Rõ ràng là Edward lái xe rất tốt, khi anh giữ tốc độ vừa phải, tôi phải thừa nhận điều đó. Cũng giống như mọi việc khác, anh chẳng có vẻ gì gọi là đang cố gắng cả. Mắt dõi thẳng con đường phía trước mặt, giữ cho các bánh xe không chệch ra khỏi tim đường dù chỉ một xăng ti mét, anh điều khiển vô lăng có một tay, còn tay kia, anh âu yếm nắm lấy tay tôi. Thỉnh thoảng, Edward lại hướng mắt lên vầng thái dương đang sắp tắt, thi thoảng lại quay sang nhìn tôi, nhìn gương mặt, mái tóc phất phơ theo làn gió lùa qua ô cửa sổ. Bàn tay chúng tôi đan vào nhau.Khi vừa lên xe, anh đã chỉnh cái ra đi ô sang một đài phát thanh chuyên phát những bài hát xưa lơ xưa lắc, rồi anh nghêu ngao hát theo một bài mà từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi mới được nghe. Thật đáng ngạc nhiên, anh thuộc rành rọt từng chữ một, chẳng vấp ở bất kỳ một câu nào.- Anh thích nhạc hồi thập niên năm mươi lắm à? – Tôi lên tiếng hỏi.- Nhạc của thập niên năm mươi rất hay, hay hơn thập niên sáu mươi, bảy mươi rất nhiều, úi trời! – Edward rùng mình – Nhạc của thập niên tám mươi cũng được.- Sao anh… không cho em biết tuổi thật của anh? – Tôi hỏi một cách rụt rè, sợ rằng câu hỏi ấy sẽ làm cho vẻ tươi tỉnh trên gương mặt của anh biến mất.- Điều đó quan trọng lắm sao? – Anh mỉm cười (Thật hú vía!)- Không, nhưng em vẫn thắc mắc… - Tôi nhăn nhó – Trên đời này chẳng có gì bí ẩn đến độ khiến em phải bật dậy vào lúc nửa đêm đâu.- Liệu anh nói ra, em sẽ buồn thì sao… - Edward trầm ngâm, rồi ngước nhìn lên mặt trời, im lặng.- Em sẽ không sao đâu – Tôi lên tiếng.Anh thở dài, quay sang, nhìn thật lâu vào đôi mắt của tôi, dường như đã quên hẳn con đường phí trước mặt. Tất cả những gì trong mắt tôi đã khiến anh mạnh mẽ hơn lên thì phải. Edward lại ngước lên nhìn mặt trời, ánh sáng đỏ rực của quả cầu lửa lúc chiều tà làm cho làn da của anh phảng phất một màu hồng ngọc. Anh chậm rãi kể:- Anh sinh năm 1901, tại Chicago – Edward dừng lại, khẽ liếc mắt sang tôi. Gương mặt của tôi lúc này chẳng mảy may có lấy bất kỳ một dấu hiệu nào của sự ngạc nhiên, thay vào đó, chỉ đơn thuần là sự kiên nhẫn lắng nghe phần còn lại của câu chuyện. Edward mỉm cười, một nụ cười mờ nhạt và tiếp tục kể - Carlisle gặp anh trong một bệnh viện…vào mùa hè năm 1918. Lúc ấy, anh mười bảy tuổi, đang sắp chết vì bệnh cúm Tây Ban Nha.Edward hoàn toàn cảm nhận được việc tôi đang thở vào, vậy mà tôi nghĩ chỉ có mình mới nghe thấy. Anh lại quay sang nhìn vào mắt tôi một lần nữa.- Anh không còn nhớ rõ nữa… chuyện xảy ra lâu lắm rồi, vả lại, ký ức của con người trong anh đã nhạt nhòa từ lâu – Edward tư lự một lát, sau đó, anh kể tiếp – Anh chỉ nhớ là mình đã cảm thấy như thế nào khi được cứu sống. Điều ấy thật không dễ dàng chút nào, đó không phải là điều người ta có thể quên được.- Thế còn bố mẹ của anh?- Hai người đã chết vì bệnh. Anh chỉ còn trơ trọi có một mình mà thôi. Đó là lý do ông ấy chọn anh. Trong tình cảnhkawps nơi náo loạn vì bệnh dịch như vậy, không một ai hay biết là anh đã bỏ ra đi cả.