Vua ngồi giữa, Hoàng hậu và Lệnh Phi hai bên. Sau đó là đám cung tần. Còn Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đều quỳ trước mặt vua. Cả vợ chồng ông Phước Luân cũng bị triệu ra đối chứng. Tiểu Yến Tử nói hết sự việc, từ chuyện làm quen với Tử Vy rồi kết làm tỉ muội ra sao đến chuyện biết rõ bí mật của Tử Vy rồi bày chuyện đến trường bắn của hoàng cung để xâm nhập hoàng cung. Tử Vy sức yếu không vào được giao toàn bộ tín vật cho Tiểu Yến Tử thế nào... Cuối cùng, Tiểu Yến Tử ràn rụa nước mắt nói: - Toàn bộ câu chuyện là như vậy, con chỉ là người đưa tin cho Tử Vy, con không phải là cát cát. Lúc đó, con hồ đồ, không nói hết sự thật ngay từ đầu, đợi đến lúc muốn nói thì đã không nói được. Thật ra thì... con đã nhiều lúc nói sự thật với Hoàng A Ma và mọi người rồi. Con không phải cát cát, nhưng mà chẳng có ai tin con? Mọi người còn cảnh giác con, nếu còn nói không phải là cát cát nữa, sẽ bị chém đứt đầu. Chính những lời đe dọa đó, làm con không còn dám nói nữa và sự việc cứ thế kéo dài mãi đến ngày hôm nay. Hoàng hậu nghe xong vô cùng đắc ý, nói. - Những điều ngươi nói đều là sự thật ư? Ta thì thấy là ngươi đã nói dối quen mồm, bọn ngươi lại cấu kết nhau. Nếu chuyện này là bịa nữa! Nếu giờ ngươi bảo Tử Vy là cát cát, rồi vài hôm nữa lại bảo Kim Tỏa mới thật là cát cát thì sao? Mấy người đã chuẩn bị bao nhiêu cát cát để lừa dối vua chứ? Thật là hoang đường. Các ngươi mưu đồ chuyện đó để làm gì? Sự thật là sao? Nói đi! Tiểu Yến Tử bực tức nói: - Chúng tôi làm gì có mưu đồ? Tất cả những điều tôi đã nói đều là sự thật cả mà? Và quay qua vua, Tiểu Yến Tử hét: - Hoàng A Ma! Sao người chẳng nói năng gì cả? Người nói đi! Vua lúc đó vô cùng bối rối vì chuyện Tiểu Yến Tử vừa trình bày với vua như tiếng sét ngang tai, ông không biết phải xử trí thế nào tất cả đã xếp đặt. Đột nhiên rồi mọi thứ như đảo lộn. Mãi đến lúc Tiểu Yến Tử gọi ba tiếng “Hoàng A Ma" ông mới giật mình, nhớ lại, ông nghẹn lời. - Tiểu Yến Tử, Tử Vy. Các ngươi thật quá lắm, dám đem ta ra đùa cợt. Ta thật thất vọng. Bấy lâu nay quá tin cậy các ngươi thật tình trong khi các ngươi lại lừa dối. Nếu đây là sự thật, thì sao lúc Tử Vy vào cung, lại không nói ngay, mà mãi đợi đến bây giờ? Tử Vy dập đầu, rồi ngước lên nhìn vua vừa khóc vừa nói: - Bẩm Hoàng thượng, làm sao dám nói ra sự thật, khi mà chưa có được sự đảm bảo an toàn cho Tiểu Yến Tử? Tuy nhiên, trong quá trình sống trong cung, con đã nhiều lần muốn nhìn Hoàng thượng là cha, con đã ngầm úp mở nhiều lần, nhưng Hoàng thượng nào có để ý? Còn nói thẳng ra thì con chẳng dám, bởi vì con chẳng phải như Tiểu Yến Tử. Con biết thế nào là tội khi quân. Đó là một trọng tội. Hoàng hậu sợ vua bị Tiểu Yến Tử và Tử Vy thuyết phục, vội nói. - Hoàng thượng, chả lẽ Hoàng thượng tin được lời của hai con a đầu này? Chúng đã một lần lừa Hoàng thượng, Hoàng thượng có dám tin