Lâu thuyền "Nghê thường vũ y khúc" lênh đênh trên sông Hoàng Giang đã ba ngày. Trong ba ngày đó, từ lúc có mặt Thường Nhẫn trên Lâu thuyền, cuộc sống trên thuyền trở nên im ắng và tĩnh mịch vô cùng. Gần như tất cả mọi người đều quay về với cái riêng bên trong của mình, nên nhanh chóng trở thành những con người lặng lẽ, trầm cảm.Thường Nhẫn ngồi trên khoang thuyền, kể từ lúc y theo chân Tiểu Quân, phát hiện ra chủ nhân chiếc Lâu thuyền chẳng ai khác chính là Xảo quỷ, y càng giữ vẻ mặt trầm cảm, sống một cõi riêng.Trăng chênh chếch nhú lên đỉnh ngọn. Thất sơn xa xa, Tiểu Quân từ trong khoang thuyền bước ra. Chàng không màng đến Thường Nhẫn mà tiến thẳng về phía mũi thuyền nhìn ánh trăng vàng tròn lẳn.Khoang thuyền chỉ có hai người, nhưng giữa họ có một khoảng cách xa vời vợi. Cả hai như muốn thách thức nhau bằng sự im lặng.Gió sông lạnh giá phủ lên khoang thuyền, đập vào trường y của Tiểu Quân tạo ra những âm thanh phần phật.Thường Nhẫn thở dài một tiếng.Tiểu Quân không màng đến tiếng thở ra của Thường Nhẫn, hình như chàng chỉ dõi mắt về phía ánh trăng trên đỉnh Thất Sơn. Ngọn Thất Sơn và ánh trăng kia có gì thu hút khiến cho Tiểu Quân say đắm như vậy. Ai cũng mê cái đẹp hùng vĩ của tạo hóa, nhưng cái đẹp đó đâu thể cuốn cả thần thức, quên hết thực tại, chỉ có Tiểu Quân mới biết được vì sao y chăm bằm vào ngọn Thất Sơn và ánh trăng kia.Thường Nhẫn lại thở ra lần nữa. Có lẽ sự im lặng giữa y và Tiểu Quân chẳng khác nào tảng băng sơn đang chực chờ nhấn chìm y xuống cõi tịch mịch.- Sao ngươi không nói gì với ta?Tiểu Quân chấp tay sau lưng, từ từ quay lại đối nhãn với Thường Nhẫn:- Ta không muốn phá sự yên tĩnh của ngươi. Ta cũng như ngươi, có những lúc thích quay về với cái riêng của mình. Chính sự quay về đó có thể tìm ra cái chân bản ngã của mình.Thường Nhẫn chớp mắt, nhìn Tiểu Quân:- Ta muốn hỏi ngươi một điều, và ngươi phải trả lời thật cho ta biết.- Nếu điều ngươi đang thắc mắc cần thiết phải hỏi, và ta cảm nhận phải nói thật với ngươi.Thường Nhẫn trầm mặt nhìn xuống khoang thuyền:- Tại sao ngươi lại cứu ta đưa về Lâu thuyền "Nghê thường vũ y khúc".- Ngươi chỉ hỏi điều đó thôi à? Được.... Ta sẽ trả lời.Tiểu Quân bước đến đối mặt với Thường Nhẫn:- Ta cứu ngươi bởi một lẽ ngươi là Tử Kiếm Thường Nhẫn, người đầu tiên đi tìm Xảo quỷ Tiểu Quân để lấy mạng.- Ngại tử đột quyết đã không từng muốn lấy mạng ngươi à?- Y là kẻ thứ hai tiếp nối sứ mạng của ngươi.Thường Nhẫn thở hắt ra một tiếng:- Ngươi không vì những chiêu tử kiếm sát nhân?Tiểu Quân mỉm cười:- Trước đây ta không cần. Tử chiêu sát kiếm cũng có cái khuyết của nó, và cái khuyết đó chỉ trong một đêm thôi ta cũng đã tìm ra.- Ngươi hạ được Ngại tử đột quyết, ta phải thừa nhận ngươi là kẻ cô độc của võ học.Tiểu Quân nheo mày:- Tại sao ngươi gọi ta là kẻ cô độc của võ học?