- Thế ông ấy… đã cứu anh như thế nào?Edward ngập ngừng vài giấy trước khi trả lời. Hình như anh đang suy nghĩ lung lắm về cách dùng từ.- Rất khó khăn. Không có mấy người như bọn anh có thể kiềm chế đwocj cái bản ngã của mình để mà làm việc đó. Nhưng Carlisle là người nhận đức nhất, tốt nhất còn sót lại trên đời này. Anh không tin em có thể tìm được ai đó sánh ngang với ông ấy – Anh dừng lại một lúc – Anh chỉ nhớ là mình đã rất đau đớn, y như chết đi sống lại vậy.Nhìn đôi môi đang giần giật một cách khó chịu, tôi hiểu rằng anh sẽ không đào sâu vấn đè này nữa. Tôi cố dằn nén tính hiếu kỳ của mình xuống để không phải tìm hiểu, dù rằng đang chẳng làm gì khác ngoài việc ngồi trên x echo Edward chở về như thế này. Có rất nhiểu điều tôi cần phải suy nghĩ về vấn đề kỳ lạ đó, với tôi, mọi thứ đều mới chỉ bắt đầu… Và chắc chắn Edward đã nhận ra mọi biểu hiện cho thấy là tôi chẳng hiểu mô te gì hết.Giọng nói êm dịu của anh lại cất lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi:- Hành động của ông ấy xuất phát từ nỗi cô đơn. Đây thường là lý do đứng đằng sau những lựa chọn. Anh là thành viên đầu tiên của gia đình Carlisle, sau đó ít lâu, ông áy mới gặp Esme. Bà ấy ngã từ trên một triền núi xuống. Người ta đã đưa Esme vào thẳng nhà xác của bệnh viện… mặc dù tim bà ấy vẫn còn đập…- Vậy là các anh đều phải hấp hối trước… rồi mới trở thành… - Chúng tôi chưa bao giờ dùng đến cái từ kinh khủng đó, cho đến tận lúc này đây, cũng thế.- Không, tất cả là ở Carlisle. Ông không bao giờ là điều đó nếu người ta không muốn – Một niềm kính trọng sâu xa phảng phất trong giọng nói của Edward mỗi khi anh nhắc đến tên vị bác sĩ khả kính đó – Mặc dù vậy, mọi chuyện sẽ dễ đang hơn – Anh tiếp tục nói - …nếu máu đang yếu… Bố anh đã giải thích như vậy – Nói đoạn, Edward nhìn thẳng vào con đường trước mặt đang trở nên tối dần, tôi hiểu câu chuyện đang đến hồi khép lại.- Còn Emmett và Rosalie?- …Sau Esme, Carlisle tiếp nhận thêm Rosalie làm thành viên mới của gia đình. Lúc đầu, anh đã không nhận ra hy vọng của ống ấy…rằng Rosalie sẽ là bạn đời của anh như Esme đã trở thành bạn đời của ông vậy – Nói đến đây, Edwward mở tròn đôi mắt – Nhưng Rosalie chưa bao giờ vượt quá giới hạn là một người chị gái. Chỉ hai năm sau, chỉ ấy gặp Emmett… Bọn anh lúc đó đang ở Appalachia…Róalie khi ấy đang đi săn và bắt gặp một con gấu đang chuẩn bị xơi tái Emmett. Chị ấy đã đưa Emmett đến gặp Carlisle… đi bộ gần một trăm dặm đường… Thật không thể nào tưởng tượng nổi là Rosalie có thể thực hiện được một hành trình gian nan đến như vậy – Nói rồi, Edwardnems về phía tôi một cái nhìn dò đoán, và một cách nhẹ nhàng, anh nâng nắm tay của chúng tôi lên, hai bàn tay vẫn luôn đan vào nhau, chưa hề buông lỏng… và quệt nhẹ tay mình lên má tôi.- Nhưng chị ấy làm được – Tôi thốt lên đầy cảm phục rồi nhìn nhanh sang hướng khác, trốn tránh đôi mắt đẹp mê hồn của Edward.