Tiểu Yến Tử không phải là cát cát, còn Tử Vy mới là cát cát thật không? Hoàng thương đã một lần lầm lẫn, thì đừng để bị lầm lẫn lần thứ hai. Giờ chuyện đổ bể thế này đám Tây Tạng cũng biết không phải là thiên hạ sẽ cười chê ư? Lệnh Phi không dằn được, nói. - Hoàng hậu nương nương, chuyện này hãy để cho Hoàng thương tự định đoạt. Vì nó liên hệ đến bản thân người, chỉ có người là biết rõ nhất phải làm gì trong lúc này! Hoàng hậu trợn mắt nhìn Lệnh Phi, nói. - Ngươi nói vậy là sao chứ? Lúc trước ta đã bảo Tiểu Yến Tử không phải là cát cát, nhưng ngươi lại cả quyết là thật còn dám nói với Hoàng thượng, nào là nó giống Hoàng thượng từ mí mắt đến cái miệng. Dám cả quyết nó là nòi rồng. Để rồi bây giờ chuyện lỡ dở ra. Tiểu Yến Tử bị tội chết, thì kẻ phao tin láo, lường gạt cả Hoàng thượng sẽ thế nào? Có phải là tội sẽ nặng hơn không? Thế mà bây giờ lại còn đủ can đảm nói này nói nọ nữa, không sợ vạ miệng à? Lệnh Phi bị kết tội, sợ hãi, cúi đầu không dám nói thêm gì nữa. Vĩnh Kỳ dập đầu tâu. - Bẩm Hoàng A ma. Xin hãy nghe con nói. Trong suốt câu chuyện này, chẳng có ai là gian ý cả, tuy là có qua mặt Hoàng thượng, nhưng mục đích cũng chỉ để Hoàng thượng vui lòng. Tiểu Yến Tử và Tử Vy chưa hề làm điều gì không tốt với Hoàng A ma họ chỉ mang lại niềm vui cho Hoàng A Ma. Vua đang bực dọc, quay qua ông Phước Luân. - Nầy Phước Luân, chuyện này cả nhà ngươi đã biết từ lâu, vậy sao không nói cho trẫm biết? Ông Phước Luân sợ hãi, quỳ xuống. - Bẩm Hoàng thượng, vì đây là vấn đề khó nói, thần cũng ở vào cái thế bị động nên bất đắc dĩ phải làm vậy. Nhưng bà Phước Tấn thấy hoàng hậu cố ý muốn đổ tội cho gia đình mình, vua lại đang bực tức, nên không thể bước ra giải bày. - Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp có mấy điều muốn nói. Thật ra thì lúc đầu bọn thần cũng chỉ bán tín bán nghi cái thân phận của Tử Vy, nên chỉ có ý giữ cô ấy ở lại phủ, rồi từ từ minh xét. Không ngờ sau đó Tiểu Yến Tử lại biết chuyện Tử Vy ở nhà thần nên bỏ trốn ra khỏi cung. Khi hai cô gái gặp nhau. Bọn thần mới khám phá ra sự thật. Tiếp đó muốn phụ tử đoàn tụ, mới thấy cần phải cho Tử Vy vào cung, giúp vui cho Hoàng thượng, chuyện này cũng nào phải tội lỗi gì cũng nào có làm cho hoàng tộc bị tổn hại? Tuy là có qua mặt Hoàng thượng, nhưng tất cả chỉ vì quý trọng Hoàng thượng và giọt máu của người thôi. Nhĩ Khang cũng tiếp lời. - Bẩm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy minh xét, nếu bọn thần là người kém lương tri, khi khám phá ra Tử Vy là cát cát, mà Tiểu Yến Tử đã được nhìn lầm, và để tránh sự phiền phức sau này, bọn thần có thể thủ tiêu Tử Vy để chuyện bí mật kia khép kín, hoặc là đưa Tử Vy đến chân trời góc bể nào đó, để vĩnh viễn cô ấy không được gặp Hoàng thượng nhưng bọn thần đã không làm như vậy, mà giữ Tử Vy ở lại, rồi lại tìm cách đưa vào cung để cha con gặp nhau. Những điều