Chương 30
ĐOẠN HỒN NHAI

- Chúng ta chạy đi đâu? Vì dường như khắp võ lâm Trung Nguyên này không còn chỗ nào cho chúng ta dung thân.
Câu hỏi của Hàn Thuyết làm mọi người tỉnh ngộ.
Và thật đúng như thế nếu biết rằng tín vật tối thượng của Cái Bang vẫn do Đàm Thất Khoa thu giữ. Chỉ cần lão hạ lệnh thì kahứp võ lâm Trung Nguyên do đầy dẫy đệ tử Cái Bang nê Lưu Thái Hoài và mọi người dù có chạy đến đâu cũng bị phát hiện.
Chàng chợt nhìn Gia Cát Cung Chủ:
- Cung Chủ…
Gia Cát Cung Chủ cười gượng:
- Ta hiểu Lưu Môn Chủ muốn hỏi gì rồi! Đúng như Hàn Thuyết nói, chúng ta không còn chỗ nào để dung thân.
Hà Như Hoa đề xuất:
- Nếu quay lại Đông Hải môn…
Chàng lắc đầu:
- Phải di chuyển quá xa, chỉ e Giả Bang Chủ không chi tri nổi.
Đoạn chàng lại nhìn Gia Cát Cung Chủ:
- Tại hạ chợt nhớ đến một nơi. Và có phải trước lúc Tư Mã Môn Chủ cùng mọi người đến Lưu gia, Tư Mã Môn Chủ đã đến Đoạn Hồn Nhai?
Gia Cát Cung Chủ giật mình:
- Quả là có chuyện này? Nhưng cho đến nay ta vẫn chưa hiểu Tư Mã Môn Chủ đến Đoạn Hồn Nhai để làm gì!
Chàng cười lạt:
- Vậy thì sao chúng ta không thử đến Đoạn Hồn Nhai?
Hàn Thuyết lo ngại:
- Đoạn Hồn Nhai không cách Ngọa Long Cốc bao xa, chúng ta đi đến đó...
Lão Hoạt chợt bào:
- Lúc còn giả làm Đoàn Chí Hải ta có nghe Đoàn Mẫn Chung bảo có một lối đi khá kín đáo có thể đi vòng ra phía sau Ngọa Long Cốc! Có thể Đoàn Mẫn Chung sẽ không ngờ chúng ta sử dụng thông tin này của y để qua mặt y.
Thái Hoài gật gù nói tiếp:
- Và quần hùng võ lâm cũng không ngờ chúng ta lại chạy đến Đoạn Hồn Nhai. Đi thôi!
°

*

Mọi người thầm thì căn dặn nhau:
- Nếu nơi này cũng là Tổng Đàn Huyết Ma Cung thì không chừng tất cả đều bị chúng canh phòng cẩn mật. hãy cố đừng để gây kinh động.
Thái Hoài thầm thì nhắc nhở:
- Chuyện chưa biết là thế nào nhưng giả như là có xảy ra thì xin chư vị hãy cùng nhau tìm chỗ ẩn. Đừng bao giờ để tại hạ chạm mặt!
Thái Hoài dứt lời thì nghe Gia Cát Cung Chủ nghi ngại:
- Dù thế nào đi nữa Lưu Môn Chủ cũng đừng tự biến thành Huyết Ma. Vì nếu không đủ ý chí kiên định để kềm hãm, một Huyết Ma sẽ trở thành công địch võ lâm, Lưu Môn Chủ sẽ tự chuốc thảm họa vào thân mà thôi.
Hà Như Hoa cũng khuyên:
- Mọi người ở đây sẽ đủ lực bảo toàn tính mạng cho tướng công mà không cần tướng công phải tự thân ra tay. Xin tướng công dù có bị khích nộ cũng cố kềm hãm lại.
Lão Hoạt thở dài:
- Hai luồng chân khí này thật quái ác. Ngỡ đã bị tiêu tán nào ngờ gần đây Môn Chủ vận dụng chân lực thì cả hai lại tái hiện. Bảo Môn Chủ đừng để bị khích nộ thì có khác nào bảo Môn Chủ đừng nghe cũng đừng nhìn gì cả, quả là khó!
Hàn Thuyết thật sự lo lắng:
- Hay là chúng ta quay lại, không cần đến Đoạn Hồn Nhai nhờ đó sẽ không chạm mặt bọn Đoàn Mẫn Chung!?
Thái Hoài lắc đầu:
- Không thể lẩn trốn mãi đươc. Và cho dù chúng ta đang đi vòng qua phía sau Ngọa Long Cốc, vẫn cố gắng không để chúng phát hiện nhưng chuyện chạm mặt chúng là điều trước sau gì cũng xảy ra. Tại hạ chỉ hi vọng được một lần đến Đoạn Hồn Nhai, thử xem năm xưa vì sao Tư Mã Minh Chủ lại đến đây, và được mục kích lúc Giả Bang Chủ tỉnh lại. Có như thế, sau khi đã biết những gì cần biết. Tại hạ dù có hóa thành Huyết Ma cũng có chỗ để phát tiết, để thay võ lâm trừ hậu hòa. Và như thế tại hạ dù có mất mạng cũng mãn nguyện.
Gia Cát Cung Chủ thở dài:
- Lưu Thái Hoài. Đúng là trước kia ta đã nghi ngờ ngươi và gần đây vẫn nghi ngờ. Nhưng khi nghe ngươi nói những lời đầy chính khí này, qủa thật, ta đã hoàn toàn hiểu sai về ngươi. Được, ta có kế sách này, đó là ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi. Để hễ ngươi biến tâm đổi tánh, ta sẽ lập tức chế ngự ngươi. Thế nào?
Chàng cảm khái thi lễ:
- Đa tạ Cung Chủ đã quan hoài. Được Cung Chủ hiểu, tại hạ thật cảm kích. Còn chuyện kia, cứ để đến lúc đó hãy hay. Đi nào!
Mọi người vẫn lặng lẽ tiến bước, đi vòng qua phía sau Ngọa Long Cốc để đến Đoạn Hồn Nhai.
Đột nhiệ:
- Đoàn Mẫn Chung! Ngươi mà chạm đến Khúc Liễu Châu thì Hà Như Nguyệt ta quyết không tha cho ngươi!
