ta.Bà bạn rất đau đớn. Cả hai người y tá đều lo chăm sóc cái chân của bà. – Bà ấy có được bình an không? – Cô cứ hỏi tới hỏi lui câu ấy. Mặc dù cả hai người đàn ông đã cố trấn an cô bằng cách trả lời “được, được, bà ta sẽ bình an” nhưng Carrie cứ muốn hỏi mãi.Một y tá chích cho Sara ống thuốc, chỉ mấy giây sau bà ta nhắm mắt lại. Bàn tay bà mềm nhũn trong tay Carrie. Sau khi họ đã làm cho chân của bà nằm yên một chỗ, một người lại đo huyết áp của bà còn người kia chăm sóc cho Carrie. Hắn sẽ giết Avery. Bảo họ phải chặn hắn lại. Các anh em có nghe tôi không? Hắn sẽ sẽ….Carrie bất tỉnh. Vì cô quá kinh hoàng trước những gì đã xảy ra, lại thêm mất ngủ, nên họ phải chích thuốc ngủ cho cô ngủ. Thân hình cô nhúc nhích cọ quậy một chút rồi nằm yên.Cô cố định tâm để trí óc được sáng suốt. Avery. Ôi, lạy Chúa, cô phải tìm cho ra Avery trước khi quá muộn. Cô thấy cái nút bấm để gọi gắn vào tấm trải giường ở bên trái và cô cố đưa tay để bấm. Bỗng khủy tay cô đau buốt khiến cô hét lên. Nhìn xuống, cô thấy cánh tay băng bột, cô bèn thốt ra tiếng rủa nho nhỏ.Làm sao ra nông nỗi như thế này nhỉ?Chắc là vì cái hẽm núi. Cô nhào đầu xuống dưới vực sâu, cô nhớ cô đưa tay để đỡ thi rớt. Cô biết cô bị thương ở cổ tay, nhưng cô tưởng chỉ bong gân thôi. Khi ấy cô không cảm thấy đau lắm, phải không? Cô không nhớ. Có lẽ khi ấy cô bị tê cóng, tê cóng cả người. Nhưng cô nhớ cô nhào trên người Sara. Bạn cô quằn quại đau đớn, và Carrie nhớ rõ rằng việc cô để tay lên miệng bà để bịt tiếng kêu la của bà lại, cô sợ tiếng kêu sẽ làm cho Monk đang rình đâu đó nghe được.Sara đâu rồi? Carrie nghe có tiếng đàn ông nói chuyện ngoài hành lang, cô không thể đưa tay bấm nút gọi được. Cô định cất tiếng gọi thì bỗng cửa phòng mở rồi một bác sĩ còn trẻ mặc áo bệnh viện màu xanh ngoài khoác áo dài trắng đi vào. Ông ta cầm tấm biểu đồ trên tay.Đó là bác sĩ Bridgeport, trông ta có vẻ như đã mất ngủ cả tuần. Thế là không tốt, cô nghĩ. Rồi cô nhìn hai tay ông ta. Hai bàn tay to tướng, như thể ông ta được ghép từ tay của người khổng lồ nào cùng với đám tóc đen mới ghép trên đầu ông. Ông là bác sĩ của tôi phải không? Tôi là bác sĩ thần kinh. Tôi xem lại hình X-quang nội soi của bà. Tôi có làm những thử nghiệm ấy à?Ông ta gật đầu. Bà đã bị chấn thương trầm trọng. Tôi sẽ khảo sát thêm về tình trạng của bà. Trên các hình nội soi tôi không thấy có gì đáng lo sợ. Cánh tay của tôi ra sao? Bà bị gãy tay. Rõ ràng rồi, - cô đáp.Ông ta viết vào biểu đồ rồi không nhìn lên, ông ta nói: Ông bác sĩ đầu tiên của bà sẽ đến kiểm tra bà trong lát nữa. Hiện giờ bà có hai nhân viên cảnh sát đang đợi để gặp bà. Nếu bà cảm thấy khỏe, tôi sẽ để cho họ vào gặp bà. Đầu tôi đau. Cho tôi cái gì cho hết đau được không? Trong lát nữa, - ông ta hứa.Cô biết ý nghĩa trong lời hứa. Khi Avery còn bé, muốn cái gì mà Carrie không muốn cho, cô thường trả lời như thế. Khi ấy Avery không hài lòng, và bây giờ cô cũng không hài lòng. Tôi muốn uống cái gì… Bà bị chấn thương, bà Salvetti, tôi muốn…Cô cắt ngang lời ông ta. Ôi, thôi thôi. Ông bác sĩ này, người bạn được chở đến đây với tôi trên xe cứu thương. Chân bà ta bị gãy. Bà ấy đâu rồi? Ông biết không?Bác sĩ gật đầu. Chánh án Collins được giải phẫu.Có tiếng gõ cửa mạnh. Ông bác sĩ xếp biểu đồ lại, mỉm cười với cô, quay gót. Khi ông ta mở cửa, ông nói: Bà cần nghỉ ngơi – rồi để hai người mặc comple đen đi vào. – Mười phút thôi, - ông nói với hai mật vụ, - vì bà ấy cần ngủ một giấc.Họ đi vào như lính duyệt binh, hai tay thẳng đơ, đầu ngẩng cao. Họ ăn mặc giống nhau, ngoại trừ cà vạt. Một người đeo cà vạt có sọc xám và đen, người kia đeo cà vạt bằng vải kẻ ô vuông màu nhạt.Người chỉ huy có tên hillman. Cô thấy cặp mắt ông ta rất sắc sảo, cô nghĩ chắc