hào Chim vặn dây cót! Em cá là anh cứ nghĩ em đang ngồi trong lớp học trước cuốn giáo khoa để mở, đang nhằn một môn nào đó như bất cứ đứa học trò nào. Đúng là lần trước gặp nhau chính em có bảo anh rằng em sắp đi học một "trường khác" thành thử anh nghĩ vậy thì cũng tự nhiên thôi. Thực ra em cũng có tới một trường khác thật, trường tư dành cho nữ sinh, ở xa lắm, trường rất oách, phòng vừa sạch vừa rộng rãi như phòng khách sạn, có quán cà phê muốn ăn gì có nấy, có sân tennis mới cáu rộng mênh mông, lại có cả hồ bơi, dĩ nhiên là rất đắt, chỉ dành cho con gái nhà giàu. Mà không phải những đứa bình thường đâu nhé, toàn mấy đứa cá biệt thôi. Anh có hình dung được thế là thế nào không? Một cái trường kiểu như trường tư ở miền quê hoặc trong rừng, của dân nhà giàu ấy. Bao quanh là tường cao chót vót rào kẽm gai, cổng thì cổng sắt to đùng cỡ Godzilla chắc cũng không phá nổi, có lính canh gác thay phiên suốt ngày đêm, cứ như là người máy, để ngăn không cho người ngoài vào thì ít mà ngăn không cho người ở trong ra thì nhiều. Giờ chắc anh sẽ hỏi: "Đã biết là một nơi kinh khủng như vậy sao còn tới làm gì?". Anh nói đúng, nhưng em không có cách nào khác. Điều duy nhất em muốn là thoát khỏi cái nhà đó, nhưng sau tất cả những gì em đã gây ra thì chẳng còn trường nào ngoài cái trường ấy đủ "khoan dung" để nhận em làm học sinh chuyển tiếp. Đã vậy thì em quyết định cứ ráng chịu thử xem. Nhưng cái trường ấy thật tình là kinh khủng quá sức! Người ta hay dùng chữ "ác mộng", nhưng ở đó còn tồi tệ hơn cất cứ cơn ác mộng nào. Ở đó hầu như lúc nào em cũng mơ toàn ác mộng, thức dậy thì mồ hôi đã vã ra như tắm, nhưng dẫu vậy đi nữa em thà cứ mơ tiếp còn hơn, bởi những cơn ác mộng của em còn tốt hơn thực tại ở cái chỗ đó. Chả biết anh có hiểu điều em nói không hở Chim vặn dây cót? Giá mà anh rơi vào một chỗ như thế nhỉ. Thế là rốt cuộc em chỉ ở lại cái khách sạn cao cấp hay nhà tù hay trường học trong rừng này vẻn vẹn có một học kỳ. Khi được về nhà nghỉ vào mùa xuân, em tuyên bố với cha mẹ rằng nếu phải quay lại đó thì em sẽ tự tử. Em sẽ nhét ba cục bông vào cổ họng rồi uống cả xô nước, em sẽ cắt cổ tay, em sẽ đâm đầu từ trên mái trường xuống đất. Em đã nói là em làm. Em không đùa. Cả bố lẫn mẹ em cộng lại trí tưởng tượng cũng chỉ bằng một con ếch, nhưng qua kinh nghiệm họ cũng biết, một khi em đã tới nước đó thì không phải dọa xuông đâu. Thế là em không bao giờ quay lại chỗ đó nữa. Suốt cả tháng Ba, tháng Tư, em chỉ ngồi nhà đọc sách, xem ti-vi với lại ăn không ngồi rồi. Và ngày nào cũng vậy, có tới trăm lần em nghĩ: "Giá như được gặp Chim vặn dây cót". Em muốn đi xuôi con ngõ nọ, trèo qua hàng rào đến nói chuyện thật lâu, thật thú với anh. Nhưng đâu dễ thế. Nếu vậy thì khác gì lặp lại hè năm ngoái đâu. Thế nên em chỉ ngắm cái ngõ từ phòng mình mà tự hỏi: Chim vặn dây cót giờ đang làm gì nhỉ? Mùa xuân đang từ từ, lặng lẽ chiếm ngự cả thế gian, nhưng chuyện gì đang xảy ra với anh ấy trong thế gian này? Kumiko đã trở về với anh ấy chưa? Chuyện gì đang xảy ra với hai người đàn bà kỳ lạ Kano Malta và Kano Creta? Mèo Wataya Noboru đã về chưa? Vết bầm trên má Chim vặn dây cót đã biến đi chưa?... Sống một tháng như vậy rồi em không chịu nổi nữa. Em không biết làm thế nào hay tự lúc nào mà cái khu nhà mình đối với em nay chẳng là gì khác ngoài "thế giới của Chim vặn dây cót", và khi em ở trong đó thì em chẳng là gì khác ngoài "cái tôi trong thế giới của Chim vặn dây cót". Đó chẳng phải là chỉ nói vậy đâu... Không phải lỗi tại anh, dĩ nhiên, nhưng dù sao... Thành thử phải tìm một chỗ cho riêng mình. Em nghĩ mãi, nghĩ mãi, rốt cuộc cũng nghĩ ra mình phải đi đâu.*