Tiếng thét vang lên quá đột ngột, làm cho mọi người vì đã biết Khúc Liễu Châu là ai nên cùng đưa mắt nhìn Lưu Thái Hoài.
Chàng vẫn thản nhiên:
- Đừng nhìn tại hạ như vây. Vì đây chỉ là kế của Đoàn Mẫn Chung. Y đâu thể chỉ bắt giữ gia mẫu và nghĩa mẫu Hà Như Nguyệt? Trừ phi toàn bộ mọi người ở Đông hải Môn đều bị y sát hại.
Mọi người nghe thế chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe tiếng cười vang vọng của Đoàn Mẫn Chung cất lên:
- Ngươi lợi hại thất đấy, Lưu Thái Hoài! Chỉ tiếc, ngươi có biết đây là kế của ta thì cũng muộn quá rồi. Không sai, tuy ta chưa thể đến Đông hải Môn để hủy diệt tất cả nhưng riêng về sinh mạng của một nhân vật này thì ngươi không thể không quan tâm. Hãy nghe đây! Ha… ha…
Vẫn chưa có thanh âm nào vang lên như Đoàn Mẫn Chung vừa bảo. Vì thế, Lưu Thái Hoài hạ thấp giọng bảo mọi người:
- Y đã phát hiện chúng ta. Có nghĩa là mọi động tĩnh của chúng ta chỉ gần đây mới bị y phát hiện. Lúc này đừng ai lên tiếng gì nữa, kẻo y sẽ biết chúng ta sắp có ý định gì. Yên tâm đi, tại hạ sẽ không để y khích nộ đâu. Cứ đi tiếp đi. Tại hạ sẽ theo ngay!
Vút!
Chàng biến mất!
Và một thoáng sau mọi người lại nghe thanh âm của Đoàn Mẫn Chung vang lên:
- Lưu Thái Hoài! Nếu ngươi đủ đởm lược thì hãy vào Ngọa Long Cốc gặp ta. Đừng lén lút ở ngoài đó sát hại những thuộc hạ của ta, họ đau phải đối thủ của ngươi!
Thái Hoài xuất hiện trở lại:
- Mọi tai mắt của y đều bị tại hạ chế ngự! Mọi người có thể yên tâm đi đến Đoạn Hồn Nhai. Đi đi!
Hà Như Hoa nghi ngờ nhìn chàng:
- Còn tướng công? Tướng công không cùng đến Đoạn Hồn Nhai sao?
Chàng cười gượng:
- Để đề phòng Đoàn Mẫn Chung lại lẻn theo cho người theo sau dò xét. Ta phải đi chậm hơn! Đi đi, đừng chần chừ nữa!
Đó là lệnh của Môn Chủ Đông Hải Môn, và lệnh kế tiếp của chàng là:
- Trác huynh – Thẩm tẩu! Phiền nhị vị ở lại, cùng đoạn hậu với tại hạ.
Đã có Trác – Thẩm hai người cùng đi với Lưu Thái Hoài, điều này làm cho mọi người cùng yên tâm. Họ tiếp tục đi nhanh đến Đoạn Hồn Nhai.
Một lúc sau, Hàn Thuyết tình cờ quay đầu nhìn lại.
Y kêu:
- Sao không thấy Lưu Môn Chủ? Chỉ có Trác- Thẩm hai người mà thôi.
Kinh nghi, mọi người định dừng lại chờ thì thấy Trác – Thẩm hai người cùng nâng cao kiếm – đao.
Thẩm Uyên Uyên hừ lạnh.
- Không được dừng lại. Tất cả hãy mau đến Đoạn Hồn Nhai và ở yên đó. Nếu không…
Trác Quang Minh tiếp lời:
- Nếu không thì đừng trách tuyệt kiếm tuyệt đao của hai ta vô tình. Đó là lệnh của Long Đầu đại ca. Đi đi.
Gia Cát Cung Chủ thất kinh:
- Long Đầu đại ca của nhị vị đã ra lệnh như thế thật sao? Y đâu rồi?
Trác Quang Minh sẵng giọng:
- Y có chuyện riêng của y. Mọi người bất tất phải hỏi nhiều. Tuyệt kiếm của mỗ không biết nhân nhượng đâu! Đi!
Mọi người buộc phải bước đi vì quá hiểu Trác – Thẩm luôn tin tưởng Lưu Thái Hoài như thế nào.
Tuy vây, Hà Như Hoa vẫn len lén lùi lại. Và khi có khoảng cách khá gần Thẩm Uyên Uyên nàng hỏi:
- Muội và tỷ đều là nữ nhân, có lẽ tỷ phải hiểu muội lo lắng như thế nào nếu chưa biết rõ tướng công của muội ra sao. Tỷ hãy…
Thẩm Uyên Uyên sau một lúc đắn đo chợt thở dài:
- Ta hiểu. Và đây cũng là lời căn dặn của Long Đầu Đại ca, hãy đến Đoạn Hồn Nhai sẽ được bọn ta giải thích. Giờ thì đi đi. Bọn ta có lệnh, ngăn không cho mọi người quay lại!
Miễn cưỡng, Hà Như Hoa phải bước đi và trong lòng thì cứ ngổn ngang trăm bề.
Rốt cuộc tất cả cũng đến Đoạn Hồn Nhai và tất cả cùng chờ nghe Trác – Thẩm hai người giải thích rõ hơn.
Thẩm Uyên Uyên nôn nao nhìn Trác Quang Minh:
- Sao lâu quá vậy?
Trác Quang Minh thì nôn nao nhìn quanh dưới chân núi phía dưới:
- Bây giờ phải đến lúc rồi mới đúng? Sao lại chậm thế này?
Hà Như Hoa bồn chồn:
- Cái gì chậm? Điều gì lâu? Thẩm tỷ mau nói đi, Thẩm tỷ!
Thẩm Uyên Uyên định nói thì ở phía dưới xa chợt có tiếng hú dài.
- Hu… ú… ú…
Trác Quang Minh thở phào:
- Đến rồi. Vậy là đến rồi!