- Ngươi cô độc bởi ngươi không có đối thủ. Ngươi thử nghĩ xem, ngươi học võ công để minh chứng với thiên hạ, nhưng chẳng có ai đủ bản lĩnh ẩn chứng võ công với ngươi, thế thì ngươi có cô độc không?Tiểu Quân nhún vai:- Ta không nghĩ đến chuyện ấn chứng võ công. Ta sống không phải chỉ vì mỗi một chuyện là hàm thụ võ công. Người biết sống tất phải biết mình có rất nhiều cái lý để sống, do đó ta không bao giờ cô độc, huống chi lúc này ta cũng không phải là kẻ cô độc đối với võ học.Tiểu Quân trừng mắt nhìn thẳng vào hai con ngươi ủ dột của Thường Nhẫn:- Thường Nhẫn.... Cái tĩnh bên ngoài của ngươi chính là cái động dữ dội trong tâm hồn ngươi. Ngươi đã đánh mất một đấng hồng nhan tri kỹ, và sắp tới đây ngươi cũng mất luôn kẻ tri âm, ngươi vĩnh viễn là con người cô độc trong cõi đời này.Thường Nhẫn nghe Tiểu Quân nói mà nuốt nước bọt:- Ngươi biết vì sao ta muốn giết ngươi không?Tiểu Quân nhún vai:- Vì sao ta cần phải biết chứ?Thường Nhẫn nheo mày:- Người muốn giết ngươi, mà ngươi cũng chẳng cần tìm hiểu nguyên nhân vì sao người đó giết ngươi?Tiểu Quân cười khẩy một tiếng:- Trong giang hồ có mấy lẽ để thiên hạ giết ta. Một, họ giết ta vì chữ danh; hai, họ giết ta vì chữ tình; ba, họ giết ta vì chữ kỷ. Cuối cùng, có lẽ ta cũng thêm vào chữ hận.Thường Nhẫn nheo mày:- Tất nhiên giết ngươi chỉ trong bốn chữ đó thôi, nhưng ngươi cần biết người giết ngươi vì chữ gì chứ. Tỷ như ta.Tiểu Quân vuốt mũi, chàng từ từ quay mặt nhìn về hướng ngọn Thất Sơn:- Đối với chữ danh, ngươi đã quá lẫy lừng rồi. Thiên hạ nghe nhắc đến Tử Kiếm Thường Nhẫn tất phải liên tưởng đến một kiếm thủ vô địch. Chữ danh ngươi đã trọn.Ngươi không phải là kẻ ích kỷ, nếu ngươi ích kỷ thì chẳng bao giờ chịu mất một cánh tay, ngươi với Tiểu Quân cũng chẳng có hận thù gì, thậm chí trong đáy mắt của ngươi còn tha thiết được đối ẩm với ta, nói một cách nào đó ngươi muốn Tiểu Quân này là kẻ tri kỷ bằng hữu.Tiểu Quân quay ngoắt lại nhìn Thường Nhẫn:- Ngươi vì chữ tình mà giết ta.Thường Nhẫn lùi luôn một bộ.Tiểu Quân cười mỉm:- Sao ngươi lại thất thần như vậy?Thường Nhẫn cúi gằm mặt xuống:- Ngươi nói tiếp đi.... Ta đang muốn nghe.- Ngươi muốn nghe để khỏa lấp cái động đang dấy thành cơn bão trong tâm ngươi.Mặc dù ta đã chán ngán ngươi, nhưng sao trong ta vẫn còn một chút gì đó để dành cho ngươi. Dù sao ngươi đã tự hành hạ mình để nghĩ đến Thất Thất. Ngươi muốn trở thành một phế nhân vô dụng trước sự phỉ báng của mọi người. Ngươi muốn quên Tử Kiếm Thường Nhẫn mà thay vào đó là một gã tiểu nhân vô danh, làm thân sâu bọ trả lại những món nợ trong cuộc đời này.Thường Nhẫn rùng mình như kẻ mắc chứng phong hàn. Gã trầm trọng nói:- Ngươi giết ta đi! Tiểu Quân lắc đầu:- Ta giết ngươi được ích gì?Thường Nhẫn ngẩng lên, gằn từng tiếng:- Tiểu Quân, sao ngươi không giết ta.... Ngươi muốn gì ở ta?