không có gì lọt qua được mắt ông.Người mật vụ kia trẻ hơn, anh ta ấn cái nút để nâng lưng cô lên, rót cho cô ly nước, rồi đứng bên cạnh cô trong khi Hillman hỏi cô. Ông ta để cho cô kể lại các biến cô xảy ra, không hối thúc cô khi cô dừng lại để cố nhớ. Cô muốn kể nhanh cho hết để hỏi ông ta một số câu hỏi, nhưng Hillman rất kiên trì, ông ta chỉ nghĩ đến kế hoạch của mình.Cô quay qua người mật vụ hợp tác với ông ta, nhờ anh ta lấy cái áo khoác của cô. Những bức thư nằm trong túi áo.Hillman lấy cái áo khoác treo trong tủ. Ông ta lôi ra cặp găng tay, thả những chiếc phong bì vào trong cái bao Ziplac mà người mật vụ kia đưa ra cho ông. Anne có đưa cho tôi bức thư. Tôi muốn đọc bức thư ấy. Chúng tôi phải để cho phòng thí nghiệm lấy dấu tay đã, - người mật vụ phụ tá trả lời.Cô đã tưởng anh chàng này dễ tính hơn Hillman, nhưng bây giờ cô nhận ra anh ta cũng đáo để không kém. Tôi muốn biết người chồng khốn nạn của Anne đã viết gì cho bà ta. Hắn đã thuê Monk giết bà ấy, các ông phải bắt hắn.Không lưu tâm đến lời của Carrie, Hillman hỏi tiếp. Carrie quá ngán. Cô nói: Không, bây giờ đến phiên tôi. Tôi muốn biết cháu gái tôi ở đâu. Chúng tôi đang tìm cô ấy… Hãy tìm cho ra.Thấy Carrie bực mình, người mật vụ phụ tá đưa nước cho cô để gây cảm tình. Nhưng cô quay đầu đi. Lại một lần nữa, Hillman cố làm cho cô hợp tác như trước. Xin bà nói cho chúng tôi biết về… Tôi muốn biết tin tức về thẩm phán Collins, tôi muốn biết ngay bây giờ.Hai người mật vụ nhìn nhau rồi Hillman đáp: Bà ta đã mổ xong, bây giờ đang ở phòng hồi sức. Rất tốt, - người kia nói.Cô quắc mắt nhìn anh ta. Anh tên gì? Bean, thưa bà. Mật vụ Peter Bean.Thảo nào mà anh ta không giới thiệu. Nếu cô có cái tên như thế, chắc cô cũng không nói với ai. Chắc chắn thế nào học sinh ở trường cấp hai cũng gọi anh ta là đậu đũa.Hillman lại hỏi. Ông ta hỏi suốt một giờ, hỏi lui hỏi tới thật kỹ như thể Carrie là tội phạm và họ muốn cô phải thú nhận tội lỗi của mình.Đầu cô đau như búa bổ. Cô nói: Đủ rồi. Bây giờ tôi không thể trả lời được gì nữa.Hillman có vẻ thất vọng, nhưng ông ta bằng lòng để cho cô nghỉ ngơi một lát. Cô không ở trong tình trạng thoải mái, thân mật. Cô nói với họ chỉ khi nào đã có tin tức về Avery rồi hãy trở lại. Để làm cho cô bình tĩnh – cô đã la hét – Hillman để cho cô gọi chồng. Bean bấm số cho cô. Ngay khi nghe giọng nói của Tony trên máy điện thoại, cô bật khóc. Em cần anh, Tony à. Anh phải đến Aspen. Cưng à, họ nói với anh là anh không thể đến đó được. Họ nói khi nào họ cho em ra viện, họ sẽ đưa em và bà thẩm phán đến ngôi nhà an toàn đâu đó. Carrie, em yêu, em có khỏe không? Anh ước chi anh được ở đó với em. Anh ước chi…Anh xin lỗi đã để em chịu đựng cảnh này một mình. Anh có nghe gì về Avery không? Không. Anh không biết cô ấy có ý định đến suối nước khoáng với em. Người mật vụ đến nói chuyện với anh cho anh biết cô ấy đã lỡ chuyến bay. Em không biết nó ở đâu, cô khóc nức nở. Chúng ta sẽ tìm ra nó thôi, - anh ta hứa. – Chắc không có gì xảy ra cho cô ấy đâu. Anh hứa với em như thế. Thế nào cô ấy cũng gọi điện thoại về. Anh tin nó sẽ gọi. Tony, em không nhận ra…em xin lỗi về những chuyện đã qua. Anh có thể sở hữu Star Catcher. Anh có thể điều hành công ty theo cách anh muốn. Em không lưu tâm đến công việc ấy nữa. Đáng ra em tin vào anh mới phải. Em quả là điên khùng.Cô khóc nức nở và giận dữ vì các mật vụ nghe hết câu chuyện của cô. Em yêu anh, - cô nói nho nhỏ. – Thật đấy, Tony à. Em yêu anh nhiều lắm. Xin anh…nói cho em biết thời gian vẫn không quá muộn. Không, không, không muộn. Anh có thể…anh cũng yêu em. – anh ta đáp. – Anh sẽ đáp chuyến bay sắp đến. Chúng ta sẽ làm đám cưới lại. Với tình yêu của em thì cái gì cũng có thể làm được. Bất cứ cái gì.