Mọi người cùng chờ đợi và thất kinh khi nghe Thẩm Uyên Uyên bảo:
- Long Đầu đại ca bảo: do nhị kình cứ càng lúc càng bộc phát khó thể kiềm chế và do tất cả đã bị Đoàn Mẫn Chung phát hiện nên Long Đầu đại ca có dự định biến lũ Huyết Ma Cung thành ma thật sự một khi Long Đầu đại ca tự biến thành Huyết Ma.
Mọi người chưa kịp tỏ lộ phản ứng thì nghe Trác Quang Minh thở dài:
- Sớm hay muộn thì chuyện đó cũng xảy ra! Mọi người hãy làm như phu phụ ta, hãy cảm kích sự hy sinh của Long Đầu đại ca và hãy cầu Trời khấn Phật cho Long Đầu đại ca trước khi quyên sinh vẫn thực hiện xong tâm nguyện cuối cùng. Còn bây giờ, nếu ai muốn tự mình đối mặt với Huyết Ma thì cứ tùy tiện. Ta sẽ không ngăn cản và ta cũng không dám chường mặt ra cho Huyết Ma nhìn thấy. Thế nào?
Trác Quang Minh thản nhiên ngồi xuống và đưa mắt nhìn xuống dãy chân núi mờ xa.
Sau Trác Quang Minh là đến lượt Thẩm Uyên Uyên cũng nhìn về chân núi và chờ đợi:
- Biến thành Huyết Ma cũng đồng nghĩa với cái chết chắc chắn sẽ đến. Long Đầu đại ca chưa lần nào quyết định sai và lần này cũng phải như vậy thôi. Thẩm Uyên Uyên này thật sự thán phục và ngưỡng mộ Long Đầu đại ca, đồng thời cũng có chút ân hận là đã không được cùng Long Đầu đại ca tung hoành ngang dọc lâu hơn nữa, để cho lão họ Đàm ngụy quân tử kia và lũ Thất đại phái a dua xu nịnh cùng nhiều tham vọng biết thế nào là Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm – Đao lợi hại. Có phải như thế không, Trác phu quân?
Trác Quang Minh thở hắt ra một hơi:
- Rồi cũng sẽ có cơ hội thôi, Uyên Uyên muội. Long Đầu đại ca đã hy sinh để hủy diệt Ngọa Long Cốc và Huyết Ma Cung thì hãy còn lão Đàm. Đó là cơ hội cho chúng ta thi triển Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm – Đao do Long Đầu đại ca chỉ điểm. Nhìn kìa, bắt đầu có chuyển biến rồi.
Mọi người đành ngậm ngui nhìn theo hướng Trác – Thẩm hai người đang nhìn. Nhưng họ không thể nhìn thấy được gì ngoài việc nghe từ phíng chính cô nương lại…
Giả Bang Chủ chợt run rẩy:
- Chuyện gì đã xảy ra cho Lưu Khánh Hà? Có phải kế phụ tử tương tàn là của Đoàn Mẫn Hạc đã trở thành sự thật?
Ngọc Bội bật khóc:
- Tiểu nữ lầm kế ác ma. Mong Giả Bang Chủ chỉ điểm cho tiểu nữ vượt bến mê…
Nàng quá ư giả dối, muốn khóc là khóc muốn cười là cười. Điều này làm cho Gia Cát Cung Chủ dở khóc dở cười nhất là khi nghe Giả Bang Chủ thở dài:
- Cô nương hãy báo thù cho Lưu Khánh Hà, chính Đoàn Mẫn Hạc đã bắt giữ cô nương từ tay Tư Mã phu nhân. Cũng chưa biết chừng lệnh tôn Tư Mã Vương đã bị Đoàn Mẫn Hạc hãm hại.
Nước mắt của Ngọc Bội vẫn tuôn lã chã, và không ai biết nàng khóc thật hay đang giả vờ khóc:
- Hóa ra gia phụ chính là Minh Chủ võ lâm?
Giả Bang Chủ càng thêm thở dài:
- Đừng quá xem thường Đoàn Mẫn Hạc! Y vốn có xuất xứ từ Đông Hải Môn và y sẽ làm cho Đông Hải Môn và võ lâm Trung Nguyên gây trận thảm sát. Y sẽ tọa sơn quan hổ đấu và ung dung tọa hưởng kỳ thành.
Ngọc Bội nhẹ gật đầu:
- Tiểu nữ ghi nhớ rồi. Không bao giờ xem thường Đoàn Mẫn Hạc. Tiểu nữ xin đa tạ Giả Bang Chủ, người có thể nghỉ ngơi được rồi.
Hàn Thuyết vụt trợn mắt kêu to:
- Không được sát hại Giả Bang Chủ. Cô nương không được…
Đang ngồi cạnh Giả Bang Chủ, Ngọc Bội chợt đứng lên và bật cười:
- Sao ngươi không ngăn ta sớm hơn một chút? Ngươi kêu muộn quá, ta đành chịu ngươi trách phạt vậy! Ha… ha…
Giả Bang Chủ từ từ ngã vật ra và nằm yên như người đang ngủ. Chỉ tiếc đó là giấc ngủ thật dài, Giả Bang Chủ không bao giờ còn tỉnh lại nữa.
Cười nhạt, Hà Như Hoa cố tình nói to:
- Cao nhân tất hữu cao nhân trị. Bọn ta thừa nhận ở đây không có ai là đối thủ của cô nương. Nhưng rồi cô nương cũng sẽ có ngày gặp đối thủ.
Ngọc Bội ngưng cười, và đập nát hoàn toàn niềm hy vọng cuối cùng của Hà Như Hoa, cũng là niềm hy vọng của nhiều người đương diện. Ngọc Bội bảo:
- Nàng muốn ám chỉ ai? Đoàn Mẫn Hạc ư? Lão vì luyện Huyết Hoa tâm pháp khiếm khuyết tầng cuối cùng nên trước sau gì cũng hóa huyết mà chết! Hay là Đoàn Mẫn Chung? Y vừa bị Lưu Thái Hoài đánh cho một trận thừa chết thiếu sống, và nếu cần ta chỉ vẫy tay một lượt là y sẽ tiêu tan. Còn Lưu Thái Hoài ư? Hắn thì khả dĩ là đối thủ của ta. Chỉ tiếc, ha… ha…
Hà Như Hoa rúng động tận tâm can:
- Thái Hoài hiện ra sao? Mau nói đi, ta nài xin nàng, hãy mau nói đi!