- ừ - Edward lẩm bẩm – Róalie đã nhìn thấy gì đó trên gương mặt của Emmett… Chính cái đó đã tiếp thêm sức mạnh cho chị ấy. từ dạo đó cho tới giờ, họ luôn luôn ở bên nhau. Thảng hoặc, Emmett và Rosalie lại ra ở riêng, như một đôi vợ chồng mới cưới. Bọn anh mà càng là ra vẻ ngây thơ chúng nào thì lại càng được ở cố định một nơi lâu chứng ấy. Hình như Forks là một nơi sống lý tưởng, và tất cả bọn anh phải ghi danh vào trường trung học – Nói đến đây, Edward phá ra cười – Thế nào rồi vài năm nữa, bọn anh sẽ phải tham dự lễ cưới của Rosalie và Emmett lần nữa cho mà xem.- Còn Alice và Jasper thì sao?- Alice và Jasper là hai người đặc biệt. Trước khi gặp gia đình anh, cả hai đều sống tự lập, đều tự hình thành nhân cách cho mình mà chẳng ai dạy dỗ cả… Jasper vốn có gia đình riêng, nhưng lại là một gia đình không bình thường như bao gia đình khác, Jasper trở nên chán đời, bỏ nhà đi hoàng. Chính Alice đã tìm gặp anh ấy. Cũng giống như anh, Alice có những năng lực đặc biệt, vượt xa khả năng của những người như anh.- Vậy sao? – Tôi cắt ngang, đầu óc trở nên mê mẩn – Nhưng anh đã bảo rằng trong gia đình chỉ có một mình nah mới có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác thôi mà.- Đúng vậy, nhưng cô ấy biết những cái khác. Alice thấy trước được mọi việc… Những việc có thể xảy ra, những việc săp sửa xảy ra. Nhưng chỉ là chủ quan thôi, Tương lai đâu phải là thứ đã lên dây cót sẵn. Mọi thứ đều có thể thay đổi.Quai hàm của Edward chợt nghiến lại khi thốt ra những lời đó, anh quay sang nhìn tôi… đó là một cái nhìn chóng vánh, vì anh đã quay nhanh lại, khiến tôi có cảm giác như mình đã tưởng tượng ra hành động đó.- Thế cô ấy đã thấy những gì?- Alice trông thấy Jasper và biết rằng Jasper sẽ đi tìm mình, thậm chí là trước khi Jasper kịp ý thức được hành động đó. Rồi Alice trông thấy Carlisle và cả gia đình anh, thế là hai người họ cùng tìm đến nhà anh. Cô ấy nhạy cảm nhất với những nhân vật đặc biệt. Alice luôn nhìn thấy trước… chẳng hạn như một nhóm người giống như anh sắp sửa đến gần…cũng như những nguy hiểm họ có thể gây ra.- Vậy là có nhiều người…như anh sao? – Tôi không giấu được nỗi ngạc nhiên. Trời ơi, bao lâu nay, tôi đã đi giữa bao nhiêu người như vậy rồi?- Không, không nhiều đâu. Nhưng hầu hết đều không sống cố định ở bất kỳ một nơi nào. Chỉ có một số người như bọn anh, từ bỏ việc săn người,… - Nói đoạn, anh ném cho tôi một cái nhìn ranh mãnh - …là có thế sống giữa loài người trong một thời gian dài. Bọn anh chỉ tìm thấy một gia đình khác giống mình thôi. Họ sống trong một ngôi làng nhỏ ở Alaska. Bọn anh đã sống chung với họ một khoảng thời gian, nhưng mà sống chung nhiều người như vậy dễ bị chú ý lắm. Những người kia… cũng cảm thấy ngại.- Còn những người khác?- Là dân du cư, hầu hết là như vậy. Bon anh đã từng sống rày đây mai đó rồi chứ. Nhưng mệt mỏi và chán lắm. Thỉnh thoảng, bọn anh có gặp họ, vì hầu hết những người như anh đều thích sống ở phướng Bắc.- Tại sao vậy?Lúc này, chúng tôi đang đậu xe trước cửa nhà tôi, Edward đưa tay tắt máy xe. Bên ngoài thật tối tăm và im ắng, tối nay không có trăng. Đèn hàng hiên nhà tôi chưa bật.. Vậy là bố vẫn chưa về nhà.