Hồi 30
Thuyết Phục Chúa Vượn

Con vượn chúa hú lên một tiếng vang rừng, tức thì bầy vượn chạy đến đứng xugn quanh hắn. Vượn chúa lập tức chạy vào trong đám cỏ bồng xác của Độc Gai Mai Quế ra.
Người ta thấy tay phải hắn kẹp thân mình còn tay trái xách cái đầu đẫm máu, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, hắn đặt cái xác giữa bầy vượn kia rồi nhào lăn ra vật vã thân mình rất thảm thiết.
Lúc bấy giờ cả bầy vượn thấy thây thể của chủ nhân cũnng nhào lộn kêu hú tỏ vẻ đau thương. Một lúc lâu lũ vượn quì xung quanh cúi đầu bái lia lịa.
Chúng chạy đến cùng ôm thi thể của Độc Gai Mai Quế la chí chóe lập bập những tiếng “Chô Chô chi chi” rồi hú lên những tiếng dài não ruột.
Trước thảm trạng này, nếu lũ vượn kia biết nói thì có khác gì loài người?
Lý Thanh Hùng khẽ nói với Nguyệt Lý Hằng Nga:
- Ồ! Lũ vượn mà còn biết trung thành với chủ thế kia, con người mà bất trung bất nghĩa thật không bằng loài thú.
Nguyệt Lý Hằng Nga khỏa tay nói:
- Để rình xem thủ lũ vượn làm gì?
Bầy vượn ôm thi thể Độc Gai Mai Quế trăm triết hồi lâu, bỗng con vượn chúa đứng dậy giơ hai tay lên trời hú lên tiếng vang rừng. Tức thì lũ vượn kia đồng đứng dậy và im lặng.
Vượn chúa lấy tay chỉ qua chỉ lại như để ra dấu điều gì, miệng la “hõa, hõa” lũ vượn kia như hiếu ý chạy qua một bên xúm nhau moi một cái hố vừa thi thể của chủ nó.
Nguyệt Lý Hằng Nga ghé vào tai Lý Thanh Hùng nói nhỏ:
- “Kìa! Chúng đào huyệt để chôn chủ nó đấy!” Lý Thanh Hùng gật đầu.
Chỉ trong chốc lát chúng đã moi cái hố sâu độ nửa thước, vượn chúa liền vác thây Độc Gai Mai Quế đem bỏ xuống rồi đem chiếc đầu ráp vào cổ hẳn hoi và cùng nhau quào đất lấp lại.
Qua một lúc sau ngôi mộ kia đã hoàn thành chỉ còn thiếu tấm bia mà thôi.
Thấy cơ hội đã đến Lý Thanh Hùng lấy tay vỗ nhẹ vào vai Nguyệt Lý Hằng Nga rồi rú lên một tiếng dài và phóng mình từ trên cây bay xuống. Bầy vượn thấy chàng, chúng đứng xững lững ngơ ngác.
Lý Thanh Hùng mỉm cười lấy cây “Hắc Phong Trúc Kèn” ra giơ lên cho vượn chúa xem rồi nói:
- Chủ nhân các ngươi đã chết, Trúc Kén này do ta giữa vậy từ nay ta là chủ mới của các ngươi, các ngươi có bằng lòng theo ta không?
Vượn chúa kia như nghe được lời nói của Lý Thanh Hùng, nó trợn mắt xòe hai bàn tay miệng kêu “chì chì chà chà” một lúc rồi chụp tới Lý Thanh Hùng.
Chàng biết muốn làm chủ bầy thú này, chúng phải được biết võ công của chủ nó phải cao siêu hơn nhiều, mới có thể làm cho chúng phục tùng thế thì hành động của chúa vượn này là lẽ tất nhiên.
Lý Thanh Hùng thấy vượn chúa chụp tới bèn đem “Tiên Thiên Vô Cực Lôi Điện Khí Công” vận lên khắp cả mình ưỡn ngực ra cho vượn chúa đánh.
Vượn chúa đánh vào mình chàng như đánh vào một đống bông gòn vậy. Con vượn chúa thấy thế liền thâu chưởng về.
Bỗng trên mình Lý Thanh Hùng nổi lên vạn đạo khí lưu nổ “bùng” một tiếng. Con vượn chúa bị chấn lui bay ra xa gần một trượng nó bị đau kêu “chí chóe” inh ỏi.