Ngọc Bội cười thật lâu mới nói:
- Đoàn Mẫn Chung đã cùng ta lập kế khích nộ hắn. Vì ta là tỷ tỷ hắn, lại bị Đoàn Mẫn Chung bắt giữ và uy hiếp sinh mạng, thế là hắn phát cuồng vì phẫn nộ. Và không như lần ở Hoàng Diệp Lâm, lần đó sau cơn cuồng tâm, hắn còn tỉnh lại, còn lần này. Ha… ha…
Hà Như Hoa khóc thét lên:
- Tướng công ta đã như thế nào?
Ngọc Bội bĩu môi:
- Còn như thế nào nữa đối với người đã trở thành Huyết Ma như hắn? Hắn đã phá hủy những gì là Ngọa Long Cốc, làm cho Đoàn Mẫn Chung phải chạy trối chết mà chưa chắc đã thoát thân. Phần hắn thì sau đó do lạc lối nên đã ngã vào vực sâu muôn trượng. Hắn đã chết, nàng rõ chưa? Hắn – đã – chết! Ha… ha…
Hà Như Hoa rú lên một tiếng rồi ngã ra ngất lịm.
Ngọc Bội liếc nhìn Gia Cát Cung Chủ:
- Phiền Cung Chủ hãy lo lắng cho nàng. Bổn Minh Chủ rồi sẽ cần đến nàng, cần cho việc thống nhất võ lâm Trung Nguyên và Đông Hải Môn. Và Cung Chủ có thể sau này là Phó Minh Chủ của ta. Ha… ha…
Gia Cát Cung Chủ cố nhẫn nhịn:
- Vậy là người đã từng cải dạng Ngũ Chỉ Bà Bà ở Hoàng Diệp Lâm…
Ngọc Bội hất mặt:
- Còn ai khác ngoài Bổn Minh Chủ? Thế nào, giờ đã đến lúc mọi người hãy theo ta đến bái phỏng từng phái. Hãy cho toàn thể võ lâm biết ai sẽ là Minh Chủ võ lâm, ai đang là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân! Ha… ha…
Cũng nhẫn nhịn như Gia Cát Cung Chủ, Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên dù được ả Ngọc Bội giải huyệt vẫn chỉ biết lặng thinh đi theo.
ø
ø ø
Những loạt cười ngất ngưởng của Tư Mã Ngọc Bội rốt cuộc cũng lọt đến tai một Huyết Nhân làm cho Huyết Nhân từ từ lai tỉnh.
Cố gượng đứng lên nhưng thất bại, Huyết Nhân tự nhìn vào y phục toàn huyết người của mình và vật vã kêu lên:
- Ta là Huyết Ma! Ta đã biến thành Huyết Ma. Cao xanh ơi cao xanh, sao không để ta chết đi? Còn lưu mạng ta lại để làm gì cho ta mãi bị dằn vặt? Hãy cho loạn thạch rơi xuống đè chết một ác ma như ta đi!
Vật vã kêu than, nhưng tiếng kêu của Huyết Nhân bất quá chỉ vang vọng trong một phạm vi chưa đến năm trượng. Và điều này làm cho bản thân Huyết Ma thêm đau đớn:
- Sẽ không ai nghe tiếng ta? Sẽ không ai biết Lưu Thái Hoài này đang ân hận biết chừng nào? Ôi cha, ta là Huyết Ma, ta đã gây ra trận thảm sát kinh hoàng. Toàn bộ Ngọa Long Cốc có lẽ đến trăm người đều bị một tay ta tàn sát! Ta là tội đồ của võ lâm?! Sao không để ta chết đi! Tại sao…
- Ha… ha…, hủy diệt toàn bộ Ngọa Long Cốc thì đã sao? Trong khi có nhiều người vẫn mong muốn thực hiện điều này nhưng chưa được, phần ngươi, cớ gì ngươi than khóc kêu gào? Thật nực cười. Ha… ha…
Vẫn trong tâm trạng hoảng loạn, Lưu Thái Hoài sợ hãi nhìn quanh:
- Ai? Ai vừa lên tiếng?
Và Thái Hoài tự trả lời khi nghe xung quanh không hề có tiếng người đáp:
- Là những oan hồn uổng tử? Chỉ những oan hồn uổng tử mới có thể hiện diện ở đây, một đáy vực mà không một sinh linh nào có thể tồn tại…
- Nhảm nhí. Vì nói như vậy không lẽ ngươi cũng là kẻ uổng tử đã biến thành oan hồn. Huống chi, hừ, nếu trên đời này thật sự có oan hồn tồn tại thì ta, ha… ha… một người như ta đáng lý ra phải tự biến thành oan hồn từ lâu để ta có thể vật vờ phiêu phưởng khắp nơi, tìm và hủy diệt cho bằng hết những kẻ có liên quan đến Ngọa Long Cốc. Chỉ tiếc, chuyện người chết biến thành oan hồn chỉ là điều nhảm nhí. Một chuyện hoang đường không bao giờ có.
Nhân vật vừa lên tiếng không phải oan hồn? Có nghĩa là…
Thái Hoài trở lại sự cảnh giác thường nhật:
- Tôn giá là ai? Tôn giá đến và lưu ngụ ở đáy vực này từ bao giờ?
- Đương nhiên phải trước ngươi. Có như thế ngươi mới còn sống, ngươi không đến nỗi tan thây nát thịt mà chết.
Thái Hoài ngỡ như nghe lầm:
- Tôn giá muốn nói…, chính tôn giá đã cứu tại hạ?
- Ngươi không hài lòng? Cũng không sao, vì ta cũng không mấy hài lòng khi nhận ra ta đã cứu nhầm người. Không phải người mà ta bấy lâu nay vẫn chờ đợi.
Thái Hoài ngồi phịch xuống nền đá vực ẩm ướt, mặt từ từ quay về hướng có tiếng phát thoại:
- Tôn giá chờ đợi ai? Chờ bằng hữu sẽ phải đến để cứu tôn giá khỏi chốn này?