- Hồi trưa này em có ngủ gật không đó? – Edward lại giở giọng true chọc – Em nghĩ là anh có thể ung dung dạo phố dưới ánh mặt trời mà không khiến các xe tông nhau hả? Đó lag lý do tại sao bọn anh lại chọn bán đảo Olympic này đấy, một trong nhưng nơi âm u nhất thế giới. Được ra ngoài vào ban ngày, thật là tuyệt. Em không thể tưởng tượng nổi thế nào là nỗi khổ khi phải ròng rã trong suốt tám mươi năm trời chỉ được ra ngoài vào ban đêm thôi đâu.- Phải chăng vì vậy mà hầu hết các truyền thuyết đều bắt nguồn từ phương Bắc xa xôi?- Có lẽ là thế.- Vậy Alice cũng bỏ nhà ra đi như Jasper hả anh?- Không, điều đó vẫn còn là một bí mật. Alice hoàn toàn chẳng nhớ đến cuộc sống con người của mình trước đây. Cô ấy chẳng biết ai đã tạo ra mình. Cô ấy chỉ biết là khi tỉnh dậy thì chỉ còn trơ trọi có mỗi một mình thôi. Người tạo ra một Alice mới đã bỏ đi, không một ai trong số bọn anh hiểu được lý do cũng như làm thế nào mà người này lại có lối hành xử như thế. Nếu Alice không có cái giác quan kia,nếu cô ấy mà không gặp Jasper, Carlisle và biết răng một ngày nào đó sẽ nhập bọn với bọn anh, thì rất có thể cô ấy đã trở thành một linh hồn tội lỗi hết thuốc chữa rồi.Còn quá nhiều điều cần phải suy ngẫm, còn quá nhiều điều tôi cần phải hỏi. Nhưng thật xấu hổ, cái bao tử của tôi đang sôi réo dữ quá. Bản than tôi cũng còn nghe thấy. Tôi đã quá say mê với câu chuyện của Edward đến độ không hay biết rằng mình đang đói. Vâng, quả tình là tôi đang đói tới cồn cào cả gan ruột.- ANh xin lỗi, anh đang ám bữa ăn tối của em.- Em không sao đâu, thật đấy.- Chưa bao giờ anh lại quản quanh bên những người cần sống bằng thức ăn cả. Nên anh quên khuấy đi mát.- Em muốn ở bên cạnh anh – Trong bong tối, những câu nói thật lòng như vây xem ra dễ thốt lên thành lời hơn, nhất là khi biết rằng giọng nói của tôi sẽ phản bội, nó sẽ phản ánh nỗi say mê anh một cách tuyệt vọng của tôi.- Anh vào nhà được không? – Edward hỏi.- Anh muốn vào ư? Tôi không dám tin là nhận vật có nét đẹp thần thánh này lại chịu ngồi vào chiếc ghế gỗ atnf tạ sẫm màu thời gian của bố tôi trong gian bếp.- Ừ, nếu được em cho phép – Tôi nghe tiếng cửa xe đóng lại một cách nhẹ nhàng như khi anh vừa đứng ở ngoài và mở cửa cho tôi.- Rất ra dáng đấy – Tôi khen ngợi Edward.- Chỉ được cái mã bề ngoài thôi.Trong bóng tối tĩnh mịch đến se lòng, anh lẳng lặng bước đi bên tôi, nhẹ nhàng đến nỗi thảng hoặc tôi lại phải trộm nhìn anh để chắc chắn rằng anh vẫn còn đang ở bên cạnh. Cũng trong bong tối, Edward trông giống như một người bình thường hơn – trắng trẻo và đẹp lạ lung, đặc biệt là không còn lấp lánh một cách kỳ lạ như hồi buổi trưa chan hòa ánh nắng nữa.Anh tiến nhanh lên phía trước để mở cửa cho tôi. Tôi đứng ngần ngừ ở ngưỡng cửa.- Em quên khóa cửa à?- Không phải. Chính là do anh dùng chìa khóa cất ở chỗ mái hiên gie ra.Tôi bước vào trong nhà, việc làm đầu tiên là tôi bật ngay đèn hàng hiên… Bất chợt, một cảm giác ngờ ngợ xâm chiếm lấy hồn tôi. Không, tôi chưa hề lấy chiếc chìa khóa đó trước mặt Edward, tôi quay sang anh, đôi long mày dãn rộng.