ừa lên tới bè. nhà vua bước ngay đến chỗ tôi, túm lấy cổ áo tôi và hỏi: - Mày định bỏ rơi chúng tao hả, chớ con? Mày chán chúng tao rồi ư? Tôi đáp: - Dạ, thưa ngàim, không ạ. Tôi xin ngài - Thế thì mày định giở trò gì? Nói mau, nếu không tao lột da mày ngay bây giờ. - Tôi sẽ kể cho ngài nghe mọi chuyện xảy ra. Người mà cầm tay tôi, ông ấy tốt lắm, bảo rằng ông ấy cũng có một đứa con lớn bằng tôi mới chết năm ngoái, vì vậy thấy tôi gặp nguy hiểm cũng thương tình. Khi mọi người nhao nhao lên vì thấy bọc tiền ở trong quan tài, ông ta bỏ tay tôi ra, và nói khẽ: “Chạy đi, nếu không có họ treo cổ mày lên đấy”. Thế là tôi chạy. Tôi chẳng làm thế nào được. Tôi cứ chạy miết cho đến khi tìm thấy chiếc xuồng, rồi đến bè bảo Jim chuồn nhanh lên không có họ bắt tôi đem treo cổ. Tôi cứ lo lắng cho ngài và quận công, Jim cũng thế. Ngài cứ hỏi Jim mà xem có đúng thế không. Jim cũng bảo đúng như thế. Nhà vua quát Jim rồi lại nắm cổ tôi đòi dìm tôi xuống sông cho chết. Nhưng quận công can. - Thả thằng bé ra! Tôi hỏi ông lúc ông thoát được thì ông có nghĩ đến nó không? Chắc là không chứ. Nhà vua buông tôi ra, rồi chửi rủa cái thị trấn cùng mọi người ở đó. Nhưng quận công nói: - Ông nên tự chửi mình thì hơn, vì chính ông là người đáng chửi nhất. Từ đầu đến cuối, ông đã chẳng làm được việc gì ra hồn cả, trừ chuyện ông bình tĩnh nghĩ ra mũi tên màu xanh trên ngực người chết. Nếu không thì thế nào chúng nó cũng bắt giam mình chờ cho đám hành lý của bọn người Anh kia đến rồi thì là ngồi tù! Sau đó là cái bọc tiền cứu thoát một lần nữa. Nếu mà những thằng điên ấy không sôi sục kéo đi thì đêm nay tôi và ông cứ thắt cà vạt mà ngủ luôn một giấc. Họ im lặng một lúc rồi nhà vua nói lơ đãng: - Thế mà mình lại cứ ngỡ rằng bọn da đen ăn cắp. Tôi giật mình. Quận công nói chua chát: - ừ, tôi cũng tưởng thế. Chừng nửa phút sau, nhà vua lại nói: - ít nhất, tôi cũng nghĩ thế. Quận công nói, cũng một giọng như nhà vua: - Tôi cũng tưởng lại vậy. Nhà vua có vẻ như gắt lên: - Này, Bilgewater, anh nói tưởng thế là có nghĩa gì? Quận công bực mình đáp: - Vậy ông định nói cái gì? Nhà vua mỉa mai: - Có lẽ lúc đó anh còn ngái ngủ nên không biết mình đáng làm gì. Quận công nhảy chồm lên: - ồ, ông cho tôi là thằng điên đấy à? Ông tưởng tôi không biết đứa nào giấu tiền vào cái quan tài đó hay sao? - Tất nhiên là anh biết vì chính anh giấu vào đó - Nói bậy! Quận công xông tới. Nhà vua kêu lên: - Bỏ tay ra! Đừng bóp cổ tôi như vậy. Tôi không nói thể nữa. Quận công nói: - Chính ông giữ tiền, rồi tự tay mình giấy vào đó, và định có dịp thì ra đó đào lên một mình ông hưởng - Đợi đã, quận công, anh hãy thành thật trả lời tôi câu này. Nếu anh giấu tiền vào đó thì anh cứ nói, tôi sẽ tin anh và những điều từ nãy đến giờ xí xóa - Lão già kia, tôi không giấu, không đời nào tôi làm cái trò đó. - Thôi được, tôi tin anh. Nhưng anh trả lời cho tôi một câu nữa thôi, trong bụng, anh có nghĩ rằng mình sẽ lấy tiền và giấy nó đi không? Quận công không nói gì, lát sau mới trả lời: - Nếu có nghĩ như thế thì cũng không sao. Còn ông thì không những trong bụng nghĩ thế mà còn làm thế nữa. - Tôi thề, nếu tôi làm thế thì tôi chết ngay lập tức. Tôi có nghĩ đến chuyện đó, nhưng mà anh hay là ai đó đã làm trước tôi rồi. - Hừ, chính ông đã ăn cắp, ông phải thú thật chứ. Nhà vua lắp bắp rồi thở dài: - ừ, thì tôi lấy. Tôi mừng rơn khi thấy nhà vua nói thế. Quận công bỏ tay lão ra, nói: - Nếu mà ông còn chối nữa thì tôi dìm ông chết. Bây giờ, ông còn ngồi đấy mà khóc lóc như đứa trẻ con à! Tôi chưa bao giờ gặp một lão già tham lam như ông. Thế mà, lúc nào tôi cũng tin ông như là bố tôi vậy. Đáng lẽ ông phải thấy xấu hổ khi thấy người ta đổ tội cho mấy người da đen vô tội chứ. Thật là tôi cũng ngớ ngẩn mà lại đi tin những cái trò ấy. Thì ra bây giờ tôi mới hiểu ông đã bịa ra chuyện thiếu tiền trong bọc để tôi bỏ nốt cái tiền kiếm được ở tối diễn kịch ra, để ông cuỗm hết. Nhà vua sụt sịt đáp: - Chính anh nghĩ ra cái trò bù tiền ấy chứ, chứ phải tôi đâu. - Câm miệng lại. Tôi không muốn nghe ông nói nữa! Bây giờ thì ông đã thấy kết quả rồi đó. Chúng nó đã lấy lại được tất cả tiền bạc của chúng nó mà lại được thêm cả của mình nữa. Thôi ngủ đi. Chừng nào ông còn sống thì đừng có làm gì thiệt đến tiền của tôi nữa! Thế là nhà vua bò vào trong lều, vớ lấy chai rượu nốc một hơi. rồi sau đến quận công cũng vớ lấy chai nữa. Khoảng nửa giờ sau, hai tên lưu manh lại thân thiện với nhau như thường, chúng ôm nhau ngủ. ngáy khò khò. Cả hai tên đều bình tĩnh trở lại, nhưng tôi thấy nhà vua chưa thật bình tĩnh lắm về về cái chuyện đã không chối nổi được việc giấu cái bọc tiền. Điều đó làm tôi khoái lắm. Chờ cho chúng ngáy to, chúng tôi mới ngồi nói chuyện với nhau, và tôi kể lại cho Jim nghe tất cả đầu đuôi câu chuyện.