Trái lại. Kẻ ta chờ dường như chính là lũ người mà ngươi đã hủy diệt.
Thái Hoài đã tìm lại được nhịp độ suy nghĩ của bản thân từ thuở nào:
- Tôn giá chờ kẻ thù? Chờ ai đó trong số người Ngọa Long Cốc thế nào cũng rơi xuống đây? Sao tôn giá tin chắc người đó thế nào cũng rơi xuống?
- Dễ thôi, nếu ngươi cũng luyện công sai đường và phải nhận chịu kết quả là tẩu hỏa nhập ma, sinh ra cuồng tâm loạn trí và chỉ muốn tìm sự giải thoát từ cái chết!
Tự liên tưởng đến bản thân, Thái Hoài thận trọng:
- Luyện công sai đường và biến thành Huyết Ma, như trường hợp của tại hạ?
Và Thái Hoài vậy là có dịp nghe nhân vật kia:
- Ngươi tự nhận chính ngươi cũng luyện công sai đường? Nếu là vậy sao ngươi còn tỉnh táo, vẫn chưa thật sự cuồng tâm như người bị khí huyết nghịch đảo và bị tẩu hỏa nhập ma? Ngươi định chọc ta đấy à, tiểu tử? Ha… ha…
Thái Hoài chỉ biết thở dài thườn thượt:
- Đâu phải chỉ bị tẩu hỏa nhập ma mới dẫn đến cuồng tâm? Như tại hạ chẳng hạn, dù không luyện công phu sai đường vẫn lâm cảnh phát cuồng như thường!
- Nói nhảm. Tuy ta chưa đủ tự phụ để nhận là cao nhân nhưng với bản lãnh và kiến văn như ta, ta chưa ghi nhận bất kỳ tình trạng nào như ngươi nói. Chứng tỏ ngươi chỉ là kẻ nói nhảm.
Thái Hoài không lấy thế làm mừng, trái lại, chàng càng thêm nản lòng:
- Trên đời này chỉ có vạn sự biến hóa chứ chưa có ai dám tự phụ là vạn sự thông. Lời của tôn giá vừa nói không làm tại hạ ngạc nhiên. Và dù sao sự thật vẫn là sự thật.
Có một khoảng yên lặng ngắn, sau đó nhân vật nọ lại phát thoại:
- Vậy thì tùy ngươi. Ta thấy người không phải hạng người có chí cầu sinh, hoàn toàn khác với ta. Không đồng đạo tất không chung đường, ta có nói với ngươi cũng vô ích. Chi bằng không nói nữa thì hơn.
Chí cầu sinh, Thái Hoài tự hừ thầm một tiếng và buột miệng mà không kềm được:
- Tôn giá nói như có thể thoát ra từ đáy vực này? Vậy tại sao cho đến giờ tôn giá vẫn lưu lại đây, chưa thoát ra nếu tôn giá thật sự có chí cầu sinh?
- Ha… ha…! Đây là một vực sâu muôn trượng và ngươi cho rằng hễ rơi xuống đây là chết thì cũng không bao giờ thoát? Vậy thì ngươi lầm. Có một đạo lý mà ta nghĩ rằng vì ngươi chưa biết nên đã đến lúc ngươi phải biết. Ngươi có muốn nghe chăng?
Thái Hoài động tâm:
- Đạo lý gì?
- Là trên đời này không hề có gì gọi là vẹn toàn. Một con người vẹn toàn – không có! Một pho học tuyệt đối cao minh – không có! Một mỹ nhân mười phân vẹn mười – không có! Một nơi chỉ có chết chứ không có sống – càng không có. Rõ chưa?
Một đạo lý không có gì mới, không đáng mấy lạng bạc đối với Lưu Thái Hoài nếu vào bất kỳ lúc nào khác. Nhưng riêng với tình trạng này thì đạo lý đó đối với Lưu Thái Hoài như mang một ý nghĩa khác.
Đó là nguyên do khiến chàng bất giác chìm vào ưu tư, trâm ngâm và tư lự…
- Này, tiểu tử!
Chàng sực tỉnh:
- Tôn giá gọi tại hạ?
- Ở dưới này chỉ có ta và ngươi. Ta không gọi ngươi thì gọi ai? Ngươi đang suy nghỉ gì thế?
Chàng mỉm cười:
- Suy nghĩ về đạo lý tôn giá vừa nêu ra. Quả là lời chỉ điểm quý giá.
- Ngươi thích thú ư? Ngươi đã cười, tốt, ít ra ta cũng tìm thấy ở ngươi một chút nào đó sinh khí. Nào, nói đi, ngươi là ai?
Chàng vươn vai đứng dậy:
- Tôn giá là chủ, tại hạ là khách. Tôn giá hỏi đương nhiên tại hạ phải trả lời. Tuy nhiên, chủ và khách nói chuyện như thế này là quá bất tiện. Tôn giá có nghĩ như thế không?
- Chậm đã. Trước khi hiểu rõ ngươi là ai, ta chưa thể cho ngươi cùng ta diện kiến.
Chàng phì cười:
- Cũng được thôi. Và như vậy tại hạ cùng tôn giá chẳng còn cơ hội nào để diện kiến nữa đâu.
- Tại sao?
Chàng thở hắt ra:
- Vì tôn giá sẽ sợ hãi hoặc giận dữ. Và hậu quả của hai phản ứng này chỉ là một, tôn giá sẽ không cho phép tại hạ diện kiến.
- Sợ? Giận? Biết nói như thế nào cho ngươi hiểu đây, vì ta cũng đang lo là ngươi cũng sẽ có một trong hai phản ứng đó nếu hiểu rõ ta là ai!
- Tôn giá là ai?
- Tại sao?
- Vì nếu do Tư Mã Minh Chủ hạ thủ thì Tư mã phu nhân chỉ càn nói bằng lời và không còn thời gian để lưu tự. Đúng chứ?
- Nếu là đúng thì ai hạ thủ? Tại sao Tư mã Minh Chủ phải đến và đến đúng Đoạn Hồn Nhai này?