bọn thần làm là vì Hoàng thượng còn điều bọn thần giữ kín là chuyện bất đắc dĩ, chỉ để chờ đợi cơ hội. Nhưng điều quan trọng ở đây là tấm lòng của Tử Vy đối với Hoàng thượng. Cô ấy vô cùng thiết tha với tình phụ tử, đã hết lòng với Hoàng thượng, vì Hoàng thượng. Hoàng hậu nghe vậy vỗ mạnh xuống bàn, nói. - Thật hết nói, vậy là không biết kỷ cương gì cả. Cả nhà họ Phước các ngươi, liên kết với Lệnh Phi đã làm cái chuyện che mắt cả trời, bây giờ chuyện đổ bể, không biết tội còn cố tình biện minh. Chẳng biết tội là gì ư? Rồi quay qua vua, Hoàng hậu nói. - Lúc đầu thần thiếp đã nói "trung ngôn nghịch nhĩ" (lời trung khó nghe) và đã làm Hoàng thượng bực dọc, bảo Hoàng thượng đừng có tin lời của Hoàn Châu cát cát, Hoàng thượng lại không tin. Bây giờ thần thiếp cần phải giải bày, hẳn Hoàng thượng cũng thấy lời thiếp trung thực, còn chuyện này quả là quá hoang đường. Không lẽ Hoàng thượng lại bị họ gạt một lần nữa? Vua vẫn ngồi yên nhưng thấy vô cùng thất vọng và bực dọc. - Hoàng hậu nói đúng, trẫm không thể để bị hết sai lầm này đến sai lầm khác. Chuyện của các người rõ là khó tin. Trẫm không tin được nữa. Tiểu Yến Tử vội quỳ xuống. - Hoàng A Ma, tại sao lại không tin bọn con? Tử Vy mới chính thật là con ruột của Hoàng A Ma đấy. Hoàng A Ma có thể không thừa nhận con, nhưng không thể không thừa nhận Tử Vy được! Nhĩ Khang cũng nói. - Hoàng thượng! Xin người nghĩ lại xem. Tại sao Tử Vy lại có thể xả thân ra đỡ dao cho bệ hạ? Sức mạnh nào? Chỉ có tình cốt nhục mới làm được chuyện đó, mới hy sinh được như vậy thôi, không lẽ Hoàng thượng không biết? Hoàng hậu cắt ngang, nói với vua. - Hôm nay chỉ là một cuộc tra xét có tính cách gia đình. Thần thiếp nghĩ nên dừng lại ở đây thôi. Cả bọn này đều gian trá cả. Sự thật đã rành rành cả rồi, còn nếu muốn biết thêm chỉ còn cách đưa sang Tông Nhân Phủ giam lại, thẩm tra thêm, tốt hơn. Lệnh Phi nghe nói, sợ hãi. - Bẩm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy minh xét. Cả nhà Phước Luân đã lập công mấy đời cho đất nước, Phước Luân lại là một trung thần bấy lâu nay được Hoàng thượng ưu ái. Nhĩ Khang là phò mã của Tây Tạng. Hoàng thượng đừng nên vì sự nóng giận nhất thời, mà để chuyện không hay xảy ra. Điều đó chỉ có lợi cho kẻ thù. Hoàng hậu giận dữ. - Lệnh Phi, ngươi cũng là kẻ đồng lõa trong chuyện này. Vậy mà không chịu im mồm đi? Ngươi muốn được cùng đưa đi thẩm tra à? Vua thấy Hoàng hậu và Lệnh Phi cãi nhau nhức đầu thêm nên xua tay, ra lệnh: - Thôi các ngươi đừng cãi nhau nữa. Người đâu! Hãy đem Tiểu Yến Tử và Tử Vy sang nhốt bên Tông Nhân Phủ. Còn bốn người ở nhà họ Phước, tạm thời được về phủ, sau đó định sự sau. Lời của vua vừa phán, cả bọn Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đều tái mặt. Tiểu Yến Tử không dằn được hét. - Bẩm Hoàng A Ma! Xin người hãy chặt đầu con đi! Tất cả lỗi tại con cả mà. Con hư vinh, không