Nguyệt Lý Hằng Nga ngồi trên cây thấy rõ từng cử chỉ một, khi đôi chưởng của vượn chúa đánh xuống mình Lý Thanh Hùng nàng nhắm mắt lại không dám nhìn. Khi nghe tiếng nổ vượn chúa bị chấn lui ngã xuống nàng mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm như trút một gánh nặng trong lòng.
Lý Thanh Hùng nhìn vượn chúa nói lớn:
- Sao? Phục không? Nếu chưa phục có thể đánh lại lần nữa. Ta chấp các ngươi bảy con một lượt đánh với ta nếu đụng đến ta một chút thì ta chịu thua, trái lại qua mười hiệp mà không đụng được ta thì các ngươi phải nghe lời ta, được không?
Lý Thanh Hùng sợ bầy vượn không biết nên chàng lấy tay vẽ lên võ xuống ra dấu, nhưng bầy vượn này đã theo Độc Gai Mai Quế mấy năm rồi nên chúng nghe được tiếng người đã rành cần gì phải ra dấu!
Qua một lúc lâu bầy vượn vẫn không hành động gì cả, Lý Thanh Hùng không biết sao chàng hỏi lại một lần nữa:
- Sao? đã phục ta chưa?
Con vượn chúa té ngồi kia bỗng chống hai tay từ từ đứng dậy nhìn đồng bạn kêu “chì chì chà chà” một lúc rồi cũng bốn con kia nhảy tới vây lấy Lý Thanh Hùng vào giữa.
Lý Thanh Hùng lẩm bẩm:
- “Có lẽ các ngươi chưa chịu phục, Vậy thì tốt lắm để ta cho các ngươi một mẻ cho các ngươi thấy trời cao đất rộng!” Chàng nạt lớn:
- Đánh đi chớ còn chờ gì nữa?
Chắc chàng không nói chúng cũng công tới, chỉ nghe vượn chúa hú lên một tiếng, tất cả đều đánh tới một lượt.
Lý Thanh Hùng lập tức dùng tuyệt thế khinh công “Thương Hư Phát Sa” thân pháp nhởn nhơ như bướm, mấy con vượn phải bay lên bay xuống trông rất mệt nhọc, chàng đếm:
- Một chiêu... hai chiêu... ba chiêu... bốn chiêu... còn năm chiêu nữa...
Lối đếm của chàng có tác dụng làm cho mấy con vượn tay chân bấn loạn không theo mệnh lệnh của vượn chúa nữa.
Chính người và thú khác nhau ở chỗ đó.
Lúc bấy giờ trời đã tối hẳn, các bóng đen đều múa loạn tiếng kêu hét lung tung chính giữa một bóng trắng bay lộn như phượng múa.
Nguyệt Lý Hằng Nga ở trên cây ngứa gan muốn nhảy xuống nhưng nàng sợ phá hoại công việc của chàng có thể gây sự mích lòng nên nàng đành ngồi im ở đó.
Bỗng nghe Lý Thanh Hùng kêu lớn:
- Còn ha!!!1903_31.htm!!! Đã xem 262596 lần.

Đánh máy: Phong Vân Lão Yêu, ThanhThanh, Trương Vô Kỵ
Nguồn: nhanmonquan
Được bạn: MS đưa lên
vào ngày: 28 tháng 12 năm 2003

Truyện Đường Gươm Tuyệt Kỷ Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5ời này phải là một cao thủ võ lâm, có một mức tu luyện trăm năm.
Ngừng một lúc Lý Thanh Hùng lại nói:
- Nếu người này là địch thì chúng ta không thể yên thân rồi!
Trái với sự lo lắng của chàng, Nguyệt Lý Hằng Nga mặt mày láu lỉnh nói đùa:
- Bạn cũng được mà thù cũng đượ, lúc này chúng ta đang buồn cần gặp người nào đó cho vui. Thế thì chúng ta cứ theo hướng có tiếng ngâm thơ lần đến xem sao?
Lý Thanh Hùng trầm tư đáp:
- Nếu xảy ra việc chẳng may thì sao?
- Thì lúc đó chúng ta sẽ tìm cách đối phó.
Lý Thanh Hùng vốn tánh tò mò, tuy biết kẻ kia võ công cao siêu song chàng cũng muốn biết là ai? nên gật đầu đồng ý.