- Em thấy tò mò về anh rồi đấy. Anh theo dõi em phải không? – Đúng là giọng nói của tôi phản bội tôi thật, sao nó có vẻ như đang khuyến khích, cổ vũ Edward làm chuyện đó thế nhỉ. Giọng nói của tôi chẳng mang một dấu vết nào của nỗi tức giận cả.Còn Edward, chẳng thấy anh tỏ ra ân hận hay ăn năn gì hết.- Ban đêm mà, còn việc gì khác cho anh làm nữa đâu?Hay chưa kìa! Tôi đứng thừ người ra một lát rồi quay quả đi xuống bếp, chẳng nói chẳng rằng lấy một câu. Edward đã ở sẵn trong bếp đợi tôi… không cần phải đợi hướng dẫn. Anh ngồi trên đúng cái ghế mà ban nãy tôi đã e ngại khi nghĩ đến. Vẻ đẹp rạng ngời của Edward làm cả căn bếp sáng bừng. Phải mất một lúc lâu sau tôi mới đủ sức quay mặt đi.Một cách ngượng ngùng pha lẫn bực bội, tôi cố gắng tập trung chuẩn bị bữa tối. Chẳng phải sơn hào hải vị gì, chỉ là món mì dẹt tối qua còn dư lại cất trong tủ lạnh mà thôi. Tôi lấy ra một gắp mì đặt lên đĩa. Vun lại cho gọn rồi cho vào lò viba. Chiếc đĩa quay tròn, cả căn bếp dậy mùi cà chua cùng mùi kinh giới kích thích vị giác. Vẫn không rời mắt khỏi chiếc đĩa, tôi lên tiếng:- Mấy lần rồi? – Tôi cố hỏi bằng một giọng lãnh đạm.- Hửmmm? – Edward ngơ ngác như thể tôi vừa kéo anh từ cung trăng trở lại mặt đất vậy. Tôi vẫn không quay lại.-Anh đến đây mấy lần rồi?-Hầu như đêm nào anh cũng đến.Chỉ trong phút chốc, đầu óc tôi bỗng trở nên váng vất, quay cuồng.-Tại sao?-Vì khi ngủ…em rất đáng yêu – Edward trả lời liền tắp lự - Em nói mớ.-Không thể như thế được! – Tôi há hốc miệng ra vì kinh ngạc, gương mặt bỗng nóng ran. Tôi phải tựa lưng vào kệ bếp cho khỏi ngã. Dĩ nhiên là tôi biết tôi hay nói mớ; mẹ vẫn hay đem điều đó ra để trêu tôi. Và chưa bao giờ tôi lấy điều đó làm bận tấm.Edward ngay lập tức trở nên lo lắng:-Em giận à?-Cái đó còn tùy! – Tôi thở hổn hển như sắp chết ngạt đến nơi.Anh tỏ vẻ chờ đợi:-Tùy vào cái gì?-Vào những gì anh đã nghe! – Tôi đáp như sắp khóc.Lặng người…Edward chậm rãi tiến đến bên tôi, nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay mềm nhũn như sắp tan chảy.-Em đừng buồn như thế! – Giọng nói của Edward thật dịu dàng. Nói đoạn, anh khom người xuống cho ngang bằng với tôi để nhìn thật sâu vào đôi mắt. Lúng tùng, tôi cố gắng quay mặt đi.-Em nhớ mẹ - Anh thì thảo – Em lo lắng cho bà ấy. Khi trời mưa, tiếng rì rào lại làm em không ngủ được. Em nhớ nhà nhiều, nhưng bây giờ đã đỡ hơn. Có lần em bảo:”Nơi này xanh quá” – Edward cười một cách dịu dàng, hy vọng… tự dưng mọi nỗi buồn bực trong tôi bỗng chốc tan biến.-Còn gì nữa không? – Tôi hỏi gặng.Edward hiểu tôi đang ở thế mạnh hơn.-Em gọi tên anh – Anh đáp.Tôi thở dài…(Thế là lòi đuôi rồi!)-Nhiều lắm chứ gì?-Bao nhiêu lần thì được em coi là nhiều?-Ôi trời ơi! – Tôi gục đầu xuống vì xấu hổ.Một cách tự nhiên, Edward nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng.-Đừng ngại ngùng như thế - Anh thì thầm vào tai tôi – Nếu anh còn có thể nằm mơ được, anh sẽ chỉ mơ đến em thôi. Và anh không bao giờ cảm thấy xấu hổ vì điều đó.Trong không gian bỗng vang lên tiếng lốp xe lăn vào khuôn viên trong nhà. Ánh đèn pha sáng rục rọi thẳng vào cửa sổ. Người tôi muốn đông thành đá trong vòng tay của Edward.