nén được cám dỗ của phù hoa, nên mới lừa dối cả Tử Vy và Hoàng thượng. Nhưng Tử Vy nào có tội tình gì? Mà Hoàng thượng lại tống cô ấy vào Tông Nhân Phủ? Định chém đầu cô ấy ư? Sao Hoàng thượng có thể hành động như vậy được? Vừa nói Tiểu Yến Tử vừa bò lên nắm vạt áo vua. - Hoàng A Ma! Xin người hãy suy nghĩ kỹ. Ở đây Tử Vy chẳng có tội gì cả... Chẳng có tội gì cả, chỉ có con, hãy chém đầu con thôi! Vua hét: - Người đâu! Đám thị vệ trực sẵn, ùa đến. Vua chỉ Tử Vy và Tiểu Yến Tử - Hãy đem giam hết hai người này! Nhĩ Khang sợ hãi. - Bẩm Hoàng thượng, xin hãy minh xét lại! Vua chỉ thẳng vào mặt Nhĩ Khang, giận dữ. - Cả ngươi nữa! Ngươi muốn kháng lệnh ư? Nếu không nể tình ngươi là phò mã Tây Tạng thì... Và vua quay qua đám Phước Luân, Phước Tấn. - Nếu ai mà còn can ngăn nữa, thì sẽ phạm tội chết! Ông Phước Luân sợ hãi vội kéo áo Nhĩ Khang để ngăn không cho nói tiếp. Nhĩ Khang rất đau lòng, nhưng nhìn lại cha mẹ không dám nói nữa. Lúc bấy giờ bọn thị vệ đã kéo Tiểu Yến Tử và Tử Vy dậy định lôi đi. Tử Vy sợ Nhĩ Khang tiếp tục phản kháng, quay lại nói. - Bẩm Phước Đại nhân, Phước Tấn, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái. Tôi hết sức cảm ơn sự chiếu cố của các vị mấy năm nay. Bây giờ tôi đi đây xin các vị ở lại hãy bảo trọng. Rồi quay qua vua. Tử Vy nói: - Hoàng thượng có cho phép nô tỳ nói thêm một điều nữa không? - Ngươi cứ nói. - Trên có trời, dưới có đất, lòng con đối với Hoàng thượng thế nào trời đất biết. Lần này có chết, con cũng không hận, vì mẹ sẽ đón con trên trời cao. Con sẽ không cô độc. Nhưng hôm trước khi con xả thân nhận dao cho Hoàng thượng, người đã hứa với con là sẽ tha tội chết cho Tiểu Yến Tử. Lúc đó có nhiều người chứng kiến. Và vì "quân vô hý ngôn". Xin Hoàng thượng có giết con thì cũng nên tha cho Tiểu Yến Tử. Vua nghe Tử Vy nói giựt mình, trong khi Kim Tỏa không dằn được, chạy ra nắm lấy tay Tử Vy. - Tiểu thơ! Tiểu thơ! Sao lại nói vậy? Tại sao tiểu thơ lại lấy cái đầu của mình để cứu mạng cho Tiểu Yến Tử? Nếu Hoàng thượng muốn chặt đầu tiểu thơ thì xin hãy chặt đầu tôi đi. Tôi chỉ là một con a đầu, mang trọng ân của nhà họ Hạ, được bà Hạ Vũ Hà nuôi dưỡng đến khôn lớn, lại không có chút dính líu huyết thống gì của bệ hạ. Xin bệ hạ hãy giết tôi thay cho hai người kia. Tha tội chết cho họ, họ chẳng có tội lỗi gì cả, chẳng hại ai. Chỉ có tội là ham làm con vua! Hoàng hậu hét lớn: - Giam cả cái con Kim Tỏa này vào chung một chỗ. - Dạ! Thế là đám thị vệ ùa tới bắt cả Kim Tỏa. Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn nhau tất cả đều biết, vua hiện đang giận dữ, chẳng sao can được. Nói vào chỉ chuốc lấy thiệt thòi, nên đành yên lặng. Chỉ tự trách mình, đây là cơ hội để Hoàng hậu làm mưa làm gió. Cơ hội của Hoàng hậu mà! Trong khi vua nhìn xuống ba đứa con gái lòng vẫn rối như tơ. Không biết là nên thương hay nên giận, những đứa trẻ đã có một thời mình yêu quý. Ông như quả bóng bị xì hơi, buồn bã nói. - Chẳng có ai định lấy đầu các ngươi đâu, đừng có tưởng tượng. Đã gây nên tội thế này, tội chết dù có tha nhưng tội sống thì phải gánh. Câu chuyện của các người dù giả hay thật, thì cũng phải trải qua sự thẩm tra của Tông Nhân Phủ. Trẫm không thể dùng "tình cảm" của mình mà phán đoán sự việc nữa. E rằng lại sai sót. Bây giờ các người tốt nhất đừng nói, hãy vào trong ngục suy nghĩ đi, ăn năn về việc mình làm đi! Rồi khoát tay với bọn thị vệ: - Thôi hãy đưa bọn chúng đi! Tiểu Yến Tử vừa vùng vẫy, vừa hét. - Hoàng A Ma! Rồi người sẽ phải hối hận! Sao không tha cho Tử Vy đi, cả Kim Tỏa nữa? Hai người đó đều bị con hại. Hoàng A Ma, sách có nói "Người không chỉ thân vì đó là thân nhân mình, không chỉ quý vì đó là con mình". Con người ta bệ hạ còn nhận được. Tại sao con ruột là Tử Vy, Hoàng A Ma lại không nhận? Kim Tỏa cũng nói: - Hoàng thượng, hoàng thượng ơi! Tử Vy có cả thơ, cả tranh của Hoàng thượng vẽ, có cả huyết thống của Hoàng thượng nữa. Người lại không tin, chẳng lẽ người lại để cho Hạ Vũ Hà dưới suối vàng phải khóc một lần nữa ư? Đến lúc này Tử Vy không còn sợ hãi nữa, trái lại tỏ ra hết sức bình tĩnh. Tử Vy trịnh trọng nói. - Này Kim Tỏa, Tiểu Yến Tử, các người hãy tỉnh táo một chút đi. Có ta cùng theo các ngươi còn chưa hài lòng ư? Ta đã thề có phúc cùng hưởng có họa cùng chia cơ mà? Nói xong quay sang vua, Tử Vy bình tĩnh nói. - Hoàng thượng, con hiểu người sống trên trăm họ, tình cảm cũng cao vời vợi như nhật nguyệt, đâu có thể nào động lòng trước thâm tình của người bình thường chúng con, nên con không trách. Vua có vẻ xúc động trước lời của Tử Vy, Hoàng hậu thì sợ chần chờ gây họa, nên hạ lệnh cho bọn thị vệ. - Thôi hãy đưa chúng đi đi! Đưa đi ngay hết! Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa bị điệu đi. Nhĩ Thái, Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ quỳ đấy yên lặng. Chẳng biết làm gì để can thiệp nữa. Cánh cổng nhà lao đóng sập lại rồi khóa kín. Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa đã bị cô lập với thế giới bên ngoài. Tiểu Yến Tử chồm lên, bám lấy những chấn song sắt hét to ra ngoài. - Hãy thả chúng tôi ra! Đừng nhốt chúng tôi! Chúng tôi chẳng có tội gì cả! Và cố nói với tên lính gác ngục: - Hãy đi bẩm báo với Hoàng thượng, ta có chuyện muốn nói với người! Nhưng tên lính gác ngục trợn mắt: - Cái gì mà Hoàng thượng. Bọn ngươi là bọn tội đồ sắp chết đến nơi, còn bày đặt đòi gặp Hoàng thượng làm gì? Nói xong, quay người bỏ đi. Tiểu Yến Tử nghe vậy òa lên khóc. - Tại sao lại có thể thế này? Tại sao? Tôi không thể tin được! Không thể tin được! Tử Vy và Kim Tỏa bước tới đỡ Tiểu Yến Tử dậy, an ủi: - Đừng khóc nữa, đừng đau khổ gì cả, có lẽ cái số của chúng ta như vậy. Thôi thì chấp nhận đi! Tiểu Yến Tử quay qua ôm chầm lấy Tử Vy: - Tôi không chấp