- Ngươi hỏi ta muốn gì à.... Muốn ngươi trở lại với cái danh kiếm nhân vô địch.- Để làm gì chứ?Tiểu Quân nhún vai:- Để nhìn lại chữ tình trong con người ngươi, và sau cùng ta có được một cứu tinh.- Ta.... Một phế nhân như ta mà là cứu tinh của ngươi à?- Ta tin như vậy.... Ngoài Tử Kiếm Thường Nhẫn ra không ai có thể cứu được ta....Thường Nhẫn lắc đầu:- Đâu ai có thể giết được ngươi chứ.Tiểu Quân thở dài một tiếng:- Sự sáng suốt đã bỏ ngươi ra đi rồi?- Ngươi nói như vậy có ý gì?- Ta thất vọng quá. Mà thôi.... Cuộc đối thoại giữa ta và ngươi đến đây đủ rồi. Chút nữa đây ta sẽ rời chiếc Lâu thuyền này, lời cuối cùng của Tiểu Quân nói với ngươi, ngay cả hiện tại bản thân ta cũng không phải là kẻ cô độc trong giang hồ. Vì sắp tới đây, ta sẽ đối mặt với người muốn giết ta.Thường Nhẫn biến sắc:- Ngươi đi gặp.... Ngươi đi gặp....Thường Nhẫn lắc đầu:- Ngươi đừng đi.... Ta khuyên ngươi đừng đi. Ngươi sẽ chết.Tiểu Quân quay nhìn vầng trăng trên cao, bật tràng cười khanh khách. Tiếng cười của Tiểu Quân bất giác hóa thành những tiếng sấm ầm ì vỗ vào màng nhĩ Thường Nhẫn, bắt y phải cau mặt lại.Thường Nhẫn lẩm nhẩm:- Tiểu Quân.... Ta van ngươi đừng đi.... Ta van ngươi! Tiểu Quân cắt ngang tràng cười tiếu ngạo đó, lạnh lùng nói:- Xảo quỷ Tiểu Quân đâu muốn biến thành kẻ cô độc theo ý của ngươi.Tiểu Quân đặt tay lên vai Thường Nhẫn:- Nỗi đau nào rồi cũng có lúc kế thúc.Tiểu Quân quay lưng bước lại mạn thuyền, gã quay lại chiếu ánh mắt linh anh về phía Thường Nhẫn:- Nếu như sau này Linh Địa Huyền Tôn tái xuất giang hồ ta nghĩ chỉ có ngươi mới đủ bản lĩnh chận bàn tay sát nhân của lão.- Tiểu Quân....Tiểu Quân lắc đầu:- Ta đã sắp xếp tất cả rồi.... Ngươi cứ ở lại Lâu thuyền này mà sống với cái tôi bản ngã của ngươi.- Tiểu Quân....Lời còn đọng trên môi Thường Nhẫn thì Tiểu Quân đã phi thân xuống chiếc thuyền nan.Thường Nhẫn nhảy đến mạn thuyền:- Tiểu Quân.... Ngươi đi thật sao?- Ta đi nhưng chưa hẳn ta đã không quay về.Tiểu Quân vừa nói vừa cởi dây thừng nối chiếc thuyền nan xinh xắn. Chàng dừng chèo đẩy vào mạn Lâu thuyền tách chiếc thuyền nan ra xa.Tiểu Quân vẫy tay với Thường Nhẫn. Chàng vừa vẫy tay vừa nói:- Ngươi cứ ở lại sống với cõi tịch mịch của ngươi.Con thuyền nan tách ra được hai mươi trượng thì trong khoan Lâu thuyền, Tiểu Linh, Ngân Đài, Sư Sư, Cúc Cúc và Trân Trân thoát ùa ra ngoài khoang thuyền.Tiểu Linh chộp lấy Thường Nhẫn hỏi luôn:- Tiểu Quân đâu rồi?Ngân Đài bặm môi nhìn dòng nước Hoàng Giang.Sư Sư nhìn Thường Nhẫn không chớp mắt.Trân Trân giằng tay Thường Nhẫn:- Thường kiếm khách nói đi.... Tiểu Quân đâu rồi?- Tiểu Quân đi rồi, đi đến một nơi mà tại hạ nghĩ y không thể quay trở lại được.