-Có nên để bố em biết là anh đang ở đây không? – Anh hỏi.-Em cũng không biết nữa… - Tôi cố gắng nghĩ thật nhanh cách giải quyết tốt nhất.-Vậy thì lần sau…Anh vừa nói đến đó, ngay lập tức, tôi chỉ còn lại một mình.-Edward! – Tôi gọi rít lên.Chỉ nghe thấy vài tiếng cười khúc khích tinh quái, ngoài ra, tôi không còn trông thấy gì nữa.Có tiếng chìa khóa của bố tôi tra vào ổ.-Bella? – Bố tôi gọi (thì còn ai vào đây nữa hả bố!). Nhưng xét cho cùng thì sự nghi ngờ của bố cũng chẳng sai lệch bao nhiêu.-Con ở đây – Tôi lên tiếng đáp lại, hy vọng bố không nhận ra một chút kích động nào trong giọng nói của tôi. Rồi một cách cẩn thận, lót tay lấy đĩa thức ăn ra và đem lại bàn ngồi; đúng lúc ấy thì bố tôi bước vào. Sau một ngày ở bên Edward, tôi bắt đầu có cảm giác như tiếng bước chân của bố thật huyên náo.-Con làm cho bố một phần luôn nhé? Bố mệt quá – Vừa nói, bố vừa tựa mình vào lưng ghế của Edward đã ngồi lúc nãy, lúi húi rút chân ra khỏi giầy.Tôi ăn vội một miếng rồi đứng lên sửa soạn thức ăn cho bố. Trời ơi, món mì dẹt nóng quá làm lưỡi tôi muốn chín rộp luôn. Và trong lúc chờ đợi lò vi sóng hâm xong món mì của bố, tôi rót sữa ra hai ly đầy, rồi vội vàng uống lấy phần sữa của mình cho lưỡi đỡ tê buốt. Đặt ly xuống bàn, sữa trong ly tròng trành như muốn sóng ra ngoài, chỉ lúc ấy tôi mới tự nhận biết là toàn thân mình đang run như cầy sấy. Bố ngồi xuống ghế, sự tương phản một trời một vực giữa bố và “kẻ tiền nhiệm” ban nãy bất giác làm cho tôi phải tủm tỉm cười.-Cảm ơn con – Bố lên tiếng khi tôi đặt mì dẹt của bố xuống bàn.-Ngày hôm nay của bố thế nào ạ? – Tôi hỏi. Giọng nói như vỡ òa; thật khốn khổ thay cho tôi mỗi khi phải ra sức trấn tĩnh lại tinh thần.-Tuyệt lắm con ạ. Cá cắn câu nhiều lắm…Còn con thì sao? Con đã có được mọi thứ mình muốn chưa?-Cũng không hẳn bố ạ… Chỉ vì hôm nay là một ngày nắng đẹp, cứ ru rú ở trong nhà thì phí lắm – Tôi vội đút một cuộn mì khác thật lớn vào đầy miệng.-Ừ, hôm nay là một ngày đẹp trời – Bố gật đầu đồng ý. Khá khen cho cái bản tường trình láo lếu về sự thật kia của mình, tôi thầm cáu giận với bản thân.Nuốt xong chỗ mì cuối cùng, tôi nốc một hơi, hết luôn phần sữa còn lại.Bố đã chọn đúng hôm này để thể hiện …tài quan sát của mình.-Con đói đến vậy ư?-Dạaa, con mệt. Con sẽ đi ngủ sớm.-Trông con có vẻ như đang giấu bố chuyện gì ấy – Bố trầm ngâm nhận xét.Ôi trời ơi, sao lại thế nhỉ. Tại sao cứ phải chọn hôm nay để thể hiện cái tài năng ấy chứ?-Vậy hả bố? – Đấy là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra…để trả lời. Một cách nhanh chóng, tôi ngoáy xà bông vào đĩa rồi rửa sạch lại bằng nước, xong xuôi, tôi đặt lên cái úp chén.-Hôm nay là thứ Bảy… - Bố suy tư.Tôi nín lặng, không trả lời.-Tối nay con không có kế hoạch nào à? – Không dưng bố lại lên tiếng hỏi.-Dạ không, bố ạ, con chỉ muốn đi ngủ thôi.-Không lẽ trong thị trấn này chẳng có chàng trai nào thuộc týp người con thích sao? – Bố hỏi ngang xương.