nhận! Định mệnh không thể khắc nghiệt như thế! Thật tình tôi không hiểu, tại sao Hoàng A Ma lại có thể nhẫn tâm như vậy. Chỉ vì chuyện chúng ta lừa dối người mà cư xử với chúng ta thế này ư? Sao không nghĩ đến những điều tốt mà chúng ta đã làm cho người? Nói đến đây Tiểu Yến Tử lại khóc òa: - Tất cả lỗi tại tôi cả. Mọi người đã khuyên can, hôm này thời cơ chưa tốt, vậy mà tôi không nghe. Tất cả vì tôi hấp tấp quá, nên mới hại chết Tử Vy, hại cả Kim Tỏa. Kim Tỏa cũng khóc: - Tại tôi nữa, vì tôi không những không ngăn tỉ tỉ mà còn xúi tỉ tỉ hành động, kết quả là tất cả chúng ta phải vào ngục tối này. Tại sao tôi không ngăn lại, mà còn đồng tình? Tử Vy dang hai tay ra ôm cả hai người: - Thôi đừng khóc nữa, cũng đừng tự trách mình, những chuyện gì đến thì phải đến thôi, chúng ta chẳng làm sao tránh né được. Hãy nghĩ lại xem, nói sớm hay muộn gì thì cũng phải nói. Đúng không? Cũng may là bọn mình được nhốt chung. Còn có thể nói chuyện, tâm sự nhau. Sau này nếu chẳng may thì cũng được cùng lên đoạn đầu đài, đường đến suối vàng cũng có bầu có bạn, vậy thì đừng nên buồn nữa, buồn chẳng ích gì đâu. Rồi Tử Vy dìu hai bạn sang đống rơm bên cạnh ngồi xuống. Kim Tỏa đột nhiên nhảy nhỏm lên: - Ồ! Có gián! Có gián! Tiểu Yến Tử nhìn xuống, quả thật có rất nhiều gián bò dưới đất, Tiểu Yến Tử tháo giày ra đập liên tục, bực tức nói: - Con người khi vận đen là cả sâu bọ cùng ức hiếp được! Tử Vy ngồi đó nhìn bầy gián, đột nhiên phá lên cười: - Tỉ tỉ còn nhớ ngày xưa tỉ tỉ đã làm bài thơ thế nào không? "Bước vào một ngôi phòng, bốn bên chỉ có vách, ngước mắt thấy chuột chạy, nhìn xuống bầy gián leo". Đấy thì bây giờ đã thấy, tỉ tỉ đã tiên tri được điều này rồi! Tiểu Yến Tử nhìn quanh, lắc đầu: - Chỉ có mi trong giờ phút này mà vẫn có thể cười được thôi! Suốt đêm vua Càn Long không ngủ, lòng cứ trăm mối tơ vò. Tình cảm bập bồng giữa cái giận cái buồn. Lệnh Phi nằm bên lén nhìn chồng, nhiều lần muốn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng chẳng dám. Nhưng cuối cùng không chịu được, rụt rè nói. - Hoàng thượng, nếu người có điều gì không vui cứ nói ra, đừng chất chứa trong lòng chỉ khổ thân. Vua Càn Long quay qua với ánh mắt trách móc: - Lệnh Phi, trong đám cung tần của trẫm, khanh là người trẫm tin yêu nhất, quý nhất, xem như tri kỷ nhất. Nên dù hoàng hậu có nói thế nào, dèm pha khanh thế nào, trẫm vẫn tin khanh. Vậy mà không ngờ... khanh cũng đứng về phía nhà họ Phước, lừa dối trẫm. Khanh đã biến trẫm thành một tên hề. Như vậy từ đây về sau, trước mặt mọi người, trẫm phải xử trí ra sao? Nói năng ra sao đây? Lệnh Phi quỳ xuống: - Bẩm Hoàng thượng! Hoàng thượng đã trách oan thiếp rồi. Thiếp xin thề với Hoàng thượng, chuyện Tiểu Yến Tử giả Hoàn Châu cát cát, mãi đến bây giờ thiếp mới biết, nếu thiếp mà sớm biết thì chẳng bao giờ thiếp dám che mắt Hoàng thượng đâu. Vua Càn Long giận dữ: - Khanh còn cãi ư? Chẳng phải Tử Vy với Kim Tỏa là chính khanh đưa vào cung chứ. Lệnh Phi thấy vua nổi giận, sợ hãi. - Hoàng thượng! Tử Vy và Kim Tỏa đúng là do thần thiếp đưa vào, nhưng thần thiếp cũng như Hoàng thượng, chẳng biết một chút gì cả, ngoài chuyện biết Tử Vy là tỉ muội kết nghĩa của Tiểu Yến Tử, muốn giúp Tiểu Yến Tử có bạn trong cung. Động cơ việc làm đó chẳng có một chút ý xấu nào. - Động cơ! Động cơ! Trước mặt trẫm ai cũng có lý do. Ai cũng cho rằng điều mình làm đó là đúng, là không sai, đều là vạn bất đắc dĩ nhưng rồi lại đưa trẫm vào cái thế dở khóc dở cười như hiện nay! Nói đến đây, giọng vua thấp hẳn xuống. - Hai con a đầu đó đều chỉ mới mười tám, mười chín tuổi không biết thật hay giả. Có thể là giả cả. Nhưng mà... chúng đã lừa được tình cảm của trẫm, được trẫm tin tưởng. Chính điều đó làm trẫm đau lòng, mà bọn này gan thật, lừa gạt ta lâu đến thế... Lệnh Phi cúi đầu, không dám nói gì cả. - Điều đau nhất, là bọn chúng lại ngây thơ liến thoắng, đứa thì thanh lịch, hiền lành. Có đi đến đâu cũng khiến người yêu quý... Vua tiếp tục nói, rồi gật đầu: - Hoàng hậu nói đúng, trẫm không thể dùng tình cảm mà phán đoán sự việc nữa. Nếu không trị họ một cách nghiêm khắc, thì e rằng trẫm sẽ bứt rứt mãi. Để họ ở Tông Nhân Phủ một thời gian để họ phải nếm mùi tù tội rồi tính sau. Lệnh Phi nghe vua nói, biết là vua cũng bị giằng co giữa cái giận và cái thương chứ không vô tình. Điều đó cũng chẳng có gì lạ. Khi mà tình cảm của vua với Tử Vy từ tình cảm "trai gái" lại rơi xuống "tình cảm cha con" thì đó rõ là một sự tổn thương tự ái. Cú "sốc" này không thể một sớm một chiều bình thường được. Nhưng.... nếu để Tiểu Yến Tử và Tử Vy vô tội ở mãi trong tù, thì cũng rõ là một sự oan ức. Lệnh Phi rất buồn bực nhưng chẳng dám nói ra trong lúc này. Trời vừa tờ mờ sáng, Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ đã đến xin được tham bái vua. Hai người rõ là suốt đêm qua cũng không ngủ. Mắt sâu lõm, thái độ tiều tụy. Vừa thấy vua, họ quỳ xuống. Vĩnh Kỳ lên tiếng trước, thành khẩn. - Bẩm Hoàng A Ma. Hôm nay con và Nhĩ Khang quỳ ở đây là để xin tội cho hai cô con gái đáng thương vô tội. Từ cái hôm "Di phục xuất tuần" đến nay. Con nghĩ là hẳn Hoàng A Ma cũng thấy, tình cảm đã nẩy nở giữa con và Tiểu Yến Tử, Nhĩ Khang và Tử Vy rồi, xin Hoàng A Ma hãy vì chúng con mà tha tội chết cho cả hai, tha bổng cho họ. Vua nghe Vĩnh Kỳ nói bàng hoàng, chợt nhiên cơn giận đổ ập đến. Vua hét. - Các người đã yêu nhau? Tình cảm đã nảy nở? Bọn ngươi dám nói những điều đó với ta ư? Các ngươi chẳng biết rằng trong cung đình, vấn đề tiết trinh của con gái là quan trọng dường nào? Trước kia, Hoàng hậu đã cảnh giác ta. Nói là bọn ngươi ở Thấu Phương Trai cứ rượu chè ca hát, làm loạn cả luân thường nhưng trẫm không nghe, còn cố tình che chở cho bọn ngươi. Bây giờ biết ra thì các ngươi đã "nảy nở tình