Hà Như Hoa trầm giọng:
- Tiểu nữ đánh bạo nghĩ như thế này. Đôi non phu thê già nhân ngãi này sau thời gian lén lút lưu ngụ ở đây đã bị người của Ngọa Long Cốc phát hiện.
- Đoàn Mẫn Chung?
- Có thể không phải. Là Đoàn Mẫn Hạc thì đúng hơn.
- Nhưng Đoàn Mẫn Hạc đã chết ngoài mười năm?
- Có hai Đàm Thất Khoa, nếu người chết là Đàm Thất Khoa thật thì người còn sống chỉ là giả. Người này dám giả Đàm Thất Khoa thì đương nhiên phải biết Đàm Thất Khoa thật chết ở đây nên Đàm Thất Khoa giả chỉ có thể là người của Ngọa Long Cốc. Và Đoàn Mẫn Chung vẫn hiện diện ở đây, trong khi Đàm Thất Khoa giả vẫn đang ở tận Bách Hoa Cung. Như vậy, chỉ có Đoàn Mẫn Hạc sau một lần trá tử, vì nguyên nhân nào đó, và về sau vì muốn xuất thế đành phải mạo danh Đàm Thất Khoa.
- Nói tiếp đi!
- Cứ theo đó mà suy nghĩ thì mưu kế cũng dần dần lộ rõ. Đàm Thất Khoa giả đã có cơ hội uy hiếp Tư Mã Minh Chủ, là cho Tư Mã Minh Chủ biết rõ nơi quy ẩn của Tư Mã phu nhân và Đàm Thất Khoa thât. Và khi Tư Mã Minh Chủ đến đây, tuy chỉ thấy có hai nấm mộ nhưng vẫn phải tin đó là sự thật. Tiếp đó, Đàm Thất Khoa giả đã bắt giữ Lưu Ngọc Bội – khi đó có thể có tính danh Mã Ngọc Bội. Y đã nhận Ngọc Bội là ái nữ, vì có lời dẫn kiến nói thêm của Tư Mã Minh Chủ với Lưu Khánh Hà nên y đã nhờ Lưu Khánh Hà nhận nuôi Ngọc Bội. Chính vì thế mà sau này y kiêm luyện đủ tam tuyệt là: thân pháp – chưởng – và chỉ. Thế nào?
Gia Cát Cung Chủ ngẫm nghĩ một lúc chỉ biết thở dài thườn thượt:
- Nhưng tất cả chỉ là giả thuyết. Trừ phi có ai đó minh chứng Đàm Thất Khoa bây giờ chính là Đoàn Mẫn Hạc mạo danh. Nhưng vào lúc này thì không có ai cả.
- Sai rồi. Còn có ta!
Vút!
Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên vừa định xuất thủ, nhắm vào nhân vật vừa bất ngờ xuất hiện thì người đó lại có thân thủ nhanh hơn:
- Tuyệt đao – Tuyệt kiếm của hai người chỉ là trò đùa dưới ánh mắt bổn cô nương mà thôi. Xem đây!
Với thân thủ tuyệt phàm, nhân vật đó với giọng nói nữ nhân chỉ đảo qua đảo lại vài lượt đã chế ngự Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên.
Hà Như Hoa kinh hoàng nhìn nữ nhân:
- Cô nương cũng am hiểu thân pháp Bách Cầm?
Nữ nhân nọ lạnh giọng:
- Nàng là Hà Như Hoa? Nghe đâu là hôn thê dã cùng Lưu Thái Hoài định hôn từ bé? Nàng cũng thật là liều lĩnh khi dám nghĩ ra giả thuyết quái đản như vừa rồi. Tuy vây, trong đó có một điểm đúng, mà không, phải là hai. Nàng thử đoán xem đó là hai điểm nào trong chuỗi giả thuyết của nàng?
Gia Cát Cung Chủ ngờ ngợ nhìn nữ nhân:
- Nàng là…, cô nương là Lưu Ngọc Bội? Một người đáng lẽ đã chết ở Tuyệt Mình Cốc như Lưu Thái Hoài từng mục kích?
Nữ nhân bật cười:
- Y có thực sự mục kích không? Hay y chỉ lầm kế trá tử vốn là mưu kế sở trường của Đoàn Mẫn Hạc? Không sai, bổn cô nương chính là Ngọc Bội, còn ở họ gì thì bây giờ đành phải nhờ chư vị tìm giúp cho vậy! Ha… ha…
Hà Như Hoa vỡ lẽ:
- Quả nhiên là Đoàn Mẫn Hạc đã trá tử, và lão cũng là người giả mạo Đàm Thất Khoa? Đó là hai điểm đúng trong chuỗi giả thuyết của Hà Như Hoa này?
Ngọc Bội trịch thượng gật đầu:
- Đúng vậy! Còn Đàm Thất Khoa thật bị chết là do Tư Mã Minh Chủ hạ thủ. Lão đến chỉ là tình cờ và bất ngờ phát hiện tình địch đang kiệt quệ quỳ bên nấm mộ tình nhân chẳng may bạo bệnh mà chết. Đoàn Mẫn Hạc đã kịp giấu thanh kiếm kia, khiến Tư Mã Minh Chủ không biết gì và đến cả Ngọc Bội này mãi đến bây giờ mới biết! Hay giao thanh kiếm đó cho ta nào!
Lão Chung đang cầm thanh kiếm đó chợt thấy cánh tay khẽ rung lên và thanh kiếm như có cánh tự bay đến chỗ Ngọc Bội.
Lão Chung bàng hoàng:
- Ngũ Chỉ Phi Kình? Tuyệt chỉ của Ngũ Chỉ Bà Bà!
Vẫn thản nhiên như không, Ngọc bội xem qua thanh kiếm. Sau đó bảo Gia Cát Cung Chủ:
- Bây giờ thì nhờ Gia Cát Cung Chủ giúp hộ cho. Hãy làm Giả Bang Chủ Cái Bang tỉnh lại. Nhưng không thể theo cách Cung Chủ vẫn thực hiện. Vì cách đó Cung Chủ chỉ nhìn thấy Gia Bang Chủ giãy lên rồi lăn ra như chết. Mà hãy thực hiện theo cách bổn cô nương đây sẽ chỉ. Bắt đầu huyệt Trung Đường…
Vừa làm theo, Gia Cát Cung Chủ vừa hoang mang:
- Là Đoàn Mẫn Hạc trong lốt Đàm Thất Khoa đã làm cho bộ vị huyệt đạo của Giả Bang Chủ thay đổi?