-Dạ chưa, con chưa chú ý đến người nào ạ - Tôi cản thận nhấn mạnh chữ người nào cho câu trả lời có vẻ thật thà một chút.-Bố nghĩ Mike Newton được đấy… Con cũng đã bảo là cậu ấy rất thân thiện.-Nhưng chỉ là một người bạn thôi bố ạ.-Ừ, nhưng dù sao con cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi nhé. Cứ chờ khi lên đại học hẵng hay – Quả là một ông bố chính hiệu, dù rất muốn con gái của mình quan hệ bạn bè rộng rãi nhưng lúc nào cũng nơm nớp lo rằng nó lại chơi bời lêu lổng, nhất là ở cái tuổi đang hình thành nhân cách và dễ bị kích động như tôi. (Khoan đã…hình như bố đang bóng gió gì đó thì phải…?!)-Con tán thành ý kiến của bố - Tôi bày tỏ sự đồng ý và bước lên cầu thang.-Ngủ ngon nhé, con yêu – Bố gọi với theo.Tôi dám chắc một điều, rằng đêm nay, bố sẽ dỏng tai lên nghe ngóng một cách cẩn thận xem tôi có lẻn ra khỏi nhà không đấy.- Hẹn sáng mai gặp lại bố, bố ạ - (Hẹn gặp lại bố vào nửa đêm, khi bố rón rén vào phòng con để kiểm tra!)Dù mệt đứ đừ nhưng tôi vẫn cố gắng bước lên cầu thang trở về phòng mà không gây ra một tiếng động nào. Tôi đóng cửa lại chỉ vừa đủ lớn để anh có thể nghe thấy, rồi khe khẽ từng bước một, tôi nhón chân đi lại phía cửa sổ. Mở bung cả hai cánh cửa ra, tôi thò đầu ra ngoài, ngó dáo dác, mắt căng ra trong màn đêm, cố nhìn xuyên qua những bóng cây mờ ảo…- Edward? – Tôi thì thào, cảm thấy rõ rành rành mình đúng là con ngốc.Một tiếng cười vang lên… ngay trong phòng, ngay sau lưng tôi:- Ừ?Tôi đứng chết trân tại chỗ, tay kịp thời đưa lên cổ để tự trấn an mình.Edward đang nằm đó, ở ngay chính giữa cái giường của tôi, miệng cười toe toét. Anh gối tay sau đầu, chân duỗi thẳng về phía cuối giường…Tư thế hoàn toàn thoải mái.- Ôi trời ơi! – Tôi thở dốc, đôi chân lịu khuỵu ngã xuống sàn.- Anh xin lỗi – Edward mím hai môi vào nhau để cố ngăn một tiếng cười thích thú.- Chờ một chút, để tim em đập trở lại bình thường cái đã.Anh chậm rãi ngồi dậy, để khỏi làm tôi…giật mình thêm lần nữa. Rồi anh nhoài người về phía trước, vương đôi tay dài ngoẵng ra để nâng tôi dậy, giữ lấy hai bắp tay của tôi như giữ một đứa bé đang chập chững tập đi. Rồi với một phong thái rất đỗi dịu dàng, anh đặt tôi ngồi lên giường, bên cạnh anh.- Sao không chịu ngồi đây với anh – Anh nhẹ nhàng trách móc và cầm lấy tay tôi – Tim em sao rồi?- Anh phải nói cho em biết chứ, anh nghe nó giỏi hơn em mà.Dù Edward đã cố nín khỏi bật ra tiếng cười, nhưng chiếc giường của tôi vẫn khẽ rung động.Cứ thế, chúng tôi ngồi bên nhau trong im lặng, lắng nghe nhịp tim của tôi cho đến khi nó trở lại bình thường. Tôi trầm ngâm…bố đang ở nhà, Edward đang ở trong phòng của tôi…- Em có thể ra ngoài một chút được không? – Tôi hỏi.- Được chứ - Anh giơ một tay lên tỏ ý tán thành.- Anh ngồi yên ở đây đấy – Tôi nói, cố làm ra vẻ “hình sự”.- Vâng, thưa quý cô – Trả lời tôi xong, anh bắt đầu trạng thái im lìm như một pho tượng.Tôi nhổm dậy, tóm lấy bộ đồ ngủ rơi trên sàn cùng túi đựng đồ cá nhân đặt trên bàn. Vẫn để đèn tắt, tôi bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.