cảm". Thật hết nói. Tử Vy và Tiểu Yến Tử đã phạm tội "lừa dối vua", bây giờ lại thêm tội "dâm loạn" nữa thì không làm sao có thể tha thứ được! Nhĩ Khang vội vã đính chính: - Bẩm Hoàng thượng! Xin Hoàng thượng đừng có hiểu lầm, giữa thần và Tử Vy, Ngũ A Ca và Tiểu Yến Tử chúng con tuy yêu nhau nhưng chưa hề vượt qua lễ giáo. Không hề có chuyện gần gũi gì xảy ra cả. Hai cô nương ấy vẫn "trinh tiết" thì làm sao lại có thể kết tội là "dâm loạn" được? - Trinh tiết ư? Dám tự ý nói chuyện tình yêu, thề nguyền chuyện chung thân, làm sao lại có thể nói là trinh tiết được? - Tâu Hoàng thượng. Cái chữ "trinh" nó không thuộc về "lý". Nế nó không vượt quá giới hạn "lễ giáo" thì thần nghĩ là vẫn "trong sạch". Nếu chỉ nói yêu bằng ngôn ngữ mà bị cho là "thất tiết" thì thần nghĩ là không có gì phải nói rồi. Nếu không có tình thì làm gì có chuyện "Hoàn Châu cát cát" xảy ra? Và như vậy sẽ không có chuyện nhầm lẫn Tiểu Yến Tử là cát cát, không có Tử Vy hiện diện trên cõi đời này, như thế thì cũng chẳng có nỗi khổ đau của thần và Ngũ A Ca như hiện tại. Lời của Nhĩ Khang từng chữ từng chữ thấm sâu vào tim vua, khiến người nổi giận, vỗ bàn nói. - Thật vô lễ! Có phải ngươi cho rằng những lỗi lầm của chuyện đó đều do ta gây ra ư? Nhĩ Khang cúi đầu, phóng lao thì theo lao: - Bẩm Hoàng thượng, người cũng đã từng nói, người cũng đã từng không làm chủ được tình cảm mình. Và cái sự không tự chủ được đó đã đưa đến hậu quả của ngày hôm nay. Bây giờ có hai cô con gái bất hạnh bị giam trong nhà lao, thấp cổ bé miệng, gọi oan không thấu. Cái lỗi lầm duy nhất của họ là không chịu nói dối. Trong khi chúng ta, ai lại không từng dối người? Chủ ý của họ chỉ là muốn được nhìn cha. Hoàng thượng, chuyện Hoàng thượng nhìn lầm cát cát cũng không có gì quan trọng, còn giết oan cát cát mới là chuyện phải ân hận suốt đời. Vua cảm thấy như bị trách, nên càng nổi cơn thịnh nộ hơn. - Nhĩ Khang, ngươi quả thật to gan, dám đến đây mà chỉ trích trẫm. Bữa nay nếu chưa vì ngươi đã được Trại Á chọn làm phò mã, thì trẫm nhất định không tha cho ngươi đâu. Nhĩ Khang dập đầu, nói: - Thân sẽ không cưới Trại Á cát cát đâu! Vua ngỡ ngàng hỏi: - Ngươi dám "kháng chỉ" của ta ư? Vĩnh Kỳ vội chen vào: - Bẩm Hoàng A Ma! Nhĩ Khang chẳng qua là con người tình nghĩa, muốn chung thủy với tình thôi. Hoàng A Ma nên cảm thông cho huynh ấy, với con người như vậy con nghĩ là Hoàng A Ma nên ca ngợi hơn là trách chứ? Vua thấy Vĩnh Kỳ đứng về phe Nhĩ Khang, tái mặt: - Thật to gan cho hai ngươi, các ngươi muốn mất đầu hay sao mà nói những chuyện đó, hãy lui ra đi. Chuyện Tử Vy và Tiểu Yến Tử là chuyện của ta. Ta muốn kết tội bọn chúng hay tha tùy ta cả, ta không cho phép ai đến đây xin cho họ. Ai trái lệnh sẽ bị tội khi quân. Đi ra! Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang nhìn nhau. Biết là không thể nói thêm gì được nữa, đành lui ra.