(Gợi ý) Đó là một chỗ mà nếu anh suy nghĩ thật lung vào thì sẽ đoán ra. Anh sẽ hình dung được em đang ở đâu nếu anh cố nghĩ. Đây không phải một ngôi trường, không phải khách sạn, không phải nhà tù, không phải một cái nhà. Nó là một chỗ đặc biệt, ở xa. Nó là... bí mật. Ít nhất là tạm thời.*
Em lại đến vùng núi, ở một nơi khác có tường vây quanh (nhưng không đến nỗi cao ngất ngưởng thế), có một cái cổng, có một ông già dễ chịu làm gác cổng, nhưng mình có thể ra vào bất cứ lúc nào tuỳ thích. Khuôn viên rộng mênh mông, có cả rừng, cả hồ, nếu đi dạo khi mặt trời mọc thì sẽ gặp cơ man nào là thú, sư tử này, ngựa vằn này..., không em đùa đấy, nhưng anh có thể gặp những con vật nho nhỏ dễ thương như lửng 1 và công. Có một ký túc xá, em sống ở đó. Em đang viết thư này trong một căn phòng bé tí, trên một cái bàn bé tí, cạnh một kệ sách bé tí, bên một cái tủ quần áo bé tí, chẳng cái nào có trang hoàng tí tị nào, tất cả đều được thiết kế đủ đáp ứng những nhu cầu chức năng tối thiểu. Trên bàn là một cái đèn bàn, một tách trà, giấy bút đặng viết bức thư này và một cuốn từ điển. Nói thật, em chả bao giờ dùng từ điển. Vốn là em không ưa từ điển. Em không thích bộ dạng chúng, cũng chẳng ưa những gì người ta nói trong đó. Mỗi khi dùng từ điển, em đều nhăn mặt nghĩ: Ai mà cần cơ chứ? Những người như em không hợp với từ điển đâu. Chẳng hạn như em tìm từ "chuyển tiếp", trong từ điển nói: "giai đoạn chuyển từ trạng thái này sang trạng thái kia". Thì đã sao? Em nghĩ. Có liên quan gì tới em nào. Vì vậy mỗi khi thấy một cuốn từ điển trên bàn là em lại có cảm giác mình đang thấy một con chó lạ đang ị một đống phân xoắn tít trên bãi cỏ nhà em vậy. Nhưng dù sao em vẫn mua một cuốn vì chắc em phải tra gì đó khi viết thư cho Chim vặn dây cót. Em còn có một tá bút chì, thảy đều gọt sắc, sắp thành hàng. Toàn bút mới tinh. Em mới mua ở cửa hàng văn phòng phẩm, mua chỉ để viết thư cho anh (chẳng phải em muốn anh cảm kích hay gì gì đó đâu; đơn giản là bút mới, gọt sắc thì trông thật đẹp, đúng không?) Em lại có một cái gạt tàn, có thuốc lá và diêm quẹt. Em không hút nhiều như hồi trước, chỉ thỉnh thoảng mới hút khi tâm trạng thay đổi (như bây giờ chẳng hạn). Đó là tất cả những thứ trên bàn em. Bàn đối diện cửa sổ, cửa sổ thì có rèm. Rèm có vẽ những bông hoa nhỏ trông khá dễ thương - chẳng phải em chú ý chọn đâu, khi em về thì đã thế rồi. Kiểu vẽ hoa ấy là thứ duy nhất không bình bình, giản dị ở đây. Đây là căn phòng hoàn hảo dành cho một thiếu nữ mới lớn - mà cũng có thể không. Không, dĩ nhiên là hơn một cái xà lim hiện đại được xây với ý tốt dành cho những người phạm lỗi lần đầu. Máy nghe nhạc của em đặt ở trên kệ (cái máy to, anh có nhớ không hở Chim vặn dây cót?), hiện em đang nghe Bruce Springsteen đây. Đang chiều Chủ nhật, ai nấy ra ngoài kia vui chơi nên em có vặn thật to thì cũng chẳng ai than phiền gì cả. Thú giải trí duy nhất của em hồi này là cuối tuần lại sang thị trấn lân cận mua những cuốn băng cát-xét em thích ở một cửa hàng băng đĩa. (Em hầu như chẳng bao giờ mua sách. Nếu muốn đọc gì thì đã có thư viện). Em chơi khá thân với con bé phòng bên. Nó mua một chiếc ô-tô cũ, thành thử khi nào muốn xuống phố em đều đi với nó. Và anh thử đoán xem nào? Em đang học lái ô-tô nhé. Ở đây rộng mênh