Hai người lập tức dùng khinh công tiến thẳng lên núi.
Lúc này gió thổi mạnh thêm, tiếng ngâm thơ lúc này thoạt nhiên im bặt bốn bề chỉ còn lại tiếng gió vù vù.
May nhờ Lý Thanh Hùng đã định sẵn phương hướng nếu không thì đã bị lạc.
Hai người vắt vẻo dắt tya nhau phi thân một lúc đến một quãng đất bằng giữa sườn đồi, Lý Thanh Hùng dừng chân lại nói nhỏ với Nguyệt Lý Hằng Nga:
- Tỷ tỷ! Tôi đoán chắc kẻ ấy ở đâu chỗ này chúng ta phải bắt đầu đề phóng mới được.
Lý Thanh Hùng vừa dứt lời thì đằng sau có giọng khàn khàn của một lão nhân vang đến:
- Qúy khách từ đâu đến Kỳ Vân Cốc? Lão phu ở đây chờ đón đã lâu rồi!
Lý Thanh Hùng và Nguyệt Lý Hằng Nga đều giật nảy mình quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy bóng một người nào cả.
Không lẽ có ma quỷ?
Ý Tưởng ấy vừa len lỏi vào óc Nguyệt Lý Hằng Nga thì bỗng phía sau đã có một bóng người chớp động, tiếp theo là một tràng cười hô hố!
Lý Thanh Hùng buông tay Nguyết Lý Hằng Nga ra thủ thế.
Trước mặt họ đã có một ông lão đứng sừng sững râu tóc trắng như bông.
Tuy trong đêm tối không nhìn rõ được mặt mày, nhưng Lý Thanh Hùng cũng nhận ra vị lão nhân này mình ốm, khoác một chiếc áo cộc rất mỏng.
Cứ như đêm khuy gió lạnh àm lão mặc áo mỏng như thế thì đã đoán biết nội lực của lão đến bực nào rồi.
Lý Thanh Hùng nghe lão nhân nói đến ba tiếng Kỳ Vân Cốc lòng đã thất kinh, chàng đinh ninh đây là một cao thủ võ lâm ẩn cư rồi! Nhưng là bạn hay thù? việc đó chàng chưa thể nào phân biệt được.
Chàng chấp tay thủ lễ, và hỏi:
- Chúng tôi có việc gấp phải qua núi này chẳng may phạm vào quí địa, nếu lão tiền bối không vui xin chỉ đường để chúng tôi từ giã.
Lão nhân đưa hai mắt sáng quắc nhìn vào mặt đôi thanh niên nam nữ như có ý nghi ngờ, và hét:
- Hừ! Các ngươi tìm lão phu mà đến đây sao lại dối trá như vậy? Kỳ Vân Cốc tuy không phải là hổ huyệt, nhưng cũng không phải là chỗ để cho ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi dễ dàng như vậy.
Lý Thanh Hùng không hiểu lão nhân nói câu ấy là ý gì? Mặt mày ngơ ngác đứng suy nghĩ.
Lão nhân cười ha hả nói:
- Hôm nay lão phu có rượu ngon, thịt nóng, mời hai vị vào tệ xá cùng nhau đối ẩm cho vui, trời khuy gió lạnh đi đâu cho mệt.
Lời nói nửa mềm nửa cứng khiến cho Lý Thanh Hùng không thể nào nhận ra lão nhân ày thuộc vào hàng nhân vật nào trong giang hồ cả.
Lý Thanh Hùng cúi mặt xuống đất suy nghĩ không đáp.
Lão nhân cười ha hả nói:
- Tiểu tử! Quả thật ngươi là đứa điên khùng, thiên đàng không đến lại muốn chui vào cửa địa ngục, hãy mau đi theo lão phu nếu có nửa lời từ chối thì “Kỳ Vân Cốc này sẽ là nơi chôn thây của ngươi đấy.
Lý Thanh Hùng vẫn không đáp, chàng đang đăm chiêu suy nghĩ ba tiếng “Kỳ Vân Cốc” mà lão nhân vừa nói lên.
Lão nhân đợi một lúc vẫn không thấy đối phương trả lời, lão tức giận hét to:
- Tiểu tử! Không lẽ ngươi phải đợi lão phu bắt ngươi đi thì ngươi mới chịu sao? Ồ Nếu trước năm mười năm thì lã phu vật chết ngươi trước rồi sẽ lý luận sau.