Ngọc Bội cười lạnh:
- Chỉ là một chút xảo kế thôi mà. Hãy tiếp tục nào, huyệt Kiên Tĩnh!
Gia Cát Cung Chủ lại hỏi:
- Sao cô nương muốn Giả Bang Chủ tỉnh lại?
Ngọc Bội giải thích:
- Đoàn Mẫn Hạc đã hớ hênh để cho Giả Bang Chủ biết là lão vẫn còn sống. Không những thế, toàn bộ kế mưu của lão dường như đã bị Giả Bang Chủ đoán ra. Do đó lão phải nghĩ cách bắt Giả Bang Chủ phải thủ khẩu như bình và sau này còn phải nhiều lần tra hỏi Giả Bang Chủ, thử xem Giả Bang Chủ đã tiết lộ chuyện này cho những ai biết. Huyệt Đại Trụy!
- Đoàn Mẫn Hạc nghi những ai đã biết?
- Có thể là Lưu Khánh Hà. Hoặc có thể là nhân vật nào khác mà Giả Bang Chủ trước khi bị Đoàn Mẫn Hạc mưu hại đã gặp gỡ.
Hàn Thuyết giật mình:
- Chính gia sư đã từng gặp Giả Bang Chủ lần cuối, thì ra gia sư bấy lâu nay thất tung là do Đoàn Mẫn Hạc trong lốt Đàm Thất Khoa hãm hại.
Ngọc Bội ngạc nhiên:
- Lệnh sư là ai?
Hàn Thuyết đáp:
- Truy Phong Tẩu…
Ngọc Bội cả cười:
- Nếu vậy thì đúng là lệnh sư đã bị Đoàn Mẫn Hạc sát hại. Nhưng trước khi chết lệnh sư có để lại lời nào hoặc điều gì đáng để quan tâm không?
Hàn Thuyết căm giận đáp:
- Gia sư chỉ trối lại một câu, mà cho đến giờ Hàn mỗ vẫn chưa thể hiểu.
- Câu gì?
- “Phụ tử tương tàn!”
Ngọc Bội gật đầu:
- Ta hiểu rồi. Điều này chứng tỏ Giả Bang Chủ như đã thấu hiểu toàn bộ mưu kế của Đoàn Mẫn Hạc. Hai chữ phụ tử này là chỉ trận thảm sát Lưu gia.
Gia Cát Cung Chủ giật mình:
- Nghĩa là cô nương đã chủ mưu tạo ra trận thảm sát đó?
Ngọc Bội bĩu môi:
- Chủ mưu thì chủ mưu sợ gì chứ? Ai bảo Lưu Khánh Hà sau khi lập gia thất đã không còn bảo bọc và quan tâm ta như trước?
Hàn Thuyết cau mặt:
- Thì cũng đúng thôi, vì cô nương đâu phải cốt nhục Lưu gia?
Nàng gật đầu:
- Chuyện đó thì lúc ta bái mụ Ngũ Chỉ Bà Bà làm sư phụ ta có nghe lỏm và dã biết!
Hà Như Hoa kinh ngạc:
- Đã biết? Vậy tại sao cô nương còn thảm sát Lưu gia?
Ngọc Bội thản nhiên đáp:
- Vì ta không cam tâm bị biến thành con tư sinh của Đàm Thất Khoa. Huống chi ta đã biết Đàm Thất Khoa chưa hề có gia thất. Ta không chịu nổi cảnh mọi người lẻn nhìn ta và gọi ta là tạp chủng. Ta chỉ muốn là Lưu Ngọc Bội, mãi mãi là thiên kim tiểu thư của Lưu gia, Trung Nguyên Đệ Tam Phủ.
Gia Cát Cung Chủ rùng mình:
- Nhưng đến lúc đó cô nương vẫn còn là Lưu Đại tiểu thư kia mà?
Ngọc Bội cười hăng hắc:
- Ta không ưa chữ Đại. Vì hễ có Đại thì phải có thêm nhị, tam, tứ… ta không thích.
Chung Hộ Pháp chép miệng:
- Vì thế, khi biết Lưu gia sắp đến ngày mừng hậu nhân đích thực được tròn tháng, cô nương đã cùng Đoàn Mẫn Hạc biến ngày vui đó thành thảm họa?
Ngọc Bội lạnh lùng thừa nhận:
- Đoàn Mẫn Hạc giúp ta thì ta cũng giúp lại Đoàn Mẫn Hạc. Ta đã điểm chỉ cho họ chỗ có di học của Huyết Ma Chi Vương. Đổi lại Đoàn Mẫn Chung đã giả vờ thật khéo, đã lấy một thủ cấp của ai đó và bảo là người thứ ba trong Bát Tiên Đông Hải, vậy là đủ để khích nộ quần hùng và việc thảm sát Lưu gia cứ thể diễn ra.
Hà Như Hoa nghe khắp người nổi gai:
- Cô nương còn quên chuyện Xích Long Châu bị phá hủy lần đó?
Ngọc Bội liếc nhìn Hà Như Hoa:
- Đó là vật giả. Và để giả cho thật giống Đoàn Mẫn Chung đã thêm vào màu đỏ của chu sa một ít mật rít đỏ. Kết quả như thế nào, nàng thử đoán xem?
Gia Cát Cung Chủ bàng hoàng:
- Thảo nào vào thời điểm đó hễ nhân vật nào vì tham lam có chạm tay vào Xích Long Châu đều bị đỏ bừng khắp mặt, bị sôi bùng huyết quản và đều bị mọi người đang lúc tranh giành đã sát hại?
Ngọc Bội lãnh đạm bảo:
- Tham thì thâm. Mà thôi, hãy điểm vào huyệt đạo cuối cùng của Giả Bang Chủ, Bách hội huyệt.
Gia Cát Cung Chủ thoáng khựng lại:
- Cô nương muốn hỏi gì Giả Bang Chủ?