mông, em tha hồ tập bao nhiêu chẳng được. Em chưa có bằng lái nhưng lái cũng khá đấy. Thật ra, chả giấu gì anh, ngoài chuyện mua băng nhạc thì xuống phố cũng chả để làm gì. Ai cũng nói họ phải ra ngoài ít nhất một lần mỗi tuần, không thì sẽ phát điên, nhưng em lại thấy thoải mái được ở lại đây một mình khi ai nấy đều đi khỏi, được nghe thứ nhạc mình thích như thế này. Có lần em đi ô-tô cùng với cô bạn đến chỗ hẹn với một anh chàng mà em chưa biết mặt. Thử xem thế nào thôi mà. Con bé là dân vùng này nên quen biết nhiều người. Anh chàng em hẹn là một cậu cũng dễ thương, sinh viên, nhưng... Biết nói thế nào nhỉ, em vẫn chưa xác định được cảm xúc của mình về mấy chuyện này. Cảm xúc của em đều như ở đằng xa, xếp hàng như một lũ hình nộm trong trường bắn, và có tới hàng mấy dãy bình phong trong suốt ngăn giữa chúng với em. Nói thật với anh, khi gặp anh hồi mùa hè năm ngoái, khi hai ta ngồi ở bàn bếp vừa uống bia vừa trò chuyện, em cứ nghĩ: nếu ngay lúc này đây Chim vặn dây cót đột ngột đè em ra toan cưỡng hiếp thì em sẽ làm gì? Em chẳng biết mình sẽ làm gì. Cố nhiên, hẳn là em sẽ chống cự mà nói: "Không, Chim vặn dây cót à, anh không nên làm thế!". Nhưng rồi hẳn em sẽ lại nghĩ: mình phải giải thích tại sao làm thế là sai, tại sao anh lại không nên làm thế, và càng nghĩ em lại càng rối trí, trong thời gian đó thì hẳn anh đã hiếp em xong rồi. Hễ nghĩ đến chuyện đó là tim em lại đập như điên, và em lại nghĩ chuyện này có phần không công bằng. Em cuộc là anh không ngờ nổi trong đầu em lại có những ý nghĩ như vậy đâu. Anh có cho rằng thế là ngu ngốc không? Chắc là có. Đúng là em ngốc thật. Nhưng lúc ấy thì em tuyệt đối nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc về những chuyện đó. Hẳn vì vậy mà em đã kéo thang lên khỏi giếng và đậy nắp giếng lại trong khi anh đang ở dưới đáy, em làm vậy như là để nhốt anh lại mãi mãi. Sẽ không còn Chim vặn dây cót nào trên đời này nữa, em sẽ không còn phải bận tâm với những ý nghĩ đó mà sống yên ổn. Dù sao em cũng xin lỗi, em biết lẽ ra không bao giờ nên làm vậy với anh (hay với bất kỳ ai). Nhưng đôi khi em không thể kìm mình được. Em biết đích xác mình đang làm gì, nhưng em không dừng được. Đó là điểm yếu lớn nhất của em. Em tin rằng chẳng bao giờ anh lại hiếp em, Chim vặn dây cót ạ. Giờ thì em biết chắc điều đó, không hiểu vì sao. Không hẳn là anh sẽ không bao giờ, chẳng đời nào làm vậy (ý em là chẳng ai biết chắc được sẽ xảy ra chuyện gì) nhưng có lẽ anh sẽ không làm vậy ít nhất là để khỏi làm em bối rối. Em không biết nói sao cho rõ hơn, nhưng em cảm thấy vậy đó. Mà thôi, nói chuyện cưỡng hiếp thế đủ rồi. Nói gọn là, dù đi hẹn hò với một chàng trai nhưng em không sao tập trung cảm xúc vào đó được. Em vẫn cười cười nói nói nhưng tâm trí em cứ phiêu diêu mãi đâu đâu, như quả bong bóng bị đứt dây. Em cứ nghĩ chuyện nọ xọ chuyện kia, chẳng liên quan gì với nhau hết. Em chả biết, chắc là bởi em muốn ở một mình lâu lâu một chút, muốn thả cho ý nghĩ mình mặc sức tự do. Theo nghĩa đó, hẳn là em vẫn đang "trên đường hồi phục". Em sẽ lại viết thư cho anh, không lâu nữa đâu. Lần sau, chắc em sẽ có thể nói sâu hơn một chút về mọi chuyện. TB: Trước khi nhận được thư sau, anh hãy cố đoán xem em đang ở đâu, đang làm gì nhé. --------------------------------
1 Động vật thuộc họ chồn, màu xám, trên đầu có vân đen trắng, chân ngắn, móng khỏe, lông dày, đào hang dưới đất và ra ngoài hang vào ban đêm. Tên tiếng Anh là badger - ND. |