Lão nhân chưa nói dứt lời thì Lý Thanh Hùng bỗng buột miệng hỏi lớn:
- Lão tiền bối! có phải tiền bối có danh hiệu trong giang hồ là “Vụ Nội Nhị Tổ” không?
Câu nói của Lý Thanh Hùng làm cho Nguyệt Lý Hằng Nga đứng sau lưng cũng phải giật mình.
Nhưng nét mặt lão nhân vẫn thản nhiên không có chút biến đổi.
Lão nói:
- Tiểu tử! Ngươi hỏi những câu không đâu, chỉ làm mất thời gian ngươi đã đặt chân đến Kỳ Vân Cốc này tất nhiên đã rõ lão phu là ai rồi cần gì phải hỏi, lão phu chính là một trong “Vụ Nội Nhị To”, “Kim Kiếm Sanh” chính là lão phu.
Lý Thanh Hùng bỗng reo lên, cười ha hả:
- Ồ! Kim lão tiền bối!
Thái độ của chàng khiến cho lão nhân cũng phải ngạc nhiên.
Lão cau mày hỏi:
- Sao? Ngươi trêu ta đấy ư?
Lý Thanh Hùng nói:
- Vãn bối họ Lý...
Chàng vừa nói đến đó thì Kim Kiếm Sanh đã tung đơn chưởng lên đánh một đòn qua hông Lý Thanh Hùng.
Vừa đánh, ông vừa hét:
- Thằng súc sanh! Ngươi tưởng đâu dễ lừa phỉnh ta lắm ư?
Lý Thanh Hùng thấy đơn chưởng của lão đánh ra vội phóng mình lên dùng chiêu “Lực Địch Ngũ Ngục” để tự vệ.
Chiêu thức này chinh là Không Không Tổ đã truyền thụ cho chàng.
Chưởng phong chàng vừa đánh ra, Kim Kiếm Sanh đã vội thu tay lại cười ha hả nói:
- Ồ! Ngươi là ái đồ của Không Không lão nhân sao?
Lý Thanh Hùng nói:
- Kim sư thúc! Đồ nhi quả là Lý Thanh Hùng đây.
Kim Kiếm Sanh mặt mày tươi lên c0px;'>
Tại sao trong hang núi mà lại lạnh như vậy?
Vì núi này tên là “Dê Kỳ Vân” nơi đây tuy là ngọn núi nhưng so sánh với những ngọn núi cao tứ phía thì đây là một cái hố sâu nên quanh năm suốt tháng lúc trời nóng nực ở đây cũng lạnh lẽo như mùa đông.
Kim Kiếm Sanh muốn lựa chọn nơi này vì cần luyện tập một môn thần công luôn luôn nằm trên tuyết mà không biết lạnh.
Kể từ khi lão ẩn cư ở hang này đã ngòai bốn mươi năm. Trong thời gian đó, nội công của lão lên một bực khác ca, bình thường lão chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Ta thử nghĩ một người đã tập luyện đến độ không còn biết lạnh, nóng thì nội công thâm hậu biết bao nhiêu?
Hai người càng vào trong thì cảm thấy như lạc vào động thiên thai, tất cả đều kỳ lạ và đẹp đẽ hình như tạo hóa đã sắp đặt nơi này cho một vị tiên trú ngụ.
Dưới chân là đá cẩm thạch hai bên có những tảng kim cương nằm trong những cụm đóa hoa chói lói. Tất cả đều do thiên nhiên kiến tạo. Tuyệt đối không thể do bàn tay Kim Kiếm Sanh làm ra được!
Sự suy nghĩ của Lý Thanh Hùng và Nguyệt Lý Hằng Nga rất đúng, chính nơi đây dù cho thần tiên cũng không thể tạo tác nên khi Kim Kiếm Sanh đến đây thì đã có sẵn như thế rồi lão chỉ cần làm thêm một cáii nhà tám góc ngòai cửa hang mà thôi.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: Phong Vân Lão Yêu, ThanhThanh, Trương Vô Kỵ
Nguồn: nhanmonquan
Được bạn: MS đưa lên
vào ngày: 28 tháng 12 năm 2003

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--