Ngọc Bội kiêu kỳ đáp:
- Đương nhiên là thân thế đích thực của ta.
Gia Cát Cung Chủ thở ra nhè nhẹ:
- Nếu cô nương đúng là cốt nhục của Tư Mã Minh Chủ thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Ngọc Bội cười hăng hắc:
- Cung Chủ sợ ta không đủ đởm lược sát hại Đoàn Mẫn Chung và Đoàn Mẫn Hạc? Sợ Ngọc Bội này thiếu năng lực báo thù cho Tư Mã Minh Chủ nếu người chính là phụ thân ta?
Gia Cát Cung Chủ nghe nhẹ nhõm lạ:
- Không phải ta sợ mà ta ngại cô nương không biết là ai đã hạ thủ Tư Mã Minh Chủ.
Ngọc Bội nhìn quanh với hai mắt lấp lánh thần quang:
- Dù người đó là ai, hễ sát hại phụ thân ta thì người đó sẽ phải chết, đến một khoảnh khắc ngắn ngủi để ân hận cũng không hề có. Cung Chủ yên tâm chưa?
Gia Cát Cung Chủ gật đầu:
- Ta hoàn toàn yên tâm. Vì như thế cái ác sẽ bị diệt trừ. Võ lâm sẽ không còn ác ma nào tồn tại.
Đáp lời Gia Cát Cung Chủ là một Ngọc Bội chợt cười sặc sụa:
- Ha… ha…

Chàng đáp:
- Tiểu điệt cũng nghĩ như thế!
- Vậy thì dược lực của Xích Long Châu càng không thể biến ngươi thành Huyết Ma?
- Đúng vậy. Cho dù Ngũ Chỉ Bà Bà, nhất là Lão Chủ Mẫu từng cho là như vậy!
- Không có gì gọi là vẹn toàn. Họ nghĩ như thế là nghĩ về sự tuyệt đối. Nhưng làm gì có chuyện gì là tuyệt đối? Võ học tà không thể biến ai đó thành tà, chỉ có tâm tà mà thôi.
Chàng gật đầu:
- Tâm tà và chỉ ở trong môi trường tà mới có thể thành sự tà. Bằng không, người có tâm tà cũng dần dần được ngoại cảnh xung quanh nếu có đầy đủ sự thiện hảo sẽ được hoán cải.
- Không sai. Vậy thì mấy lần ngươi bị cuồng tâm chỉ là do có chân khí bất thuần nhất mà thôi.
Thái Hoài thở ra nhè nhẹ:
- Nhưng tiểu điệt vẫn chưa có cách biến chúng thành thuần nhất!
- Ngươi đã có rồi, chỉ tại ngươi chưa có cơ hội chuyên tâm chuyên ý vào việc làm cho chúng trở lại thuần nhất đó thôi.
Chàng nghi ngờ:
- Bá bá muốn nói Tâm Pháp Tiềm Long?
- Phải! Dùng tâm pháp Phật môn thượng thừa này để hóa giải những luồng chân khí dị biệt đúng là thượng sách!
- Sao bá bá biết chắc là được?
- Vì ta đã luyện qua tâm pháp này!
Chàng kinh ngạc:
- Vì sao bá bá luyện được?
- Ha… ha… Đâu phải chỉ có Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng năm xưa là phát hiện ra cách luyện tâm pháp này? Phần ta, trước khi ta bị Đoàn Mẫn Hạc lập kế, đưa ta từ Đông Hải Môn đến tận Trung Nguyên và bị hại, ta đã sớm phát hiện ra cách luyện tâm pháp này rồi.
- Nhưng Xích Long Châu…
- Ngươi bảo sẽ không nhìn thấy gì nếu Xích Long Châu vẫn bị màu đỏ bao phủ? Vậy ngươi có biết mầu đỏ đó sẽ bị tan biến đi nếu bị rơi vào nước không? Ta đã tình cờ phát hiện là nhờ nguyên nhân này.
- Và bá bá đã luyện xong Tiềm Long công phu?
- Tiềm Long Pháp Phật Quang. Công phu quả đúng với danh xưng, đã giúp ta thức ngộ được nhiều điều mà trước đó ta không thể nào tự thức ngộ.
- Bá bá đã thức ngộ điều gì?
Nhân vật nọ bật cười:
- Đó là điều mà ta ngay từ đầu đã bảo ngươi là ta đang chờ Đoàn Mẫn Hạc vì luyện công sai đường sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Chàng mơ hồ hiểu:
- Luyện công sai đường, có phải là Đông Hải Phi Thiên Chỉ?
- Phải! Bổn môn từ khi có bí kíp này vẫn chưa có ai luyện thành, và ta, nhờ công phu Tiềm Long mới hiểu rằng đó là vì bí kíp đó hãy còn khiếm khuyết cần phải có thêm khẩu quyết phật môn!
Chàng vỡ lẽ:
- Nghĩa là bây giờ bá bá đã luyện thành Đông Hải Phi Thiên Chỉ?
- Đã hoàn tất!
- Vậy tại sao bá bá vẫn lưu lại đây?
Giọng nói của nhân vật nọ chùng lại:
- Không có gì vẹn toàn. Đừng nói thân thể ta đã bị phế bỏ mất một chi, cho dù còn đủ tứ chi thì một mình ta vẫn không thể tự thoát thân.
Và Thái Hoài vụt hiểu, muốn thoát nơi này phải có hai người trở lên và chàng chính là người thứ hai đang rất cần cho Đoàn bá bá. Nguyên vẫn là Môn chủ Đông Hải Môn.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: Bạch y
Nguồn: Vnthuquan-Thư viện Online
Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 26 tháng 12 năm 2005

--!!tach_noi_dung!!--
Chương 30
--!!tach_noi_dung!!--
Chương 32
--!!tach_noi_dung!!--
Truyện Cùng Tác Giả Âm Công Ân Thù Kiếm Lục Anh Hùng Vô Lệ Bá Vương Thương Bạch Cốt Lâm BẠCH NGỌC LÃO HỔ Bất Tử Thần Long Bích Huyết Tẩy Ngân Thương Bích Ngọc Đao Biên Thành Ðao Thanh

Xem Tiếp »